Tôi Muốn Đi Sờ Cá Ở Cục Yêu Quái

Chương 83: Phiên ngoại 2
Miêu Lịch khiêu khích một phen, triệt để gây nên mâu thuẫn, cuối cùng dẫn đến việc thần quân ra tay.

Tân Vân Mậu đứng dậy, mặt mày cau có nói: “Thật là nhớ ăn không nhớ đánh!”

Lúc trước anh nhìn ra con mèo này nhàn rỗi là gây loạn, yêu quái khác muốn đánh Miêu Lịch một trận đều có thể bị đối phương hiểu thành chuyện đùa giỡn. Vì vậy, anh cũng lười quan tâm đến con mèo hư này, chủ yếu là vì càng để ý đối phương càng kiếm chuyện.

Miêu Lịch thấy Tân Vân Mậu đứng dậy, lập tức sáng mắt, hưng trí bừng bừng giơ móng vuốt: “Anh còn đánh được không? Tôi tưởng chỉ biết gáy thôi ấy.”

“Hừ, chờ anh ăn đánh xong rồi biết.” Tân Vân Mậu lại không định đánh chết con mèo, nhưng làm nanh móng tỏ ý cảnh cáo cũng không sao, trái lại có thể khiến đối phương yên tĩnh một lát.

Hai yêu quái đối đầu trong sân, bắt đầu đi vòng quanh, có ý muốn so tài một trận.

Gần đấy, Sở Trĩ Thủy và Hồ Thần Thụy từ tòa nhà đi ra, họ nhìn thấy cảnh này, vội xông đến ngăn cản.

“Miêu Lịch, anh làm gì đấy!?” Hồ Thần Thụy thấy Miêu Lịch cả móng sắt cũng móc ra rồi, nghiêm giọng quở trách: “Muốn quậy ra chuyện lớn để lại cho tôi trước khi tôi đi đúng không!”

Dạo này cục Hoài Giang quá mức yên bình, nên sếp Miêu không thể giải phóng tinh lực ở đâu được, nên nhìn trúng cây trúc trong sân.

Sở Trĩ Thủy chạy đến cạnh Tân Vân Mậu, lần đầu cô thấy anh muốn đánh sếp Miêu, lo lắng nói: “Trạng thái hiện giờ của anh, vậy mà còn muốn chọc mèo?”

Tân Vân Mậu: “?”

“Quả thật, con người có nghiên cứu phương diện này, thời gian này thần quân nên cách xa lông động vật.” Hồ Thần Thụy ở cạnh gật đầu, ông ấy tóm lấy cổ áo Miêu Lịch, khéo léo nói: “Tôi và Miêu Lịch đều chú ý chút, khoảng thời gian này gặp thần quân thì đi đường vòng.”

“Chậc.” Miêu Lịch không dễ gì mới được luyện tay, ai ngờ bị cục trưởng bắt quả tang tại trận, tranh luận nói: “Kỳ mang thai không thể tiếp xúc cáo và mèo là lời đồn thôi, nói không chừng có thể trách con cái bị dị ứng lông!”

Tân Vân Mậu: “???”

“Im miệng.” Hồ Thần Thụy kéo cảnh sát trưởng mèo mun đi: “Anh cứ nói như vậy, tôi rất khó bảo vệ anh.”

Tân Vân Mậu đưa mắt nhìn hai yêu quái rời đi, anh cảm thấy trong cục cũng không an toàn, sắc mặt bị mây mù che phủ triệt để, cắn răng nói: “Cần tăng tốc kết hạt rồi.”

“Tại sao?” Sở Trĩ Thủy không hiểu cơn giận của anh, cô lắc lắc góc áo anh, an ủi nói: “Thuận theo tự nhiên là được, sao đột nhiên phải đẩy nhanh tốc độ?”

Gạo trúc là một hạt giống, sinh ra phải mất một lượng lớn yêu khí ngưng tụ, nếu tăng nhanh tốc độ kết hạt, yêu khí Tân Vân Mậu biến mất càng nhanh.

Tân Vân Mậu khá ủ rũ: “Giờ không tốn yêu khí, thì phải sống chịu tức.”

Sở Trĩ Thủy: “?”

Anh đã không thể dễ dàng nhịn nhục bị coi là cuộc sống của người mang thai nữa rồi, cả nhóm yêu quái Hồ Thần Thụy cũng dám coi khinh mình, quả thật vô pháp vô thiên!

Lúc này cả tư cách đánh mèo anh cũng không có, nguyên nhân là yêu quái khác sợ kinh động gạo trúc!

Sở Trĩ Thủy không thể cản Tân Vân Mậu, dù cô cho rằng đồng nghiệp có thiện ý, nhưng thần quân lại cảm thấy sỉ nhục trong sự hậu đãi này, anh có lòng tự tôn mãnh liệt vô danh.

Tân Vân Mậu quyết định chuyện này, lập tức bắt tay vào làm, dạo này thường phơi nắng kết hạt trong sân. Thời gian làm việc anh tắm nắng trong văn phòng, lúc nghỉ ngơi thì quanh quẩn ở vườn rau hoa viên trong khu nhà mới xây, cảm nhận từng khía cạnh của mùa xuân, nuôi dưỡng chờ đợi hạt giống nảy mầm.

Hoa xuân rực rỡ xuân đến sớm, Sở Trĩ Thủy không có yêu khí nên cứ theo cạnh anh, có khi mang đến thức uống mới do Kim Du và Ngưu Sĩ pha chế từ nhà ăn, có khi nán lại bên bờ suối lúc hoàng hôn, cho anh nằm gối trên đùi mình, kể cho anh nghe chuyện lúc cô còn nhỏ.

Hiện tại, mảnh đất cỏ dại trong cục đã hoàn toàn biến mất, vốn có khe suối và rêu xanh thì được sửa đổi đôi chút thành cảnh vật hàm súc khác. Sở Trĩ Thủy ngồi trên bậc thang đá vôi bên cạnh, Tân Vân Mậu lại nằm dài lên, khoan thai gối đầu lên đùi cô ngắm nhìn bầu trời nghe chuyện xưa.

Sở Trĩ Thủy dùng ngón tay nhẹ vân vê sợi tóc anh, nhẹ giọng nói: “Nhưng lúc nhỏ tính tình em vẫn khá lớn, lúc ấy cãi nhau với cô giáo ở nhà trẻ, cầm cặp sách định tự về nhà, nên cha mẹ cứ nói em có chủ ý.”

Tân Vân Mậu tò mò: “Tại sao lại cãi nhau?”

“Em cảm thấy cô ấy không công bằng.” Sở Trĩ Thủy than thở: “Hiện tại nghĩ lại đều là chuyện quá trẻ con, chính là nhà trẻ chia phần thưởng hoa hồng nhỏ , cô ấy cho một bạn nam hai đóa hoa, nhưng em chỉ lấy được một.”

“Thật ra không dùng đến hoa hồng nhỏ, nhưng em cứ khó chịu tới mức không chịu đựng nổi, còn định không đi nhà trẻ nữa.”

Về sau, Sở Tiêu Hạ và Tạ Nghiên biết chuyện, họ đến nhà trẻ nói chuyện với cô giáo, hôm sau bù cho cô một đóa hoa trong lớp, chuyện này mới coi như xong.

“Ai nói hoa không dùng, nở hoa rất quan trọng đó.” Tân Vân Mậu liếc cô, ý vị thâm trường nói: “Hóa ra từ nhỏ em đã có chấp niệm với hoa rồi.”

“Hoa hồng nhỏ là giấy dán, không phải hoa thật, anh hiểu sai rồi!” Sở Trĩ Thủy vội nói, cô nào không nhìn ra ý cười nhạo của anh, không kiềm được dùng ngón tay gõ nhẹ lên trán anh, định gõ ống trúc rỗng này phát ra tiếng.

Tân Vân Mậu: “Nhưng loại trải nghiệm này của con người rất thú vị, anh căn bản không nhớ chuyện hồi nhỏ.”

“Lúc nhỏ anh thế nào?”

“Chính xác mà nói, yêu quái không có tuổi thơ, nhiều nhất là linh hồn trí tuệ như có như không, giống như yêu quái nhân sâm trẻ con lúc trước ấy, căn bản không thể bị nhìn thấy.” Anh giải thích: “Chờ đến khi nghe được tên mình thì có thể hóa người, nhưng thường thì đều là thành dáng vẻ con người lúc trưởng thành.”

Vì vậy, Tân Vân Mậu trong không gian trắng xóa trông thấy Sở Trĩ Thủy trẻ con, hiếu kỳ ôm lấy không rời tay, quả thật chưa từng gặp qua.

Sở Trĩ Thủy ngẩn ngơ: “Vậy tiếc thật, tuy em có từng nghĩ không đến nhà trẻ, nhưng nói thật thì cơm của lớp khá ngon, các anh hoàn toàn không có giai đoạn đó.”

“Ừm.” Tân Vân Mậu nhớ đến cha mẹ Sở Trĩ Thủy, nói: “Nên có thể bảo họ đừng tìm nhà trẻ…”

Anh vừa muốn nói đừng nghĩ đến chuyện đưa gạo trúc đi học, trong phút chốc lại phát giác ra gì đó, đột nhiên nuốt đoạn sau xuống.

Sở Trĩ Thủy nghe anh nói một nửa thì đơ ra, nghi hoặc nói: “Sao vậy?”

Tân Vân Mậu nắm chặt bàn tay, ban nãy anh phát hiện yêu khí ngưng tụ, bỗng chốc bị nuốt mất hơn phân nửa yêu khí, ngơ ngác nói: “Sinh rồi?”

Sở Trĩ Thủy trừng to mắt, cô hoảng loạn quét nhìn anh đang nằm, luống cuống nói: “Phải sinh rồi? Em đi gọi người đến… gọi yêu quái đến!?”

“Không, sinh xong rồi.” Tân Vân Mậu mở lòng bàn tay ra, lộ ra gạo trúc trong ấy, hoang mang nói: “Là cái này.”

Sở Trĩ Thủy nhìn hạt giống hình tròn phát sáng lung linh: “???”

Trong văn phòng cục trưởng, Sở Trĩ Thủy, Tân Vân Mậu, Hồ Thần Thụy và Hồng Hi Minh tập hợp một chỗ, họ nhìn hạt giống tròn nhỏ xíu trên vải nhung mềm mịn trong hộp, không kiềm được cũng rơi vào trầm tư, sau đó thảo luận về hiện trạng của gạo trúc. Bởi vì chuyện này có liên quan đến nuôi con nên tìm Hồng Hi Minh mà không phải Miêu Lịch thích gây chuyện.

Hồ Thuần Thụy cẩn thận quan sát Tân Vân Mậu, lại kinh hoảng nhìn hạt giống nhỏ, kỳ lạ nói: “Quả thật yêu khí của thần quân đã mất hơn một nửa, nhưng sao chỉ có một hạt vậy?”

Hồ Thần Thụy thân là cục trưởng kinh nghiệm từng trải phong phú, không những có thể cảm nhận được sức mạnh Tân Vân Mậu suy giảm, còn có thể nhận ra gạo trúc chứa một lượng yêu khí cực lớn. Nhưng ông ấy nghĩ vỡ đầu cũng không hiểu tại sao thần quân lại sinh ra hạt giống?

Sở Trĩ Thủy: “Thực vật đều lớn lên từ hạt giống à?”

“Tiêu Sở, yêu quái chúng tôi thường không có thời kỳ trẻ con, theo lý mà nói thời khắc yêu quái thực vật chào đời có thể lập tức nảy mầm lớn lên, cũng chuyển hóa thành người.” Hồng Hi Minh nghi hoặc: “Có được nhiều yêu khí đến thế, lại không hóa ra hình người, thật kỳ lạ.”

Tân Vân Mậu nhíu mày: “Nên các người cũng không biết nguyên nhân?”

Hồ Thần Thụy thở dài một hơi: “Thần quân, yêu quái mang thai ra yêu quái, nhưng là chuyện trong truyền thuyết nói, chúng tôi chỉ biết nguyên lý, nhưng cũng chưa từng thấy qua để biết.”

Gạo trúc Tân Vân Mậu sinh vẫn là bán thần, có đủ một nửa yêu khí từ anh, càng không thể để yêu quái bình thường xem xét.

“Lúc ấy hai người có nói gì không?” Hồng Hi Minh như hiểu ra nói: “Yêu quái đều là cảm ứng mà sinh, nó đột nhiên chịu đi ra, chắc chắn là có lý do gì đó.”

“Lúc ấy đang nói gì?” Sở Trĩ Thủy cố gắng nhớ lại, thăm dò nói: “Nói cơm nhà trẻ ngon?”

Hồng Hi Minh vỗ bàn nói: “Vậy chắc là cái này, nó muốn ăn đồ ngon!”

Sở Trĩ Thủy: “?”

Sở Trĩ Thủy bối rối nhìn chằm chằm gạo trúc: “Nhưng giờ nó như vậy cũng đâu ăn được gì…”

Cô chưa từng nghe nói có nhà trẻ thực vật?

Tân Vân Mậu quả quyết nói: “Vậy trồng xuống đất tưới nước.”

“???”

Sở Trĩ Thủy vội nói: “Không không không, cách nuôi con này hơi lỗ mãng.”

Hồ Thần Thụy: “Thử đi, nó không trực tiếp nảy mầm, chỉ có thể dựa vào sức ngoài.”

Sở Trĩ Thủy nhìn thái độ chắc nịch của ba yêu quái, cô chỉ đành đi tìm Ngưu Sĩ muốn lấy một chậu hoa nhỏ, nghiêm túc chọn ra một chậu đẹp nhất. Tân Vân Mậu không biết từ đâu tìm ra bùn đất, còn đặc biệt dùng yêu khí tưới một phen, cho đất ẩm ướt phì nhiêu.

Cuối cùng họ trồng gạo trúc vào, sau đó cẩn thận từng li từng tí mang về nhà.

Vì gạo trúc sinh ra khác thường, Sở Trĩ Thủy không biết giải thích với cha mẹ thế nào, trước mắt bạn nhỏ vẫn là hạt giống trong bùn.

Ai ngờ tim phổi Sở Tiêu Hạ và Tạ Nghiên mạnh mẽ hơn họ nhiều, cả Tân Vân Mậu cũng không thể hiểu được tại sao gạo trúc không hóa người, nhưng hai người già lại cho rằng cây trúc từ đất mọc lên không có vấn đề gì.

Họ còn hưng phấn mua về dịch dinh dưỡng thực vật, dưới sự ngăn cản của Sở Trĩ Thủy nên cuối cùng mới không dùng, mỗi ngày dùng nước sạch pha yêu khí tưới chậu hoa nhỏ, kiên nhẫn chờ thế hệ thứ ba trong nhà lộ diện.

Sở Tiêu Hạ lúc này vây quanh chậu hoa, mỗi ngày là một lời khen: “Hôm nay Mễ Mễ lại lớn thêm chút rồi! Giỏi quá!”

“Có phải mọc ra rồi thì gọi là Măng Măng không?” Tạ Nghiên nhìn con gái và con rể: “Mấy này chỉ có thể coi như nhũ danh thôi, các con nghĩ xong tên chưa?”

Sở Trĩ Thủy biết yêu quái sinh ra có tên, cô đối diện với cha mẹ quan tâm, nhỏ giọng trả lời: “Vẫn chưa.”

Sở Tiêu Hạ hoa chân múa tay: “Gọi Tân cái gì? Tân Măng?”

Tân Vân Mậu: “Con không phải họ Tân, này là tên trong chứng minh.”

“Nói vậy anh họ Vân?” Sở Trĩ Thủy hỏi.

“Không, tụi anh không có khái niệm họ, họ là biểu tượng đại diện huyết thống gia tộc, yêu quái không coi trọng quan hệ gia tộc.” Tân Vân Mậu suy tư: “Nếu cần một cái họ, vậy có thể lấy họ em, dù sao thì hiện tại nó như vậy, cũng không phải do trời đất ban tên.”

Cái tên là ký hiệu để yêu quái hành tẩu trong nhân gian, nhưng họ không có cha mẹ họ hàng, sẽ không có khái niệm họ, tương đương với việc phân chia ngẫu nhiên.

“Vậy phải cân nhắc kỹ chút mới được.” Sở Tiêu Hạ trịnh trọng nói: “Dạo này cha xem từ điển, các con có nghiêng về hướng nào không?”

Sở Trĩ Thủy quan sát gạo trúc trong chậu hoa, hình như cô thật sự nhìn thấy chút ý xanh, như ẩn như hiện không rõ ràng lắm, không biết có phải hoa mắt không, nói: “Cha, này có thể đợi nó mọc ra rồi bàn, không cần gấp thế đâu.”

Sở Tiêu Hạ: “Vậy cũng phải nghĩ trước vài cái mới được, lại không phải vỗ đầu cái là quyết định được.”

Tạ Nghiên: “Vân Mậu có chữ nào mình thích không?”

Tân Vân Mậu im lặng vài giây, anh mím chặt môi, ấp úng: “Thủy?”

Sở Trĩ Thủy lập tức nóng mặt: “Trùng tên với em không tốt đâu!”

“Phải, vậy trùng nhũ danh rồi.” Sở Tiêu Hạ nói: “Nhưng có thể khoanh vùng cái này lại rồi nghĩ từ từ.”

Cuối cùng Sở Tiêu Hạ nhận được nhiệm vụ đặt tên, ông định trong khoảng thời gian này nghĩ nháp mấy cái, gọi người nhà đến bàn bạc quyết định. Cha mẹ hai người vốn còn muốn mang chậu hoa nhỏ về, nhưng gặp sự ngăn cản của Sở Trĩ Thủy, kiên trì muốn để trong nhà mình nuôi.

“Được rồi, vậy tạm biệt Mễ Mễ, hai ngày nữa ông nội lại đến thăm con.” Lúc gần đi Sở Tiêu Hạ còn vẫy tay với chậu hoa, giọng ông dịu dàng hiền từ đến kỳ cục, phảng phất như chậu hoa nhỏ là trẻ sơ sinh thật.

Tạ Nghiên mỉm cười nói: “Cuối tuần các con nhớ mang Mễ Mễ qua.”

Đợi Sở Tiêu Hạ và Tạ Nghiên rời đi, Tân Vân Mậu cuối cùng cũng chịu không nổi, không thể tin được nói: “Họ cũng không thèm nói chuyện với chúng ta.”

Trong lòng hai người họ giờ toàn là gạo trúc, căn bản không có bụng dạ hỏi thăm Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu, hoàn toàn tiến vào trạng thái người già nuôi cháu nội, nếu không phải gạo trúc chưa hóa người, Tân Vân Mậu hoài nghi Sở Tiêu Hạ muốn dạy gạo trúc nấu nướng với đánh cờ, vô cùng cảm thấy địa vị mình giảm xuống.

Anh rất muốn nói gạo trúc trông yếu ớt nhỏ bé, nhưng yêu khí của nó còn mạnh hơn yêu quái bình thường, vốn không cần quan tâm chu toàn như vậy!

Sở Trĩ Thủy vội ôm chặt yêu quái chua lè nào đó, khéo léo an ủi: “Được rồi, sau này em nói chuyện với anh, sau này em đánh cờ với anh.”

Thời gian thoi đưa, cuối cùng gạo trúc cũng phá đất mọc lên trong chậu hoa nhỏ, lộ ra tia màu xanh lục non nớt mà tuyệt diệu, sau khi hấp thụ ánh nắng mặt trời và yêu khí, chậm rãi thăm dò thế giới mới.

Ngày mà nó hóa người, trùng hợp là ngày cả nhà đặt được tên, Sở Tiêu Hạ tổng hợp các ý tưởng lại, cho rằng Sở Chi Tuyết nghe không tồi, một là có cành lá và hoa tuyết lần lượt đại diện cho Tân Vân Mậu và Sở Trĩ Thủy, hai là “tuyết” đối với họ cũng là một từ có ý nghĩa.

Tân Vân Mậu hồi tưởng lại ký ức có liên quan đến tuyết, gật đầu nói: “Không tệ.”

“Sở Chi Tuyết?” Sở Trĩ Thủy nói: “Nhưng tên này của con gái, có thể chờ nó hóa người xong lại quyết định có cần…”

Một khắc sau, chậu hoa nhỏ trên bàn trà sô pha phát tán yêu khí rộng rãi, Sở Trĩ Thủy vừa gọi ra cái tên này, gạo trúc được gọi tên thường hóa người, ngưng tụ thành bé gái khoảng bảy tám tháng trên sô pha, trông trắng ngần như ngọc, mềm mại đáng yêu.

Cô bé có một cặp mắt tròn xoe sáng trong, giống y đúc đôi mắt của Sở Trĩ Thủy thuở còn bé, nhưng các bộ phận khác trên khuôn mặt lại có đặc điểm của Tân Vân Mậu, ngoan ngoãn nằm tựa nâng mắt nhìn mọi người, đáy mắt tỏa ra sự tò mò. Cô bé không trực tiếp hóa thành người lớn như yêu quái khác mà vẫn là trạng thái của trẻ sơ sinh.

Sở Tiêu Hạ và Tạ Nghiên nhìn thấy màn này, họ vừa kinh ngạc vừa vui mừng, mới định tiến lên ôm cháu, lại do dự không quyết thu tay lại, lo sợ động bừa cô bé sẽ không khỏe.

Sở Trĩ Thủy ngạc nhiên nói: “Sao giống cha con bé y đúc vậy? Vừa gọi tên cái là xuất hiện.”

Cô vốn nghi hoặc gạo trúc không hóa người, hiện tại xem ra không có tên nên không thể bước vào chi tiết hóa người.

“Có thể ôm con bé, thật ra con bé rất mạnh.” Tân Vân Mậu nhìn gạo trúc nhỏ, anh như nhìn Sở Trĩ Thủy hồi bé, không nhịn được muốn giơ tay ôm cô bé, ôm lòng muốn thử tiến lên phía trước.

Thế nhưng, thần quân quên mất một chuyện, anh không nhận được sự yêu thích của trẻ con.

Miệng nhỏ của bé gái sơ sinh như bạch ngọc mím lại, cô bé trốn khỏi vòng tay cha ruột, cuối cùng lăn đến cạnh ông bà nội, mặt mũi ghét bỏ cũng giống y Sở Trĩ Thủy còn bé.

Tân Vân Mậu cực kỳ bi ai: “!!?”

Sở Trĩ Thủy sợ thần quân buồn bã sau sinh, cô vội chạy đến thăm dò giơ tay ra, thuận lợi ôm gạo trúc nhỏ lên, lại ngồi bên cạnh Tân Vân Mậu, giờ mới ổn định chuyện này. Cô bé trong vòng tay Sở Trĩ Thủy vẫn coi như thành thật, yên phận chơi đùa ngón tay, mặc kệ người nhà đánh giá chính mình.

Sở Tiêu Hạ vẻ mặt thích thú: “Cha ôm Mễ Mễ nhé?”

Sở Trĩ Thủy lén nhìn Tân Vân Mậu bên cạnh, lựa lời nói: “Trước tiên chờ con bé thích ứng chút đã.”

Lỡ như Sở Tiêu Hạ thật sự ôm đứa nhỏ lên, vậy chắc sẽ càng khiến yêu quái trúc chịu đả kích.

Tạ Nghiên: “Mễ Mễ trông như tầm bảy tám tháng rồi.”

“Yêu quái sinh ra có linh hồn trí tuệ, chắc lúc trước vẫn đang lớn, chỉ là chưa hóa người.” Sở Trĩ Thủy nói.

Tính theo thời gian kết hạt, tốc độ trưởng thành của Mễ Mễ không khác gì con người.

Trẻ con loài người nếu khá thông minh, không chừng bảy tám tháng là nói chuyện được rồi. Bé gạo trúc hiển nhiên thừa hưởng lượng tri thức từ Sở Trĩ Thủy, cô bé vừa hóa người, thích ứng xong bèn cất giọng sữa lên: “Nhà trẻ!”

Không phải cha, không phải mẹ, câu đầu tiên lại là “nhà trẻ”.

Sở Tiêu Hạ tán thưởng không ngớt: “Mễ Mễ mạnh thì quốc gia mạnh! Này là muốn đi học rồi!”

Mễ Mễ lại quăng thêm một từ: “Cơm!”

Sở Tiêu Hạ lập tức khuếch đại, vỗ tay nói: “Đúng đúng đúng, phải làm tấm gương nhỏ!”

Sở Trĩ Thủy: “…”

Tiêu rồi, cô cảm thấy chị Hồng nói không sai, con gái của cô và yêu quái trúc thật sự vì cơm nhà trẻ mà hạ sinh.
Chương kế tiếp