Tôi Trọng Sinh Trước Khi Đổi Hôn

Chương 58: Canh một
Rương hàng cuối cùng trong kho hàng của cửa hàng Lão Sư Phụ đã được mang đi, ngay tức thì, mặt tiền cửa hàng và nhà kho đã trở nên trống rỗng, trên mặt đất chỉ còn sót lại vài mẩu giấy, tro bụi và các thứ linh tinh khác… Không cần Diệp Mạn và Bàng Dũng nói, Chu Kiến Tân tự giác cầm chổi quét dọn cửa hàng sạch sẽ.

Bàng Dũng cầm bảy bao lì xì phát lần lượt cho mọi người: “Mấy năm qua vất vả cho mọi người rồi, 1.000 tệ này là chút tấm lòng của tôi với Diệp Mạn, mọi người quay về đón Tết vui vẻ.”

Tiền lương của họ đã được thanh toán vào ngày hôm qua, là phí phụ cấp thôi việc sau khi Bàng Dũng và Diệp Mạn thương lượng. Bây giờ cửa hàng sửa chữa đồ điện Lão Sư Phụ đã đóng cửa, đương nhiên sẽ không cần đến nhiều nhân công như thế, ngoài Chu Kiến Tân và kế toán La, nhưng người khác chỉ có thể tìm một con đường khác. Mỗi người 1.000 tệ, coi như tiền trợ cấp nghỉ việc, với số tiền này bọn họ có thể từ từ tìm được việc làm mới khác.

Người lớn tuổi nhất là Thạch Đào cũng là nhiều kinh nghiệm nhất, ông ấy vỗ vỗ vai Bàng Dũng, không nói gì thêm: “Cảm ơn!”

Bốn nhân viên bốc vác đều đến từ nông thôn, nhà nghèo nhất, may mắn mới có thể kiếm được việc ở thành phố cách nhà không xa, lại gặp được ông bà chủ hòa nhã hào phóng, công việc cũng khá dễ dàng, bốn người cầm lì xì bịn rịn nhìn Diệp Mạn và Bàng Dũng: “Anh Bàng, chị Diệp Mạn, nếu sau này cần thêm người thì cứ gọi chúng tôi, chúng tôi sẽ đến ngay, lương nhiều hay ít thế nào cũng được.”

Bàng Dũng đáp lại: “Được, tôi nhớ địa chỉ của mọi người rồi, nếu ngày nào đó cần thêm nhân viên, tôi sẽ viết thư gửi mọi người đầu tiên.”

Từng công nhân lần lượt đi ra khỏi cửa, cuối cùng chỉ còn lại Diệp Mạn và Bàng Dũng.

Bàng Dũng ngẩng đầu, lưu luyến nhìn từng cái bàn, cái ghế ở đây, từng món đều là bọn họ tự tay đặt mua, đứng ở đây dường như anh ta có thể thấy lại được những ngày tháng vất vả, có khổ có chát, có mệt có vui.

Bàng Dũng chậm rãi sờ lên chiếc bàn, ấm trà, giống như muốn ghi lại tất cả những gì ở trong cửa hàng vào tim mình. Đây là quãng thời gian khó quên nhất trong cuộc đời của anh ta.

Diệp Mạn lặng lẽ nhìn, cô không nói gì, có lẽ đã từng trải qua quá nhiều chia ly và thất bại nên chuyện lần này ngoài có chút thổn thức, cô cũng không có quá nhiều thương cảm, ngược lại đã đến lúc phải chia tay và việc Bàng Dũng miễn cưỡng chia tay khiến cô cảm thấy hơi buồn.

Đi dạo qua cửa hàng từ đầu đến cuối, Bàng Dũng hít sâu một hơi rồi đi tới trước mặt Diệp Mạn: “Đi thôi, chúng ta cũng nên về rồi.”

Hai người ra khỏi cửa, Bàng Dũng khóa cửa lại lần cuối, đưa chìa khóa cho Diệp Mạn: “Căn hộ mà cô đang ở phải cho người khác thuê sao?”

Diệp Mạn nhẹ lắc đầu: “Không, mấy ngày trước tôi đã mua và làm thủ tục sang tên, để sau này đến tỉnh thành thì còn có chỗ để ở.”

Cô cũng đã thuê nhà ở huyện Trường Vĩnh. Tuy là nói không thể không thuê được nhà, nhưng cũng phiền phức đủ đường, hiện tại giá nhà lại rẻ như vậy, họ muốn mua để ở tạm thì không phải chuyện gì khó.

Bàng Dũng tán thành: “Ừ, khi nào rảnh đến nhà tôi chơi, chị dâu cô cứ nhắc cô suốt đấy. Trước đây chúng ta bận bịu quá không có thời gian rảnh, vừa hay dạo này lại rảnh, không thì cô về muộn vài hôm để chị dâu dẫn cô đi dạo quanh Phụng Hà, mua mấy bộ quần áo đẹp. Mà chị dâu cô cũng quen mấy cậu con trai trẻ tuổi, tiện giới thiệu cho cô làm quen luôn…”

Mới nãy không phải anh Bàng còn đang buồn lắm sao? Sao mới nói được hai câu lại xoay qua chuyện xem mắt thế.

Bỗng nhiên Diệp Mạn thấy đau đầu, cô mới hai mươi ba tuổi còn trẻ lắm, không vội xem mắt đâu. Hơn nữa, kiếp trước cô đã đau khổ vì cuộc hôn nhân kia, Diệp Mạn thực sự bị rắn cắn một lần, mười năm sợ dây thừng nên không thiết tha với hôn nhân.

“Anh Bàng, cảm ơn ý tốt của anh và chị dâu, chuyện này để sau rồi nói, bây giờ tôi phải về huyện Trường Vĩnh thảo luận với họ một chút.” Diệp Mạn giơ xấp tài liệu về khách hàng trong tay lên.

Đây là chuyện làm ăn, Bàng Dũng không thể ngăn cản, chỉ nói: “Vậy cô cứ đi trước đi, xong việc thì nhớ đến nhà tôi chơi, cũng muốn biết cô thích kiểu người như nào, đang làm ăn cùng cô hoặc là làm cùng đơn vị, cô cứ suy nghĩ kĩ đi.”

Diệp Mạn trả lời qua loa: “Được thôi, tôi sẽ suy nghĩ kĩ càng, anh Bàng tiễn tôi tới đây là được rồi, chúng ta gặp lại sau.”

Nói xong, cô vội vàng chạy đi, nếu cô còn nán lại nghe Bàng Dũng nói tiếp không chừng lát nữa sẽ ấn định luôn ngày đi xem mắt cho cô. Cô quyết định sẽ không đến gặp Bàng Dũng cho đến khi cô sẵn sàng cho một công việc mới, anh Bành rảnh rỗi không có chuyện gì làm thật sự rất đáng sợ.

Giữa trưa ngày hôm sau, Diệp Mạn trở về huyện Trường Vĩnh, cô đi tìm cửa hàng sửa chữa đồ điện trước.

Triệu Vĩnh An đang ăn cơm, thấy Diệp Mạn đến ông lập tức quay sang gọi cậu học trò: “Khang Bình, đi rửa thêm hộp cơm, rồi sang chỗ đối diện mua thịt kho tàu mà chị Diệp Mạn của cháu thích ăn nhất.”

Nói xong rồi gọi Diệp Mạn: “Ngồi đi, cháu uống ngụm nước nóng cho ấm giọng.”

Diệp Mạn rửa tay xong, đi tới ngồi cạnh họ nhìn cửa hàng hai, ba năm qua không có gì thay đổi: “Chú Triệu, cửa hàng vẫn kinh doanh tốt chứ?”

Triệu Vĩnh An buông hộp cơm xuống vỗ nhẹ vai cô: “Vẫn ổn, yên tâm đi vẫn nuôi được cháu. Diệp Mạn này, ngoài kia hỗn tạp lắm, về đây ở lại quê nhà, cửa hàng này của chúng ta vẫn làm ăn được, sống yên ổn qua ngày, một đứa con gái như cháu ra ngoài bươn chải, nhìn xem gầy đến mức nào rồi kìa.”

Tuy Diệp Mạn không đồng tình với quan điểm của Triệu Vĩnh An, nhưng cô vẫn rất cảm kích ý tốt của ông, cô cười nói: “Chú Triệu, chú đừng quá lo lắng, trong lòng cháu biết rõ.”

Triệu Vĩnh An cào cào mấy miếng cơm, lúc này Châu Khang Bình đi mua cơm giúp Diệp Mạn cũng đã về.

Cậu ngồi sang một bên, quan sát Diệp Mạn một hồi rồi nói: “Chị lớn rồi, thím chị quen biết một vài thanh niên, trở về giới thiệu cho hai bên làm quen. Lập gia đình rồi, chị cũng có chỗ nương tựa, không cần vất vả khổ sở như này nữa.”

Diệp Mạn…

Hai ngày nay bị gì thế, sao mọi người đều luân phiên giới thiệu đối tượng cho cô vậy.

Diệp Mạn thực sự bó tay toàn tập, quan trọng là những người này đều là những người thân cận, chân thành và tốt với cô, không giống như hai vợ chồng Diệp Quốc Minh kia.

Diệp Mạn hít sâu một hơi, cô suy nghĩ một chút, quyết định dứt khoát đẩy mọi việc lên đầu Bàng Dũng: “Chú Triệu, không cần phiền thím đâu ạ. Vợ chồng anh Bàng cũng nói sẽ giới thiệu đối tượng cho cháu, lỡ khi quay về đó cháu chọn được người mình thích, vậy thì không phải sẽ làm mất lòng hai người họ sao? Mọi người đừng lo nghĩ chuyện này nữa.”

Nhưng Triệu Vĩnh An không bỏ cuộc dễ dàng: “Không sao, anh ta giới thiệu là việc của anh ta, bọn chú giới thiệu là việc của bọn chú, cháu đi xem mắt vài buổi, xem ai thích hợp với cháu nhất, không có chuyện đắc tội người khác hay không.”

Thật sự là hết nói nổi.

Diệp Mạn vội xới cơm trong hộp ra, đứng lên tìm cớ rời đi: “Chú Triệu à, chuyện này nói sau đi, cháu có chút việc phải đến nhà máy một chuyến.”

Nghe cô nói thế, Triệu Vĩnh An vội vã đuổi theo, kéo cô qua một bên cau mày thấp giọng nói: “Cháu còn qua bên đó làm gì? Không phải đã xong hết rồi sao?”

“Còn chút chuyện cần phải thông báo.” Diệp Mạn giải thích.

Triệu Vĩnh An thở dài: “Nếu không phải chuyện gì gấp cháu không đi cũng được. Tin tức bên các cháu không nhận hàng đã truyền đến nhà máy, có người có thành kiến với cháu, chú sợ cháu đi sẽ chịu ấm ức.”

Diệp Mạn đã có tính toán đối với những việc như vậy, con người ấy mà luôn đem những sai lầm hoặc những bất hạnh của bản thân đổ lên đầu người khác. Hai năm trở lại đây, nhà máy được “thay da đổi thịt” bằng việc bán linh kiện, đời sống công nhân cũng được cải thiện vài phần, nay chắc quay lại thời kỳ trước giải phóng một lần nữa, việc khiếu kiện luôn là điều không thể tránh khỏi.

“Không sao, sớm muộn gì cũng phải gặp mặt, nói đôi câu cũng không mất miếng thịt nào đâu.” Diệp Mạn thản nhiên nói.

Triệu Vĩnh An thấy cô cứng đầu như thế thì cũng không thể làm gì khác hơn ngoài việc dặn dò cô: “Vậy cháu cẩn thận nhé, xong việc thì đi về ngay.”

“Vâng, cháu biết rồi, chú Triệu cũng đi làm việc đi.” Diệp Mạn phất tay cười rồi đi đến nhà máy sản xuất TV Hồng Tinh.

Vừa vào nhà máy, Diệp Mạn dường như cảm nhận được sự quan sát của mọi người, còn có cả bầu không khí đầy bất an trong nhà máy. Cô thấy hơi kỳ lạ, dù thời gian qua nhà máy không có nhận được đơn hàng nhưng hai năm qua lẽ ra nhà máy cũng phải có nguồn tài chính tích lũy chứ, cũng chưa đến mức gặp khó khăn ngay lập tức, nhưng tại sao mọi người lại có phản ứng như thế.

Diệp Mạn có quan hệ tốt với trưởng ban Mộc, liền đi thẳng đến phòng sản xuất tìm ông.

Trưởng ban Mộc thấy Diệp Mạn về đây, ông cũng không bất ngờ lắm cười nói: “Sao hôm qua không về cùng kế toán La?”

“Lúc đấy có chút việc nên bây giờ cháu mới về được.” Diệp Mạn giải thích, đi thẳng vào vấn đề, lấy ra một xấp tài liệu dày cộp có thông tin về khách hàng rồi đưa qua cho ông xem: “Trưởng ban Mộc, đây là thông tin về khách hàng chủ yếu của bộ phận bán buôn trong mấy năm qua, trên đó có họ tên, địa chỉ và tần suất mua hàng, cháu đã sao chép một bản, giờ cháu cũng không cần nữa nên cháu đưa nó cho trưởng ban Mộc, mọi người xem coi có giúp ích gì cho nhà máy được không?”

Có lẽ đây là một món quà lớn, trưởng ban Mộc nhận bằng hai tay, cảm kích nói: “Thật sự cảm ơn cháu nhiều lắm, Tiểu Diệp, cảm ơn cháu vì luôn nghĩ đến nhà máy.”

Diệp Mạn lắc đầu: “Không cần khách sáo đâu, cháu cũng từ nhà máy mà ra. Nếu không còn việc gì, cháu về trước nhé trưởng ban Mộc.”

“Được, chú sẽ không giữ cháu lại nữa, có thời gian thì đến nhà chơi cùng Tiểu Cầm nhé, đi thôi để chú tiễn cháu.” Trưởng ban Mộc niềm nở nói.

Hai người vừa ra khỏi phòng sản xuất thì đụng phải giám đốc Lưu đang chạy tới.

Mấy tháng không gặp, nếp nhăn trên mặt của giám đốc Lưu ngày càng hằn sâu, nhìn bằng mắt thường cũng thấy được sự mệt mỏi của ông.

Trông thấy Diệp Mạn, ông cố nặn ra một nụ cười: “Tiểu Diệp đến rồi à, vào phòng của chú ngồi một lúc đã.”

Thật ra Diệp Mạn cũng không muốn đi lắm, việc cô cần làm thì cũng làm rồi. Nhưng trưởng ban Mộc lại nhìn cô cầu cứu: “Tiểu Diệp lâu lắm mới về đây, đi thôi, chúng ta vào trong ngồi nói chuyện một lát.”

Trưởng ban Mộc trước đây xem như từng chăm sóc cô nên Diệp Mạn đành đồng ý.

Vào phòng rồi mà giám đốc Lưu vẫn không nói gì, trưởng ban Mộc đưa bản tài liệu khách hàng ra cho ông ấy xem qua một lượt: “Giám đốc Lưu ông xem này, hôm nay Tiểu Diệp đặc biệt gửi cái này cho chúng ta. Đây là thông tin về khách hàng mà cửa hàng họ đã thu thập được trong những năm qua, tất cả đều được ghi ra rõ ràng ở đây hết.”

Giám đốc Lưu nhận được thông tin khách hàng nặng trĩu này thì vô cùng xúc động: “Tiểu Diệp, cảm ơn cháu, chúng ta sẽ ghi nhớ lòng tốt của cháu với nhà máy trong lòng.”

Diệp Mạn lắc đầu: “Giám đốc Lưu, trưởng ban Mộc không cần khách sáo đâu, bộ phận bán sỉ của chúng cháu đã đóng cửa, những tài liệu này cũng không cần dùng đến nữa, nếu có thể giúp mọi người được một, hai phần thì tốt rồi. Giá khởi điểm của Giáp Thiên Hạ có thể rẻ hơn bộ phận bán buôn của chúng ta, chúng ta không thể đấu lại anh ta nhưng nhà máy thì có thể. Nhà máy đã cho chúng ta giá cả xuất hàng, chỉ cần chúng ta cố gắng giữ chân một vài khách hàng, duy trì hoạt động của nhà máy rồi mới tính đến những thứ khác.”

Ban đầu Diệp Mạn đồng ý với Tiêu Thư Dương, anh ta tiêu thụ hàng tồn kho của anh ta, cô và Bàng Dũng sẽ rút khỏi thị trường phụ tùng thiết bị gia dụng, nhưng cô không thể bày tỏ thái độ thay cho nhà máy sản xuất TV Hồng Tinh, điều này không bị coi là vi phạm cam kết. Tiêu Thư Dương học hỏi cô ở khắp mọi nơi, lấy thế đè người, dùng tiền ép cô rời bỏ cuộc chơi, cô thừa nhận nguồn tài chính và các mối quan hệ của mình không quá mạnh nên cô không đấu lại được anh ta, nhưng chỉ cần có cơ hội có thể chặn anh ta lại, Diệp Mạn tuyệt đối không bỏ qua.

Hồ sơ khách hàng này chính là một trong thứ “vũ khí” đó.

Bỏ ra nhiều tiền để đánh bại cửa hàng Lão Sư Phụ, giờ đây con đường làm ăn kinh doanh của Tiêu Thư Dương đang rộng mở, anh ta nhất định sẽ tính đến chuyện tăng giá để kiếm lại số tiền đầu tư khổng lồ năm xưa. Khi anh ta tăng giá chắc chắn khách hàng sẽ có ý kiến, nếu Hồng Tinh có thể nắm bắt thời cơ ra trận vào lúc đó thì chẳng phải là một cơ hội quá tốt rồi sao?

Cô cũng không mong chờ Hồng Tinh có thể đánh bại Tiêu Thư Dương, chỉ cần khiến anh ta tức giận, kéo về một bộ phận khách hàng là đủ rồi.

Hơn nữa chuyện này không phải là bất lợi đối với Hồng Tinh, trực tiếp xuất hàng từ nhà máy giá cả sẽ thấp hơn, có sức cạnh tranh hơn, có thể thu hút một số khách hàng để thêm thời gian cho nhà máy chuyển đổi hoặc trì hoãn việc đóng cửa nhà máy.

Giám đốc Lưu và trưởng ban Mộc nghe cô nói xong liền lập tức nhận ra giá trị của thông tin khách hàng này, nhưng vẻ mặt hai người không vui mừng lắm, vẫn mặt ủ mày cau: “Cảm ơn Tiểu Diệp, bọn chú sẽ thử xem sao, nếu như nhà máy được sống lại một lần nữa thì cháu chính là đại công thần của cả nhà máy.”

“Giám đốc Lưu khách sáo quá, cháu đi ra từ nhà máy, nhà máy là nhà mẹ đẻ của cháu đây là việc cháu nên làm. Nếu không còn việc gì khác thì cháu xin phép không làm phiền giám đốc Lưu và trưởng ban Mộc nữa, cháu về trước đây.” Diệp Mạn đứng dậy nói.

Giám đốc Lưu và trưởng ban Mộc ngồi phía đối diện cũng đứng lên theo.

Giám đốc Lưu nói: “Tiểu Diệp, bộ phận bán sỉ của các cháu bị đóng cửa, giờ cháu cũng không có việc làm chi bằng quay về nhà máy giúp chúng ta đi. Chú sẽ sắp xếp cho cháu vào bộ phận tiêu thụ hàng hóa, nhận chức phó quản lí, đợi mấy năm nữa lão Hồng về hưu thì cho cháu làm quản lí bộ phận tiêu thụ, cháu thấy thế nào?”

Diệp Mạn rất ngạc nhiên, cô chỉ mới hai mươi ba tuổi, ở một đơn vị phân biệt đối xử như xí nghiệp quốc doanh cũ, thế mà giám đốc Lưu lại để cô lên làm người đứng thứ hai của bộ phận tiêu thụ, quả thật là vô cùng có thành ý. Nhưng Diệp Mạn thật sự không muốn gia nhập một con tàu nát bét khắp nơi như vậy, hơn nữa Hồng Tinh không chịu cải cách mạnh mẽ, có nhiều vấn đề nội bộ, cô nhảy cấp như thế chắc chắn sẽ gặp phải nhiều vấn đề, không thể toàn tâm toàn ý làm việc, e rằng sẽ tiêu hao nhiều sức lực và tinh thần đối với mối quan hệ cấp trên.

Nên Diệp Mạn chỉ ngạc nhiên một giây, không do dự mà từ chối ngay lập tức: “Cảm ơn sự cất nhắc của giám đốc Lưu, tài năng của cháu còn kém, chỗ giấy tờ này là chuyện nên làm mà, chú cũng đừng vì mấy thứ này mà làm mất quan hệ với các đồng nghiệp nhà máy.”

Nghe vậy, ánh mắt mong chờ của giám đốc Lưu trở nên buồn bã, ông mở miệng nói có chút khó khăn: “Tiểu Diệp, coi, coi như lãnh đạo này cầu xin cháu, cháu đến giúp nhà máy đi, nếu còn tiếp diễn như này nữa có lẽ nhà máy sẽ phải đóng cửa mất…”

Diệp Mạn kinh ngạc nhìn ông: “Sao lại thế? Hai năm trước nhà máy có lợi nhuận nhờ việc sản xuất linh kiện, có lẽ vẫn sẽ chống đỡ được, qua một thời gian ngắn, phía Giáp Thiên Hạ chắc chắn sẽ tăng giá, chỉ cần cố thêm một, hai tháng thì nhà máy có thể lấy lại một số đơn hàng, tuy có lẽ sẽ không được nhiều như trước kia nhưng để giải quyết nhu cầu cấp thiết của nhà máy, để nhà máy cố duy trì hoạt động thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.”

Cô đã tính trước, chỉ cần Hồng Tinh đảm bảo giữ được một phần ba số lượng khách hàng, lợi nhuận gộp trên mười phần trăm là đủ để nhà máy tồn tại. Hơn nữa, cuộc chiến giá cả không thể diễn ra mọi lúc, lợi nhuận gộp chắc chắn sẽ tăng trong năm tới.

Trưởng ban Mộc nhìn Diệp Mạn, ấp úng nói: “Diệp Mạn, trong nhà máy bây giờ có 1.500 công nhân viên, lương mỗi tháng cũng phải tầm 100.000 tệ.”

Diệp Mạn ngạc nhiên nhìn ông ấy: “Nhiều thế cơ á!”

Lúc cô nghỉ làm ở nhà máy, mới chỉ có 1.000 người, chỉ trong hai năm ngắn ngủi số người làm đã tăng thêm một phần hai. Mỗi tháng phải chi ra mấy chục nghìn tiền lương, khi hiệu suất công việc của nhà máy giảm sút thì những người này là gánh nặng nhất của nhà máy.

Diệp Mạn không biết phải nói gì với họ. Trước đây cô cũng đã nhắc họ rồi đừng tuyển người một cách mù quáng, cửa hàng linh kiện có thể không tồn tại lâu, nhưng khi có tiền họ lại liều lĩnh tuyển người, thành tích quan trọng như vậy sao?

Giám đốc Lưu vô thức nhìn sang đôi mắt không thể tin được của Diệp Mạn, ông vội vàng xấu hổ nhắm mắt lại theo bản năng. Chuyện đến nước này ông cũng hối hận lắm.

Trưởng ban Mộc nói thay giám đốc Lưu: “Tiểu Diệp, chuyện này cũng không thể trách giám đốc Lưu được. Lúc đó các cháu cần hàng gấp, nhà máy không kịp sản xuất thiếu rất nhiều nhân viên, thấy lợi ích được cải thiện, nhiều người tìm đến giám đốc Lưu hy vọng nhà máy có thể giúp bọn họ. Giám đốc Lưu mềm lòng đồng ý, mới đầu cũng chỉ định tuyển 100 người, nhưng sau đó…”

Ngày càng có nhiều người nhờ vào các mối quan hệ, mỗi người đều có khó khăn riêng, ai cũng có lý do riêng, là lãnh đạo thì không thể bên trọng bên khinh, từ chối cái nào cũng không được, cuối cùng thì thành ra như bây giờ.

Diệp Mạn không biết nói gì hơn.

Dù gì cô cũng không phải là người nhà máy, can thiệp quá nhiều cũng không thích hợp: “Cháu hiểu rằng giám đốc Lưu và trưởng ban Mộc cũng đã rất khó xử.”

Không còn cái gì cả. Hồng Tinh hôm nay chỉ còn là mớ hỗn độn, mà mớ hỗn độn ấy không phải do cô gây ra nên cô không có trách nhiệm phải đi lau dọn.

Nghe thấy Diệp Mạn không muốn quan tâm, trưởng ban Mộc cười khổ, ông ấy nói ra một bí mật kinh ngạc: “Từ khi biết bộ phận bán sỉ có ý định đóng cửa, bọn chú cũng tích cực khai thác nguồn khách hàng. Dạo trước, nhà máy bị lừa mất hơn một triệu tiền hàng, bây giờ không còn vốn lưu động nữa, lương tháng trước cũng nhờ vào tiền hàng của cháu mới có thể chi trả đúng hạn, tháng này cũng sắp cuối tháng rồi mà vẫn chưa thể thanh toán tiền lương.”

Chương kế tiếp