Tôi Muốn Đi Sờ Cá Ở Cục Yêu Quái

Chương 70
Chờ đến khi bầu trời tối dần, nhuộm lên cảnh sắc xế chiều, họ tựa vào nhau mãi đến giờ mới dọn dẹp dụng cụ pha trà mang vào nhà.

Họ thường ở trong sân, chủ yếu là vì cách đây không lâu vẫn chưa dọn dẹp nhà cửa xong, cộng thêm thực vật có thiên tính phơi nắng bên ngoài.

Nhà mới hiện tại đã sắp bố trí xong, cũng mua xong hết các loại đồ dùng hằng ngày, trong tủ lạnh cũng tích trữ một vài loại trái cây, chỉ có duy nhất khu vực nhà bếp còn hơi lạnh ngắt. Sở Trĩ Thủy căn bản không ăn cơm bên đây, Tân Vân Mậu càng không ăn cơm, nên hiệu suất sử dụng nhà bếp khá thấp.

Tân Vân Mậu đặt bộ dụng cụ pha trà vào tủ lại, anh dạo một vòng nhà bếp, lại bật bếp ga lên quan sát: “Anh muốn đến chỗ mua đồ gia dụng lần trước.”

Anh rảnh rỗi thì thích sờ đông sờ tây, giờ đã nghiên cứu hiểu được cấu tạo nhà bếp, nhưng bất lực vì không tìm thấy cơ hội thử sức.

“Không cho chơi với lửa.” Sở Trĩ Thủy thấy anh quan sát bếp lửa, cố ý nói: “Không dẫn anh đi, không mua cho anh.”

Cô nào không biết suy nghĩ của anh, anh muốn mua đồ dùng nhà bếp, sau đó chơi đùa nó trong nhà.

Làm một cây trúc đã có kinh nghiệm mang đến cho Tân Vân Mậu sự tự tin cực lớn, anh cứ cảm thấy mình trù thần bất phàm, ước gì có thể treo Michelin Star lên, nhưng hễ hỏi mới biết chỉ nhìn qua con người nấu nướng, hoàn toàn chưa tự tay thử qua trong thực tế. Anh nấu xong chắc chắn bắt cô ăn, đây không phải kiếm chuyện cho mình sao?

Sở Trĩ Thủy tổng kết ra kinh nghiệm, Tân Vân Mậu thao tác ra tay không quá lành, giống như búp bê trong trò chơi, chỉ giỏi việc nói coi trọng xác suất và vận may, ví dụ như vòng xoay may mắn và mua đồ ăn vặt treo thưởng này kia.

Tân Vân Mậu khoanh tay, cứng rắn nói: “Vậy anh tự đi, rồi tự mua luôn.”

“Anh lấy tiền đâu ra?” Sở Trĩ Thủy thú vị: “Long Cốt Tản cũng cho em rồi.”

Thần quân có thể gọi là không còn gì để mất chân chính, cả dù giấy duy nhất cũng chuyền tay cho cô rồi.

“Sao anh không có?” Tân Vân Mậu hơi giương khóe môi lên, anh nâng ngón tay, lật ra một thẻ ngân hàng: “Sớm đoán được em sẽ nói vậy, anh đã lấy được tiền lương họ thiếu anh rồi.”

Trước giờ anh cứ cảm thấy không đúng, cô cứ như muốn bao nuôi anh vậy.

Sở Trĩ Thủy sững sờ: “Tiền lương thiếu anh?”

“Đúng, hai ngày trước Hồ Thần Thụy đưa anh đó.”

“Chờ đã, anh có biên chế trong cục sao?” Sở Trĩ Thủy tiến về phía trước, cô nhìn chằm chằm tấm thẻ ngân hàng, do dự nói: “Chắc không lấy tiền bậy bạ làm cục trưởng Hồ và sếp Hạ ngồi tù đấy chứ.”

“Với tuổi thọ của họ thì có ngồi tù cũng không sao.” Anh từ tốn nói: “Tuy sau này anh không thể nói chuyện tiền nong nữa, nhưng em có thể yên tâm, nếu anh đã đồng ý với em rồi, sẽ giữ lời mà, sẽ không phản kháng vận mệnh mặc người chơi đùa.”

Sở Trĩ Thủy: “?”

Cô chợt nghẹn lời: “Em chỉ muốn yêu đương bình thường với anh, anh lại cứ muốn chuyện kỳ lạ.”

Sở Trĩ Thủy lật qua lật lại tấm thẻ, phát hiện mặt thẻ mới tinh, chắc là vừa làm không lâu. Tân Vân Mậu thấy cô nghiêm túc kiểm tra, anh dứt khoát tùy tiện bỏ tay vào túi, bình thản nói: “Em cầm đi, mật mã là sinh nhật em.”

“Mật mã là sinh nhật em?” Sở Trĩ Thủy ngạc nhiên nhìn anh, lẩm bẩm nói: “Anh học ai cái này đấy, sao nói một đằng làm một nẻo?”

Ngay cả điện thoại anh còn không có, lại biết cài mật mã? Này không hợp lý.

“Nghe nói giao nộp tiền lương là một trong những thú vui của cánh mày râu con người.” Anh cười nói: “Giờ cũng hoàn thành trải nghiệm này rồi.”

Sở Trĩ Thủy suy tư vài giây, cô cất thẻ tiền lương, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn thần quân, thật có trách nhiệm, quả thật là trụ cột của gia đình, không đúng, trúc cột.”

Tân Vân Mậu nghe xong khóe miệng giương lên triệt để, hoàn toàn không thể ép xuống được.

Cô cười híp mắt nói: “Được rồi, giờ anh lại hết tiền rồi, nên vẫn không dẫn anh đi, không mua cho anh.”

“???”

Tân Vân Mậu không có thể tin được, anh giơ tay về phía cô: “Vậy anh mua xong lại cho em.”

“Không cần, tất cả đã xong rồi.” Sở Trĩ Thủy thong thả nói: “Vì chút tiền lẻ mua đồ mà cãi cọ qua lại, đây cũng là một trong những thú vui của cánh mày râu con người, thần quân cũng có một trải nghiệm rồi.”

“…”

Suy cho cùng thì sau khi giao nộp tiền lương, cánh mày râu con người sẽ chào đón một giai đoạn mới, bắt đầu mỗi lần cần tiền, sẽ nghiên cứu sâu sắc mỗi lần chi tiêu một số tiền.

Tân Vân Mậu ai oán trừng cô.

“Nếu muốn đi thật anh cũng phải kê ra danh sách, không thể thử loạn trong nhà bếp giống lần trước được, tự nghĩ xem mình mua đồ gì.” Sở Trĩ Thủy không vui nói: “Đâu có chuyện cơm còn chưa biết nấu, lại muốn làm món Trung, lại muốn làm món Tây, cuối cùng đồ dùng nhà bếp mua về còn nhiều hơn cơm nấu ra được nữa.”

“Đây cũng không phải việc khó lắm.”

“Lần trước anh còn chưa thấy được cái lò vi sóng nữa.”

“Hừ.”

Một người một yêu quyết định hôm khác đi dạo đồ dùng nhà bếp xong Sở Trĩ Thủy mới chuẩn bị về nhà, trước khi sắp đi cô vẫn nghi hoặc không thôi: “Nhưng tại sao anh cố chấp với chuyện nấu cơm đến thế hả? Lúc trước em cũng không biết anh thích nấu nướng.”

Tân Vân Mậu chớp mắt, thẳng thắn: “Nếu bên này có thể nấu cơm, buổi tối em không cần về nhà kia ăn cơm, cứ ở đây cũng không sao.”

Sở Trĩ Thủy: “?”

Cô đỏ mặt nói: “Anh mơ đẹp thật! Em phải về nhà ăn cơm!”

Anh không hiểu nguyên nhân cô tức giận, nghi ngờ nói: “Đây không phải nhà em à? Bên này mới là về nhà ăn cơm!”

“…”

Đúng rồi, căn nhà này là cô mua, hợp đồng mua nhà cũng là cô tự ký.

“Được rồi, hôm nào em tải phim cho anh, hoặc là đem máy chơi game đến, lắp trong phòng khách để anh chơi.” Sở Trĩ Thủy an ủi: “Suy cho cùng thì lén chơi game cũng là một trong những thú vui của cánh mày râu con người.”

Hoạt động giải trí của anh thật sự quá ít, cứ cảm thấy anh không có sở thích hứng thú gì.

“Phim?” Anh hơi cau mày, ám chỉ nói: “Lại là mấy bộ phim phóng túng bất kham của con người các em à?”

Cô liếc xéo anh, cắn răng nói: “Anh có từng nghĩ, không phải phim của chúng em phóng túng bất kham, mà là phương hướng mở rộng của anh phóng túng bất kham, hễ thấy hoa nở thì nghĩ đến thụ phấn, sức tưởng tượng của yêu quái thực vật chỉ có một tầng nhảy vọt như này thôi sao.”

“…”

Sở Trĩ Thủy nói Tân Vân Mậu đến nỗi mặt anh đầy xấu hổ mới hài lòng tạm biệt rời đi.

Trong nhà, Sở Trĩ Thủy vào nhà xong chào hỏi với cha mẹ, giờ cô cũng không cần giải thích quá nhiều, hơi nghỉ ngơi chỉnh đốn một phen thì chuồn về phòng, cô thật sự rất tò mò tiền lương Hồ Thần Thụy kê khai cho Tân Vân Mậu là bao nhiêu.

Cửa phòng vừa đóng, Tạ Nghiên và Sở Tiêu Hạ đưa mắt nhìn nhau.

Tạ Nghiên cảm khái: “Về càng lúc càng muộn rồi.”

“Này cũng được một khoảng thời gian rồi nhỉ, hôm khác nhắc con bé một câu, nếu không thì dẫn về nhà ra mắt.” Sở Tiêu Hạ cúi đầu lướt điện thoại, than thở: “Giờ làm đến tôi cũng không dễ đến căn nhà bên kia.”

Cứ mỗi cuối tuần Sở Trĩ Thủy lại lấy lý do bố trí nhà mới, lúc nào cũng ở ngoài phiêu bạt cả ngày. Họ không xác định cô ở nhà mới thật, hay là tìm cớ chạy đi hẹn hò, ngày thường họ cũng sẽ không đến nhà mới của cô, sợ bất cẩn chạm mặt làm con gái cảm thấy ngại.

Cô có gì đó bên ngoài hay không, với cô có chịu giới thiệu cho người nhà hay không, đây hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.

Sau khi về từ Tất Ngô, Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu mới nói chuyện nở hoa, nhưng trong mắt Tạ Nghiên và Sở Tiêu Hạ, cô nhiều lần đi ra ngoài với thời gian rất lâu, tự nhiên cho rằng cô đã yêu rất lâu, hoàn toàn có thể bước vào giai đoạn tiếp theo.

Trong phòng, Sở Trĩ Thủy không hề nghe thấy cuộc nói chuyện riêng tư của cha mẹ, cô nghiên cứu tấm thẻ ngân hàng một phen, rồi sắp xếp nhập tổ hợp sinh nhật mình vào hai lần thì thuận lợi đăng nhập vào tài khoản, dùng máy tính kiểm tra số dư.

Con số trong thẻ tiền lương khá lớn, dù gì thì cũng nhiều hơn tiền cô kiếm được từ khi vào cục đến nay, làm người ta hoàn toàn không biết đã tính toán thế nào mà ra được.

Cô ngờ vực tìm kiếm máy tính tính tiền lương, cứ cảm thấy bên trong gồm tiền lãi, chắc sẽ không là trả hết công lao của anh từ xưa đến nay trong một lần chứ. Nếu theo thời gian biên chế cục quan sát tồn tại mà tính, đây cũng không là mức thu nhập của phòng phát triển kinh tế, hình như không đúng cấp bậc.

Trước mắt, người có tiền lương khá cao trong cục là Hồ Thần Thụy và Sở Trĩ Thủy, người trước làm cục trưởng, người sau là hệ số thành tích cao, đây là điều kiện lúc đầu Sở Trĩ Thủy bàn bạc để đồng ý ở lại.

Nhưng Tân Vân Mậu là dùng tiền lương cấp cục trưởng và hệ số thành tích cao, quả thật là mức tiền lương bị hack.

Ác thật, đây chính là sức mạnh phía sau của thần quân à?

Sở Trĩ Thủy cầm thẻ tiền lương, cô vô cùng nghi ngờ rằng cục trưởng Hồ bị uy hiếp, nếu không thì nói thật là không phát số tiền này được.

Trong cục quan sát Hoài Giang, không biết đổ hết bao nhiêu cái lò vào phòng quan sát, trải qua kiến tạo và tu sửa căng thẳng, tòa nhà làm việc mới hoàn thành thi công và thông gió đầu tiên, còn lại thư viện thì vẫn đang trong quá trình đợi cơ sở hạ tầng.

Giờ Sở Trĩ Thủy đã quen với tốc độ xây dựng cơ bản của yêu quái, nhóm yêu quái Hồ Thần Thụy nhờ vào vùng đất cục Hoài Giang thưa thớt dân cư, không thu hút sự chú ý của con người như cục Ngân Hải, nên họ tu sửa các tòa nhà mới không kiêng dè. Dù đôi lúc có cực ít con người đi ngang qua , chỉ cần phun chút nước bọt xóa ký ức, cũng sẽ bỏ sót nhiều chi tiết của cục, không còn nghiên cứu kỹ mấy chuyện này nữa.

Hiện tại, đại hội toàn cục không còn tập hợp nhân viên tổ chức trong nhà ăn nữa, mà đã dọn đến phòng hội nghị lớn sáng sủa mới tinh. Mặc dù vẫn chưa lắp xong thiết bị máy chiếu vân vân, nhưng không gian rộng rãi và ánh sáng rực rỡ đã nâng cao tính tích cực của cuộc họp một cách đáng kể, thể hiện sự trang nghiêm mà long trọng.

Hồ Thần Thụy cười nói: “Đại hội toàn cục hôm nay, chủ yếu là ba chuyện, một là dạo này cục thu hút nhân tài mới nhờ vào mối đặc biệt, hai là mọi người thảo luận việc xây dựng phát triển tiếp theo của cục quan sát, ba là khoảng thời gian này cục trưởng Diệp của Ngân Hải sẽ mang đoàn đội đến giao lưu, lúc này chúng ta nắm chắc thời gian xử lý, đừng để đơn vị anh em có điều tiếc nuối ở Hoài Giang.”

“Đầu tiên giới thiệu chút về thành viên mới của phòng phát triển kinh tế, vị này là…” Hồ Thần Thụy giơ tay tỏ ý với Tân Vân Mậu, tên đến miệng ông ấy đảo một vòng, cuối cùng vẫn không có lá gan gọi, dứt khoát trực tiếp bỏ qua: “Mối đặc biệt của cục triệu đến nhân tài mới, anh ta cũng lộ diện từ trước rồi, không chừng mọi người đã gặp từ lâu.”

Tân Vân Mậu vô cảm ngồi bên dưới, anh không có ý tự giới thiệu, phảng phất như người bị Hồ Thần Thụy dùng tiền đào ra không phải mình.

Yêu quái khác cũng kinh ngạc, hiển nhiên không hiểu thần quân ngàn năm phiêu bạt bên người sao lúc này đột nhiên vào biên chế?

Xem ra phát triển kinh tế thật không được rồi, cả yêu quái phong thần cũng chọn vào biên chế luôn.

Hồng Hi Minh lại rất nể mặt, cô ấy vui vẻ nhiệt liệt vỗ tay đầu tiên, hoan nghênh sự gia nhập của Tân Vân Mậu.

Chỉ cần có người dẫn đầu, tiếng vỗ tay như sấm bỗng vang khắp phòng họp, vốn còn có người sợ thần quân không vui, hiện tại cũng liều mạng vỗ tay theo.

Hồng Hi Mình còn cười nhìn Sở Trĩ Thủy, ý vị thâm trường khuyên giải: “Tiểu Sở, không sao đâu, cục chúng ta không có quy tắc điều chức với cặp đôi văn phòng đâu, công việc của em sẽ không bị ảnh hưởng!”

Sở Trĩ Thủy kinh sợ: “Chị Hồng…”

Miêu Lịch nhìn Sở Trĩ Thủy, anh ta lại liếc nhìn Tân Vân Mậu, chậc lưỡi nói: “Thói đời suy bạ, cán bộ lãnh đạo ý chí không vững, tiên phong đi đến ranh giới xúc phạm điều lệ trong cục.”

“Ủa, chuyện đâu có nghiêm trọng vậy đâu.” Hạ Thọ Qúy vì bảo vệ gìn giữ cây rụng tiền, hiếm khi lên tiếng chặn họng sếp Miêu, ôn hòa an ủi: “Trưởng phòng Sở, không có ai là hoàn hảo mà, cô đã đủ xuất sắc rồi, chỉ cần không phải vấn đề luật lệ, vài tì vết nhỏ nhặt trong tác phong, chúng tôi cũng có thể hiểu.”

“Nước quá trong thì không…” Ông ta quét thấy ánh mắt lạnh băng của Tân Vân Mậu, thuận thế sửa lại nửa câu sau: “Nước quá trong thì không có trúc.”

“…”

Sở Trĩ Thủy có nỗi khổ mà không nói được, cô đối diện với ánh mắt pha trò của các yêu quái, không ngờ Tân Vân Mậu thay đổi thân phận, lại yêu nhau chốn văn phòng.

Rõ ràng là cục tưởng Hồ công khai mở cửa sau cho anh đi, thế nhưng cái nồi này lại úp lên lưng cô.

Chương kế tiếp