Tôi Trọng Sinh Trước Khi Đổi Hôn

Chương 19: Chơi xấu
“Từ chức?” Giọng nói chói tai của chủ nhiệm Mai đột ngột vang lên, kinh động đến các cán bộ của Ủy ban phụ nữ ở văn phòng bên cạnh.

Đinh Tuyết thò đầu vào từ ngoài cửa, hỏi: “Chủ nhiệm Mai, cô có phân phó gì sao?”

Sắc mặt của chủ nhiệm Mai rất khó coi, xua xua tay: “Không có, cô có việc thì đi làm đi!”

Vừa nói vừa đứng dậy đóng cửa lại, ngăn cách với những ánh mắt hiếu kỳ bên ngoài, bà ngồi xuống ghế lại, nhìn Diệp Mạn ở phía đối diện, nói: "Vừa rồi cháu nói đùa phải không?"

Diệp Mạn bất đắc dĩ, nhắc lại lần nữa: "Đương nhiên không phải rồi, chủ nhiệm Mai, cháu sắp từ chức rồi, cháu đặc biệt đến đây để chào cô, cảm ơn cô đã quan tâm chiếu cố cháu trong quãng thời gian qua, cháu đã học được rất nhiều điều từ cô!"

Tuy rằng cô không phải là người của Ủy ban phụ nữ, cũng không phải là cấp dưới của chủ nhiệm Mai, nhưng họ đã làm việc cùng nhau một thời gian, coi như cũng có chút tình nghĩa, Diệp Mạn cũng hy vọng có thể tiếp tục duy trì mối quan hệ tốt với chủ nhiệm Mai. Đương nhiên, cô không thể để chủ nhiệm Mai hay tin cô nghỉ việc từ người khác.

Chủ nhiệm Mai lấy làm khó hiểu: “Tại sao chứ, cháu gặp phải khó khăn hay rắc rối gì sao? Nói ra đi, chúng ta cùng nghĩ biện pháp giải quyết."

Diệp Mạn lắc đầu: "Không phải ạ, chỉ là cá nhân cháu muốn từ chức mà thôi."

Chủ nhiệm Mai cau mày, suy nghĩ vài giây rồi lại hỏi: "Cháu lo lắng về vấn đề biên chế sao? Về việc này thì cháu cứ an tâm, chúng ta đều thấy sự nỗ lực của cháu mà. Giờ cô sẽ viết đơn xin chuyển cháu đến Ủy ban phụ nữ. Đợi hoạt động lần này của Liên đoàn phụ nữ hoàn thành, chúng ta sẽ tiếp tục báo cáo thành tích của cháu lên trên, chắc chắn trong năm nay cháu sẽ được thăng chức."

"Cảm ơn chủ nhiệm Mai nhưng không phải vậy đâu. Cháu muốn ra ngoài kia kinh doanh một cửa tiệm sửa chữa thiết bị gia dụng.” Diệp Mạn sợ nếu mình không giải thích rõ, chủ nhiệm Mai sẽ lại suy nghĩ lung tung.

Nghe câu trả lời này, chủ nhiệm Mai càng nhíu chặt mày hơn: "Sao cháu cũng học đòi người ta đi xông pha lập nghiệp vậy? Cháu làm việc trong nhà máy nhiều năm như vậy, lại luôn cần cù siêng năng, chỉ chớp mắt thôi là sẽ được chuyển lên cán bộ chính thức rồi."

“Tiểu Diệp, lúc này cháu không được nghĩ lung tung mà làm ra việc hồ đồ nhé. Ra khỏi nhà máy này thì dễ, nhưng vào lại rất khó!”

Nhưng Diệp Mạn lại chưa từng nghĩ đến việc sẽ quay lại nhà máy. Cô cười nói: "Chủ nhiệm Mai, cháu biết cô đều vì muốn tốt cho cháu thôi, nhưng cháu đã suy nghĩ kỹ càng rồi."

Thấy Diệp Mạn vẫn không bị đả động gì, chủ nhiệm Mai cảm thấy có chút đáng tiếc, liếc nhìn về phía cửa, lại hạ giọng tiết lộ cho Diệp Mạn một bí mật: “Tiểu Diệp, lần trước cháu không đi đến Liên đoàn phụ nữ với cô, bộ trưởng Dương khen ngợi không dứt miệng hiệu quả công việc của chúng ta, còn khen ngợi cái đầu linh hoạt của cháu nữa đấy. Hai chúng ta tuy chỉ mới bắt đầu thân quen với nhau gần đây, nhưng cô lại rất coi trọng cháu đấy, đợi công việc cô ổn định hơn cũng sẽ dẫn dắt cháu theo mà. Cháu còn trẻ như vậy, trước mắt cứ ghi danh ở chỗ bộ trưởng Dương đi, sau này tiền đồ vô lượng, cháu lại học đòi những người không có chỗ dựa đi xông pha cái gì vậy hả!”

Trong thời đại này, do những quan niệm đã ăn sâu bén rễ trong mấy chục năm qua, trong tiềm thức của nhiều người vẫn cảm thấy việc tự làm chủ và kinh doanh là một điều đáng xấu hổ, những người cực đoan thậm chí còn cho rằng đó là cắt đuôi của chủ nghĩa tư bản. Vì vậy, thời kỳ đầu, hầu hết những người hợp tác kinh doanh ở thành phố đều thất nghiệp, thanh niên tri thức về lại thành phố đều không tìm được việc làm. Điều này càng đặc biệt rõ ràng ở những nơi bảo thủ.

Nhưng Diệp Mạn đã có sẵn tương lai tươi sáng phía trước, trước mắt đã thấy sắp được nhận chức cán bộ, cô còn học đòi người ta đi xông pha lập nghiệp, chủ nhiệm Mai cực kỳ không đồng ý nên chỉ cần nói rõ là Diệp Mạn có khả năng được điều sang Liên đoàn phụ nữ công tác, có cơ hội thì sẽ điều Diệp Mạn sang đó sau.

Từ một công nhân tạm thời trong một nhà máy bên bờ vực phá sản trở thành một cán bộ của Liên đoàn phụ nữ, không phải nghi ngờ gì nữa, đây là một bước nhảy vọt về địa vị và tiền lương. Nhiều người có làm việc trong nhà máy cả đời cũng không có cơ hội tốt như vậy đâu.

Nhưng Diệp Mạn không hề muốn làm việc trong Liên đoàn phụ nữ, công việc trong Liên đoàn phụ nữ không dễ làm. Bởi vì Liên đoàn phụ nữ không có quyền thực thi pháp luật, cho dù là trong nhà máy hay trong quận ủy, đây thực sự là một bộ phận không được coi trọng, tất cả những gì họ có thể làm hàng ngày là hòa giải và giảng hòa. Chưa nhắc đến phức tạp và vất vả, mấu chốt là nhiều khi vấn đề không giải quyết được, thậm chí nếu xử một bên không tốt, còn sẽ bị các đương sự trách móc. Ví dụ như bạo lực gia đình, ngay cả cảnh sát cũng không làm gì được bọn đàn ông, cùng lắm là phê bình một hồi rồi thôi, đám phụ nữ bị hại tìm đến cửa, các đồng chí trong Hội phụ nữ cũng chỉ có thể phê bình và giáo dục, nhưng một thằng đàn ông đánh vợ thì sao chỉ vì bị phê bình và giáo dục mà thay đổi được chứ?

Nếu cô đi làm công việc này, khi gặp phải mấy chuyện như thế này, cô sẽ bị làm cho tức đến nổ phổi mất. Vẫn là mình tự làm chủ, ít nhất nếu nhân viên trong nhà máy của cô dám đánh đập vợ, cô có thể lập tức đuổi cổ hắn ta ngay!

Đề xuất của chủ nhiệm Mai đối với Diệp Mạn thực sự không mấy hấp dẫn. Vì vậy, cô lịch sự nói: "Cảm ơn ý tốt của Chủ nhiệm Mai, nhưng cháu vẫn muốn nhân lúc còn trẻ nên ra ngoài xông pha một lần."

Chủ nhiệm Mai không thể lý giải nổi, nói cũng nói hết nước hết cái rồi mà vẫn cứ không màng hậu quả như vậy đấy.

"Cháu... một đồng chí nhỏ như vậy mà sao lại cứng đầu cứng cổ như vậy chứ? Cứ làm cho tốt việc cán bộ là được rồi. Tự lăn lộn làm ăn kinh doanh làm gì? Tự làm chủ dễ làm như vậy sao? Thức khuya dậy sớm, hay bị người đời nhìn bằng nửa con mắt, làm sao có thể diện bằng làm cán bộ. Tiểu Diệp, cháu nghe cô khuyên một câu đây này, cháu là con gái, điều quan trọng là có được một công việc ổn định có thể diện, về sau cũng sẽ dễ dàng tìm đối tượng kết hôn hơn.” Chủ nhiệm Mai nói một cách nghiêm túc.

Diệp Mạn biết chứ, đây là lời nói chân thành của chủ nhiệm Mai. Cô nhận ý tốt này, nhưng cô vẫn muốn dấn thân xông pha vào thế giới rộng lớn hơn, thay vì nhận một công việc vừa tìm đã đến tay như vậy, sau đó lại tìm kiếm đối tượng kết hôn rồi gả đi, an phận thủ thường, giúp chồng nuôi dạy con.

"Cảm ơn chủ nhiệm Mai, cô thực sự rất tốt với cháu, cháu biết chứ. Nhưng cháu đã thuê nhà rồi, còn hẹn xong xuôi với người ta cả rồi, làm người không thể nói lời không giữ lấy lời được, cháu không thể bỏ cuộc giữa chừng." Diệp Mạn cúi đầu khom lưng thật thấp với chủ nhiệm Mai, khiến chủ nhiệm Mai dù có tức đến mấy cũng không thể trực tiếp xả ra.

Bà nhìn chằm chằm Diệp Mạn mấy giây, sau đó bất lực nói: "Cháu đã quyết định rồi đúng không? Quên đi, cô không khuyên nổi cháu. Cháu về suy nghĩ lại cho kĩ đi. Nếu cháu đổi ý, chỉ cần cô còn ở Ủy ban phụ nữ một ngày thì đều chào đón cháu quay lại đây!”

Diệp Mạn chỉ có thể nói: “Cảm ơn chủ nhiệm Mai!”

Sau đó dưới ánh mắt đầy tiếc nuối của chủ nhiệm Mai, cô quay lại bộ phận bảo trì. Thấy cô bước vào, quản lý Triệu đang đứng ngồi không yên lập tức kéo cô lại gần cửa, nhỏ giọng hỏi: “Cháu đã qua đó chào chủ nhiệm Mai rồi?”

Diệp Mạn gật đầu: “Dạ, đã nói rõ với chủ nhiệm Mai rồi."

Đi lâu như vậy, chủ nhiệm Mai đáng lẽ phải níu giữ cô lại chứ nhỉ. Quản lý Triệu do dự một chút, sau đó trầm giọng nói: "Tam Ni, bây giờ cháu có hối hận vẫn chưa muộn đâu, nếu không đơn từ chức giao lên trên thì có hối hận cũng đã muộn đấy!”

Diệp Mạn đưa đơn từ chức cho quản lý Triệu, mỉm cười nói: “Làm phiền quản lý Triệu rồi.”

Cô chỉ là công nhân tạm thời, chưa có chính thức vào biên chế, chuyện từ chức chỉ cần quản lý Triệu phê chuẩn rồi báo cáo lên nhà máy để cập nhật lại thông tin nhân viên là được, rất đơn giản. Tuy nhiên, việc quản lý Triệu xin nghỉ cũng khá phiền phức, dù sao ông cũng là nhân viên cốt cán trong nhà máy, lại kiêm luôn quản lý bộ phận bảo trì.

Đặc điểm nhân sự đông đúc của doanh nghiệp nhà nước cũ phát huy vai trò quan trọng vào lúc này, ít đi một quản lý Triệu, còn có vô số quản lý Lý, quản lý Vương đang chờ tiếp quản, nên ông muốn rời đi, ngoại trừ một vài đồng nghiệp có quan hệ tốt khuyên ông cẩn thận một chút, sau đó cũng không ai nói thêm bất cứ điều gì nữa. Thậm chí còn có người thầm mong ông mau chóng rời đi, chừa vị trí đó lại.

Vào nhà máy thì gian nan chứ rời đi thì dễ như bỡn, ngay trong ngày, quản lý Triệu đã hoàn thành thủ tục xin từ chức không lương, tạm biệt nhà máy nơi ông đã làm việc hơn mười năm, nơi mà ông đã bỏ ra không biết bao nhiêu mồ hôi và tuổi trẻ.

Trong nhà máy đều là người quen, không có bí mật nào có thể che giấu được cả. Ngay sau khi quản lý Triệu vừa hoàn thành các thủ tục, tin tức đã nhanh chóng lan truyền khắp nhà máy, mọi người đều há hốc mồm.

Không ai ngờ rằng, hai người họ, một người là trưởng phòng bảo trì, một người gần đây rất thân thiết với Ủy ban phụ nữ và được đồn đoán sắp trở thành cán bộ, cuối cùng cả hai đều từ chức, đây là muốn náo loạn đến mức nào chứ. Lúc trước, mọi người vẫn còn ghen tị với Diệp Mạn, cho rằng cô may mắn lọt vào mắt xanh của chủ nhiệm Mai, kết quả người ta không chút do dự bỏ qua công việc khiến ai cũng ghen tị này.

Trong nhà máy có nhiều ý kiến ​​khác nhau, nghị luận kiểu gì cũng có, hai đương sự Diệp Mạn và quản lý Triệu không hề bị ảnh hưởng, đã hẹn sẽ cùng nhau đi coi cửa hàng. Ôm đồ đạc cá nhân trên tay bước ra khỏi nhà máy, quản lý Triệu không tránh khỏi có chút luyến tiếc, không khỏi quay đầu dừng bước. Diệp Mạn an ủi: “Quản lý Triệu, chú không cần phải luyến tiếc làm chi, sau này sẽ có nhiều dịp trở về mà.”

Quản lý Triệu quay lại nhìn cô: “Ý cháu là gì?

Diệp Mạn cười nói: "Quản lý Triệu, chúng ta chuẩn bị mở một cửa tiệm bảo trì thiết bị gia dụng, dụng cụ và phụ tùng luôn là thứ không thể thiếu. Không nói đến giá cả của đồ mới, điều quan trọng nhất là khó có thể mua đủ bộ, trong xưởng còn nhiều phụ tùng cũ, dụng cụ sửa chữa, mai chú đến xưởng làm các thủ tục còn lại, nhân tiện chào hỏi lãnh đạo của xưởng, mua lại ít dụng cụ và phụ tùng nhé."

Bây giờ không giống sau này, muốn mua cái gì có thể đến các khu công nghiệp tương ứng để mua sắm trực tiếp, hoặc thậm chí có thể mua mọi thứ hoàn toàn trực tuyến.

Bây giờ phải tìm từng cái một, phí công sức thì chưa nói, mấu chốt là có thể không mua được đầy đủ tất cả. Ví dụ như tivi có rất nhiều linh phụ kiện, những thứ này không có nhiều kĩ thuật gì cao thâm nhưng lại có rất ít hãng sản xuất và còn phân tán rải rác, phải tìm hiểu nghe ngóng kỹ từng bộ phận một, hao công tốn sức, hao sức lực vật chất còn chưa chắc đã tìm mua thành công.

Vào lúc này, ưu thế của quản lý Triệu đã bắt đầu được bộc lộ rõ. Ông đã làm việc trong nhà máy sản xuất TV Hồng Tinh hơn mười năm, rất quen thuộc với các loại linh phụ kiện, lại có mối quan hệ sâu rộng trong nhà máy, mua một ít công cụ bỏ đi với ít linh kiện là chuyện dễ như trở bàn tay. Đây là lý do tại sao Diệp Mạn cố hết sức để lôi kéo quản lý Triệu. Quản lý Triệu cũng không ngờ rằng mình còn chưa đi làm, Diệp Mạn đã giao nhiệm vụ cho ông rồi, cũng may ông rất quen thuộc với chuyện này: "Được, cháu cần gì thì cứ lập một danh sách, ngày mai chú đến nhà máy hỏi xem sao.”

Trong một chiếc TV có hàng trăm đến hàng nghìn linh kiện, làm sao Diệp Mạn biết được cái này chứ? Cô nói: "Chú cứ tự xem xét rồi quyết định. Cần mua ba, bốn bộ công cụ sửa chữa, còn có những phụ kiện cũ, nếu đi dò hỏi từng cái thì quá phiền phức. Hay là cứ hỏi mua theo ký đi. Bộ phận bảo trì của chúng ta mới bắt đầu hoạt động, nguồn quỹ khá eo hẹp, chú nên mua các linh kiện bình thường có tần suất sử dụng nhiều hơn.” Quản lý Triệu đồng ý. Hai người vừa nói vừa đi về phía cửa hàng.

Sau khi Diệp Mạn tan sở một lúc, dừng lại ở trên phố, không phải là đi loanh quanh lung tung, mà là thăm dò tìm kiếm những cửa hàng phù hợp. Sau khi cân nhắc và so sánh tất cả các bên, Diệp Mạn chọn vị trí của cửa hàng trên đường Đông Hưng, cách xưởng sản xuất TV Hồng Tinh chưa đầy một km. Con phố này là một trong những con đường chủ chốt nhất ở quận Trường Vĩnh, con đường này thông với mọi hướng, gần đó còn có một số sân viện của nhà ngang của các đơn vị lớn gần đó. Điều này có nghĩa là gần đó có một thị trường rộng lớn. Cửa hàng rộng hơn 20 m2, có sàn bê tông, mái ngói đen, tường xây gạch, trát một lớp bột trét (sơn lót) màu xám, tổng thể là một màu xám xịt.

Quản lý Triệu nhìn nhìn căn nhà, hỏi: “Giá thuê cửa hàng này là bao nhiêu?”

“15 tệ một tháng.” Diệp Mạn nói.

Quản lý Triệu gật đầu: “Vậy cũng được đấy, cũng không tính là quá đắt.”

“Bởi vì cháu đã trả một lần toàn bộ tiền thuê của một năm.” Diệp Mạn mỉm cười. Nếu không, làm sao chủ nhà có thể cho cô một giá ưu đãi như thế được cơ chứ.

Quản lý Triệu quay phắt lại, kinh ngạc nhìn cô: "Tam Ni, cháu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Sau này còn có tiền mua dụng cụ và phụ tùng thì sao? Hay là cứ mua chịu của nhà máy vậy?"

Loại chuyện cho nợ này cũng chả phải chuyện hiếm thấy gì, không chỉ là cá nhân và công xưởng, giữa các đơn vị với nhau cũng thường xảy ra chuyện này, đây là một trong những nguyên nhân quan trọng dẫn đến tình trạng tài chính hỗn loạn của các doanh nghiệp nhà nước trong thời kỳ này.

Diệp Mạn lắc đầu: "Không, chúng ta không nợ ai hết, cũng không mua chịu ở ngoài. Quản lý Triệu, chú không cần lo lắng về tiền bạc, cháu sẽ phụ trách hết. Trước hết chúng ta sẽ bàn chuyện tiền lương và đãi ngộ của chú đi. Mức lương cơ bản mỗi tháng là ba mươi tệ. Những cái khác thì tính như tiền hoa hồng, với mỗi thiết bị được sửa chữa, chú có thể rút một khoản phí bảo trì là mười đồng. Ví dụ trong tháng này chú có tổng phí sửa chữa là một nghìn tệ, vậy chú có thể trích ra tiền hoa hồng là một trăm tệ từ nó, cộng với mức lương cơ bản là ba mươi tệ, mức lương tổng cộng thực lĩnh là một trăm ba mươi nhân dân tệ. Chú thấy sao?"

Điều này đã được Diệp Mạn quyết định sau nhiều lần cân nhắc. Quản lý Triệu đâu giống với cô, trên có mẹ già, dưới có con thơ, trong nhà đều trông mong vào tiền lương chú mang về để phụ giúp gia đình, lương cơ bản có thể cho chú một sự bảo đảm cơ bản nhất, tiền thưởng có thể động viên quản lý Triệu làm việc tích cực hơn. Làm nhiều ăn nhiều, làm ít ăn ít.

Theo cách này, quyền sở hữu của cửa hàng cũng rất rõ ràng, thuộc về đầu tư cá nhân của riêng cô, cô là bà chủ và tự chịu trách nhiệm về lãi lỗ, quản lý Triệu là nhân viên, nhận lương cơ bản, hoa hồng và tiền thưởng. Quyền lợi và trách nhiệm rõ ràng, để tránh cho về sau lúc cửa hàng ăn nên làm ra lại xuất hiện bất đồng.

Quản lý Triệu nghe đến lương cơ bản thì hết sức ngạc nhiên, lương mỗi tháng của Diệp Mạn là bao nhiêu ông biết hết sức rõ ràng, đoán chừng sau khi trả tiền thuê nhà và mua nguyên liệu thì trong tay cũng không còn bao tiền, ông vội xua tay nói: "Không cần đâu, chúng ta cứ đợi cửa hàng khai trương có thể kiếm ra tiền rồi hẵng nói đến việc này sau.”

Diệp Mạn không đồng ý, tình nghĩa thuộc về tình nghĩa, kinh doanh thuộc về kinh doanh, cần phải nói rõ ràng ngay từ đầu mới có thể hợp tác lâu dài.

"Sao có thể vậy được cơ chứ, quy tắc không thể bị phá vỡ. Chúng ta chỉ mới bắt đầu, lương cơ bản hãy tạm tính bao nhiêu đó đi."

“Vậy cũng được." Quản lý Triệu do dự một lát rồi gật đầu nói: “Tam Ni, cửa hàng còn cần thêm người không?”

Diệp Mạn mừng rỡ: “Đương nhiên là còn thiếu người rồi, chúng ta chỉ có hai người cũng hơi căng. Cháu vốn muốn đợi xem hiệu suất kinh doanh của chúng ta thế nào rồi tháng sau mới tuyển người, nếu không sẽ khó tuyển được ứng viên thích hợp. Quản lý Triệu, chú có ứng viên nào thích hợp để giới thiệu chăng?"

Quản lý Triệu gật đầu: "Là nhóc Khang Bình đó. Nó nghe nói chú sẽ ra ngoài làm ăn với cháu nên cũng muốn đi theo. Cháu cũng biết hoàn cảnh của nó đó, vị trí công nhân chính thức trong nhà máy là không thể với tới được rồi, tiếp tục những tháng ngày lăn lộn như vậy cũng không phải là một biện pháp hay.”

Khang Bình là cậu học việc nhỏ mà quản lý Triệu từng nhận, mới mười sáu tuổi, cha cậu từng là nhân viên của một nhà máy sản xuất TV, sau đó ông mất vì bệnh tật, anh trai cậu đã tiếp quản công việc của cha cậu. Thằng bé tốt nghiệp cấp hai cũng chẳng thi lên cấp ba, trong xưởng cũng tội nghiệp nó nên cũng để nó vào nhà máy làm công nhân tạm thời.

Mẹ cậu cũng đã mất cách đây mấy năm, giờ chỉ còn một người anh và một người chị đã gả đi rồi, hai anh chị đều đã lập gia đình và có gia đình nhỏ của riêng mình cả, kinh tế cũng chẳng dư dả gì cho cam, cũng chỉ là những người lao động phổ thông, đào đâu ra tiền mua được công việc chính thức cho nó chứ.

Dựa vào thu nhập ít ỏi của công việc lao động tạm thời của nó, nó muốn tiết kiệm đủ tiền để mua công việc của người ta cũng không biết đến năm thìn bão lụt nào mới đủ.

Diệp Mạn rất ấn tượng với cậu học việc nhỏ này. Có thể do xuất thân là đứa trẻ nhà nghèo sớm phải phụ trách gia đình nên nó rất hiểu chuyện, mỗi ngày luôn đến nhà máy sớm để học cách tháo dỡ và sửa chữa các loại TV cũ với Quản lý Triệu.

“Tất nhiên là được, nhưng Khang Bình vẫn đang là người học việc. Hiện tại cháu chỉ có thể đưa cho nhóc ấy hai mươi tệ lương cơ bản. Tiền hoa hồng thì giống như chú, mười tệ cho phí sửa chữa. Quản lý Triệu, chú thấy vậy được không?” Diệp Mạn nói.

Quản lý Triệu là một nhân viên kỳ cựu có kinh nghiệm và quan hệ tốt, lương bổng nhất định phải có khác biệt, quản lý Triệu rất hài lòng, bởi vì mức lương bình thường của Khang Bình một tháng chỉ có hai mươi mấy tệ mà thôi, còn lương cơ bản ở đây là hai mươi tệ, chỉ cần một tháng sửa được vài máy, lương có thể cao hơn so với làm trong nhà máy rồi.

Ông vui vẻ nói: "Thành giao, mai chú về nhà máy sẽ nói với nó, rồi dắt nó đi chung.”

Diệp Mạn đáp lại một tiếng rồi đưa cho quản lý Triệu một cái chìa khóa cửa hàng, đồng thời yêu cầu ông sửa cách gọi, sau này phải gọi cô là Diệp Mạn.

Cô cũng không gọi là quản lý Triệu nữa, mà đổi thành gọi chú Triệu, dù sao mọi người đều thay đổi hoàn cảnh làm việc, tất nhiên thân phận cũng không còn như xưa.

Trong khoảng thời gian sau này, ba người họ bận rộn xin giấy phép kinh doanh, thu dọn sắp xếp trang hoàng cửa hàng và các bộ phận dụng cụ khác nhau, v.v.

Nửa tháng sau, cửa tiệm sửa chữa đồ điện gia dụng "Lão Sư Phụ" chính thức được thành lập. Triệu Vĩnh An chính là đại sư phụ trong cửa hàng, chính thức treo tấm biển đặc biệt phía trên cửa hàng, Châu Khang Bình đốt hai dây pháo trước cửa, pháo nổ đùng đùng một trận, cửa tiệm sửa chữa đồ điện gia dụng "Lão Sư Phụ" chính thức khai trương.

Người qua đường nghe thấy tiếng pháo, tò mò liếc nhìn rồi lại vội vàng đi ngay. Vào ngày đầu tiên, không có ai ghé cửa hàng. Hai thầy trò Triệu Vĩnh An và Châu Khang Bình ngồi trên băng ghế bị ghẻ lạnh cả ngày trời, cảm thấy rất khó chịu. Rõ ràng là trước đây trong nhà máy cũng không có việc gì làm, một ngày cứ thế chớp mắt trôi qua, nhưng hôm nay lại cảm thấy chỗ nào cũng không thoải mái. Đến chiều, Triệu Vĩnh An không nhịn được nữa, hỏi Diệp Mạn: "Chả có ma nào thèm tới, phải làm sao đây?"

Diệp Mạn đang vùi đầu cắt từng mảnh giấy nhỏ, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên: "Đừng lo lắng, hôm nay chỉ là ngày đầu tiên thôi mà, mọi người xem xét thôi. Chú Triệu, không có khách thì chú thu dọn vệ sinh dụng cụ và linh kiện đi, cái nào cần tra dầu thì tra dầu, sắp xếp thành từng loại cho ngăn nắp, sau này khi cần sử dụng cũng dễ tìm. Ngoài ra, cháu đã nhờ người làm hai cái tủ ngay đây nè, hai người có thể đặt dụng cụ và linh kiện thường dùng vào đó, sau này khi sửa chữa sẽ sử dụng đến.”

“Haiz, được.” Có việc để làm, Triệu Vĩnh An hơi an tâm hơn một chút.

Vào ngày đầu tiên kinh doanh, xung quanh có rất nhiều người hiếu kỳ nhìn vào, nhưng không ai trong số họ tiến vào.

Ngày hôm sau, một bà bác đến để hỏi về phạm vi và giá cả sửa chữa, có thể còn đắn đo nên chỉ đứng một lúc liền rời đi. Hai ngày liền chưa có khách hàng nào khai trương, nhưng mà tiền thuê, tiền nước, tiền điện của cửa hàng đều phải chi trả đều đặn.

Triệu Vĩnh An còn lo lắng hơn cả Diệp Mạn, đến ngày thứ ba, ông lại tức giận mở miệng: "Diệp Mạn, chúng ta cứ ngồi như vậy không được, phải mau chóng nghĩ cách thôi, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp.”

Diệp Mạn nghĩ thầm, Triệu Vĩnh An quả là một người thành thật. Cô là chủ còn chưa vội, ông đã hốt hoảng đến vậy rồi.

Cô nhét mảnh giấy nhỏ viết hai ngày qua vào trong chiếc hộp đã chuẩn bị sẵn, ngẩng đầu cười: "Đã nghĩ xong rồi. Chú Triệu, chú và Khang Bình chuẩn bị một chút, thu dọn sắp xếp gọn gàng cho tốt hai tủ gỗ cháu chuẩn bị cho hai người, cứ bày biện hết các dụng cụ và các linh kiện thường dùng đi, ngày mai chú đến sớm một chút!"

Triệu Vĩnh An nghe vậy thì vui mừng khôn xiết: “Có khách à? Họ muốn chúng tôi đến tận nhà sao?”

Nếu vậy thì tốt, có trời mới biết hai ngày nay chẳng làm ăn được gì ông đã lo lắng thế nào.

Diệp Mạn cười lắc đầu: "Không phải. Ngày mai là cuối tuần, là ngày diễn ra cuộc thi tìm hiểu pháp luật bảo vệ phụ nữ và trẻ em do Liên đoàn phụ nữ huyện Trường Vĩnh của chúng ta tổ chức, chắc sẽ có rất nhiều người đến xem. Chúng ta hãy nhân cơ hội để cọ nhiệt. Cháu sẽ chịu trách nhiệm hò hét tuyên truyền, chú Triệu phụ trách sửa chữa đồ gia dụng, Khang Bình sẽ phụ chú Triệu một tay, sẵn tiện cũng theo chú học hỏi, cố gắng để sớm có thể bắt đầu độc lập hành nghề!"

Sự kiện của Liên đoàn phụ nữ Huyện Trường Vĩnh rất sôi nổi. Vì củ cà rốt của giải thưởng lớn đã kích thích rất nhiều quyết tâm và ý chí học tập của các đồng chí công nhân, trong hai mươi ngày qua, hầu như tất cả mọi người trong nhà máy đều thuộc nằm lòng các điều luật và quy định, bọn họ còn rất nhanh trí viết ra những tóm tắt nhỏ, thời gian nghỉ lúc ăn cơm đều lấy ra đọc một lúc, thậm chí còn tích cực hơn hồi còn đi học.

Điều này đã tạo ra một làn sóng học tập trên toàn quận và lan truyền sự kiện này đến tất cả mọi người đến mức ai ai cũng biết. Không cần phải nói, khung cảnh ngày mai nhất định rất náo nhiệt, những người lao động không phải đi làm và trẻ em được nghỉ lễ sẽ đi xem náo nhiệt, đông người như vậy, đây là thời cơ để tuyên truyền quảng cáo cho cửa tiệm sửa chữa đồ điện gia dụng Lão Sư Phụ của họ.

Trong mấy ngày qua, Diệp Mạn đang làm những công việc chuẩn bị có liên quan. Triệu Vĩnh An nghe thấy sắp đi sửa đồ điện ở quảng trường, trong lòng có chút lo lắng, nhưng nghĩ đến cửa hàng chưa được phi vụ nào, ông nhanh chóng đè nén sự lo lắng này, nắm chặt tay nói: "Ngày mai chúng ta nhất định phải thể hiện cho tốt, bắn phát súng đầu tiên cho cửa tiệm Lão Sư Phụ của chúng ta!"

Diệp Mạn nghiêm túc gật đầu: "Cháu tin tưởng vào kỹ thuật của chú, chú Triệu.”

Hiện tại ông đang rất hồi hộp, chờ đến ngày mai hết người này đến nhờ ông sửa chữa đồ gia dụng, khi ông bận rộn thì sẽ chẳng còn nhớ gì nữa.

Ngày hôm sau, ánh mặt trời ấm áp chói chang, bầu trời trong xanh, quả là một ngày tốt lành hiếm có. Sáng sớm, Diệp Mạn xách túi lớn túi nhỏ đi đến cửa hàng gặp thầy trò Triệu Vĩnh An.

“Diệp Mạn, cháu mang gì vậy, để Hồng Kỳ xách cho cháu.” Triệu Vĩnh An nhìn thấy Diệp Mạn xách theo túi lớn túi nhỏ, vội vàng kêu con trai tiến lên giúp.

Hôm nay chủ nhật không đi học, trong huyện hiếm khi xảy ra sự kiện quy mô lớn như vậy, hơn nữa tiệm bảo trì của bọn họ chỉ có ba người, Triệu Vĩnh An đã nhờ con trai cả đến giúp một tay.

Triệu Hồng Kỳ vội vàng bước tới cầm lấy túi hàng lớn nhất: "Chị Diệp Mạn, em xách giúp chị nhé. Chúng ta đến quảng trường luôn sao?"

Trong huyện cũng chỉ có một quảng trường, tên là quảng trường Công Nhân, và có Cung Văn hóa bên cạnh, sự kiện quy mô lớn nào trong quận cũng đều được tổ chức ở đó.

Diệp Mạn đưa đồ cho cậu ấy rồi gật đầu: “Đúng vậy, đi thôi, đi sớm chiếm chỗ tốt.”

Bốn người vừa tới quảng trường, nhìn thấy giải thưởng trên bục đã chất thành một ngọn núi nhỏ, ngoài ra còn có một chiếc TV Hồng Tinh đặt ở phía trước, trên đó buộc một bông hoa lớn màu đỏ, trông rất có không khí lễ hội.

Khi nhìn đến chiếc TV, Triệu Vĩnh An có chút thương cảm: "Khi nhà máy của chúng ta sản xuất chiếc TV đầu tiên, nó là cái duy nhất của cả tỉnh. Lúc đó, ngay cả lãnh đạo thành phố cũng đến tham quan nhà máy của chúng ta, còn khen ngợi chúng tôi. Nhưng bây giờ…”

Haiz, không nên nói nữa.

Hai người không có tình cảm sâu đậm với nhà máy TV tất nhiên không thể hiểu được cảm xúc bất ngờ tuôn trào trong ông.

Diệp Mạn không biết nên nói gì, đây chỉ mới bắt đầu mà thôi, sau này nhà máy mỗi năm càng tệ hơn, giống như bệnh nhân nan y vậy, bệnh đã ăn sâu vào xương tủy, tất cả mọi người chỉ có thể đứng nhìn nó bên bờ phá sản.

Diệp Mạn thẳng thắn dứt khoát chuyển đề tài: “Không ngờ lại có nhiều người như vậy!”

Trong cuộc thi này có giải thưởng, mỗi công xưởng cử mười người đi thi đấu, hai, ba chục đơn vị, cộng lại có đến hai ba trăm người, bọn họ còn có người thân và bạn bè, đủ loại người đến chung vui xem náo nhiệt.

Hơn nữa, để tăng tính tương tác với người chơi, Diệp Mạn còn thiết kế một phần chơi riêng: phần thi trả lời nhanh. Trong thời gian nghỉ của mỗi hiệp sẽ chọn ngẫu nhiên mười khán giả lên sân khấu trả lời câu hỏi, nếu họ trả lời câu hỏi chính xác sẽ được trao một món quà ngay tại chỗ. Những người đã bị loại trong cuộc thi chính cũng sẽ ôm tâm lý may rủi đến tham gia trò chơi.

Ngoài những người lao động phổ thông này, các phóng viên của các đài truyền hình, báo chí cũng đến hiện trường. Ngay khi giới truyền thông đến, lãnh đạo nhiều đơn vị cũng đến chung vui khiến khung cảnh càng thêm sôi động, đông vui. Ước tính sơ bộ là có hàng chục nghìn người tập trung tại quảng trường. Lưu lượng người nhiều thế này, Diệp Mạn vui mừng khôn xiết.

Mà Diệp Hồng Kỳ đang xách túi lại có chút lo lắng, nhăn mặt nói: “Chị Diệp Mạn, có nhiều người như vậy, chúng ta sao chen vào được!”

Diệp Mạn cười: “Chen gì mà chen, chúng ta không phải đến để tìm kiếm giải thưởng lớn của cuộc thi. Đi thôi. Bên này, tôi nghĩ vị trí này rất tốt, mọi người khi ra vào quảng trường đều phải đi ngang qua đây, ai cũng có thể nhìn thấy chúng ta. Hồng Kỳ, bỏ túi xuống!”

Diệp Hồng Kỳ đặt túi xuống rồi đưa cho Diệp Mạn. Diệp Mạn mở cái túi ra, bên trong là một tấm băng rôn màu đỏ, dài bốn năm thước, rộng hơn một thước, bên dưới có vài sợi dây thừng. Diệp Mạn lấy băng rôn ra, đưa cho hai người đàn ông.

“Còn đứng đấy làm gì chứ? Giúp cháu một tay đi, treo băng rôn của chúng ta lên, đúng rồi, buộc hai đầu băng rôn vào gốc cây, nếu không đủ độ dài thì nối thêm dây, kéo cao lên một chút, kéo lên, cao hơn tầm nhìn của mọi người một chút, hơi ngẩng đầu là có thể thấy... sắp được rồi đấy, chỉ cần buộc chắc vào nữa thôi!”

Sau khi treo băng rôn lên, Triệu Hồng Kỳ chạy đến bên cạnh Triệu Vĩnh An, đọc to dòng chữ trên băng rôn: "Sửa chữa đồ điện gia dụng miễn phí”, chữ in nhỏ bên dưới là “Cửa hàng sửa chữa đồ điện Lão Sư Phụ”.

“Chị Diệp Mạn, chị thực sự không lấy tiền sao?"

Diệp Mạn liếc cậu ấy một cái: "Cái này còn có thể giả sao, đi, giúp cha cậu bày biện bàn ghế đẩu và dụng cụ đi."

Bọn họ đặt tấm bảng nhỏ mang theo dưới băng rôn, sau đó đặt những dụng cụ thường dùng lên trên bàn, sau đó ngồi xuống bên lề và đợi khách đến.

Quảng trường rất náo nhiệt, sự mới lạ ở đây nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người gần đó. Người Trung Quốc không có sức phản kháng với những thứ miễn phí, khi thấy chữ miễn phí, họ vui vẻ đến tham gia náo nhiệt ngay cả khi không có nhu cầu cần thiết.

Thấy chưa, băng ghế còn chưa ngồi nóng đít đã có một ông cụ khoanh hai tay, nghiêng đầu nhìn băng rôn, mang theo vẻ nghi ngờ đi tới: “Các cô cậu thật sự không thu tiền sửa chữa sao?”

Diệp Mạn chỉ vào băng rôn, mỉm cười: "Không lấy tiền, hôm nay nhân Liên đoàn phụ nữ tổ chức hoạt động này, tiệm sửa chữa đồ điện gia dụng Lão Sư Phụ của chúng cháu cũng sẽ góp vui, tổ chức các dịch vụ tiện lợi và giúp mọi người sửa chữa tất cả các loại thiết bị gia dụng miễn phí, bao gồm cả radio bị hỏng, đèn pin, TV, máy giặt, tủ lạnh… tất cả đều có thể mang đến đây!”

Sở trường của Triệu Vĩnh An là sửa chữa TV, nhưng cấu tạo của đồ điện bấy giờ khá đơn giản, học một biết mười, từ đây suy ra mà biết, đối với những vấn đề nhỏ của các thiết bị khác Triệu Vĩnh An cũng biết sửa.

Diệp Mạn cố ý lấy chiếc radio và đèn pin khá rẻ tiền làm ví dụ, mấy món này nhỏ gọn và tiện lợi. Nghe Diệp Mạn long trọng thề thốt, có rất nhiều người vây đến xem thử, ông lão nói: "Vậy thì tôi đi lấy đồ đó nha? Radio của tôi lúc trước bị hỏng, con trai tôi không biết sửa. Đã lâu rồi tôi chưa được nghe radio."

"Ông ơi ông cứ đi lấy đi, hôm nay chúng tôi ở đây cả ngày lận, đến năm giờ chiều mới kết thúc công việc!"

Diệp Mạn tươi cười, dùng giọng điệu khẳng định chắc như đinh đóng cột.

Một người quen biết bên cạnh xúi giục ông cụ: “Lão Giang, ông cứ về lấy đi, chúng ta đều có thể làm chứng cho ông mà, mọi người nói có phải không?”

“Đúng vậy, chúng tôi sẽ làm chứng cho ông.”

Những người xung quanh đồng thanh. Họ cũng muốn xem cái tiệm gì mà Lão Sư Phụ sửa chữa này rốt cuộc có đáng tin cậy hay không và liệu họ có thực sự không lấy tiền hay không.

Dưới sự xúi giục của mọi người, lão Giang quay người chạy về nhà, lấy chiếc radio cũ của mình đưa cho Triệu Vĩnh An: “Chiếc radio này của tôi trước đây vẫn dùng tốt, cũng chẳng hề đánh rơi, bỗng nhiên không nghe thấy âm thanh gì nữa, cậu xem xem có thể sửa không?"

Trước tiên, Triệu Vĩnh An tháo pin của radio ra, lắp vào một chiếc radio khác không có pin, bật công tắc, chiếc radio phát ra âm thanh rè rè, cho thấy đây không phải là vấn đề về nguồn điện. Triệu Vĩnh An tháo pin và đặt nó sang một bên, sau đó cầm radio của Lão Giang lên, tháo ốc vít bằng tua vít, tháo nắp sau và kiểm tra bên trong radio. Mười mấy phút sau, Triệu Vĩnh An gắn lại nắp lưng đã tháo ra, lắp pin vào, bật công tắc, có tiếng rè rè phát ra từ radio.

“Ông ơi, được rồi này, ông thử lại coi.”

Triệu Vĩnh An đưa chiếc radio sang, lão Giang đón lấy, chỉnh kênh mà ông thường thích nghe, giọng nói ngọt ngào của người dẫn chương trình phát ra, lão Giang vui vẻ: "Thật là tốt, đồng chí này giỏi thật. Hai thằng con trai của tôi xem mãi mà vẫn không sửa được, vẫn là tay nghề của cậu tốt thật đấy.”

Triệu Vĩnh An cười cười: “Là do dây bên trong bị lỗi, chỉ cần nối lại là được.” Lão Giang cầm chiếc radio yêu quý của mình, rời đi với vẻ hết sức phấn khởi.

Những người khác nhìn thấy Triệu Vĩnh An thực sự có bản lĩnh, có thể sửa được radio, lòng chợt nảy lên chút tâm tư nào đó, nghĩ đến những thiết bị điện nho nhỏ trong nhà bị hỏng.

"Mấy cô cậu chưa có đi phải không? Đài radio của tôi cũng bị hỏng, vậy tôi quay về lấy à nhen!" Một bà bác khác thăm dò hỏi.

Diệp Mạn cười, nói khẳng định: “Không đi, giờ mới là buổi sáng à, dì cứ về nhà lấy đi.”

Bà dì nọ gật đầu rồi chạy nhanh về nhà.

Có hai người họ đi đầu, dần dần càng có nhiều người đến tiệm sửa chữa đồ điện gia dụng Lão Sư Phụ để sửa chữa đồ điện bị hỏng.

Diệp Mạn vừa trò chuyện với mọi người, không ngại phiền hà, mỉm cười nhấn mạnh với mọi người rằng tiệm sửa chữa đồ điện gia dụng Lão Sư Phụ của họ nằm trên phố Đông Hưng. Sau này mọi người cũng có thể mang các thiết bị điện bị hỏng ở nhà đến tiệm sửa chữa đồ điện gia dụng Lão Sư Phụ để sửa chữa.

Nếu đó là thiết bị lớn, tiệm sửa chữa đồ điện gia dụng Lão Sư Phụ cũng cung cấp dịch vụ sửa chữa tận nhà.

Cứ như vậy lặp đi lặp lại điều này nhiều lần, một lúc sau, mọi người ở gần đó đều biết có một cửa hàng sửa chữa trên đường Đông Hưng, ông chủ có tay nghề cao, tính tình lại dễ chịu.

Trong đám đông, Cốc Tiểu Mẫn nhìn khuôn mặt hồng hào và nụ cười rạng rỡ của Diệp Mạn, cô ta hận đến suýt nữa nghiến mẻ răng.

Cô ta thì sống nhởn nhơ như vậy, nhưng hại gia đình ả ta sống khổ sở. Trong ngày cưới thì thoái hôn, khiến gia đình cô ta trở thành trò cười giữa họ hàng, bạn bè, sau lưng bàn tán chuyện anh cả tồi tệ, thậm chí phụ nữ hai đời chồng bà mối còn không muốn giới thiệu cho anh trai.

Sau khi bị đả kích bởi điều này, tính nết anh trai cô ta càng nóng nảy cáu gắt hơn, sau khi tan sở anh ta liền đi nhậu nhẹt, nhậu xỉn lên là đập phá đồ đạc, chửi bới mọi người, dăm ba bữa quậy đến mức làng xóm xung quanh đều biết chuyện, trong nhà chẳng được yên tĩnh được ngày nào.

Những tháng ngày gà bay chó sủa này quả thật không thể sống tiếp nữa rồi. Càng tệ hơn nữa là mối hôn sự của cô với Diệp Bảo Hoa cũng gặp phải đủ trắc trở. Ý của cha mẹ cô là, nhà họ Diệp đã không thể hoán hôn mà của hồi môn cũng không đưa đủ, như vậy nếu gả cô ta qua là lỗ to rồi. Cô ta ngược lại sống tốt nhởn nhơ đến thế, nhưng lại hại gia đình họ khổ sở biết nhường nào.

Cô ta biết, cha mẹ vẫn là lo lắng cho anh cả, muốn dùng cô ta để hoán hôn hoặc đòi của hồi môn thật nhiều, rồi vay mượn khắp nơi xem xem có thể tìm một cô vợ cho anh trai không, một khi chị dâu mới vào cửa, sau này mới có người chăm sóc cho anh trai và cháu trai.

Nhưng đàn ông sẵn sàng đưa của hồi môn giá cao để cưới được một cô con dâu đều là những người có điều kiện kém mà thôi, nói không chừng vì vợ đã chết nên muốn bỏ ra thật nhiều tiền để kiếm thêm vợ mới, cô ta không muốn như vậy!

Cốc Tiểu Mẫn không cách nào đi oán trách gia đình mình nên đã chuyển mối hận này sang cho Diệp Mạn. Bây giờ nhìn thấy Diệp Mạn càng ngày càng sống tốt, cô ta cảm thấy rất hụt hẫng nên muốn chọc giận đối phương thêm một chút.

Cốc Tiểu Mẫn quay người, chen vào đám đông để tìm mẹ, ghé vào tai mẹ nói: "Mẹ ơi, đoán xem con đã thấy ai nào? Diệp Tam Ni, chị ta đang giả vờ sửa chữa đồ điện gia dụng miễn phí bên quảng trường, con thật không không tin chị ta lại hảo tâm như vậy.”

“Sao con lại nhắc đến cô ta, đúng là cái đồ xúi quẩy!”

Mẹ Cốc khịt mũi, bà ta thực sự không muốn nhắc đến cô ả đã làm gia đình họ mất sạch mặt mũi.

Cốc Tiểu Mẫn giật mạnh ống tay áo của bà ta: "Mẹ, mẹ không tò mò làm sao chị ta lại chạy đến quảng trường sửa chữa đồ điện miễn phí cho người ta sao? Vừa rồi con đã hỏi một người từ nhà máy sản xuất TV, họ nói chị ta đã xin nghỉ việc ở nhà máy TV rồi. Chắc là nhà máy sản xuất TV không cần chị ta làm công nhân tạm thời nữa, bị mất việc nên chị ta đành chạy ra lề đường dựng sạp thôi mà.”

Mẹ Cốc nghe vậy thì cũng vui mừng thay: "Đáng đời! Thứ có phúc mà không biết hưởng. Gia đình chúng ta đã cho nó một công việc, nó lại làm bộ làm tịch không chịu gả. Bây giờ thì lưu lạc đi bày sạp, quả thật là đồ ngu.”

“Còn không phải sao, chị ta thật sự là không biết điều mà."

Cốc Tiểu Mẫn cùng chung mối hận mắng đối phương một câu, sau đó thì thào nói: "Mẹ, chị ta đã hại anh cả thành ra như thế này, còn muốn bày sạp hàng làm ăn, làm sao có chuyện tốt như vậy."

Mẹ Cốc nhìn cô ta một cái:" Con lại có ý đồ xấu gì đây?"

Cốc Tiểu Mẫn thì thào: “Mẹ, vừa rồi con quan sát rồi, bọn họ chỉ có một thợ sửa thôi à. Chúng ta cứ gọi thêm vài người mang đồ điện đến nhờ họ sửa chữa đi. Tên thợ đó có mọc ra mười cái tay cũng bận rộn không kịp, hứa cho đã rồi không làm được, đợi đến lúc những người khách đó tức giận đập biển hiệu, xem chị ta còn kiếm tiền bằng cách nào!"

Mẹ Cốc dùng ngón trỏ ấn vào trán Cốc Tiểu Mẫn: “Con nhóc này, ranh ma thật đấy.”

Cốc Tiểu Mẫn nghe vậy liền biết sắp có kịch hay để xem rồi, liền vui vẻ nói: “Không chỉ vậy đâu, mẹ ơi, công việc kinh doanh của chị ta chắc chắn sẽ bị hủy hoại, mất việc rồi lại dùng hết số tiền trong tay, cũng không tìm được công xưởng nào cần chị ta nữa, vậy thì phải gả cho người ta rồi. Nhưng ngoài một người tốt bụng như gia đình chúng ta, ai lại muốn cưới gánh nặng không có việc làm như vậy đâu chứ?”

Mẹ Cốc nghe vậy liền hiểu, bà ta cảm thấy thống khoái nhưng lại có chút do dự: “Cô ta là một con nhóc cứng đầu cứng cổ như vậy, mẹ không ưa cho lắm…”

Sợ cuộc hôn nhân này thất bại, Cốc Tiểu Mẫn nhanh chóng nói: "Chỉ cần anh cả thích là được. Tất cả đều là lỗi của chị ta, anh cả mới thành ra như vậy. Chỉ cần anh ấy kết hôn với chị ta, mặt mũi của anh cả sẽ có trở lại. Anh cả cũng sẽ không tức giận nữa, sẽ dần thay đổi lại như trước đây."

Mẹ Cốc thương con trai mình, nghe vậy thấy cũng có lý. Tất nhiên, điều quan trọng nhất là bây giờ bà mối không chịu làm mai làm mối cho con trai bà ta, con trai bà ta lại có tật, không có ai săn sóc ở bên, hai ông bà cũng lớn tuổi rồi, nói không chừng bữa nào vừa duỗi chân đã đi đời nhà ma, sau này ai sẽ chăm sóc con trai và cháu nội của bà đây!

Diệp Mạn tuy có chút không nghe lời, nhưng dù sao cô ta cũng xinh đẹp, lại còn là một hoàng hoa đại khuê nữ, sau này khi lấy được chỉ tiêu công việc của nhà họ Cố, cô ta cũng phải ngoan ngoãn nghe lời thôi. Con gái bà nói đúng, thực sự không có ai phù hợp hơn Diệp Tam Ni.

Bà Cốc nhìn Cốc Tiểu Mẫn với vẻ tán thưởng: "Vẫn là con gái mẹ thông minh, đi thôi, chúng ta đến gặp dì ba của con và thông báo cho người nhà của công nhân trong nhà máy sản xuất và nhà máy quần áo đi lấy hết đồ cũ hỏng hóc đem qua đó đi sửa, để bọn họ đến đó làm náo loạn, đập biển hiệu của nó đi.”
Chương kế tiếp