Tôi Trọng Sinh Trước Khi Đổi Hôn

Chương 3: Không gả
Mới hôm qua vừa đồng ý ngon lành, vậy mà hôm nay đã lật lọng.

Còn dùng hai từ “thông cảm” để áp chế cô, cứ như cô không chịu đồng ý thì chính là không biết thông cảm cho Mao Xảo Vân vậy. Nhưng còn ai sẽ thông cảm cho cô?

Ở một độ tuổi xinh đẹp như hoa lại bị người nhà ép gả cho một người đàn ông vừa bị hủy đi dung mạo lại còn đã từng kết hôn.

Ngọn lửa giận trong lòng Diệp Mạn đột nhiên nổi lên, những lời nói thế này ở đời trước cô đã nghe qua rất nhiều lần. Khi cô muốn ly hôn, Cốc Tiểu Mẫn ở nhà làm loạn, Mao Xảo Vân cũng kêu cô nhẫn nhịn, thông cảm cho người nhà mẹ đẻ, đừng làm cho cha mẹ anh chị em trong nhà rước thêm phiền phức.

Hít sâu một hơi, khuôn mặt của Diệp Mạn cười như không cười nói: “Nếu đã không có tiền vậy thì cứ chờ một chút đi, hôn sự của con và em trai đều phải làm, cũng tốn không ít tiền, áp lực của cha mẹ là rất lớn, con có thể hiểu.”

Mao Xảo Vân trừng to mắt, cái này, nếu cô thật sự biết thông cảm cho cha mẹ, không phải nên nói không cần tiền sao?

“Cái con bé này, con đang nói cái gì vậy. Chúng ta đã bàn bạc xong xuôi với người nhà họ Cốc rồi, sao có thể tùy tiện nói đổi là đổi được!” Mao Xảo Vân tức giận trừng mắt nhìn Diệp Mạn.

Diệp Mạn gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó: “Không có việc gì, bọn con có thể đính hôn trước, còn việc kết hôn thì sau một hai năm nữa tính cũng được. Nếu mẹ ngại ra mặt nói với họ, con có thể thay mọi người đến nói chuyện với người nhà họ Cốc.”

Mao Xảo Vân bị chặn miệng đến mức đỏ hết cả mặt, bà nhẫn nại dỗ dành cô: “Cha mẹ có thể chờ được, nhưng bụng của Tiểu Mẫn không chờ được! Cái con bé này, con nói bừa cái gì vậy? Được rồi, mẹ biết con chịu tủi, chờ cha mẹ có tiền, mẹ sẽ bù lại cho con, vậy có được không?”

“Không được, thiếu một phần tiền thì con cũng sẽ không bước khỏi cái nhà này một bước!” Diệp Mạn thẳng thừng từ chối, bày tỏ rõ ràng, không có tiền thì cô nhất quyết không chịu gả chồng.

Mao Xảo Vân thiếu chút nữa tức giận đến nổ tung, rất muốn bùng phát, nhưng khi bà ta nhìn đến dáng vẻ bình tĩnh vô cùng của Diệp Mạn, ngọn lửa này không tài nào phát ra nổi.

Bà ta tức giận đẩy sầm cửa ra, cánh cửa gỗ đập vào phía trên khung cửa, phát ra một tiếng đùng thật to.

Diệp Quốc Minh nghe thấy tiếng động, nhíu mày nói: “Bà nhẹ nhàng thôi, đừng có mà đập hư cái cửa.”

Mao Xảo Vân tức giận đùng đùng ngồi ở trước mặt ông ta, chỉ vào phòng của Diệp Mạn, khóc lóc kể lể nói: “Tôi đã tạo nghiệt cái gì mà sinh ra một đống đòi nợ như vậy, không có một đứa nào làm tôi bớt lo được. Ông nghe xem con bé vừa nói cái gì, thiếu một phần tiền thì không gả! Một tay tôi khổ cực hốt nước tiểu dọn phân nuôi con bé lớn đến chừng này, nay nó lại ép tôi như vậy! Cuộc đời này thật khổ quá mà…”

Diệp Quốc Minh cũng liếc mắt nhìn phòng của Diệp Mạn một cái, ông ta cũng rất bực bội, nhưng con gái đã lớn, người làm cha như ông ta cũng không dám nói quá nhiều.

“Được rồi, khóc cái gì mà khóc, con bé muốn đập nồi bán sắt thì nghĩ cách làm ra cho con bé là được!”

Diệp Mạn ở trong phòng nghe được lời này liền bĩu môi, lời này rõ ràng là nói cho cô nghe. Hai vợ chồng này, một người diễn vai phản diện, một người diễn đến nỗi mặt đỏ, còn than thở khóc lóc bán thảm, kẻ xướng người họa, còn không phải là muốn cô chịu việc không cần tiền sao?

Nhưng dựa vào đâu? Những đồng tiền đó đều là cô đi làm kiếm được, cô chỉ là lấy tiền của mình về mà thôi.

Diệp Mạn tắt đèn, nằm lên giường trùm chăn ngủ.

Hai vợ chồng Mao Xảo Vân diễn cả nửa ngày, mãi không thấy Diệp Mạn có động tĩnh gì, vừa bực vừa tức. Quay trở lại phòng ngủ, Mao Xảo Vân vẫn còn đang oán giận: “Đứa con thứ ba này đúng là nuôi con người ta trong nhà mình, còn chưa gả chồng đã ép bức chính cha mẹ của mình, ra sức hướng về nhà chồng, nếu sớm biết rằng nó là như thế này, lúc trước tôi đã không sinh nó ra.”

Diệp Quốc Minh nghe đến không kiên nhẫn: “Được rồi, đừng có nói nữa, đưa tiền cho nó đi rồi mau chóng làm hôn sự, bụng của Tiểu Mẫn không có chờ được nữa.”

Nếu không qua hai tháng nữa, bụng Cốc Tiểu Mẫn lớn lên, mọi người đều sẽ biết chuyện này. Dù bọn họ không vội làm nhưng người phía nhà họ Cốc cũng không có khả năng đồng ý.

Nghĩ đến đứa con trai và đứa cháu chưa ra đời, Mao Xảo Vân cho dù không vui cũng chỉ có thể đồng ý, ngay sáng hôm sau liền đưa tiền cho Diệp Mạn.

Ai cũng có thể nhìn ra được Diệp Mạn không bằng lòng đối với hôn nhân này, mấy ngày nay bà ta cũng không kêu Diệp Mạn đi làm việc.

Diệp Mạn vui mừng thoải mái, mỗi ngày cô cứ đi làm như bình thường. Bây giờ cô chủ yếu là đọc báo để hiểu biết những thông tin tức liên quan đến chính sách hiện tại.

Sau khi xem qua những tờ báo chủ yếu của mấy tháng trước một lần, Diệp Mạn đã hiểu được đại khái về việc lần trước họ nói tiến cử việc sản xuất TV màu.

Năm 85, trong nước bắt đầu làn sóng nhập khẩu thiết bị nước ngoài, nhiều doanh nghiệp nhà nước đã chi những khoản tiền khổng lồ để giới thiệu thiết bị, tin tức liên tục xuất hiện trên báo chí.

Chỉ là những thiết bị nhập vào tốt xấu lẫn lộn. Có một bộ phận thiết bị nâng cao sức sản xuất của xí nghiệp, làm xí nghiệp toả sáng ra sức sống mới, một lần nữa chiếm lĩnh thị trường. Nhưng cũng có rất nhiều xí nghiệp mua lại những thiết bị cũ, hỏng, còn có những thiết bị không thể sử dụng được, dẫn đến có không ít thiết bị còn chưa từng sử dụng đã bị bỏ đó không dùng, gây ra lãng phí vô cùng lớn.

Dây chuyền sản xuất của nhà máy sản xuất TV Hồng Tinh mua thuộc về sau này. Không biết có vấn đề ở đâu, mua cả tháng rồi mà họ vẫn không dùng được, quản lý trưởng Lưu ngày nào cũng bận đến sứt đầu mẻ trán, ông ấy thỉnh thoảng còn phải lên thành phố báo cáo.

Hiệu quả và lợi ích của nhà máy vốn đã kém, đã thua lỗ nhiều năm rồi, bây giờ còn xảy ra tình huống như vậy, họa vô đơn chí, tương lai của nhà máy sản xuất TV Hồng Tinh thật đáng lo ngại. Khó trách chưa được mấy năm đã đóng cửa rồi!

Diệp Mạn thở dài một hơi.

“Tam Ni, cháu thở dài cái gì thế? Tan làm cháu có rảnh đúng không? Thím cháu mới tìm được một căn phòng, ở ngay bên cạnh khu nhà ngang* của chúng ta, cháu có muốn đi xem thử không?” Quản lý Triệu bỏ cờ lê xuống, tiến đến hỏi.

(*) Nhà ngang: hình ảnh minh họa

Diệp Mạn vui vẻ nói: “Đương nhiên là muốn đi xem, làm phiền quản lý Triệu và thím rồi.”

Sau khi tan tầm, cô đi với quản lý Triệu đến thẳng nhà ông.

Thím Triệu vừa mới tan tầm và đi mua đồ ăn về, nghe được tiếng động, bà bỏ đồ vật xuống dẫn Diệp Mạn đi xem phòng ở.

Nhà ngang ở bên cạnh là ký túc xá của công nhân nhà máy nông nghiệp cơ khí, gồm có ba tầng. Thím Triệu nghe được là những căn phòng ở trên lầu hai là phòng đơn, không có nhà bếp, chỉ có thể nấu nướng ở ban công, còn nhà vệ sinh công cộng thì ở tầng một.

“Căn phòng này vốn là bốn đứa con gái của nhà Lý ở nên được phân cũng khá nhiều. Nhưng mà dần dần từng người lần lượt lấy chồng, phòng ở này lại không có ai ở nữa. Nghe được việc thím đang tìm phòng ở, bọn họ đã nói cho thím. Tam Ni, cháu thấy căn phòng này thế nào?” Thím Triệu nhiệt tình hỏi.

Nói thật thì chẳng ra gì, sử dụng nhà vệ sinh công cộng cùng mấy chục gia đình, thật là hơi không thể tiếp thu được.

Có điều bây giờ cũng chỉ có như vậy, diện tích nhà ở của người khắp cả nước ai cũng chỉ có mấy mét vuông, một mình cô có thể được ở một căn phòng mười mấy mét vuông đã là rất không tệ rồi. Còn về vấn đề nhà vệ sinh, bây giờ cứ tạm thời chịu đựng đi, đợi đến khi cô có tiền rồi, sau này lại mua cái sân.

Diệp Mạn cười nói: “Cũng khá tốt ạ, làm phiền thím rồi. Tổng cộng bao nhiêu tiền vậy ạ?”

“Một tháng tám khối, trả theo tháng. Nếu cháu muốn thuê, thím dẫn cháu xuống lầu gặp người nhà họ Lý.” Thím Triệu sảng khoái mà nói.

Bây giờ việc dân cư di chuyển chỗ ở rất ít, mọi người đều là người quen, cho nên những việc như thuê nhà này đều rất đơn giản. Cô chỉ đơn giản xuống lầu gặp mặt, giới thiệu thân phận lẫn nhau, sau đó người nhà Lý cũng đưa phòng ở cho Diệp Mạn, mỗi đầu tháng trả tiền thuê nhà, không cần đặt cọc.

Lấy được chìa khóa, Diệp Mạn dành thời gian quét dọn nhà một lượt, mua một ít nhu yếu phẩm dành cho sinh hoạt, sau đó mỗi ngày dần dần dọn đồ vật của mình vào phòng mới.

Đồ của cô không nhiều lắm, chỉ có một rương sách và một ít quần áo. Với lại, những món đồ này không phải là đồng phục hay đồ bảo hộ của nhà xưởng, chỉ là những đồ cũ của các chị, không cần thiết phải mang qua hết. Cô chỉ chọn những bộ đồ chỉ vá một ít, những cái còn lại đều để lại.

Đợi bận rộn xong mọi chuyện đã là cuối tuần của tuần sau, cũng chính là ngày kết hôn.

Việc hôn nhân này quyết định quá vội vàng, hơn nữa Cốc Kiến Thành bị hủy dung, khuôn mặt dữ tợn, còn là cuộc hôn nhân thứ hai, rốt cuộc cũng chẳng vẻ vang gì, bởi vậy nhà họ Diệp cũng không làm lớn chỉ mời những người thân thích họ hàng cùng với một vài hàng xóm quan hệ thân quen đến.

Có điều lúc này con nít của mỗi nhà đều nhiều, cho dù chỉ có thân thích hai nhà Diệp, Cốc với mấy người hàng xóm cũng đã lên đến mấy chục người, vô cùng náo nhiệt tụ tập ở nhà họ Diệp, chật như nêm cối mà vây trong căn phòng vốn đã không lớn.

Bên ngoài cãi cọ ồn ào, trong phòng của Diệp Mạn lại cực kỳ yên tĩnh.

Diệp Đại Ni và Diệp Nhị Ni bất đắc dĩ nhìn Diệp Mạn: “Tam Ni, một lát nữa thôi đội ngũ rước dâu đã tới rồi, sao em còn chưa thay quần áo vậy? Bộ quần áo này rất đẹp mà, nghe nói là người nhà họ Cốc cố ý nhờ người mang từ Thượng Hải về đấy, em mau mặc vào thử xem nào!”

Diệp Mạn vẫn mặc bộ quần áo cũ của mình, mỉm cười nói: “Không việc gì phải vội, một chút hẵng thay tránh làm dơ quần áo.”

Nghe vậy, Diệp Đại Ni nhẹ nhàng thở ra, mau chóng lấy ra một thỏi son, đưa cho Diệp Mạn: “Tam Ni, em xem đây là cái gì nè? Nghe nói bây giờ những cô gái trưởng thành ở thành phố, ai ai cũng dùng những cái này. Đến đây nào, để chị tô son cho em.”

Diệp Mạn vẫn từ chối như cũ: “Đợi chút nữa đi, tránh dính vào quần áo.”

Diệp Nhị Ni không nhịn được cái bộ dạng thờ ơ này của Diệp Mạn, chanh chua nói: “Nghe nói là em kết hôn, mẹ đã cho em một tuyệt bút của hồi môn. Nhà họ Cốc cũng cho không ít lễ hỏi, mua một cái tủ lạnh hoàn toàn mới, còn đồng ý là sẽ tìm cách cho em vào xưởng sản xuất làm việc, mẹ cũng thật là bất công!”

Diệp Mạn buồn cười mà nhìn chị ta: “Nếu chị hai thích thì chị hai gả đi!”

Chị hai này của cô là người ích kỷ nhất, lại còn sĩ diện, bề ngoài nói rất là dễ nghe nhưng trên thực tế tay cũng không động vào một chút. Có điều, ở một cái nhà trọng nam khinh nữ vô cùng như nhà họ, một đứa con gái ích kỉ chưa chắc đã là một chuyện không tốt.

“Em! Giỏi cho em cái con Tam Ni này! Nói chuyện với chị hai kiểu gì thế hả…” Diệp Nhị Ni tức không chịu được, lập tức đứng dậy, chỉ thẳng mặt Diệp Mạn mà mắng.

Diệp Đại Ni mau chóng ngăn cản chị ta lại: “Được rồi, được rồi. Hôm nay là ngày vui của Tam Ni. Em bớt tranh cãi đi.”

Chị ta nhìn thoáng qua thời gian, lại đến dỗ dành Diệp Mạn: “Tam Ni à, cũng sắp đến 11 giờ rồi, khách khứa người ta đến hết cả rồi, em mau chóng thay quần áo đi nào!”

“Khách khứa đều tới rồi à? Vậy chúng ta mau đi ra ngoài đi!” Diệp Mạn đứng lên.

Diệp Đại Ni và Diệp Nhị Ni liếc nhìn nhau, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại dự cảm thật không tốt.

Diệp Đại Ni kéo Diệp Mạn lại: “Em còn chưa thay quần áo mà!”

Diệp Mạn đẩy tay chị ta ra, nói: “Không cần.”

Nói xong, cô mỉm cười đẩy cửa ra.

Ngoài cửa, khách khứa ngồi chật kín căn phòng khách của nhà họ Diệp, cánh cửa chính mở toang, lối đi nhỏ bên ngoài và ban công cũng đều là người. Diệp Quốc Minh và Mao Xảo Vân đang rất nhiệt tình chiêu đãi khách khứa, thêm trà rót nước, thêm kẹo, hạt dưa, đồ ăn vặt linh tinh, không khí rất náo nhiệt.

Nghe được tiếng động, khách khứa đang ngồi cắn hạt dưa nói chuyện phiếm sôi nổi dừng lại, ngẩng mặt nhìn về phía căn phòng của Diệp Mạn, dì hai của nhà họ Diệp cười ha hả trêu ghẹo: “Nào, cùng nhìn xem tân nương xinh đẹp của chúng ta…”

Đợi thấy rõ trên người Diệp Mạn vẫn còn là bộ đồ lao động màu xanh vừa to vừa rộng, bà ta há to miệng, ngơ ngác nhìn Diệp Mạn.

Những vị khách khứa khác cũng đều rất kinh ngạc, đã tới giờ này rồi, cô dâu còn chưa thay quần áo, trang điểm chải chuốt? Mọi người đều theo bản năng nhìn về phía hai vợ chồng Mao Xảo Vân.

Diệp Quốc Minh nhíu chặt mày, đưa mắt ra hiệu cho Mao Xảo Vân.

Mao Xảo Vân nhanh chóng buông cái khay trong tay xuống, vài bước đã đi đến trước mặt Diệp Mạn, giữ lấy tay cô đẩy cô vào trong phòng: “Cái đứa nhỏ này, tại sao chưa thay đồ mà đã chạy ra ngoài rồi? Đại Ni, Nhị Ni, mẹ đã nói các con trang điểm giúp Tam Ni, các con đang làm cái gì vậy?”

Diệp Mạn gạt tay bà ta ra, mắt cô nhìn về cái vị khách khứa đang có mặt, khuôn mặt mỉm cười, giọng nói bình tĩnh, nhưng những lời sắp thốt ra lại như sét đánh ngang mặt đất, làm mọi người hết sức kinh ngạc: “Không cần, tôi không gả!”
Chương kế tiếp