Tôi Trọng Sinh Trước Khi Đổi Hôn

Chương 55: Canh hai
Hà Văn vừa mới tiễn một vị khách hàng, đang vùi đầu sửa sang lại hàng hóa trên quầy, trong tầm mắt bỗng nhiên xuất hiện một đôi giày xăng-đan nhựa.

“Xin chào, ngài cần gì… Diệp Mạn, em đã đến rồi!” Ban đầu Hà Văn còn tưởng là khách hàng, ngẩng đầu lại phát hiện là Diệp Mạn, cô ấy vui mừng cực kỳ, quay đầu lại lấy ra một que kem từ trong tủ lạnh rồi đưa cho Diệp Mạn: “Nóng quá, ăn kem cho bớt nóng.”

“Cảm ơn chị!” Diệp Mạn nhận lấy que kem.

Hà Văn lại khom lưng cầm cây quạt đưa cô: “Lấy mà quạt, chỗ này của chị có hơi nhỏ, bên trong oi bức, em ngồi trước cửa đi.”

Nói xong cô ấy liền đặt một cái ghế nhỏ ở trước cửa cho cô ngồi.

Diệp Mạn ngồi xuống quạt cây quạt, ăn cây kem xong, hai người mới bắt đầu vào chuyện.

“Chị buôn bán cũng không tồi nha.” Diệp Mạn xem Hà Văn bỏ mấy trái dưa hấu vào thùng nước, rồi cho đá lạnh vào cười nói.

Một ngày đều lãi mấy chục, mấy trăm tệ, Hà Văn rất vừa lòng cười nói: “Cũng được, nhưng không thể so sánh với chuyện buôn bán của em.”

Vừa lúc nổi lên câu chuyện, Diệp Mạn liền thuận thế nói mục đích tới đây hôm nay: “Chúng em đang gặp chút khó khăn, chị Hà Văn, em có chuyện muốn nhờ chị giúp một tay.”

Hà Văn thu lại nụ cười trên môi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy, không phải mọi chuyện vẫn ổn hay sao? Em muốn chị giúp cái gì, em cứ nói.”

Diệp Mạn kể lại tin tức hôm nay cô đã điều tra được cho Hà Văn nghe, sau đó nói: “Nguồn cung cấp của đối phương rất sung túc, loại nào cũng đầy đủ hơn so với chúng em, còn hứa hẹn nếu muốn linh kiện nào cũng đều có thể giao hàng, cho nên em nghi hàng của bọn họ có thể là lấy từ nhà máy, nếu không sao lại đầy đủ như vậy, cho nên muốn nhờ chị hỗ trợ hỏi thăm nhà máy máy giặt gần đây, xem linh kiện có phải do bọn họ sản xuất hay không?”

Hà Văn nhanh chóng đồng ý: “Cái này thì đơn giản, Diệp Mạn, em trông cửa hàng giúp chị, biển bảng giá treo ở trên tường kìa, giờ còn chưa tới thời gian đi làm, khách hàng rất ít. Chị đến nhà máy hỏi một chút.”

“Được, phiền chị rồi.” Diệp Mạn đứng dậy, nhường chỗ cho cô ấy đi ra ngoài, sau đó vào trong giúp Hà Văn trông tiệm.

Hơn một tiếng sau, Hà Văn mồ hôi đầy đầu chạy về, cầm lấy cây quạt vừa quạt gió vừa nói với Diệp Mạn: “Nghe ngóng được rồi, đúng là gần đây nhà máy có sản xuất một kiện hàng linh kiện máy giặt.”

Quả nhiên là vậy! Lòng Diệp Mạn không ngừng trùng xuống, cô hỏi: “Thế có biết là ai lấy hàng không?”

Hà Văn có chút xót xa nhìn Diệp Mạn nói: “Cũng nghe được, nghe nói là cậu em vợ của nhà máy sản xuất TV ở thành phố Phụng Hà vừa rời đơn vị ra làm ăn riêng, cậu ta lợi dụng mối quan hệ trong nhà để có được một lô linh kiện từ một số nhà máy điện trong tỉnh. Diệp Mạn, e rằng em sẽ không thể cạnh tranh với cậu ta.”

Không phải Hà Văn khinh thường Diệp Mạn, mà là tài nguyên, nhân mạch, tài chính của bọn họ đều vượt qua Diệp Mạn và Bàng Dũng. Diệp Mạn thông minh có năng lực nhưng không bột đố gột nên hồ, bất lợi là ở đây, cũng không phải một ngày hai ngày là có thể đuổi kịp được.

Thời điểm này, những người rời đơn vị nhà nước ra làm ăn riêng đa phần chia làm hai loại, một loại là do buồn bực trong công việc thất bại nên muốn ra ngoài đánh cược một phen. Còn có một loại chính là nhờ vào mối quan hệ gia đình, lợi dụng quan hệ cá nhân của mình để ra làm ăn riêng có thể kiếm nhiều tiền hơn, rất hiển nhiên cậu em vợ này thuộc vế sau.

Diệp Mạn gật đầu: “Chị nói đúng, em phải suy xét thật kĩ. Chị Hà Văn, hôm nay thật sự rất cám ơn chi, nếu không có chị chúng em còn chưa biết gì cả. Xảy ra chuyện lớn như vậy, em phải trở về thương lượng đối sách với anh Bàng, hôm nào lại tới tìm chị chơi.”

Hà Văn tỏ vẻ thấu hiểu: “Được, em đi trước đi, hôm nào rảnh chúng ta lại nói chuyện sau!”

***

Diệp Mạn đi rồi, Bàng Dũng ngồi cũng thấy bất an, thấy cô đã về anh ta lập tức đứng dậy từ trên ghế.

“Thế nào, Hà Văn nói như thế nào?”

Diệp Mạn không muốn lan truyền loại cảm xúc khủng hoảng đến trong tiệm, cô nhanh chóng đi thẳng vào trong: “Chúng ta vào trong văn phòng rồi nói.”

Hai người vào văn phòng, Bàng Dũng liền gấp không chờ nổi hỏi: “Rốt cuộc tình huống như thế nào? Có tin tức gì sao?”

“Có, Hà Văn nói nhà máy máy giặt lần trước đúng là vừa mới sản xuất một lô linh kiện, người lấy hàng là cậu em vợ của giám đốc nhà máy TV ở thành phố Phụng Hà, ông chủ phía sau cửa hàng Giáp Thiên Hạ hẳn là anh ta.” Diệp Mạn ngồi xuống nói.

Bàng Dũng lập tức phản ứng lại: “Vậy chẳng phải anh ta có thể tùy tiện lấy linh kiện ở nhà máy sản xuất TV sao? Hơn nữa anh ta còn quen với ông chủ của một nhà máy lớn như vậy, muốn đặt hàng nhà máy sản xuất cung cấp một số linh kiện gì đó thì chắc chắn cũng không khó… Hiệu quả sản xuất cao hơn rất nhiều so với các nhà máy ở tỉnh lẻ, sao chúng ta có thể cạnh tranh được.”

“Vậy cũng không thể bỏ qua cho bọn họ.” Giọng điệu Diệp Mạn lạnh băng, không dễ mà chiếm được lợi của cô đâu.

Bàng Dũng cũng không cam lòng việc làm ăn tốt như vậy bị hủy hoại, anh ta nghiến răng nói: “Diệp Mạn, cô có biện pháp nào không? Chẳng lẽ chúng ta mặc kệ anh ta sao! Cậu em vợ chủ nhà mày thì sao, ông đây cũng không tin không đánh bại được anh ta!”

Diệp Mạn bị cái tính khí ngạo mạn của anh ta chọc cười, không khí lúc này cũng không còn nặng nề nữa.

Diệp Mạn bình tĩnh cảm xúc, bình thản nói: “Việc kinh doanh này không phải là kinh doanh lâu dài, anh Bàng, anh phải chuẩn bị tốt tâm lý, cửa tiệm bán sỉ của chúng ta có thể sẽ phải đóng cửa.”

Nét tươi cười trên gương mặt Bàng Dũng hoàn toàn biến mất, anh ta che mặt lại, giọng điệu có chút buồn bã: “Tôi biết, Diệp Mạn, tôi đi theo cô mới có thể kiếm được nhiều tiền như vậy. Cô nói làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ, tôi… tôi chỉ tiếc cửa hàng chúng ta, luyến tiếc mọi người!”

Cửa hàng này là do anh ta và Diệp Mạn gây dựng từ hai bàn tay trắng, xây dựng từng chút một mới có thể thành công như hiện tại. Từ việc lựa chọn địa điểm cho đến cách trang trí và bố trí đồ đạc trong cửa hàng, đều do họ tự tay mua từng chút một, tiêu phí hơn hai năm tâm sức không ngờ sẽ bị đánh bại nhanh như vậy.

Diệp Mạn cũng có chút chua xót, nhưng tiệc vui nào cũng có lúc tàn, không có gì là mãi mãi.

Cô kéo khóe miệng nói: “Tôi hiểu, anh Bàng, chúng ta hãy giảm giá xuống. Chúng ta cũng có thể đánh bại bọn họ, nếu giá của bọn họ thấp hơn 17% so với giá gốc trên thị trường thì chúng ta giảm giá xuống 20%. Hủy bỏ các hoạt động trước đây, tất cả khách hàng dù mới hay cũ đều được hưởng ưu đãi giống nhau, trước hết chúng ta nên ổn định khách hàng! Anh đi sắp xếp một chút, in tờ quảng cáo, tranh thủ ngày mai phát hết cho khách hàng.”

Bàng Dũng chà mặt, tinh thần đã phất lên nhưng cũng có chút do dự: “Có nên thông báo cho tất cả các khách hàng không? Hiện tại Giáp Thiên Hạ mới chỉ cướp khách hàng của chúng ta ở thành phố Phụng Hà và các vùng lân cận, ở những nơi xa vẫn còn nhiều khách hàng ủy thác cho chúng ta gửi hàng qua bưu điện cho họ và nửa năm họ mới tới Phụng Hà một chuyến. Họ còn không biết đến Giáp Thiên Hạ, nếu chúng ta không thông báo cho họ thì họ cũng sẽ không biết đâu.

Dù sao, Bàng Dũng vẫn là luyến tiếc lợi nhuận phong phú.

Nhưng Diệp Mạn không nghĩ như vậy: “Anh Bàng, trên đời này không có bức tường nào kín hẳn. Đối xử khác biệt với khách hàng, chuyện này mà bị Giáp Thiên Hạ biết bọn họ sẽ đi tuyên truyền ra bên ngoài, chúng ta sẽ mất đi sự tín nhiệm của khách hàng, nghĩ lại thì mất nhiều hơn là được, không thể bởi vì cái lợi nhỏ trước mắt mà làm hỏng cả thanh danh.”

Bàng Dũng vỗ trán: “Được rồi, là do tôi thiển cận, đều nghe cô cả, để tôi đi sắp xếp mọi chuyện. Bọn họ học chúng ta, chúng ta cũng trái lại giảm giá, để xem ai cướp được của ai, cùng lắm thì mọi người đều không kiếm được tiền!”

Bàng Dũng tức giận cầm tiền rồi lái xe tới xưởng in ấn.

Nhưng tâm trạng Diệp Mạn lại không chuyển biến tốt đẹp, cuộc chiến giá cả nhất thời có thể lấy lại khách hàng, không đến mức làm khách hàng đều bị Giáp Thiên Hạ cướp đi, nhưng cứ tiếp tục kéo dài như thế đều không phải là một chuyện tốt đối với hai bên. Nhưng chiến tranh đã bùng lên, cho dù là cô hay em rể của giám đốc nhà máy TV ở thành phố Phụng Hà đều không thể dễ dàng lùi bước, bởi vì thị trường quá lớn.

Diệp Mạn không có nhiều mối quan hệ, Bàng Dũng cũng vậy. Hai người họ đã kiếm được rất nhiều của cải mà cả đời nhiều người không kiếm được, hiện tại không làm tương lai cũng không lo, giống như Bàng Dũng nói chính là nằm xuống nghỉ ngơi đợi lãi suất tới. Nhưng hiện tại linh kiện điện tử chính là nguồn thu nhập của nhà máy sản xuất TV Hồng Tinh, thậm chí có thể nói là nguồn thu nhập duy nhất của nhà máy, sao có thể chịu được đòn tác động này.

Thân đã từng là người của Hồng Tinh, cô còn cần phải suy xét vì nhà máy, cho nên cô phải mau chóng thông báo cho Hồng Tinh, nhân lúc chỗ họ còn có thể chống đỡ một đoạn thời gian, xem xét đường ra của nhà máy càng sớm càng tốt, như vậy lỡ có chuyện bất trắc xảy ra thì cũng có thể giảm bớt được thiệt hại.

Diệp Mạn đến bưu điện, gọi điện thoại tìm giám đốc Lưu.

Giám đốc Lưu còn tưởng Diệp Mạn lại tới thúc giục hàng hóa, ông lập tức cười nói: “Tiểu Diệp à, muộn nhất là mai kia sẽ chuyển hàng hóa đến cho cháu.”

Diệp Mạn thở dài: “Giám đốc Lưu, hôm nay không phải cháu tới thúc giục hàng hóa mà là có một chuyện muốn nói với chú, đối diện ga tàu hỏa thành phố Phụng Hà xuất hiện một cửa hàng buôn bán linh kiện mới mở, giá cả bán ra thấp hơn mấy phần trăm so với chúng ta.”

“Vậy làm sao bây giờ? Có ảnh hưởng tới cửa hàng của các cháu nhiều không?” Giám đốc Lưu lập tức lo lắng.

Diệp Mạn trấn an ông nói: “Vẫn còn ứng phó được trong thời gian ngắn. Nhưng ông chủ phía sau cửa hàng đó có lai lịch không nhỏ, là cậu em vợ của giám đốc nhà máy TV ở thành phố Phụng Hà, không biết còn có mối quan hệ nào khác không, anh ta có thể lấy được linh kiện của các hãng sản xuất đồ gia dụng khác nhau ở tỉnh thành, chúng cháu đến giá cả hiện tại còn không biết, thế mà anh ta đã lấy đi rất nhiều khách hàng bằng cách giảm giá. Để chiếm thị trường, chúng cháu chỉ có thể giảm giá. Hiện tại, cửa hàng bán sỉ linh kiện gia dụng Lão Sư Phụ vẫn có thể chịu đựng được, nhưng nếu giá cả cứ giảm liên tục có lẽ giá thu mua của chúng ta sẽ phải thương lượng lại."

Giám đốc Lưu nghe tin tức này xong, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói gì để đáp lại lời của Diệp Mạn. Ông cau mày, buồn rầu nói: “Tiểu Diệp, không phải nhà máy không chịu cho cháu mức giá rẻ hơn, nếu nhà máy chiết khấu cho nhiều đơn hàng lớn như vậy, gánh nặng thật sự rất nặng nề.”

Diệp Mạn gần như lạnh nhạt nói: “Cháu hiểu, giám đốc Lưu, nếu mọi người đều dừng tay nửa chừng, giá cả ổn định trong một khoảng nhất định thì đương nhiên là tốt nhất, tuy lợi nhuận kiếm được ít một chút nhưng vẫn còn kiên trì được. Nhưng nếu như tình trạng giảm giá cứ tiếp tục diễn ra, chúng cháu chỉ còn cách phải đóng cửa toàn bộ cửa hàng buôn sỉ, cũng mong chú hiểu cho chúng cháu.”

Cô không thể lập tức trở mặt với Hồng Tinh, cô cũng không có năng lực giúp Hồng Tinh vực dậy.

Hiện tại trước mắt Hồng Tinh chỉ có hai con đường, một là một là nâng cao hiệu quả sản xuất, giảm giá thành, nâng cao sức cạnh tranh của sản phẩm. Thứ hai là chuyển đổi loại hình sản xuất, đổi sang làm ngành khác.

Trong thời gian ngắn, cửa hàng Lão Sư Phụ sẽ không đóng cửa, họ còn có thời gian vài tháng hoặc vài năm để cân nhắc tình hình.

Sau khi cúp điện thoại, giám đốc Lưu lập tức cho người gọi trưởng ban Mộc.

Trưởng ban Mộc vội vàng tới, nhìn thấy sắc mặt khó coi của giám đốc Lưu, ông ấy vội vàng hỏi: “Giám đốc Lưu, có chuyện gì vậy?”

Giám Lưu thở hắt ra, suy sụp ngồi xuống nói: “Vừa rồi Tiểu Diệp có gọi điện thoại qua đây, nói thành phố Phụng Hà mới xuất hiện một cửa hàng bán sỉ linh kiện gia dụng, giảm giá liên tục cướp khách hàng của bọn họ. Tiểu Diệp yêu cầu nhà máy chúng ta cũng giảm giá hàng hoá, người khác thì không biết nhưng chắc là trưởng ban Mộc ông biết rõ, nhà máy chúng ta hiện tại mang nhiều gánh nặng như vậy, nếu giảm giá thì đồng nghĩa với lợi nhuận cũng sẽ giảm.”

Trưởng ban Mộc cũng không ngờ tình thế bất ngờ này, vừa nói thay đổi liền không chừa cho người khác một con đường sống.

Ông yên lặng ngồi một hồi lâu mới lấy lại được giọng nói của mình: “Vậy thì giám đốc Lưu, chúng ta làm sao bây giờ?”

Giám đốc Lưu một chốc cũng chưa nghĩ ra được cách giải quyết, ông ấn ấn cái trán nói: “Ông để tôi suy nghĩ một chút.”

Hiện tại cửa hàng này chính là kế sinh nhai của toàn bộ công nhân, viên chức của nhà máy, dừng một chút trưởng ban Mộc nói: “Giám đốc Lưu, nếu không ngày mai chúng ta đi một chuyến lên tỉnh thành để biết rõ tình hình cụ thể, hai ba câu nói trong điện thoại không thể nói rõ ràng được.”

Giám đốc Lưu nghĩ cũng thấy có lý: “Được, vậy ngày mai chúng ta đi theo lão Cát một chuyến.”

*

Ngày hôm sau, xe của tài xế Cát ngừng ở trước cửa, mấy người Bàng Dũng vội vàng đi qua hỗ trợ dỡ hàng, kết quả nhìn thấy bên cạnh ghế lái còn có một người mặc áo sơ mi trắng giống như cán bộ.

Anh ta khó hiểu, quay qua nhìn qua tài xế Cát.

Tài xế Cát vội vàng giới thiệu nói: “Ông chủ Bàng, đây là giám đốc Lưu của nhà máy chúng tôi, đúng rồi, trưởng ban Mộc ngồi ở ghế phía sau.”

Vừa giới thiệu xong, trưởng ban Mộc mồ hôi đầm đìa đi từ trên xe xuống.

“Giám đốc Lưu và trưởng ban Mộc, xin chào xin chào, xin mời hai người vào trong.” Bàng Dũng tiến lên nhiệt tình bắt tay với họ, đợi họ đi vào trong còn lớn tiếng kêu: “Diệp Mạn, giám đốc Lưu và trưởng ban Mộc tới.”

Diệp Mạn nghe thấy tiếng liền chạy nhanh ra, cười dẫn hai người vào văn phòng, pha trà mời họ.

Bàng Dũng cũng không thân với họ, hơn nữa hàng hoá bên ngoài cũng yêu cầu cần có người đứng kiểm kê, vì vậy anh ta liền nói: “Vậy Diệp Mạn, cô tiếp đãi giám đốc Lưu cùng trưởng ban Mộc đi nha, tôi đi ra ngoài kiểm tra hàng hóa.”

“Được, bên ngoài làm phiền anh Bàng rồi.” Diệp Mạn cười gật đầu, chờ anh ta đã đóng cửa đi ra ngoài hẳn, Diệp Mạn mới hỏi thẳng: “Hôm nay giám đốc Lưu và trưởng ban Mộc tới đây chắc là vì chuyện mà hôm qua cháu nói với chú phải không? Nếu hôm nay hai người không vội về, vậy chúng ta đi xem thử cửa hàng đối phương một chút, hai người thấy thế nào?”

Chắc bọn họ đang nghĩ cô đang ép giá, lừa gạt nhà máy. Tai chưa nghe thì chưa tin, mắt chưa thấy thì vẫn chưa chấp nhận sự thật, phải để cho chính mắt họ thấy có lẽ có thể sẽ kích thích sự khủng hoảng của bọn họ.

Giám đốc Lưu và trưởng ban Mộc liếc nhau, hai người cùng gật đầu nói: “Được, vậy phiền Tiểu Diệp dẫn bọn chú đi xem một chuyến.”

“Được, chúng ta đi thôi.” Diệp Mạn đứng dậy nói.

Cô đưa hai người tới ga tàu hỏa, ngay khi còn cách Giáp Thiên Hạ mấy chục mét, cô liền dừng bước nói: “Giám đốc Lưu, trưởng ban Mộc, hôm qua cháu đã tới một chuyến, có lẽ đối phương sẽ nhận ra cháu. Cháu ở bên này chờ hai chú, các chú qua nhìn xem đi.”

Giám đốc Lưu và trưởng ban Mộc gật đầu đồng ý.

Hai người vừa đi qua đi lại đã bị một cậu thanh niên đứng trước cửa kéo vào trong tiệm, trên tay cầm một tờ quảng cáo, nhiệt tình giới thiệu những linh kiện có trong cửa hàng của bọn họ, còn nói hiện tại bọn họ đang có những ưu đãi gì khi mua hàng.

Cả quá trình giám đốc Lưu và trưởng ban Mộc cũng chưa hé răng lần nào.

Đợi ra tới nơi rồi, hai người vội vàng đi tới chỗ Diệp Mạn, cuối cùng giám đốc Lưu đã mở miệng: “Tiểu Diệp, chú thấy giá cả của họ cũng chênh lệch không nhiều lắm so với giá cả của chúng ta, ngày hôm qua cháu nói quá dọa người rồi.”

Diệp Mạn nói trắng ra: “Cũng chưa hẳn. Giám đốc Lưu, trước kia bởi vì cửa hàng bán sỉ Lão Sư Phụ là cửa hàng kinh doanh độc nhất vô nhị, không có người cạnh tranh, nên chúng ta có thể tự do đẩy giá lên cao một chút, nhờ đó mà kiếm được lợi nhuận nhiều hơn, nhưng hiện tại trên thị trường đã xuất hiện đối thủ cạnh tranh, hơn nữa đối phương vừa mở liền dùng phương thức giảm giá để cướp khách hàng của chúng cháu, chúng cháu không định vứt bỏ thị trường béo bở này nên chỉ có thể đuổi theo giành lấy khách hàng về tay chúng ta. Hôm nay chúng cháu đã phát thông tin giảm giá đến hầu hết khách hàng.Trước kia chúng ta được hưởng 50% lợi nhuận, sau còn thực hiện các hoạt động ưu đãi, giảm giá 5% cho mỗi khách hàng để thu hút sức mua, hôm nay lại tiếp tục giảm xuống 10%, chú tính đi, nếu cứ tiếp tục như thế thì phần lãi gộp của chúng ta chỉ còn 30% mà thôi, nếu cứ tiếp tục giảm giá như vậy, cũng không biết có thể kiên trì được mấy tháng.”

Cô cũng không phủ định rằng trước kia cô kiếm được rất nhiều tiền, đây là do cô dựa vào bản lĩnh tự kiếm, có thể bên phía giám đốc Lưu sẽ cảm thấy khó chịu khi cô và Bàng Dũng đã tự giành lấy và chia cho nhau một miếng bánh to như vậy, nhưng thị trường này là do bọn họ tự xây dựng và phát triển nên, làm gì hưởng đó, cô không hề cảm thấy chột dạ.

Trưởng ban Mộc gật đầu phụ họa: “Đúng là nếu giảm giá hàng bán thì có thể tiêu thụ hàng đi rất nhanh, Giáp Thiên Hạ bán phá giá như vậy, bọn họ không sợ sau này sẽ không kiếm được tiền nữa sao?” - ủng hộ đọc truyện trên tyt

“Chờ sau khi chúng cháu phá sản, bọn họ đã trở thành một nhà bán buôn linh kiện độc nhất, với lại họ cũng đã được nắm giữ con đường nhập hàng, ở trên thị trường lại không có người cạnh tranh, muốn bán bao nhiêu tiền còn không phải do bọn họ tự định đoạt sao, chỉ cần bán theo đúng giá gốc thì kiên trì hai, ba năm bọn họ cũng có thể kiếm lại được không ít.” Diệp Mạn nhẹ giọng nói.

Các cửa hàng nhỏ lẻ không thể cạnh tranh được với họ bởi vì giá hàng hóa của cửa hàng bọn họ quá rẻ.

Những nhà máy sản xuất đồ điện này đều là những nhà máy lớn nhất trong tỉnh, chí phí nguyên vật liệu cùng chi phí sản xuất chỉ nháy mắt đều có thể hạ gục một xí nghiệp nhỏ. Đặc biệt là lúc này còn có quy định như sắt thép và các loại kim loại khác phải ưu tiên cho các doanh nghiệp nhà nước trước, còn thừa thì mới có chỗ cho các doanh nghiệp tư nhân.

Giám đốc Lưu và trưởng ban Mộc thấy chuyện cô nói khá nghiêm trọng, liền đồng ý khi về sẽ nghĩ cách cố gắng hạ thấp giá cả cùng chi phí sản xuất.

Họ đi rồi, cuộc chiến giảm giá giữa Lão Sư Phụ cùng Giáp Thiên Hạ tiếp tục diễn ra.

Đầu tháng bảy, Giáp Thiên Hạ biết Lão Sư Phụ đã phát thông báo giảm giá cho khách hàng liền cảm thấy bực bội thật sự, bọn họ lập tức giảm giá thêm 5%, muốn áp sát lôi kéo khách hàng của Lão Sư Phụ.

Bây giờ Diệp Mạn đã học được mánh khóe, trước đó cô đã dặn dò Lý Đại Cường, nếu nghe được tin tức gì phải lập tức nói lại cho cô, bởi vậy cùng ngày cô liền biết tin tức bên phía Giáp Thiên Hạ tung ra giảm giá.

Cô và Bàng Dũng tính theo sát bọn họ tiếp tục giảm thêm 5%.

Hai bên liên tục giảm giá, làm không ít khách hàng ở nơi khác đến đều không hiểu được đây là tình huống như thế nào, nhiệt tình viết thư lại đây dò hỏi Diệp Mạn là tình huống như thế nào, Diệp Mạn và Bàng Dũng chỉ tóm gọn đơn giản, giải thích tình huống, hơn nữa còn nhấn mạnh giá bên cửa hàng Lão Sư Phụ sẽ không đắt hơn so Giáp Thiên Hạ là bao.

Trận chiến giá cả này kéo dài dai dẳng.

Bảy, tám, chín, mười - trong bốn tháng, những người tự kinh doanh sửa chữa đồ điện đều phát hiện, giá cả linh kiện đồ điện trên thị trường mấy ngày nay đều không ngừng giảm giá, nói không chừng bọn họ hoãn mấy ngày nữa mới mua là có thể tiết kiệm được mấy chục tệ, bởi vậy tình hình đặt hàng cũng không tích cực cho lắm.

Việc này dẫn đến tình hình kinh doanh của hai bên đều bị giảm sút nghiêm trọng. Phía bên Diệp Mạn đã giảm tổng cộng một triệu ba, hơn nữa trong đó có hơn nửa doanh thu đều đến từ thị trường Lâm Hành ở Phủ Tây cống hiến, nếu tình hình này cứ tiếp tục kéo dài thì tình hình buôn bán sẽ càng ngày càng tệ.

Đồng thời phần lãi gộp nhuận cũng đang không ngừng giảm xuống, mặc dù giá đã giảm hơn mười mấy phần trăm nhưng vẫn có sự chênh lệch chút ít.

Cuộc chiến giá cả đánh tới bước này, có thể nói là cả hai bên đều thiệt hại, lợi nhuận đều đang không ngừng trượt xuống, cuối cùng chỉ lợi cho các hộ kinh doanh tự do.

Nhưng các hộ kinh doanh cá thể thật sự có lợi sau cuộc chiến này sao? Chưa chắc, chờ khi Lão Sư Phụ đóng cửa, chắc chắn đến lúc đó bên cửa hàng Giáp Thiên Hạ cũng sẽ tăng giá.

Nhưng những hộ kinh doanh tự do đã bị giá cả ngày càng giảm thấp làm mê hoặc sẽ không nghĩ đến điểm này, bọn họ chỉ nghĩ đến khả năng giá ngày mai sẽ càng thấp nên mọi người đều không có suy nghĩ tích trữ hàng, dùng nhiều lấy nhiều, dùng ít lấy ít.

Nhưng cho dù là như vậy, Giáp Thiên Hạ cũng không chịu bỏ qua, vào tháng mười một, bọn họ bỗng nhiên chi mạnh tay vào đài truyền hình ở Vân Nam để truyền phát một đoạn tin quảng cáo cho cửa hàng linh kiện gia dụng Giáp Thiên Hạ, thể hiện ý đồ rõ ràng là chuẩn bị cướp khách hàng của Diệp Mạn, đặc biệt là khách hàng ở những khu vực xa xôi.

Hơn nữa bọn họ lại tiếp tục chủ trương giảm giá, nếu Lão Sư Phụ lại chạy theo bọn họ, phần lãi nhuận gộp sẽ giảm xuống một con số. Trên thực tế, nếu trừ đi các chi phí khác, cửa hàng bán buôn linh kiện gia dụng Lão Sư Phụ đã không thể nào kiếm ra tiền, nếu cứ tiếp tục giảm giá theo thì rất có thể sẽ phải bù tiền vào mới có thể tiếp tục duy trì hoạt động.

Bàng Dũng cầm tờ quảng cáo, vừa mới vào cửa liền tức giận, trực tiếp đập tờ quảng cáo lên bàn: “Đúng là khinh người quá đáng, tôi cũng không tin để coi bọn họ còn có thể kiếm được bao nhiêu tiền. Hại người khác để lấy lợi ích về mình, đến cùng là bọn họ muốn cái quái gì?”

"Muốn cái gì, tất nhiên là muốn đánh sập chúng ta hoàn toàn.” Diệp Mạn nhận tờ quảng cáo, trang giấy bóng loáng tiêu đề thu hút, che lấp đi mất quảng cáo của cửa hàng Lão Sư Phụ, rõ ràng bọn họ muốn trực tiếp khiêu chiến với cửa hàng của cô.

Diệp Mạn có thể xác định giá nhập hàng của bọn họ chắc chắn là thấp hơn nhiều so với cửa hàng Lão Sư Phụ, nếu không bọn họ không dám chơi lớn như vậy.

Bàng Dũng nhìn kho hàng chồng chất, cười khổ: “Diệp Mạn, cửa hàng chúng ta đóng cửa đi!”

Diệp Mạn gật đầu: “Không vội, vẫn chưa có lỗ vốn đâu, tuy rằng bọn họ lấy giá được hàng hóa với giá thấp, nhưng bọn họ làm quảng cáo rầm rộ như vậy, phát tờ rơi quảng cáo cũng là phải bỏ tiền, cứ tiếp tục lâu dài như thế thì chưa chắc đã lấy lại được số vốn ban đầu. Chúng ta muốn rút lui cũng phải rút lui một cách kiêu ngạo và hãnh diện, phải cho bọn họ một bài học thích đáng. Mấy tháng này đúng là chúng ta không kiếm được bao nhiêu tiền, vì vậy chúng ta phải đòi lại số tiền này về."

Bàng Dũng kích động nhìn cô: “Cô có biện pháp gì sao?”

Anh ta cũng không quan tâm đến việc có thể kiếm bao nhiêu tiền, mà là ghét phương thức kinh doanh bỉ ổi của cửa tiệm Giáp Thiên Hạ.

Diệp Mạn cười cười: “Anh Bàng, anh nghe tôi nói…”
Chương kế tiếp