Tôi Trọng Sinh Trước Khi Đổi Hôn

Chương 8: Làm lớn
Chuyện tốt không lọt ra khỏi cửa, chuyện xấu đã đồn xa ngàn dặm, ở cái xó nhỏ này, việc nhỏ như gió thổi cỏ lay cũng có thể nhanh chóng truyền xa làm cho ai ai cũng biết.

Sắp đến ngày diễn ra hôn lễ, khách khứa đều đến đông đủ mới huỷ hôn, còn quấy rầy đến công an, ở mảnh đất nhỏ này nhất định là một tin tức lớn. Vì vậy, Diệp Mạn vừa bước vào nhà máy liền nghe được nhóm nhân viên tạp vụ đang xôn xao bàn luận về việc này. Càng khéo chính là còn có người chứng kiến ở hiện trường, cố làm ra vẻ huyền bí nói: “Không sai, ngày hôm qua tôi đi đến nhà họ Cốc uống rượu mừng. Cha của chú rể - Cốc Vạn là bạn học với ông cụ nhà tôi, trước kia còn ở…”

“Rốt cuộc sao lại như thế, anh mau nói đi, đừng úp úp mở mở, nói vào trọng điểm đi nào!” Một công nhân bốc xếp khác không kiên nhẫn liền mở miệng thúc giục anh ta.

“Đúng vậy, có phải tên Cốc gì đó nhìn rất dọa người không hả?”



Diệp Mạn nghe được lời này, nhanh chóng giơ tay che mặt chuồn mất, cô thật may mắn vì bộ phận sửa chữa nằm bên ngoài, ít người, người ở nhà máy có quen biết với cô cũng không nhiều lắm, nếu không hôm nay chắc chắn cô sẽ giống như con khỉ trong vườn bách thú bị mọi người vây xem, cả ngày không được yên ổn.

Nhưng vào bộ phận sửa chữa cũng không thoát khỏi vận mệnh dính vào mấy chuyện bát quái, mấy bà chị lập tức đi tới, lôi kéo cô sốt sắng hỏi: “Tam Ni, con nhóc này cũng quá hiền lành đi, sao xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không nói với tụi chị một tiếng.”

“Việc này chẳng khác nào là đang bắt nạt bộ phận sửa chữa chúng ta, mỗi người chúng ta cầm theo một cái kìm lớn đến đó, xem con rùa nhà nào dám bắt ép em.” Chị Hoàng lên tiếng đầu tiên, một tay xoa eo lớn, bày ra bộ dạng chị đại nói.

Diệp Mạn nghe xong thì rất muốn cười, trong lòng lại có chút ấm áp, tuy rằng lúc này nhà máy đúng thật là có rất nhiều vấn đề nhưng quan hệ giữa mọi người thật sự thân thiết, không giống như sau này, dù tiền của ngày càng phong phú, nhưng khoảng cách giữa người với người lại cao xa vời vợi, ở đối diện nhau mấy năm cũng không biết tên nhau.

“Vâng, em biết rồi, cảm ơn mấy chị, về sau nếu lại gặp chuyện như vậy, em nhất định sẽ tìm mấy chị giúp đỡ.” Diệp Mạn rất biết cách chọn lời phải mà nói.

“Hừ hừ, đồng ngôn vô kỵ, còn lần sau gì chứ, việc như vậy không nên có lần sau!” Chị Hoàng vội vàng nói xả xui.

Diệp Mạn nhanh chóng vuốt đuôi theo: “Em nói sai rồi.”

Mấy chị thấy cảm xúc Diệp Mạn ổn định, không vì chuyện bị người trong nhà ép hôn mà bị ảnh hưởng, liền vui vẻ hớn hở hỏi thăm: “Tam Ni, chạng vạng ngày hôm qua, cha mẹ em mang em trai em tới nhà họ Cốc, trong chốc lát liền đi ra với biểu tình trông không tốt lắm, mọi người đều suy đoán hai nhà bọn họ nhất định sẽ gây náo loạn một phen, em có nghe nói chuyện đó không?”

Đối diện với từng ánh mắt tò mò, Diệp Mạn có cảm giác không nói nên lời, cô tỏ vẻ vô tội chớp mắt: “Sau giữa trưa hôm qua em cũng chưa trở về, tình hình trong nhà cũng không rõ lắm.”

Thật ra trong lòng cô hiểu rõ, Diệp Bảo Hoa là người chả làm nổi việc gì, chắc chắn không thể tự gánh vác mọi việc, cho nên chắc chắn hai vợ chồng Diệp Quốc Minh còn chẳng hay biết gì, nhưng sợ đắc tội thông gia tương lai, lại không muốn con trai ngoan của mình phải chịu khổ cho nên vội vàng thu thập cục diện huỷ hôn rối rắm, còn phải tìm mọi cách làm nhà họ Cốc nguôi giận, giữ được tương lai con trai và cháu trai đích tôn.

Mà Diệp Bảo Hoa trơ mắt nhìn cha mẹ vất vả vì cậu ta, phải hạ mình cầu xin người ta, cũng thật không phải là cái hạng tốt đẹp gì!

Hai vợ chồng Diệp Quốc Minh cho rằng sinh con gái là nuôi con cho nhà người khác, phí công nuôi dưỡng, ăn tốn cơm rồi cũng về nhà người khác, dĩ nhiên là không so nổi với con trai ngoan của hai người. Diệp Mạn thật chờ mong đến ngày hai người họ biết được sự thật.

Vào thời gian xem báo lúc trưa, xem hết xong mấy chuyện đầu cuối ngõ. Diệp Mạn có lòng muốn làm gì đó, cô phụ trách sửa chữa bản ghi chép, nhưng một ngày này cũng không sửa được bao nhiêu điện báo, căn bản không có bản ghi chép hay ho gì.

Chờ đến giữa trưa 11 giờ, trong bộ phận sửa chữa chỉ còn hơn nửa, mấy chị lớn phải đi về nấu cơm cho con, không ít người buổi chiều không tới.

Tiểu đội này làm việc cũng thật không tập trung, mọi người đều như vậy, khó trách nhà máy không đạt được hiệu quả và lợi ích! Tình trạng này nếu không có trợ cấp tài chính của đất nước thì đã không phát nổi tiền lương.

Diệp Mạn lắc đầu, khép bản ghi chép lại bỏ vào trong ngăn kéo, chuẩn bị đến nhà ăn, cô chỉ một mình, phải nấu cơm rửa chén quá phiền phức, còn không bằng xuống nhà ăn ăn qua loa cũng no bụng.

Vào lúc đến nhà ăn, vì khá nhiều người, Diệp Mạn cúi đầu nghĩ chút chuyện lại không cẩn thận đụng phải người khác khiến giấy tờ của bà rơi trên mặt đất, cô nhanh chóng chạy đến khom lưng nhặt lên, đưa cho đối phương: “Xin lỗi ạ… Chủ nhiệm Mai?”

Chủ nhiệm Mai liếc mắt một cái liền nhận ra Diệp Mạn, vội vàng kéo cô đến bên cạnh, sốt sắng hỏi: “À, là cháu sao, ngày hôm qua cô đi rồi, cha mẹ cháu không làm khó dễ cháu chứ?”

Diệp Mạn mỉm cười gật đầu: “Không có ạ, làm chủ nhiệm Mai lo lắng rồi, cảm ơn tổ chức đã thay cháu làm chủ.”

Chủ nhiệm Mai vẫy vẫy tay: “Ai, đây là việc nên làm mà, dạo này cô bận việc tối mày tối mặt.”

Diệp Mạn không tiếp lời này, chỉ giương khóe miệng cười cười, thuận miệng hỏi một câu: “Chủ nhiệm Mai vội vàng như vậy là muốn đi đâu vậy ạ?”

Nhắc tới việc này, chủ nhiệm Mai thực lòng đầy khổ tâm: “Ai, đừng nói nữa, tiểu đồng chí à, chuyện ngày hôm qua cô đáp ứng cháu sợ là không làm được.”

Nụ cười trên mặt Diệp Mạn chợt thu lại: “Sao, sao lại như vậy ạ? Là gặp phải vấn đề gì sao? Nếu là không có khó khăn gì sẽ không như vậy, chủ nhiệm Mai là người có tâm, tất cả chúng cháu đều biết.”

Chủ nhiệm Mai thấy cô thấu hiểu lòng người như vậy, hơn nữa gặp phải chuyện như ngày hôm qua, hôm nay vẫn quy củ đi làm như cũ, trên mặt cũng mang nụ cười vô cùng nhiệt tình, trong lòng càng thêm cảm thấy mấy người tìm mọi cách khước từ kia còn không bằng thứ đồ vật, bà liền đem toàn bộ sự tình nói ra:

"Còn không phải chỉ là mấy người cán bộ nữ ở nhà máy giày da kia sao, hừ, cô đi tìm các bọn họ, một đám đều ấp úng, không chịu đáp ứng. Đừng cho là cô không biết, mấy người đó còn không phải là sợ mình sẽ bị mất mặt sao. Nếu biết sẽ bị mất mặt, ngày thường sao không làm việc cho tốt? Làm cho loại chuyện ép duyên này phát sinh dưới mí mắt cô."

Nghe thấy tin tức này, Diệp Mạn cảm thấy không quá ngoài ý muốn.

Nhà máy chính là một xã hội thu nhỏ, dù là mỗi ngày ở cả một nhà máy lớn người ngẩng đầu đều không nhìn thấy người cúi đầu, nhưng nhiều năm như vậy, mỗi ngày cũng có giao hảo, tính ra cũng có vài phần tình cảm, ai lại nguyện ý vì người ngoài đi đắc tội công nhân viên chức nhà máy mình. Hơn nữa muốn hoạt động tuyên truyền pháp luật ngày càng lan rộng phải đưa công nhân viên chức nhà máy mình thành nhân vật điển hình, hoặc để lôi ra phê phán, khiến cho các cô ấy không còn thấy ánh sáng, nhưng kết quả cuối cùng lại thành ra là thành tích của người khác.

Loại chuyện tốn công vô ích này, ai nấy cũng muốn tìm lấy cớ thoái thác là hết sức bình thường.

Nhưng bọn họ đã quên mất một điều, đúng là bọn họ không ra tay làm gì, nhưng chính hành động im lặng của bọn họ chẳng khác nào như đang âm thầm gián tiếp cổ vũ khí thế, hành động kiêu căng bức người cho Diệp Quốc Minh và Mao Xảo Vân.

Chuyện của Diệp Mạn cũng không phải là ngoại lệ, có đôi khi không làm gì cũng là một loại phạm tội, đặc biệt là khi bọn họ còn là người có chức trách.

Vốn dĩ Diệp Mạn không muốn làm to chuyện, nhưng thấy cảnh chủ nhiệm Mai bất lực đã chọc giận cô. Cô nhớ tới bản thân phải bất lực ở kiếp trước, còn có những cô gái khác cũng mang vận mệnh đáng buồn như cô, cô đã làm sai cái gì chứ!

Diệp Mạn nắm chặt lòng bàn tay, bình tĩnh hỏi: “Chủ nhiệm Mai, vậy tiếp theo cô có tính toán gì không?”

Chủ nhiệm Mai hầm hừ nói: “Cô đi tìm giám đốc Lưu.”

Giám đốc Lưu hiện tại vì chuyện nhập khẩu thiết bị bận tới sứt đầu mẻ trán, sao lại quản chuyện này, hơn nữa chuyện này cũng không thuộc về phạm vi của ông, chủ nhiệm Mai thật là muốn chó cùng rứt giậu sao, khi tuyệt vọng liền thử đến bước đường cùng.

Diệp Mạn cân nhắc vài giây nói: “Chủ nhiệm Mai, cô có thời gian không? Cháu có ý tưởng này, chúng ta có thể đến văn phòng nói chuyện một lát được không?”

Chủ nhiệm Mai do dự một giây rồi nói: “Được, đi thôi!”

Hai người tới văn phòng chủ nhiệm Mai, bà rót cho cô một ly trà, sau đó nói: “Tiểu đồng chí, cháu có ý tưởng gì, nói cô nghe một chút.”

Diệp Mạn cân nhắc suy nghĩ rồi hỏi: “Chủ nhiệm Mai có người quen ở báo xã hoặc đài truyền hình không ạ?”

Theo biên chế, Trường Vĩnh chỉ thuộc cấp huyện, trước mắt không có báo xã cùng đài truyền hình, chỉ có trên thành phố và tỉnh bên kia mới có.

Chủ nhiệm Mai cẩn thận suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Cô có một người bạn học cấp hai nay làm việc ở Nhật Báo Khê Hóa, tiểu đồng chí hỏi cái này để làm gì?”

Khê Hóa chính là cấp thành phố trên huyện Trường Vĩnh, Nhật Báo Khê Hóa là báo Đảng của toàn thành phố, số lượng báo chí ở mỗi đơn vị cơ quan nhà máy hầm mỏ cũng không ít. Ở thời đại TV chưa phổ cập này, hơn nữa các đơn vị nhân viên công tác đều tương đối nhàn nhã, cho nên người đọc báo chí cũng rất nhiều, Nhật Báo Khê Hóa ở vùng này cũng được nhiều công chúng biết đến.

“Có người quen thì dễ làm.” Diệp Mạn cười, kể ra kế hoạch của mình: “Chủ nhiệm Mai, nếu cán bộ nữ xưởng làm giấy và xưởng giày da không muốn phối hợp với chúng ta cùng tuyên truyền Luật Hôn nhân, không bằng chúng ta cứ mặc kệ các cô ấy, chúng ta tự làm. Chúng ta đưa bản thảo cho Nhật Báo Khê Hóa, lấy lời dẫn là chuyện huỷ hôn ngày hôm qua của cháu, phê phán thời đại mới còn có chuyện cha mẹ ép duyên, ép buộc con gái phải gả đi. Chờ sau khi tin tức này đăng ra, chúng ta lại cầm báo chí đến Liên đoàn Phụ nữ huyện, nhờ lãnh đạo phê chuẩn để nhà máy sản xuất TV Hồng Tinh chúng ta dẫn đầu trong phạm vi toàn huyện về triển khai về phổ cập Luật Hôn nhân, duy trì tuyên truyền hôn nhân tự do.”

Chủ nhiệm Mai nghẹn họng trân trối mà nhìn Diệp Mạn. Thật ra vừa rồi Diệp Mạn nói rằng cô có biện pháp, chủ nhiệm Mai cũng không ôm quá nhiều hy vọng, bản thân cũng không có cách, sao một cô gái hai mươi mấy tuổi có thể nghĩ ra biện pháp gì chứ? Nhưng con bé thật là lớn mật lại nghĩ ra tuyệt chiêu như vậy.

Thấy chủ nhiệm Mai nhìn mình chằm chằm không nói lời nào, Diệp Mạn còn tưởng rằng do cô quá cấp tiến, dọa tới chủ nhiễm Mai, cô giả vờ ho khan một tiếng, thẹn thùng mà cười nói: “Bởi vậy, sự tình xác thật có thể làm lớn hơn nữa, nếu chủ nhiệm Mai còn băn khoăn, chúng ta có thể bàn bạc kỹ hơn, đem phạm vi thu nhỏ lại một ít…”

“Không, như vậy cũng khá tốt rồi, theo biện pháp cháu nói mà làm!” Chủ nhiệm Mai vội vàng đánh gãy lời của Diệp Mạn, làm rất tốt, đến lúc đó mấy người phụ nữ bọn họ giữa các anh em trong đơn vị ở toàn huyện cũng có thể ngẩng cao ở vị trí đầu tiên, bà cũng có thể lọt vào tầm mắt Liên đoàn Phụ nữ huyện, chuyện tốt như vậy, đồ ngốc mới đẩy cho bên ngoài!

Sợ có biến, bỏ lỡ dịp tốt này, chủ nhiệm Mai không cho Diệp Mạn có cơ hội nói chuyện, bà nhanh chóng nói: “Tiểu đồng chí, chuyện này cháu rõ ràng nhất, bản thảo liền giao cho cháu nhé, vất vả cho cháu rồi!”
Chương kế tiếp