Tôi Muốn Đi Sờ Cá Ở Cục Yêu Quái

Chương 85: Phiên ngoại 4
Trong hành lang, Sở Trĩ Thủy từ văn phòng nhân sự đi ra, còn đang chìm đắm trong cảm xúc kinh hoàng khi phát hiện thuộc tính ăn hàng của mình. Cô tùy ý liếc nhìn ngoài cửa sổ, bèn nhìn thấy các yêu quái và Mễ Mễ trong sân, đang nói cười quây quần cùng nhau.

Dưới gốc cây, Mễ Mễ bá đạo chiếm lấy ghế đá tròn của thần quân, ép Tân Vân Mậu chỉ đành đứng một bên. Anh dựa vào cây đỡ Mễ Mễ, không nói tiếng nào trông chừng con gái tương tác với các yêu quái khác, trên mặt không có biểu cảm gì nhưng ánh mắt lại rất ôn hòa.

Kim Du đứng bên cạnh, cô ấy phóng ra rất nhiều bong bóng rực rỡ, nhờ vậy thu hút được sự chú ý của Mễ Mễ. Dưới ánh nắng, bong bóng lấp lánh phát sáng, chầm chậm tan biến, cảnh tượng ảo mộng khiến Mễ Mễ triệt để ngốc nhìn.

Nhưng Kim Du đã thất sủng rất nhanh, Ngưu Sĩ bưng bánh ngọt và nước uống đến, đặt nó trên bàn cờ tướng, thành công đoạt lấy tầm nhìn của Mễ Mễ. Ly thủy tinh mẫu mới, bên trong đựng nước táo trong vắt, còn có vài cái bánh ngọt thích hợp cho bạn nhỏ. Táo nghiền được đựng trong khuôn tinh xảo, trông có vẻ là hình gấu nhỏ, bên cạnh là thỏ nhỏ đựng khoai từ nghiền, giống một mâm vườn động vật đáng yêu.

Tân Vân Mậu không chịu đưa người khác làm nhiệm vụ đút đồ ăn, lập tức nhận lấy đĩa ăn trái cây nghiền và thức ăn nghiền, kiên trì tự mình tìm kiếm ấn tượng tốt của con gái.

Sở Trĩ Thủy đứng trên lầu, cô say mê thưởng thức cảnh này thật lâu, chờ đến khi thấy họ bắt đầu ăn đồ ăn vặt, mới đi xuống cầu thang ra ngoài.

Ngoài tòa nhà, ánh dương ấm áp, hoa cỏ đang tươi tốt, giữa trời còn có bong bóng xinh đẹp đang bay lượn.

Sở Trĩ Thủy hít sâu một hơi, cô cảm nhận ánh nắng mặt trời tươi đẹp, lại nhìn Tân Vân Mậu đút đồ ăn, nhắc nhở: “Không nên đút ở đây, sau này con bé sẽ ghi nhớ, đến lúc ấy tự chạy đến.”

Trong sân còn trồng một vườn trúc lớn, không biết lúc ấy là ai gợi ý. Sở Trĩ Thủy cực kỳ hiểu mạch suy nghĩ của con gái, nếu Mễ Mễ lưu lại ký ức ăn đồ ngon trong sân vườn, tuyệt đối sẽ lén chạy đến đây ăn nhiều lần.

Một bên sân vườn trùng hợp có thể thông đến nhà ăn, phải nói đây là điểm dịch chuyển tốt nhất của Mễ Mễ.

Tân Vân Mậu nghe xong, anh hơi suy ngẫm, thầm cảm thấy cõ lẽ thủ đoạn củng cố địa vị của mình bị lật đổ, quả quyết nói: “Vậy thì lập một cái bảng ở đây, viết là “cấm cho trúc ăn bừa bãi.”

Sở Trĩ Thủy: “…Anh cũng là cây trúc trưởng thành mà còn độc địa thế.”

Không biết có phải Mễ Mễ nghe hiểu cha mẹ nói chuyện không, cả trái cây nghiền cô bé cũng không thèm đếm xỉa, đột nhiên giơ tay về phía Sở Trĩ Thủy, nở nụ cười xán lạn trên khuôn mặt, bắt đầu dời đi sự chú ý của cha mẹ.

Sở Trĩ Thủy nào không hiểu sự lấy lòng của con gái, cô tiến lên nhẹ xoa tay cô bé, thích thú nói: “Tiểu ăn hàng, mới bé tí đã biết thu mua lòng người.”

Cô vô cùng hoài nghi Tân Vân Mậu không lấy lòng con gái được, nói không chừng là vì lúc trước anh cứ nói yêu quái thực vật không cần ăn cơm, hoàn toàn là nhảy vào bãi mìn của Mễ Mễ. Chỉ cần là chuyện dính tới ăn uống, giác ngộ của Mễ Mễ đều rất mạnh.

Ngưu Sĩ cười nói: “Dù sao thì ngày thường tôi cũng ở trong nhà ăn suốt, thường đến bên này xem thử, chỉ cần con bé không chạy ra khỏi cục, vậy thì không sao.”

“Phải đó, Mễ Mễ cũng có thể thỉnh thoảng đến chơi với chúng tôi.” Kim Du mới lạ nói: “Trước giờ tôi chưa thấy yêu quái nhỏ như vậy.”

Yêu khí của Mễ Mễ khá mạnh, nhưng vẻ ngoài của cô bé cực kỳ lừa người, sẽ không làm Kim Du sinh ra cảm giác áp bức. Cô bé là con của Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu, di truyền yêu khí ác liệt pha loãng của cha ruột, không giống thần quân, đôi lúc còn làm các yêu quái nơm nớp lo sợ.

Chính vào lúc này, bên cạnh tuyền đến giọng nói cà lơ phất phơ: “Tôi cũng chưa từng thấy qua, chơi cũng vui đấy, meo.”

Miêu Lịch hiếm khi không mặc áo choàng trấn yêu, anh ấy từ tòa nhà cũ đi đến, con người màu vàng phát sáng rực rỡ, thích thú quan sát cô bé, không biết lại định làm trò quỷ gì.

Tân Vân Mậu cảm nhận được ánh mắt của cảnh sát trưởng mèo mun, anh không tiếng động tiến lên một bước, trực tiếp cản tầm nhìn của đối phương.

“Chậc, thật nhỏ mọn.” Miêu Lịch nghiêng đầu, bất lực vì vẫn không nhìn thấy gì, dứt khoát tiến đến đứng cạnh Tân Vân Mậu, muốn tránh đối phương để đánh giá Mễ Mễ.

Mễ Mễ ngây ngô nhìn Miêu Lịch gương mặt như người lai.

Miêu Lịch hứng thú nhìn chằm chằm cô bé, lần đầu tiên thấy được yêu quái hóa người xong vẫn là trẻ con, không nhịn được giơ móng vuốt ra muốn sờ thử cô bé.

Thế nhưng, tay anh ấy còn chưa chạm vào đối phương, Mễ Mễ bèn ghét bỏ nghiêng đầu, trốn vào vòng tay của Sở Trĩ Thủy.

Miêu Lịch: “?”

Sở Trĩ Thủy không ngờ Miêu Lịch sẽ bị bài xích, chủ yếu là vì Mễ Mễ không kháng cự Kim Du và Ngưu Sĩ, ban nãy đụng mặt Hồ Thần Thụy cũng hào phóng lắm, không hề quay đầu trốn tránh, bỗng khá kinh ngạc.

Sở Trĩ Thủy nhỏ giọng khuyên: “Mễ Mễ, nhìn chú Miêu chút nào?”

Mễ Mễ co lại bên mẹ ruột, cô bé sống chết không chịu quay đầu, còn phát ra âm thanh kỳ lạ: “Uy—”

Miêu Lịch: “!!?”

Tân Vân Mậu báo được thù lớn, ước gì có thể vỗ tay tán thưởng, công khai mỉa mai: “Con gái tôi sao lại thích mèo được!”

Sở Trĩ Thủy vội giải vây: “Không không không, chắc là quấy rầy con bé ăn đồ ăn mới vậy.”

Ngưu Sĩ hòa giải: “Trẻ con nhạy cảm với nhiều thứ lắm, có lẽ là không thích cảm giác bị quan sát.”

Tân Vân Mậu lạnh lùng bổ thêm đao vào: “Cũng có thể là không thích mèo hư.”

Các yêu quái đến gần Mễ Mễ đều không sao, thậm chí Kim Du còn có thể sờ cô bé, chỉ duy nhất Miêu Lịch cực kỳ không ăn nhập, lâm vào khốn cảnh thần quân đã từng.

Lúc đầu Tân Vân Mậu cũng bị kháng cự, nhưng qua sự kiên trì không ngừng nghỉ đút đồ ăn, đã dần dần thành lập cảm tình với con gái, suy cho cùng ở mức độ nào đó anh cũng tương đương với “ăn cơm”.

Miêu Lịch khá tức giận, anh ấy không tin đi một quanh gốc cây một vòng, quả nhiên thấy Mễ Mễ né mình 360 độ, làm anh ấy cũng phát ra tiếng kêu của mèo trong cổ họng.

Kim Du yếu ớt nói: “Có lẽ gặp thêm vài lần thì ổn.”

“Không, chắc chắn là cách gặp mặt không đúng, tôi làm lại lần nữa là không sao.” Miêu Lịch tức đến xoay người, anh ấy quyết định nghĩ ra vài cách, không tin mình không lấy được sự yêu thích của trẻ con.

Tân Vân Mậu hừ nhẹ một tiếng, châm biếm: “Hà tất tự chuốc nhục.”

Sở Trĩ Thủy ngạc nhiên: “Sếp Miêu muốn làm gì”

Một lát sau, thanh niên áo đen không trở lại, mà đổi thành con mèo lớn lông đen mun, móng vuốt chân màu trắng, nó ung dung tự tại lắc đuôi, chậm rãi đi đến, thuận lý thành chương đến cạnh Mễ Mễ, hoàn toàn không còn gặp cảnh bị từ chối nữa.

“A…” Từ khi chào đời đến nay, Mễ Mễ vẫn chưa tiếp xúc gần với động vật nhỏ, cô bé bỗng lộ ra vẻ mặt ngơ ngác, giống như thấy được bong bóng bảy màu, không dời tầm mắt nhìn chằm chằm mèo mun.

Tân Vân Mậu thán phục sự vô sỉ của Miêu Lịch, anh lạnh mặt, nhíu mày nói: “Anh chỉ biết có chiêu này?”

Con mèo này chỉ biết xu nịnh, cho dù hóa người bao nhiêu năm, vẫn dựa vào bản thể lên đời!

Mèo mun làm như không nghe thấy sự khinh miệt của Tân Vân Mậu, nó cố ý thò người ra dựa vào ghế đá tròn, cơ thể mềm mại cũng kéo căng thành hình vòng cung, còn cho phép Mễ Mễ sờ đầu, thi thoảng còn run tai, thu hút tiếng reo vui của cô bé.

Mễ Mễ triệt để bị cảm giác như tay sờ sợi tơ hấp dẫn, dáng vẻ bé xíu trầm mê của cô bé làm Tân Vân Mậu buồn bực không vui, may mà Sở Trĩ Thủy vẫn luôn chụp hình anh mới không làm gì.

Thế nhưng, họ đều quên là trẻ con đối với sự vật mới mẻ sẽ có phản ứng đột ngột.

Mèo mun chỉ cảm thấy mình bị tay nhỏ vơ một cái, một giây sau bị ôm chặt vào lòng, bị trẻ con sờ tới sờ lui, sức lực không phải lớn lắm, nhưng cô bé không vuốt theo chiều lông, mà sờ mó lung tung, một tiếng mèo kêu lập tức phát ra.

Mễ Mễ ôm con mèo mun lớn bằng hai tay, bắt đầu để nó lên người xào mạt chược.

Sở Trĩ Thủy nhìn thủ pháp nựng mèo sai lầm, vội nói: “Không thể bắt nạt chú Miêu!”

Tân Vân Mậu lạnh lùng nói: “Không thể ôm mèo hoang bừa bãi!”

Mèo mun vừa nghe câu này xong, nó đã muốn đứng dậy nhảy đi rồi, lại nhẫn nhịn ở lại, hơi có ý chán ghét Tân Vân Mậu, còn thật sự cho Mễ Mễ sờ loạn mình, thậm chí dễ dàng nhịn cho cô bé vuốt ngược lông mèo.

Điều này càng khiến sắc mặt Tân Vân Mậu sa sầm, giơ tay muốn lấy mèo mun ra khỏi vòng tay của con gái, mèo mun lại cứ linh hoạt tránh né, bướng bỉnh không chịu đi.

Hiện trường một mảnh hỗn loạn, gọi là trúc bay mèo nhảy.

Sở Trĩ Thủy thấy mèo mun bị sờ đến không thoải mái, nhưng vẫn muốn mượn điều này khiêu khích Tân Vân Mậu, thổ tào nói: “Tại sao cứ phải tổn thương lẫn nhau thế này?”

Tân Vân Mậu chướng mắt Mễ Mễ ôm mèo mun, mèo mun không quen bị sờ loạn ôm loạn, hai bên lại muốn giằng co tranh thắng thua.

Thế giới chỉ có trẻ con không chịu thương tổn hình thành rồi.

Thời gian vui vẻ của cục Hoài Giang cứ luôn trôi qua rất nhanh, giống với dự liệu của Sở Trĩ Thủy, Mễ Mễ thành lập điểm dịch chuyển mới, thỉnh thoảng sẽ chạy đến cục ăn ké cơm. Cô bé thường xuyên nhân lúc cha mẹ ở nhà, lại chuồn đến nhà ăn ăn đồ ăn vặt, dù sao thì trong cục ngày ba bữa đều có cơm, đồ ăn còn phong phú hơn ở nhà.

Thời gian thôi đưa, tháng năm dần trôi.

Tốc độ lớn của bạn nhỏ rất nhanh, Mễ Mễ cũng dần từ gạo trúc nhảy tót lên thành mục măng, không những chào đón tuổi được đi nhà trẻ, hơn nữa còn lộ ra vài tính cách theo sự lớn khôn của tâm thức. Hiện tại cô bé có thể nói chuyện trôi chảy, lựa lời có đủ tính logic của Sở Trĩ Thủy, nhưng ngữ khí đôi khi mang chút cặn bã của Tân Vân Mậu.

Trong nhà, Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu thương lượng một phen, xem xét chuyện Mễ Mễ đến nhà trẻ, định tìm cơ hội nói chuyện với con gái, nói về vấn đề có liên quan đến con người và yêu quái.

Hội nghị gia đình mở ra ở phòng khách, một nhà ba người tập hợp trong phòng, do Sở Trĩ Thủy chủ trì hội nghị.

“Mễ Mễ, ông bà nội đã tìm xong nhà trẻ cho con rồi, nghe nói nơi đó đồ ăn không tồi, mỗi ngày đều có trái cây sau bữa ăn.” Sở Trĩ Thủy nhìn đôi mắt con gái sáng rực, dịu dàng nói: “Có điều trước khi con đi nhà trẻ, có thể hứa với cha mẹ một chuyện không.”

Mễ Mễ chớp mắt tròn xoe, không hiểu nhìn cha mẹ.

“Mẹ là con người, cha là yêu quái, cô chú trong cục cũng là yêu quái, nhưng các bạn nhỏ trong nhà trẻ là con người.” Sở Trĩ Thủy nói: “Nên chúng ta lập một lời hứa, Mễ Mễ đi học không dùng yêu khí, chỉ thuần túy hưởng thụ làm một con người, chờ khi tan học thì tùy tiện chút, muốn làm gì thì làm, vậy được không?”

Mễ Mễ vừa là người vừa là yêu, có lẽ chia một ngày của cô bé thành hai phần mới có thể cảm nhận được thế giới này một cách hoàn chỉnh. Cục Hoài Giang cung cấp con đường tiếp xúc yêu quái cho cô bé, nhưng rồi sẽ có một ngày cô bé phải tự mình tiếp xúc với con người, lĩnh hội được hỉ nộ ái ố có liên quan đến con người.

Mễ Mễ suy tư vài giây, trả lời lại khá dứt khoát: “Được ạ.”

“Trả lời nhanh vậy sao?” Sở Trĩ Thủy nhắc nhở: “Vậy lúc đi học không dùng dịch chuyển về nhà ăn đồ ăn vặt, ở nhà trẻ cũng không thể dùng yêu khí làm việc, hoàn toàn giống với các bạn nhỏ khác, con vẫn nên cẩn thận cân nhắc rồi hẵng đồng ý, đến lúc đó không thể lật lọng.”

“Sẽ không lật lọng đâu.” Mễ Mễ đắc ý chống nạnh: “Dù con không có yêu khí, chắc chắn cũng là giỏi nhất, nếu không cả nhà sẽ không thích con như vậy!”

Mễ Mễ không cảm thấy không có yêu khí là việc to tát gì, cô bé ở nhà trẻ tuyệt đối người gặp người yêu, hoa thấy hoa nở, suy cho cùng cha mẹ và ông bà nội đều thích cô bé đến thế, cả cô chú gặp trong cục cũng rất thân thiện, làm sao lại tồn tại người không thích cô bé được chứ?

Nếu trên đời này có người như vậy, chắc hẳn là đối phương đang che giấu sự ngại ngùng mà thôi!

Tân Vân Mậu gật đầu đồng ý: “Không hổ là con gái cha!”

Sở Trĩ Thủy bị dáng vẻ Mễ Mễ ngẩng đầu vỗ ngực chọc vui vẻ, dở khóc dở cười nói: “Quả thật tự tin y chang cha con!”

Chắc họ không cần lo Mễ Mễ lạc lõng ở nhà trẻ, chủ yếu là vì con gái chưa nhận lấy khái niệm thất vọng, vẫn luôn tưng bừng sức sống.

Quả nhiên là vậy, cuộc sống ở nhà trẻ của Mễ Mễ khá thuận lợi, không những khai giảng không lâu đã lấy được sự yêu thích của giáo viên, còn thành lập mối quan hệ tốt với các bạn nhỏ trong lớp, nghe nói được coi là trùm trường, rảnh thì dẫn bạn học dùng đồ chơi giả bộ trồng cây, nhiều khi thì chơi nhà chòi kinh doanh các kiểu.

Nghe nói bạn nhỏ lầm lì nhất trong lớp cản không được sự tấn công của cô bé, trong lúc ngu ngơ bị kéo vào đội ngũ trồng cây kinh doanh.

Lúc họp phụ huynh nhà trẻ, Sở Trĩ Thủy còn có may mắn thấy được góc thực vật trong lớp, nghe nói là Mễ Mễ dẫn dắt bạn học tạo ra, bày đầy các loại đồ chơi thú nhồi bông hình thực vật, cả trên tường cũng dán đầy tranh trúc non ý xanh dạt dào, thuận lợi cho các loại thực vật lẻn vào xung quanh nhà trẻ dưới hình thức hội họa.

Cả tận dụng thói quen mọc chui của cây trúc cô bé cũng tận dụng y hệt thần quân.

Sở Trĩ Thủy không nhịn được mỉm cười, đứng ở góc đấy ngắm nhìn rất lâu, thậm chí chụp lại một bức gửi cho Tân Vân Mậu.

Dưới ánh mặt trời, gió nhẹ thổi qua màn cửa sổ, cũng lướt qua bức tranh trúc dán trên trường nhà trẻ, lại khiến người ta sinh ra ảo giác không thấy trúc nhưng lại ngửi thấy mùi lá cây phiêu dật.

Trong tranh, lá trúc xanh mướt, hạt mưa xanh nhạt, còn có một mục măng nhỏ nảy chồi. Nét vẽ non nớt của trẻ con, lại thể hiện cực rõ sự thư thái và vui vẻ của gia đình trong tranh, cảm giác hạnh phúc bất tận tràn ra bên ngoài.

Là ánh mặt trời ấm áp, là mưa móc, là gió mát, là phát triển tươi tốt, im lặng chờ đợi sinh mệnh mai sau.

Bốn mùa luân chuyển, măng nhỏ hấp thụ tình yêu mùa đông, cuối cùng thức tỉnh lúc vạn vật đón xuân về.

Hoàn phiên ngoại.