Tôi Trọng Sinh Trước Khi Đổi Hôn

Chương 76: Canh một
"Em gái, làm phiền em phải lặn lội từ xa tới đây rồi, em đi xem anh Bàng đi, bọn chị hỏi cái gì anh ấy cũng không chịu nói." Chị dâu Bàng lau đôi mắt đỏ hồng, lo lắng nói.

Diệp Mạn nhẹ nhàng vỗ vai an ủi chị Bàng: "Chị dâu, chị cũng đừng lo lắng quá, trở về là tốt rồi, những chuyện khác đều là việc nhỏ thôi."

Chị Bàng cười khổ gật đầu: "Chị hiểu rồi, bây giờ anh ấy trở lại, ít nhất chị còn yên tâm được chứ mấy ngày trước không hề có tin tức gì, chị cứ mơ thấy anh ấy xảy ra chuyện, không phải mất tiền thì cũng là bị người ta đánh. Bây giờ cũng chẳng mong gì hơn, người một nhà yên ổn ở cạnh nhau là đủ rồi."

"Sẽ như vậy mà, không phải anh Bàng đã về rồi sao? Chị dâu, để em đi xem xem thế nào đã." Diệp Mạn cười nói.

Chị Bàng hít mũi: "Ừm, làm phiền em rồi, giữa trưa ở lại ăn cơm đi, hôm nay Kiến Tân đi chợ mua ít thịt bò với cá, chúng ta đón gió tẩy trần cho anh Bàng đuổi vận xui đi."

"Vâng." Diệp Mạn cười, vỗ vai chị Bàng hai cái rồi đẩy cửa vào nhà.

Anh Bàng tự nhốt mình trong thư phòng.

Nhà anh ta hiện tại là một cửa nối liền vào sân, gần giống với biệt thự riêng sau này, chỉ là xung quanh không có nhiều cây xanh lắm, nó được mua bởi tiền của Bàng Dũng. Diện tích lớn, cũng nhiều phòng nên cũng xây riêng cho anh ta một thư phòng.

Trong thư phòng đen như mực, rèm cửa kéo kín bưng, ánh sáng không thể lọt vào chỉ nồng nặc toàn mùi khói thuốc, khiến Diệp Mạn sặc đến ho khan.

"Anh không sao đâu, nghỉ ngơi vài ngày là ổn rồi, em đi ra ngoài đi." Anh Bàng còn tưởng là vợ mình, dùng giọng nói khàn khàn nói.

Diệp Mạn không đáp lời, đi thẳng đến phía cửa sổ, kéo mạnh tấm rèm ra, để không khí từ ngoài tràn vào cho thông thoáng.

Ánh sáng đột ngột khiến đôi mắt Bàng Dũng không kịp thích nghi, phải nâng tay lên che lại cho bớt chói, vài giây sau anh ta mới nhận ra người đứng ở ban công là Diệp Mạn, lập tức ngạc nhiên đến đánh rơi cả điếu thuốc trên mặt đất: "Sao cô lại tới đây? Sao họ có thể bảo cô tới cơ chứ?"

"Thì sao, không còn mặt mũi gặp tôi à?" Diệp Mạn quay đầu lại, lưng tựa vào ban công, nhướn mày nhìn anh ta: "Anh Bàng mà tôi biết không phải là người dễ dàng bị đánh gục như thế này."

Biểu cảm và giọng điệu của Diệp Mạn cũng chẳng thay đổi nhiều so với trước đây, duy chỉ có ánh mắt lại đang lặng lẽ đánh giá Bàng Dũng.

Bàng Dũng ba, bốn mươi tuổi, đúng là độ tuổi phát phì, tiền đã đi kiếm từ mấy năm trước gia đình cũng không ngại chi để Bàng Dũng được ăn uống thoải mái, một lần phải ăn đến hai, ba bát cơm lớn, còn có thể ăn hơn nửa cân thịt mỡ. Mỗi lần liên hoan, cái gì ăn không hết là mình anh ta xử lý hết, không lãng phí bao giờ.

Cho nên Diệp Mạn chỉ có thể trơ mắt nhìn cân nặng của anh ta ngày một tăng lên, ba năm trôi qua đằng đẵng tăng tận hai mươi lăm cân, từ một người đàn ông trung niên bình thường giờ biến thành một người mập mạp.

Nhưng chỉ gần hai tháng không gặp, thịt mỡ giờ không thấy đâu, xương gò má trên mặt cũng lộ ra, bảo sao chị Bàng lại đau lòng khóc đỏ mắt như vậy.

Nhưng điều làm Diệp Mạn giật mình nhất vẫn là trên đầu anh ta lại đan xen không ít tóc bạc, nếp nhăn trên mặt cũng nhìn thấy rõ ràng. Cả người như bị rút hết tinh thần, nhìn là hiểu lần này anh ta đã gây ra lỗi lầm không nhỏ.

Nghe được lời trêu chọc của Diệp Mạn, Bàng Dũng đè thái dương, cười khổ: "Tại tôi, lúc trước không nghe lời đứa em gái là cô."

Vừa nghe liền biết là có chuyện, nhưng nếu truy hỏi dù là rắc thêm muối trên vết thương của bản thân thì Bàng Dũng cũng sẽ nguyện ý nói ra, Diệp Mạn sẽ nghe, nhưng nếu anh ta không muốn nói, Diệp Mạn cũng không miễn cưỡng.

Diệp Mạn quay người, nhìn những ngôi nhà cao thấp đan xen phía bên ngoài ban công, cao thấp nhấp nhô không đồng đều, chậm rì rì nói: "Anh Bàng, anh có muốn nghe lần này tôi tới đây là để làm gì không?"

Không đợi Bàng Dũng đáp lời, cô chậm rãi tiếp lời: "... Hiện giờ nhà máy của chúng tôi đã đi vào quỹ đạo, việc sản xuất cũng ổn định, lượng tiêu thụ tuy chưa quá nổi bật nhưng vẫn có thể duy trì nhà máy vận chuyển, thậm chí dư lại một ít."

Hai tay Bàng Dũng chống trán, trong vui mừng mang theo ý ngưỡng mộ nói: "Cô hoàn toàn có năng lực mà, dù chuyện khó như thế nào nhưng vào tay cô rồi cũng có thể giải quyết ổn thỏa. Không như tôi đây…"

Vế sau anh ta không nói tiếp nhưng mọi người đều có thể đoán được nội dung sau đó là gì.

Diệp Mạn không phản bác, chỉ từ tốn nói: "Lần này đến Phụng Hà ngoài việc tới thăm anh, có có chuyện quan trọng cần làm, đó là tìm Tiêu Thư Dương hợp tác!"

Nghe thấy cái tên này, Bàng Dũng vừa rồi còn sống dở chết dở liền đứng phắt dậy, kích động nói: "Không được, Diệp Mạn, sao cô lại đi tìm anh ta? Anh ta là kẻ âm hiểm xảo trá, lại còn thích ăn mảnh, cô hợp tác với anh ta sẽ bị anh ta chơi xỏ mất!"

Diệp Mạn quay đầu lại nhìn anh ta nói: "Tôi biết không thể tin Tiêu Thư Dương. Nhưng một khi đặt đối thủ ở ngoài sáng thì sẽ dễ đối phó hơn nhiều, minh thương dễ tránh, mũi tên bắn lén mới khó phòng, anh Bàng, anh nói có đúng không?"

Bàng Dũng nghe được lời này giống như bóng bay bị kim đâm cho một cái, tức khắc nhụt chí. Anh ta cào mái tóc lộn xộn nói: "Bị cô đoán trúng rồi."

Diệp Mạn gật đầu: "Anh Bàng, anh cũng là người từng trải, không phải không có lòng phòng bị, đặc biệt là ở nơi xứ lạ càng phải cẩn thận hơn, lần này anh trở về lại bảo bản thân đã phạm sai lầm, không muốn đối mặt với chị dâu. Tôi nhớ là anh có bảo đi Quảng Châu xem có mối làm ăn nào không cùng mấy người anh em, anh là người đối xử với bạn bè vừa trượng nghĩa lại hào sảng, đã xem ai là bạn thì hết lòng hết dạ với người ta, mà có thể lừa được anh thì chắc chắn tỉ lệ thân quen với anh rất cao, đả kích đối với anh càng lớn."

Rất nhiều khi, chúng ta sẽ có lòng phòng bị đối với người xa lạ, người ta có nói gì cũng không tin, ngược lại đối với người bên cạnh, đặc biệt là người có quan hệ thân thiết lại chẳng có gì gọi là hoài nghi và đề phòng. Chờ đến khi bị lừa, vừa bị đả kích vừa bị thiệt hại gấp đôi, không những tổn thất về tiền tài, mặt tâm lý cũng chịu ảnh hưởng nghiêm trọng.

Bàng Dũng chà xát mặt, khóe miệng chua xót cười: "Cô vẫn thông minh như vậy. Tôi cùng với một người bạn thân hồi cấp một và một bạn người nữa lớn lên với nhau, ba người bọn tôi quen nhau ba mươi mấy năm, tôi thật sự không ngờ bọn họ lại hợp tác song phương lừa tôi."

Bàng Dũng nói hai người bạn này lần lượt là Chương Phát và Điền Nhạc Sinh.

Ba người cùng đi tới Quảng Châu, nền công nghiệp ở bên đó vô cùng phát triển, xí nghiệp tư nhân nằm san sát nhau, các loại nhà máy nhỏ tụ họp lại còn có không ít xí nghiệp nước ngoài. Chỉ là bọn họ như vậy làm gì có cửa làm ăn với các tập đoàn đa quốc gia lớn, vậy nên chỉ có thể tìm kiếm các công ty tư nhân.

Thấy Quảng Châu phát triển phồn hoa, Bàng Dũng học hỏi thêm được nhiều kiến thức nhưng đồng thời cũng cháy lên tham vọng, muốn tạo ra thành công. Ba người cùng tụ họp, nhắm mục tiêu chuẩn vào thị trường ngành thời trang, bởi vì cửa ngạch của ngành sản xuất thời trang thấp, thị trường đã có sẵn, xưởng quần áo ở Quảng Châu cũng nhiều giá rẻ vô cùng mà kiểu dáng nào cũng có. Nếu như đem hàng hóa từ đây về Phụng Hà mở thị trường bán sỉ quần áo, nhất định sẽ kiếm bộn tiền.

Xác định được ngành sản xuất, ba người bắt đầu chia nhau đi liên hệ các nhà máy, sau đó so sánh với nhau, chọn ra được nơi cung ứng sản phẩm có lời nhất.

Ban ngày ba người chạy đôn chạy đáo khắp nơi, tới khi trời tối quay lại khách sạn tổng hợp lại tin tức của mọi người, đưa ra lựa chọn tối ưu nhất. Cuối cùng cho ra kết luận xưởng quần áo Chương Phát tìm được là nơi cung hóa với giá thấp nhất, so với bên Bàng Dũng tìm được thì bình quân một cái áo sơ mi rẻ hơn hai tệ, những loại quần áo khác cũng rẻ hơn hai hoặc ba tệ, nếu là đồ mùa đông còn có thể rẻ đến hơn mười tệ.

Giá rẻ như vậy, mọi người đều động tâm, ngày hôm sau ba người lại cùng đi tới nơi đó - nhà xưởng quần áo Lợi Hợp tham quan. Trưởng ban của nhà xưởng cực kỳ nhiệt tình, đưa bọn họ đi vào phân xưởng sản xuất thăm thăm quan, chất lượng quần áo và vải dệt cũng không có vấn đề gì, mọi người bàn chuyện sôi nổi cuối cùng quyết định ký hợp đồng, thanh toán một lúc hai trăm nghìn tiền đặt cọc, hẹn một tuần sau giao hàng.

Nhưng khi thời gian đã đến, Bàng Dũng và Điền Nhạc Sinh cầm hợp đồng đi tìm Lợi Hợp để lấy hàng, đối phương lại chối không có ký bất kỳ hợp đồng nào với họ, cũng không hề thu tiền cọc gì cả, còn vị trưởng ban của phân xưởng sản xuất kia, mấy ngày trước đã xin nghỉ không đi làm nữa.

Lúc này Bàng Dũng mới nhớ ra hôm qua Chương Phát nói hắn bị cảm, đau đầu rất khó chịu, hôm nay không đi nhận hàng được, để mình anh ta và Điền Nhạc Sinh đi, như cảm giác được gì đó, bọn họ vội vàng trở về khách sạn tìm Chương Phát, nhưng đồ đạc trong phòng hắn đều đã không còn nữa.

Đến lúc này, Bàng Dũng mới nhận ra mình đã bị lừa, vội vàng chạy tới đồn công an báo án.

Sau khi trải qua điều tra, cảnh sát xác nhận là trưởng ban của phân xưởng quần áo Lợi Hợp liên hợp với Chương Phát làm giả một bản hợp đồng, lừa tất cả mọi người, nhà hắn cũng đã không còn ai ở, theo hàng xóm cho biết từ hai ngày trước thì không thấy hắn xuất hiện nữa, không biết là hắn chạy trốn cùng với Chương Phát, hay là tách nhau ra chạy.

Tuy rằng đã lập án, nhưng so với thành phố Phụng Hà thì Quảng Châu phức tạp hơn nhiều, hơn nữa dân cư đông đúc, nhân sự của đồn công an cũng không đủ, dù đã phát lệnh truy nã nhưng muốn tìm được hai tên này khả năng cao là rất khó, nhất là khi Quảng Châu cách Hồng Kông không xa, rất nhiều kẻ phạm tội thường nhập cư trái phép vào Hồng Kông trốn tội.

Bị bạn thân từ nhỏ lừa gạt, Bàng Dũng và Điền Nhạc Sinh đều vô cùng khó chịu, nhất là Điền Nhạc Sinh tuyệt vọng đến mức suýt nhảy sông tự sát. Bởi vì trong ba người, trước kia Chương Phát vẫn luôn đi làm ở đơn vị, trong nhà cũng khó khăn, Điền Nhạc Sinh thì khá hơn một chút, mấy năm trước mở cửa hàng buôn bán kiếm chút tiền nhưng cũng không ăn thua lắm. Lần này bỏ ra hai trăm là do gã với Bàng Dũng góp tiền. Bàng Dũng góp một trăm sáu, gã bỏ ra bốn mươi nghìn, Chương Phát thì không góp, đến khi chia cổ phần thì tính tiếp.

Tuy rằng bốn mươi nghìn chênh lệch rất nhiều so với một trăm sáu, nhưng đó có thể xem là toàn bộ gia sản của Điền Nhạc Sinh, gã đem toàn bộ ra cược một lần, hiện giờ mất trắng thì làm sao có thể chịu nổi.

Bàng Dũng vừa phải chịu đựng đau đớn vì bị bạn thân phản bội, vừa phải an ủi người bạn khác, hai người đồng bệnh tương liên, nơi tha hương sưởi ấm cho nhau, tình cảm tốt lên rất nhiều. Đợi đến khi bình tĩnh lại, hai người cân nhắc một chút, đều không cam lòng tổn thất một số tiền lớn như vậy mà sau đó quay về tay không, vì thế liền suy nghĩ muốn tìm một nguồn cung khác, kiếm lại một ít tổn thất.

Vì vậy, hai người vừa chờ tin tức từ đồn công an, vừa tìm kiếm việc làm ăn mới ở Quảng Châu.

Suy đi tính lại, Bàng Dũng nhắm vào việc buôn bán đồng hồ, đồng hồ ở Quảng Châu không những rẻ mà chất lượng sử dụng cũng tốt, kiểu dáng mới mẻ, độc đáo lại đa dạng; hơn nữa cùng một kiểu dáng so với thành phố Phụng Hà thì thị trường bên này lại rẻ hơn mấy chục tệ một chiếc, nhập sỉ về thì giá lại càng thấp hơn. Bên cạnh đó, đồng hồ chiếm không nhiều diện tích nên cũng dễ vận chuyển, nếu không tiện giao hàng đi thì hoàn toàn có thể gửi trực tiếp qua bưu điện.

Qua một thời gian điều tra, Bàng Dũng nhìn trúng một nhà máy sản xuất đồng hồ, lần này anh ta đã thông minh hơn, tìm hẳn giám đốc của nhà máy, thương lượng giá cả ký kết hợp đồng xong, nhưng cũng không vội giao tiền đặt cọc, tiền trao cháo múc, như vậy sẽ không xảy ra sai sót nữa.

Tới ngày hẹn, Bàng Dũng mang theo Điền Nhạc Sinh cùng đi tới ngân hàng rút ba trăm nghìn, bỏ đầy một bao tiền. Điền Nhạc Sinh không còn tiền, tiền vốn lần này chỉ có Bàng Dũng bỏ ra, hai người đã thương lượng, Bàng Dũng bỏ tiền, Điền Nhạc Sinh đi theo làm chân chạy việc, sau khi bán được đồng hồ thì chia cho gã một phần lợi nhuận.

Rút tiền xong, hai người rời khỏi ngân hàng, ngồi xe buýt đi tới nhà máy đồng hồ, trong suốt hành trình Bàng Dũng đều cực kỳ cẩn thận, ôm bao tiền trước ngực.

Đến khi đổi trạm, bụng của Điền Nhạc Sinh bỗng dưng nhói đau, phải đến nhà vệ sinh, muốn Bàng Dũng đi cùng gã.

Nhà vệ sinh ở không xa, cách bến xe chỉ hơn một trăm mét. Bàng Dũng mang theo nhiều tiền như vậy, nghĩ rằng tách lẻ nhau cũng không an toàn, vậy nên liền đi theo Điền Nhạc Sinh, nào ngờ vừa tới cửa nhà vệ sinh, từ bên cạnh có hai người đàn ông cơ thể cường tráng vọt ra, trực tiếp nhấn anh ta xuống đất sau đó dùng gậy đánh liên tiếp vào lưng anh ta, một người thì túm lấy bao tiền trong ngực anh ta cố gắng lôi ra.

Tất nhiên là Bàng Dũng không chịu buông tay, đối phương lại càng không nhân nhượng, đánh mạnh một gậy vào mu bàn tay của anh ta, sau đó nhân lúc anh ta bị đau buông tay ra thì giật lấy bao tiền, bỏ chạy ngay tức thì.

Lúc ấy Bàng Dũng đau đến suýt nữa ngất xỉu, nhưng vì số tiền đó anh ta vẫn cố gắng bò ra ngoài, sau đó liền nhìn thấy Điền Nhạc Sinh và hai tên cầm gậy lúc nãy cùng đi lên một chiếc xe con, nghênh ngang rời đi.

Sau đó, anh ta được một người đàn ông tốt bụng đi ngang qua đưa vào bệnh viện, băng bó miệng vết thương, kê cho một ít thuốc, vất vả lắm mới trở về được khách sạn lại phát hiện tất cả giấy tờ tùy thân của Điền Nhạc Sinh đã đều không cánh mà bay.

Chuyện tới bước này, Bàng Dũng sao còn có thể vờ như không hiểu mọi chuyện.

Cái gọi là đến Quảng Châu làm ăn buôn bán là giả hết, hai người anh em này của anh ta thấy anh ta làm ăn được, ghen ghét anh ta có tiền, cho nên hợp lại lấy buôn bán làm lý do lừa anh ta tới Quảng Châu, lừa hết tiền của anh ta thông qua đủ loại phương thức.

Anh ta đi báo án nhưng năm nay chính sách buộc chặt, kinh tế cả nước khó khăn và Quảng Châu cũng không ngoại lệ, rất nhiều người ngàn dặm xa xôi tới Quảng Châu làm công, tìm kiếm công việc để kiếm tiền nuôi sống bản thân nhưng cũng không có kết quả, do đó nảy sinh đủ loại vấn đề an ninh xã hội. Cả thành phố, mỗi ngày xảy ra bao nhiêu vụ án ăn cắp, cướp bóc, hãm hại, lừa gạt v.v, thậm chí còn có cả án mạng, nhưng lực lượng cảnh sát lại không đủ dùng, tuy rằng vụ án của anh ta đã được thành lập, nhưng kẻ gây án đều là người tỉnh khác, không thuộc bộ phận quản lý của Quảng Châu, đã sớm bỏ trốn mất dạng, lại không có định vị, muốn tìm cũng không biết chạy đi đâu tìm.

Bàng Dũng đành phải ở lại khách sạn dưỡng thương, chờ tin tức.

Nhưng đợi đến khi vết thương của anh khá hơn, Chương Phát và Điền Nhạc Sinh có sự chuẩn bị từ trước đã bỏ trốn không còn tìm thấy được nữa, chẳng biết đã mang tiền đi đâu tiêu pha rồi, cũng không có một chút tin tức nào, mà lúc này số tiền Bàng Dũng mang theo cũng dần cạn kiệt. Chuyến đi lần này, anh ta không những không kiếm được tiền, còn mất trắng hơn nửa số tài sản, Bàng Dũng ngượng ngùng gửi thư báo người nhà gửi cho ít tiền.

Anh ta cứ nghĩ đợi tới khi chân khỏi rồi thì đi tìm một công việc nào đó kiếm tiền trước, đồng thời cũng hiểu biết về thị trường, không thể tốn công một chuyến đi tới đây được.

Nhưng tình hình còn khó khăn hơn so với tưởng tượng, anh ta vốn là một người tỉnh khác, không có người dẫn dắt, nhà máy nào muốn thuê anh ta làm? Thậm chí cả thư tuyển dụng anh ta còn không nhìn thấy.

Nhưng thật ra cũng có người môi giới đồng ý sẽ giới thiệu anh tới làm việc ở nhà máy, nhưng mở miệng cũng đòi hai trăm tệ phí giới thiệu. Nếu có hai trăm tệ trong người, Bàng Dũng còn đi kiếm việc làm gì? Không bằng đi mua vé về nhà luôn cho rồi.

Không tìm được việc, chỉ có thể sống vật vờ nay đây mai đó. Cuối cùng Bàng Dũng chọn quay về nhà, từ Quảng Châu trở về Phụng Hà, một đường màn trời chiếu đất, đói bụng thì mua tạm cái màn thầu ăn cho đỡ đói, đi trong vòng hơn nửa tháng, đến mấy ngày cuối anh ta không còn một xu dính túi, chỉ còn cách đi ăn xin, miễn cưỡng về tới thành phố Phụng Hà.

Diệp Mạn nghe những gì anh ta trải qua xong, trong lòng dâng lên nỗi xúc động sâu sắc, một người tốt như Bàng Dũng lại bị người quen biết mấy chục năm trời hại đến mức thảm hại như vậy, thật đúng là bất công. Sở dĩ lâu như vậy anh ta mới về được tới đây, thật ra càng giống như đang tự trừng phạt bản thân mình, trừng phạt bản thân không biết nhìn người mà nhẹ dạ cả tin người khác.

Nhưng điều này có thể trách anh ta sao? Ai mà ngờ rằng người anh em lớn lên cùng mình sẽ có ngày lại mưu toan lừa lọc mình như vậy?

"Người nhà của bọn họ đang ở đâu?" Diệp Mạn hỏi như vậy.

Bàng Dũng nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Vợ của Chương Phát đã qua đời mấy năm trước, cũng không có con cái gì, công việc của hắn cũng không kiếm được bao nhiêu tiền nên cũng không đi thêm được bước nữa, chỉ còn một người bố đã lớn tuổi không còn nhận thức được mọi việc. Nhà của Điền Nhạc Sinh thì… sau khi tôi về thì chưa đến xem."

Điền Nhạc Sinh khiến cho anh ta bị đả kích lớn hơn nữa, bởi vì hai người cũng có một khoảng thời gian đồng bệnh tương liên là người bị hại, ai ngờ người này cũng đang âm thầm muốn lừa hết tất cả tiền của anh ta. Điền Nhạc Sinh có nhà, cũng có người thân, hai đứa con nhỏ vẫn đang còn đi học, Bàng Dũng thật sự không ngờ thế mà gã dám làm ra loại chuyện này, Chương Phát còn có thể lý giải được.

Diệp Mạn nói: "Chuyện này không thể để vậy được, anh cũng đừng gạt chị dâu nữa, từ lúc anh đi, không lúc nào chị dâu không lo lắng, cứ đêm đến lại mơ thấy anh. Chúng ta nói chuyện này cho chị ấy biết, ăn trưa xong thì tới đồn công an địa phương báo án, sau đó tới nhà hai người kia xem xét tình hình, dù cho có khốn nạn tới mức nào đi chăng nữa thì họ cũng đâu thể tàn nhẫn như vậy với chính người nhà của mình được, không biết chừng người thân của họ lại biết được họ đang ở đâu."

Chương kế tiếp