Tôi Trọng Sinh Trước Khi Đổi Hôn

Chương 10: Giáo dục
Diệp Mạn bị chủ nhiệm Mai vội vàng kéo ra khỏi nhà máy sản xuất TV Hồng Tinh, sau đó cô mới tìm cơ hội để nói chuyện: "Chủ nhiệm Mai, khoan đã, chút nữa đến Liên đoàn phụ nữ, cháu phải làm gì?"

Bên phía Liên đoàn phụ nữ đã đặc biệt nhắc nhở chủ nhiệm Mai cầm theo tờ Nhật Báo Khê Hóa, mục đích gọi bọn họ qua đó đã quá rõ ràng, chắc hẳn là chuyện liên quan đến tin tức của tờ báo này.

Diệp Mạn không biết làm thế nào, cô là đương sự của tin tức trên tờ báo này nhưng cô cũng chẳng phải là cán bộ của ủy ban phụ nữ, cô đến Liên đoàn phụ nữ thì có vẻ không thích hợp lắm, Diệp Mạn đang nhắc nhở trá hình chủ nhiệm Mai.

Không biết là chủ nhiệm Mai nghe không hiểu hay bà cảm thấy chuyện này chẳng có gì to tát, bà dừng bước suy nghĩ vài giây, sau đó kéo tay Diệp Mạn nói: "Tiểu đồng chí à, ý tưởng này là do cháu đề ra, chắc hẳn trong lòng cháu đã có cách rồi nhỉ? Nói thật chuyện này quá đột ngột, bây giờ trong đầu cô rất loạn, nếu chút nữa lãnh đạo có hỏi, cô nói không rõ ràng thì cháu bổ sung giúp cô nhé!"

Lúc này Diệp Mạn mới hiểu, chủ nhiệm Mai không tự tin, cho nên mới kéo một thanh niên khỏe mạnh như cô đi cùng.

Kệ đi, cũng đã tham gia vào rồi, cô đã làm rất nhiều việc nên cũng không thể thiếu việc này, huống chi chủ nhiệm Mai cũng đã được báo trước, chắc hẳn không cần dùng đến cô đâu, nói không chừng cô đi theo chủ nhiệm Mai để cho có mà thôi.

Vì thế Diệp Mạn cười nói: "Vậy cháu sẽ cố hết sức, à đúng rồi, cháu vẫn chưa tự giới thiệu nhỉ. Trước đây cháu tên là Diệp Tam Ni, sau này đã đến đồn công an để đổi tên thành Diệp Mạn. Cô gọi cháu là tiểu Diệp hay Diệp Mạn đều được hết."

Không thể đứng trước mặt lãnh đạo, những người vốn đã không thân thiết, cứ gọi tiểu đồng chí tiểu đồng chí như thế được.

Chủ nhiệm Mai cũng nghĩ đến điều này, vỗ trán: "Ôi trời, coi cô này, quên mất đấy, may mà có cháu nhắc cô. Tiểu Diệp, đi thôi, chúng ta đi xe buýt nhé."

Liên đoàn phụ nữ huyện nằm trong khuôn viên huyện ủy, cách nhà máy sản xuất TV không xa, hai người ngồi xe buýt chưa đến nửa tiếng đã đến nơi rồi.

Chủ nhiệm Mai chỉ là chủ nhiệm hội phụ nữ của một nhà máy, tương đương với cán bộ cơ sở của Liên đoàn phụ nữ, nhà máy sản xuất TV trực thuộc thẩm quyền của Liên đoàn phụ nữ, cấp cao nhất mới là Liên đoàn phụ nữ huyện, lần này coi như là công việc báo cáo vượt cấp.

Vì vậy chủ nhiệm Mai vô cùng lo lắng, đến trước cửa huyện ủy, bà không nhịn được dừng lại một bước, vuốt thẳng cổ áo và tay áo, hỏi Diệp Mạn: "Tiểu Diệp à, cháu thấy quần áo của cô thế nào, không có vấn đề gì chứ?"

Diệp Mạn nhịn cười, nghiêm túc nhìn một lượt, sau đó giơ ngón cái lên nói: "Giản dị trang nhã, gọn gàng đoan trang. À đúng rồi, chủ nhiệm Mai, đây là lần đầu tiên cháu đến huyện ủy, nên cái gì cũng không biết, lỡ như cháu khiến lãnh đạo không hài lòng thì phải làm sao? Cô nói cho cháu biết đi."

Câu nói này quả nhiên có hiệu quả, chủ nhiệm Mai ngay lập tức rời sự chú ý: "Ôi trời, đồng chú tiểu Diệp, cháu căng thẳng quá đó, các lãnh đạo đều rất tốt, rất thân thiện, cháu đừng lo lắng, đi thôi!"

Có lẽ vì Diệp Mạn còn lo lắng hơn cả bà, cho nên tâm trạng của chủ nhiệm Mai đã được xoa dịu đi rất nhiều.

Hai người trực tiếp đi đến tầng có treo biển Liên đoàn phụ nữ, đồng chí thư ký đón tiếp bọn họ, dẫn bọn họ đến văn phòng của bộ tổ chức và tuyên truyền, một nữ cán bộ khoảng chừng bốn mươi tuổi, tóc ngắn ngang tai, mặc bộ quần áo Lenin đang ngồi trong phòng.

"Bộ trưởng Dương, chủ nhiệm Mai của hội phụ nữ ở nhà máy sản xuất TV Hồng Tinh đến rồi." Thư ký đứng ở ngoài cửa nhẹ giọng nói.

Bộ trưởng Dương đặt chiếc bút trong tay xuống, nắm hai tay lại, nhìn ra ngoài cửa nói: "Vào đi!"

Chủ nhiệm Mai và Diệp Mạn lần lượt đi vào, có chút băn khoăn. Chủ nhiệm Mai chủ động chào hỏi: "Bộ trưởng Dương, cô tìm tôi à?"

Bộ trưởng Dương nhìn hai người vài giây, chỉ xuống ghế nói: "Ngồi đi, chủ nhiệm Mai, nữ công nhân có liên quan đến bài báo trong "Nhật Báo Khê Hóa" là người của nhà máy các cô nhỉ?"

Chủ nhiệm Mai ngồi thẳng lưng, hai tay ngay ngắn đặt trên đầu gối, nghe thấy bộ trưởng Dương nhắc đến tên bà nên nhất thời có chút lo lắng, bà giơ tay về phía Diệp Mạn: "Đúng vậy, bộ trưởng Dương, tôi cũng đã mang người tới rồi, đây là tiểu Diệp!"

Diệp Mạn...

Chủ nhiệm Mai, trước đó chúng ta có nói thế này đâu chứ! Sao vừa mới đến mà đã đẩy cô ra rồi hả?

Diệp Mạn đành phải nở nụ cười: "Xin chào bộ trưởng Dương, cháu là Diệp Mạn, cũng là người tên Diệp xx ở trên tờ báo đó!"

Câu nói này khiến bộ trưởng Dương bật cười.

Bà nhìn chằm chằm Diệp Mạn vài giây: "Hoá ra là cháu à, cô gái nhỏ biết ăn nói thật đấy."

Cô gái nhỏ này chẳng hề sợ hãi một chút nào, vô cùng tự nhiên và hào phóng.

Diệp Mạn ngượng ngùng mỉm cười.

Bộ trưởng Dương cầm tờ báo lên, quan tâm hỏi: "Người nhà họ Diệp không tiếp tục ép cháu đấy chứ?"

Diệp Mạn vội vàng gật đầu: "May mà nhờ có sự giúp đỡ của các đồng chí cảnh sát và sự quan tâm của hội phụ nữ trong nhà máy nên chuyện này đã được giải quyết ổn thoả rồi ạ, cháu đã chuyển ra khỏi nhà, thuê một căn nhà nhỏ ở khu bên cạnh nhà máy."

"Như vậy à, cũng khá tốt đấy." Sau đó giọng nói của bộ trưởng Dương đột nhiên thay đổi, bà cầm tờ báo trên bàn làm việc ném lên cái bàn phía trước, hỏi với vẻ mặt vô cảm: "Chỉ vì chuyện này mà cháu đụng chạm đến Nhật Báo Khê Hóa à?"

Đây là đang đổ lỗi à? Chủ nhiệm Mai và Diệp Mạn bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều nhìn ra điều bất trắc trong ánh mắt của đối phương. Tin tức trên bài báo ca ngợi hội phụ nữ biết bao, họ còn tưởng Liên đoàn phụ nữ sẽ tán dương họ, bây giờ xem ra là họ quá ngây thơ rồi!

Chủ nhiệm Mai hoàn hồn, kiên trì đến cùng giải thích: "Đúng, bộ trưởng Dương. Đây đều là ý kiến của tôi, chuyện xảy ra lúc đó tôi..."

Thấy chủ nhiệm Mai tự gánh vác tất cả trách nhiệm, trong lòng Diệp Mạn cảm thấy rất có lỗi, do cô đã phán đoán sai, đã đưa ra ý kiến này với chủ nhiệm Mai, nếu phải chịu trách nhiệm và trừng phạt thì cô là người phải gánh vác. Dù sao cô cũng không muốn làm việc ở nhà máy TV nữa, nên bị phạt cũng không sao cả, nhưng nếu làm liên lụy đến chủ nhiệm Mai tốt bụng thì không ổn.

Diệp Mạn vội vàng ngắt lời của chủ nhiệm Mai: "Bộ trưởng Dương, thật ra bài báo đó là do cháu viết, ý kiến cũng là do cháu đề xuất với chủ nhiệm Mai, tất cả đều là trách nhiệm của cháu!"

Chủ nhiệm Mai quay đầu nhìn cô: "Cô gái nhỏ đừng nói lung tung..."

"Chủ nhiệm Mai, cô không cần phải bàn cãi, tôi tin lời của Diệp Mạn!" Bộ trưởng Dương mỉm cười, giọng điệu khẳng định.

Chủ nhiệm Mai và Diệp Mạn đều sững sờ, rốt cuộc bộ trưởng Dương có ý gì?

Bộ trưởng Dương không quan tâm đến sự ngạc nhiên của bọn họ, chỉ đoạn cuối cùng của bài báo, đọc thành tiếng: "Hội phụ nữ của nhà máy sản xuất TV Hồng Tinh cho rằng, là một người được gả đi, họ kiên quyết bảo vệ quyền tự do kết hôn của công nhân và chuẩn bị dấy lên một hoạt động tuyên truyền phổ cập về Luật Hôn nhân trong phạm vi nhà máy. Tự nguyện kết hôn, tự do ly hôn, bài trừ những tập tục xấu của hôn nhân, phản đối hôn nhân sắp đặt, hôn nhân trao đổi, những tàn dư phong kiến áp bức phụ nữ, đồng thời kêu gọi hãy đẩy mạnh hoạt động tuyên truyền này trong phạm vi toàn huyện, bảo vệ những lợi ích hợp pháp của phụ nữ!"

Đoạn văn này rõ ràng đang ca ngợi hội phụ nữ của nhà máy sản xuất TV Hồng Tinh, đọc là biết, người viết bài báo này có liên quan đến nhà máy sản xuất TV Hồng Tinh, thậm chí người đó còn đến từ hội phụ nữ của nhà máy.

"Tôi vừa tra tài liệu về chủ nhiệm Mai, năm 1967 bắt đầu đi làm, năm 1978 đảm nhiệm chức vụ chủ nhiệm của nhà máy sản xuất TV Hồng Tinh, đã qua nhiều năm công tác, hiếm khi thấy có hành động nổi bật thế này, không giống với phong cách làm việc của chủ nhiệm Mai." Bộ trưởng Dương cười ha ha nói.

Làm việc gần hai mươi năm rồi, chủ nhiệm Mai vẫn đảm nhận vị trí chủ nhiệm của hội phụ nữ, chứng tỏ bình thường bà không phải là người giỏi về việc lập kế hoạch và đi sâu nghiên cứu, vì vậy sau khi bộ trưởng Dương đọc xong tài liệu và báo cáo công việc mấy năm trước chẳng có gì nổi trội của bà đã đoán ngay ra được sau lưng chủ nhiệm Mai còn có một quân sư. Chỉ là không ngờ rằng người này lại là người bị hại. Nhưng điều này cũng có lý, nếu không phải là người sáng suốt và dũng cảm, có lẽ cô sẽ không hủy hôn ngay trong hôn lễ hôm đó khiến nhà họ Cốc khó xử như thế.

Thấy bộ trưởng Dương không có ý trách móc, chủ nhiệm Mai vốn đang hoảng sợ liền thở phào nhẹ nhõm, bà cũng bình tĩnh lại: "Bộ trưởng Dương cô nói không sai, sau khi chuyện của tiểu Diệp xảy ra, tôi vốn định đến tìm hội phụ nữ của nhà máy sản xuất giấy và nhà máy sản xuất giày nơi cha mẹ cháu làm việc để bàn bạc một chút, để bọn họ bị kiểm điểm và phê bình trong nhà máy, tránh sau này lại tái phạm, nhưng bọn họ nhất quyết không đồng ý. Lúc đó tôi rất tức giận, tiểu Diệp thấy tôi bực quá nên đã đề xuất ý kiến này với tôi. Tôi đã đến tìm một bạn học cũ của tôi làm việc ở Nhật Báo Khê Hóa, nhờ cậu ấy đăng tin này lên. Nhưng bộ trưởng Dương cũng biết rõ, tôi đã phê duyệt bài viết này của tiểu Diệp, mọi câu chữ đều là sự thật, không hề có nửa lời nói dối nào!"

Bộ trưởng Dương gật đầu: "Tôi tin điều này."

Hôm nay sau khi đọc báo, bà ấy gọi người tới để hỏi cho rõ, sự việc nhỏ này được lan truyền rất nhanh, sự việc xảy ra chưa được bao lâu mà đã ầm ĩ cả lên, không ít người biết đến, đại viện huyện ủy của bọn họ có không ít người nghe đến chuyện này, bao gồm cả cán bộ của Liên đoàn phụ nữ khác. Chỉ là rất nhiều người coi đây là chủ đề bàn tán, một trò vui để xem, mà không tinh ý nhận ra ý nghĩa của vấn đề này.

Nhưng một đồng chí trẻ hai mươi tuổi nhìn thấy chuyện này, còn có thể tận dụng báo chí làm vũ khí để đòi lại công bằng cho bản thân!

Bộ trưởng Dương đã làm việc với phụ nữ bao nhiêu năm nay, gặp rất nhiều nữ đồng chí khóc lóc kể lể không thể vực dậy lên được, đồng cảm là thật, nhưng muốn họ có thể trở nên tốt hơn cũng là thật, hiếm thấy một cô gái thông minh quyết đoán thế này, bà thể hiện sự an tâm: "Các cô làm rất tốt."

"Bộ trưởng Dương quá khen rồi." Chủ nhiệm Mai vội vàng khiêm tốn nói.

Bộ trưởng Dương mỉm cười nói: "Không phải khiêm tốn, các cô còn có kế hoạch khác không?"

Chủ nhiệm Mai vui mừng khôn xiết và nhanh chóng nói: "Có chứ, chúng tôi chuẩn bị mở rộng hoạt động tuyên truyền bảo vệ quyền lợi của phụ nữ ở nhà máy sản xuất TV, tiếp tục phát huy tác dụng của hội phụ nữ trong nhà máy, nếu hiệu quả không tệ, bộ trưởng Dương, tôi đề nghị chúng ta sẽ thực hiện một hoạt động như vậy trong phạm vi toàn huyện, bảo vệ lợi ích hợp pháp của mỗi người phụ nữ trong xã hội!"

Bộ trưởng Dương không nói “được”, cũng không nói “không được”, mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu hỏi: "Vậy các cô có kế hoạch chi tiết không?"

Câu hỏi này khiến chủ nhiệm Mai vô thức quay sang nhìn Diệp Mạn.

Diệp Mạn ho một tiếng, tiếp lời nói: "Bộ trưởng Dương, kế hoạch chi tiết cháu vẫn chưa viết, nhưng trước đây chủ nhiệm Mai đã thảo luận với cháu rất nhiều, phía bọn cháu có một vài đề xuất chưa chính thức, bộ trưởng Dương cô xem có duyệt được không?"

Bộ trưởng Dương gật đầu: "Nói tôi nghe."

Diệp Mạn cười nói: "Bộ trưởng Dương, mỗi cuối năm Liên đoàn phụ nữ đều tổ chức hoạt động, những năm trước, đây chủ yếu là một buổi gặp mặt để gửi hơi ấm cho phụ nữ và trẻ em có hoàn cảnh khó khăn. Cháu kiến nghị năm nay sẽ tổ chức hoạt động học tập có thưởng về "Luật Hôn nhân" và "Quyền và Lợi ích của phụ nữ" trong phạm vi toàn huyện. Liên đoàn phụ nữ chỉ có thể gửi tặng hơi ấm trong một thời gian, truyền đạt kiến thức cho người khác chi bằng dạy người đó phương pháp học tập, để đa số phụ nữ đều am hiểu luật pháp, lấy vũ khí pháp luật để bảo vệ quyền lợi của bản thân thì mới có thể giải quyết được gốc rễ của vấn đề!"

Nếu không mỗi cuối năm đều tặng chút quà thì có tác dụng gì chứ? Năm sau vẫn nghèo khổ, vẫn bị đánh bị chửi bị bắt nạt thôi!

"Đồng thời, cháu kiến nghị, đa số đàn ông con trai cũng nên tham gia vào hoạt động này!"

Câu nói cuối cùng làm kinh động lòng người!

Chủ nhiệm Mai quay đầu nhắc nhở Diệp Mạn: "Tiểu Diệp, đây là hoạt động của Liên đoàn phụ nữ chúng ta mà!"

Từ trước đến nay Liên đoàn phụ nữ đều do các đồng chí nữ điều hành, cán bộ bên trong hầu như không có nổi một người đàn ông, chưa bao giờ có suy nghĩ đàn ông sẽ tham gia vào liên đoàn này.

Tuy phản ứng của bộ trưởng Dương không kịch liệt bằng chủ nhiệm Mai, nhưng bà đã cau mày lại, rõ ràng không tán thành ý kiến này.

Diệp Mạn không nhanh không chậm nói: "Bộ trưởng Dương, chủ nhiệm Mai, không sai, quả thật đây là hoạt động của Liên đoàn phụ nữ chúng ta, nhưng cho dù là trong cuộc sống gia đình, hay trong công việc, chúng ta đều không thể tách rời đàn ông. Chỉ mỗi chị em phụ nữ chúng ta biết bảo vệ quyền lợi bản thân là chưa đủ, chúng ta còn cần phải có được sự đồng cảm của đàn ông, trong cuộc sống bọn họ là cha, là chồng, trong công việc họ là lãnh đạo, là đồng nghiệp, chỉ khi bọn họ am hiểu và tuân thủ luật pháp thì mới có thể giảm thiểu những hiện tượng như bạo lực gia đình, hôn nhân trao đổi xảy ra mới thực sự bảo vệ quyền lợi của phụ nữ và trẻ nhỏ. Thật ra cháu cảm thấy, so với những đồng chí nữ như chúng ta, các đồng chí nam càng cần phải tiếp thu luật pháp, để bọn họ nhận thức rõ đây đã là thời đại mới rồi, con đường cũ giờ không thể đi được nữa!"
Chương kế tiếp