Tôi Muốn Đi Sờ Cá Ở Cục Yêu Quái

Chương 68
Trong tầng lầu nhỏ phòng tài vụ, Hạ Thọ Qúy nghênh đón khiêu chiến trước giờ chưa từng có, lần đầu tiên ông ta thẳng tắp chiếc lưng luôn khom xuống của mình, lạch cạch gõ bàn phím điên cuồng, ước gì có thể lấy ra tốc độ cả đời cộng lại tính toán số tiền. Ánh sáng màn hình máy tính chiếu lên gương mặt ông ta, soi sáng dung mạo căng thẳng, cả hai bên thái dương cũng hơi đổ mồ hôi.

Tân Vân Mậu và Hồ Thần Thụy một trái một phải đứng sau lưng Hạ Thọ Qúy, họ như hai vị thần giữ cửa, nhìn chăm chú nhân viên tài vụ làm việc.

Hồ Thần Thụy nói lời dễ nghe khuyên bảo: “Thần quân, anh hoàn toàn có thể về bộ phận phát triển kinh tế trước, không cần phải chờ ở phòng tài vụ.”

Hôm nay Tân Vân Mậu đến được hai địa điểm mới, một là văn phòng cục trưởng, hai là văn phòng phòng tài vụ.

Tân Vân Mậu lười biếng đút tai vào túi, gương mặt anh lạnh lùng, lại kéo khóe miệng, cười mỉa nói: “Ha, sau đó bị ông lừa?”

Hồ Thần Thụy: “…”

Quả nhiên, đời sống tình cảm chỉ có thể khiến yêu quái dịu dàng hơn chút, vẫn không sửa được hết âm dương quái khí từ trong xương tủy.

“Thần quân, cục trưởng Hồ, tính ra số tiền rồi…” Hạ Thọ Qúy thở dài một hơi, lau mồ hôi nói: “Hai vị có thể xem chút.”

Tân Vân Mậu vô cảm nhìn con số, anh suy tính vài giây, nói ngay: “Ông tính tiền lương cho tôi dựa theo tiền lương của ai?”

Hạ Thọ Qúy lo lắng: “À này…”

“Tiền của 50 năm trước, với tiền của 50 năm sau, hình như cũng không giống nhau lắm đâu, đồ có thể mua được cũng khác đấy.”

“Cái này…”

“Lúc trước chỉ là tôi lười để ý đến thủ thuật nhỏ của các ông, nhưng không nói lên đầu óc tôi có vấn đề.” Tân Vân Mậu cau mày, lạnh lùng hỏi lại: “Tại sao các ông đều cho rằng tôi không có kiến thức cơ bản?”

Sở Trĩ Thủy luôn cảm thấy anh không thể tự mình xử lý việc sinh hoạt, chỉ là do anh rất ít thấy thiết bị hiện đại, nhưng độ dài lịch sử người Trung Quốc nghiên cứu tính toán, không khác mấy thời gian lưu tồn thơ ca.

Lúc trước vì yêu quái cục quan sát cảnh giác, anh lười nói chuyện với họ, lại ghét bỏ yêu quái ngoại lai nịnh hót, lười đi thu nhận tín đồ. Nhưng không chịu và không thể là hai chuyện khác nhau, con rồng kia năm ấy quyền thế ngất trời, miếu thờ rải rác, tốt xấu thì cũng có bản lĩnh, anh tự nhận trên phương diện năng lực không bằng đối phương.

Hồ Thần Thụy ho nhẹ hai tiếng, giải vây nói: “Thần quân, lần đầu chúng tôi tính tiền lương thế này, hơi sai sót cũng không có cách nào, anh về văn phòng trước đi, chờ tính lại tiền lương xong xuôi, chúng tôi lại tìm anh xác nhận.”

“Anh cứ đứng đây, lão Hạ áp lực tâm lý lớn, đương nhiên không thể tập trung được.”

Tân Vân Mậu thân là cây trúc chính trực thanh cao, anh liếc đối phương một cái, cảnh báo nói: “Đừng có chơi trò lừa đảo.”

“… Tất nhiên, tất nhiên rồi.”

Tân Vân Mậu rời đi xong, Hồ Thần Thụy nắm đồng tiền cổ trong tay, ông ấy nhìn màn hình máy tính, than thở: “Tính cho anh ta theo tiền lương của cục trưởng đi, sau đó ông xem thử tiền lãi này kia.”

Hạ Thọ Qúy lộ vẻ khó xử: “Cục trưởng Hồ, này không phù hợp với chế độ quy định trong cục…”

“Này cũng chỉ là anh ta không có hứng ra tay, nếu không đã thẳng tay lật tung bốn cục quan sát lớn rồi, còn nói gì mà chế độ quy định trong cục.” Hồ Thần Thụy tự an ủi bản thân: “Có thể mà, chí ít anh ta không làm chuyện mê tín không xây miếu, coi như bỏ tiền duy trì thái bình.”

“…” Hạ Thọ Qúy len lén nói: “Vậy tôi chờ bộ phận phát triển kinh tế chuyển khoản số tiền mới đến rồi tính.”

Dù gì cũng là trưởng phòng Sở kiếm tiền, đây chẳng qua chỉ là tay trái úp lên tay phải, hoàn toàn có thể chờ cô bận xong khoảng thời gian này rồi nói.

Trong bộ phận phát triển kinh tế, ngọc trai của cục Hoài Giang và cục Tất Ngô giúp đại nghiệp hỗ trợ chính thức triển khai, không lâu sau thì cục Tất Ngô thuận lợi giao lô ngọc trai đầu tiên, trong có vừa có ngọc trai đắt đỏ từ nước mắt người cá, cũng có ngọc trai bình thường từ con trai trong biển.

Nghe nói, không ít người cá lưu vong biết nuôi ngọc trai giống với kỹ thuật dệt sợi nước, chủ yếu là để xây dựng miếu thờ. Miếu long thần dưới đáy biển được xây bởi sợi nước dệt và ngọc trai, cùng với sự càn quét không ngừng sâu vào, miếu thờ khắp nơi bị hủy diệt từ từ, tất nhiên sẽ thu gom một lượng lớn nguyên liệu xây dựng.

Ngọc trai của người cá sáng bóng sắc sảo, hình dạng tròn vành vạnh, còn mang theo màu sắc phụ và ánh kim, dựa theo cảm xúc mà màu sắc khác nhau, bất lực vì số lượng khá ít; Ngọc trai xây dựng miếu thì là ngọc trai nuôi bằng nước biển, tương tự ngọc trai con người nuôi bên biển, chất lượng sản phẩm không đều nhau.

Lam Tuyền Tiên còn báo cho Sở Trĩ Thủy biết, thuở trước lúc tộc người cá bị thương cần chữa trị, sẽ lấy một viên ngọc trai của người cá mài thành bột phấn, sau đó trộn chung với ngọc trai bình thường, đắp lên miệng vết thương giúp chữa lành.

Logic này còn rất trôi chảy, người cá đau khóc thì rơi ngọc trai, lại dùng bột ngọc trai để chữa thương.

Sở Trĩ Thủy tra tài liệu, phát hiện “Bản thảo cương mục” có ghi chép thật: Ngọc trai vị mặn, ngọt hàn không độc. Trấn tâm bổ mắt. Bôi lên mặt, giúp người ta làm đều và làm sáng bóng màu da. Bôi lên tay, giúp tái tạo da, trừ nám da mặt, khử độc trị mụn.

Hai cục dứt khoát quyết định ý kiến, nếu miếu long thần đã là do người cá lưu vong phạm quy xây dựng, vậy thì họ lao động cải tạo bằng cách tự tay phá hủy miếu và mài bột ngọc trai, nói không chừng thấy tình cảnh này sẽ còn rơi nước mắt, lại có thể sản sinh ra ngọc trai người cá.

Ngọc người cá có chất lượng sản phẩm quý hiếm, cục sẽ nghĩ cách bán cho nhà thu mua tích trữ ngọc trai; ngọc người cá phẩm chất bình thường, còn có ngọc trai bình thường được tháo từ miếu thờ, mài hết thành bột ngọc trai làm nguyên liệu.

Trong văn phòng, Sở Trĩ Thủy vốn còn đang xem xét nên lấy bột ngọc trai chế tạo thành mặt nạ hay là kem dưỡng da tay, thế nhưng Tất Ngô và Hoài Giang cách nhau khá xa, xưởng chế biến họ quen đều nằm ở Hoài Giang, nhà xưởng mới hợp tác lại thành một vấn đề.

Trong kỳ nghỉ, Trần Châu Tuệ đúng lúc làm việc ở bộ phận phát triển kinh tế, cô ấy nghe được chuyện này, tùy ý hỏi: “Không thể trực tiếp bán bột ngọc trai sao?”

Sở Trĩ Thủy ngơ ngác: “Bột ngọc trai có thể bán trực tiếp sao?”

“Bên thôn chúng em có vài vùng mua ngọc trai mài thành bột, sau đó thêm mật ong hoặc là nha đam, tự pha ra vài thứ đồ, đắp lên người bảo dưỡng hoặc xóa sẹo.” Trần Châu Tuệ ngại ngùng cười cười: “Chẳng phải là em có một vết bớt trên lưng sao, sao đó bà lão trong thôn dạy em, em thử qua thì không có tác dụng, nhưng có người nói có.”

“Có thể của em là bẩm sinh nên vô dụng, có lẽ là có hiệu quả với vết sẹo này kia.”

Sau lưng Trần Châu Tuệ trời sinh có vết bớt, Sở Trĩ Thủy vô tình nhìn thấy.

Trần Châu Tuệ ăn mặc khá kín kẽ, trước giờ không hở hang, nhưng nghe ý trong lời cô ấy nói, vẫn là muốn xóa bỏ nó.

Giọng điệu Sở Trĩ Thủy ôn hòa: “Nếu em rất để ý cái đó, hôm khác chị dẫn em đến bệnh viện thành phố, hình như bắn tia laze có thể xóa mất.”

Trần Châu Tuệ sờ lưng, nhỏ giọng nói: “Để em nghĩ đã, em hơi sợ đau.”

Sở Trĩ Thủy cũng không cưỡng ép, qua sự nhắc nhở của Trần Châu Tuệ, cô dùng điện thoại trực tiếp tìm kiếm bột ngọc trai, quả nhiên nhìn thấy không ít cửa hàng, hiển nhiên đã có người phát hiện ra cơ hội kinh doanh này từ lâu.

Theo lẽ thường mà nói, bột ngọc trai đều là ngọc trai nước ngọt tạo thành, nguyên nhân là ngọc trai nước biển bình thường có hạt, sau khi mài thành bột phải khử hạt, thành bản sẽ tăng cao. Nhưng người cá nuôi ngọc nước biển không qua thêm hạt, điều này cũng dẫn đến việc ngọc trai xây miếu rồng có hình thái khác nhau, sản phẩm không đồng đều, không có để giá trị tích trữ, chỉ có thể mài thành bột làm nguyên liệu.

Sở Trĩ Thủy quyết định trộn bột ngọc nước biển và ngọc người cá theo tỷ lệ, nâng cao công hiệu bột ngọc trai Quan Cục, nếu sau này ngọc trai miếu rồng bị tiêu hao hết, họ còn có thể thông qua thu mua ngọc trai nước ngọt, thay hết nguyên liệu hiện có. Dù sao thì ngọc nước biển và ngọc nước ngọt mài thành bột xong thành phần như nhau, thành phần quan trọng nhất của việc xóa sẹo là ngọc người cá.

Không lâu sau, cửa hàng Quan Cục ở thành phố Ngân Hải, một lô lọ ngọc trai âm thầm lên kệ hàng, bắt đầu cung cấp cho khách hàng đến dùng thử.

“Đây là bột sao?” Có người dùng tay nhặt bột ngọc trai, cô ấy hỏi nhân viên trông quầy của cửa hàng, nghi ngờ: “Này là dùng để ăn hay làm cái gì?”

Nhân viên cười nhẹ giải thích: “Đây là bột ngọc trai, cửa hàng kiến nghị bôi ngoài da, cô có thể đọc gợi ý trên bảng nhỏ bên cạnh, căn cứ theo yêu cầu khác nhau để tự mình sử dụng, đây là bột ngọc trai thuần, cản bản không trộn tạp chất nào.”

Khách hàng nữ nhìn sang bên cạnh, quả nhiên nhìn thấy một bảng gợi ý, bên trên viết kiến nghị sử dụng bột ngọc trai, như cách cho mật ong, cách cho sữa bò, cách cho nha đam vân cân. Bên dưới còn có nhắc nhở hữu nghị, như là không kiến nghị ăn hay uống, không kiến nghị bôi ngoài da lâu dài, sẽ gây ra dư dinh dưỡng, một tuần sử dụng 1 đến 2 lần là được, còn không kiến nghị người thể chất mẫn cảm sử dụng vân vân.

Đây chỉ là một lọ bột ngọc trai thuần chất, mua về nhà làm gì, còn phụ thuộc vào bản thân khách hàng.

Sản phẩm mới lên kệ, trên mạng còn dâng lên một làn sóng phong trào DIY rầm rộ, không ít người sử dụng tâm đắc đặc biệt chia sẻ trên sàn bán.

Đỗ Nhược Hương còn chuyên ra một video giới thiệu, cô ta cầm một lọ bột ngọc trai trong tay, nói: “Dạo này cứ có chị em hối thúc tôi review cái này, vốn nói chờ trên mạng lên hàng mới mua, nhưng hết cách rồi vẫn tìm người mua hộ sản phẩm mới, sử dụng trước đánh giá cho mọi người xem.”

“Mọi người đều biết, sản phẩm hãng này đều có giá cả phải chăng, xem thông tin nhãn hiệu sau lưng thì biết rồi, bột ngọc trai viết là nông sản cấp thấp, nên thật ra nó không được tính là mỹ phẩm, nó là một lọ nguyên liệu…” Đỗ Nhược Hương bày ra một cái bát và một cái bàn chải, cô ta bắt đầu bỏ đồ vào pha, vừa trộn vừa giới thiệu: “Chúng ta cần kích hoạt sự khéo léo, tự sáng tạo ra mặt dạ, xem bạn muốn trắng đẹp hay là xóa sẹo, đồ bỏ vào khác nhau, còn có chị em dị ứng protein thì đừng dùng.”

“Đây là bột ngọc trai thuần, mọi người đi kiểm tra bảng thành phần ngọc trai, hoặc là dùng thử sau tai một chút, suy cho cùng thể chất giữa người và người khác nhau.”

“Cỡ như này thì có thể lên mặt rồi, tự mình từ từ bôi lên, đắp một lát thì rửa sạch, giống với mặt nạ bình thường.” Đỗ Nhược Hương rửa sạch xong, cô ta vỗ vỗ má, lộ ra làn da sáng: “Cảm giác cũng không tệ.

[Tôi là người lười, trực tiếp quăng mặt nạ vào luôn, ngâm trong đó một lát rồi đắp lên, cũng không thèm bôi lên.]

[Cái này được đó? Lúc trước tôi từng mua bột ngọc trai của hãng khác, nhưng cái này xóa sẹo hiệu quả tốt hơn, vết thương trên tay đã mất rồi!]

[Đây là cách dưỡng da năm xưa của bà nội tôi, lịch sử quả nhiên là một vòng luân hồi, trở lại nguyên trạng.]

[Nếu là bột ngọc trai thuần, vậy thật sự có thể uống không?]

[Người thể hàn không nên uống! Tuy nói bột ngọc trai thuần có thể làm thuốc, nhưng vẫn tự mình đến nhà thuốc bắc để pha!]

[Đường nhập hàng của nhà thuốc bắc có lẽ còn không bằng cái này, có phải bột ngọc trai tốt hay khôn thì phải coi lòng ai không đen tối.]

[Kiến thức kỳ lạ tăng rồi, tối nay tôi thử chút.]

Quan Cục luôn cho ra hàng rẻ mà hời, sản phẩm có hàm lượng công nghiệp khá thấp, chủ yếu dựa vào nguyên liệu thật tạo ra ưu thế, cạnh tranh với sản phẩm cùng loại. Bột trân châu vừa lên kệ ở cửa hàng, còn chưa được quảng cáo rộng rãi, vậy mà đã có người đến cửa đặt hàng.

Nhóm người này không phải khách vãng lai, mà là ông chủ của các nhà máy khác, chủ yếu là họ nhìn trúng chất lượng bột ngọc trai của Quan Cục, muốn dùng để làm nguyên liệu chế tạo sản phẩm của mình.

Nghiên cứu phát triển sản phẩm mới phải tốn rất nhiều thời gian, nhưng mua nguyên liệu bên ngoài lại rất nhanh, nhất là Quan Cục có kỹ thuật ngọc người cá, căn bản đã quét sạch một vùng trong lĩnh vực bột ngọc trai.

Dạo gần đây yêu quái cục Tất Ngô tăng ca thêm giờ bắt người cá, Sở Trĩ Thủy còn tìm được nhà máy ngọc trai con người, lỡ như ngọc nước biển miếu rồng bị dùng hết sạch, đến lúc đó cũng sẽ không ngừng cung cấp bột ngọc trai người cá, vẫn có thể dùng ngọc trai người cá và ngọc nước ngọt con người nuôi để tiếp tục điều chế.

Đại nghiệp kiếm tiền hùng hổ mở ra, cục Hoài Giang vốn dĩ cho mượn cỡ một triệu, nhưng chờ hoàn thành xong đơn đặt hàng lớn của nhà máy, nợ chưa trả của cục Tất Ngô được trả sạch nhanh chóng!

Dạng đơn đặt hàng từ nhà máy vượt xa khách hàng vãng lai, yêu cầu số lượng cao, tiền nhiều, một hai đơn thì số tiền đã khổng lồ rồi. Cục trưởng Sa biết được tin này xong vô cùng vui vẻ, ông ấy còn liên lạc với Hồ Thần Thụy và Sở Trĩ Thủy một phen, muốn tiến hành nghiệp vụ cung ứng lâu dài, vì phúc lợi này kia cho nhân viên trong cục.

Dù sao thì cục quan sát Tất Ngô vốn cũng phải bắt người cá lưu vong, hiện tại chẳng qua là mở ra nghề phụ, một công đôi chuyện.

Cuối tuần, sân vườn rừng trúc tươi tốt, Sở Trĩ Thủy bận rộn xong việc buôn bán bột ngọc trai, cuối cùng cũng rảnh để nghỉ xả hơi chút, bắt đầu trù tính kế hoạch tương lai của bộ phận phát triển kinh tế. Hiện tại các hạng mục đều đi vào nề nếp, chỉ cần cửa hàng Quan Cục mở cửa kinh doanh bình thường, có thể tiếp tục phát triển không ngừng.

Tiếp theo đây, kiếm tiền không phải là mâu thuẫn chủ yếu, mà là tiêu tiền, cần nghĩ cách dùng hết tiền trong tài khoản.

Sở Trĩ Thủy nằm trên ghế bập bênh nhắm mắt phơi nắng, cô nghe thấy tiếng chuông ở cổng, biết là Tân Vân Mậu về.

Tân Vân Mậu cầm ấm trà lên, anh đặt nó lên bàn nhỏ, lại ngồi lên ghế đẩu bên cạnh ghế bập bênh, bỗng ho nhẹ một tiếng.

Không khí bên ngoài dễ chịu, Sở Trĩ Thủy nhắm nửa mắt, trông như muốn ngủ một giấc ngắn.

Tân Vân Mậu lén nhìn cô một cái, phát hiện cô không có phản ứng gì, nhịn không được lại ho thêm hai tiếng.

“Uống chút nước không?” Sở Trĩ Thủy mở mắt ra, cô ngạc nhiên nhìn anh: “Chẳng phải anh còn nhớ rõ chuyện uống nước đúng giờ hơn cả em sao.”

Uống nước là một trong những thú vui của cây trúc.

Tân Vân Mậu hơi nhướng mày, anh vừa quét mắt qua ghế bập bênh trong sân, ám chỉ nói: “Em thấy được cảnh này, có phải nên nhớ ra điều gì rồi không?”

Sở Trĩ Thủy đầy hoang mang: “Nhớ gì?”

Tân Vân Mậu nhẹ mím môi, giọng điệu anh khá bực bội: “Em không cảm thấy dạo này quên mất chuyện gì à?”

Sơ Trĩ Thủy càng mù mịt, đầu óc đầy sương mù nói: “Em quên cái gì?”

Cô suy ngẫm một vòng trong đầu, lại ngồi dậy nhìn trong sân, hoàn toàn không biết mình quên mất chuyện gì.

Tân Vân Mậu thấy cô vẫn không hiểu, cuối cùng anh xụ mặt, lòng đầy phẫn nộ nói: “Em dạo này bận thật, cũng không hôn anh.”

“…”

Chương kế tiếp