Tôi Muốn Đi Sờ Cá Ở Cục Yêu Quái

Chương 61
Sở Trĩ Thủy nhẹ nhàng giải thích: “ Lúc đó hoàn cảnh lớn đều như vậy, hơn nữa bệnh đau bao tử đến gấp, nghe cứu rất nghiêm trọng, tiếp sau điều dưỡng thì không sao...”

Người trẻ tuổi ở thành phố lớn nào có không bị bệnh, cường độ công việc cao cũng sẽ mang đến ốm đau, chỉ có thể nói mình cân nhắc sức khỏe và công việc.

Tân Vân Mậu nghe vậy cau mày, anh bỗng nhiên nói chen vào: “ Vậy bây giờ cô còn không ăn cơm đúng giờ?”

Thỉnh thoảng cô bận rộn ở vườn trà, đồng thời sẽ quên ăn cơm, vẫn để anh phải đến nhắc.

Sở Trĩ Thủy mệt mỏi xoa trán: “ Buổi sáng trước khi ra ngoài cha tôi đã nói với tôi câu này rồi.’

Kim Du trợn to mắt: “ Đúng, thỉnh thoảng cô không đến nhà ăn với tôi, cũng không ăn cơm đúng giờ.”

Ánh mắt cô dời đi: “... Tôi ăn rồi, ăn thật rồi.”

Chỉ là có lúc ăn với Tân Vân Mậu ở trong phòng.

Sở Trĩ Thủy đối mặt với hai yêu quái đánh từ hai mặt, bọn họ một trước một sau bao vây mình, đều dùng ánh mắt khiển trách sự sơ suất của cô, giống như cô là một người không có năng lực chăm sóc bản thân.

Không biết Kim Du nghĩ đến cái gì, mắt cô ấy sáng lên: “ Tôi biết trong cục tiếp theo nên làm ở đâu rồi.”

Nếu đã biết tình huống thì có thể bốc thuốc đúng bệnh rồi.

Sau khi vụ bê bối của Long Tri bị bóc ra, Sở Trĩ Thủy và Vương Di Văn vẫn lén lút nói chuyện, tốt xấu gì cũng từng là cộng sự, tất nhiên phải quan tâm tình huống tiếp theo.

Tài khoản bóc phốt lúc đầu bị PR một đợt, sau đó lại lần lượt phát ra những tin mới, nói Lý long Khoa miễn cưỡng tăng thêm tiền lương vì để dẹp rắc rối nhưng vẫn còn tiền thưởng khất nợ như cũ, không ít tổ chức công nhân đi đến trọng tài lao động. Tập hợp cửa hàng nợ nần chồng chất như cũ, càng đáng sợ hơn là tập đoàn Lục Doanh bắt đầu thanh toán sổ sách, chất vấn trước đây Lý Long Khoa bày bố quyết sách ở công ty.

Bây giờ Lý Long Khoa đang sứt đầu mẻ chán, vốn của công ty dùng để bồi thường cho công nhân, nợ nần bù trừ, bản thân anh ta còn đối mặt với truy cứu trách nhiệm đầu tư của tập đoàn, hiện tại chỉ một con đường là hoàn lại tiền ngồi tù có thể đi, nếu như không nôn hết tiền lạm dụng trước kia ra, vậy đứng trước nghiêm phạt chỉ có thể nặng hơn.

Qua đợt này, Long Tri Video thất bại hoàn toàn, tương lai không phải là xin phá sản thì là bị công ty nào đó thôn tính.

Trong điện thoại, Vương Di Văn thổn thức nói: “ Tớ đã hỏi vài người rồi, tiền lương của bọn họ trái lại cũng lấy được rồi, mà thiếu chút tiền thưởng không phát, chủ yếu vẫn là tập hợp cửa hàng nợ nần coi như phần chính, rải rộng thì rườm rà, rất khó để bổ cắt rõ ràng.”

Sở Trĩ Thủy: “ Lấy được tiền lương là được rồi, còn lại đợi tòa án đến đi.”

“ Oa, tâm trạng của tớ gần đây rất phức tạp, vẫn luôn mong mỏi nó đóng cửa, nhưng thật sự đến bước này lại cảm thấy khó chịu.” Vương Di Văn suy sụp nói: “ Tối hôm qua tớ nằm mơ thấy lúc tớ vừa vào công ty, lúc đó chúng ta vui vẻ biết bao nhiêu, phòng hội nghị khi ấy nhỏ như vậy, một người hai người hăng hái, sao lại đi đến bước này cơ chứ.”

Văn phòng Long Tri từ bé tí chuyển chỗ đến trung tâm kim mậu, đã có vô số người trẻ tuổi phấn đấu và trả giá.

Sở Trĩ Thủy không có cảm giác với mệt mỏi và đau khổ lúc đó, nói không chừng cũng là trong ký ức vẫn khắc sâu nỗi xúc động đó. Cô được hai yêu quái nhắc nhở mới đợt nhiên tỉnh ngộ, đoạn thời gian đó thực sự rất vất vả.

Vương Di Văn: “ Tớ cũng không đồng tình với Lý Long Khoa, anh ta ngồi tù càng lâu mới tốt, cậu có hiểu cảm giác của tớ không...”

“ Tớ hiểu, cậu không đồng tình với anh ta, cũng không đồng tình với Long Tri.” Sở Trĩ Thủy cười: “ Cậu đang hoài niệm đoạn thời gian lăn xả đó, Long Tri đúng lúc là biểu tượng cho thời gian từng trải ấy.”

“ Đúng đúng đúng, chính là ý này, cho dù đi làm lúc đó và hiện tại cảm giác không giống nhau!”

Giọng nói của Sở Trĩ Thủy rất nhỏ: “ Tớ cũng vậy, thỉnh thoảng tớ cũng sẽ nghĩ, cho dù sau này rời khỏi Long Tri, cũng vui vẻ trải nghiệm tất cả, nếu như có thể quay lại một lần, có lẽ vẫn làm lựa chọn giống nhau.”

Vương Di Văn quả quyết nói: “ Quay lại thì vẫn là thôi đi, cậu đừng chọn cùng Lý Long Khoa lập nghiệp nữa.”

“ Nếu vậy thì đã không gặp được cậu rồi?” Sở Trĩ Thủy buồn cười: “ Lúc đầu Lý Long Khoa giới thiệu cậu vào công ty, bất cứ việc gì có lợi có hại, tất cả tự có duyên phận.”

“ Được rồi, tớ biết cậu thật sự rất yêu tớ, tiền ở viện dưỡng lão sau này tớ trả.” Vương Di Văn vui vẻ nói.

Haii người nói chuyện một lúc thì đến chỗ Lý Long Khoa sắp ngồi tù, lại nhớ lại thời niên thiếu nhiệt huyết đầy khí lực kiên cường, lúc này mới chậm rãi gác máy, hoàn toàn ném Long Tri ra sau đầu.

Năm tháng có thể rửa sạch rất nhiều thế, khiến vạn sự vạn vật từ mới sinh sôi đến lụi tàn, trong ký ức còn sót lại cảnh đẹp năm xưa nhưng khi mở mắt tất cả đã thay đổi từ lâu. Nên vui vẻ đó là, cảm giác tươi đẹp đó không tan biến hẳn mà giống như mặt nước yên ả không gợn sóng, chỉ đợi ném một viên đá nhỏ vào, vẫn có thể kích thích bọt nước lập lòe tỏa sáng.

Sau khi đơn đặt hàng quốc hiệu lễ ưu đãi đặc biệt lần lượt hoàn thành, trong tài khoản công ty quan cục đã có số lượng kếch xù, hoàn toàn có thể tiếp tục tiến hành xây dựng.

Kí túc xá công nhân xây dựng toàn vẹn, trước mắt vẫn còn giai đoạn thông gió thông khí, hiệu suất có thể nói làm người ta kinh ngạc. Sở Trĩ Thủy không dám suy nghĩ sâu xa đến việc sếp Miêu sử dụng bao nhiêu yêu quái trong bếp lò, cô luôn cảm thấy dựa vào tốc độ này, bếp lò của cục quan sát có thể bị kiệt sức.

Trong cục, đại thụ phụ cận tiểu viện gần như hoàn thành, một hàng tường trắng ngói xám, phong cách đình viện cổ điển, trên tường không có tranh vẽ mà ở trong một dải xanh hóa trồng cây trúc. Trong sân có bàn cờ tướng và ghế đá uống trà, ghế đá tròn dưới gốc cây không có yêu quái nào dám động vào, lại ở trong sân mới đặc biệt hài hòa.

Tân Vân Mậu rất hài lòng với sân mới, gần đây anh thường xuyên lưu luyến ở đây, nhất là khi nhìn thấy cây trúc, càng ngày càng không bới móc sai lầm.

Lần đầu tiên Sở Trĩ Thủy nhìn thấy trúc ở trong sân, trong lòng cô hồi hộp, hai tháng trước ở Ngân Hải, không quan tâm trong cục, không biết là chủ ý của ai. Loại thực vật này thật sự là nông thôn bao quanh thành thị, hoàn toàn không thể ra khỏi trong cuộc sống của cô.

Miêu Lịch là người duy nhất dám đưa ra bất mãn với cây trúc trong sân, cho dù là cây trúc bình thường hay yêu quái trúc.

Lúc nghỉ trưa, Tân Vân Mậu ngồi gần ghế tròn tắm nắng, đồng thời Sở Trĩ Thủy vừa ăn cơm xong, gió lùa dưới nắng, đi vài bước.

Nhân nhiên trong cục lần lượt đi ra từ trong nhà ăn, đúng lúc đi qua sân mới xây.

Miêu Lịch đi qua chỗ này, anh ấy trông thấy một người một yêu lại liếc rừng trúc trong góc, chất vấn: “ Tại sao lại muốn trồng trúc.”

Ánh mắt Sở Trĩ Thủy lập lòe, do dự nói: “ Sếp Miêu, anh không nên hỏi tôi, hẳn là phải hỏi bộ phận hậu cần.”

“ Không trồng trúc thì trồng cái gì?” Ngữ khí của Tân Vân Mậu vô cùng ngạo mạn: “ Lẽ nào trồng cây kinh giới cho anh?”

Sở Trĩ Thủy: “ Cây kinh giới là cái gì?’

“ Loài người coi nó là bạc hà mèo.”

Miêu Lịch nhìn chằm chằm một người một yêu, trong miệng anh ấy tấm tắc thốt ra, dường như đang vô cùng phẫn nộ, dùng ánh mắt tránh cứ tác phong bất chính của Sở Trĩ Thủy.

Sở Trĩ Thủy vội nói: “ Không phải, sếp Miêu, mấy tháng trước tôi không ở trong cục, trồng trúc không liên quan đến tôi.”

“ Xác thực như vậy, cô ấy nào có trồng trúc ở chỗ này, cô ấy ở nhà...”

“ Câm miệng!”

Kí túc xá công nhân và đình viện trang hoàng xong rồi, nhà ăn trong cục cũng thăng cấp cải tiến. Kim Du lấy lí do Sở Trĩ Thủy từng có bệnh đau bao tử, đề nghị Ngưu Sĩ đến nhà ăn nấu cơm đổi thành tiệc đứng, thủ tiêu hai món mặn hai món chay một món canh tiêu chuẩn, trực tiếp áp sát cơm nước của cục Ngân Hải.

Hiện tại, trong nhà ăn có hai cái bàn dài, để giữ ấm đồ đựng, bên trong đầy các loại món ngon, suy xét đến việc giống loài khác nhau của công nhân, đường biển trên không cái gì cũng có, cuối cùng bước vào cuộc sống giàu có.

Cục Hoài Giang chỉ có hai mươi mấy người, có một lần, Sở Trĩ Thủy cảm thấy tiệc đứng phô trương lãng phí, suy cho cùng nhà ăn ở cục Ngân Hải còn mở ra không giới hạn cho nhân viên, ví dụ như ở phòng tiếp khách công nhân loài người làm việc. Nhưng Ngưu Sĩ bảo đảm thức ăn cũng có thể tiêu hao không, thêm cục trưởng Hồ cũng hai tay giúp đỡ việc này, tiệc đứng của công nhân lại phổ biến thuận lợi.

Trong văn phòng của cục trưởng, Hôd Thần Thụy còn đặc biệt gọi Sở Trĩ Thủy đến, thảo luận việc tiền vốn đề cập đến trong công ty.

Sở Trĩ thủy gõ nhẹ cửa phòng, cô nghe thấy tiếng mời, lúc này mới đi vào: “ Cục trưởng Hồ, ông tìm tôi?”

Hồ Thần Thụy thấy cô lộ mặt, ông ấy vội vàng đứng dậy, cầm đồng xu cũ trong tay, bắt đầu đi dạo trong phòng, cảm khái nói: “ Tiểu Sở à, xác thực tôi không ngờ cô giỏi như vậy, lại có thể làm khoa phát triển kinh tế thành như vậy trong hơn một năm, còn để cục chúng ta lần đầu tiên gặp phải vấn đề nan giải rồi.”

“ Vấn đề nan giải?” Sở Trĩ Thủy giật mình: “ Sổ sách kế toán có vấn đề gì sao?”

Công ty Quan Cục rất tuân thủ luật kinh doanh, tất cả các danh mục giấy tờ cũng không xử lí lung tung, đáng ra sẽ không có bất kỳ sai lầm nào.

Ông ấy biết Sở Trĩ Thủy giỏi kinh doanh, nhưng lại không ngờ giỏi như vậy, một lần làm thu được 2000 vạn*, xác thực là tình huống ngoài dự tính.

*~ 67 tỷ VND

Hồ Thần Thụy bất đắc dĩ: “ Sổ sách kế toán không có vấn đề, đây chính là vấn đề lớn nhất.”

Mặt Sở Trĩ Thủy lộ ra ý không hiểu, không hiểu ý nghĩa của những lời này.

Hồ Thần Thụy thở dài một hơi, gõ nhịp nói: “ Thế này đi, tôi sắp xếp cho cô một nhiệm vụ, cô để đánh giá và tiền thưởng trong cục sau đó nghĩ biện pháp lấy tiền khác trong sổ sách có thể tiêu thì cứ tiêu đi!”

Sở Trĩ Thủy: “ ?”

Sở Trĩ Thủy kinh hãi nói: “ Cục trưởng Hồ, tham ô công quỹ là vi phạm...”

Hồ Thần Thụy: “ Không, cô cứ tiêu tiền lập ở trong cục, nghĩ chút biện pháp tiêu hết nó đi.”

Sở Trĩ Thủy thăm dò: “ Xây dựng cái văn phòng đó?”

Hồ Thần Thụy lập tức đồng ý: “ Có thể, đưa vào danh sách đại hội toàn cục lần tới, còn gì nữa không?”

“ Xây thêm thang máy?”

“ Cái này đơn giản, cái khác thì sao?” Hồ Thần Thụy nói: “ Những cái này đều là mấy cái không đáng nhắc đến, vẫn không tiêu hết 2000 vạn.”

“ Nhưng tôi không nhớ được cái khác nữa.” Sở Trĩ Thủy phiền muộn: “ Vậy đừng tiêu hết, vứt đi...”

“ Không thể vứt, nhất định phải tiêu!” Hồ Thần Thụy quá quyết nói, ông rất ngạc nhiên nhìn cô: “ Sao cô còn trẻ như vậy mà chỉ biết kiếm tiền không biết tiêu, đây là cái tật xấu gì vậy?”

“ Dạ...” Sở Trĩ Thủy bị hỏi đến nghẹn họng: “ Không có những dục vọng thế tục đó?”

Nếu như cô là người có ham muốn hưởng thụ vật chất cao, ban đầu cô sẽ không quay lại Hoài Giang, dự định ở lại Long Tri làm việc rồi.

Hồ Thần Thụy đã hoàn toàn hết hi vọng với cô, ông lắc đầu thương tiếc, xua tay nói: “ Bỏ did, vẫn là dựa vào đại hội toàn cục thương lượng, nghe xem chủ ý vô lý của bọn họ đi.”

Sở Trĩ Thủy vào trong cục làm việc cho đến nay, lần đầu tiên cô bị lãnh đạo phê bình, lại còn không phải do cô không biết kiếm tiền mà là do cô không biết tiêu tiền: “...”

Đại hội toàn cục của cục Hoài Giang sẽ không làm cho Hồ Thần Thụy thất vọng, mọi người giơ tay biểu quyết thông qua rất nhiều ý kiến vô lý, không những bắt đầu xây dựng văn phòng và thang máy mới còn định xây dựng thư viện và sân bóng rổ trong cục, thậm chí tính toán thi công hồ bơi.

“ Xây dựng cũng cần phải có giấy tờ xét duyệt đi?” Sở Trĩ Thủy nói: “ Hơn nữa bảo trì sau đó vẫn cần tiền.”

Kí túc xá công nhân tiết kiệm chi phí nhân công, nhưng giai đoạn trước có quy trình báo xin phê chuẩn, trong cục sẽ gặp mặt giải quyết.

Hồ Thần Thụy: “ Không sao, bảo trì hay không thì nói sau, tiêu hết tiền trước đã.”

Sở Trĩ Thủy: “...”

Sao càng ngày càng có mùi của công ty trước thế? Nhưng cục quan sát Hoài Giang cũng sẽ không phá sản chứ.

Hồ Thần Thụy nhanh chóng tổ chức xây dựng rầm rộ, tuy nhiên chuyện trên đời đều có định luật Murphy*, tình huống không muốn đối mặt nhất cứ xảy ra.

*Định luật Murphy - Trong cái rủi có cái xui.

Murphy là định luật của sự đen đủi với nguyên lý chung là: “cái gì xấu có thể xảy ra, nó sẽ xảy ra”

Trong văn phòng bộ phận kế toán, Hồ Thần Thụy, Hạ Thọ Quý và Sở Trĩ Thủy tụ tập đầy đủ trong phòng nhỏ, Tiểu Trùng và Tiểu Hạ chờ bên ngoài phòng, đây là một cuộc họp riêng có liên quan trong cục.

Hạ Thọ Quý thay đổi sự chậm chạp trì hoãn trước kia, nghiêm túc nói: “ Cục trưởng Hồ, năm nay đến lượt chúng ta giúp đỡ rồi.”

“ Tiền trong sổ sách của cục Ngân Hải sao có thể ít hơn chúng ta được?” Hồ Thần Thụy cau màu, không tưởng tượng nổi nói: “ Vậy nhiều chỗ như thế chỉ nhận thuê cũng không nên như vậy.”

Sở Trĩ Thủy: “ Nhưng cục trưởng Diệp đã miễn phí cho chúng ta rồi.” Vậy thì có một mặt tiền cửa hàng không có thu nhập.

Hạ Thọ Quý: “ Giá bán trà năm nay tăng bốn lần, chẳng khác nào tiền của chúng ta nhiều hơn mà bọn họ lại ít đi.”

“...” Hồ Thần Thụy mắng thầm Diệp Hoa Vũ bại gia, thở dài nói: “ Thôi, chỉ có thể chấp nhận vậy, cần trợ giúp bao nhiêu?”

“ Chắc phải cho cục Tất Ngô mượn hơn một trăm vạn.’

Sở Trĩ Thủy kinh ngạc: “ Cục trưởng Hồ, sếp Hạ, đây là ý gì?”

Hạ Thọ Quý vô lực giải thích: “ Cục quan sát đại thể kiếm lời không tôts, chỉ có cục Ngân Hải thu nhập không tệ, những năm gần đây dựa vào sự cứu trợ của bọn họ, nếu như gặp phải tai nạn hay đền bù quá nhiều, khoản của cục nào chi ra không nổi thì phải mượn tiền của cục khác để bổ sung, không thể khất nợ tiền lương với đền bù, thông thường là tài khoản nhiều tiền nhất đứng ra.”

Hồ Thần Thụy cười tít mắt: “ Nhưng trước đây chúng ta chưa từng trải qua tình huống này, đợt này vẫn là không đủ kinh nghiệm, sẽ không ăn thiệt khi tiêu tiền.”

“...”

Chẳng chắc gần đây cục trưởng Hồ tiêu tiền điên cuồng như vậy, thà rằng xây công trình lộn xộn cũng muốn chi ra.

Sở Trĩ Thủy khiêm tốn thỉnh giáo: “ Vậy vay xong thì lúc nào trả? Viết giấy vay nợ không?”

“Bình thường viết trên giấy nợ là lấy tài sản gán nợ.” Hồ Thần Thụy nói: “ Nhưng cô cũng biết trong cục căn bản không có tài sản.”

Trừ cục Ngân Hải ra, quan cục khác khá suy thoái, căn bản không có cái gì đáng tiền.

Sở Trĩ Thủy: “ Điều này khác gì vay mà không trả?”

“ Trên danh nghĩa nói cho hay là sẽ trả, nhưng thời gian tại chức của cô khó khả năng không đợi được.”

“...”

Ban đầu Diệp Hoa Vũ để mặt tiền cửa hàng, miễn tiền thuê sảng khoái như vậy, xem ra cũng chết lặng với việc bị đòi tiền, cho dù con đường chính quy không cho vẫn sẽ vay, trách không được một bộ dáng phá gia chi tử vò đã mẻ lại sứt như vậy.

Sở Trĩ Thủy vẫn không chết tâm, hòng đấu tranh đến cuối cùng: “ Vậy dùng tài sản gán nợ thì lấy cái gì gán? Thật sự là không có tí của cải nào ư?”

“Cục Tất Ngô với cục chúng ta không xây trước như nhau, nhiều nhất là dựa vào biển, không có việc gì có thể bắt ít cá.” Hồ Thần Thụy nói: “ Cô thật sự muốn tìm thử, có thể tự đi sang đó một chuyến, thương lượng với bọn họ cần cái gì.”

Ông suy tư: “ Cục trưởng Sa là một con cá mập, lần trước cô cũng từng gặp rồi, tôi không xác định cá mập có thể bán bao nhiêu tiền.”

Đây thật sự là chân trần trên bờ biển không sợ đeo giày trên đất liền.*

* Vua cũng thua thằng liều.

Trong khoa phát triển kinh tế, Kim Du nghe tin tức phải cho cục Tất Ngô vay tiền, cô ấy ngơ ngác thốt lên: “ Tất Ngô không phải chỗ ở ban đầu của trưởng phòng Ngô à? Rõ ràng anh ta nói bờ biển mang phong cách tây lại phát triển, tốt hơn Hoài Giang của chúng ta gấp trăm lần, sao lại không có tài sản gán nợ chứ?”

“ Chúc mừng cô, cuối cùng cũng phát hiện anh ta lừa cô rồi.” Sở Trĩ Thủy nói: “ Cùng là biển, Tất Ngô cũng không phải là cảm giác đó của Ngân Hải, cô điều tra GDP của các thành phố là biết.”

Kim Du không thể tưởng tượng nổi, lúc này mới hoàn toàn giác ngộ.

Thời gian nghỉ ngơi, trong văn phòng chỉ còn lại Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu, lúc Tân Vân Mậu đứng dậy liếc mắt nhìn màn hình của cô, phát hiện trên đó đều là đặc sản và tình hình kinh tế của thành phố Tất Ngô, cau mày nói: “ Cô định đi Tất Ngô?”

Cô trả lời: “ Có ý nghĩ như vậy, chủ yếu kiếm được thu nhập trong cục, có lẽ mỗi năm đều vay bên ngoài, không thể mở mặt này trong thời gian dài.”

Sở Trĩ Thủy không muốn coi tiền như rác giống cục trưởng Diệp, nếu như mỗi năm cục Hoài Giang kiếm nhiều tiền nhất, há chẳng phải là dây dưa không dứt à?”

“ Tôi có thể không đi không?”

Sở Trĩ Thủy ngẩn người, cô quay đầu lại, phát hiện Tân Vân Mậu rủ mắt xuống, anh đứng ở cạnh bàn giống như một cây cổ thụ.

“ Đương nhiên có thể.” Sở Trĩ Thủy chớp chớp mắt, cô thoải mái lên tiếng trả lời.

Tân Vân Mậu sững sờ nói: “ Cô cũng không hỏi nguyên nhân?”

“ Trước đây tôi từng nói rồi, việc trong cục anh muốn làm thì làm, không muốn làm thì có thể không làm, mấu chốt là anh muốn thế nào.” Sở Trĩ Thủy cười nói: “ Đồng thời, anh muốn đi bất cứ chỗ nào thì cứ đi, không muốn đi thì không đi, không cần suy xét đến việc khác.”

Cô nhẹ nhàng trêu chọc: “ Anh không phải thần quân à? Nếu đã không gì không làm được, vậy thì tự mình lựa chọn, làm người đều có thể như vậy, làm thần lại càng dễ dàng.”

Lông mi Tân Vân Mậu run rẩy, anh trầm mặc rất lâu, dường như đang do dự, cuối cùng thẳng thắn nói: “ Tôi cần một chút thời gian.”

“ Cái gì?” Sở Trĩ Thủy dò hỏi: “ Anh cần thời gian để suy xét sao?”

“ Ừm.” Âm thanh của Tân Vân Mậu phát sầu: “ Tất Ngô là nơi hắn sinh ra, bây giờ tôi bị ngọn lửa rồng trói buộc thân thể, khả năng có chút ảnh hưởng.”

Năm đó anh bị ngọn lửa rồng thiêu đen kịt, trong màu đen lửa thiêu bao hàm cả sự oán giận tín đồ của Long thần, mà Tất Ngô là nơi nhiều miếu Long thần nhất.

Sắc mặt của Sở Trĩ Thủy thay đổi nhẹ, cô nghĩ đến đường vân màu đen, vội nói: “ Có nguy hiểm không? Vậy anh đừng đi nữa.”

“ Không, sẽ không có nguy hiểm, nhưng dễ buồn bực.” Anh lẩm bẩm: “ Có hơi khó chịu một chút.”

“ Không sao, tôi dự tính đi xem tài sản một cái, sau đó để bọn họ viết giấy chứng nhận nợ, có lẽ đi đi lại lại một ngày.” Sở Trĩ Thủy nhẹ nhàng an ủi: “ Chậm một chút thì hai ngày.”

Tân Vân Mậu mím môi, trán hơi nhăn lại, con ngươi đen kịt chợt hiện ánh sáng có vẻ như đoán không chắc.

Rất lâu sau, cuối cùng anh cũng đưa ra quyết định, thấp giọng nói: “ Nhưng tôi muốn đi cùng cô.”

“ Trước kia chưa từng đi nơi khác, nhưng mà gần đây cảm thấy cũng không tệ.” Tân Vân Mậu tránh ánh mắt của cô, dường như có chút khó chịu, giọng điệu ậm ờ nói: “ Có lẽ lần này cũng giống vậy.”

Anh sống chưa từng rời khỏi Hoài Giang, với yêu quái bài xích anh, anh cũng thờ ơ lại, nhưng chuyến đi đến Đan Sơn rất vui vẻ, thậm chí cũng có thay đổi hẳn với cục Ngân Hải.

Bởi vì bọn họ ở thành phố Ngân Hải để lại không ít kỷ niệm quý giá cho nên ngay cả con chim khổng tước líu ríu cũng không còn khó chịu nữa.

Anh không hiểu sao có một loại linh cảm có thể dùng những kỷ niệm vui vẻ với cô che phủ ác cảm đối với thành phố Tất Ngô, ít nhất mấy lần trước đều làm được thành công. Cô đến bất cứ nơi nào vẫn luôn tràn trề sức sống, khiến anh vui vẻ phát ra từ nội tâm.

Sở Trĩ Thủy không ngờ anh nói như vậy, cô do dự vài giây, mỉm cười nói: “ Cungc có thể, vậy ở hơn hai ngày, nghe nói cục Tất Ngô ở trên đảo, anh ngồi máy bay qua vừa có thể đi thuyền.”

Một người một yêu xác định lộ trình, bắt đầu lên kế hoạch cho chuyến đi biển.

Trong sân bay, Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu ngồi ở phòng chờ máy bay, lại không ngờ sẽ gặp được yêu khác trong cục. Bọn họ nghe thấy một bài hát vui vẻ “ Vận May Tới”, không nhịn được quay đầu lại nhìn chỗ ngồi của Ngô Thường Cung, nhìn thấy đối phương chân tay luống cuống nghe điện thoại.

Sở Trĩ Thủy trêu chọc: “ Tôi không ngờ anh ta vẫn chưa đổi chuông điện thoại.”

Khi cô vừa vào bộ phận hậu cần thì chuông điện thoại của Ngô Thương Cung chính là “ Vận May Đến”, mỗi lần âm lượng còn điều chỉnh đến lớn kinh hồn. Rõ ràng anh ta với Sở Trĩ Thủy đợi người không cùng một phòng nhưng tiếng chuông điện thoại vang dội luôn có thể truyền sang sát vách, làm phiền đến đồng nghiệp khác của bộ phận hậu cần.

Tân Vân Mậu nghe thấy tiếng âm nhạc ầm ĩ, lạnh nhạt nói: “ Nhân loại viết bài hát này rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?”

Trúc yêu hóa người đã có thính giác cũng mang đến tạp âm quấy nhiễu anh.

“ Không liên quan đến người soạn nhạc mà liên quan đến yêu cất cao giọng hát, bài hát này gửi gắm nguyện vọng tốt đẹp của nhân loại, là bài hát hay khiến người ta phấn chấn vui vẻ.” Nhưng không chịu nổi ngày nào hắn cũng hát.

“ Vận May Đến” có lẽ giống như gửi gắm tâm nguyện của Ngô Thường Cung, ai để lời bài hát là ‘ Nghênh đón vận may phát triển đến toàn bộ tứ hải’, tưởng như là viết hết khát vọng của một con vua biển rồi.

Nghe nói, mỗi năm Ngô Thường Cung đều phải xin nghỉ thăm người thân, về biển lớn Tất Ngôn nghỉ ngơi, đúng lúc đụng phải một người một yêu, nhưng vị trí vé máy bay không gần bọn họ, chỉ là gặp được lúc ở phòng chờ máy bay cũng cảm thấy ngoài ý muốn.

Khi lên máy bay, Ngô Thường Cung không muốn chuyển động nhiều ở trước mặt Tân Vân Mậu, ạnh ta khách sáo xua tay: “ Trưởng phòng Sở, vậy xuống máy bay gặp, xuống máy bay gặp!”

Ngô Thường Cung nghỉ phép về quê, khoa phát triển kinh tế qua đây làm việc, đoán chừng ra sân bay rất khó gặp lại nữa.

Sở Trĩ Thủy vãn coi như có đạo đức, ân oán nhỏ trước đây quẳng hết đi, cô và trưởng phòng Ngô không có thù lớn gì, làm phiền đồng nghiệp nghỉ phép bị thiên lôi đánh, đã quyết định vừa ra sân bay Tất Ngô sẽ không liên lạc nữa.

Máy bay thuận lợi cất cánh, một đường bay bình thường.

Trong khoang máy bay, Sở Trĩ Thủy nhìn bản đồ nhỏ trên màn hình phát hiện máy bay đã bay đến phía Tất Ngô, lại nhớ đến Tân Vân Mậu đã từng nói bản thân bị rồng trói buộc. Cô vội quay đầu, nghiêm túc thăm hỏi: “ Sắp đến Tất Ngô rồi, anh có khó chịu không?”

Tân Vân Mậu nghe vậy sững sờ, anh cảm nhận được máy bay hạ cánh, lúc này mới phát hiện thế mà lại gần đến rồi.

Anh thấy trên khắp khuôn mặt của cô toàn là lo lắng, hơi dừng lại một chút, con người hơi lóe lên: “ Khó chịu.”

Đúng như dự đoán, Sở Trĩ Thủy càng lo lắng, liếc nhìn anh từ trên xuống dưới: “ Chỗ nào khó chịu?”

“ Chỗ này khó chịu, chỗ kia cũng khó chịu.”

Sở Trĩ Thủy giương mắt nhìn anh, chỉ thấy hai mắt anh chứa ánh sáng, nào còn không hiểu anh nghĩ gì.

Cô đối mặt với mùi trà xanh của trúc yêu tràn ra khắp nơi, vô tình nói: “ Vậy chịu tiếp di.”

“ Hừ.”

Chương kế tiếp