Tôi Trọng Sinh Trước Khi Đổi Hôn

Chương 4: Báo cảnh sát
Mao Xảo Vân không thể tin vào tai mình, bà ta run rẩy mở miệng hỏi: “Con vừa nói cái gì? Là mẹ ù tai nên nghe nhầm rồi phải không?”

Diệp Mạn không nói gì, chỉ yên lặng nhìn bà ta chằm chằm.

Niềm hy vọng cuối cùng của Mao Xảo Vân sụp đổ, bà đánh Diệp Mạn: “Con bé đáng chết này con đang nói cái gì vậy, tất cả khách mời đều ở đây, đoàn rước dâu sắp đến rồi, con nói không kết hôn là không kết hôn được sao? Con đừng có nhỏ nhen nữa, tranh thủ thời gian mau đi thay đồ ngay cho mẹ.”

Diệp Đại Ni và Diệp Nhị Ni cũng chưa kịp hoàn hồn sau cú sốc, nhanh chóng kéo Diệp Mạn vào phòng.

Diệp Mạn nắm lấy khung cửa không buông: “Các người đừng lãng phí thời gian nữa, tôi đã nói không kết hôn thì sẽ không kết hôn. Một người đàn ông nghiện rượu, đánh đập vợ, ngay cả vợ mình cũng không chịu nổi, thà bỏ đi cũng không sinh con cho anh ta, sao các người lại muốn tôi lấy người như vậy chứ?”

Ngay khi nói những lời này ra, ánh mắt của người thân và bạn bè nhìn Diệp Quốc Minh rất kì lạ.

Diệp Quốc Minh vô cùng xấu hổ, mặt nóng bừng, thực sự rất ghét Diệp Mạn. Ông ta đi tới trước mặt của của Diệp Mạn, cũng không thèm giả vờ nữa, kiên quyết nói: “Ngày kết hôn đã định, của hồi môn cũng đã chuẩn bị xong, hôm nay con phải kết hôn, nếu con không chịu thì trói lại đưa đến nhà họ Cốc, làm chuyện gì cũng phải biết điểm dừng, đưa nó đi thay đồ mau.”

Nhìn vào đôi mắt gớm ghiếc của ông ta, Diệp Mạn không chút sợ hãi, cười lạnh hỏi: “Cha, mẹ, hai người nói trước mặt người thân và bạn bè đi, hai người có coi con là con gái của hai người không? Cốc Kiến Thành bị mù một bên mắt, nửa khuôn mặt bên trái cũng bị hủy. Anh ta đã ba mươi tuổi rồi, năm nay con chỉ mới hai mươi, anh ta thì đã kết hôn có một đứa con, vậy mà các người lại muốn con gả cho anh ta, các người nhẫn tâm đẩy con vào chỗ chết như vậy sao?”

Nghe thấy những lời như vậy, họ hàng xúm nhau xì xào bàn tán. Đặc biệt là dì hai cố ý cao giọng nói với Mao Xảo Vân: “Aiya, cô gái nhỏ tốt bụng thế này lại gả cho một người như vậy, chị dâu, nhà họ Cốc đã cho các người bao nhiêu của hồi môn vậy?”

Rõ ràng là đang ám chỉ vợ chồng Diệp Quốc Minh bán con gái.

Mao Xảo Vân thật sự rất đau khổ, bà ta không hề nhận tiền của nhà họ Cốc, rõ ràng là gả con gái mà vẫn phải đưa tiền. Nhưng chuyện con trai bà ta làm cho con gái nhà họ Cốc có thai thì không thể nói ra được, nếu bị người ta báo cảnh sát, con trai của bà ta sẽ xong đời.

Không muốn tranh cãi với em dâu nữa, Mao Xảo Vân vừa khóc vừa nắm tay Diệp Mạn nói: “Tam Ni, mẹ van con, mẹ van con mà, con đừng nói nữa, mau vào phòng thay quần áo được không? Con muốn tiền mẹ đã cho con tiền rồi, con còn muốn như thế nào nữa?”

Diệp Bảo Hoa đang ở bên ngoài khoe khoang với những người khác, nghe thấy chuyện này liền chạy nhanh vào, vẻ mặt đau khổ cúi người trước mặt Diệp Mạn: “Chị ba, không phải chúng ta đã đồng ý rồi sao? Sao chị lại thay đổi quyết định? Chỉ cần giúp em, em trai này sẽ mang ơn chị suốt đời!”

Vẻ ngoài đau khổ không những không làm dịu đi trái tim của Diệp Mạn, mà còn khơi dậy sự tức giận và hận thù trong lòng bấy lâu nay của Diệp Mạn.

Người em trai này được gia đình nuông chiều, trắng trợn tính toán với chị em của mình, lợi dụng tình thương và lòng tốt của bọn họ, ngay cả một chút lòng trắc ẩn cũng không có. Cả đời của cô bị lừa dối bởi những lời ngon ngọt và khuôn mặt giỏi ngụy trang này của cậu ta.

“Em trai, Cốc Tiểu Mẫn thật sự đang mang thai sao?” Diệp Mạn đột nhiên ghé vào tai Diệp Bảo Hoa, nhỏ giọng hỏi.

Diệp Bảo Hoa sửng sốt, vô thức lùi lại, giẫm lên chân Mao Xảo Vân loạng choạng suýt ngã, nhưng Mao Xảo Vân giữ cậu ta lại.

“Chị của con sao vậy? Con bé đã nói gì với con, có phải là nó đe dọa con không?” Mao Xảo Vân nhìn thấy sắc mặt con trai mình tái nhợt, giống như trúng tà, người bà ta nghi ngờ đầu tiên là Diệp Mạn.

Diệp Mạn âm thầm chế nhạo.

Diệp Bảo Quốc vô thức lắc đầu: “Không, không…”

Sau đó, cậu ta đẩy Mao Xảo Vân ra, vội vàng chạy ra ngoài.

Sau khi mọi việc bị phơi bày, cậu ta đã bỏ chạy và để lại đống hỗn độn cho cha mẹ mình, thứ vô trách nhiệm này chính là đứa con quý giá của Mao Xảo Vân và Diệp Quốc Minh. Dù cậu ta có tệ đến đâu, dù cậu ta có vô dụng cỡ nào, chỉ vì trên người cậu ta có hai khúc thịt thì vợ chồng Diệp Quốc Minh vẫn sẽ nuông chiều cậu ta vô điều kiện.

Đây cũng là lý do Diệp Mạn không vạch trần Diệp Bảo Hoa trước mặt mọi người vì tội âm mưu với người ngoài lừa gạt gia đình. Nếu âm mưu bị lộ thì sao? Hai vợ chồng Diệp Quốc Minh sẽ không trách con trai của họ mà ngược lại sẽ trách cô vì đã không nói sớm chuyện Cốc Tiểu Minh không mang thai và đã hủy hoại đứa con trai của bọn họ.

Với địa vị của Cốc Kiến Thành, lần sau họ sẽ đổi cô để lấy một món quà kết hôn cao hơn cho con trai họ kết hôn, đây chính là số phận của một cô gái trong một gia đình trọng nam khinh nữ.

Chỉ cần làm cho mọi chuyện lớn hơn, cho dù trong tương lai cô ở lại hay rời đi, họ cũng không thể kiểm soát được số phận và cuộc sống của cô.

Thấy con trai hoảng sợ bỏ chạy, Mao Xảo Vân rất lo lắng, không quan tâm đến khách, mà kéo Diệp Mạn hỏi: “Vừa rồi con nói gì với em trai?”

Diệp Mạn không trả lời câu hỏi của bà ta, mà chỉ nhẹ giọng nói: “Thả con đi, nếu không con sẽ đến đồn cảnh sát trình báo Diệp Bảo Hoa đã làm cho Cốc Tiểu Mẫn mang thai!”

“Con…” Mao Xảo Vân chỉ vào mũi Diệp Mạn, suýt nữa thì ngất đi.

Đứa con gái này thật sự không nghe lời, thậm chí còn lấy tương lai của em trai để đe dọa hai vợ chồng bọn họ.

Diệp Đại Ni, Diệp Nhị Ni cũng thay đổi sắc mặt, giống như đây là lần đầu tiên họ thấy Diệp Mạn như vậy: “Tam Ni, em điên rồi!”

Gừng càng già càng cay, Diệp Quốc Minh dứt khoát, cạy tay của Diệp Mạn ra, dùng sức đẩy cô vào phòng, nháy mắt ra hiệu cho Mao Xảo Vân.

Mao Xảo Vân nhanh chóng kéo hai cô con gái vào phòng, sau đó đóng cửa lại để chặn ánh mắt soi mói từ bên ngoài.

Không có người ngoài, Mao Xảo Vân buồn bã nói: “Tam Ni, mẹ nói cho con biết, mẹ và cha con chưa từng có lỗi với con, chúng ta đã làm việc khổ cực để nuôi dạy con khôn lớn, đây là cách mà con trả ơn cho chúng ta sao?”

Diệp Mạn không lên tiếng. Chuyện cần phải xin lỗi quá nhiều, nếu nói về việc bọn họ thiên vị thì nói đến khi trời tối cũng nói không hết, nhưng bây giờ nói những điều đó còn ý nghĩa gì? Lúc nào Mao Xảo Vân cũng có thể tìm ra lý do, cô là chị gái thì nên nhường em trai, là con gái thì nên làm việc nhà, con gái nhà ai mà chẳng như vậy.

Mỗi người đều có những ý kiến và lập trường khác nhau nên chẳng có gì để nói.

Thấy Mao Xảo Vân đang rất tức giận, Diệp Đại Ni vội vàng kéo Diệp Mạn: “Tam Ni, mau nhận lỗi với mẹ đi, mẹ sẽ bỏ qua chuyện này thôi.”

Diệp Mạn vẫn im lặng.

Bầu không khí trong phòng càng lúc càng căng thẳng.

Diệp Nhị Ni đè vai Diệp Mạn: “Em vẫn còn cảm thấy khó chịu đúng không? Là do em đồng ý kết hôn, nhưng cuối cùng em lại là người hối hận, để người thân bạn bè xem chuyện xấu hổ của gia đình chúng ta. Vậy giờ em nói đi, phải giải thích với nhà họ Cốc như thế nào đây, phải giải thích như thế nào với người thân bạn bè thế nào đây?”

Diệp Mạn kéo tay chị ta ra, bình tĩnh nói: “Chị cả không cần dùng những đạo lý này để gây áp lực cho em, em có thể từ chối cuộc hôn nhân này được sao? Bây giờ chuyện đã như vậy, các người vẫn nên nghĩ xem giải quyết hậu quả như thế nào đi!”

Cô chỉ muốn làm xấu mặt nhà họ Diệp, cô muốn xé bỏ lớp mặt nạ tốt bụng mà nhà họ Diệp đang giả vờ, cô muốn cho nhà họ Diệp không thể ngẩng đầu lên được trước mặt người thân và bạn bè.

“Em, em làm như vậy, danh tiếng của bản thân bị hủy hoại. Sau này ai dám lấy em?” Diệp Nhị Ni tức giận nói.

Diệp Mạn cười: “Còn tốt hơn là gả cho nhà họ Cốc!”

Diệp Nhị Ni tức giận không nói nên lời, không gặp nhau một thời gian, cô em gái này như biến thành một người khác, nước đổ đầu vịt, thái độ cứng rắn, cũng không giẫm lên vết xe đổ nữa.

Họ chưa kịp thuyết phục Diệp Mạn, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng pháo, đoàn rước dâu của nhà họ Cốc đã đến. Mao Xảo Vân nói: “Mẹ nó, để Tam Ni chuẩn bị đi, nhà học Cốc đến đón người rồi!”

Mao Xảo Vân đột nhiên tỉnh táo lại, rời tầm mắt sang Diệp Mạn, đôi mắt đen kịt đáng sợ.

Diệp Mạn rùng mình, cảnh giác nhìn bà ta.

Mao Xảo Vân nhanh chóng quay mặt đi, chỉ đạo hai cô con gái: “Đại Ni giúp mẹ giữ nó, Nhị Ni, đi lấy dây!”

Cả ba cô con gái đều giật mình. Diệp Quốc Minh là người làm chủ gia đình, có tiếng nói nhất trong gia đình, Mao Xảo Vân bình thường luôn yếu đuối, đối với con gái thì càng mềm mỏng hơn, đây là lần đầu tiên thấy bà ta dùng biện pháp cứng rắn như vậy.

Diệp Đại Ni không thể chịu được nói: “Mẹ, chúng ta thuyết phục Tam Ni lần nữa đi, em ấy, em ấy chỉ nhất thời hồ đồ mà thôi.”

Sau đó lại đẩy Diệp Mạn: “Tam Ni, nhận lỗi với mẹ đi, em bình tĩnh lại, đừng cứng đầu như vậy!”

Diệp Mạn bình tĩnh đưa tay ra: “Trói đi, là muốn trói hai tay, hay là trói cả người? Đúng rồi, có muốn bịt miệng con lại luôn không, nếu không thì con cũng không chắc khi các người đưa con ra ngoài, con sẽ nói những điều vô nghĩa gì.”

“Tam Ni, em điên thật rồi!” Diệp Đại Ni nhăn mặt, bối rối nhìn em gái, mẹ đã điên lắm rồi, em gái sao cũng điên luôn vậy.

Diệp Nhi Ni khịt mũi: “Em ấy đã điên rồi mới dám làm những chuyện thái quá như vậy. Em mang dây đến rồi, chúng ta phải mau trói em ấy lại.”

Mao Xảo Vân cầm lấy sợi dây, có hơi do dự, nghĩ đến chuyện xảy ra vào hai năm gần đây, vào năm ngoái một nam thanh niên ở nhà máy bông vì cưỡng hiếp một đồng nghiệp nữ đã bắt vì tội côn đồ, nghe nói là bị giam mười năm. Với tình huống của Bảo Hoa nhà bà ta, nếu nhà họ Cốc đến đồn cảnh sát trình báo đúng sự thật thì sẽ hủy hoại cuộc đời của con bà ta.

Bà ta mang thai bảy, tám đứa con, cuối cùng mới sinh ra một đứa con trai để kế thừa tài sản, nếu đứa con trai đó có mệnh hệ gì, hai vợ chồng bọn họ sau này biết phải làm sao đây?

Nghĩ đến đây, tim bà ta chùng xuống, dùng dây thừng trói chặt tay Diệp Mạn: “Tam Ni, đừng trách mẹ, nếu có trách thì trách con không nghe lời. Là chị gái, con không giúp gì được cho em trai mình thì thôi, còn đứng đó nhìn nó đau khổ, sao mẹ lại sinh ra đứa con gái như vậy…”

Diệp Mạn buồn cười, đúng là vừa ăn cướp vừa la làng, biết có lỗi với con gái, vì để bản thân không cảm thấy tội lỗi lại đổ lỗi cho con gái mình.

Diệp Mạn ngoan ngoãn để họ trói mình lại, trên đường đi không có bất kỳ sự phản kháng nào.

Phản ứng như vậy hoàn toàn trái ngược với sự phản kháng quyết liệt trước đó, Mao Xảo Vân ngạc nhiên nhìn cô, càng ngày càng cảm thấy khó chịu.

Sau khi suy nghĩ, bà ta lấy một mảnh vải, bịt miệng Diệp Mạn.

“Mẹ…” Diệp Đại Ni phản đối hét lên.

Mao Xảo Vân không nhìn cô mà đẩy Diệp Mạn lên: “Người của nhà họ Cốc đến rồi, mở cửa cho họ đi!”

Diệp Đại Ni liếc về phía cửa, có chút do dự: “Mẹ, tất cả khách đã đến rồi!”

“Ôi, chị cả, Tam Ni làm ầm ĩ như vậy làm cho chúng ta mất hết mặt mũi, quan trọng nhất là phải kết thúc hôn lễ để không chọc giận nhà họ Cốc.” Diệp Nhị Ni bước tới mở cửa.

Mao Xảo Vân cúi đầu, đi phía trước, bỏ qua ánh mắt dò hỏi của người thân bạn bè, kéo Diệp Mạn ra ngoài.

Dù cố tình che dấu nhưng Diệp Mạn cao hơn bà nửa cái đầu nên căn bản không thể che giấu được gì cả, ngay sau đó các vị khách phát hiện Diệp Mạn đang bị trói bằng sợi dây, miệng thì đang bị bịt kín bằng một miếng vải.

Mọi người náo động. Mặc dù việc cha mẹ sắp xếp hôn nhân không phải là hiếm, nhưng đây là lần đầu tiên họ thấy cách cha mẹ bắt con gái mình kết hôn thế này.

Một số người trong bọn họ tụ tập lại và thì thầm, trong khi những người khác nhìn chằm chằm vào hai mẹ con.

Mao Xảo Vân không muốn ngẩng đầu lên để thấy mọi người nói về gia đình mình như thế nào, lần này thể diện nhà bọn họ bị mất hết, bây giờ bà ta không thèm quan tâm nữa, vội vàng kéo Diệp Mạn ra ngoài.

Diệp Quốc Minh dẫn nhà họ Cốc vào, nhìn thấy cảnh này, mắt ông lóe lên, cũng không nói nhiều thêm nữa: “Tiếp đón mọi người không được chu đáo, trong nhà hơi nhỏ, không đủ chỗ ngồi, để tôi kêu mẹ Tam Ni dẫn con bé ra ngoài, mọi người cũng mau dẫn con bé về nhà thôi!”

Nhà họ Cốc nhìn bộ dạng của Diệp Mạn là biết cô không tình nguyện kết hôn, tuy rằng không vừa ý, nhưng bộ dạng của Cốc Kiến Thành như vậy, cô gái nào chịu gả cho anh ta?

Vì vậy bọn họ cũng làm ngơ trước cảnh tượng trước mắt, nở nụ cười giả tạo: “Được rồi, chú đừng khách sáo quá, vậy để chúng tôi đưa chị dâu về.”

Bộ dạng của Cốc Kiến Thành thật sự rất đáng sợ, vì vậy để anh em nhà họ Cốc đến rước dâu.

Mao Xảo Vân giao con gái cho gia đình phía nhà trai, lúc này bà ta mới an tâm, nhưng lại giả vờ tỏ vẻ không nỡ, nhẹ giọng nói: “Tam Ni, con đừng trách mẹ!”

Diệp Mạn không thèm nhìn bà ta, ngoan ngoãn đi theo nhà họ Cốc.

Nhưng khi họ vừa đến cầu thang, bên dưới đột nhiên vang lên tiếng bước chân vội vã, sau đó, hai cảnh sát mặc cảnh phục chạy tới, theo sau là hai người đàn ông trung niên đang thở hổn hển.

Hai người cảnh sát nhìn thấy bộ dạng của Diệp Mạn, lập tức nhíu mày, bọn họ nhận được tin báo có một vụ mua bán người trong tòa nhà sản xuất giày da, lúc đầu còn không tin, không ngờ lại là sự thật.

Hai người lập tức bước tới, lấy còng tay ra: “Có người báo tin ở đây có vụ mua bán người, mời mọi người đi với chúng tôi!”
Chương kế tiếp