Tôi Trọng Sinh Trước Khi Đổi Hôn

Chương 57: Canh hai
Bàng Dũng run rẩy hai tay, hưng phấn giơ tờ phiếu gửi tiền chạy vào trong tiệm, vẫy tay với Diệp Mạn: “Thành, thành công rồi, Lâm Hành đã gửi tiền qua đây.”

Anh ta kích động đem phiếu gửi tiền tới trước mặt Diệp Mạn, trên mặt ngày xưa đều là nản lòng, nay lại vui rạo rực. Ba trăm nghìn này đúng là không uổng phí, quan trọng nhất là, lừa Giáp Thiên Hạ một vố khiến bọn họ cút về số không.

Diệp Mạn nhận phiếu gửi tiền, xem số tiền trên đó vui vẻ nói: “Xem ra Lâm Hành đã lừa bọn họ không ít tiền.”

Trước đó bọn họ đã thoả thuận sau khi thành công, mặc kệ Lâm Hành kiếm lời được nhiều hay ít đều phải đưa tiền tiết kiệm trong hai tháng cho Lão Sư Phụ, giá gốc là một trăm nghìn nếu không đủ thì tự Lâm Hành bỏ vào đó. Không ngờ Lâm Hành một lần liền gửi qua đây ba trăm vạn, có lẽ lần này Giáp Thiên Hạ cũng thật sự hạ giá thấp hơn so giá quy định.

Bàng Dũng giơ phiếu gửi tiền thấy thế nào cũng đẹp: “Không ngở thằng nhóc Lâm Hành này còn rất giữ chữ tín, thật sự đưa cho chúng ta nhiều tiền như vậy.”

Thật ra nếu anh ta muốn lừa gạt, chỉ đưa một trăm nghìn ra, phía bọn họ cũng không có biện pháp gì.

Diệp Mạn cười cười nói: “Chỉ sợ đây cũng là phí bịt miệng, chuyện này đừng nói ra ngoài, sau này Lâm Hành còn muốn hợp tác cùng Giáp Thiên Hạ, nếu như bị Giáp Thiên Hạ biết chúng ta hợp lại lừa tiền của anh ta, bọn họ không có cách nào với chúng ta, nhưng lỡ như nghĩ cách làm khó dễ Lâm Hành, chẳng phải là sẽ phiền cho bọn Lâm Hành sao.”

Bàng Dũng có chút tiếc nuối nói: “Tôi còn đang định cầm phiếu gửi tiền này đi đánh vào mặt Giáp Thiên Hạ, thật muốn xem biểu cảm của bọn họ khi biết rõ sự thật.” Giáp Thiên Hạ cho rằng đang tính kế họ, không nghĩ rằng tới cuối cùng vẫn là bị họ lừa.

“Bọn họ vẫn luôn chẳng hay biết gì, còn cảm thấy dùng cơ trí sẽ đánh bại chúng ta. Anh chọc thủng để bọn họ biết được, về sau anh ta còn cắn câu nữa sao? Quan trọng nhất chính là, bây giờ chúng ta lại tìm cách vớt một chút tiền từ trên người bọn họ?” Diệp Mạn cười an ủi anh ta.

Bàng Dũng nghe được câu cuối cùng lập tức phấn khởi tinh thần, đến phiếu gửi tiền cũng chẳng nhìn chỉ nhìn chằm chằm Diệp Mạn: “Cô còn có cách lừa bọn họ lần nữa sao? Lần này định tìm ai hỗ trợ?”

Diệp Mạn nhìn bộ dáng kích động của anh ta, có chút buồn cười: “Không vội, trước đem phiếu gửi tiền lấy tiền về, vẫn là chia theo tỉ lệ ban đầu đi.” Hiệu quả và lợi ích của cửa hàng gần đây vẫn không tốt, đã lâu họ chưa có chia tiền mà còn không ngừng đưa tiền vốn vào cửa hàng.

Bàng Dũng nghe được lời này, lắc đầu trực tiếp đẩy phiếu gửi tiền cho Diệp Mạn nói: “Lần tính toán này, tất cả đều là do cô nghĩ cách, tôi cũng chưa làm gì, tiền này cô cầm đi. Diệp Mạn, tôi biết cô là người rất có chí hướng, nhất định sẽ không gửi tiền vào ngân hàng lấy lãi, sau này sẽ cần đến tiền này, tôi không thể lấy của cô.”

Thật ra họ đều biết, nếu mất đi khách hàng quan trọng là Lâm Hàng thì ngày mà cửa hàng bán sỉ linh kiện gia dụng Lão Sư Phụ đóng cửa sẽ càng ngày càng gần. Nghĩ đến đây, tâm trạng hưng phấn của Bàng Dũng khi vừa cầm phiếu gửi tiền không còn sót lại chút gì.

Diệp Mạn biết anh ta là có ý tốt, nhưng đây là do tạo áp lực giảm giá khiến Giáp Thiên Hạ không còn biện pháp cho nên mới lừa họ được số tiền này, tuy ý tưởng là do cô nghĩ, nhưng làm đối tác Bàng Dũng cũng nên có một phần, chỉ cần một ngày chưa giải tán, trong cửa hàng có tiền lời lãi, chia tiền sẽ có anh ta.

“Anh Bàng, tiền này là anh nên có, anh cứ cầm đi không tôi tức giận đó. Anh vẫn cảm thấy băn khoăn, vậy chờ sau khi cửa hàng đóng cửa, đưa tư liệu khách hàng cho tôi xem, được chứ?"

Bàng Dũng lập tức gật đầu, hiểu rõ nói: “Đương nhiên là được, nếu cô cần dùng thì nói cho tôi, dù sao tôi cũng không làm gì, giữ lại thì vô ích, hay là đưa cho Hồng Tinh đi.”

Người khác không biết nhưng anh ta là người biết rất rõ, Diệp Mạn là người coi trọng tình nghĩa, lần này hai người họ tuy có chút tổn thất nhưng thảm nhất vẫn là Hồng Tinh, lại còn có nhiều người như vậy, chợt không có nguồn doanh thu thì nhà máy làm sao có thể trụ được! Có lẽ có tư liệu khách hàng còn có thể trụ được một thời gian.

Diệp Mạn cười gật đầu: “Đúng vậy, nên đưa cho họ, sau này có như thế nào thì phải xem chính họ."

Nửa năm qua nên khuyên gì thì cô đều đã khuyên, Hồng Tinh nói giá cả không thể giảm, vẫn luôn trả giá không thể kiếm ra tiền, cô cũng không áp giá quá thấp cho Hồng Tinh. Hồng Tinh đưa hàng ít hay nhiều tới, cô đều dựa vào giá cả lúc trước đã thỏa thuận mà lấy, có thể xem như tận tình tận nghĩa.

Bàng Dũng gật đầu, hai người đi bưu cục, phiếu gửi tiền lấy ra ba trăm nghìn, từng người chia một trăm tám mươi nghìn và một trăm mười hai nghìn, sau ba, bốn tháng họ lần đầu tiên kiếm được số tiền lớn như vậy trong một lần, so với cửa hàng tháng trước họ kiếm được đều hoà nhau, nhưng hai người đều không vui, trên thị trường kinh doanh không cẩn thận sẽ bị phá sản, mặc dù vừa kiếm được một số tiền lớn nhưng vẫn không nên quá vui mừng.

Bắt đầu đếm ngày đóng cửa hàng. Trở lại cửa hàng, hai người bắt đầu kiểm tra lại hàng hóa trong kho, không tra không biết, một khi tra liền biết kho hàng vẫn còn chất đầy hàng hoá. Đặc biệt là theo chân Giáp Thiên Hạ giảm giá, lại hạ thấp hơn hai phần trăm so với bọn họ, ngoài khách hàng cũ đã không còn nhiều người đến lấy hàng của bọn họ.

Nhìn đống hàng hóa này, Bàng Dũng có chút phát sầu, quay đầu hỏi Diệp Mạn: “Cô nói xem đống hàng này nên làm gì đây? Nếu không chúng ta giảm giá tiếp, thấp hơn một ít với bên Giáp Thiên Hạ, xử lý một phát xong luôn.”

Hàng hoá nhiều như vậy, nếu không làm cũng không thể cứ giữa hàng hóa lại trong tay được, tuy rằng giảm giá sẽ mất một phần tiền, nhưng tính toán lại hôm nay có đến ba trăm nghìn, cũng không đến nổi nào.

Diệp Mạn lại không đồng ý, cô nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Không được, giảm giá cũng vô dụng, hiện tại khách hàng đều đang chờ xem, bọn họ bị giá cả không ngừng giảm trong nửa năm này kích thích, cho rằng giá cả sẽ tiếp tục ngày càng giảm. Nếu lại giảm giá, khéo có khả năng họ lại tích trữ hàng hoá, trong thời gian ngắn không thể xử lý được. Tôi có cách, trước tiên thông báo cho Hồng Tinh bên kia đi.”

Bàng Dũng nghe cô nói như vậy cũng không kiên quyết. Hai người đi ra khỏi kho hàng, đi tìm kế toán La nói chuyện.

“Kế toán La, mấy năm nay cô vất vả rồi, hiện tại tình trạng trong cửa hàng như thế nào chắc cô cũng biết, Phủ Tây cũng đổi sang Giáp Thiên Hạ để lấy hàng hóa, chúng tôi thật sự không thể tiếp tục duy trì được nữa, ngày mai cô cứ trở về đi.” Diệp Mạn nói xong liền đưa cái bao lì xì cho kế toán La: “Cảm ơn cô đã hỗ trợ chúng tô mấy năm nay.”

Kế toán La nhéo nhéo bao lì xì, không dày lắm nhưng cũng không ít, bởi vì năm trước tiền giấy giá năm mươi tệ cùng một trăm tệ đã được sử dụng.

Cô ta đẩy tiền lại: “Anh Bàng, Diệp Mạn, tôi biết rồi, tôi cũng làm ở Lão Sư Phụ lâu như vậy tính là nhân viên của Lão Sư Phụ, để tôi đi cùng nó xong đoạn đường cuối cùng đi.”

Diệp Mạn lấy lại bao lì xì: “Vậy được, cảm ơn cô.”

Sau khi nói chuyện với kế toán La xong, Diệp Mạn lại đến bưu cục gọi điện cho giám đốc Lưu.

Giám đốc Lưu ở đầu điện thoại bên kia im lặng hồi lâu, giọng nói khàn khàn hỏi: “Tiểu Diệp, thật sự không còn cách nào khác sao?”

Mới nửa năm đã thay đổi, sao xã hội bây giờ lại biến đổi nhanh như vậy!

Diệp Mạn bất đắc dĩ nói: “Giám đốc Lưu, doanh số mấy tháng này cháu đều gửi trong nhóm cho chú xem, cháu cho rằng hẳn chú đã chuẩn bị tâm lý.”

Giám đốc Lưu ấp úng nói: “Chú, chú không ngờ lại nhanh như vậy.”

Nói không được là không được ngay, là một người cả đời làm trong nhà máy và đi được tới vị trí này thật sự không thể lý giải được.

Diệp Mạn bất đắc dĩ nói: “Giám đốc Lưu, trong vòng một tuần nếu hàng tới cháu sẽ cố gắng, quá một tuần chúng cháu không nhận nữa. Khoản tiền cuối cùng này cháu sẽ gửi chú trước tết.”

Hợp đồng đặt hàng lúc đầu họ kí đã quá thời hạn từ lâu, năm ngoái đều là dựa vào mọi người tự giác duy trì. Lúc Giáp Thiên Hạ bắt đầu xuất hiện, Diệp Mạn liền đưa biện pháp phòng ngừa cho nhà máy, mọi người đều biết ngày này sớm muộn cũng sẽ đến.

Giám đốc Lưu bất đắc dĩ tắt điện thoại.

Sáu ngày sau, Hồng Tinh đưa một đợt hàng hóa cuối cùng đến, ba chiếc xe to trải dài, đóng gói chặt chẽ, trong đó một chiếc xe tải là mượn của nhà máy bên cạnh.

Kho hàng đã chất đầy, lô hàng này chỉ có đặt trong văn phòng hoặc bên ngoài cửa hàng, sau khi sắp xếp xong, Diệp Mạn và Bàng Dũng dành phần lớn thời gian ban ngày để kiểm kê lại số lượng, sau nửa năm tích lũy, đã tích lũy hơn ba trăm triệu hàng hóa.

Bàng Dũng cười khổ: “Xem ra cửa hàng chúng ta sẽ không phải đóng cửa quá sớm, lô hàng này đủ cho chúng ta bán nửa năm.”

Hiện giờ không có khách hàng quan trọng là Lâm Hành, nhiều khách hàng cũ lại bị Giáp Thiên Hạ cướp đi rồi, dựa theo doanh số trước mắt, chỉ sợ nửa năm cũng không bán xong.

Diệp Mạn nhẹ nhàng nhếch môi, mỉm cười nói: “Không cần lo lắng, lô hàng hóa này tôi đã tìm được người mua rồi. Anh chuẩn bị một chút, ngày mai chúng ta đi tìm ông chủ của Giáp Thiên Hạ.”

Bàng Dũng kinh ngạc nhìn Diệp Mạn: “Cô muốn bán lô hàng này cho Giáp Thiên Hạ?”

Đây cũng quá là điên rồi, bọn họ chính là đối thủ cạnh tranh đó.

Thấy anh ta khiếp sợ, Diệp Mạn cười nói: “Đây cũng không phải là không có khả năng, trên thương trường vĩnh viễn không có kẻ thù, cũng sẽ không có bạn bè. Huống chi, lô hàng này của chúng ta không bán cho bọn họ, anh muốn ở chỗ này thét to mỗi ngày à? Anh đừng lãng phí thời gian, tôi không rảnh mà theo anh đâu, hết năm nay tôi dự định làm việc khác rồi.”

Nghe được câu cuối, Bàng Dũng vui vẻ vội vàng hỏi: “Diệp Mạn, cô có kế hoạch mới rồi à?”

Trong lòng Diệp Mạn có một ít ý tưởng, nhưng giờ nói còn hơi sớm, cô nói: “Mấy năm mệt nhọc nên nghỉ ngơi một chút, hết năm nay tôi tính tới tỉnh thành cùng anh Bàng, nếu anh có hứng thú chúng ta lại cùng làm!”

“Được.” Nghe được lời này, trong lòng Bàng Dũng vui vẻ hơn rất nhiều. Tuy rằng muốn làm lại ngành sản xuất, nhưng người vẫn còn, còn lo không được nữa sao.

*

Ngày kế, hai người cùng đi tới cửa hàng Giáp Thiên Hạ.

Đây là lần đầu tiên hai người tới Giáp Thiên Hạ, nhưng làm đối thủ một mất một còn, dù chưa đối mặt chính thức nhưng luôn hiểu rõ đối phương như trong lòng bàn tay.

Khi hai người bọn họ vừa vào cửa, Hứa Quốc An liền báo việc này với Lý Hưởng. Lý Hưởng có chút lưỡng lự, chạy nhanh vào văn phòng Tiêu Thư Dương nói qua về tình huống bên ngoài: “Ông chủ, không lẽ là do Lâm Hành bị chúng ta cướp mất, Diệp Mạn và Bàng Dũng tức giận, cố ý tới kiếm chuyện.”

Tiêu Thư Dương xoay bút máy, tâm trạng rất tốt nhẹ nhàng nói: “Mời bọn họ vào.”

Lý Hưởng lập tức vui vẻ đứng lên: “Được.”

Hắn ta chạy ra, làm như giữa họ chưa từng chuyện gì xảy ra, nhiệt tình duỗi tay: “Ồ, thì ra là ông chủ Bàng, cô chủ Diệp tới, chào ngài. Hai vị đại giá quang lâm, tôi thật sự không kịp đón tiếp từ xa, ông chủ chúng tôi đang chờ ở bên trong, mời hai vị đi cùng tôi.”

Bàng Dũng tức giận mà liếc mắt nhìn hắn ta, không tình nguyện vào trong văn phòng.

Tiêu Thư Dương ngồi trên chiếc ghế bằng da, vẻ mặt cực kỳ thả lỏng, duỗi tay tiếp đón Diệp Mạn và Bàng Dũng: “Hai vị mời ngồi, Lý Hưởng, mang một ấm trà ô long lần trước giám đốc Viên đưa cho tôi lại đây, hôm nay tôi phải tâm sự thật tốt với ông chủ Bàng, cô chủ Diệp!”

Một tư thái như người chiến thắng làm Bàng Dũng muốn vạch trần sự thật, khiến đối phương biết rõ ai mới là thằng ngốc.

Diệp Mạn nhẹ nhàng túm tay áo anh ta, nhắc nhở anh ta bình tĩnh, sau đó cười nói: “Vậy cảm ơn ông chủ Tiêu đã nhiệt tình tiếp đãi chúng tôi.”

Tiêu Thư Dương để tay trên bàn, mắt lộ ra thưởng thức: “Thật ra họ Tiêu tôi vẫn luôn rất bội phục hai vị, cũng luôn muốn kết bạn với hai vị, nhưng vẫn không tìm được cơ hội thích hợp!”

“Phương thức kết bạn của anh chính là cướp khách hàng của chúng tôi, cũng rất mới mẻ đó, cách kết bạn như vậy thật sự làm tôi chịu không nổi.” Bàng Dũng không nhịn được, đâm chọc anh ta một câu.

Diệp Mạn vội vàng hoà giải: “Ông chủ Bàng bên chúng tôi có chút nóng nảy, ông chủ Tiêu đừng để bụng, trên thương trường không thể để bụng.”

“Vẫn là cô chủ Diệp hiểu biết.” Tiêu Thư Dương khen ngợi nhìn Diệp Mạn, trực tiếp tung cành ô-liu ra: “Tôi vô cùng thưởng thức hai vị, hai vị có muốn phát tài cùng tôi không.”

Bàng Dũng, Diệp Mạn nhướng mày: “Ồ, ông chủ Tiêu có diệu kế gì để phát tài đây?”

Tiêu Thư Dương chỉ vào bản đồ treo trên vách tường nói: “Ngoài tỉnh Vân Trung, tỉnh Thông, hoạt động buôn bán của linh kiện gia dụng ở hai tỉnh đã thành quy mô lớn, hai tỉnh bên cạnh vẫn chưa hình thành, cô chủ Diệp, ông chủ Bàng, hai người có hứng thú về việc chúng ta sẽ hợp tác đầu tiên là cùng giành được thị trường linh kiện gia dụng ở bốn tỉnh này không?”

Cho dù không tiếp tục làm đối thủ, Diệp Mạn cũng phải cảm thán một câu, Tiêu Thư Dương này thật là nhân tài có dã tâm bừng bừng, hơn nữa đằng sau anh ta còn có tài nguyên hùng hậu chống đỡ, không giống bọn họ làm hai, ba năm mới miễn cưỡng giành được thị trường ở tỉnh Vân Trung, nhưng không đến nửa năm đã bị người ta cướp mất.

“Hợp tác như thế nào?” Diệp Mạn tò mò hỏi.

Tiêu Thư Dương chỉ chỉ mặt khác nhau của hai tỉnh nói: “Tôi sẽ cung cấp hàng hóa, hai người phụ trách bán, lợi nhuận chia 6/4, tôi sáu, hai người bốn, đương nhiên hai cũng có thể lấy hàng từ chỗ tôi, yên tâm tôi sẽ không thu giá cao với hai người, nhà máy Hồng Tinh thu hai người bao nhiêu tiền, tôi thu hai người bấy nhiêu tiền, hơn nữa là số lượng hàng hóa là vô hạn, trong ba tháng có thể cho hai người nợ, ba tháng sau mới bắt đầu lấy tiền hàng.”

Điều kiện này ưu đãi còn nhiều hơn so với lúc trước bọn họ đưa cho Lâm Hành, với lại có của cải nhiều như vậy không có gì là bọn họ không làm được.

Có điều nếu muốn bọn họ làm đại lý kiếm tiền cho anh ta, chỉ có thể nói anh ta nghĩ hay quá, chỗ lợi nhuận này còn không đủ để làm Diệp Mạn động lòng.

“Cảm ơn ông chủ Tiêu đã cân nhắc, nhưng tôi và anh Bàng đều đã mệt mỏi vì làm mấy cái này, muốn nghỉ ngơi không muốn tiếp tục lăn lộn nữa.” Diệp Mạn tìm cớ uyển chuyển từ chối.

Đối với lời từ chối dứt khoát rõ ràng của cô như vậy, Tiêu Thư Dương cũng không ngạc nhiên lắm, trước kia hai người này vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, ở chỗ anh ta liền bị đả kích lớn như vậy, bây giờ kích động không đáp ứng cũng là bình thường. Nhưng anh ta tin rằng chờ khi họ bình tĩnh lại sẽ biết đề nghị này của anh ta tốt biết bao.

“Không có gì, đề nghị này của tôi sẽ luôn có hiệu lực đối với hai người. Nếu khi nào hai vị nghĩ thông suốt, hoan nghênh lại tới tìm tôi.” Tiêu Thư Dương ra vẻ khá dễ tính.

Hai bên đều hòa nhã lịch sự, nếu không nhìn sắc mặt đen xì của Bàng Dũng đang ngồi bên cạnh, không ai tin hai bên là đối thủ một mất một còn.

Tiêu Thư Dương tự tin, Diệp Mạn không tỏ ý kiến cười, nhàn nhạt nói: “Ông chủ Tiêu, hôm nay chúng tôi tới tìm anh là có việc cần nhờ anh.”

“Ồ, chuyện gì, cô chủ Diệp cứ nói.” Tiêu Thư Dương một ngụm đồng ý: “Chỉ cần có thể hỗ trợ, tôi nhất định liền giúp.”

Diệp Mạn lấy hai tờ giấy từ trong túi, đẩy đến trước mặt Tiêu Thư Dương: “Ông chủ Tiêu trượng nghĩa như vậy, tôi cũng nói thật với anh, cửa hàng của chúng tôi không kinh doanh nổi nữa, nhưng kho hàng vẫn còn không ít hàng hóa, không biết ông chủ Tiêu có cảm thấy hứng thú?”

Tiêu Thư Dương nhìn thoáng qua con số trên giấy, đáy mắt lướt qua một tia kinh ngạc, mấy người này… hàng hóa của Lão Sư Phụ lại tồn kho đến mấy triệu. Có lẽ mấy năm nay hai người họ tích góp tiền, tất cả đều quăng vào thứ này.

“Nhiều vậy à…” Tiêu Thư Dương xoa xoa giữa mày, tỏ vẻ khó xử: “Hàng của cô chủ Diệp cùng ông chủ Bàng quá nhiều, chỉ sợ chỗ tôi không thể ăn một phát nhiều hàng như vậy được.”

Lừa ai thế! mỗi tháng Lâm Hành đều phải lấy một triệu năm trăm hàng từ chỗ anh ta, doanh số tỉnh Vân Trung còn to hơn so Lâm Hành, tất cả toàn về Tiêu Thư Dương, một tháng là anh ta có thể bán được lô hàng này hết. Từ chối cũng chỉ là muốn nhân cơ hội ép giá.

Diệp Mạn cũng không chọc thủng anh ta, chỉ thất vọng rũ mi mắt, giọng nói vô lực: “Vậy không còn cách vào, chúng tôi chỉ có thể từ từ bán, may mắn thì có người mua, linh kiện thì trong ba bốn năm cũng sẽ không hỏng, hy vọng có thể bán xong trong một hai năm.”

Ý gì đây? Còn muốn tiếp tục ép giá với Giáp Thiên Hạ? Lý Hưởng cảm thấy Lão Sư Phụ giống con gián đánh mãi không chết, sắp chết tới nơi rồi còn ngoan cố.

Có lời Tiêu Thư Dương không tiện nói, anh ta cầm lấy ấm trà châm trà, nhân cơ hội nói: “Không biết cô chủ Diệp tính bán bao nhiêu tiền?”

Diệp Mạn nâng chén trà lên nhẹ nhàng uống một ngụm, chậm rì rì nói: “Giá trọn gói ba triệu năm!”

Cái gì? ấm trà trong tay Lý Hưởng run lên một chút, nước bên trong thiếu chút nữa bắn ra ngoài, hắn ta vội vàng cầm chắc ấm trà, không thể tưởng tượng mà nhìn Diệp Mạn: “Cô chủ Diệp đang nói giỡn à, lô hàng này cùng lắm cũng chỉ có ba triệu mốt.”

Toán học của hắn ta cực tốt, hơn nữa khi Diệp Mạn thống kế con số ra, Tiêu Thư Dương liền đưa danh sách này giao cho hắn ta, hắn ta yên lặng tính toán giá cả ở trong lòng, giá cả lô hàng này lấy từ nhà máy Hồng Tinh hẳn là trên dưới ba triệu, không vượt quá ba triệu mốt.

Bỏ ra ba triệu để mua hàng giờ lại nhờ bọn họ tiếp nhận, một hơi liền tăng mấy trăm nghìn, chỉ có thể nói cô chủ Diệp này trông là một người phụ nữ yếu đuối, nhưng thật sự cũng quá độc địa.

Diệp Mạn treo nụ cười trên mặt: “Quản lí Lý, cũng không thể tính như vậy. Hàng hóa này của chúng tôi bị tích trữ vài tháng, số tiền này tiền lãi gửi ngân hàng, chưa kể còn có tiền lương công nhân, tiền điện tiền nước tiền thuê nhà, phí bảo quản, tất cả tôi đưa ra đều là giá gốc!”

Vừa rồi ở trong phòng cô còn nói mình không cần tiền, lúc này mới vài phút đã thay đổi! Lý Hưởng thật sự bội phục Diệp Mạn là sư tử há mồm lớn, hắn ta chưa thấy ai có thể trợn mắt nói dối như vậy.

Lý Hưởng nhìn thoáng qua Tiêu Thư Dương đang nâng chén trà, biết ông chủ không hài lòng liền nói ngay: “Vậy cũng đắt quá, cô chủ Diệp mong cô thành tâm một chút, chúng tôi cũng thành tâm một chút, ngoài Giáp Thiên Hạ chúng tôi trong tỉnh Phụng Hà này sẽ không tìm được nhà nào đồng ý mua lô hàng hóa này của hai người đâu, mức giá nên hợp lí một chút, chúng tôi mới có thể tiếp tục giúp hai vị, hai vị cũng đỡ phải lăn lộn trong thị trường này mà không có lời.”

“Thôi! Diệp Mạn à, em cũng đừng làm khó người khác. Nếu Giáp Thiên Hạ không nổi, chúng ta cứ chậm rãi bán. Nếu em không rảnh ở trong tiệm với anh, dù sao hiện tại khách hàng cũng ít, không cần nhiều người làm gì, có anh và Kiến Tân bán là được, một tháng bán một trăm nghìn, tám chục nghìn, như vậy là bán xong, cũng không tốn nhiều phí lắm có tiền lương của một mình Kiến Tân mà thôi.” Bàng Dũng bỗng nhiên xụ mặt chen vào nói.

Lý Hưởng không biết phải nói tiếp như thế nào, rõ ràng bọn họ muốn áp chế Lão Sư Phụ, cửa hàng đồ điện gia dụng Lão Sư Phụ cũng áp chế bọn họ. Cứ tiếp tục như vậy bọn họ cũng không có lãi, bởi vì có Lão Sư Phụ ở bên cạnh quấy rấy, bọn họ cũng không thể nâng giá lên giá thị trường bình thường được. Tuy rằng bọn họ lấy giá hàng hóa luôn thấp hơn Lão Sư Phụ, nhưng hiện tại cũng chỉ có 8% lãi gộp, còn phải trừ tiền lương công nhân, phí vận chuyển, phí quảng cáo, căn bản không kiếm được tiền.

Hiển nhiên Lão Sư Phụ cũng nhìn thấy điểm này, mượn điều đó để áp chế, buộc bọn họ phải ăn lô hàng này.

Quả nhiên, đầu óc của những ông bà chủ này đều không phải bình thường, chuyện này hắn ta không làm chủ được vì vậy liền nhìn về phía Tiêu Thư Dương.

Tiêu Thư Dương cũng biết đã đến lúc anh ta phải lên tiếng, nếu không cuộc đàm phán này sẽ đi vào cục diện bế tắc. Anh ta buông chén trà, nhìn thẳng vào mắt Diệp Mạn: “Ba triệu ba, tôi lấy lô hàng này.”

Diệp Mạn nhẹ nhàng lắc đầu, cắn chết không chịu đồng ý: “Ba triệu rưỡi, thiếu một đồng cũng không được. Ông chủ Tiêu, số tiền này coi như là số tiền bồi thường khi đuổi chúng tôi ra khỏi thị trường đi, trong vòng một tháng bên anh đã có thể kiếm lại hai trăm nghìn của giá chênh. Nhưng nếu cửa hàng chúng tôi vẫn mở, kết quả như thế nào chắc ông chủ Tiêu cũng rất rõ. Nếu anh không đồng ý, chúng tôi sẽ giảm giá thêm 2%, từ từ bán, số lượng có hạn một tháng là có thể bán năm trăm nghìn hàng hóa trong nửa năm!”

Lão Sư Phụ làm như vậy, trong nửa năm Tiêu Thư Dương không tăng giá vậy sẽ không kiếm được tiền.

“Cô uy hiếp tôi.” Tiêu Thư Dương nheo mắt.

Diệp Mạn nhẹ nhàng lắc đầu: “Không dám, tôi đây là muốn thảo luận hợp tác với ông chủ Tiêu. Tiền ấy, mọi người đều phải muốn kiếm mới có thể lâu dài, ông chủ Tiêu anh nói có phải hay không?”

Ánh mắt hai người chạm nhau, một bên mang theo ý cười, một bên hòa nhã, tựa hồ như rất thân thiện nhưng Lý Hưởng ở giữa vẫn cảm giác được sát khí. Hắn ta ngừng hô hấp lại, không dám phát ra tiếng thở.

Ánh mắt hai người chém giết nhau hồi lâu, Tiêu Thư Dương lại nâng chén trà lên mới phá vỡ không khí giằng co lúc này.

Anh ta cúi đầu nhìn lá trà trôi nổi trên chén trà, cuối cùng thỏa hiệp, chỉ là giọng điệu có chút nghiến răng nghiến lợi: “Được, rất tốt, cô chủ Diệp quả là một nhân tài. Tôi đồng ý với cô, ba triệu rưỡi, một đồng cũng không thiếu!”

Chương kế tiếp