Tôi Muốn Đi Sờ Cá Ở Cục Yêu Quái

Chương 63
Lời đồn về long thần do Lam Tuyền Tiên nói làm bầu không khí trở nên hỗn loạn, anh ta và Ngô Thường Cung còn len lén đánh giá anh và cô.

Mặc dù Sở Trĩ Thủy cho rằng long thần gây ra chiến tranh không liên quan đến cô gái con người, nhưng hiện tại rõ ràng là họ đã phát hiện ra một chuyện còn thú vị hơn, thỉnh thoảng sẽ quan sát Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu, khiến người ta muốn nhắc nhở Lam Tuyền Tiên chú ý lái xe an toàn.

Điều này làm cô như ngồi trên đống lửa.

Nhưng cuộc trò chuyện trong xe không kéo dài quá lâu, chủ yếu là cùng với việc càng lúc càng gần bờ biển, sắc mặt của Tân Vân Mậu cũng càng ngày càng căng thẳng.

Trên máy bay anh cố ý nói mình khó chịu, nhưng đợi đến khi thật sự tâm hoảng ý loạn, lại không nói tiếng nào tựa vào cửa sổ xe. Lửa yêu quấn thân quanh năm trở nên nóng rực, phảng phất như muốn thiêu cháy anh lần nữa, vết thương tạo thành sau đại chiến không thể lành lại, ví dụ như móng vuốt bị gãy, ví dụ như vết cháy.

Sắc trời tối đi, mây mù cuồn cuộn, tầng mây dày giấu trời che đất. Thời tiết bên biển luôn như vậy, một trận gió lớn có thể kéo đến một cơn mưa.

Gió nhẹ từ ngoài cửa sổ len lỏi vào trong xe, pha lẫn với vị tanh chát của nước biển, còn có mùi bùn đất.

Sở Trĩ Thủy nhận ra Tân Vân Mậu không bình thường, cô trở người xác nhận lại, lên tiếng nói: “Dừng xe trước đi, anh ấy hơi khó chịu.”

Tân Vân Mậu mím chặt khóe môi, sắc mặt lại hơi trắng, ánh sáng trong mắt cũng xám xịt hẳn đi, giống như đang khắc chế gì đó. Anh khoanh tay trước ngực, phảng phất như xây lên một lớp tường bảo vệ.

Sở Trĩ Thủy dùng tay sờ trán anh, bị nhiệt độ cơ thể anh làm bỏng, nhưng yêu quái sẽ không bị phát sốt mà nhỉ.

Tân Vân Mậu cảm nhận được sự mát lạnh nơi cô, giờ mới hơi nhắm mắt nghỉ ngơi chút, dường như đã bớt được chút khổ sở.

Chiếc xe dừng bên đường.

Ngô Thường Cung và Lam Tuyền Tiên nhìn nhau, họ tưởng rằng Tân Vân Mậu không gì là không thể, đương nhiên không hiểu sự dị thường của hiện tại.

Một lát sau, Lam Tuyền Tiên nhìn bờ biển gần đấy, anh ta hốt hoảng, lên tiếng nói: “Nước biển chứa yêu khí của long thần, có hiệu quả giống với lửa rồng, anh ta đến gần miếu long thần dưới đáy biển sẽ không thích hợp, nhưng cục Tất Ngô có khu vực an toàn, giống với cảm giác bên ngoài.”

Cục Tất Ngô nằm trên một hòn đảo nhỏ, nơi đó gần giống với đất liền, chỉ là ngồi tàu qua biển phải đi qua miếu long thần.

“Miếu long thần sẽ tăng cường sức mạnh long thần, người thờ cúng càng nhiều, sức mạnh này càng tăng lên, nên có vài người cá lưu vong còn cuộn sóng biển dâng lên, ép ngư dân tiếp tục tín ngưỡng long thần, mượn điều này giúp cho miếu long thần tồn tại.”

Trong lửa rồng màu đen chứa ngũ độc bát khổ của tín đồ con người, dù có là Tân Vân Mậu cũng không có cách lọc sạch triệt để, nay mới dẫn đến việc tên họ anh bị vấy bẩn.

Giờ đây anh giống như mặt trái kèm theo của chức năng buff trong trò chơi, chỉ cần đến gần khu vực thế lực của long thần mạnh mẽ, thì sẽ không ngừng bị thiêu nướng giày vò.

Sở Trĩ Thủy đưa nước khoáng cho Tân Vân Mậu, lo lắng hỏi: “Anh có cần về Hoài Giang trước không?”

Chẳng trách anh chỉ ở Hoài Giang, nếu không cẩn thận bước vào lãnh địa của long thần, vậy thì lửa rồng sẽ thiêu cháy càng nặng thêm..

Nếu anh không đi theo, sẽ không khó chịu nữa.

Tân Vân Mậu lắc đầu, thái độ vẫn rất cố chấp.

Cô hơi nhíu mày, nhìn hai yêu quái còn lại: “Không có cách giải quyết sao?”

Ngô Thường Cung dè dặt nói: “Nếu anh ta không thể giải quyết, chúng tôi càng không biết cách.”

Lam Tuyền Tiên: “Nếu ở nơi không gần biển, hoặc là vào cục của chúng tôi, chắc sẽ không khó chịu.”

“Vẫn là trị phần ngọn chứ không trị được tận gốc.” Sở Trĩ Thủy suy tư: “Cục các anh có cây trúc không?”

“Này…” Lam Tuyền Tiên mặt lộ khó xử: “Chỗ này là bờ biển, rất ít trồng cái này.”

“Vậy giờ về có thể trồng.” Cô quyết định: “Chúng ta ngồi tàu đi trước, rồi gọi anh ấy đến sau, anh ấy không cần đi qua miếu long thần.”

Tân Vân Mậu không chịu về Hoài Giang, có lẽ lúc đầu anh không để tâm tới việc có vào cục Tất Ngô hay không, nhưng hiện giờ bị lửa rồng cản ở bên ngoài, với việc tự anh không đi là hai việc khác nhau.

Cô có thể hiểu được sự quật cường của anh, ước gì có thể trồng trúc đầy Tất Ngô, nhờ nó chống lại sự khiêu khích của long thần.

Góc bến tàu tĩnh lặng, Lam Tuyền Tiên và Ngô Thường Cung đã đi làm thủ tục mua vé tàu.

Sở Trĩ Thủy để Tân Vân Mậu ngồi trên ghế dài, cô phát hiện sắc mặt anh tốt lên, giờ mới hơi yên tâm: “Vậy tôi đi kiểm tra an ninh, anh nghỉ ngơi chút đi.”

Ngồi tàu phải vào bến tàu, phải thông qua kiểm tra an ninh mới được.

Tân Vân Mậu gật đầu.

Sở Trĩ Thủy xoay người muốn đi.

Tân Vân Mậu nhìn bóng lưng cô, anh không biết lý do, giơ tay kéo cô lại, lòng bàn tay vẫn nóng như trước.

Sở Trĩ Thủy bị anh kéo một cái, cô nghi hoặc xoay đầu lại, lại thấy anh không nói chuyện, vỗ vỗ đầu anh, cười đảm bảo nói: “Được rồi, nửa tiếng sau gọi anh.”

Hòn đảo nhỏ cách bến tàu không xa, ngồi tàu chỉ mất hai mươi phút, cộng thêm xếp hàng là nửa tiếng.

Tân Vân Mậu nghe vậy, mới chịu buông tay.

Cổng bến tàu, Sở Trĩ Thủy lắc lư nhìn thấy Lam Tuyền Tiên, từ trong tay anh ta nhận lấy vé tàu bằng giấy, biết được Ngô Thường Cung đi xếp hàng lên tàu trước rồi.

Cô nhìn vé tàu đặc thù thì sững sờ: “Đây là vé nội bộ?”

Lam Tuyền Tiên: “Phải, chúng tôi có tàu chuyên đến cục, hình như giờ nổi gió rồi, tàu du khách đều ngừng bán, chờ một hai tiếng nữa mới mở bán lại.”

Tất Ngô kề biển sẽ có tàu du khách, nhưng vùng lân cận không có danh lam thắng cảnh, ngành du lịch không phát triển. Hiện tại sắc trời chuyển âm u, bèn ngừng bán vé du khách.

Sở Trĩ Thủy thờ ơ nói: “Tôi gửi chút tiền cho cục Tất Ngô, các anh quét sạch miếu long thần đi.”

Giờ cô giống như lần đầu dẫn anh đến cục Ngân Hải, cục trưởng Diệp càng không cho họ đến, tâm lý phản nghịch của cô càng dâng lên, bèn muốn thường xuyên dẫn anh lộ diện.

Nếu đã là vùng đất sinh ra long thần, cố ý muốn thiêu cháy anh, vậy thì hủy diệt cứ điểm này.

Lam Tuyền Tiên bất lực: “Tiêu diệt miếu long thần không khó, điều quan trọng là thăm dò ra rất khó, yêu khí long thần giống như dầu trôi nổi trên mặt biển, thiên nhiên hình thành nơi ẩn nấp cho người cá lưu vong, trừ phi trực tiếp từ đáy biển giải phóng sức mạnh, nếu không thì căn bản không thể thăm dò ra toàn bộ vị trí.”

Cô bình tĩnh nói: “Vậy thì thưởng tiền mua tàu ngầm, mua luôn thiết bị cao cấp.”

“… Còn có thể như vậy sao?”

Sở Trĩ Thủy và Lam Tuyền Tiên thông qua kiểm tra an ninh, họ đi lên bến tàu, quả nhiên không có ai, chỉ có con tàu nhỏ xa xa, thân tàu còn có biểu tượng con mắt của cục quan sát.

Bầu trời đen đổ xuống, từng đoàn mây đen lăn mình quay cuồng, cả gió biển cũng hung bạo lên, thấy sắp có mưa bão. Mùi nước biển càng lúc càng nồng, không khí ẩm ướt oi bức, khiến người ta cảm thấy nghẹt thở.

Cây cối bên đường nở ra đóa hoa màu đỏ ánh tía, hình như loại thực vật này tên là hoa Móng Ngựa, lúc này đều bị gió lớn tàn phá cánh hoa, thảm thương rụng đầy đất, để lại vài vết đỏ còn sót lại.

“Trưởng phòng Sở, chúng ta chạy mấy bước tranh thủ tới sớm chút.” Lam Tuyền Tiên dẫn đường phía trước, anh ta tăng nhanh bước chân, lại không nghe âm thanh của cô, xoay đầu lại xác nhận nói: “Trưởng phòng Sở?”

Sau lưng anh ta không một bóng người, chỉ có một chuỗi cánh hoa Móng Ngựa xiêu vẹo rơi đầy đường, giống như mồi nhử dụ bắt con mồi được rải xuống.

Một bên khác, Sở Trĩ Thủy một chân đạp qua cánh hoa, cô nhìn thấy tàu nhỏ gần ngay gang tấc, nhưng không thấy bóng dáng Lam Tuyền Tiên, lên tiếng nói: “Trưởng khoa Lam?”

“Người đâu?” Cô lấy điện thoại ra gọi, lại nhớ ra Ngô Thường Cung đã lên tàu trước, ngẩng đầu gọi về phía bên tàu nhỏ: “Trường khoa Ngô—”

Sở Trĩ Thủy vừa đi về phía con tàu nhỏ, vừa giơ tay gọi điện thoại, hoàn toàn không thấy vết nước ướt rượt trên mặt đất.

Ngọn nước to lớn bắn tung tóe.

Ùm một tiếng, sau đó hai mắt tối đen.

Trước khi ý thức trống rỗng, một chuỗi giọng nói êm tai của con gái vang lên, giống như người cá ngồi trên mỏm đá dùng tiếng hát ưu mỹ câu dẫn thủy thủ.

Trong góc, Tân Vân Mậu ngồi trên ghế đã hồi phục, như bỗng cảm thấy cả người nóng rực, vô số ngọn lửa xanh đen từ vai trái của anh lan ra, cuối cùng ngưng kết thành một cái đầu rồng méo mó trong lòng bàn tay trái của anh.

Sau đại chiến, anh nhận lấy sự vấy bẩn của con rồng kia, sức mạnh đôi bên hòa vào nhau, dẫn đến việc lửa yêu của anh đều là màu mực xanh.

Giọng nói của đầu rồng khàn đặc nứt nẻ, đây không phải bản thể của long thần, mà là oán khí của hắn và tín đồ.

[Ngươi cũng nên lĩnh hội một lần tư vị đánh mất tình yêu mãi mãi.]

Tân Vân Mậu bóp nát đầu rồng lửa, sắc mặt anh cứng đờ, bỗng đứng dậy từ trên ghế, sải bước dài đi về bến tàu.

Bên con tàu, Ngô Thường Cung nghe Lam Tuyền Tiên nói đã lạc mất Sở Trĩ Thủy, sợ hãi nói: “Cậu tiêu rồi, cậu tiêu rồi, hôm nay cậu chết chắc rồi!”

Tân Vân Mậu không lột da rút gân Lam Tuyền Tiên mới lạ.

“Tôi biết, trước khi chết cũng tìm người trước, bảo phòng quan sát trong cục hành động.” Lam Tuyền Tiên nắm chặt điện thoại, nghiêm túc nói: “Tôi gọi điện thoại cho cục trưởng Sa, chắc chắn là người cá lưu vong, phải nhanh chóng định vị mới được.”

“Cô ấy đâu?”

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, giọng nói lạnh thấu xương của Tân Vân Mậu vang lên, không biết đã đến bến tàu từ bao giờ.

Ngô Thường Cung sợ sệt quay đầu lại, anh ta nhìn rõ dáng vẻ đối phương lại sững sờ, vội nói: “Thần quân, trên người anh…”

Thuật che mắt ngày thường của Tân Vân Mậu sớm đã bị lửa yêu màu mực xanh thiêu rụi, lúc này là một trường bào màu xanh đen, chỉ là nơi ống tay áo còn bốc lên ngọn lửa đen sậm, lửa yêu khủng khiếp như hình với bóng, thậm chí sắp che phủ cả người anh.

Chỉ là vẻ mặt anh lạnh buốt, không màn đến ngọn lửa đang cháy rực trên cơ thể mình, trong tay còn nắm chặt Long Cốt Tản, chỉ có duy nhất tay phải cầm dù không bị tổn thương.

Long Cốt Tản là thần khí, có hiệu quả kéo dài sinh mạng với yêu quái, miễn cưỡng bảo vệ một mảng da thịt anh.

Tân Vân Mậu càng đến gần bờ biển, ngọn lửa trên người anh càng mạnh, hết lần này đến lần khác thiêu cháy cái gáy trắng ngọc, lửa yêu đen đậm làm anh loang lổ, lửa yêu xanh làm anh hồi phục, gần như đang dùng cơ thể của anh cầm cự chiến đấu, phảng phất như đại chiến ngàn năm trước vẫn chưa kết thúc.

Lam Tuyền Tiên: “Trong chủng tộc người cá lưu vong, có một loại năng lực chiến đấu rất yếu, nhưng giỏi quyến rũ con người, chuyên lẻn vào ý thức con người khuấy động nhân tâm, chắc cô ấy bị đối phương tóm vào đáy biển, giờ đang trầm mê trong ảo giác.”

Tân Vân Mậu rơi vào im lặng, anh tĩnh tâm cảm nhận tín vật, nhưng không tìm ra vị trí của cô: “Phía ngoài nước biển này có yêu khí của hắn?”

“Phải.”

Tân Vân Mậu cầm Long Cốt Tản, đáy mắt anh đằng đằng sát khí, quả quyết nói: “Lên tàu, chỉ cần rời khỏi vùng biển này là được.”

Trời cao vang lên một tiếng sấm dữ dội, con tàu dần dần rời bến, không chạy đến cục Tất Ngô, mà hướng về giữa biển, đó là khu vực đáy biển tập hợp nhiều miếu long thần nhất.

Ngô Thường Cung nhìn lửa yêu cháy lớn hơn trên người Tân Vân Mậu, thậm chí phát ra âm thanh lách tách, không nhịn được sợ đến líu lưỡi.

Cơn mưa lớn rơi nặng hạt, rơi lên thân tàu vang lên âm thanh, vẫn không thể dụi tắt lửa rồng đen sậm.

Dung mạo anh tuấn lạnh lùng của Tân Vân Mậu có hạt mưa rơi tuột xuống, cổ áo anh hoàn toàn ướt đẫm, giơ tay mở dù bổ vào không trung, sóng biển mãnh liệt bỗng chốc dâng lên, hình thành một màn nước khổng lồ giữa không trung, sau đó rả rích rơi xuống trong chớp mắt, lần nữa hòa vào biển tạo thành một vùng sâu thẳm.

Anh chỉ có thể tách vùng biển này trong một khoảnh khắc, vậy mà lại không thể nâng nó lên.

Lam Tuyền Tiên nhìn chăm chú lửa yêu xanh đen trên người anh, nhỏ giọng nói: “Sức mạnh của anh và hắn hòa vào làm một, rất khó nâng vùng biển lớn này lên.”

Yêu khí đen sậm bám vào mặt biển Tất Ngô, cùng một nguồn gốc với cái trên cơ thể Tân Vân Mậu.

Ngô Thường Cung nắm chặt cổ tay: “Nên để thần quân đi theo bảo vệ cô ấy mới đúng!”

“Cô ấy trước giờ đều không cần tôi bảo vệ.” Tân Vân Mậu nắm chặt Long Cốt Tản, khớp xương trắng bệch, lại phất tay chẻ sóng lần nữa, lạnh lùng nói: “Nói nửa tiếng sau gọi tôi, vậy thì chắc chắn có thể làm được.”

Ngô Thường Cung vội lắc đầu, anh ta sợ hãi thì thầm: “Tiêu rồi, giận điên rồi.”

Lam Tuyền Tiên: “Con người trong ảo cảnh chỉ còn bản ngã, hoàn toàn không tự nhận thức được, rất khó gọi ra tên của anh.”

Sở Trĩ Thủy cần có nhận thức, mới có thể gọi ra tên của anh, nhưng ảo cảnh do người cá dệt ra chuyên công kích vào điểm yếu trong nội tâm con người.

Tân Vân Mậu liếc nhìn hai yêu quái một cái, trong mắt anh tràn ra ngọn lửa lạnh lẽo, tức giận nói: “Đó là con người các anh tưởng, giống với sự tồn tại quê mùa của các người, dù có sống thêm mười năm, trăm năm, ngàn năm nữa cũng không thể hiểu được suy nghĩ của cô ấy, nếu muốn so sánh thật, chẳng qua chỉ là một đám người phàm ngu muội có yêu khí, nhưng nếu mất đi yêu khí, cả người bình thường cũng không bằng, không sánh bằng một sợi tóc của cô ấy!”

Anh không thể dung túng nhẫn nhịn giọng điệu thương tiếc của họ, nhìn cô như nhìn kẻ yếu vô năng!

Chỉ là yêu quái nhỏ nhoi, còn cho rằng có thể mạnh hơn cô?

“Tín đồ của hắn là một đám vỏ rỗng vô tri, mà tín đồ của tôi là người hoàn mỹ nhất trên đời.” Tân Vân Mậu trông về biển lớn âm u, chỉ thấy vùng rìa đám mây mưa bão, ẩn hiện một tia sáng: “Cô ấy không yếu chút nào, cô ấy vì tất cả những người yêu cô ấy và những người cô ấy yêu, đánh đâu thắng đó.”

Mà anh chỉ cần tin tưởng cô là được.

Từ rất lâu về trước, anh đã biết rõ, cô không nhất thiết cần anh, nhưng chắc chắn anh cần cô.

Anh không hiểu tại sao trời đất phong anh làm thần, giống như không hiểu tại sao yêu quái muốn hoá người. Nếu con người đã là sự tồn tại vụn vặt cả đời không thể có được yêu khí, vậy không nên cho họ biến thành hình người sau khi tu luyện, càng không nên ban cho họ cái tên để du hành trong nhân gian.

Anh đã từng chẳng thèm đoái hoài tới con người, cho rằng họ yếu ớt nhỏ bé như hạt bụi, kiến thức trong đầu mãi hạn hẹp, cắm cọc sống tạm bợ cả một đời, chỉ vì theo đuổi thứ vô căn cứ.

Nhưng kể từ một ngày nọ, anh dần dần thay đổi suy nghĩ về con người, ẩn ẩn đoán ra dụng ý của trời đất.

Anh bắt đầu học tập hành vi của cô, lĩnh hội được suy nghĩ của cô, theo cô đi qua khắp chốn, vui vẻ cảm nhận mọi thứ trong đó, thay đổi bằng tình cảm chân thật, mới là tu luyện hóa người chân chính.

Thần linh tuyệt đối không phải dáng vẻ cao cao tại thượng, liếc nhìn chúng sinh bằng nửa con mắt, dùng sức mạnh vô tận thu hút một đám tín đồ hỗn độn, sau đó lại lâng lâng trong sự tung hô vừa giả tạo vừa buồn cười, nắm chặt không buông mọi thứ có lợi cho bản thân giống như long thần, vậy có khác gì con người đáng thẹn nắm quyền thế trong tay?

Thần là nỗi dằn vặt, là dâng hiến, là hy sinh, là biết rõ không thể nhưng vẫn làm, là sức mạnh của mình có hạn cũng thiện đãi người bên cạnh, là biết rõ sinh mệnh ắt có khiếm khuyết nhưng sẽ không thất vọng, là một dòng nước mát tràn ra từ nơi cằn cỗi, là khe suối ôn hòa bào mòn đá thô dốt nát thành tròn đều.

Đây được xem là sức mạnh yếu đuối nhỏ bé, như dòng nước nhỏ giọt không dứt, không chút tiếng động cảm hóa vạn vật ven đường.

Không sai, trước giờ cô không phải tín đồ của anh, mà anh mới là tín đồ của cô.

Anh thông qua cô học được thần tính.

Nơi đáy mỏm đá tối đen không ánh sáng, một ngôi miếu thờ cũ nát cực kỳ dễ thấy, nơi này không có nước biển chảy vào, lại giống như thủy cung dưới mặt đất. Bộ phận người cá có thể thêu thắt điều khiển nước, họ trải nó ra xung quanh, tạo ra không gian có thể hít thở dưới đáy biển.

Nước biển có yêu khí vây quanh, cung cấp nơi ẩn náu cho người cá lưu vong.

Sở Trĩ Thủy ướt sũng nằm trên mỏm đá, cô lúc này đang nhắm chặt hai mắt, sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên đã không còn làm chủ được ý thức.

Người cá lưu vong đi tới đi lui bên cạnh cô, họ đang chuẩn bị cống phẩm cúng tế, định hiến dâng con người này cho long thần bị phong ấn, nhằm giải mối thù năm đó Tân Vân Mậu xé nát cánh tay long thần.

Một tên người cá nam hỏi: “Đã công phá phòng bị tâm hồn của cô ta chứ?”

Người cá nữ đáp: “Chưa, lúc ấy chỉ dùng hoa Móng Ngựa tạo thành ảo cảnh, còn chưa kịp tiến hành bước kế tiếp.”

Người cá nam kinh sợ: “Vậy còn chờ gì nữa, nếu cô ấy tỉnh lại nửa chừng, có thể gọi anh ta đến!”

Người cá lưu vong phát hiện tín vật trên cổ Sở Trĩ Thủy, họ càng chắc rằng họ không tìm sai người, nếu không có nước biển ngăn trở, Tân Vân Mậu đã xuất hiện từ lâu.

Người cá nữ vội đồng ý, dùng yêu khí thâm nhập vào thế giới tinh thần của Sở Trĩ Thủy.

Hương hoa cổ quái dày đặc, đầu óc mê man không tỉnh lại được, ý thức của Sở Trĩ Thủy như rơi vào một khoảng không gian trắng xóa.

Cơ thể cô như nhấp nhô theo sóng biển, đột nhiên mất đi tri giác, trong đầu quên mất gì đó, chỉ cảm thấy có người giơ tay lục tìm lung tung trong đầu cô.

Tiếng cười yêu kiều câu nhân của người cá nữ, làm con người rơi vào giấc mộng sâu hơn, chỉ cần tìm ra ngũ độc bát khổ của đối phương, chỉ cần nắm được sợi dây mạng sống của họ thì mọi việc thuận lợi.

Thế giới của Sở Trĩ Thủy bị ép mở ra, ý thức của cô giờ yếu ớt như trẻ con, không có sức lực đánh trả.

Người cá nữ hăng say tiến vào không gian của Sở Trĩ Thủy, nơi đây không có bất cứ vật ô uế nào, vậy mà là một màu trắng thuần khiết, kéo dài vô bờ, vừa nhìn thì thấy không có điểm cuối. Rõ ràng chỉ là con người, nhưng tinh thần rất rộng lớn, hiếm khi không dính vào ngũ độc.

Ngũ độc là tham, sân, si, mạn, nghi. Người có thể thoát khỏi mấy thứ này, không cần nghi ngờ chính là thứ hiếm gặp trong loài người.

Nhưng cho dù không có ngũ độc, cũng không ai thoát được bát khổ, chia thành sinh, lão, bệnh, tử, cầu bất đắc, oán tăng hội, ái biệt ly, ngũ ấm xí thạnh.

Người cá nữ giơ tay ra, cô ta đứng trong không gian màu trắng, kéo mở ký ức của Sở Trĩ Thủy. Ký ức sống động bị lật tung ra, như cuốn phim nhựa liên tục nhấp nháy trước mặt người cá nữ.

Hiện tại, mọi thứ của con người này đều hiện ra, từ khi cô chào đời đến nay, sẽ không bỏ sót điều gì.

Đây là nỗi đau của con người mang tên Sở Trĩ Thủy.

Sinh khổ là trẻ sơ sinh ở phòng sinh cất tiếng khóc nỉ non đầu tiên.

Lão khổ là tóc của Tạ Nghiên và Sở Tiêu Hạ bạc trắng, khóe mắt thêm nếp nhăn, cơ thể vô lực bắt đầu khom xuống.

Bệnh khổ là cô nhợt nhạt và bất lực ở trên giường bệnh viện, dạ dày đau đớn như xé toạc, song thân bên ngoài xót xa thở dài.

Tử khổ là nước mắt của Kim Du, cầu xin cho cô sống qua trăm tuổi.

Oán tăng hội khổ là người lớn khuyên cha mẹ sinh thêm con trai lúc cô còn nhỏ, là người sáng lập liên hợp trong lúc điên loạn chỉ trích cô giả tạo, là vô số yêu quái ngoan cố đối xử thành kiến với anh.

Ái biệt ly khổ là chữ “Thủy” sau bức ảnh ở Đan Sơn, cô sớm biết có một ngày sẽ chia xa, vừa không mong anh quên sạch, vừa không mong anh nhớ quá rõ ràng, cho nên không viết cả tên, chỉ để lại một chữ.

Cầu bất đắc khổ là anh nói không thể nở hoa, bởi vì có thể hiểu, nên mới cầu không được.

Ngũ ấm xí thạnh khổ tập hợp sắc, thọ, tưởng, hành, đức. Vui vẻ, buồn lo, phiền muộn, dục vọng của cô ngưng kết lại vào nhau, nội tâm bồn chồn bất an, bảy cái khổ bên trên gặp nhau tại đây, mang theo phiền não mãi không nguôi của mỗi người.

Người cá nữ không dễ gì mới đợi được ngũ ấm xí thạnh, cô ta vừa định giơ tay chạm vào ngọn lửa kia, nhưng chỉ thấy nó lách tách một tiếng rồi lụi tắt, bặt vô âm tính trong không gian trắng xóa.

Bảy cái khổ phía trước cũng tan thành mây khói, mảnh trời đất đơn sắc này yên bình trở lại.

Người cá nữ khó hiểu vô cùng, cô ta mù mờ nhìn dáo dác xung quanh, muốn giơ tay lật tìm lần nữa, nhưng mãi cũng không gom lại được mảnh vỡ.

Một giọng nói non nớt mềm mại vang lên: “Cô đang tìm tôi sao?”

Người cá nữ nghiêng đầu qua, phát hiện trong không gian trắng xóa xuất hiện bóng người, thế mà lại là cảnh tượng một nhà ba người tay trong tay ấm áp.

Người đàn ông và người phụ nữ chỉ có bóng lưng mơ hồ, một bé gái đang đứng ở giữa họ, trông dáng vẻ chỉ tầm ba bốn tuổi.

Bé gái hiện tại lùn tịt, chỉ có thể nắm ngón tay út của cha mẹ, một tay nắm tay cha, một tay nắm tay mẹ, đang quay đầu nhìn người cá nữ, đôi mắt long lanh phát sáng, trong vắt tựa như gương, dáng vẻ không chút sợ hãi.

Cổ cô đeo một ngôi sao thạch anh, lớn như trứng gà, lúc này đang tỏa sáng rực rỡ.

Vẻ mặt của người cá nữ trở nên ảo diệu, ngón tay cô ta hơi run rẩy, không ngờ bản ngã của Sở Trĩ Thủy lại hóa người trong thế giới tinh thần, đây là tình huống trước nay chưa từng có. Con người rơi vào ảo cảnh chỉ mặc nó nhào nặn, trước giờ không có người thoát được ngũ độc bát khổ.

Bé gái nhìn người cá nữ đang ngây ngốc tại chỗ, thuận thế buông ngón tay cha mẹ ra, bóng hình người đàn ông và người phụ nữ theo gió hóa thành mảnh vụn. Cô xoay người nhìn thẳng đối phương, không biết từ lúc nào lại cầm một thanh trúc tí xíu trong tay, đang nhàn nhã chơi đùa trong lòng bàn tay mềm mại.

“Tuy thuận theo anh ấy gọi thần quân, nhưng nói thật thì là muốn dỗ anh ấy vui vẻ, trước giờ tôi không xem anh ấy là thần.” Giọng điệu bé gái mềm mại, thanh trúc trong tay cô lắc qua lắc lại, giống như cô giáo nhỏ dạy bảo học sinh, chỉ về người cá nữ: “Chẳng phải yêu quái các người đều coi con người là đồ ngu sao, tưởng rằng đưa ra miếng mồi lợi ích, hoặc lên tiếng uy hiếp một phen thì có thể dắt mũi con người?”

Ban nãy cô bị người cá nữ lật xem từ đầu đến đuôi, thật sự bí mật gì cũng không thể che giấu.

“Phải đó, tôi không có yêu khí, cũng không có thiên phú, càng không có tuổi thọ dài lâu, nhưng vậy thì sao chứ?” Bé gái chậm rãi nói: “Việc có thể dùng yêu khí hoàn thành, tôi dựa vào bản thân mà làm được, làm không được cũng không cần tiếc nuối, dù tôi chỉ có thể sống một trăm năm, như vậy có thể sống viên mãn rực rỡ, làm một người bình thường cũng không mất mặt.”

Cô hạ mắt: “Con người đều không chịu chấp nhận chính mình, còn có thể mong đợi ai đến chấp nhận cô, ai cũng sẽ không nhìn nổi cô.”

Cô lúc trẻ tuổi, không toàn lực muốn chứng minh bản thân, nhưng chỉ đổi thành người ngoài nói với cha mẹ “Nếu con các người là con trai, vậy thì hoàn hảo rồi”. Cũng sẽ có lúc cô nghĩ rằng, có phải sinh ra là con trai, sống sẽ dễ dàng hơn nhiều không, chí ít không cần chịu đựng kiểu chỉ trích bất lịch sự này.

Nhưng hiện tại cô sẽ không nghĩ như vậy, cô không biết con người có chuyển kiếp không, nhưng nếu có cơ hội lựa chọn, cho dù chọn lại bao nhiêu lần, cô vẫn sẽ đưa ra quyết định giống vậy.

Cảnh ngộ càng khó khăn thì càng phải kiên trì, cô kiêu ngạo vì thân phận phụ nữ này của mình.

Mưa bão cuồng phong có lớn hơn, cô cũng sẽ giành chiến thắng thôi, không kém cạnh vô số những người đàn ông đó chút nào.

Hiện tại cũng là như vậy, dù làm việc ở cục yêu lâu hơn, thấy qua vô số chuyện thần kỳ, cô vẫn chưa từng nghĩ sẽ cởi bỏ thân phận người bình thường.

Dù vui vẻ hay khổ sở, hạnh phúc hay bất hạnh, hoàn mỹ hay tiếc nuối, cô đều cam tâm tình nguyện nuốt xuống tất cả, phủ nhận một phần bất kỳ trong đó, đều là đang phủ nhận cô đi đến hiện tại nhờ vào sự lựa chọn của chính mình.

Không phải cô không có ngũ độc bát khổ của con người, chỉ là cuối cùng nhờ vào bản tâm buông bỏ, chọn sai hay không chọn sai, chỉ cần là điều cô chọn thì đều có thể chấp nhận.

Nếu trên đời có thần thật, đến chi phối sự lên xuống dòng đời của cô, đó chỉ có thể là bản thân cô.

“Nếu không còn chuyện gì nữa, có thể mời cô ra khỏi thế giới của tôi không?” Bé gái lịch sự nói: “Nếu không thì tôi phải gọi anh ấy rồi.”

Sắc mặt của người cá nữ đại biến, cô ta giơ tay muốn ngăn lại, nhưng không kịp.

“Tân Vân Mậu.”

Mưa như trút nước, mui tàu chòng chành nghiêng ngả, Tân Vân Mậu tay cầm Long Cốt Tản, anh không ngừng lật xé sóng lớn, mượn mặt biển bị phá thành khe hở tìm nơi Sở Trĩ Thủy rơi xuống, thế nhưng mãi vẫn không thể xác định vị trí chính xác.

Tóc đen của anh tung xõa, áo choàng cả người bị lửa đen thiêu xuyên qua từ lâu, cũng không còn thấy bất kỳ tia lửa màu xanh nào nữa, lúc đầu vẫn xanh đen giao nhau, giờ chỉ còn lại một mảnh màu đen.

Ngô Thường Cung hoảng loạn nói: “Thần quân, anh về trước đi, hình như anh không ổn lắm…”

Đây là sắp bị cháy đen hoàn toàn rồi.

Gió biển tàn phá bừa bãi, mây dày đen kịt bị một tia hào quang xé ra, cuối cùng thì mặt trời cũng đâm xuyên qua tầng mây, khiến mặt biển dập dờn ánh sáng.

Tân Vân Mậu: “Cô ấy gọi tôi rồi.”

Vừa đúng nửa tiếng, cô không nuốt lời.

Lam Tuyền Tiên đang liên lạc đồng nghiệp, anh ta còn chưa hiểu gì, nghi hoặc: “Cái gì?”

Một khắc sau, khe hở màu đen nuốt chửng Tân Vân Mậu, cơ thể thẳng tắp của anh biến mất trên tàu, chỉ để lại Ngô Thường Cung và Lam Tuyền Tiên.

Bốn bề vắng lặng, nhưng lan ra ánh sáng nhạt dịu dàng, có thể cảm nhận được hơi thở của cô. Mỏng manh, ấm áp, ôn hòa, không có chỗ dơ bẩn nào, có thể dập tắt mọi lửa giận và nôn nóng.

Lúc Tân Vân Mậu tiếp đất, còn không biết mình hạ xuống vào nơi nào, sau đó mới nhận ra mình tiến vào thế giới tinh thần của cô. Anh hít sâu một hơi, không khí thanh mát đi vào phổi, ngơ ngác giơ tay lên, bỗng phát hiện lửa đen trên người mình đã tàn lụi, cả tay áo choàng cũng biến thành một màu xanh thuần.

Vết thương mới hình thành lúc nãy của anh cũng được chữa khỏi toàn bộ, chỉ cảm thấy cả người nhẹ nhõm chưa từng có, ngọn lửa bị nguyền rủa trước giờ vẫn luôn không có cách thoát khỏi, cô vậy mà tình cờ phá giải rắc rối xưa nay của anh.

Nhưng cũng không phải là tình cờ, nơi đây là thế giới cô tạo ra, không nhiễm bất cứ ngũ độc bát khổ nào, cho nên mới thanh lọc được anh.

Giờ anh lần nữa lấy lại được cái tên “Vân Mậu.”

Tân Vân Mậu nhớ ra cô không thích đồ đen, giờ anh mặc một áo choàng xanh thuần, không thấy một vết cháy vào, bắt đầu nhìn trái nhìn phải tìm cô.

Không thấy được cô trong hình người trưởng thành, lại trông thấy cô lúc còn nhỏ, cũng khá mới mẻ.

Một bên khác, người cá nữ định tóm lấy bé gái, ai ngờ cô ta vừa tiếp cận đối phương, bé gái dùng thanh trúc đâm vào cô ta, trông sức nhỏ nhưng rất đau, đâm đến mức cô ta chảy nước mắt, vô số hạt ngọc trai lộp bộp rơi trên đất.

Nơi này là thế giới của Sở Trĩ Thủy, nên chỉ cần cô tìm về ý chí, có thể dằn xéo người cá nữ.

Bé gái nhìn đất đầy ngọc trai thì rất tò mò, cô vốn chỉ tỏ ý uy hiếp phản kích cho có, vừa thấy ngọc trai thì sinh ra tâm lý trải nghiệm, dù sao thì sớm muộn đối phương cũng là tội phạm bị cải tạo, không nhịn được lại đâm người cá nữ hai cái, quả nhiên ngọc trai xinh đẹp rơi xuống nhiều hơn.

Một lát sau, chàng trai tuấn lãng mặc áo choàng xanh đột ngột hiện thân, anh một tay ôm cô lên, tay kia cầm Long Cốt Tản cùng đã khôi phục màu xanh đậm, rét lạnh nhìn người cá nữ, giọng điệu lạnh lùng: “Chính là cô lừa gạt buôn người?”

Người cá nữ nhận ra Tân Vân Mậu thì lông tơ dựng đứng, không nói hai lời nhấc chân muốn chạy, thế nhưng Long Cốt Tản đã bay lên không trung, một tiếng hô vang lên ném ra lửa yêu màu xanh!

Bé gái ôm lấy cổ anh, cô bỗng trừng to mắt, kinh sợ ngăn lại: “Đừng thiêu thành tro, cô ta biết rơi ngọc trai!”

Tân Vân Mậu sững sờ: “Rồi sao?”

Cô kích động nói: “Ngọc trai có thể bán lấy tiền, còn phải cho mượn hơn một triệu nữa đó!”

“…”

Chương kế tiếp