Tôi Muốn Đi Sờ Cá Ở Cục Yêu Quái

Chương 62
Trong sân bay Tất Ngô, một người một yêu xuống máy bay, quả nhiên không còn trông thấy bóng dáng của Ngô Thường Cung, thậm chí cả lúc lấy hành lý cũng không đụng mặt.

Sở Trĩ Thủy cầm điện thoại chờ người tiếp đãi của cục Tất Ngô, Tân Vân Mậu thì đẩy vali đi theo đằng sau, họ một trước một sau đi ra, lại nhìn thấy chàng trai quen mắt ở cổng ra.

Lam Tuyền Tiên mặc một bộ đồng phục màu đen, cổ áo trái có một cúc áo bạc hình con mắt, chính là ký hiệu của cục quan sát. Anh ta vẫn thắt một bím tóc nhỏ như cũ, vừa nhìn thấy họ thì cau chặt mày, lộ ra gương mặt đầy vẻ phòng vệ và cảnh giác, nhìn chăm chú vào Tân Vân Mậu không buông.

Tân Vân Mậu luôn lải nhải với Sở Trĩ Thủy, vừa ra bên ngoài lại đổi về dáng vẻ cao ngạo. Anh tùy ý đút một tay vào túi quần, mặt vô cảm đứng bên cạnh cô, cả một cái nhìn cũng không thèm quăng cho Lam Tuyền Tiên, làm như đối phương không tồn tại.

Sở Trĩ Thủy nhìn thấy Lam Tuyền Tiên thì ngơ ngác: “Không ngờ là trưởng khoa Lam đến.”

Đây quả thật khác với suy nghĩ của cô, cô nhớ Lam Tuyền Tiên làm việc ở phòng quan sát. Theo lý mà nói sẽ không nói đón tiếp bộ phận phát triển kinh tế.

Đỗ Tử Quy của cục Ngân Hải là chuyên quản lý nghiệp vụ kinh doanh, vì vậy khoảng thời gian đó mới bận tới bận lui, thường xuyên đón tiếp Sở Trĩ Thủy.

Rõ ràng Lam Tuyền Tiên không như Đỗ Tử Quy, trên gương mặt anh ta không có vẻ nhiệt tình nào cả, đối diện với họ trong lan can, cứng nhắc nói: “Trưởng phòng Sở, ra đây trước đi.”

Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu từ trong lan can vòng ra, cô nhìn Lam Tuyền Tiên dẫn đường phía trước, dẫn họ theo đi xuống hầm theo thang máy, không nhịn được hỏi: “Chúng ta phải đi xuống hầm xe sao?”

“Không.”

Một lát sau, Lam Tuyền Tiên dẫn họ đi đến một quán cà phê một tầng dưới đất, anh ta kéo ghế ra, tỏ ý mời họ ngồi xuống: “Trường phòng Sở, chúng ta cứ ngồi nói chuyện ở đây, trực tiếp nói chuyện điều khoản hỗ trợ.”

Sở Trĩ Thủy im lặng vài giây, cô không ngồi xuống, nhắc nhở: “Chẳng lẽ không nên nói ở trong cục?”

“Tôi không thể để các cô vào cục, lần trước lúc đại hội toàn cục, có lẽ đã giải thích nguyên nhân rồi.” Lam Tuyền Tiên híp mắt, anh ta nhìn thẳng vào Tân Vân Mậu: “Trường phòng Sở dẫn anh ta đến chắc cũng biết không thể vào cục Tất Ngô.”

Tân Vân Mậu nghe xong lạnh lùng nhìn anh ta, con ngươi đen láy nhuốm đầy sự bén nhọn.

Sở Trĩ Thủy: “Đầu năm nay đều là con nợ còn ngang ngượng hơn chủ nợ à? Tôi tưởng trước khi làm giấy vay nợ, tốt xấu cũng sẽ xã giao lấy lệ chút chứ.”

“Cục Tất Ngô hằng năm tranh đấu với miếu long thần, bản thân cũng có áp lực duy trì ổn định xã hội rất lớn, nếu lại thả bừa tai họa ngầm không an toàn đi vào, ắt sẽ ủ ra đại họa.” Lam Tuyền Tiên nghiêm nghị nói: “Tôi biết thái độ cục Ngân Hải không giống, nhưng người không trải qua thảm họa tất nhiên sẽ không thể đồng cảm được.”

Bầu không khí bỗng chốc cứng ngắc, thái độ Lam Tuyền Tiên lạnh lùng, giọng điệu sắc bén, hoàn toàn không phải chủ nhà thân thiện ân cần.

Sở Trĩ Thủy cười mỉm nói: “Trường khoa Lam, tôi cho anh một cơ hội, rút lời vừa nãy.”

Lam Tuyền Tiên hào hùng chính nghĩa: “Hôm nay tôi đến đây, không sợ uy hiếp, nếu anh ta muốn bước chân vào cục, vậy thì bước qua xác tôi trước.”

Nếu là Tân Vân Mậu lần đầu đến thành phố Ngân Hải, có lẽ giờ đây đã bắt đầu chua ngoa, nói ra lời mỉa mai với Lam Tuyền Tiên trước mặt, giống như đối với các yêu quái Diệp Hoa Vũ trước kia.

Nhưng lần này anh chủ động đến cùng Sở Trĩ Thủy, khác với vô ý tiến vào cục Ngân Hải lần trước, nhất thời không buông những lời nặng nề như tuyệt không bước vào cục Tất Ngô.

“Tại sao tôi phải bước qua xác anh? Xác anh cũng không đáng tiền.” Sở Trĩ Thủy thờ ơ nói: “Tân Vân Mậu, tôi cầu nguyện với anh, làm anh ta hôm nay khỏi nói mấy câu làm tôi không thích nghe nữa.”

Tân Vân Mậu hiếm khi nghe được cô cầu nguyện, bỗng chốc hơi ngơ ngác. Anh nghiền ngẫm hàm ý trong lời cô nói một phen, hiểu ra cô không thích nghe cái gì, giờ mới nhẹ nhàng hạ mắt, lẩm bẩm: “Này thì tính là điều ước gì chứ, đều là chút chuyện nhỏ.”

Tên người cá này không xứng để cô phiền lòng.

Lam Tuyền Tiên nghe thấy hai từ cầu nguyện, trong lòng anh ta rung lên hồi chuông cảnh báo, vẻ mặt càng thêm căng thẳng, đề phòng nói: “Các cô ký kết thỏa thuận? Cô có biết loại thỏa thuận này sẽ…”

Sở Trĩ thủy nghe giọng anh ta cao vút, chắc là sau đó lại công kích yêu quái trúc, cô đang định xụ mặt, bỗng vang lên tiếng hát, mang theo bầu không khí vui vẻ khó mà che giấu.

“Vận may đến, chúc bạn may mắn ngập tràn...”

Vẫn là bài hát rực lửa, nhưng không phải là bản nữ, mà là bản nam.

“Trưởng khoa Ngô?” Sau đó Sở Trĩ Thủy nhìn dáo dác xung quanh, nhưng không thấy bóng hình của Ngô Thường Cung.

Cô cố định tầm nhìn lại, nhìn chăm chăm vào Lam Tuyền Tiên, giờ mới phát hiện lại là anh ta đang hát “Vân May Đến”!

“Đây là xảy ra chuyện gì?” Lam Tuyền Tiên hoảng hốt bóp cổ họng, tức giận nói: “Rốt cuộc các cô làm…may mắn mang đến niềm vui và tình thương ái…”

Anh ta vừa định phản bác lại họ, ai ngờ lời mới đến bên miệng, nói ra lại biến thành hát, vẫn là một ca khúc vui tươi rộn ràng!

Chỉ cần anh ta khiển trách hai người, thì sẽ cất cao giọng hát!

Sở Trĩ Thủy kinh ngạc xoay đầu, cô nhìn Tân Vân Mậu, hỏi: “Này là xảy ra chuyện gì?”

Tân Vân Mậu mù mịt: “Cô nói đó, làm cho anh ta đừng nói mấy lời cô không thích nghe.”

Sở Trĩ Thủy: “Nhưng sao còn hát lên nữa vậy?!”

“Ca khúc này gửi gắm tâm nguyện tốt đẹp của con người, làm người ta vui vẻ phấn chấn?”

“...”

Cái người này, cô mong Tân Vân Mậu làm đối phương đừng nói mấy lời khó nghe, anh trực tiếp bước thêm một bước, làm cho đối phương hát bài dễ nghe!

Nhưng này là bài hát con cua biển kia thích nghe, cũng không phải gu của cô mà!

Lam Tuyền Tiên tức đến đỏ mặt, anh ta phẫn nộ nhìn ai oán họ, trong miệng lại vẫn đang hát không ngừng: “Vận may đến, vận may của chúng ta đến rồi, nghênh đón vận may đến cùng bốn biển năm châu phát đạt…”

Cảnh tượng hài hước này thật giống con mèo hoang mắng mỏ, bất lực vì con người chỉ có thể nghe hiểu nó đang meo meo meo, hoàn toàn không tác dụng uy hiếp.

“Lúc trước tôi thật không nghe qua bản nam.” Sở Trĩ Thủy nghĩ ngợi, cô dứt khoát thưởng thức,: “Anh đừng nói, còn khá hay á.”

Âm sắc của Lam Tuyền Tiên không tệ, hát bài dạng này cũng dễ nghe, có thể là thiên phú của người cá.

Tân Vân Mậu lập tức lạnh mặt: “Lắc lư trước mặt người ta thế này, quả nhiên nên cho anh ta câm luôn.”

“Anh là phù thủy làm giao dịch với người cá sao?” Cô thổ tào: “Vậy mà còn muốn biến người ta thành người câm.”

Lam Tuyền Tiên rất nhanh đã tìm được cách phá giải, chỉ cần anh ta không công kích Tân Vân Mậu, tuyệt nhiên sẽ không khởi động chế độ “Vận May Đến”. Anh ta cố nhịn nhục, cắn răng nói: “Trưởng phòng Sở, nên nói chuyện điều khoản rồi.”

Chỉ cần anh ta cầm được thỏa thuận, tiễn một người một yêu đi, vậy thì đại công cáo thành.

Sở Trĩ Thủy từ chối thẳng: “Tôi không nói chuyện với anh, đã không vào cục, làm sao trả nợ?”

“Nhưng lúc trước cục trưởng Hồ đều là…”

“Vậy anh tìm ông ấy.” Sở Trĩ Thủy móc điện thoại ra, gọi điện thoại cho Hồ Thần Thụy, qua loa nói: “Tôi không nói mấy chuyện này với anh, cấp bậc chúng ta không đồng nhau, anh chỉ là một trưởng khoa.”

Một cấp đại quan ép chết người, lúc trước cô không để ý mấy thứ này, nhưng không nói lên cô sẽ không dùng.

Trường khoa Lam bị trưởng phòng Sở gây khó dễ đến nghẹn họng: “...”

Một lát sau, Sở Trĩ Thủy kết thúc cuộc điện thoại với Hồ Thần Thụy, ôn hòa lên tiếng: “Cục trưởng Sa nói cho chúng tôi vào cục.”

“Làm sao có thể?” Lam Tuyền Tiên nghi ngờ nhướng mày: “Cục trưởng Sa cực kỳ biết rõ tính quan trọng của an ninh Tất Ngô, tuyệt đối sẽ không …..”

Điện thoại chợt rung lên.

“Thật ngại quá, tôi nhận một cuộc điện thoại.” Lam Tuyền Tiên lấy điện thoại ra, anh ta đi đến phía bên cạnh nhận điện thoại, lên tiếng trả lời: “Alo? Cục trưởng Sa, là tôi, vâng, tôi gặp được người rồi…”

Sở Trĩ Thủy thờ ơ chờ anh ta nghe điện thoại, chỉ nghe giọng của Lam Tuyền Tiên càng ngày càng nhỏ, sau cùng rơi vào im lặng dài dẳng.

Một lúc sau, Lam Tuyền Tiên cứng đờ tại chỗ, anh ta vẫn đang cầm điện thoại trong tay nhưng không nói chuyện, không biết có phải nói chuyện với cục trưởng Sa xong chưa, vẫn luôn không xoay đầu nhìn họ.

Tân Vân Mậu: “Câm rồi?”

Sở Trĩ thủy: “Ha, còn bước qua xác anh ta, xác anh ta đáng giá hơn một triệu không?”

Lam Tuyền Tiên quay lưng với họ nhưng nghe thấy hết: “...”

Anh ta chậm chạp xoay người, đối diện một người một yêu, gượng gạo cúi đầu xin lỗi, lòng như chết đi nói: “Thật sự xin lỗi, ban nãy nhất thời lỡ lời, đắc tội với hai vị, chúng ta chờ ở đây một lát, hai ngày này sẽ sắp xếp hướng dẫn viên lành nghề, chờ khi bàn điều khoản chu đáo xong, hai vị còn có thể đi dạo ở Tất Ngô.”

Cục trưởng Sa lại cúi đầu vì hơn một triệu, còn khuyên anh ta chuyện nhịn chuyện nhỏ đừng làm hư đại sự, đứng bên phe đối phương vào ngay thời khắc mấu chốt.

Sở Trĩ Thủy hài lòng gật đầu, cười híp mắt nói: “Trường phòng Lam vẫn còn trẻ, xã hội là như vậy đó, phải sớm làm quen mới được.”

Lam Tuyền Tiên bị một con người hơn hai mươi tuổi dạy dỗ, bỗng chốc tâm trạng phức tạp, nhưng vẫn nhẫn nại.

Không lâu sau, Lam Tuyền Tiên dẫn họ đến bãi đỗ xe, hướng dẫn viên cục Tất Ngô tìm đến cũng xuất hiện.

Sở Trĩ Thủy thấy Ngô Thường Cung đứng cách đó không xa vẫy tay với họ, cô thầm nói cục Tất Ngô thật là độc ác, chắc sẽ không tưởng vì cùng ở Hoài Giang thì có thể chơi chung, sắp xếp này thật là vừa quấy rầy một người một yêu làm việc, vừa quấy rầy Ngô Thường Cung nghỉ phép, có thể nói là biến khéo thành vụng.

Sắc mặt của Ngô Thường Cung cũng không được tốt hơn, nhưng anh ta vẫn chào hỏi với Lam Tuyền Tiên, lại kéo cửa xe ra cho họ, mình thì ngồi vào ghế phó lái, hàn huyên nói: “Trường phòng Sở, lúc nãy tôi còn ra ngoài tìm các cô, không phải đã nói xuống máy bay gặp sao? Còn nói hai ngày nay dẫn các cô đi lòng vòng.”

Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu ngồi hàng ghế sau, cô bất lực mỉm cười: “Này chẳng phải là sợ quấy rầy trưởng khoa Ngô nghỉ phép thăm nhà sao? Không sao, anh về với người thân đi.”

“Không quấy rầy, sao mà quấy rầy được, buổi tối cũng có thể ở cùng họ, tôi phải tận sức làm chủ nhà mà!” Ngô Thường Cung miễn cưỡng nở nụ cười vui vẻ, anh ta nhìn bên ngoài cửa sổ xe, lại nhẹ mà lên tiếng: “Uầy.”

Cảm thán này chứa đầy chua xót khi mới rời khỏi sân bay lại bị gọi về.

Xe hơi chạy ra khỏi sân bay, tiến vào đường lớn của Tất Ngô, ven đường có thể thấy mặt biển cắt đường chân trời thấp thoáng. Mây và sóng giao nhau trên bờ biển, trông có vẻ như hòa vào làm một.

Đây là một thành phố ven biển mới cũ xen kẽ, mặt tường của khu phố cũ sớm bị mưa gió bào mòn loang lổ, da tường trắng bị bóc ra xong để lại vết tích sẫm màu. Trên đường phố có không ít xe đạp điện qua lại không ngớt, tạo thành kinh sợ nguy hiểm cho người đi bộ muốn đi vào đường lớn, trông có vẻ bừa bộn.

Lam Tuyền Tiên im lặng lái xe, rõ ràng không muốn giao lưu.

Ngô Thường Cung lại nói rất nhiều, còn thật sự giới thiệu cho họ: “Bên này là tòa nhà cũ lúc trước, căn bản ở đều là dân cư cũ, nơi không xa còn có chợ hải sản, có thể tự mua hải sản bảo cửa hàng làm, là loại bắt liền ăn liền, rẻ hơn Hoài Giang.”

“Khu thành phố mới ở đầu bên kia, cục Tất Ngô lại ở một hòn đảo nhỏ trên biển, giờ chúng tôi đến bến phải ngồi tàu mới có thể đi.”

Sở Trĩ Thủy nhớ Kim Du bơi lội đi làm, không ngờ yêu quái bên biển biết ngồi tàu, tò mò nói: “Trong cục có nhân viên bơi đến không?”

Lam Tuyền Tiên vẫn luôn im lặng, lúc này anh ta lại chen miệng: “Trong biển Tất Ngô chứa yêu khí của long thần, đáy biển có vô số miếu long thần còn sót lại, đó là nơi ở của người cá lưu vong, tùy tiện xuống nước sẽ gặp nạn.”

Tranh đấu giữa cục Tất Ngô và miếu long thần đến nay vẫn chưa ngừng, họ giống với con người sinh sống bên bờ biển, có thể nói là kẻ thù số một trong mắt người cá lưu vong.

Đèn đỏ sáng lên, xe hơi dừng lại. Họ có thời gian rảnh nhìn cảnh đường phố bên ngoài cửa sổ.

Khu phố cũ có vô số con hẻm ngoằn ngoèo, không khí ẩm thấp và khí hậu hải dương khiến nhiệt độ nơi này cao, vô vố con hẻm nhỏ thô sơ quấn đầy dây leo, trong đó lại có nhà của người bản địa. vài sợi dây phơi quần áo vắt vẻo giữa không trung, treo không ít quần áo ố vàng.

Sắc trời dần tối lại, càng tôn lên ánh sáng yếu ớt trong con hẻm, trong góc bài bố các đền thờ nhỏ bằng gỗ, trước đền còn đặt hoa quả không được tươi, nến dầu đỏ chảy sáp lên bàn gỗ.

Tân Vân Mậu liếc thấy đền thờ gỗ, anh không nhịn được hơi cau mày.

Sở Trĩ Thủy nhận ra sự xao động của anh, cô nương theo tầm nhìn của anh, cũng nhìn thấy đền thờ bên cạnh nhà của con người, hỏi: “Đó là cái gì?”

Tân Vân Mậu không nói.

Ngô Thường Cung nghiêng đầu nhìn, vô vị giải thích: “Nơi thờ cùng con người xây cho long thần.”

“Hiện tại còn có người thờ cúng long thần?” Sở Trĩ Thủy nói: “Không phải đều bị đè xuống đất rồi sao.”

Lam Tuyền Tiên: “Chúng tôi và con người liên thủ làm việc nhiều lần, muốn quét trừ tín ngưỡng của long thần ở địa phương, nhưng vẫn có rất nhiều người không biết gì, đến giờ cũng đang thờ phụng long thần, bị hắn lấp liếm.”

Tân Vân Mậu mỉa mai một tiếng, đáy mắt anh tràn ra ánh sáng lạnh lẽo, cười nhạo nói: “Tuy con rồng đó cũng không phải thứ đồ tốt gì, nhưng nói họ bị hắn lấp liếm cũng hiển nhiên quá vô tội rồi nhỉ.”

“Cho dù là tín đồ con người, hay là chủng tộc người cá, các người để tay lên ngực tự hỏi xem mình có lỗi không?” Anh nhếch khóe môi, châm chọc nói: “Bởi vì hắn thất thế, nên mới đem hết tội gáng lên đầu hắn, đây cũng là lừa mình dối người.”

Thuở trước Lam Tuyền Tiên là một người cá, anh ta không vui phản bác: “Chúng tôi có lỗi gì? Hắn ban đầu không hề có vấn đề gì, đối xử tử tế với tất cả sinh vật có linh…”

“Theo tâm ý của các người thì gọi là đối xử tử tế, không hợp tâm ý của các người thì muốn trở mặt, là ban đầu hắn không có vấn đề, hay là các người biết có vấn đề, nhưng có lợi cho các người nên chẳng làm sao?” Ánh mắt của Tân Vân Mậu thâm trầm, lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ vị thần cao cao tại thượng không phải được các người tạo ra sao?”

“Chỉ cần có tuổi thọ vô tận thì là thần, chỉ cần thực hiện điều ước của các người thì là thần, suy nghĩ ngu xuẩn lại thiển cận, trên thế giới căn bản không có long thần, long thần là được các người tạo ra, mọi thứ hiện giờ đều là tự chuốc lấy, tự làm tự chịu.” Anh liếc xéo đền thờ, giọng điệu chẳng thèm ngó tới.

Bởi vậy, trước giờ anh không cảm thấy mấy yêu quái và con người này đáng thương, càng không nhàn rỗi nhún tay vào cuộc sống của họ, dù sao thì mục đích đôi bên không thuần khiết, thứ đồ dơ bẩn gom lại thành đống mà thôi.

Anh không biết tại sao trời đất phong anh làm thần, nhưng anh không thèm làm theo ý của trời đất, anh không có thần tính, cũng không thiện đãi.

Lam Tuyền Tiên bị lời của đối phương đâm chọc, may mà anh ta sớm đã thoát ly khỏi chủng tộc, lúc này cũng biết rõ bộ mặt thật của long thần, cũng không tức giận công kích Tân Vân Mậu. Anh ta im lặng vài giây, hơi thay đổi sắc mặt nói: “Tôi không ngờ anh sẽ nói mấy câu kiểu này, vậy mà lại cho rằng hắn không phải long thần, rõ ràng anh cũng…”

Nếu Tân Vân Mậu cho rằng không có long thần, anh thân làm yêu quái phong thần, nhìn nhận bản thân thế nào?

Tân Vân Mậu vô cảm: “Thật ghê tởm, đừng mang tôi ra bàn luận so sánh với tên ngu xuẩn đó.”

Sở Trĩ Thủy thấy anh không vui, cô cười giải vây: “Được rồi, tự do, bình đẳng, thành tín, thân thiện, thần quân là yêu quái đầu tiên chống phong kiến mê tín, đương nhiên tư tưởng giác ngộ sẽ khác!”

Lam Tuyền Tiên: “…”

Lam Tuyền Tiên từ kính chiếu hậu nhìn một người một yêu, nghe lời nói của Tân Vân Mậu, bỗng thay đổi quan điểm, lại bắt đầu trò chuyện.: “Các cô đi thế này, làm tôi nhớ ra một lời đồn.”

“Lời đồn gì?”

“Nghe nói là địa phương Không Tang truyền ra, tôi không chắc tính chân thật, cũng là nghe họ nói.” Lam Tuyền Tiên nói: “Họ nói long thần ái mộ một cô gái con người, bất lực vì tuổi thọ con người có hạn, cả long thần cũng không thể thay đổi, cho nên biết vị thần thứ hai ra đời, muốn mượn điều này kéo dài sinh mạng cho cô ấy, còn khá giống tình huống của các cô.”

Tân Vân Mậu trừng to mắt, anh hiển nhiên cũng lần đầu nghe nói chuyện này, bỗng lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Sở Trĩ Thủy kinh sợ ngồi thẳng dậy, nóng mặt nói: “Trường khoa Lam, ăn có thể ăn bậy, nói không thể nói bậy, cái gì gọi là rất giống chúng tôi?”

Long thần ái mộ một cô gái con người, có liên quan gì đến một xu tiền của họ?!

Lam Tuyền Tiên đơ ra: “Không giống sao?”

Anh ta thấy mối quan hệ của họ thân thiết, đương nhiên cảm thấy khá chuẩn xác.

“Không phải, biết tin đồn mà còn truyền đi là một hành vi tồi tệ, nhưng phân tích chuyện này theo lý tính, cũng nên biết là không thể nào đâu.” Sở Trĩ Thủy dáng vẻ nghiêm túc giải thích: “Mở mang tầm nhìn chút, nhìn tổng quát lịch sử chiến tranh của con người, đâu chỉ đơn thuần là do tình yêu bạo phát? Đây là một kiểu tư duy hạn hẹp, bản chất của chiến tranh là vì giành lấy hoặc bảo vệ địa vị chính trị và lợi ích kinh tế, chúng ta phải nhìn nhận vấn đề một cách khách quan.”

“Lời này là thuộc về “đàn ông Trung Quốc, vốn hơn phân nửa có thể làm chuyện thánh hiền, đáng tiếc toàn bị đàn bà hủy hoại”, hoàn toàn là một kiểu lý luận đùn đẩy trách nhiệm, rõ ràng đầy lỗi!”

Lam Tuyền Tiên nghe cô nói năng đĩnh đạc, ngơ ngác nói: “Thật sự tôi cũng không biết là thật hay giả, đây chỉ là một lời đồn.”

Ngô Thường Cung: “Đúng đó đúng đó, chúng ta chỉ tán gẫu thôi, trưởng phòng Sở đừng cuống.”

“Tôi không có cuống, chỉ là dùng logic phân tích, trưởng khoa Lam nói không hợp lý.” Sở Trĩ Thủy căng cứng da dầu giải thích, cô lại nhìn Tân Vân Mậu im lặng không nói, cắn răng nói: “Anh cũng nói hai câu đi, không phải nói thần cũ cảm nhận được thần mới xuất hiện sẽ suy bại sao, chắc chắn hắn sợ yếu đi mới chọn tranh chấp, không phải vì người yêu con người gì đó.”

Chỉ cần tình yêu của long thần bị phủ nhận, suy diễn vế sau tất nhiên cũng bị phủ nhận, lời của Lam Tuyền Tiên cũng bị lật đổ toàn tập.

Tân Vân Mậu nhìn cô một cái, nhưng không chịu làm sáng tỏ, còn cây ngay không sợ chết đứng nói: “Tôi cũng đâu biết hắn nghĩ thế nào.”

“…”

Anh cố ý nhỉ? Rõ ràng cũng không nở hoa, ở đây làm cái gì!

Chương kế tiếp