Tôi Trọng Sinh Trước Khi Đổi Hôn

Chương 78: Canh một
"Anh Tử, A Phương đi chưa?" Mẹ Điền mở cửa kéo con dâu vào phòng, sau đó vội vàng đóng cửa lại.

"Đi rồi." Anh Tử vào nhà, cầm ly nước lên ra sức uống, nước lạnh cũng không thể nào xoa dịu được sự sốt ruột trong lòng chị ta.

Mẹ Điền không để ý hành động của chị ta, chỉ như trút được gánh nặng vỗ vỗ ngực: "A Phương này cũng quá đáng sợ rồi, cầm theo cả dao phay dính máu qua đây, thật là dọa chết mẹ rồi. "

Anh Tử dùng khóe mắt liếc nhìn bọn họ một phát, mẹ chồng hoảng hốt chưa định thần lại, cha chồng ngồi ở bàn phía trước hút thuốc không nói lời nào. Lúc trước thực sự là bị tiền bạc làm cho mê muội tâm trí mới sẽ đồng ý để cho gã tới Quảng Châu phát cái gì mà tài lớn.

Nếu không thì bọn họ mở một tiệm tạp hóa ở nhà, mặc dù không phải là nhiều tiền nhưng một tháng hơn một nghìn tệ, cũng đủ để nhà bọn họ sống rất tốt rồi, việc gì mà phải đi lừa tiền của nhà họ Bàng chứ? Cuộc sống cũng đâu phải là không thể trải qua được. Nhà họ Bàng có thể sống ở đại viện tử thì ở đại viện tử thôi, nhà bọn họ ở Gia thuộc Viện cũng xem như là không có khó khăn gì, về cái kia thì Chương Phát lại đâu phải không không có tội gì cả đâu.

(*) Đại viện tử: thường là nhà độc lập ba mặt đối diện đường cái, không gần khu dân cư.

Lời của Diệp Mạn lại hiện lên ở trong đầu của chị ta.

Ngày hôm nay trải qua ầm ĩ như này, mọi nhà ở trong khu này có ai không biết chồng của chị ta là tội phạm trộm cắp? Điền Nhạc Sinh vốn không dám lộ mặt chỉ có thể lén lút về nhà, sau đó nán lại không lâu lại phải vội đi ra ngoài trốn, cuộc sống thế này lúc nào sẽ kết thúc đây? Lẽ nào cả đời này bọn họ đều phải trải qua như thế này sao chứ?

Không, coi như chị ta hài lòng, Điền Nhạc Sinh sẽ can tâm tình nguyện không? Gã hiện giờ có tiền, tìm phụ nữ dạng nào mà chẳng có? Trải qua ngày tháng trốn trốn tránh tránh lâu rồi, người không ra người quỷ không ra quỷ, gã chịu được sao?

Nghĩ tới đây, Anh Tử thật sự hối hận tới phát điên rồi, lúc trước chị ta nên ngăn cản Điền Nhạc Sinh, không để gã tới Quảng Châu, như thế cả nhà vẫn sống cùng nhau yên ổn, không có bất cứ chuyện gì cả.

Thế nhưng hiện giờ nói gì cũng muộn rồi.

Chị ta cần phải vì bản thân chị ta nhiều hơn, cân nhắc suy xét một tí vì hai đứa con.

Anh Tử lại rót một ly nước, sau đó nói với cha mẹ chồng đang hoang mang lo sợ: "Cha mẹ, nhà họ Bàng truyền tin rồi, nếu như ai có thể giúp bắt giữ Nhạc Sinh thì lập tức đưa cho đối phương hai nghìn tệ tiền thưởng. Hôm nay cả khu chung cư đều là tai mắt của nhà họ Bàng, một khi Nhạc Sinh trở về rất dễ dàng sẽ bị phát hiện ngay.”

Sau khi mẹ Điền nghe xong càng thêm hoảng sợ, nói năng lộn xộn: “Vậy, vậy mẹ phải làm sao đây? Để Nhạc Sinh ở bên ngoài lại trốn chui trốn lủi? Cái này, sau này mẹ muốn gặp nó chẳng phải là không dễ dàng gì sao?"

Cha Điền dập tắt điếu thuốc: "Gặp cái gì mà gặp? Miễn là Nhạc Sinh sống tốt, có gì mà khó gặp?"

Nghe thấy lời này, trong lòng Anh Tử ngay lập tức cảm thấy ớn lạnh, ý này của cha chồng rõ ràng cũng tán thành để cho Điền Nhạc Sinh trốn xa một chút. Gã thật sự đi trốn ra tới ngoài tỉnh, sau này chị ta đi đâu tìm gã đây?

"Đúng, cha nói có lý, để Nhạc Sinh đi tới nơi khác tránh đầu sóng ngọn gió, qua mấy năm, chuyện này dần dần bị người ta lãng quên, không còn ai truy cứu nữa anh ấy lại quay về." Anh Tử tán thành nói.

Cha Điền gật đầu hài lòng: "Vẫn là Anh Tử nghĩ thấu đáo, chuyện đã như thế này, hiện giờ bắt giữ nghiêm ngặt, nếu như Nhạc Sinh về bị bắt, tiền nhiều như vậy có thể sẽ ăn đạn, đi đi, bảo nó đi xa một chút."

Anh Tử gật đầu nói: "Dạ, con tìm cơ hội sẽ lặng lẽ báo tin cho Lạc Sinh. Nhưng cha, mẹ, anh ấy vừa đi không biết lúc nào mới có thể quay về, chị em Điềm Điềm bọn chúng dần dần lớn lên rồi, chỗ nào cũng cần phải tốn tiền, sau này trong nhà không có Nhạc Sinh, một người phụ nữ trẻ tuổi mang theo hai đứa nhỏ thực sự là rất gian nan. Mà trong khu nhiều người nói rất khó nghe, bảo Nhạc Sinh để lại ít tiền cho chúng ta, đợi qua một thời gian chúng ta mua nhà, dọn đi rồi để tránh ảnh hưởng tới bọn nhóc Điềm Điềm."

Con trai, con gái của tội phạm trộm cắp thanh danh này rất khó nghe, sau này e là đều không có đứa trẻ nào trong khu chơi cùng bọn nhóc nhà mình, bạn bè trong trường học cũng sẽ xa lánh hai đứa bọn chúng.

Mặc dù cha Điền thương con trai, nhưng đồng thời cũng thương cháu trai cháu gái, đặt biệt là cháu nội bảo bối của ông ta.

"Được, để thương lượng với Nhạc Sinh sau, bảo nó đưa ít tiền bảo đảm sinh hoạt cho ba mẹ con bọn con. Cha với mẹ thì không cần, có lương hưu bản thân có thể tự sống. Một mình nó ở bên ngoài nơi đất khách quê người, cái gì cũng đều phải bắt đầu lại từ đầu, chỗ nào cũng phải tốn tiền, để nó mang nhiều tiền trên người một chút." Cha Điền dặn dò.

Anh Tử hiểu rõ, lời này thật ra là nói cho chị ta nghe, để chị ta đừng vắt cạn tiền của con trai ông ta.

Chị ta bĩu môi ở trong lòng, bình thường ăn nói dễ nghe nhưng lúc then chốt mới lập tức lộ rõ ra. Quan tâm đau lòng cho con trai ông ta, lập tức không nghĩ tới một người phụ nữ như chị ta mang theo con cái khó khăn biết bao nhiêu.

Mặc dù trong lòng không vui lắm nhưng Anh Tử vẫn đồng ý, bởi vì một khi Điền Nhạc Sinh bị bắt, chị ta cũng không lấy được gì hết cả. Mà vợ chồng hai người mười mấy năm, có bao nhiêu tình cảm chị ta cũng không muốn thấy Điền Nhạc Sinh bị bắt.

Mẹ Điền nghe hai người bọn họ nói xong, mắt đẫm lệ nói: "Tôi muốn đi nhìn Nhạc Sinh một tí, nếu không đợi nó đi rồi, cả đời này của tôi không biết còn có thể gặp được nó nữa hay không. Ôi, nó sao lại hồ đồ như vậy, làm ra loại chuyện này chứ?"

Cha Điền không bằng lòng: "Bà đừng có đi, bây giờ trong khu bao nhiêu cặp mắt nhìn chằm chằm chúng ta cơ chứ, lỡ như bị người ta phát hiện Nhạc Sinh liền xong đời đấy. Còn sau này đợi Nhạc Sinh ổn định rồi, chúng ta lại nghĩ cách đi."

Cuối cùng mẹ Điền vẫn thương con trai, sợ mang tới phiền phức cho con trai, bị cha Điền nói như vậy, lau nước mắt từ bỏ suy nghĩ đi gặp con trai.

Nhưng vào lúc Anh Tử muốn đi gặp Điền Nhạc Sinh, bà vẫn chuẩn bị trước một đống đồ đạc, tự tay khâu đệm giày, làm giày vải, còn có dưa muối ướp, hễ là có thể mang đi bà đều bỏ vào, dường như là muốn trút hết tâm tư quan tâm của mình vào trong mấy món đồ này vậy.

Anh Tử xách một giỏ to xuống lầu, treo lên tay vịn xe đạp.

Hàng xóm nhìn thấy, nhao nhao hỏi chị ta: "Anh Tử, xách nhiều đồ như vậy đi đâu hả?"

"Về nhà mẹ đẻ một chuyến." Anh Tử vừa nói vừa leo lên xe đạp.

Sau khi đạp xe ra khỏi khu, chị ta đi một đường theo hướng đông, tới khu nhà máy dệt của nhà mẹ đẻ.

Nhà máy dệt là một loạt nhà máy sau Kiến Quốc thành lập nên, vô cùng lớn, bên trong có trường mẫu giáo, tiểu học và trung học cơ sở, bệnh viện đều hoàn chỉnh trật tự, cũng nhiều người bên trong, cho dù là công nhân cùng một nhà máy đều sống ở Gia thuộc Viện không phải ai cũng quen biết nhau.

Anh Tử vào Gia thuộc Viện nhưng không trực tiếp về nhà mẹ đẻ mà lại đi vòng ra cổng sau, từ cổng sau đi ra, xách cái giỏ lặng lẽ vào trong một ngôi nhà ngói thấp bé đối diện theo đường chéo với cổng sau.

Vừa vào tới, Điền Nhạc Sinh lập tức nhào lại, ôm lấy chị ta: "Cuối cùng em cũng tới, thật là đói chết anh rồi, có đem cái gì ngon tới không?"

Anh Tử đẩy gã ra, mở cái giỏ bày đồ ăn lên trên bàn.

Điền Nhạc Sinh cầm lấy một cái bánh bao, cắn từng miếng lớn, vừa nhai vừa hỏi: "Chuyện thế nào rồi? Mang nhiều đệm giày cho anh làm gì? Cầm hai bộ quần áo thay là được rồi, đợi tin đồn này qua rồi nói tiếp."

Anh Tử xếp đồ ra xong, thở dài bất lực nói: "Hôm qua chị dâu A Phương cầm dao phay tới nhà chúng ta làm loạn, Bàng Dũng về rồi, bọn họ còn tới đồn cảnh sát báo án, hiện giờ cả hàng xóm ở Gia thuộc Viện đều biết hết rồi, còn nhìn chầm chầm nhà chúng ta nữa, anh đừng về. Đây là cha mẹ chuẩn bị cho anh, để anh ra ngoài trốn.”

Ngay lập tức Điền Nhạc Sinh cảm thấy bánh bao trong tay không còn thơm ngon nữa rồi: "Mẹ kiếp, lúc trước không nên nhân từ nương tay, nên bảo đám côn đồ kia đánh chết anh ta thì không có chuyện gì cả rồi."

Anh Tử kinh ngạc nhìn gã, không dám tin vậy mà lời như thế lại nói ra từ trong miệng của chồng mình. Lúc này chị ta mới ý thức được, đi Quảng Châu hơn hai tháng chồng chị ta đã thay đổi trở nên khác hoàn toàn, không phải là người đàn ông ngày trước giết gà cũng do dự nữa rồi.

Anh Tử càng thêm quyết tâm đòi tiền. Chỉ đi có hơn hai tháng gã đã lập tức thay đổi nhiều như vậy, nếu như mấy năm không gặp ai biết gã sẽ thay đổi thành thế nào? Hiện giờ gã vẫn còn tình cảm đối với chị ta, đối với con cái, bằng lòng cho tiền, đợi khi gã có nhà mới, đứa con mới, sẽ chẳng còn quan tâm tới ba mẹ con bọn họ.

Anh Tử rót một ly nước đẩy qua cho gã, sau đó ngồi một bên, khổ tâm nói: "Hiện giờ trong Gia thuộc Viện đều bàn tán nhà chúng ta, em là người lớn thì không sao cả, hai đứa nhỏ đáng thương biết bao nhiêu, không có ai chơi với bọn nó. Nhạc Sinh, anh phải đi tới vùng khác tránh đầu sóng ngọn gió, không biết mấy năm mới có thể quay về, cho em một khoản tiền, nhà chúng ta mua nhà chuyển tới nhà mới, như vậy cha mẹ và các con đều không cần bị người khác dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn nữa. Mà nhà mới không ai quen biết chúng ta, anh muốn quay về cũng có thể lặng lẽ quay về."

Điền Nhạc Sinh uống một ngụm nước, rất vui vẻ liền đồng ý: "Trước khi anh đi thì để lại cho bọn em một khoản tiền, nhưng mà gần đây đừng mua nhà, đợi tin đồn này qua đi rồi mua, người bán nhà có hỏi em cứ nói là tiền trong nhà trước giờ tích góp được."

Nghe thấy gã bằng lòng đưa tiền, Anh Tử hết sức vui mừng lại nói mấy câu quan tâm, sau đó cúi đầu nhìn nhìn đồng hồ rồi nói: "Em đi lâu quá rồi. Anh tìm thời gian hai ngày này lập tức đi đi, tiền để ở đâu? Lát nữa em trốn tới nhà mẹ đẻ, đợi đợt chuyện này qua đi rồi mua nhà sau."

Điền Nhạc Sinh để đũa xuống, mở cửa ra ló đầu ra nhìn trái phải quanh một vòng, không nhìn thấy ai, gã quay người lại đóng cửa, sau đó kéo một cái ghế để lên trên bàn rồi bước lên, chìa tay mò mò về phía xà nhà tối đen, ngay sau đó một cái bọc đen xì được gã kéo xuống.

Điền Nhạc Sinh ngồi xuống, mở cái bọc ra, bên trong toàn là tiền.

Hô hấp của Anh Tử cũng nặng nề hết cả lên, từ trước đến nay chị ta chưa từng thấy nhiều tiền như vậy. Ngược lại Điền Nhạc Sinh rất rộng lượng đối với vợ con, vỗ vỗ tiền rồi nói: "Trong này là một trăm nghìn, anh để lại trong nhà năm mươi nghìn, năm mươi nghìn còn lại để anh làm tiền vốn."

Nói rồi gã chia tiền thành hai phần, đẩy một nửa qua cho Anh Tử.

Anh Tử kích động muốn lấy tiền bỏ vào giỏ.

Nhưng ngay lúc này, cửa bị người ta mạnh mẽ đẩy ra từ bên ngoài, mấy công an trên người mặc đồng phục đứng ở cửa, họng súng tối om ngắm về hai người bọn họ: "Điền Nhạc Sinh, Lưu Anh, giơ tay lên, các người đã bị bắt."

Anh Tử tay cầm tiền run rẩy một cái, tiền rơi trên đất, chị ta hoàn toàn không thể thay đổi được gì cả, hoảng sợ hét lên: "Đồng chí công an, tên… tên này không có quan hệ gì với tôi cả, tôi không làm gì cả! "

Điền Nhạc Sinh muốn chạy nhưng cửa lớn đã bị công an chặn lại rồi, nhà này không có cửa sổ, gã vốn không có đường chạy, chỉ có thể đưa tay chịu còng thôi.

Hai vợ chồng ảo não chán nản bị công an còng tay lại, đưa ra ngoài.

Ra tới cửa, Điền Nhạc Sinh liền nhìn thấy Bàng Dũng đứng ở bên đường nhìn chằm chằm gã.

Bàng Dũng cũng nhìn thấy Điền Nhạc Sinh. Sau khi A Phương ra khỏi cửa, liền có hàng xóm láng giềng "nhiệt tình" tới tìm nhà họ Bàng mách lẻo, nói vừa sáng sớm mẹ Điền đã mua cá, mua thịt bò thịt heo, nấu thơm ngon ngào ngạt, cả Gia thuộc Viện đều có thể ngửi thấy. Bữa sáng làm nhiều đồ ăn ngon như vậy, chắc chắn là làm cho con trai cưng của bà ta, cho nên mấy người Bàng Dũng nghe tin cũng đi qua.

Bàng Dũng tiến lên nhìn Điền Nhạc Sinh chất vấn: "Chúng ta đã quen biết mấy tuổi, từ nhỏ đã cùng lớn lên, cùng vượt qua hoạn nạn, cùng chia sẻ đồ ngon cho nhau. Tôi nghĩ mình không làm gì có lỗi với cậu và Chương Phát, tại sao vậy hả? "

Đã xé mặt nhau, Điền Nhạc Sinh cũng không giả vờ, căm hận trừng mắt nhìn Bàng Dũng nói: "Tại sao hả? Cả đám chúng ta xuất thân giống nhau, ở cùng một Gia thuộc Viện lớn lên, học cùng trường vào cùng đơn vị. Nhưng dựa vào đâu mà cậu lại có thể phát tài giàu có, tôi với Chương Phát thì phải dựa hơi cậu? Nhận bố thí một ít tiền vặt vẵn kia của cậu? Có phải cậu thấy mình rất hào phóng hay không? Mời bọn tôi qua ăn mấy bữa cơm cũng là để khoe khoang rằng cậu giàu có mà thôi. Nếu như cậu thật sự là xem chúng tôi là anh em, sao không dẫn theo bọn tôi cùng làm giàu."

Bàng Dũng hoàn toàn không ngờ trong lòng gã lại có nhiều lời oán giận như vậy. Bình thường mình chăm sóc quan tâm bạn bè anh em, hôm nay qua miệng của gã lại thành bố thí và khoe khoang, thậm chí bọn họ cũng vì vậy sinh ra hận thù.

"Cho nên hai người cậu tính kế lừa tiền của tôi, lấy việc làm ăn để làm lý do lừa tôi tới Quảng Châu?" Bàng Dũng thất vọng hỏi.

Điền Nhạc Sinh cười nhạo: "Không thế thì sao? Cũng do cậu là một thằng ngu, thằng chó Chương Phát kia không có tiền, nghèo rớt mùng tơi, hắn nói làm ăn là cậu tin ngay rồi, không lừa cậu thì lừa ai? "

Diệp Mạn thật sự chưa từng gặp người vô liêm sỉ như vậy, cô cười lạnh nói: "Vừa nãy anh còn nói anh Bàng không đưa các anh cùng làm giàu, bây giờ lại nói không đủ tiền để anh Bàng dẫn các anh theo, nói anh Bàng ngu. Điền Nhạc Sinh anh không cảm thấy không hợp lý sao? Hà cớ gì lại bao biện nhiều như vậy chứ, không phải chính là do các anh tham lam, ích kỷ đố kỵ với anh Bàng, cho nên nghĩ ra loại đường ngang ngõ tắt này lừa tiền anh Bàng sao? Anh Bàng tin tưởng các anh, tình anh em sâu nặng cho nên mới sẽ bị mắc lừa, anh ấy có lỗi gì? Anh đừng tưởng đẩy hết lỗi sai lên người anh Bàng thì có thể thoát khỏi tù tội? Đừng có mơ, anh nói thẳng ra miệng vậy rồi pháp luật cũng sẽ trừng trị anh, còn anh Bàng là một người công lý, đúng sai không phải anh mở miệng là có thể bóp méo. Anh có già mồm thế nào đi nữa cũng không thể thay đổi được sự thật là anh sắp thành phạm nhân!"

Câu nói sau cùng trực tiếp đánh vào điểm yếu của Điền Nhạc Sinh, nghĩ tới vận mệnh sắp tới bản thân phải đối mặt, gã tức khắc suy sụp, cũng không còn dáng vẻ phách lối kiêu căng oán trách anh Bành như vừa nãy nữa.

Anh Bàng nhìn áo khoác màu chàm nhem nhuốc trên người của Điền Nhạc Sinh, tóc tai quá dài và râu ria quanh miệng, tức giận trong lòng kia bỗng bình tĩnh lại. Điền Nhạc Sinh có ý định xấu, lừa người bạn này của gã, cướp tiền của anh ta, cuối cùng cũng không có kết quả tốt đẹp gì, cho dù có tiền thì sao? Vẫn là con chuột trong cống ngầm trốn chui trốn nhủi, tới quán ăn để ăn cơm cũng phải nơm nớp lo sợ.

Người này vẫn nên tự thành thật kiếm tiền, tiêu xài mới an tâm, mới tự tại. Lần này mặc dù anh ta thiệt hại nặng nề, nhưng cũng rút ra được bài học kinh nghiệm, còn biết rõ hai bộ mặt thật của cái gì gọi là bạn bè, cũng không phải là không thu hoạch được gì cả.

Giờ khắc này, Bàng Dũng thực sự buông bỏ rồi, vì sai lầm của hai người này không xứng đáng để giày vò bản thân mình.

Anh ta tới đồn công an làm biên bản, cũng đã biết ngọn nguồn sự tình.

Vợ Chương Phát, công việc không tốt, lương thấp mà tuổi đã cao, trong nhà nghèo không tìm thấy đối tượng mới, tan làm không có việc gì lại mê muội đánh bạc, nằm mơ một đêm giàu lên, đồ trong nhà có thể bán cũng đều bị hắn bán sạch, vẫn không đủ.

Sau đó liền bắt đầu tìm họ hàng bạn bè mượn tiền, gần như bị mượn hết toàn bộ, Bàng Dũng cũng đã cho hắn mượn tiền mấy lần, mỗi lần đều một trăm hai trăm, cuối năm ngoái, Chương Phát đột nhiên tới tìm Bàng Dũng mượn một nghìn. Lúc đấy đúng vào lúc cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ khó khăn, hàng hóa trong kho tồn kho hơn ba mươi nghìn, phần lớn tiền trong tay Bàng Dũng và Diệp Mạn đều đập vào đó hết rồi, trong tay cũng không dư dả liền hỏi Chương Phát mượn tiền làm gì? Sao gần đây lại hay mượn tiền.

Chương Phát lập tức không vui, cảm thấy Bàng Dũng keo kiệt, có tiền như vậy cũng không định giúp bạn bè, ghi hận trong lòng. Vừa hay Điền Nhạc Sinh cũng ganh ghét Bàng Dũng phát tài lớn, hai người rủ nhau cùng uống rượu, thường xuyên oán trách Bàng Dũng không có nghĩa khí, không đủ tình anh em, dăm ba bữa oán trách, hai người cũng lập tức chất chứa oán hận đối với Bàng Dũng ở trong lòng, sau đó nảy ra ý định lừa tiền của anh ta.

Vì để dụ cho Bàng Dũng cắn câu, Điền Nhạc Sinh cũng đem toàn bộ gia tài của mình, lấy bốn mươi nghìn tệ nói là khoản tiền để nhập hàng.

Kế hoạch lúc đầu của bọn họ là lừa khoản tiền này rồi ngừng tay. Kế hoạch rất thuận lợi, Bàng Dũng không phòng bị bọn hắn lập tức dễ dàng tin tưởng Chương Phát tìm người ký hợp đồng, còn đặt cọc tiền.

Dựa theo kế hoạch ban đầu, Chương Phát bất chấp nguy hiểm lớn nhất, gán tội danh lừa đảo, sau này sẽ không trở lại thành phố Phụng Hà cho nên gã lấy nhiều nhất, tám mươi nghìn tệ, tám mươi nghìn tệ còn lại, Điền Nhạc Sinh và chủ nhiệm nhà máy may kia cùng chia ra, mỗi ngươi bốn mươi nghìn. Điền Nhạc Sinh lấy tiền, lại dùng thân phận người bị hại tiếp tục trở về nhà trải qua cuộc sống hiện tại.

Tất cả đều rất hoàn mỹ nhưng Điền Nhạc Sinh đã quên, lời của dân cờ bạc là không đáng tin nhất. Chương Phát nói không giữ lời, cầm tiền không những không chia cho Điền Nhạc Sinh, còn nuốt đi mất bốn mươi nghìn tệ tiền vốn của gã, chạy biệt tăm biệt tích.

Điền Nhạc Sinh vốn là muốn lừa tiền Bàng Dũng, ai ngờ tiền vốn tích góp mấy năm nay của bản thân đều cùng đổ vào hết, gã sót hết cả ruột, vô cùng hăng say tìm người, ăn cơm cũng không ngon miệng, khoảng thời gian kia thật sự là ngày càng gầy đi, vừa tiều tụy vừa đáng thương. Cho nên Bàng Dũng mới chưa hề hoài nghi gã cùng chung nhóm với Chương Phát.

Chương Phát bốc hơi khỏi nhân gian, sau khi không tìm thấy người, một khoảng thời gian ngắn Điền Nhạc Sinh chán nản, sau này gặp Bàng Dũng thế mà lại lập mưu làm ăn buôn bán mới, mới biết Bàng Dũng có nhiều tiền hơn so với bọn gã, gã lại có suy nghĩ không đứng đắn, muốn vơ vét một đợt tiền nhanh, kiếm lại tổn thất của bản thân.

Thế là tìm hai tên côn đồ thương lượng xong xuôi, bảo bọn họ đợi trên con đường duy nhất đi giao tiền lấy hàng, giật tiền của Bàng Dũng. Gã vốn còn tưởng tượng giống như lần trước kia, đóng giả thành nạn nhân, nhưng người bạn Chương Phát này đã quen biết ba mươi mấy năm còn có thể lừa gã, hai tên côn đồ không thân thiết lại càng không đáng tin.

Sợ rổ tre đựng nước cũng bằng không, lại không được lợi ích gì, Điền Nhạc Sinh cũng không thể để bị bại lộ, cướp tiền xong lập tức bỏ chạy cùng hai tên côn đồ.

Sau khi gã lặng lẽ về thành phố Phụng Hà, thấy Bàng Dũng mãi không có tin tức gì, chỗ người nhà họ Bàng cũng không có phản ứng gì, vốn cho rằng chuyện này có lẽ đã qua rồi, ai biết được cuối cùng Bàng Dũng lại quay lại, còn báo cảnh sát, đặt bẫy để gã chui vào.

Đầu đuôi sự việc tới đây cũng được làm rõ rồi, Bàng Dũng tuyệt đối không ngờ phía sau còn có nội tình phức tạp như thế này.

Thậm chí anh ta còn vui mừng sau này tự mình đi tìm nhà máy mua đồng hồ, mặc dù đã tổn thất mấy trăm nghìn, hiện giờ chỉ lấy lại được một trăm nghìn nhưng dù sao cũng nhận ra được bộ mặt thật của Điền Nhạc Sinh, nếu không anh ta vẫn sẽ cứ hết lòng hết dạ đối tốt với Điền Nhạc Sinh, coi gã là bạn tốt cả đời.

Không quan tâm sau khi cha mẹ nhà họ Điền nghe tin vội vàng tới đau khổ cầu xin, Bàng Dũng bước ra khỏi đồn công an. Điền Nhạc Sinh phạm tội, tự có pháp luật trừng trị, còn Chương Phát, hai tên côn đồ và trưởng ban nhà máy kia, lực lượng cảnh sát cũng đã phát lệnh truy nã, cả đời này bọn họ cũng sẽ vì mấy trăm nghìn tệ mà trốn đông núp tây, không nhận ra ai!

Về tới nhà, hai vợ chồng Bàng Dũng nói cảm ơn với Diệp Mạn từ tận đáy lòng.

Diệp Mạn xem quảng cáo của Giáp Thiên Hạ trong TV, nhẹ nhàng cười rồi nói: "Anh Bàng, chị dâu, anh chị khách sáo quá rồi. Thời gian này anh Bàng vất vả rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi. Chuyện của anh Bàng cũng xong một chặng, tôi cũng phải đi xử lý một chút chuyện công việc rồi."

Bàng Dũng cũng xem được quảng cáo của Giáp Thiên Hạ trong TV, ngoài ban ngày còn có buổi tối hơn bảy giờ, khung giờ vàng khi tin tức thời sự vừa phát xong cũng có quảng cáo của Giáp Thiên Hạ. Lần này Tiêu Thư Dương đã tiêu số tiền lớn, che trời rộp đất ở trên báo, phát quảng cáo trên TV, để người dân toàn tỉnh đều biết câu quảng cáo "Mua đồ điện gia dụng, tới Giáp Thiên Hạ", dường như là muốn nhanh chóng nắm hết các kênh tiêu thụ của toàn tỉnh, hình thành một nhà xu thế độc quyền.

Bàng Dũng sợ Diệp Mạn một mình đối đầu với Tiêu Thư Dương sẽ bị yếu thế, liền cầm chìa khóa xe nói: "Tôi đưa cô đi, lâu rồi không đi xe. "

Trước đây lúc cửa hàng đóng cửa, xe chở hàng quy ra tiền cho Bàng Dũng.

Chị Bàng cũng nói: "Cái người họ Tiêu kia không phải là người tốt, để anh Bàng đi chung với em, tránh cho anh ấy ở nhà một mình lại suy nghĩ lung tung, cho anh ấy tìm chút chuyện để làm đi."

Họ đều đã nói như vậy rồi, Diệp Mạn còn từ chối thế nào nữa?

Cô tươi cười nói: "Được ạ, vậy liền làm phiền anh rồi."

Chương kế tiếp