Tôi Trọng Sinh Trước Khi Đổi Hôn

Chương 56: Canh một
Trong văn phòng cửa hàng bán sỉ linh kiện gia dụng Giáp Thiên Hạ, Tiêu Thư Dương đang lật xem sổ sách hai tháng gần đây, trên gương mặt trắng nõn không lộ ra biểu cảm nào.

Nếu Diệp Mạn ở đây, tất nhiên cô sẽ rất kinh ngạc. Ông chủ Giáp Thiên Hạ - Tiêu Thư Dương - cũng chính là cậu em vợ giám đốc của nhà máy TV ở thành phố Phụng Hà thế nhưng lại là một chàng thanh niên trẻ tầm hai mươi tuổi, làn da trắng nõn, vẻ mặt thư sinh, mang đến cho người ta một loại cảm giác rất hào hoa phong nhã.

Nhưng những người quen biết anh ta đều biết, anh ta sẽ không vô hại như gương mặt đó.

Giống như người phụ trách Lý Hưởng của cửa hàng bán sỉ linh kiện gia dụng Giáp Thiên Hạ khi đối mặt với người đàn ông nhỏ hơn mình vài tuổi, trong lòng đôi khi cũng khó tránh khỏi bồn chồn, ông chủ của hắn ta trông thư sinh yếu đuối nhưng thủ đoạn thì vô biên, trong vòng nửa năm ngắn ngủi đã cướp hơn nửa khách hàng từ tiệm Lão Sư Phụ mà họ đã vất vả tích luỹ hai, ba năm nay, hiện giờ lại bỏ nhiều tiền làm quảng cáo ở trên TV, ý đồ cướp tất cả khách hàng của cửa hàng Lão Sư Phụ ở toàn tỉnh.

Thật lâu sau, Tiêu Thư Dương mới buông sổ sách xuống, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn: “Lão Sư Phụ vẫn chưa đóng cửa sao?”

Lý Hưởng lập tức cảm thấy da đầu tê dại, hắn ta cũng không ngờ hai người đó lại ngoan cường như vậy. Hắn ta sờ sờ cái mũi, tỏ vẻ chắc chắn nói: “Nhanh thôi, khách hàng gần đây của họ đều bị chúng ta cướp hết, giảm giá nhiều hàng như vậy lợi nhuận của họ cũng đã không còn bao nhiêu. Tôi nói, hai cái người này thật không biết điều, đã kiếm nhiều tiền như vậy rồi sao vẫn còn ngoan cố kiếm thêm chút tiền lẻ này làm cái gì không biết? Một hai phải vớt vát cho bằng được, xuống dưới rồi thì có mang theo được không!”

Vừa dứt lời, bên ngoài bỗng nhiên vang lên một giọng nói kinh hoảng thất thố: “Anh Lý, Lão Sư Phụ kia đúng là điên rồi, bọn họ lại tiếp tục giảm giá theo chúng ta!”

Lý Hưởng cảm giác như bản thân vừa ăn một cái tát, tức thời cũng không biết nên nói gì, đặc biệt là khi đối diện với ánh mắt trào phúng của Tiêu Thư Dương.

“Biết rồi, hoảng cái gì mà hoảng, câm miệng!” Hắn ta quát lớn người nhân viên vừa chạy vào báo tin, nhưng đối diện Tiêu Thư Dương hắn ta lập tức thay đổi sắc mặt: “Ông chủ, Lão Sư Phụ kia thật sự là quá không biết điều, bọn họ cứ tiếp tục giảm giá như vậy chắc cũng sẽ tới lúc đuối sức thôi, có lẽ không được bao lâu nữa đâu!”

Tiêu Thư Dương lười phản ứng với cái mỏ vịt sắp chết tới nơi rồi mà còn cứng miệng của hắn ta, anh ta nhẹ nhàng khép sổ sách lại: “Hứa Quốc An, vào đây.”

Lúc này Hứa Quốc An mới biết ông chủ cũng đang ở đây, tâm trạng tức khắc liền ỉu xìu.

Lý Hưởng trừng mắt liếc cậu ta một cái: “Kêu cậu đó, nhanh lên, lề mề cái gì nữa!”

Hứa Quốc An là người trẻ tuổi, có lẽ cũng chưa đến hai mươi tuổi, bình thường lông bông nhưng khi đối diện với bậc trưởng bối người vẫn biết cách hành xử đúng mực, quy củ, cậu ta chậm rì rì bước vào, vội vàng chào hỏi Tiêu Thư Dương trước: “Chào ông chủ.”

Tiêu Thư Dương gật đầu: “Nghe nói Lão Sư Phụ lại đang tung ra chương trình giảm giá, cậu nghe được từ đâu, có chắc chắn không?”

Hứa Quốc An vội vàng móc một tờ giấy từ trong túi ra, luống cuống tay chân đưa cho anh ta: “Ông chủ, đây là tờ rơi quảng cáo của bọn họ, ở ngoài cửa tiệm cũng có dán thông báo.”

Tiêu Thư Dương cầm lấy giấy ra xem thì thấy bản in thật sự rất thô, giấy trắng mực đen, mặc dù thẩm mỹ không được đẹp nhưng dòng tiêu đề rất giật gân “Cửa hàng Lão Sư Phụ tiếp tục giảm giá sâu”, giảm ngay 10%, trực tiếp bán với giá gốc, không tính công trung gian.

Lý Hưởng duỗi cổ, cũng nhìn thấy tờ quảng cáo của Lão Sư Phụ liền kinh ngạc muốn rớt cằm.

Hai bên đánh nhau lâu như vậy gần như đều hiểu thấu lẫn nhau, bọn họ gần như đoán được giá nhập hàng của cửa hàng Lão Sư Phụ là bao nhiêu. Vừa mới bắt đầu, cả hai đều giảm giá vài phần trăm mấy món hàng để kéo khách, càng về sau thì càng tiết chế hơn chỉ giảm nhẹ thêm chút xíu, bởi vì dù sao hai bên cũng phải cân nhắc đến lợi nhuận cuối cùng.

Tình huống lần này, không ngờ Lão Sư Phụ lại chơi một trận lớn như vậy, trực tiếp giảm giá 10%, chắc chắn là lỗ vốn to.

“Bọn họ điên rồi, muốn đốt tiền hay sao vậy?” Lý Hưởng không thể tin mà nói.

Tiêu Thư Dương không lên tiếng, trên ngón tay hiện lên từng khớp xương rõ ràng hiện nhẹ nhàng lướt qua dòng chữ “giảm giá” trên tờ giấy.

Lý Hưởng nhìn anh ta một cái, cố lấy can đảm hỏi: “Ông chủ, chúng ta làm sao bây giờ? Nếu không thì chúng ta cứ để cho bọn họ làm như vậy, loại làm ăn mua bán lỗ vốn sẽ không tồn tại được lâu đâu.”

“Gì mà lỗ vốn chứ? Tiền lương của mấy người công nhân, tiền dầu, phí điện nước, v.v… một tháng có thể chi trả ba nghìn tệ sao?” Tiêu Thư Dương nhẹ nhàng vo tờ rơi quảng cáo lại rồi ném vào sọt rác cách đó không xa: “Hai năm trước, Bàng Dũng và Diệp Mạn đã kiếm được bao nhiêu tiền, vậy anh thử tính xem bọn họ có thể tồn tại được bao lâu?”

Trong lòng Lý Hưởng nói thầm, làm ăn lỗ vốn như vậy mà cũng có người chịu làm sao, một tháng bị hao hụt ba nghìn tệ, đáng sao?

Nhưng những lời này không thể nói ở trước mặt ông chủ nói được, ông chủ rõ ràng là có khuynh hướng tin rằng Diệp Mạn và Bàng Dũng là người có gan làm như vậy, cho nên hắn ta gật đầu nói: “Hẳn là sẽ kiên trì được vài năm, nhưng người bình thường hẳn là không đến mức vì xả giận mà làm loại chuyện hại người mà mình cũng không được lợi ích gì.”

“Diệp Mạn và Bàng Dũng không phải người bình thường!” Tiêu Thư Dương gõ gõ cái bàn. Người bình thường sẽ không thể nào gây dựng được một cửa hàng lớn như vậy chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi với hai bàn tay trắng.

Lý Hưởng nghe ra trong lời nói của anh không tán đồng với ý kiến của mình, hắn ta vội vàng nói: “Ông chủ nói đúng, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Cũng chạy theo giảm giá giống họ sao?”

Lão Sư Phụ tung một chiêu như vậy khiến Giáp Thiên Hạ nhất thời bị bị động không biết nên làm gì. Những người tự làm kinh doanh này đều là những tiểu thương hám lợi, không có lòng trung thành gì cả, hàng của ai rẻ hơn thì mua của người nấy, vừa thấy Lão Sư Phụ giảm giá nhiều như vậy chắc chắn bọn họ sẽ chạy qua bên Lão Sư Phụ lấy hàng. Những khách hàng mà Giáp Thiên Hạ bọn họ chưa kịp giữ lại sẽ bị mất đi, lúc trước đầu tư nhiều tiền như vậy mới có được một chút ưu thế, nếu bọn họ còn không mau chóng hành động thì công sức từ đầu đến giờ sẽ nhanh chóng tiêu tan, không còn sót lại chút gì.

Nhưng cứ luôn giảm giá như vậy cũng không phải là một biện pháp hay. Tuy rằng hàng hóa hai bên đều ngang giá nhưng bọn họ vẫn còn có thể kiếm được chút ít lợi nhuận, nhưng còn tiền lương công nhân, tiền thuê nhà, phí điện nước, tiền dầu, còn có phí quảng cáo tuyên truyền,... là một khoản kinh phí không nhỏ, đặc biệt là phí quảng cáo, hao mòn quá nhiều kinh phí, đến cuối cùng bọn họ cũng không còn dư được bao nhiêu tiền.

Hơn nữa giá cả hai bên giống nhau, bọn họ cũng không có ưu thế nào về giá so với Lão Sư Phụ, nhóm khách hàng cũng sẽ khó lựa chọn. Nếu khách hàng phân tán, hai bên đối đầu ai cũng đều không dám tăng giá, vậy càng không kiếm được tiền.

Cho nên cách giải quyết tốt nhất bây giờ là phải làm cho Lão Sư Phụ phá sản.

Hiển nhiên Tiêu Thư Dương cũng hiểu điều này, anh ta trầm mặc vài giây, đột nhiên lên tiếng hỏi một câu hỏi không liên quan: “Lão Sư Phụ vẫn luôn cung cấp hàng hóa cho Phủ Tây sao?”

Lý Hưởng vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, nhưng hàng hóa của bọn họ là trực tiếp từ nhà máy sản xuất TV Hồng Tinh vận chuyển đến thành phố Phủ Tây, không có tiếp cận vào thị trường tỉnh thành bên này. Nghe nói cửa hàng bán sỉ linh kiện gia dụng Lão Sư Phụ ở Phủ Tây cũng là do người Phụng Hà của bọn họ điều hành, hình như là một tên xã hội đen tên là Lâm Hành, không biết bọn họ đã thương lượng với nhau như thế nào.”

Bởi vì hiện tại bọn họ chủ yếu nhắm vào thị trường toàn tỉnh, nên không rảnh bận tâm đến tỉnh bên cạnh, cho nên cũng không để ý đến Lâm Hành.

“Anh biết mỗi tháng Lão Sư Phụ sẽ giao bao nhiêu hàng cho Lâm Hành không?” Tiêu Thư Dương bỗng nhiên hỏi.

Cái này, Lý Hưởng không rõ lắm, hắn ta vội vàng nói: “Tôi sẽ lập tức xếp người đi điều tra.”

“Tôi muốn biết được đáp án càng sớm càng tốt!” Tiêu Thư Dương gõ bàn nói.

Lý Hưởng vội vàng đáp lại.

Ngày hôm sau, hắn ta liền đặt số liệu ở trên bàn làm việc của Tiêu Thư Dương: “Ông chủ, thời gian có chút gấp gáp, đây là tôi cho người mua được số liệu của Lâm Hành lưu tại thành phố Phụng Hà, xác suất chính xác khoảng tám mươi, chín mươi phần trăm.”

Tiêu Thư Dương cầm lấy bảng số liệu, mặt trên không chỉ có viết số lượng nhập hàng mỗi tháng của Lâm Hành mà còn có ghi rõ cả giá cả. Khó trách Lâm Hành chịu đồng ý xa quê tới Phủ Tây làm ăn, giá mà Diệp Mạn cho anh ta chỉ cao hơn so với giá xuất xưởng mười phần trăm, lúc trước ngoài Lão Sư Phụ ra, Lâm Hành không thể tìm thấy cửa hàng nào có giá rẻ như vậy.

Năm đó Diệp Mạn chấp nhận chịu thiệt một phần cuối cùng cũng đã đạt được kết quả ngoài sức tưởng tượng, mặc dù hàng hóa có giá cả thấp nhưng theo thời gian, Lâm Hành lấy hàng càng ngày càng nhiều, tháng trước đã gần chạm mốc cả triệu, Diệp Mạn không cần nhọc công làm gì, mỗi tháng chỉ cần nằm không rảnh rỗi cũng có thể kiếm được mấy chục nghìn tệ, khó trách cô lại có đủ tự tin đối đầu với anh ta!

Anh ta để bảng số liệu xuống rồi đứng lên: “Tôi muốn đến Phủ Tây một chuyến!”

Lý Hưởng kinh ngạc cực kỳ, ông chủ này lúc thì điềm đạm thư sinh lúc thì nóng nảy làm hắn ta không kịp trở tay.

“Anh chuẩn bị đi tìm Lâm Hành sao?”

Tiêu Thư Dương liếc hắn ta một cái: “Không thể suốt ngày chỉ quanh quẩn theo Bàng Dũng cùng Diệp Mạn. Tôi đi là để kiếm tiền, không phải đùa giỡn theo chân bọn họ. Sở dĩ bọn họ còn có thể kiên trì hạ giá, nguyên nhân quan trọng nhất vẫn nằm ở chỗ Lâm Hành.”

Lý Hưởng im lặng một lát rồi nói: “Ông chủ, cấp dưới Lâm Hành nói bọn họ cũng nhận được thông báo từ cửa hàng Lão Sư Phụ, anh ta cũng được giảm giá mười phần trăm, Diệp Mạn nói phải đối xử bình đẳng với tất cả các khách hàng, bọn họ cũng không kiếm được tiền từ Lâm Hành.”

Cho nên ông chủ, anh căn bản không cần phải đi Phủ Tây tìm Lâm Hành.

Tiêu Thư Dương liếc mắt nhìn hắn ta: “Anh thì biết cái gì! Mấu chốt chính là tôi và Bàng Dũng, Diệp Mạn ai sẽ chết trước. Chỉ cần Lâm Hành phản chiến, không lấy hàng từ Lão Sư Phụ nữa, chúng ta sẽ lại hạ giá thấp xuống hai phần trăm so với bọn Diệp Mạn, anh nói xem đến lúc đó bọn họ còn có thể giữ chân khách hàng được không? Tất nhiên là không rồi, nếu Bàng Dũng cùng Diệp Mạn vẫn có thể chịu đựng, nhưng các nhà máy nhỏ ở phía sau có thể chịu được bao lâu? Nhà máy kiệt quệ, cậu nói xem Bàng Dũng và Diệp Mạn còn có thể lấy cái gì đấu với chúng ta?”

Lý Hưởng vui mừng, kích động khen anh ta: “Vẫn là ông chủ thông minh, chiêu đào góc tường này của anh hoàn toàn chặt đứt đường lui của Bàng Dũng và Diệp Mạn, cho dù hai người bọn họ có thể kiên trì nhưng nếu nhà máy Hồng Tinh kia không có đơn đặt hàng cũng sẽ không thể kiên trì nổi quá hai tháng. Nếu bọn họ đã không có hàng hóa để giao hàng vậy chẳng phải thị trường này sẽ do chúng ta định đoạt hay sao. Chiêu này của ông chủ thật tuyệt!”

“Đừng học thói vuốt mông ngựa, còn nếu Lâm Hành không phản chiến, nhà máy Hồng Tinh vẫn chưa chết được, nếu cứ tiếp tục giằng co như vậy sớm hay muộn tro tàn lại cháy, tiếp tục đối nghịch cùng chúng ta, cho nên mặc kệ tốn bao nhiêu tiền của, đều phải lôi kéo được Lâm Hành. Anh mau đi chuẩn bị một chút, buổi chiều xuất phát cùng tôi.” Tiêu Thư Dương không kiên nhẫn nghe hắn ta nói nhăng cuội.

Lý Hưởng lúc này mới hiểu ý đồ anh ta, liên tục nói: “Vẫn là ông chủ suy xét chu toàn, mất đi khách hàng quan trọng là Lâm Hành, nhà máy Hồng Tinh sẽ không còn đơn hàng để sản xuất nữa, còn đọng lại liền giảm giá không thể chi trả tiền lương công nhân, sớm hay muộn bọn họ cũng sẽ bị phá sản mà thôi. Không có bọn họ, Lão Sư Phụ cũng coi như xong đời.”

***

Buổi sáng ngày mười hai tháng mười một, thời tiết sáng sủa, vạn dặm không thấy mây.

Lâm Hành đang ở trong văn phòng công tác, bỗng nhiên Đường Tiền Tiến vội vàng đi vào: “Anh Lâm, bên ngoài có hai người trẻ tầm hai ba mươi, nói là từ thành phố Phụng Hà tới, bọn họ muốn gặp anh.”

“Cho bọn họ vào đi.” Lâm Hành vùi đầu viết nốt một hàng ký tự cuối cùng liền đóng nắp bút lại nói.

Đường Tiền Tiến lập tức dẫn hai người Tiêu Thư Dương tiến vào.

Lâm Hành đứng lên, âm thầm đánh giá hai người Tiêu Thư Dương rồi cười nói: “Hai vị tìm tôi có việc gì sao?”

Lý Hưởng tiến lên giới thiệu trước: “Ông chủ Lâm, chào ngài, tôi là quản lí của cửa hàng bán sỉ linh kiện gia dụng Giáp Thiên Hạ, vị này chính là ông chủ của chúng tôi - Tiêu Thư Dương.”

Tiêu Thư Dương duỗi tay: “Ông chủ Lâm, xin chào, không hẹn trước mà đến, thật là thất lễ rồi.”

Lâm Hành nhìn thẳng hai mắt anh ta, vươn tay: “Thì ra là ông chủ Tiêu, xin chào, mời ngồi, nơi này của tôi khá đơn sơ, hai người tạm chấp nhận nhé, để tôi đi pha trà!”

Hai bên ngồi xuống, Lâm Hành lịch sự châm trà cho hai người bọn họ, sau đó nói đến những phong tục tập quán khác nhau giữa Phủ Tây và thành phố Phụng Hà, sau đó lại giới thiệu nơi nào có tiệm ăn nào ăn ngon, còn nhiệt tình mời bọn họ trưa nay đi ăn cơm.

Bọn họ cũng không có việc gì quá gấp gáp, nhưng bọn họ từ xa tới là để bàn chuyện làm ăn chính sự chứ không phải ăn nhậu chơi bời, nghe anh ta nói những lời vô nghĩa.

Lý Hưởng nhìn thoáng qua vẻ mặt Tiêu Thư Dương có chút không kiên nhẫn, hắn ta vội vàng tìm một cơ hội cắt ngang lời giới thiệu nhiệt tình của Lâm Hành: “Ông chủ Lâm, chúng tôi ngàn dặm xa xôi tới tìm anh là vì cái gì, chắc trong lòng anh cũng đã hiểu rõ.”

Lâm Hành xoa xoa tay, trên mặt lộ ra điểm xấu hổ, nhưng rất nhanh đã khôi phục dáng vẻ tươi cười lịch sự: “Ông chủ Tiêu, quản lí Lý, ý đồ hai người đến đây tôi cũng đã biết đáp án, nhưng… Tôi và cửa hàng bán sỉ linh kiện gia dụng Lão Sư Phụ hợp tác mấy năm rồi, hai bên vẫn luôn rất vui vẻ, về phương diện giá cả bọn họ cũng rất thoải mái với bên tôi, có đôi khi trong tay tôi không còn tiền, khất nợ hai tháng tiền hàng gì đó, Lão Sư Phụ cũng lót đường giúp tôi. Lâm Hành tôi tuy hơi đểu cáng một ít, nhưng cũng không phải cái loại vong ân phụ nghĩa, chúng ta… tình nghĩa bằng hữu, tôi mang hai người đi tham quan một vòng nhé? Bên Phủ Tây này có rất nhiều địa điểm mới mẻ phong tình.”

Bọn họ còn chưa kịp mở miệng thì Lâm Hành đã nhanh chóng từ chối, đúng là không biết điều.

Lý Hưởng có chút không vui, đang muốn khuyên bảo anh ta vài câu không ngờ Tiêu Thư Dương bên cạnh đột nhiên mở miệng: “Mười phần trăm, tôi giao hàng cho anh với giá thấp hơn mười phần trăm so với cửa hàng Lão Sư Phụ!”

Nghe vậy, Lý Hưởng nuốt một ngụm khí lạnh.

Lâm Hành cũng không phải là đầu tư bán lẻ, mỗi tháng anh ta đều bán nhiều hàng hóa như vậy, nếu tính không nhầm mười phần trăm chính là một trăm nghìn tệ. Vì muốn hoàn toàn đánh sập Lão Sư Phụ mà ông chủ cam tâm tình nguyện bỏ ra cả vốn gốc, tương đương với việc hỗ trợ cung cấp hàng hóa cho Lâm Hành từ đầu đến cuối, từ việc vận chuyển đến việc trả tiền công, tiền dầu. Hôm trước hắn ta còn nói cửa hàng Lão Sư Phụ sẽ lỗ vốn thật to, kết quả nhanh như vậy liền đến phiên bọn họ.

Quả nhiên, khi nghe thấy giá cả mê người như vậy, trên mặt Lâm Hành lúc nãy còn thong dong trấn định tươi cười liền có chút không nhịn được, tay run rẩy cầm lấy chén trà, vài giọt nước trà nóng bắn ra đáp trên mu bàn tay anh ta, nhưng anh ta như không cảm nhận được, anh ta buông chén trà, hít sâu một hơi: “Ông chủ Tiêu đừng đùa với tôi.”

Lý Hưởng nhận thấy ý tứ cùng quyết tâm của Tiêu Thư Dương, lập tức cười nói: “Ông chủ Lâm, ông chủ chúng tôi vô cùng có thành ý muốn hợp tác với ông chủ Lâm, anh cẩn thận suy xét một chút, trong kinh doanh không nên nói đến chuyện tình nghĩa, huống chi chỉ là đối tác làm ăn mà thôi, mấy năm nay ông chủ Lâm cũng vì Lão Sư Phụ kiếm rất nhiều tiền vì vậy không cần cảm thấy có lỗi. Công bằng mà nói mọi người cũng là doanh nhân, tất cả chúng ta làm ăn đều là vì lợi nhuận.”

“Chuyện này…” Lâm Hành hình như có chút động tâm, không từ chối nhưng vẫn chưa nói câu đồng ý, anh ta chỉ nói: “Hai người cho tôi thời gian suy nghĩ.”

“Thêm một phần trăm, mười một phần trăm được không?” Tiêu Thư Dương không hổ là ông chủ có túi tiền rất sâu, trực tiếp tung ra một giá cả thấp hơn, thể hiện quyết tâm muốn nhanh chóng giải quyết nhà máy sản xuất TV Hồng Tinh, hoàn toàn đánh sập cửa hàng Lão Sư Phụ.

Lâm Hành khiếp sợ nhìn anh ta, không nói nên lời, nhưng rất nhanh đã có phản ứng lại: “Ông chủ Tiêu thật hào phóng, anh thành tâm muốn hợp tác cùng tôi như vậy, tôi từ chối nữa thì quá là không biết điều. Nhưng chúng ta sẽ ký hợp đồng trong bao lâu?”

Hợp đồng trong bao lâu?

Tiêu Thư Dương và Lý Hưởng căn bản không nghĩ tới vấn đề này, cuộc chiến hạ giá của hai nhà khiến khách hàng cảm thấy giá cả ngày mai có khả năng lại càng thấp, cũng chưa có ai ký hợp đồng dài hạn, tất cả đều chờ xem ngày mai bên nào thấp hơn thì lấy hàng bên đó.

Kết quả Lâm Hành lại đưa ra ý muốn ký hợp đồng, không hổ là người trẻ tuổi nhanh như vậy đã có thể sáng lập ra cơ nghiệp, đúng thật là có chút tài năng.

Tiêu Thư Dương vốn chỉ nghĩ cướp khách hàng Lâm Hành này, chờ Hồng Tinh phá sản sau đó lại nghĩ cách thu hồi lại tiền vốn.

Nhưng Lâm Hành lại không bị lợi ích khổng lồ trước mắt thu hút mà ngược lại còn nhạy bén đưa ra vấn đề ký kết hợp đồng này, nếu ở thời điểm này Tiêu Thư Dương biểu hiện ra ý không tình nguyện hoặc có ý gì khác, Lâm Hành rất có thể sẽ đổi ý, vậy chuyến đi hôm nay của bọn họ là vô nghĩa rồi.

Cân nhắc một lát, Tiêu Thư Dương vui vẻ nói chuyện tiếp: “Ông chủ Lâm có đề xuất gì không?”

Lâm Hành nói: “Tôi là người quê mùa, thư từ hợp đồng gì đó đều không được học, cũng không hiểu được, tôi sẽ mời luật sư Trương đi cùng soạn hợp đồng giúp tôi. Ông chủ Tiêu, tôi nghĩ chúng ta nên bàn trước về các điều khoản trong hợp đồng, tỷ như thời gian, số lượng hàng hóa, phí phạt.”

Lý Hưởng sờ sờ mũi, trong lòng thầm nghĩ, ông chủ này cũng thật biết cách tỏ vẻ khiêm tốn, nhìn Lâm Hành như vậy thật không giống như người không hiểu biết về hợp đồng, chứng từ.

Sau nửa ngày bàn bạc, chính xác ra là kì kèo mặc cả giá, hai bên cuối cùng ký kết hợp đồng một năm, trên đó ghi rõ, mỗi tháng Tiêu Thư Dương sẽ cung ứng một triệu năm trăm tệ tiền hàng hóa cho Lâm Hành, giá thấp hơn so với Diệp Mạn mười một phần trăm. Ngoài ra còn quy định ngày trả tiền, phí phạt, có thể nói là mọi mặt đều chu đáo.

Một năm hợp đồng chính là giúp Lâm Hành tiết kiệm được hàng trăm triệu tệ, Lâm Hành vô cùng vui vẻ, bàn bạc hợp đồng xong còn tiếp đãi hai người Tiêu Thư Dương cùng đi thưởng thức một quán ăn nổi danh ở đây.

Tiêu Thư Dương và Lý Hưởng cũng rất vui, tuy rằng lần này phải chịu thiệt một tí, chấp nhận mất một khoản tiền để cung cấp hàng hóa cho Lâm Hành trong một năm, nhưng Lão Sư Phụ mất đi khách hàng quan trọng là Lâm Hành, tuyệt đối không còn cách nào để duy trì, không chừng đến cuối năm sẽ phải đóng cửa. Đến lúc đó không có cái gì ngăn chặn, bọn họ cũng có thể kiếm lại tiền đã mất. Đợi một năm sau khi hợp đồng đã hết kỳ hạn, bọn họ lại đàm phán tái ký kết, sớm muộn cũng có thể lấy lại phần tiền đã mất từ Lâm Hành.

Lâm Hành cũng vui giống bọn họ, thậm chí còn đích thân lái xe đưa hai người bọn họ ra nhà ga.

Nhìn hai người bọn họ đã vào bên trong, anh ta mới trở lại trong xe, lần này là Đường Tiền Tiến lái xe.

Cậu ta vốn muốn lái xe về cửa hàng, nhưng khi đi ngang qua bưu cục, Lâm Hành bỗng kêu cậu ta dừng lại: “Dừng một chút, tôi vào chuyển phát thư!”

Đường Tiền Tiến vội vàng dừng xe, chạy tới kéo cửa xe ra: “Anh Lâm, anh muốn chuyển thư gì sao? Giữa trưa mới uống không ít rượu, anh nên ở trong xe nghỉ ngơi trong chốc lát đi.”

Hôm nay Lâm Hành tiếp khách, tâm trạng lại đang tốt nên đúng là uống quá nhiều, mơ màng sắp ngủ, anh ta tựa lưng vào ghế ngồi nói: “Được, cậu gửi thư cho Diệp Mạn đi, chỉ cần ghi hai chữ “đã xong” rồi chuyển qua cho cô ấy ba trăm triệu giúp tôi.”

Đường Tiền Tiến buồn bực: “Anh Lâm, tiền hàng của chúng ta bên Lão Sư Phụ đã thanh toán hết rồi. Hiện tại chúng ta sẽ không lấy hàng từ chỗ họ nữa, còn gửi tiền cho họ làm gì?”

Lâm Hành khẽ nhấc mí mắt, nhìn cậu ta vài lần, không chút để ý mà cười nói: “Thù lao! Nếu không cậu cho rằng tên họ Tiêu sẽ vì cái gì mà gấp gáp không chờ nổi tới tìm tôi, còn hạ giá xuống nhiều như vậy?”

Đường Tiền Tiến không hiểu gì cả, cảm giác anh ta lúc này so với lúc không nói còn loạn hơn, cậu ta còn muốn tiếp tục theo hỏi cho rõ ràng, nhưng Lâm Hành đã nhắm hai mắt lại bộ dáng mệt mỏi dần chìm vào giấc ngủ.

Chương kế tiếp