Tôi Trọng Sinh Trước Khi Đổi Hôn

Chương 77: Canh hai
Sau khi chị Bàng biết chuyện chồng mình bị lừa, tức đến nỗi suýt ném nửa số đồ ăn đã nấu được, cầm con dao vừa cắt cá lên định đi ra ngoài: "Từ khi nào mà lão Bàng nhà chúng ta lại dễ bị người ta ức hiếp như vậy? Chẳng những lừa gạt tiền của nhà ta lại còn dám tìm bọn côn đồ đến đánh lão Bàng, tôi sẽ không để cho hai nhà đó được yên đâu!"

Bàng Dũng nhìn vợ mình tức tối như vậy, sợ xảy ra chuyện chạy đến ngăn chị lại: "Thôi, kẻ lừa gạt anh là Chương Phát với Điền Nhạc Sinh, người nhà bọn họ có liên quan gì đâu? Oan có đầu nợ có chủ, em đừng kích động thế."

Chị Bàng hung dữ véo anh ta một cái: "Hai người bọn họ đều hãm hại anh như vậy, anh còn ngại mất hòa khí hai bên làm gì? Anh đúng là ngốc nghếch mới mới nhớ cái tình cảm anh em đó, trong khi người ta đã thay đổi từ lâu rồi kìa."

Bàng Dũng cười khổ: "Chú Chương nhìn anh lớn lên từ nhỏ, trước kia anh còn thường đến nhà người ta chơi, ông ấy ngần ấy tuổi rồi vẫn sống một mình, chuyện là do Chương Phát gây ra, đâu phải việc mà ông ấy muốn, tìm người ta cũng chẳng để làm gì?"

Suy cho cùng, anh ta vẫn không nỡ đi ép một người già bơ vơ không nơi nương tựa, càng không nỡ khiến cho người mà trước kia mình từng gọi là "chú" ấy khó xử.

Chị Bàng trừng mắt hầm hừ liếc anh ta một cái: "Ông ta không dạy dỗ được con cái, không tìm ông ta thì tìm ai? Anh không cho em đi tìm chú Chương, vậy em sẽ đến nhà họ Điền được chưa?"

Bàng Dũng còn muốn nói cái gì đó, Diệp Mạn vội vàng kéo anh ta lại: "Anh Bàng, để chị dâu đi đi, trong lòng chị ấy không thoải mái, càng không nuốt trôi cục tức này, anh cứ để chị ấy phát tiết ra đi."

"Nhưng mà, cô ấy cầm theo dao sẽ rất nguy hiểm, nếu lỡ tay làm người khác bị thương rồi bị đưa tới đồn công an thì sao?" Bàng Dũng lo lắng nói.

Diệp Mạn ném cho anh ta ánh mắt yên tâm: "Để tôi đi theo chị ấy, bảo đảm chị ấy không việc gì. Anh tới đồn công an báo án đi, gia đình Chương Phát chỉ còn một người cha già, có lẽ hắn sẽ hạ quyết tâm cầm tiền chạy trốn luôn rồi, e là không trở về nữa đâu, nhưng nhà họ Điền lại không giống vậy, Điền Nhạc Sinh có vợ có con trên còn cha còn mẹ, có lẽ là gã đang chờ chuyện này qua đi sẽ quay lại Phụng Hà để đón người thân đi cùng. Chị dâu truyền chuyện này ra cũng hay, sau này nếu hàng xóm láng giềng có thấy Điền Nhạc Sinh trở về sẽ nhất định đi báo liền. Anh đi báo án đi, chỉ cần gã về thì có thể tóm gọn rồi…"

"Được rồi, để tôi đi báo án, cô nhớ để ý chị dâu, đừng làm cho cô ấy kích động, tiền không có thì đi kiếm lại, đừng để nó chi phối quá nhiều mà rước họa vào thân." Bàng Dũng không yên tâm nên còn dặn dò thêm.

Diệp Mạn gật đầu: "Ừm, tôi biết rồi, anh cứ yên tâm đi."

Nói xong bèn đuổi theo chị Bàng.

Nhà họ Điền cách nhà họ Bàng không xa lắm, tầm hơn một ngàn mét là cùng.

Lúc Diệp Mạn chạy tới, trước căn nhà đó đã vây kín một vòng người, sức chiến đấu của chị Bàng vô cùng đáng kinh ngạc, vừa múa dao vừa chửi nhà họ Điền đến máu chó đầy đầu, ở hiện trường cũng chỉ nghe thấy mình giọng của chị.

Vợ của Điền Nhạc Sinh khóc lóc sướt mướt chạy ra: "Chị dâu, chị đừng mắng nữa mà, nhà em cũng thật sự không ngờ Điền Nhạc Sinh sẽ làm những chuyện heo chó cũng không bằng như vậy. Bây giờ hắn không có lương tâm cầm tiền chạy mất, để lại mẹ con em thân cô thế cô còn có cha mẹ già cả, em biết làm sao đây? Số em đúng là khổ mà, nếu như chị có tìm được kẻ khốn nạn kia về thì em cũng phải cảm tạ chị!"

Một người thì chảy nước mắt, chồng chạy trốn gánh trên vai trọng trách nuôi cả gia đình, một người thì hung thần ác sát, vốn dĩ ban đầu cũng nghèo như người ta nhưng mấy năm nay lại làm ăn phất lên, tùy tiện cũng rút ra được mấy trăm nghìn, được ở trong nhà cao cửa rộng.

Tâm tình của những người hóng chuyện cũng dần trở nên phức tạp, đâm ra khuyên ngược lại chị Bàng.

"A Phương, hay là bỏ đi, nghe nói lão Bàng nhà cô cũng nguyên vẹn trở về rồi mà. Điền Nhạc Sinh gây chuyện chứ vợ hắn rồi con hắn có làm cái gì đâu?"

"Đúng đấy, cả nhà toàn người già rồi trẻ em, cũng rất đáng thương, cô cũng đừng trách bọn họ, bọn họ cũng đâu có tiền như nhà cô cậu, nói trả tiền là lấy ra được ba trăm nghìn luôn đâu."

Chị Bàng đúng là sắp tức đến mức muốn nổ tung, nhà họ bị thiệt lớn như vậy mà những người này còn nói chị quá đáng, khuyên chị bỏ qua? Có phải là vì tiền mất không phải của nhà bọn họ nên mới dám nói chuyện ngang ngược như vậy không! Nhà chị có tiền thì làm sao? Đó là lão Bàng nhà chị thức khuya dậy sớm, cực khổ bao nhiêu mới kiếm ra được ngần ấy.

Diệp Mạn cũng bị tức đến bật cười, rộng lượng tha thứ cho người khác vì đây không phải chuyện của mình à.

Cô đứng ở bên cạnh chị Bàng cất lời: "Đúng vậy, gia đình này toàn người già với trẻ con, thật sự đáng thương quá đi, Điền Nhạc Sinh đúng là không bằng súc sinh, chỉ biết sướng bản thân mình, cầm tiền chạy trốn lại không lo lắng cho người nhà phải sống ra sao. Hắn thông đồng với lưu manh đánh Bàng Dũng, cướp ba trăm nghìn đi, đây chính là phạm pháp. Bàng Dũng đã đi báo án, công an cũng cho vụ án được thành lập, phát lệnh truy nã, bây giờ Điền Nhạc Sinh đã là tội phạm bỏ trốn, rất nguy hiểm, nếu mọi người có gặp được hắn cũng đừng bao che giúp hắn chạy trốn nhé."

Vừa nghe tới "phạm pháp", "truy nã", những người kia không còn ai dám thốt lên câu nào, càng không dám nói thay cho nhà họ Điền nữa.

Diệp Mạn khinh thường quét mắt nhìn bọn họ một cái: "Nếu ai có tin tức gì của Điền Nhạc Sinh hoặc có thể giúp chúng tôi tìm được hắn ta, tôi sẽ tặng thưởng cho người đó hai ngàn tệ."

Hai ngàn tệ coi như là một năm tiền lương luôn rồi, đối với mọi người ở đây là một số tiền lớn vô cùng. Mọi người hít sâu một hơi, sau đó liền nhao nhao nhìn về phía vợ của Điền Nhạc Sinh.

Vốn dĩ vợ của Điền Nhạc Sinh đang khóc sướt mướt nhưng bị một đám người nhìn như vậy cũng bị dọa cho nín ngay, ánh mắt hoảng loạn nhìn khắp nơi, ngoài mạnh trong yếu nói: "Cô là ai? Lời cô nói sao mà tin được? Đều là chót lưỡi đầu môi thôi, chẳng ai quen biết cô, ai biết lời cô nói là thật hay giả?"

Diệp Mạn chậm rãi đáp lại: "Tôi là em gái của anh Bàng, anh trai gặp loại chuyện này, là một người em, đương nhiên tôi cũng muốn đòi lại công bằng giúp anh mình chứ. Nếu mọi người không tin, chúng ta có thể cùng đi đến đồn công an, nhờ công an làm chứng giúp mọi người, nếu ai giúp nhà chúng tôi bắt được Điền Nhạc Sinh, tôi sẽ cho người đó hai ngàn tệ."

"Không cần phiền toái như vậy đâu em, lời em gái tôi nói chính là lời của lão Bàng nhà tôi." Chị Bàng múa may con dao trong tay nói: "Hai ngàn tệ này, sẽ do nhà họ Bàng chi trả. Mọi người đều là hàng xóm láng giềng, quen biết nhau bao nhiêu năm cũng biết nhà chúng tôi ở đâu rồi, giờ mọi người yên tâm chưa? Chỉ cần tóm được cái tên vong ân phụ nghĩa không bằng súc sinh Điền Nhạc Sinh kia, tôi không những thưởng tiền mà còn mời mọi người một bữa luôn."

Lúc này không còn ai dám đứng ra ba phải nữa, thậm chí còn có không ít người ở đó ngẫm nghĩ, Điền Nhạc Sinh có trở về không, trốn đi đâu rồi? Nhà họ Điền có bao nhiêu họ hàng có thể nhờ vả?

Vợ của Điền Nhạc Sinh thấy tình hình không như dự tính, lập tức xoay người định chạy vào nhà, Diệp Mạn lập tức đi theo: "Chị Điền này, xin dừng bước, tôi có mấy câu muốn nói với chị."

"Tôi, tôi không quen biết cô, tôi cũng không có tin tức gì của Điền Nhạc Sinh hết. Hắn gây chuyện, các người đi tìm hắn đi, tìm tôi làm cái gì?" Vợ của Điền Nhạc Sinh đánh đòn phủ đầu, một mực phủ nhận tỏ vẻ bản thân không biết gì hết.

Diệp Mạn cười khẽ gật đầu nói: "Tôi biết đây là tội của Điền Nhạc Sinh, tội bỏ bê vợ con cha mẹ, mọi người đều không có lỗi gì cả. Chỉ là chuyện này, người chịu thiệt nhiều hơn vẫn là anh Bàng, anh ấy xem Điền Nhạc Sinh như anh em, cuối cùng lại bị hắn ở sau lưng thọc cho hai đao, tôi với chị dâu chỉ là giận quá nên mới lại đây mắng vài câu, nói vậy để mọi người thông cảm cho hoàn cảnh nhà chúng tôi một chút."

Vợ của Điền Nhạc Sinh nhìn Diệp Mạn, không ngờ Diệp Mạn lại dễ tính còn ngỏ ý hòa giải, ngơ ngác không biết cô có tính toán gì, biểu cảm đề phòng nói: "Rốt cuộc cô muốn làm gì? Không có việc gì thì tránh ra, tôi muốn đi vào nhà."

Diệp Mạn ngăn cản chị ta: "Đợi đã, tôi còn chưa nói xong cơ mà, chị Điền chị gấp cái gì? Chị nghe tôi nói vài câu này, chị Điền, chị có từng nghĩ Điền Nhạc Sinh cướp nhiều tiền như vậy, còn đánh người, hắn còn trở lại ư? Cả đời này có lẽ là không về quê nữa luôn, đúng không?"

"Tôi không quan tâm hắn sống hay chết ở bên ngoài." Vợ Điền Nhạc Sinh không kiên nhẫn quát lớn.

Diệp Mạn nhẹ nhàng cười nói: "Được, chị mặc kệ. Vậy hắn cầm số tiền này đi tới nơi khác sửa tên đổi họ, sống một cuộc đời mới. Hắn có nhiều tiền như vậy, có thể mua nhà, mua xe, sau đó làm đám cưới với một em gái đôi mươi làm vợ cũng chẳng còn là việc gì khó, sau đó cùng sinh ra một em bé mập mạp, vợ hiền con ngoan trong tay, thật đúng là sung sướng. Chỉ khổ cho người vợ là chị, tuổi trẻ theo hắn chịu trăm ngàn cay đắng, sinh con đẻ cái, không được một ngày ngơi nghỉ nhưng hắn lại cầm tiền trốn đi, sống cuộc đời thoải mái, còn mẹ con chị ở lại đây phải chịu đựng lời ra tiếng vào, hàng xóm chỉ trỏ. Hai đứa con nhỏ, trở thành con của tội phạm, bởi vì lỗi lầm của cha chúng mà sau này chúng nó vào đại học, rồi đi làm sẽ bị ảnh hưởng nhiều bao nhiêu. Chị Điền, tôi thật sự không thể tưởng tượng nổi!"

Theo lời Diệp Mạn nói, sắc mặt vợ Điền Nhạc Sinh càng ngày càng khó coi, không nhịn được cắt lời cô: "Đủ rồi, chuyện này thì liên quan gì tới cô?"

Diệp Mạn thở dài một tiếng: "Chúng ta đều là phụ nữ, là tôi thấy bất bình thay chị. Điền Nhạc Sinh chỉ biết sướng thân mình, lại không vì mẹ con chị suy nghĩ đến một lần gọi là. Bây giờ làm ra loại chuyện tày trời như này, hắn bỏ trốn nhưng chị thì sao? Chị không những phải một mình nuôi hai đứa nhỏ trưởng thành, còn phải phụng dưỡng cha mẹ hắn. Hắn thì ngược lại, có một gia đình mới ở bên ngoài, cuộc sống ăn sung mặc sướng. Hôm nay hắn làm ra loại chuyện này, người thiệt nhiều nhất không phải anh Bàng, mà là chị. Anh Bàng cùng lắm là mất đi một số tiền, nhưng đổi lại thấy rõ được bộ mặt thật của gã. Nhưng bản thân chị thì sao? Chị, con của chị, nửa đời còn lại đều bị ảnh hưởng vì chuyện này."

"Tôi không hiểu cô đang nói gì cả!" Vợ của Điền Nhạc Sinh vừa nói vừa đẩy Diệp Mạn ra, vội vã chạy lên lầu như sau lưng có thứ gì đuổi theo.

Diệp Mạn nhìn chị ta chạy trốn trối chết, cong môi cười.

Sau khi chị Bàng giải tán mọi người, đi tới liền thấy cô đang cười xấu xa, hỏi: "Em gái, em cười cái gì đó?"

Diệp Mạn kéo chị: "Chị dâu, đi, chúng ta về rồi nói."

Đi được nửa đường thì gặp Bàng Dũng, anh ta nhìn vợ bình an trở về, thở phào nhẹ nhõm: "Về nhà thôi, sau này anh sẽ cẩn thận hơn, sẽ không dễ bị người ta lừa nữa."

Chị Bàng liếc anh ta một cái: "Hy vọng anh sẽ nhớ kỹ lần này. Đi về nhà ăn cơm, mắng người ta xong giờ cả người đói lả rồi."

"Được, về anh sẽ nấu cơm cho, em nghỉ ngơi đi." Bàng Dũng lấy lòng nói.

Về đến nhà, hai vợ chồng đuổi Diệp Mạn ra phòng khách ngồi xem TV, sau đó chạy vào nhà bếp làm cơm.

Chu Kiến Tân từ cửa hàng tới, nhìn thấy Bàng Dũng ở trong bếp nấu nướng thì vui vẻ cực kỳ: "Chị Diệp Mạn, vẫn là chị mới có cách, anh Bàng có tinh thần hơn rồi."

Diệp Mạn cười cười nói: "Anh Bàng chỉ là nhất thời có khúc mắc trong lòng, nếu tôi không tới thì tầm hai ngày nữa anh ấy cũng sẽ ổn lại thôi, anh ấy sợ chị dâu và mọi người lo lắng nên sẽ sớm phấn chấn trở lại vì mọi người thôi."

Giờ ăn cơm, Chu Kiến Tân nghe rõ ngọn nguồn sự việc, cũng tức không chịu được: "Hai gã đó thật là khốn nạn, anh Bàng đối xử với họ tốt như thế, có lúc cần vay nóng cũng đưa cho luôn, mỗi lần đi ăn ngoài cũng là anh Bàng trả tiền. Tới nhà ăn cơm, lần nào chị dâu cũng mua thịt cá về chiêu đãi bọn họ, cuối cùng thì sao, mấy gã đó báo đáp anh Bàng như thế à?"

Tuy rằng có chút mất hứng nhưng Diệp Mạn vẫn muốn nói: "Có lẽ do bình thường anh Bàng quá hào phóng, mới kích phát nội tâm ghen ghét và tham lam của bọn họ ra. Đương nhiên tôi không cho rằng anh Bàng làm sai; hiếu khách, trượng nghĩa, hào sảng, đối xử tốt với anh em, đây là điều đáng quý, nhưng giữa bạn bè thân thiết với nhau, không nói về tài phú hay địa vị có những chênh lệch lớn hay không nhưng có qua có lại mới là điều cơ bản nhất, kiểu đòi hỏi không có giới hạn đó, thoải mái mà hưởng thụ mọi thứ tốt đẹp mà bạn bè mang đến thì loại người đó không đáng để chơi cùng đâu."

Bàng Dũng ngẩn ra, cười khổ nói: "Diệp Mạn nói rất có lí, tôi sống ngần ấy năm còn bị cô nhìn thấu nữa."

Chị Bàng gắp miếng thịt mỡ bỏ vào bát cơm của anh ta: "Giờ anh mới hiểu à, em gái còn thông minh hơn anh nhiều, lúc trước là không may chó ngáp phải ruồi mới được đi theo em nó làm việc, không thì đâu tự nhiên kiếm được nhiều tiền như vậy?"

Bàng Dũng gật đầu liên hồi đồng ý.

Diệp Mạn cười nói: "Chị dâu coi trọng em quá rồi, anh Bàng là người tốt, nếu như không lương thiện vậy hồi đó chắc chắn sẽ bỏ rơi em mà tự kiếm tiền một mình rồi. Chuyện đã qua thì ta cứ cho qua đi, không còn tiền thì ta đi làm, không sao là tốt rồi."

Câu cuối cùng này khiến cảm xúc của chị Bàng vỡ òa, chị nước mắt lưng tròng nhìn Bàng Dũng, cũng không cằn nhằn anh ta nữa.

Bàng Dũng nói với chị tiếng xin lỗi: "Để mọi người lo lắng rồi. Sau này anh sẽ không đi lung tung nữa, ở chỗ này làm ăn gì đó thôi, bên ngoài kia thật sự quá loạn, chặn đường cướp bóc gì cũng có, vẫn là ờ nhà tốt hơn nhiều."

Chu Kiến Tân nghe xong tò mò hỏi: "Anh Bàng, bên ngoài phức tạp như vậy sao?"

Bàng Dũng thở dài: "Còn hơn thế ấy chứ, ga tàu, bến xe, nơi nào cũng toàn người là người, móc túi thì nhiều không xuể, chỉ nhoắng một cái thôi dao đã rạch rách cái túi đồ của cậu, cậu không kịp phát hiện luôn. Trong thành phố đã loạn, ở nông thôn cũng chẳng kém hơn là bao, có hẳn kẻ ở ngay trên đường chặn xe cướp tiền, đầu tiên bảo dừng xe, sau đó cầm dao lên xe lục soát từng người ở trên xe, kiểm tra cả hành lý, chĩa dao vào người ta, cậu nói xem có dám không đưa tiền?"

Chu Kiến Tân hoảng sợ: "Anh Bàng, anh gặp phải rồi hả?"

Bàng Dũng cười tự giễu: "Cậu nhìn bộ dạng này của anh, người ta nhìn vào liền biết ngay là không có tiền rồi, xông lên chặn cướp làm gì cho mất công?"

Chu Kiến Tân vỗ ngực nói: "Sao lại như thế được? Em thấy mấy năm nay thành phố Phụng Hà của chúng ta cũng nhiều móc túi, ăn trộm ăn cắp cũng không thiếu, nhưng không nghĩ tới bên ngoài lại càng kinh khủng hơn."

Diệp Mạn thở dài: "Còn không phải vì không có tiền nên mới làm vậy sao, có thể không có công việc, không có thu nhập nhưng không thể đi làm mấy loại chuyện này chứ."

Nơi khỉ ho cò gáy có mấy loại kẻ xấu cũng không phải hiếm.

Bàng Dũng gật đầu: "Đúng vậy, haiz, mọi người không biết đó, ở bên Quảng Châu có rất nhiều người từ nông thôn đến đó để tìm việc, nồi niêu xoong chảo chăn gối gì cũng mang theo, nhưng kết quả là do năm nay có rất nhiều xí nghiệp tư nhân và hộ cá thể bị đóng cửa, xí nghiệp nước ngoài lại không có nhu cầu tuyển dụng, bọn họ không tìm được việc làm, cũng chỉ có thể ngủ được ngoài đường cái. Vừa nghe tin có nơi nào đó tuyển người mọi người lại cuống cuồng đi xếp hàng, hỏi thăm, móc nối quan hệ. Đi ra ngoài một chuyến thôi mới phát hiện ra cuộc sống này khó khăn bao nhiêu."

Ba người nghe Bàng Dũng thuật lại tình hình ở Quảng Châu, thật sự đã hiểu ra nhiều điều.

Ăn trưa xong, chị Bàng đi rửa bát, Bàng Dũng thì thầm hỏi Diệp Mạn: "Lúc nãy đi tới nhà họ Điền, chị dâu không làm gì người ta đó chứ?"

Diệp Mạn thấp giọng nói: "Không, nhưng mà em có cảm giác vợ của Điền Nhạc Sinh ắt hẳn biết tin tức gì đó, từ ngày đó đến bây giờ đã hai mươi ngày trôi qua rồi, rất có thể Điền Nhạc Sinh đã âm thầm quay trở về đây."

"Thật sao?" Bàng Dũng lập tức tỉnh táo hơn bao giờ hết.

Diệp Mạn gật đầu nói: "Theo em suy đoán thì là như thế này. Em đã thông báo là ai có thể cung cấp tin tức hữu dụng về Điền Nhạc Sinh, giúp công an tóm được hắn sẽ thưởng cho bọn họ hai ngàn tệ, nhưng khi vừa dứt lời vợ của Điền Nhạc Sinh lại lộ ra biểu cảm cực kỳ lo lắng. Sau đó, em lại cố ý thử chị ta, nói với chị ta vài lời. Ngược đời là chị ta không hề mắng chửi Điền Nhạc Sinh không có lương tâm, mà lại nói em xen vào chuyện của người khác, sau đó liền chạy mất."

Nếu như chị ta không biết bất kỳ thông tin nào, có chồng làm ra loại chuyện này, về sau có nhà mà không về được, không phải chị ta nên tức giận, thương tâm cùng hổ thẹn sao? Lúc đó, cảm xúc phải vô cùng kích động mới phải, sao có thể bình tĩnh như vậy được. Đặc biệt là khi Diệp Mạn nói tới việc sau này Điền Nhạc Sinh có khi sẽ mang tiền chạy tới một nơi khác thay tên đổi họ, làm lại từ đầu, thành gia lập nghiệp, phản ứng của chị ta lại càng kì lạ.

"Vậy anh nên làm thế nào bây giờ?" Bàng Dũng kích động không thôi: "Hay là anh đến canh trước nhà bọn họ?"

Anh ta phải bắt Điền Nhạc Sinh để hỏi cho rõ ràng, rốt cuộc anh ta đã làm điều gì có lỗi với hai người đó mà họ lại muốn hại anh ta như vậy.

Diệp Mạn nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Không cần đâu, anh Bàng, chuyện này vẫn nên giao cho công an đi. Anh cử tất cả những người không thân thiết, nói cho họ biết tình huống hiện tại, bảo bọn họ để ý một chút, còn những thứ chuyên nghiệp hơn thì cứ để cho người có chuyên môn làm tránh việc rút dây động rừng. Em tin chắc là vợ của Điền Nhạc Sinh nhất định sẽ tìm cách để liên hệ với hắn thôi."

Bởi vì lúc nãy, tuy rằng có một số lời chỉ là muốn hù dọa vợ của Điền Nhạc Sinh, nhưng chuyện kế tiếp phát triển rất có thể sẽ như lời cô nói.

Chị Bàng đã phơi bày chuyện này ra, hàng xóm đều đã biết chuyện Điền Nhạc Sinh cấu kết côn đồ hãm hại Bàng Dũng, cướp tiền của Bàng Dũng đang bị công an truy nã. Điền Nhạc Sinh không dám công khai lộ diện, càng không dám quang minh chính đại trở về nhà, chỉ có thể trốn đông trốn tây, nhưng gã đâu thể trốn tránh cả đời, vì an toàn của bản thân cuối cùng gã chỉ còn cách trốn tới nơi khác, đổi một thân phận mới để bắt đầu lại.

Mang trên mình thân phận mới, lại có nhiều tiền, đương nhiên sẽ bắt đầu tìm cách tạo ra càng nhiều hiện kim, cưới vợ khác, sống một cuộc đời khác. Gã đâu thể ôm cả đống tiền rồi một thân một mình ở nơi khác sinh sống, sau đó cách mấy tháng sau lại lo lắng đề phòng trở về thăm vợ thăm con được?

Vợ của Điền Nhạc Sinh dù có biết điều Diệp Mạn đang nói là kế ly gián đi chăng nữa cũng sẽ trúng kế thôi. Bởi vì chị ta cũng hiểu rõ rành rành, lời Diệp Mạn nói hoàn toàn có căn cứ, cho nên nếu chị ta đủ thông minh sẽ nhân lúc Điền Nhạc Sinh vẫn còn tình cảm lưu luyến với cha mẹ già và mấy đứa nhỏ trong nhà, đòi nhiều tiền của gã một chút, để về sau đỡ phải lời cho người đàn bà khác, bằng không người thiệt thòi vẫn là hai đứa con.

Chỉ cần họ liên lạc, có tranh chấp hoặc trong nhà đó đột nhiên nhiều tiền lên, vậy hoàn toàn có thể truy tìm nguồn gốc của số tiền đó và tóm được Điền Nhạc Sinh.

Sau khi Bàng Dũng nghe Diệp Mạn phân tích xong, nhanh chóng đứng lên chạy đi: "Để anh đi tìm người!"

Chương kế tiếp