Tôi Muốn Đi Sờ Cá Ở Cục Yêu Quái

Chương 69
Sở Trĩ Thủy nghe xong thì ngớ người, ngày làm việc cô cùng ra cùng vào cục quan sát với anh, cuối tuần còn có một ngày cùng anh uống trà trong sân vườn, gần như toàn bộ thời gian đều bị anh chiếm lấy, nhưng anh cứ thế nói ra một loại oán trách như cả hai mấy tháng trời chưa từng chạm mặt.

Trên cổ cô đeo mặt dây chuyền, trong sân nhỏ còn trồng trúc, rõ ràng cứ gọi tên là xuất hiện, nhưng nghe khẩu khí anh nói chuyện, không biết còn tưởng yêu xa.

“Này…” Sở Trĩ Thủy thẹn thùng nói: “Trong cục sao em…”

Hàng ngày cô đi làm bình thường, đột nhiên ôm lấy anh hôn một cái, nghĩ sao cũng thấy sai sai?

“Hai ngày trước thì trong cục, giờ thì sao?” Tân Vân Mậu lạnh lùng cười: “Rồi có cớ gì nữa?”

“Không phải, đột nhiên anh đề nghị yêu cầu này, em thật sự sẽ ngại.” Sở Trĩ Thủy đỡ trán: “Này chẳng phải nên đến một cách tự nhiên sao, đâu giống như chấm công đâu?”

Lần trước họ mê muội nhất thời, chỉ có thể nói là tình bất tự cấm, nhưng giờ cô còn rất tỉnh táo, quả thật hơi ngại ngùng.

Tân Vân Mậu không nói tiếng nào ngồi trên ghế đẩu, lúc này hơi nhíu mày, mím chặt môi, lại bắt đầu dùng đôi mắt đen láy quét nhìn cô, im lặng chờ cô đi qua, nếu không thì dùng ánh mắt oán niệm nhìn chằm chằm vào cô.

Hiện tại anh đang mặc một chiếc áo ngắn tay màu xanh nhạt, lộ ra đường bắp tay rõ rệt, ngón tay thon dài còn đặt lên đầu gối gõ nhẹ, giống như lặng im thúc giục gì đó, dạ thịt bị ánh nắng chiếu qua, trắng đến phát sáng.

Sở Trĩ Thủy ấp ủ rất lâu, cô vẫn nóng tai không thôi, nói năng chẳng ăn nhập gì: “Tại sao phải là em đến hôn anh?”

Tại sao anh còn muốn bảo cô chủ động? Làm cô giờ đâm lao phải theo lao.

“Chẳng lẽ anh có thể hôn sao?” Anh hừ nhẹ một tiếng: “Chẳng phải anh chỉ có cái mạng bị em chơi thôi sao.”

“…”

Thật là vô lý, anh rất giỏi đội nồi cho cô.

Sở Trĩ Thủy do dự lên tiếng: “Anh có từng nghĩ, anh còn khá biến thái đó, cứ có suy nghĩ muốn bị người ta chơi…”

Tân Vân Mậu tức giận nói: “Rốt cuộc em còn muốn tìm bao nhiêu cái cớ!”

“Đến đây đến đây, đừng hét nữa.” Sỡ Trĩ Thủy chỉ đành đứng dậy, cô nâng mặt Tân Vân Mậu lên, chỉ cảm thấy gương mặt như đang phát sốt, mất tự nhiên không nhìn anh, hôn phớt lên khóe môi anh một chút, nhỏ tiếng nói: “Được chưa.”

“Em thật qua loa—” Tân Vân Mậu nhướng mày, anh kéo tay cô không cho đi, không muốn cho qua nói: “Lúc em làm việc là thế này à?”

Sở Trĩ Thủy phẫn nộ: “Anh phiền thật!”

Tân Vân Mậu bị cô quát, giờ mới định thu liễm chút, nhằm tránh cô triệt để xù lông. Anh vừa định buông tay ra, nhưng lại cảm thấy cằm bị nắm, bị cô nâng mặt lên thật, cả yết hầu trên cổ cũng chuyển động lên xuống.

“Mở miệng, thỏa mãn suy nghĩ của tên biến thái nhà anh.” Cô nói.

Xúc cảm ẩm ướt ấm nóng ngọt nhẹ, dung mạo xinh đẹp gần trong gang tấc, anh thuận thế nhắm mắt lại, ngẩng đầu trầm luận vào tình yêu dịu dàng của cô.

Hơi thở quen thuộc bao phủ, có thể ngửi thấy mùi hương dịu nhẹ trên người cô, không khí trong phổi không ngừng khô nóng, hơi thở của hai người hòa vào nhau phảng phất như mật ong ủ nóng trong cơ thể.

Sau đó anh giơ tay ôm lấy cô, không ngừng kéo gần khoảng cách hai người.

Eo được anh đỡ lấy, giật mình từ trong giấc mộng say đắm. Sở Trĩ Thủy chợt lấy lại được tinh thần, cô chống tay lên vai Tân Vân Mậu, hoảng loạn đẩy anh ra xa chút: “Chờ đã…”

Anh nghe thấy thì mở trừng mắt, trong đôi mắt vẫn còn ánh nước, trông có vẻ mơ màng không hiểu gì.

Sở Trĩ Thủy đỏ mặt tía tai, khó khăn nói: “Chính là… cái đó…”

Tân Vân Mậu: “?”

“Em không hiểu về yêu quái các anh cho lắm, hành vi hiện tại này…” Cô úp mở: “Sẽ không làm anh thụ phấn chứ.”

“???”

Vẻ mặt Tân Vân Mậu hơi thay đổi, vành tai anh đỏ lên vì nụ hôn, lúc này càng đỏ rực như muốn nhỏ máu, khó khăn mở miệng nói: “Thụ…”

Sở Trĩ Thủy ho nhẹ hai tiếng, cô lập tức giải thích: “Chủ yếu anh là thực vật, có nhụy đực nhụy cái, khác với con người, phải bảo vệ anh thật tốt.”

“…”

Tân Vân Mậu cứ cảm thấy đôi khi cô lại kỳ lạ với mình sao ấy, không nói anh làm đỏm thì muốn thắt bím tóc như con gái, giờ còn bày ra dáng vẻ muốn chịu trách nhiệm.

Anh là một cây trúc tốt chính trực cởi mở, thà gãy chứ không cong, xanh tươi quanh năm, không sợ rét lạnh, nhưng cô cứ nghĩ anh cực kỳ yếu đuối, rõ ràng cho dù có nhìn thế nào, cũng nên là anh chăm sóc cô mới đúng.

“Tuy bản thể yêu quái có nhụy đực nhụy cái, nhưng thực vật bình thường không giống vậy, sẽ không bị thụ phấn khi gió thổi, mà là phải dùng cơ thể sau khi hóa người…” Tân Vân Mậu thẹn thùng về phương diện khoa học này, anh bỏ qua phần mấu chốt, tiếp tục nói: “Nên anh vốn dĩ không phải cứ nở hoa là có thể kết hạt.”

Nếu chỉ là nở hoa, không có hoàn cảnh trọng điểm, vẫn sẽ không kết hạt.

Sở Trĩ Thủy nhút nhát nói: “Vậy là nhụy đực nhụy cái của anh kết hạt…”

“Không phải, thường thì phải xem giới tính đối phương, sau đó chọn dùng thế nào, có thể là anh kết hạt, cũng có thể không phải anh.” Tân Vân Mậu lén nhìn cô, miệng lưỡi khô rang, căng thẳng nuốt nước bọt: “Em muốn thụ phấn cho anh?”

“Không, em chỉ tìm hiểu chút.” Sở Trĩ Thủy vội nói: “Chẳng phải anh kết hạt thì suy yếu càng nhanh sao, nên mới nói bình thường nên chú ý chút.”

Cô vẫn luôn thiếu kiến thức về sinh lý của yêu quái, cứ sợ lắc lư anh thì sẽ hoàn thành việc thụ phấn.

Tân Vân Mậu im lặng vài giây, anh hỏi thăm ngay: “Nếu không cân nhắc chuyện này, em sẽ muốn có con chứ?”

Sở Trĩ Thủy không ngờ anh sẽ bất thình lình hỏi cái này, bỗng chốc ngạc nhiên nhìn anh, lại thấy anh không nói chờ đợi đáp án.

“Tuy rất nhiều người bài xích cái này, nhưng tuổi thơ của em vẫn khá vui vẻ, nên muốn trải nghiệm làm cha mẹ, còn ảo tưởng không kết hôn mà có con.” Cô vừa nghĩ ngợi, vừa nói thẳng ra: “Có điều anh không muốn cũng không sao, đây không phải chuyện cần thiết gì.”

Lúc trước cô không có hứng thú với kết hôn, nhưng không nói lên việc không có hứng thú với trẻ con. Người thân là trụ cột từ xưa đến giờ của cô, đương nhiên làm cô có liên tưởng, giả dụ như cô thành phụ huynh, thì có thể giống như Tạ Nghiên và Sở Tiêu Hạ hay không.

Nhưng Tân Vân Mậu là yêu quái, anh không có huyết mạch thân thích, không có sự trải nghiệm này, không hiểu rất thường tình, không cần cố chấp nhận.

Tân Vân Mậu nghe thấy thì lặng im, không biết anh đang nghĩ gì, cuối cùng gật đầu nói: “Có thể chấp nhận, cũng có thể kết hạt.”

Sở Trĩ Thủy nghe anh quả đoán như vậy, sững sờ nói: “Không phải, anh chấp nhận cũng có thể không kết hạt, không phải anh kết hạt thì sẽ…”

“Em đang nói lung tung gì đó?” Tân Vân Mậu liếc xéo cô một cái, anh khoanh tay, ra vẻ ngạo mạn nói: “Dù anh có kết hạt suy yếu thì cũng mạnh hơn em, em chỉ là một con người không có yêu khí, nói không chừng sẽ trực tiếp chết đi, mà em là dùng một lượng lớn yêu khí kết ra gạo trúc.”

Ngoài nhân cách và tinh thần, cô đều yếu hơn anh nhiều lắm.

Ánh mắt anh lan ra ánh sáng rực rỡ: “Hơn nữa anh kết hạt sẽ sinh ra thần mới, chúng ta cùng nhau tạo ra thần, nghe rất thú vị. Nếu là yêu khí của anh, cộng thêm tư tưởng của em, không chừng là thần chân chính, mạnh hơn cả thần do trời đất phong.”

Lúc trước anh bị ảnh hưởng bởi lửa rồng nên giống với con rồng kia, kháng cự thần mới sinh ra, nhưng giờ thoải mái rồi. Nếu như gạo trúc từ trong hoàn cảnh sinh sống lịch sử ngắn ngủi của con người, lĩnh hội được trăm vị nhân sinh giống cô, lại nhận lấy yêu khí còn lại của anh, không chừng có thể chuyển hóa thành hạt giống của “thần”.

Rất lâu trước đây, anh đã biết mình không phải thần, nhưng anh có thể là người tạo ra thần.

Anh còn xuất sắc hơn trời đất, nếu sinh con với cô, nói không chừng tạo ra thần thật.

Cô là người có trách nhiệm biết giữ lời, chắc chắn sẽ nuôi dưỡng nó thật tốt, cho nó lĩnh ngộ được nhiều đạo lý của nhân gian.

“Thế này thì trăm năm sau, cho nó yêu khí, không cần nở hết hoa….” Tân Vân Mậu thản nhiên nói: “Vốn còn sợ không dùng hết yêu khí.”

Sở Trĩ Thủy nghe anh nói vậy, cô buồn bực trong lòng, choáng váng nói: “Anh vốn…”

Anh làm như không có gì nói: “Vốn định cuối cùng nở hoa một lần rồi hết, tuy khởi điểm của chúng ta khác nhau, nhưng có thể chào đón điểm cuối giống nhau, thế này không phải rất viên mãn sao.”

Bên cô đua nở trăm năm, cuối cùng hoa nở hoa tàn, đây là kết cục anh đã nghĩ xong từ lâu.

Dù tháng ngày trong quá khứ không thể cùng nhau, nhưng từ đây về sau, họ sẽ chia sẻ từng phút từng giây, hoàn toàn có toàn bộ của đối phương, không phải vì thất tình lục dục đơn giản, càng là hiến dâng thờ phụng tín ngưỡng.

Hay là nói, cỏ cây nên thay đổi theo bốn mùa, dù đã có ngày phá đất mọc lên, cũng có ngày khô héo tàn lụi. Không cần nhớ thương phiến lá tương lai tan biến không thấy, ghi nhớ sự xanh tươi ở hiện tại là được.

Họ có tình yêu nam nữ nồng nhiệt, còn có thứ cao siêu hơn tình này. Không liên quan giới tính, không liên quan chủng tộc, không thể dùng ngôn ngữ chính xác diễn tả, nhưng chỉ cần nhớ đến thì mong ngóng, tinh thần sục sôi, sinh ra sự gan dạ dám đối diện với bất kỳ khảo nghiệm nào.

Sinh mạng này như ngọn lửa thiêu đốt anh, nhưng anh tìm được dòng chảy Trĩ Thủy, bèn có dũng khí dập lửa nảy mầm.

Sở Trĩ Thủy đối diện với vẻ mặt bình tĩnh của anh, đầu mũi cô chua xót, bỗng thấy nghẹn lòng, ồm ồm nói: “Thật ra anh không cần…”

Tân Vân Mậu từ tốn nói: “Đây là lựa chọn của bản thân anh, dù em không hiểu cho, anh cũng sẽ làm vậy, hoặc nói phải làm như vậy, anh mới trở nên hoàn chình.”

Đây là hành trình tìm đường của anh, thay đổi theo vị thần con người, rồi chân chính phong thần.

“Ngàn năm qua anh gặp và quen vô số con người, họ tưởng chỉ cần không ngừng tìm kiếm tiền bạc, quyền thế và tuổi thọ, truy cầu khái niệm vô hạn hư không, thì chắc chắn có thể lấy được hạnh phúc, thế nhưng chỉ sẽ đổi lại bất hạnh và đau khổ vô biên, càng có thì càng muốn có nữa, càng có thì càng sợ mất đi, tự mình giằng vặt mình, cuối cùng tự chuốc họa vào thân.”

Anh không phải người phàm, thế giới anh nhìn về, xa xăm và rộng lớn hơn nhiều.

Cố chấp vì một bản thân vô hạn, vẫn là bị vây khốn trong sự hữu hạn.

“Anh sẽ không giống con rồng kia, làm ra chuyện ngu xuẩn, mất đi thứ quan trọng.”

Anh hơi hất cằm, nở nụ cười tự đắc nói: “Cho dù là chọn tín đồ, hay là cái khác, anh cũng một bước đến nơi, trải nghiệp một lần sự hoàn mỹ nhất, sẽ không trải qua đồ bị lỗi.”

Một chuỗi lời nói này chứng minh anh vẫn là thần quân cao cao tại thượng như trước, nhưng khiến ánh mắt cô bỗng có sương mù, cảm xúc chua xót mà mềm mại lên men trong lục phủ ngũ tạng, nếu thật sự trải qua vô số ngày đêm hóa thành rượu, sẽ mang đến tri giác nóng bỏng, tê liệt cho con người.

Nếu như nói cô cũng từng nghi hoặc bản thân có lựa chọn đúng hay không, vậy hiện tại chắc chắn anh có liên quan đến tất cả của cô. Cho dù có được, hay là mất đi, anh đều lĩnh hội được toàn bộ của cô.

Tân Vân Mậu thấy cô đỏ khóe mắt, tự nhiên dang tay về phía cô.

Sở Trĩ Thủy thuận thế tiến đến gần, chà chất lỏng ấm nóng lên người anh nhằm đề phòng bị anh nhìn thấy gì đó.

Tân Vân Mậu được cô ỷ lại, không nhịn được cứng đờ cơ thể: “Lần đầu thấy em thế này.”

Lúc trước cô rất ít khi dựa dẫm vào anh, giờ quả thật thụ sủng nhược kinh.

Sở Trĩ Thủy chôn mặt vào người anh, ngửi được hương cỏ cây thanh mát quen thuộc, giống như đại thụ sừng sững trong gió lớn, mặc cuồng phong thổi qua, vẫn bình ổn và an nhiên.

Cô ủ rũ nói: “Nhưng gạo trúc sẽ rất đáng thương, sau này nó sẽ không có cha mẹ.”

Tân Vân Mậu nghe cô lo lắng cho gạo trúc còn chưa tồn tại: “?”

“Người phàm đều sẽ trải qua chuyện này, đây là một trong tám cái khổ của cuộc đời, nó nhìn thấu được mới có thể thành thần.” Anh lập tức không vui, ôm chặt lấy cô: “Em thương tiếc nó làm gì, sao không thương tiếc anh này?”

“Nhưng anh nói không cần em thương tiếc, em thương tiếc sai đối tượng rồi.”

“…”

Một lát sau, cảm xúc của Sở Trĩ Thủy ổn định lại, vẫn làm ổ trên người anh, cảm nhận sự mát mẻ của rừng trúc.

Tân Vân Mậu bị cô dựa vào, anh lén nhìn cô một cái, lại dời tầm nhìn đi, chợt dâng lên cảm xúc thẹn thùng, thờ ơ nói: “Vậy em nghĩ chuyện xa xôi đến thế, là muốn tạo thần với anh sao?”

Vốn dĩ cô còn coi như yên lòng, giờ nghe thấy câu này, sợ đến ngẩng đầu lên: “???”

Ánh mắt anh lo lắng, cố làm như nghiêm túc nói: “Đây là chuyện trời đất cũng không làm được.”

Cô đấm anh một cái, ngại quá hóa giận nói: “Đừng cứ nói mấy thứ xấu hổ!”

Thực vật học không lừa cô, sau khi cây trúc nở hoa, không những phiến lá ngả vàng, mà còn công khai làm mấy chuyện bậy bạ*.

*黄 vừa có nghĩa là màu vàng, vừa có nghĩa dâm ô.

Chương kế tiếp