Tôi Trọng Sinh Trước Khi Đổi Hôn

Chương 18: Khai trừ
Ba ngày này đối với một Bành Ngọc Lương luôn thuận buồm xuôi gió mà nói là khoảng thời gian cực kỳ gian nan. Anh ta vẫn luôn ở trong trạng thái lo lắng đề phòng, sợ Diệp Mạn sẽ đột nhiên đứng ra vạch trần anh ta, làm cho mọi nỗ lực bao lâu qua của anh ta đều đổ sông đổ bể.

Nhưng cũng may thay, đến giờ vẫn chưa có chuyện gì xảy ra, Diệp Mạn không xuất hiện, cha của anh ta cũng đúng hẹn gửi cho anh ta năm trăm tệ.

Khi đã tới thời gian hẹn, từ sáng sớm, Bành Ngọc Lương đã đem theo tiền đứng ở trước cổng trường đợi Diệp Mạn xuất hiện.

Lần này Diệp Mạn không để anh ta chờ lâu, khoảng chừng tám giờ đã xuất hiện trước mắt anh ta.

Bành Ngọc Lương nhanh chóng chạy đến đón tiếp, liếc mắt đưa tình với cô nói: “Tam Ni, chúng ta đến cánh rừng nhỏ bên cạnh nói chuyện nhé!”

Da gà da vịt của Diệp Mạn đều nổi hết cả lên, anh ta lại muốn làm cái quỷ gì nữa vậy? Cứ như là ba ngày trước bọn họ chưa từng xảy ra mâu thuẫn vậy.

“Anh dẫn đường đi.” Diệp Mạn nhàn nhạt nói.

Bành Ngọc Lương dẫn trước, bước lên con đường bên cạnh cánh rừng nhỏ, đợi tới khi đi được một khoảng cách, anh ta lấy ra một cái hộp cơm từ trong cặp sách, đưa cho Diệp Mạn, ánh mắt dịu dàng như có thể đọng thành nước: “Tam Ni, em chưa ăn sáng đúng không? Anh đã mua tàu hũ mà em thích ăn nhất đây, anh vẫn luôn ủ trong ngực nên giờ nó còn chưa bị nguội, em tranh thủ còn nóng mà ăn đi!”

Nhìn một màn quen thuộc này, Diệp Mạn cảm thấy cực kỳ châm chọc. Lúc trước, Bành Ngọc Lương đã dùng một chiêu này đả động cô, hôm nay lại giở trò cũ, rốt cuộc anh ta muốn làm gì? Gợi lên tình cảm ngày xưa từ trong lòng cô, để cô niệm tình cũ mà buông tha anh ta?

Diệp Mạn mỉa mai nhìn anh ta: “Có phải trong cảm nhận của anh, tôi cũng chỉ đáng giá bằng một chén tàu hũ này không?”

Dù có muốn cô buông tha cho anh ta đi chăng nữa, ít nhiều gì anh ta cũng phải chịu chi một chút, lấy ra cái thành ý đáng chân kim bạch ngân* chứ? Một chén tàu hũ chỉ có vài đồng thì tính là cái gì?

*Chân kim bạch ngân (nguyên văn là 真金白银): Vàng thật bạc trắng, ý chỉ những thứ thật sự có giá trị.

“Đương nhiên không phải, không phải là em vẫn rất thích ăn tàu hũ à? Anh cho rằng em thích ăn.” Bành Ngọc Lương vội vàng cãi lại.

Diệp Mạn lại không có hứng thú nói những chuyện này với anh ta. Đàn ông cũng là nhìn người mới xuống tay, nếu đây là nhận lỗi với Huyên Huyên thì liệu anh ta sẽ chỉ mua cho cô ta một chén tàu hũ này thôi sao?

Thấy Diệp Mạn không dao động, Bành Ngọc Lương ngượng ngùng bỏ hộp cơm vào lại cặp sách, sắc mặt ảm đạm nói: “Tam Ni, cho dù em có tin hay không, anh vẫn thật lòng rất thích em, cũng muốn được nắm tay nhau vượt qua cả đời này cùng em.”

“Cho nên anh lợi dụng tôi, vứt bỏ tôi, đây là những gì mà anh gọi là thích tôi à?” Diệp Mạn mở miệng chửi ngược lại. Anh ta vẫn đừng nên sỉ nhục cái từ “thích” này, chỉ cần là có chút ý tốt thôi, anh ta cũng sẽ không đẩy cô vào hố lửa.

Bành Ngọc Lương nghẹn một chút, chua xót nói: “Anh không lừa em. Em vừa dịu dàng vừa chu đáo, lại ngoan ngoãn hiểu chuyện, mỗi lần anh ở bên cạnh em đều rất thoải mái. Hơn nữa em xinh đẹp như vậy, ai mà không thích em cơ chứ? Chỉ là… Mọi người đều nói anh thi vào đại học được, là thiên chi kiêu tử*, về sau sẽ có tương lai rộng mở. Nhưng những người không ra khỏi huyện thành thì không biết được thế giới này to lớn thế nào, con người chúng ta nhỏ bé làm sao. Đại học cũng chia thành ba loại bảy loại, cho dù thành tích của bọn họ không được tốt như anh, không cất công học tập như anh, nhưng chỉ dựa vào quan hệ của người trong nhà, bọn họ cũng có thể được phân vào một vị trí tốt. Còn anh, chỉ bởi vì không có quan hệ, chỉ có thể được phân vào một xưởng dệt nhỏ làm ăn thua lỗ hết năm này qua năm khác, Tam Ni, em nói anh có thể làm sao bây giờ?”

*Thiên chi kiêu tử: con cưng của ông trời.

“Vất vả lắm anh mới có thể thi đậu đại học, anh không muốn trở lại cái huyện tồi tàn kia của chúng ta, anh muốn có một tương lai tốt đẹp hơn, những chuyện này có gì là sai à? Tam Ni, em là người hiểu chuyện nhất, em nhất định có thể hiểu cho những mơ ước, khát vọng của anh đúng không?”

Nói xong lời cuối cùng, anh ta càng ngày càng kích động, bàn tay giữ chặt lấy bả vai của Diệp Mạn.

Diệp Mạn cầm cái túi xách đập vào tay của anh ta: “Cút ngay, anh đừng có mà chạm vào tôi! Tôi không hiểu! Anh không cần phải kiếm cớ, anh chính là cái thứ vừa độc ác lại vừa ích kỷ!”

Bành Ngọc Lương mất mát buông lỏng tay ra, đôi mắt lên án nhìn chằm chằm vào Diệp Mạn: “Em thay đổi rồi, em không còn là một Tam Ni đơn thuần lương thiện mà anh biết lúc trước nữa!”

Hừ! Thì ra cung cấp máu cho anh ta vô điều kiện, bị người ta bán còn đếm tiền cho người ta chính là đơn thuần lương thiện. Còn nếu không cho anh ta hút máu, không tha thứ cho anh ta thì chính là ác độc.

Đúng thật là tiêu chuẩn kép!

“Tiền lương mỗi tháng từ cái công việc tạm thời này của tôi ít đến đáng sợ, tôi còn phải lấy số tiền mà tôi nhịn ăn nhịn uống tiết kiệm được để đưa cho anh, anh lại dùng số tiền ấy để hẹn hò với cô gái khác, tặng quà cho cô ta. Nếu anh nói đến ai thảm hơn, anh có thể thảm hơn tôi sao? Được rồi, Bành Ngọc Lương, anh là loại người gì, trong lòng chúng ta đều hiểu rõ, anh cũng đừng tính dùng những kịch bản này mà tẩy não tôi. Trả tiền đây, đưa lại đủ cho tôi, chúng ta lập tức thanh toán xong, buổi chiều tôi sẽ trở lại huyện Trường Vĩnh ngay.” Diệp Mạn cũng lười nói những lời vô nghĩa với anh ta nữa, trực tiếp nói rõ vào vấn đề.

Bị Diệp Mạn vạch trần mục đích, sắc mặt của Bành Ngọc Lương có chút khó coi.

Anh ta nhận ra rằng, hiện tại Diệp Mạn đã không còn giống như Diệp Tam Ni trong quá khứ nữa, cô không còn dễ bị lừa gạt và tống cổ như vậy.

Một khi đã như vậy, Bành Ngọc Lương cũng không bán thảm* nữa, anh ta đưa tay ra trước mặt Diệp Mạn: “Thư đâu? Em đưa những bức thư đó cho tôi trước rồi tôi sẽ đưa tiền lại cho em.”

*Bán thảm: Tỏ vẻ mình là người đáng thương, là kẻ bị hại.

Chậc, nhìn thấy những cách đó đều vô dụng, cuối cùng cũng không diễn nữa, đúng là cố làm ra vẻ.

Diệp Mạn mỉa mai nhìn anh ta, thoải mái đưa những lá thư đó cho anh ta: “Đây, toàn bộ thư đều ở chỗ này, bây giờ anh có thể trả tiền cho tôi rồi chứ?”

Bành Ngọc Lương không đoán trước được hôm nay Diệp Mạn lại dễ nói chuyện như vậy, anh ta kinh ngạc mà liếc mắt nhìn Diệp Mạn một cái, động tác tay không tự giác chậm lại, thư đã tới tay, nếu anh ta không chịu thừa nhận thì…

Diệp Mạn cười tủm tỉm nhìn anh ta, trông thấy cái bộ dạng lề mề chần chừ kia của anh ta là cô có thể đoán được anh ta đang suy nghĩ gì.

Ha ha, anh ta cho rằng lấy được thư về là xong rồi sao? Anh ta muốn bao nhiêu thì cô có thể rửa chừng ấy bức ảnh ra! Không chừa lại đường thì cô có thể dễ dàng đưa thư lại cho anh ta như vậy sao?

Dù sao Bành Ngọc Lương vẫn cẩn thận, hơn nữa anh ta vẫn còn định ở lại trường học tiếp nên tất nhiên không muốn náo quá lớn với Diệp Mạn, nếu không thì Diệp Mạn đến trường anh ta làm loạn một trận, ảnh hưởng tới thanh danh của anh ta, vậy thì mọi thứ sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Cho nên cái ý nghĩ quỵt nợ này chỉ lướt qua trong đầu anh ta một vài giây đã bị anh ta đá đi mất.

Anh ta thoải mái lấy một chồng tiền từ trong túi ra, đưa cho Diệp Mạn: “Tam Ni, tổng số tiền em dùng để mua đồ cho tôi khoảng hơn ba trăm hai mươi tệ. Tôi làm tròn lên cho em, ba trăm năm mươi, em đếm lại xem.”

Diệp Mạn nhận xấp tiền, đếm ở ngay trước mặt anh ta.

Bành Ngọc Lương nhìn Diệp Mạn đếm tiền, có chút đau lòng, số tiền này vốn là của anh ta!

Anh ta quay đầu đi, giọng nói ảm đạm: “Tam Ni, là anh có lỗi với em, em là một cô gái tốt, sau này nhất định sẽ gặp một người xứng đáng với em hơn anh! Từ đáy lòng anh hy vọng tương lai của em sẽ hạnh phúc cả đời, vẫn là câu nói kia, nếu có việc gì cần anh giúp, em chỉ cần nói một tiếng, chỉ cần là việc anh có thể làm, anh tuyệt không từ chối!”

“Tôi có một việc muốn nhờ anh ngay bây giờ!” Diệp Mạn đếm tiền xong, nhét tiền vào trong túi xách, cô ngẩng đầu lên nhìn anh ta.

Trong lòng Bành Ngọc Lương vui vẻ, chỉ cần Diệp Mạn có việc cần nhờ anh ta giúp là được, như vậy cô sẽ có điều cố kỵ, cũng sẽ không đến trường học làm loạn, anh ta không cần lo lắng cành mẹ đẻ cành con.

Diệp Mạn chỉ về phía con đường bên ngoài cánh rừng, miệng phun ra một chữ: “Cút!”

Bành Ngọc Lương bỗng trừng lớn mắt, quả thực không thể tin được Diệp Mạn sẽ nói những lời như vậy.

Diệp Mạn trào phúng nhìn anh ta: “Nhìn thấy cái bộ dạng làm bộ làm tịch của anh là tôi đã muốn ói. Còn không phải là anh sợ tôi sẽ đến trước mặt con gái của chủ nhiệm khoa anh nói gì đó, làm hỏng chuyện tốt của anh sao? Yên tâm, tôi không có giống cái thứ nào đó, miệng nam mô bụng bồ dao găm, tôi là một người rất biết giữ chữ tín, tuyệt đối sẽ không đến trường học của anh nói gì, bây giờ anh có thể yên tâm mà cút, không cần ở đây làm tôi ghê tởm, nếu không tôi không cam đoan được một khi đầu óc tôi điên lên thì sẽ làm ra chuyện không lý trí gì đâu.”

Dụng tâm kín đáo của mình bị cô nhìn thấu, còn bị người ta nói thẳng trần trụi ra, Bành Ngọc Lương cảm thấy trên mặt nóng rát, cực kỳ xấu hổ. Anh ta liếc mắt nhìn Diệp Mạn thật kỹ một cái, há miệng hít một hơi muốn nói điều gì, nhưng lại nghĩ tới lời cảnh cáo vừa rồi của Diệp Mạn, cuối cùng có điều cố kỵ, không dám nói gì thêm nữa xoay người bực mình rời đi.

Chân trước anh ta vừa mới bước ra khỏi cánh rừng, đã thấy hai bóng người bước ra từ sau cây cổ thụ.

Hoa Tuệ Linh nhìn về phía Bành Ngọc Lương rời đi mà “hừ” một tiếng: “Tôi chưa từng thấy tên đàn ông nào ghê tởm như anh ta, đã di tình biệt luyến, còn ở đây ra vẻ tình thánh, lừa gạt con gái nhà lành, mới còn là sinh viên thôi mà đã ghê gớm vậy rồi đó, những cuốn sách đã đọc chắc quăng hết bụng chó rồi!”

Mắng xong, cô ấy nhìn về phía Diệp Mạn: “Không thiếu hụt tiền gì chứ?”

“Không ạ, chỉ có chừng này.” Thật ra Diệp Mạn cũng không nhớ rõ rốt cuộc đã tốn bao nhiêu tiền, có điều chắc là đúng số lượng, dù sao thì cô chỉ có vài đồng lương, mỗi tháng phải giao mười tệ, bản thân cô cũng phải dùng một ít để chi tiêu.

Hoa Tuệ Linh gật đầu: “Vậy là tốt rồi. Loại đàn ông này sớm nhìn thấu bộ mặt thật của anh ta một chút cũng là chuyện tốt, em cũng đừng quá đau lòng, sau này chị Tuệ Linh đây sẽ giới thiệu cho em người tốt hơn.”

“Cô tự tìm đối tượng cho mình trước đi!” Phóng viên Hùng bóc mẽ ở bên cạnh.

Hoa Tuệ Linh trừng mắt với anh ta: “Anh Hùng! Trước mặt Tiểu Diệp anh chừa lại cho tôi một chút mặt mũi có được không?”

Diệp Mạn không nhịn được bật cười, lên tiếng hoà giải: “Hôm nay cảm ơn phóng viên Hùng và chị Tuệ Linh đã đến nơi này với em, giữa trưa em mời mọi người ăn cơm nhé!”

“Tôi còn phải đi phỏng vấn, các cô tự đi đi, tôi đi trước đây.” Phóng viên Hùng xách ba lô bước nhanh ra khỏi rừng cây.

Hoa Tuệ Linh nhún vai nói: “Chút nữa chị còn phải về viết bản thảo tiếp. Tiểu Diệp, những số tiền này đều là tiền em vất vả mới kiếm được, tiết kiệm một chút, đừng tiêu xài lung tung.”

“Được rồi, không ăn cơm trưa, vậy chị Tuệ Linh đi dạo phố với em đi? Ngay ở phía trước thôi, không xa đâu.” Diệp Mạn cười đề nghị.

Tuy rằng phóng viên Hùng và Hoa Tuệ Linh là người tốt, giúp cô cũng không cần báo đáp, nhưng quan hệ giữa người với người phải có qua có lại, nếu bọn họ không chịu ăn cơm, Diệp Mạn sẽ chuẩn bị một ít món quà nhỏ để tặng cho bọn họ, vừa biểu đạt lòng biết ơn của cô, cũng sẽ không tạo thành gánh nặng tâm lý cho họ.

Lúc đi dạo phố, Diệp Mạn mua hai cái khăn choàng cổ, một cái màu đỏ, một cái màu tím. Cô đưa cái khăn màu đỏ kia cho Hoa Tuệ Linh: “Chị Tuệ Linh, da chị rất trắng, rất hợp với màu đỏ, hai người chúng ta mỗi người một cái, đi ra ngoài có phải rất giống đôi chị em xinh đẹp như hoa không?”

Cô đã nói đến mức này, Hoa Tuệ Linh chỉ đành nhận lấy.

Sau đó Diệp Mạn lại mua hai cây bút máy giá khá cao, nhờ Hoa Tuệ Linh đưa cho phóng viên Hùng, nói là tặng cho hai đứa nhỏ nhà anh ta. Một cô gái như cô tặng đồ cho phóng viên Hùng không thích hợp cho lắm, tặng quà cho con nhà anh ta, vừa có thể biểu đạt lòng biết ơn, cũng sẽ không tạo thành những hiểu lầm không cần thiết.

Mua đồ vật xong, hai người vào ăn một chén hoành thánh ở quán ven đường rồi sau đó mới tách ra.

Diệp Mạn trực tiếp ngồi xe trở về huyện, Hoa Tuệ Linh quay trở lại tòa soạn báo viết bản thảo, tranh thủ nộp để ngày mai đăng.

***

Tốn mất ba trăm năm mươi tệ, còn bị Diệp Mạn chửi một trận, khuôn mặt Bành Ngọc Lương âm trầm rời khỏi rừng cây, quay trở lại trường.

Tuy rằng Diệp Mạn đã nói sẽ không tới trường học vạch trần anh ta, nhưng người đa nghi như Bành Ngọc Lương vẫn hơi không yên tâm, cả ngày đều trong trạng thái nơm nớp lo sợ. Tới tận buổi tối, anh ta thấy chưa xảy ra bất cứ chuyện gì, cuối cùng anh ta mới yên lòng.

Diệp Mạn còn có công việc, bây giờ tiền đã lấy lại, cô sẽ không ở lại thành phố lâu nữa, cũng tới lúc nên trở về.

Không có nỗi lo lắng âm thầm này, cả người anh ta như là nhẹ được mấy chục ký, vô cùng thoải mái, nụ cười trên mặt cũng xán lạn hơn rất nhiều, tự nhiên cũng có thời gian suy xét chuyện khác.

Mấy ngày nay vội vàng xử lý chuyện của Diệp Mạn, anh ta đã bỏ qua Huyên Huyên, Huyên Huyên lại làm ầm ĩ muốn gặp cái vị “em họ” kia của anh ta nên hai người đã xảy ra chút mâu thuẫn.

Có điều anh ta rất chuyên nghiệp trong việc dỗ dành các cô gái, chút việc nhỏ này hoàn toàn không là vấn đề.

Sáng sớm ngày hôm sau, Bành Ngọc Lương mua tám phần đồ ăn sáng, đưa tới trước ký túc xá của Huyên Huyên, nhờ người mang lên cho cô ta.

Những người trong ký túc xá vừa mới rời giường đã có được bữa sáng nóng hầm hập để ăn, “của cho là của nợ”, ăn ké chột dạ, tất nhiên một đám người muốn nói tốt thay Bành Ngọc Lương: “Huyên Huyên, Bành Ngọc Lương thật là tốt, không chỉ đẹp trai, đối xử với cậu cũng tốt. Không giống như bạn trai của Kiều Kiều phòng chéo đối diện, trông chẳng ra gì, tính cách lại còn rất thô lỗ.”

“Đúng vậy, tớ thấy toàn bộ bạn nam trong trường của chúng ta không ai so được với Bành Ngọc Lương, chẳng những rất tốt với Huyên Huyên, còn yêu ai yêu cả đường đi. Chúng ta cũng đều được hưởng ké của Huyên Huyên hết.”



Nghe nhóm bạn cùng phòng mồm năm miệng mười khen ngợi, trong lòng Huyên Huyên cũng không khác gì như được rót mật. Bạn trai cô ta không chỉ đẹp, dịu dàng và biết chăm sóc cô ta, còn rất quan tâm đến các bạn của cô ta. Cả trường này không thể nào tìm ra được một bạn nam vừa biết đối nhân xử thế, lại nuông chiều bạn gái như vậy được.

Sự tức giận trong lòng cô ta hai ngày trước cũng không cánh mà bay.

“Ngọc Lương còn đang đợi tớ, tớ đi xuống trước.” Huyên Huyên cầm lấy túi xách, ngọt ngào nói.

Đám bạn cùng phòng đẩy cô ta: “Đi đi, hôm nay hai người lại đi dạo phố rồi chứ gì? Thật là hâm mộ cậu, không biết khi nào tớ mới có được một đối tượng vừa dịu dàng, biết chăm sóc lại hào phóng như vậy đây?”

Huyên Huyên vui vẻ xuống lầu.

Bành Ngọc Lương vừa thấy cô ta đã chạy tới nhận lấy túi xách trong tay Huyên Huyên, dịu dàng nói: “Cuối cùng em cũng chịu gặp anh. Đừng giận nữa mà, sáng hôm nay không có tiết, chúng ta đi dạo phố đi! Lần trước không phải em thích một đôi giày cao gót sao, đáng tiếc là không có size của em. Lát nữa chúng ta đi xem xem, coi cái nào thích hợp, vừa hay có thể phối với cái áo khoác em mới mua lần trước!”

Huyên Huyên hờn dỗi nói: “Lần trước không phải anh nói anh không có tiền à? Nếu không chúng ta lại chờ đến khi phát tiền trợ cấp tháng sau?”

“Không cần, cha anh gửi tiền cho anh rồi, chúng ta đi thôi.” Bành Ngọc Lương dắt tay Huyên Huyên ra khỏi trường.

Hai người đi dạo phố, anh ta mua một đôi giày da cho Huyên Huyên, sau đó họ đi ăn cơm. Lúc quay về trường học, Bành Ngọc Lương còn mua một túi đồ ăn vặt, kêu Huyên Huyên mang về cho bạn cùng phòng của cô cùng ăn.

Những chi tiết nhỏ này anh ta vẫn luôn làm rất tốt. Huyên Huyên vốn chính là thiên chi kiêu nữ, cũng rất hưởng thụ cảm giác được bạn cùng phòng tâng bốc, những việc này của anh ta cũng coi như là gãi đúng chỗ ngứa.

Hai người cầm đồ vật, tình tứ ngọt ngào quay trở lại trường học.

Vừa bước vào cổng trường, hai người đã nhận ra được bầu không khí là lạ, những bạn học trên đường đều cố ý vô tình nhìn hai người bọn họ, hình như còn đang khe khẽ nói nhỏ.

Tuy rằng hai người đều là những người nổi tiếng trong trường học, nhưng cũng chưa từng bị nhiều ánh mắt dò xét đến vậy, đặc biệt là mỗi khi bọn họ nhìn về phía những bạn học đó, bọn họ đều không hẹn mà gặp quay đầu đi.

Nhưng chờ tới khi hai người họ không nhìn nữa, những ánh mắt không kiêng nể đánh giá này lại tiếp tục nhìn tới, khiến cho hai người họ như những chú hề đang nhảy nhót vậy.

Tâm trạng đang tốt của Huyên Huyên cũng bị phá hư hầu như không còn, cô ta khẽ cắn môi, oán giận nói: “Những người này đang làm gì vậy? Cứ nhìn chằm chằm vào chúng ta, trên mặt chúng ta có gì à?”

“Không có.” Bành Ngọc Lương nhìn thoáng qua mặt của Huyên Huyên, phủ nhận.

Huyên Huyên rất khó chịu, nhăn mũi nói: “Thế thì bọn họ bị làm sao vậy? Nhìn chằm chằm vào người khác là một việc vô cùng mất lịch sự!”

Bành Ngọc Lương nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Anh đưa em về ký túc xá trước đã.”

Hai người xách đồ nhanh chóng đi về phía ký túc xá nữ. Đến khi tới cửa, trùng hợp nhìn thấy mấy người bạn cùng phòng của Huyên Huyên đang cùng nhau trở về.

Bành Ngọc Lương bước đến, đưa bao đồ ăn vặt đã mua cho bạn tốt của Huyên Huyên - Trần Quyên: “Đây là đồ ăn vặt mua cho mọi người, ngày thường làm phiền mọi người chăm sóc cho Huyên Huyên thay tôi.”

Trần Quyên cầm lấy đống đồ ăn vặt, mở ra nhìn thoáng qua: “Hạt dưa, kẹo trái cây, bánh quy, thật phong phú nha…”

Từ “nha” mới vừa thoát ra khỏi miệng, cô ta đột nhiên giơ cái túi lên, đập thẳng vào đầu Bành Ngọc Lương một cái thật mạnh, cái túi giấy đựng hạt dưa rách ra, rơi đầy đất, có vài hạt còn rơi vào trong cổ áo của Bành Ngọc Lương.

“Trần Quyên, cậu làm gì vậy?” Huyên Huyên kinh ngạc la lên, vội vàng định đưa tay ra phủi sạch hạt dưa trên người Bành Ngọc Lương, nhưng lại bị Trần Quyên giữ lại.

Trần Quyên hung dữ trừng mắt nhìn Bành Ngọc Lương: “Không cần phải lo cho cái thứ khốn nạn này!”

Huyên Huyên không rõ nguyên nhân, quay người nhìn trái nhìn phải. Những người bạn cùng phòng mới buổi sáng còn khen Bành Ngọc Lương hết lời, lúc này vẻ mặt ai nấy đều trông rất lạnh lùng, tức giận trừng mắt nhìn Bành Ngọc Lương.

Cô ta khó hiểu hỏi: “Rốt cuộc là sao vậy? Ngọc Lương đã làm sai cái gì mà các cậu lại đối xử với anh ấy như vậy?”

Trần Quyên lấy một tờ đã bị vò nhăn nhúm ra từ từ trong túi xách, ném vào tay cô ta: “Cậu tự xem đi!”

Sau khi bị đập, mặt ngoài Bành Ngọc Lương vẫn luôn im lặng, thật ra là đang bất động thanh sắc quan sát mọi thứ xung quanh. Trên đường về trường học, anh ta đã cảm thấy mọi người trong trường rất kỳ lạ, còn cả việc Trần Quyên đột nhiên trở mặt, tất cả đều làm cho anh ta có một dự cảm không tốt.

Mà cái dự cảm xấu này đã lên tới đỉnh điểm khi Trần Quyên lấy tờ báo ra.

Anh ta phủi cái đống hạt dưa trên đầu đi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào tờ báo. Anh ta rất muốn biết rốt cuộc là tại sao bọn họ lại định tội anh ta chỉ với một tờ báo? Một nhân vật nhỏ bé như anh ta, chẳng lẽ còn có thể lên báo?

Huyên Huyên nôn nóng lật xem toàn bộ tờ báo, cũng không có gì khác thường mà, đều là một số hoạt động tổ chức hội nghị, giáo dục tư tưởng, không có gì lạ mà.

Thấy cô ta hấp ta hấp tấp mãi mà vẫn chưa tìm thấy được trọng điểm, Trần Quyên đoạt lại tờ báo, lật đến trang thứ hai, chỉ vào ba chữ dưới tiêu đề “Vấn đề tất yếu về tăng cường giáo dục đạo đức cho sinh viên!” ở giữa trang, nói: “ Cậu xem chỗ này!”

Huyên Huyên nhìn thấy tên của Bành Ngọc Lương thì hoảng loạn, vội vàng đọc hết một lượt, sau khi đọc xong, cô ta đột nhiên ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt, không thể tin được mà nhìn Bành Ngọc Lương: “Những gì trên báo viết có phải thật hay không?”

Cái dự cảm bất thường kia càng mãnh liệt hơn, Bành Ngọc Lương lấy tờ báo, đọc kỹ một lần, càng xem sắc mặt của anh ta càng khó coi, trên báo chí vậy mà lại điểm mặt chỉ tên: Sinh viên năm ba trường Học viện Công nghiệp Dệt may Khê Hóa, ở quê có quen một người bạn gái, sau đó lên đại học lại quen thêm một cô nữa. Người này còn nhiều lần đòi bạn gái ở quê gửi đồ gửi tiền, dùng những thứ này mà tiêu xài hưởng lạc, đạo đức suy đồi như vậy,...

Sao anh ta có thể lên báo được?

Những phóng viên đó sao lại có thể chú ý một nhân vật nhỏ bé như anh ta cơ chứ?

Chẳng lẽ là do Diệp Tam Ni giở trò quỷ? Không, một người ngoài công việc tạm thời thì cái gì cũng không có như cô sao có thể có quan hệ rộng như vậy được?

Rốt cuộc là ai đang làm hại anh ta?

“Anh còn gì muốn nói không?” Trần Quyên giật lấy đôi giày trong tay của Huyên Huyên, đập vào trán Bành Ngọc Lương: “Cầm lấy đồ của anh rồi cút đi!”

Bành Ngọc Lương bị đập một cái thì giật mình, đột nhiên bừng tỉnh lại, bây giờ không phải lúc truy cứu là ai hãm hại anh ta, việc cấp bách chính là trấn an Huyên Huyên, tẩy sạch mình ra khỏi những lời đồn đãi vớ vẩn đó.

Anh ta không để tâm đến đôi mắt lạnh lùng của Trần Quyên, đưa tay ra bắt lấy tay của Huyên Huyên: “Huyên Huyên, em phải tin tưởng anh. Những chuyện này đều là giả, là báo chí viết lung tung, không biết là ai muốn hãm hại anh. Em tin tưởng anh, anh thật sự không có!”

“Anh không có, anh không có mà báo chí người ta chỉ tên điểm mặt viết rõ là anh!” Trần Quyên cười lạnh, không tin những lời biện hộ của anh ta.

Lúc này, lòng tin của nhân dân với báo chí là cực kỳ cao, đặc biệt là những loại báo Đảng hàng ngày của địa phương như thế này, đều là những tờ báo vô cùng nghiêm túc, không thể là tin đồn vô căn cứ.

Nhưng Bành Ngọc Lương vẫn không chịu thừa nhận. Một khi thừa nhận, danh tiếng anh ta “kinh doanh” nhiều năm qua sẽ tan biến.

Anh ta kiên quyết phủ nhận: “Anh không biết. Huyên Huyên, người khác không hiểu anh, không lẽ em còn không hiểu anh là người như thế nào sao? Em tin tưởng anh, những việc này không có bất cứ quan hệ gì với anh, nhất định là sai rồi!”

Huyên Huyên là người có lỗ tai khá mềm*, hơn nữa tình cảm của hai người vẫn luôn rất tốt, Bành Ngọc Lương kiên quyết phủ nhận như thế, cô ta không khỏi có chút dao động.

(*) Người có lỗ tai mềm: ý chỉ là những người nhẹ dạ, cả tin.

Nhưng vào lúc này, một bạn nam thở hồng hộc chạy tới, kinh ngạc nhìn Bành Ngọc Lương nói: “Đàn anh Bành, khoa mời anh đến phòng làm việc một chuyến!”

Trong nội tâm những bạn học đang hóng hớt cũng không hẹn mà gặp, hiện lên một suy nghĩ: Chuyện này đã lọt tới tai của khoa.

Hiển nhiên Bành Ngọc Lương cũng ý thức được chuyện này, tốc độ lên men của chuyện này đã vượt qua tưởng tượng của anh ta, là anh ta đã xem nhẹ sức ảnh hưởng của tờ báo thường ngày này. Trong lòng anh ta rất thiếu tự tin, nhưng Khoa đã yêu cầu anh ta đi, anh ta cũng không thể không đi.

“Huyên Huyên, em tin tưởng anh, anh thật sự trong sạch, anh tin trường học sẽ trả lại sự trong sạch cho anh.” Tố chất tâm lý của Bành Ngọc Lương rất tốt, đã đến nước này mà anh ta còn có thể dịu dàng trấn an Huyên Huyên.

Huyên Huyên không biết có nên tin tưởng anh ta hay không.

Đang do dự, Bành Ngọc Lương đã quay đầu, nói với chàng trai đang dựng lỗ tai lên hóng chuyện: “Đi thôi.”

Sau khi bọn họ đi, những bạn học đang xem chuyện hay ở đây đều mồm năm miệng mười bắt đầu bàn tán.

“Chuyện này rốt cuộc có phải thật hay không?”

“Chắc là thật rồi, chuyện cũng đã được đưa lên Nhật Báo Khê Hóa rồi, những tin tức có thể đăng lên báo tất nhiên là phải xác thực trước rồi mới được phê duyệt chứ. Bành Ngọc Lương nói không phải mà các cậu đã tin cậu ta, cũng không suy nghĩ cẩn thận, nếu thật sự là bịa đặt, sao có thể trùng khớp hết thông tin của cậu ta được?”

“Đúng vậy, tên họ, trình độ, trường học, tất cả đều đúng rồi, ngay cả việc có bạn gái trong trường của chúng ta cũng chính xác.”

“Nhưng Bành Ngọc Lương lại kiên quyết phủ nhận kìa, bộ dạng vừa rồi của cậu ta trông cũng rất nghiêm túc, không thấy được chút vẻ chột dạ!”

“Cậu ta không phủ nhận, chẳng lẽ còn đi thừa nhận à? Lúc này chỉ có thể vịt chết mỏ cứng thôi, kiên quyết phủ nhận đến cùng.”

“Còn không phải à, tớ vẫn tin vào báo, một tờ báo lớn như vậy, sao có thể nhằm vào một đứa học sinh chứ, người ta có thể có ý đồ gì chứ?”

“Đúng vậy, Nhật Báo không thể là giả được. Trước kia tớ đã thấy nhìn Bành Ngọc Lương có vẻ dễ tính, thật ra là rất gian xảo!”

“Đúng là không nhìn ra, bình thường trông Bành Ngọc Lương có vẻ lịch sự văn nhã, giống người hiền lành, đối với Huyên Huyên trông cũng có vẻ tốt lành, kết quả anh ta lại là một người như thế này. Chân đạp hai thuyền, còn dùng tiền của con gái người ta, anh ta không biết xấu hổ à?”



Huyên Huyên nghe những lời bàn tán này, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, thiếu chút nữa là thở không ra hơi.

Trần Quyên vừa tức giận vừa lo lắng, vội vàng đỡ cô ta: “Đi thôi, chúng ta đến văn phòng Khoa xem xem là thật hay là giả, chắc chắn bên Khoa rõ ràng. Nếu là giả, cũng có thể giải oan giúp anh ta, nếu là sự thật, vậy cậu đập anh ta một trận cho hả giận!”

Những bạn học còn lại nghe thấy vậy cũng cảm thấy khá đúng: “Đúng vậy, chúng ta đến văn phòng Khoa xem là biết chuyện như thế nào.”

Lúc này còn chưa có hoạt động giải trí gì, hiếm khi đụng phải tin tức lớn, lại xảy ra ở ngay cạnh mình, chỉ cần không có việc quan trọng, mọi người đều chạy đến văn phòng Khoa xem chuyện hay.

Một truyền mười, mười truyền một trăm, chỉ chốc lát sau, đã có một đoàn học sinh chạy đến trước văn phòng Khoa, ban công cũng không còn chỗ đứng, mọi người đành đứng ở khu dạy học phía dưới hóng chuyện.

Đợi đến khi những lãnh đạo Khoa phát hiện ra những chuyện này, đứng ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, bên ngoài đã chật kín, toàn bộ đều là học sinh!

“Làm gì bây giờ? Có cần phải giải tán mấy học sinh này không?” Một giáo viên đề nghị.

Một giáo viên khác không đồng tình: “Bọn nó chỉ đứng chơi ở dưới lầu, đây là nơi công cộng trong trường học, chúng ta không có quyền đuổi học sinh ra chỗ khác.”

Một vị giáo sư đầu tóc hoa râm nói: “Đám học sinh này chỉ đợi một kết quả, nhanh chóng xử lý mọi chuyện rồi công bố kết quả ra ngoài thì không phải bọn chúng sẽ rời đi sao?”

Nghe được lời này, những thầy cô ở đây nhìn về phía chủ nhiệm khoa theo phản xạ.

Ai mà không biết hôm nay có một chuyện chê cười thật lớn, dẫn đến trường bọn họ bị Nhật Báo Khê Hóa điểm danh phê bình, nam chính trong chuyện này lại chính là rể hiền của chủ nhiệm khoa!

Ngoài một vị giáo sư có nhiều năm kinh nghiệm, đã sắp về hưu, những thầy cô khác cho dù có ý gì ở trong lòng, họ cũng không muốn đắc tội chủ nhiệm khoa.

Tâm trạng của chủ nhiệm khoa càng tệ hơn, mặt mũi của ông ta đời này đều mất hết!

Mọi chuyện lớn đến mức lên được lên luôn cả báo, không nói bình thường Bành Ngọc Lương biết làm người như thế nào, trước kia ông tán thưởng Bành Ngọc Lương nhiều bao nhiêu, ông nhất định không thể để cho cậu ta tiếp tục quen con gái ông được nữa.

Chủ nhiệm khoa công chính liêm minh nói: “Giáo sư Hồng nói đúng, gọi Bành Ngọc Lương vào đi, điều tra rõ việc này, nên xử lý như thế nào thì xử lý như thế.”

Ông ta đã bày ra thái độ, những thầy cô khác lập tức biết nên làm gì bây giờ.

Giáo viên Vương - người thường xử lý những việc của học sinh, gọi Bành Ngọc Lương vào, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Bạn học Bành Ngọc Lương, hôm nay em đã xem Nhật Báo Khê Hóa rồi chứ?”

Sắc mặt Bành Ngọc Lương tái đi, anh ta rất muốn nói rằng mình chưa xem, nhưng nếu nói thế thì có lẽ các thầy cô sẽ lập tức đưa tờ báo đến trước mặt anh ta.

Anh ta chán nản nói: “Đã đọc rồi ạ.”

Giáo viên Vương lại hỏi: “Vậy những gì trên báo nói đều là sự thật đúng không?”

Bành Ngọc Lương không chịu thừa nhận: “Chuyện này chắc là có hiểu lầm…”

Giáo viên Vương ngắt lời anh ta: “Bạn học Bành Ngọc Lương, tôi hy vọng em nói thật, nếu Nhật Báo có lầm chỗ nào, vậy chúng tôi sẽ lập tức gọi điện thoại tới Nhật Báo Khê Hóa để xác minh việc này.”

“Không sai, nếu là bọn họ nhầm, Nhật Báo bắt buộc phải đăng lên để làm sáng tỏ, trả lại trong sạch cho trường học, cũng là cho bạn học Bành.” Một thầy cô khác cũng lạnh lùng nói thêm: “Chuyện này có liên quan đến danh dự của trường học, hy vọng bạn học Bành nên nói ra hết sự thật.”

Bành Ngọc Lương không biết nên nói gì.

Anh ta sao có thể nghĩ đến là mọi chuyện sẽ lan rộng đến như vậy, đến nỗi không còn đường nào vãn hồi. Nếu Diệp Tam Ni tới trường học làm loạn với anh ta, anh ta còn có thể nghĩ cách phủ nhận, dù sao những bức thư đều ở trong tay anh ta, cô không có bằng chứng gì, cho dù có làm loạn mấy bữa thì Khoa cũng chỉ phê bình anh ta vài câu.

Ngày thường hình tượng của anh ta rất tốt, mọi người sẽ tin tưởng anh ta hay tin tưởng một cô gái làm công tạm thời ở huyện nhỏ như Diệp Tam Ni đây?

Nhưng hiện tại đổi thành Nhật Báo Khê Hóa, một con quái vật khổng lồ nắm giữ quyền lên tiếng và truyền bá cực cao, nếu anh ta đổ thừa cho tờ báo này, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua. Càng náo lớn, cuối cùng lại khiến cho mọi chuyện vỡ lẽ, đặt ở trước mắt trường học, tình cảnh của anh ta chỉ có càng không ổn.

Bành Ngọc Lương cân nhắc vài lần, trong lòng hiểu rõ, mọi chuyện hôm nay không thể nào khống chế được, chỉ có thể căng da đầu thừa nhận: “Đúng là có việc này!”

Chủ nhiệm khoa đặt mạnh cái ly xuống bàn, tạo thành một tiếng “bang” thật lớn.

Mọi người đồng thời nhìn qua, biết lúc này tâm trạng của chủ nhiệm khoa cực kỳ không tốt. Cũng phải, cậu học sinh được coi trọng, chàng rể tương lai lại là một thằng đàn ông tồi tệ chân đạp hai thuyền, còn đòi hỏi tiền và đồ vật từ cô gái khác, quả thật là khiến cho mặt mũi của trường dệt may bọn họ đều mất hết.

“Giáo viên Vương, dựa theo nội quy trường học, chuyện của Bành Ngọc Lương nên xử lý như thế nào?” Chủ nhiệm khoa hỏi.

Giáo viên Vương vừa định nói chuyện, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đột nhiên vội vàng chạy tới: “Chủ nhiệm, hiệu trưởng gọi điện thoại tới đây, làm phiền ngài đến tiếp điện thoại.”

Chủ nhiệm khoa đứng dậy bước tới nghe điện thoại.

Trong văn phòng, không khí im lặng bao trùm, các thầy cô tụm lại thành tốp ba tốp năm âm thầm bàn tán.

Bành Ngọc Lương như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, trong lòng anh ta chỉ có một suy nghĩ: Xong rồi, xong hết rồi! Toàn bộ tiền tài và tâm tư anh ta tiêu phí ở trên người Huyên Huyên đều uổng phí. Sau chuyện ngày hôm nay, không biết anh ta sẽ được phân đến nơi hẻo lánh nào khi tốt nghiệp nữa!

Qua vài phút, chủ nhiệm khoa bước chân vội vàng trở lại, ông nhìn lướt qua các thầy cô giáo: “Hiệu trưởng vừa mới gọi điện thoại hỏi thăm chuyện này, trường học đã có phương án xử lý!”

Giọng ông vừa phát ra, tiếng loa trường học lập tức vang lên.

“Xin chào các thầy cô và các bạn học. Thông qua xác minh, về việc hôm nay Nhật Báo Khê Hóa đăng bài về bạn học sinh Bành Ngọc Lương của trường chúng ta, đó hoàn toàn là sự thật. Bạn học Bành Ngọc Lương là học sinh của trường, lại không thừa kế được truyền thống tốt đẹp như chịu khổ nhọc, quyết chí tự cường của trường chúng ta. Ngược lại, sinh viên này tham ăn lười làm, lừa gạt con gái nhà người ta, phẩm hạnh đạo đức không tốt, khiến danh dự của trường học bị ảnh hưởng rất lớn, ban lãnh đạo đã họp về vấn đề này, cuối cùng đưa ra quyết định xử phạt, học sinh Bành Ngọc Lương sẽ bị đuổi học và khai trừ khỏi Đảng!”

“Hy vọng tất cả các bạn học sẽ lấy đó làm tấm gương. Phải tu dưỡng đạo đức trước khi học tập, trong cuộc sống phải đặt đạo đức lên hàng đầu.”

Trên loa vẫn còn phát ra âm thanh gì đó, nhưng lúc này Bành Ngọc Lương đã hoàn toàn không nghe rõ gì cả.

Anh ta như bị sét đánh, ngồi bệt xuống đất, ánh mắt ảm đạm không còn ánh sáng gì nữa.

Trông cực kỳ đáng thương, những thầy cô đã dạy anh ta thấy vậy đều lắc đầu, vừa nuối tiếc vừa đau lòng. Anh ta rất thông minh, tại sao lại dùng trí tuệ của mình vào việc đó? Cho dù là thi được vào đại học, coi thường bạn gái cũ, cũng nên gặp gỡ và chia tay trong yên bình, nói rõ với người kia là được. Việc này tuy rằng không có đạo đức nhưng cũng là nhân chi thường tình.

Nhưng trong suốt mấy năm qua, anh ta lại như vậy, vẫn luôn đeo bám theo người kia, còn thường xuyên đòi hỏi đồ vật từ người kia, vấn đề này lại thuộc về phạm vi suy đồi đạo đức, nhân phẩm có vấn đề. Một học sinh như vậy, mấy năm trước bọn họ còn coi anh ta là học trò cưng, nghĩ lại liền đáng sợ.

Thấy các thầy cô sắp đi, Bành Ngọc Lương bỗng nhiên phản ứng lại, nhào qua, quỳ gối trước mặt các thầy cô, dập đầu xin tha: “Chủ nhiệm, giáo sư Vương, giáo sư Lưu… Cầu xin mọi người giúp em, em biết sai rồi, sau này em nhất định sẽ sửa đổi. Cầu xin mọi người, cho em một cơ hội để hối cải làm người đi mà. Cha mẹ em đều là những công nhân bình thường, họ nuôi dưỡng em mười mấy năm, chu cấp cho em đi học cũng không dễ dàng, cầu xin mọi người, xử phạt thế nào em cũng nhận được, chỉ xin đừng đuổi học em…”

Nếu bị đuổi học, từng ấy năm đọc sách của anh ta đều lãng phí, cái gì cũng không có!

Nếu biết rằng mọi chuyện sẽ nghiêm trọng như vậy, anh ta thà để Diệp Mạn đến trường học làm loạn một trận, chí ít cũng tốt hơn này rất nhiều!

Giáo sư Vương bất đắc dĩ nhìn anh ta: “Bạn học Bành, nếu sớm biết như thế thì lúc trước sao lại làm vậy! Đây là quyết định của trường học, chúng tôi cũng không có cách nào, em về thu dọn đồ đạc, làm thủ tục thôi học đi!”

“Không, giáo sư Vương, mọi người làm ơn giúp em, chỉ lần này thôi, cả đời em sẽ ghi nhớ đại ơn đại đức của mọi người, cầu xin mọi người. Nếu em thật sự quay trở lại như vậy, mẹ em sẽ tức chết mất, sức khỏe bà ấy không tốt, mỗi ngày chỉ mong ngóng em sẽ có tương lai, các thầy cô, cầu xin mọi người!”

Một số thầy cô mềm lòng nhìn thấy vậy cũng có chút không đành, quay đầu lại, nhìn về phía chủ nhiệm khoa: “Chủ nhiệm, thầy thấy thế nào?”

Chủ nhiệm khoa một bụng lửa giận, con gái nhà mình bị biến thành tiểu tam, trở thành trò cười của toàn trường, tất cả đều do tên nhóc này làm hại, ông không bỏ đá xuống giếng đã là tốt lắm rồi còn cầu tình cho cái thứ này?

Não của ông cũng không có bệnh.

Chủ nhiệm khoa xụ mặt, thờ ơ không nói gì: “Tôi có việc, tôi đi trước đây.”

Nói xong, ông trực tiếp bước ngang qua Bành Ngọc Lương, ra khỏi văn phòng. Nhìn thấy Huyên Huyên đứng ở cửa khóc hết nước mắt, ông xụ mặt, cầm lấy tay con gái kéo xuống lầu: “Khóc cái gì mà khóc? Lần sau tìm người thì mở mắt to ra một chút!”

Ông trực tiếp đưa con gái trở về nhà, không cho Bành Ngọc Lương bất cứ cơ hội xin xỏ gì nữa.

Những thầy cô khác thấy vậy cũng học theo, đi vòng qua Bành Ngọc Lương, trực tiếp xuống lầu.

Chỉ có thầy Vương, bởi vì nơi làm việc, ông không thể không trở lại văn phòng tìm phương thức liên hệ của người nhà học sinh, gọi điện thoại đến xưởng dệt huyện Trường Vĩnh, thông báo chuyện này cho cha mẹ Bành Ngọc Lương, kêu bọn họ đến trường đón Bành Ngọc Lương.

***

Bành Ngọc Lương không biết anh ta đã trở lại ký túc xá bằng cách nào.

Dọc theo đường đi, mọi người đều chỉ chỉ trỏ trỏ anh ta. Vào ký túc xá, một đám bạn cùng phòng trước kia còn xưng huynh gọi đệ, ở cùng nhau ba năm càng tránh anh ta như tránh tà.

Anh ta không thể nào hiểu nổi, tại sao anh ta lại đi đến bước này!

Từ nhỏ thành tích học tập của anh ta vô cùng ưu tú, thi đại học cũng chưa từng phải học lại, đã đậu ngay từ lần thi đầu tiên, là niềm kiêu hãnh của cả gia đình.

Mới sáng hôm nay, anh ta còn đang mặc sức tưởng tượng sau khi tốt nghiệp sẽ ở lại đây dạy học, đánh giá chức danh, một tương lai xán lạn, nhưng chỉ nửa ngày thôi, tất cả đều tan thành mây khói!

Bành Ngọc Lương ngồi trên nền đất lạnh băng của ký túc xá, không ăn không uống, không nói một lời, từ giữa trưa đến tận buổi tối.

Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, cửa ký túc xá bị người từ bên ngoài đẩy ra.

Mẹ Bành lo lắng một đường lập tức nhào tới, ôm lấy đứa con trai đang thất hồn lạc phách: “Ngọc Lương, Ngọc Lương, con sao vậy? Mẹ tới đón con về nhà, con nhìn mẹ đi…”

Đôi mắt của Bành Ngọc Lương từ từ tập trung, cuối cùng anh ta cũng bình phục, giọng nói nghẹn ngào gọi một tiếng: “Mẹ, cha, hai người đến rồi!”

Cha Bành nhanh chóng rót một ly nước ấm cho anh ta.

Mẹ Bành nhận lấy, đưa cho anh ta: “Uống miếng nước trước, cái đứa nhỏ này, gặp chuyện khó khăn gì cũng không thể bỏ qua cơ thể của mình chứ!”

Bành Ngọc Lương ngửa đầu uống sạch ly nước: “Là con có lỗi với hai người, là con phụ sự kỳ vọng của hai người!”

Dọc đường đi, cha Bành và mẹ Bành cũng đầy lòng phàn nàn, nhưng lúc thấy bộ dạng nửa chết nửa sống của con trai lúc này, nỗi tức giận gì cũng không còn nữa.

Mẹ Bành cầm lấy tay anh ta nói: “Đừng nói như vậy, không đi học thì thôi, chúng ta trở về, con thay vào vị trí của mẹ mà làm…”

Cha Bành kéo bà một chút.

Lúc này mẹ Bành mới nhớ ra công việc của bà đã bán rẻ cho người ta với giá 800 tệ, bà ngượng ngùng sửa lại lời: “Không sao cả, chúng ta nhờ quan hệ tìm một công việc tạm thời trước, sau này lại tìm cơ hội chuyển thành chính thức.”

Sợ con trai không chịu nổi sự chênh lệch, không chấp nhận được, mẹ Bành lại an ủi anh ta: “Làm công việc tạm thời cũng không có gì cả, Diệp Tam Ni kia không phải cũng chỉ làm công tạm thời sao? Mấy ngày trước, cô ta còn đi với cán bộ của Liên đoàn phụ nữ đến nhà máy chúng ta, được lãnh đạo tiếp đón, nghe nói rất nhanh thôi cô ta sẽ được đề bạt lên làm cán bộ. Ngọc Lương nhà chúng ta giỏi như vậy, sau này sớm muộn gì cũng có thể lên làm cán bộ!”

Nghe được những lời này, tâm trạng vốn dĩ đã hơi tốt lên của Bành Ngọc Lương lập tức té xuống đáy cốc. Lấy ai an ủi anh ta mà chẳng được, tại sao cứ nhất quyết phải dùng Diệp Tam Ni? Nếu không phải do cô, sao anh ta có thể trở nên thê thảm như vậy được!

Càng khiến cho anh ta không cam lòng chính là mấy hôm trước, anh ta còn ghét bỏ cái thân phận làm công tạm thời của Diệp Tam Ni, nhưng chỉ chớp mắt, anh ta cũng chỉ có thể làm cái công việc làm công tạm thời mà anh ta chướng mắt nhất!
Chương kế tiếp