Tôi Muốn Đi Sờ Cá Ở Cục Yêu Quái

Chương 84: Phiên ngoại 3
Đúng như dự đoán, Mễ Mễ rất nhanh đã phát triển thiên phú cơm nước kinh người, bởi vì thực vật không tồn tại giai đoạn nuôi con bằng sữa mẹ nên cô bé trực tiếp bước vào giai đoạn ăn dặm, bắt đầu ăn vài món cháo và thịt băm đầy dinh dưỡng.

Sở Tiêu Hạ và Tạ Nghiên vốn còn muốn thử sữa bột, nhưng Mễ Mễ hoàn toàn kế thừa khẩu vị của thần quân, không có hứng thú lớn lao với sản phẩm làm từ sữa, cứ thích ăn đồ ăn có vị trái cây.

Ban đầu hai người già hơi lo lắng, sợ Mễ Mễ sẽ thiếu dinh dưỡng, may mà Tân Vân Mậu ra mặt giải thích.

“Yêu quái thực vật không cần ăn, thường thì uống nước và phơi nắng là được.” Tân Vân Mậu nhìn con gái ngồi trên ghế nhỏ chờ ăn cơm: “Hơn nữa con bé có phân nửa yêu khí của con, theo lý mà nói cũng không cần uống nước.”

Đối với thần quân mà nói, uống nước, đi ngủ và phơi nắng thuộc dạng sở thích, cũng không phải chuyện cần thiết.

“Vậy sao được?” Sở Tiêu Hạ liên tục lắc đầu: “Mễ Mễ đang lớn, chắc chắn phải ăn chút, nếu các con không rảnh thì cha mẹ đến nuôi!”

Sở Trĩ Thủy bất lực thổ tào: “Cha, không thể vì cha về hưu xong không có gì làm, thì hoàn toàn xoay quanh Mễ Mễ.”

Cô dạo này muốn tiếp cận con gái, căn bản hoàn toàn không thể nhún tay vào, đội ngũ trong nhà xếp quá dài, không đến lượt cô chăm sóc.

Tạ Nghiên: “Lúc các con đi làm lại không rảnh, chờ cuối tuần đến đón Mễ Mễ là được.”

Sở Tiêu Hạ: “Cuối tuần không cần đón, lúc về nhà ăn cơm các con thăm Mễ Mễ là được!”

Sở Trĩ Thủy nhìn hai người già hưng trí bừng bừng, cô cực kỳ cảm thấy mình đã bị sắp đặt: “…”

Cả nhà bắt đầu thảo luận chuyện ăn ở của Mễ Mễ, bàn xem nên để cô bé ở cạnh cha mẹ hay là đưa đến ở cạnh ông bà nội. Sở Trĩ Thủy cho rằng trẻ con cần giao lưu với cha mẹ, nhưng trực tiếp từ chối Sở Tiêu Hạ và Tạ Nghiên chắc sẽ khiến họ thất vọng đau lòng, bỗng chốc khó mà chọn lựa.

May mà thiên phú của yêu quái trúc phát huy tác dụng, cả nhà rất nhanh đã phát hiện, Mễ Mễ giống hệt Tân Vân Mậu, có thể dịch chuyển đến nơi có trúc.

Hôm nọ, Mễ Mễ ở cùng cha mẹ tại nhà mới, Sở Tiêu Hạ chỉ đành luyến tiếc tạm biệt, lúc gần đi còn mang chậu hoa nhỏ về nhìn vật nhớ người, ai ngờ lúc ăn cơm tối ở nhà cũ nhìn thấy cháu gái trên sô pha. Cô bé vui vẻ vẫy tay, cùng vào ăn cơm tối với ông bà nội.

Trong chậu hoa nhỏ có rễ của Mễ Mễ, trong sân nhà mới lại có rễ của Tân Vân Mậu, hơn nữa Sở Trĩ Thủy còn đeo tín vật bằng trúc, khiến Mễ Mễ có thể du hành qua lại giữa hai nhà.

Sau bữa cơm, Sở Tiêu Hạ đặc biệt gọi điện thoại cho Sở Trĩ Thủy, nói Mễ Mễ chạy đến nhà ông, không cần đến đón.

Ai mà ngờ, lúc ông vào nhà rửa bát, cháu gái trong nhà không cánh mà bay, sợ đến vội thông báo cho Tạ Nghiên và Sở Trĩ Thủy, giờ mới biết Mễ Mễ lại về đến nhà mới rồi.

Sở Trĩ Thủy xoa dịu hai người già trong điện thoại xong, cô nhìn con gái trên đệm mềm trong nhà, muốn nói lại thôi: “Cục cưng, con ăn cơm hai đầu tuyệt thật đấy, bên nào cũng không bỏ sót.”

Hiện tại, trong nhà xây một khoảng sân khu vui chơi trẻ em, trải ra đệm mềm xinh đẹp, còn để thêm đồ chơi đáng yêu. Mễ Mễ ngồi trong hàng rào nhỏ, thành thật ngoan ngoãn chơi đồ chơi bày ra cái này cái nọ, còn dùng đôi mắt tròn xoe sáng trong nhìn mẹ, mặt đầy vẻ ngây ngô.

“Vừa ăn cơm bên kia, lát có ăn nữa không?” Sở Trĩ Thủy buồn cười nói: “Cha con bận rất lâu trong bếp rồi.”

Sở Tiêu Hạ và Tạ Nghiên ăn cơm sớm hơn họ, Mễ Mễ ăn xong nửa bữa bên kia, đúng lúc kịp về nhà ăn nửa bữa sau bên này. Tuy bạn nhỏ không có suy nghĩ phức tạp, nhưng Sở Trĩ Thủy luôn cho rằng con gái rất thông minh, thế nào cũng pha chút lém lỉnh.

Mễ Mễ bày ra dáng vẻ nghe không hiểu, cô bé chớp mắt long lanh nước, còn giơ ra hai tay nhỏ trắng nõn, mềm mại nói: “Ôm.”

Rất tốt, đây là nết giả ngốc giả ngu của thần quân, cộng thêm nết đánh trống lảng của cô, hoàn mỹ dung hòa đặc điểm của cha mẹ, gặp câu hỏi khó thì bỏ qua.

Sở Trĩ Thủy biết rõ Mễ Mễ đang giả ngoan ngoãn, nhưng đối phương chớp mắt giống hệt Tân Vân Mậu, gần như ngốc nghếch nhìn cô, cuối cùng đáy lòng mềm nhũn, đi qua ôm Mễ Mễ lên.

Cô ôm con gái như bánh gạo nếp, ngửi thấy một mùi hương tươi mát, nhẹ hừ một tiếng nhỏ, chọc ghẹo nói: “Sushi nhỏ mùi lá trúc, phải bị người ta một ngụm ăn hết.”

Mễ Mễ nghe xong, cô bé lẩm bẩm ra một chuỗi âm thanh, giống như không ngờ mình sẽ bị ăn, vô cùng đáng thương nhìn mẹ.

Sở Trĩ Thủy thấy vậy, còn cố ý tiến đến ngửi, không nhịn được chọc con gái, bày ra dáng vẻ ăn cơm, cuối cùng chỉ hôn cô bé một cái.

Mễ Mễ không yên quơ tay, chờ nửa ngày cũng không bị cắn, cô bé không kiềm được ngơ ngác, sau đó bắt chước mẹ ruột, cũng hôn lại một cái rồi cười khúc khích, giống như phát hiện cách ăn cơm mới.

Lúc Tân Vân Mậu đi ra từ trong nhà bếp, anh nhìn thấy cảnh tượng ấm áp này. Ánh mắt anh dịu dàng, rồi chầm chậm bước đến, ôm lấy Sở Trĩ Thủy và con gái từ phía sau.

“Anh muốn ôm con bé không?” Sở Trĩ Thủy cảm thấy anh ôm mình, cô ôm Mễ Mễ trong tay, thăm dò xoay người: “Thử lại lần nữa?”

Tân Vân Mậu dạo này thử ôm con gái, nhưng không biết tại sao luôn thất bại. Đặt tính của việc thần quân gặp phải sự bài xích của trẻ con khá khó giải quyết, có thể Mễ Mễ lớn thêm chút nữa mới hiểu chuyện cho anh ôm.

“Không cần.” Tân Vân Mậu nhẹ dụi cằm vào tóc Sở Trĩ Thủy, anh ôm hai mẹ con trong vòng tay mình, sầu muộn nói: “Này cũng ôm được rồi.”

Hơn nữa là ôm lấy cả thế giới.

Sở Trĩ Thủy mặt lộ khó xử, cẩn thận dè dặt nói: “Em có một tin phải nói với anh…”

“Cái gì?”

“Ban nãy hình như Mễ Mễ dịch chuyển tức thời về bên cha mẹ ăn cơm tối rồi.” Sở Trĩ Thủy bất lực nói: “Em không chắc lát nữa con bé có ăn nữa không.”

Tân Vân Mậu cảm thấy rất hoang mang: “Rõ ràng con bé không cần ăn cơm.”

Anh vẫn luôn không hiểu nguyên nhân cốt lõi từ đâu ra, anh không phải người coi trọng việc ăn uống, Sở Trĩ Thủy ngày thường trông cũng không ham ăn.

Sở Trĩ Thủy son sắt nói: “Có thể là nguyên nhân cốt lõi của anh.”

“Sao lại vậy?”

“Ống trúc biến dị thành ống cơm.”

“…”

Lúc ăn cơm tối, trên bàn còn có trứng giả cua đồng, tôm luộc và các loại rau theo mùa, còn có một nồi cháo cá hoàn toàn không xương, sớm đã được nấu nhuyễn dễ nuốt, trông có vẻ khiến người ta muốn động tay.

Trải qua học tập khắc khổ, dạo này thần quân trù nghệ quảng đại, hiện tại càng coi nhà bếp là vùng đất trọng điểm, tin chắc trong nhà không có anh thì không có cơm ăn.

Sở Trĩ Thủy ngại nói cô biết nấu, dù gì cũng đã từ sống một mình ở Ngân Hải, từ nhỏ cũng nhận lấy sự soi sáng của Sở Tiêu Hạ, lúc trước cho rằng bật bếp không cần thiết, không nói lên cô không biết nấu nướng. Thế nhưng, thần quân cực kỳ tự tin với bản thân, cô vạch trần anh hình như không hay cho lắm, dứt khoát để anh làm.

Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu ngồi ghế bình thường, Mễ Mễ lại có ghế nhỏ chuyên dụng của trẻ con, ở phía trước còn có bàn nhỏ để chén bát.

Mễ Mễ giờ yên tĩnh ngồi đấy, nhìn thấy cha ruột mặt đầy ý cười, cô bé có khi cũng nhoẻn miệng, chờ đợi một muỗng cháo cá, hoàn toàn không trốn chuyện như phần lớn trẻ con, đối với chuyện ăn uống trước giờ không từ chối.

“Không phải anh nói con bé không cần ăn cơm, tại sao giờ con muốn đút nữa?” Sở Trĩ Thủy nhìn Tân Vân Mậu đút cháo, nhắc nhở nói: “Con bé ăn nhiều vậy sẽ không chướng bụng chứ.”

Rốt cuộc là ai nói con gái cả uống nước phơi nắng cũng không cần?

Hiện tại lại vì kéo mối quan hệ, kiên trì muốn tự mình đến đút cháo, âm mưu khiến Mễ Mễ nhớ đồ ăn kéo lại cảm tình.

“Ăn thức ăn tính như là sở thích của con bé, sẽ không có ảnh hưởng đến sức khỏe.” Tân Vân Mậu vô tội nói: “Hơn nữa con bé cũng mở miệng rồi, sao anh có thể không đút? Này không giống em ngày xưa sao.”

Sở Trĩ Thủy mù mờ: “Ngày xưa em làm sao?”

Tân Vân Mậu cây ngay không sợ chết đứng: “Lúc đầu em muốn làm gì đó với anh, anh cũng không cách phản khách, không phải giống sao.”

Cô vừa muốn đem anh làm ghế trúc, vừa muốn lấy anh làm chiếu trúc, so với hoành hành ngang ngược của cô, Mễ Mễ muốn ăn cơm là chuyện nhỏ, anh không có lý gì không đồng ý.

“???”

Sở Trĩ Thủy đương không bị úp nồi đen, trợn mắt há mồm nói: “Anh đã là người làm cha rồi, giờ đối mặt với bạn nhỏ, còn có thể mặt dày vậy à!?”

“Hừ, không thì sao.” Tân Vân Mậu châm chọc: “Mặt ngoài nếu không đủ dày, sao nhẫn nhịn chịu đựng cho các người chà đạp.”

“…”

Cứu mạng, dù chung sống bao nhiêu năm, anh luôn có thể mang đến sự sụp đổ cho cô y như lúc đầu gặp gỡ.

Người khác sau khi kết hôn vài năm vẫn có cảm giác mới mẻ, họ kết hôn vài năm rồi vẫn có cảm giác điên dại, nhiều khi phải cảm nhận thiên phú hài hước của thần quân.

Tuy Mễ Mễ vẫn luôn mong muốn đi học, nhưng tuổi của cô bé rõ ràng không thể đến nhà trẻ, phải chờ một khoảng thời gian nữa.

Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu còn dắt Mễ Mễ đến cục một chuyến, chủ yếu là vì vấn đề làm hộ khẩu, tiện thể nói rõ phúc lợi đơn vị của nhân viên sau khi sinh con với Hồng Hi Minh. Tân Vân Mậu thân là yêu quái đầu tiên sinh sản trong cục, sự tồn tại của anh hoàn thiện điều khoản cục, thậm chí còn lãnh được phúc lợi thai sản.

Trong văn phòng, Hồng Hi Minh làm xong các loại thủ tục, nhiệt tình tràn trề nói: “Nếu là con gái duy nhất, nói không chừng tương lai còn có phúc lợi bổ sung.”

Sở Trĩ Thủy cười: “Có lẽ là một mình con bé, em cũng là con gái một.”

Sỏ Trĩ Thủy luôn muốn có một con, một là vì cô là con gái một trong gia đình, không hiểu tình hình nhà khác, tự khắc sau đó bắt chước tuổi thơ của mình; hai là kết hạt có ảnh hưởng đến Tân Vân Mậu; ba là có thể dạy dỗ Mễ Mễ tốt không, hiện tại vẫn chưa biết được, có lẽ không cân nhắc được cái khác.

Hồng Hi Minh: “Vậy cũng khá ổn, có thể dẫn con bé đến cục nhiều chút, hôm nay con bé đến chưa?”

“Đến rồi, phơi nắng với họ trong sân, còn tìm anh Ngưu đòi ăn đòi uống.” Sở Trĩ Thủy cảm thán: “Không biết tại sao con bé rất thích ăn.”

Hồng Hi Minh như hiểu ra: “Thực vật không có mong muốn ăn uống, vậy có thể là di truyền từ em.”

Sở Trĩ Thủy: “?”

Sở Trĩ Thủy trừng to mắt: “Nhưng em cũng không phải…”

Hồng Hi Minh cười nói: “Tiểu Sở, lúc trước em vừa vào cục muốn từ chức, lần đầu dâng lên suy nghĩ mãnh liệt ấy, đại khái là khi nào?”

Sở Trĩ Thủy đơ người, cô cẩn thận nhớ lại, dù hôm làm thủ tục đụng phải yêu khí, nhưng ngày hôm sau vẫn kiên trì đi làm, cả việc nhìn thấu được thân phận của Kim Du trong văn phòng cũng vẫn ổn.

Lúc muốn suy xét đến chuyện từ chức, chắc là ăn xong cơm công ty, cơm nhạt nước lã lại không có mùi vị gì.

Hồng Hi Minh thấy đối phương im lặng, khéo léo vạch trần: “Theo lẽ thường mà nói, đều là động vật thích ăn, thật sự không liên quan đến thần quân.”

“…”

Vẻ mặt Sở Trĩ Thủy hốt hoảng, không ngờ người ăn hàng lại là chính cô, giờ mới làm con gái chỉ muốn dùng ống trúc giả cơm!
Chương kế tiếp