Tổng Tài Không “Nạnh Nùng” Không Phải Nam Chính Tốt

CHƯƠNG 14: GẶP LẠI

Dưới hiệu suất làm việc cao của Giám đốc Ngũ vấn đề của gia đình đại ca Chu rất nhanh chóng được giải quyết.

Tốc độ nhanh đến mức Phương Mạt tự hỏi liệu ông ta đã chuẩn bị sẵn nơi chọn nhà từ trước rồi, chỉ chờ lệnh của Nguyên Hoài Cảnh.

"Rất ngạc nhiên?"

Trong phòng uống trà, Triệu Viêm mỉm cười nói với Phương Mạt về kết quả, nhưng thấy vẻ mặt của cô có chút khó nói nên lời.

“Ngạc nhiên đến không ngờ tới.” Phương Mạt lắc đầu: “Chỉ là cảm thấy muốn quản lý tốt một công ty lớn thực sự không dễ dàng.”

Làm thư ký trong ba năm, Phương Mạt có thể được coi là người đã chứng kiến ​​​​những ngày mà Nguyên Hoài Cảnh đấu trí dũng cảm với một số cổ đông.

Bên trong có một số thủ đoạn, nếu bị phát lên mạng sẽ bị chỉ trích rằng là loại bịa đặt điều vô lý.

Nếu không phải bản thân đã có kinh nghiệm trải qua, Phương Mạt sẽ không tin rằng sẽ có những cổ đông nửa đêm bí mật đến văn phòng của Nguyên Hoài Cảnh để đánh cắp con dấu chính thức? !

Cô thậm chí còn chứng kiến ​​vô số cảnh các cổ đông chụm đầu với nhau, những người đàn ông trung niên thường trông hiền lành dịu dàng đó lại đánh nhau như người thường, túm tóc vò đầu nhau. Tóm lại, điều đó đã để lại ấn tượng sâu sắc đối với Phương Mạt, lúc đó vẫn còn chưa trưởng thành, và từ đó khiến trong lòng cô mất đi cái gọi là ánh sáng hào quang khi nghĩ tới "giới thượng lưu".

Tất cả mọi người đều là người thường, loại cúi đầu vì năm thùng gạo.

Vì vậy, sự cố của đại ca Chu lần này chỉ là một trường hợp thực hành giảng dạy thuần túy cho Phương Mạt, kinh ngạc cũng không thể kinh ngạc, vì dù sao cô cũng là "Thư ký Phương"!

Trên thế giới này, không có gì khiến cô kinh ngạc hơn tài năng của Nguyên Hoài Cảnh.

Thời gian rất nhanh đã đến tối thứ bảy.

Ban ngày, Phương Mạt cùng Nguyên Dịch An đến công viên giải trí gần như cả ngày như đã thỏa thuận trước đó, nhưng lần này chỉ có hai người họ, Nguyên Hoài Cảnh không xuất hiện, đọc truyện tại ứng dụng truyenfull online hay, nghe nói cuối tuần này họ có việc phải làm, Triệu Viêm sau khi đưa hai người đến công viên giải trí cũng lập tức rời đi, không biết có liên quan gì đến chuyện của Nguyên Hoài Cảnh hay không.

Hai ngày nay Phương Mạt không hề đến gần hơn một mét với tổng giám đốc, tự nhiên vì vậy cô cũng không hề nghe thấy giọng nói của anh.

Nhưng dù sao thì đó chắc chắn không phải việc của công ty, có lẽ đã đi xem trận đấu ở một nơi khác.

Như vậy là tốt nhất, cho dù ngày mai Nguyên Hoài Cảnh thật sự có việc làm, Phương Mạt cũng sẽ không làm được gì!

"Tiểu Mạt!"

"Bảo K! Cười cười! Tiểu Thu!"

Chưa đến 7 giờ sáng, cả nhóm tập trung đã tại khách sạn do Bảo K đã đặt trước.

Lần này có 8 người trong nhóm đi triển lãm truyện tranh, 4 người còn lại sẽ chia nhau hành động tự do sau đó gặp nhau tại buổi triển lãm truyện tranh, Phương Mạt và những người khác sẽ như trước giúp đỡ lẫn nhau và bắt đầu trang điểm và thay quần áo.

Mặc dù đã lâu không đụng vào những thứ này, nhưng có một số thứ khắc sâu trong trí nhớ hiển nhiên không dễ quên như vậy, Phương Mạt lúc đầu còn là một người mới tập sự, nhưng cô rất nhanh đã quen thuộc với chúng.

Vai diễn cosplay lần này của cô là một pháp sư Tinh Linh, trên mặt cô sẽ có một vùng dây leo lớn, chiếm khoảng 2/3 toàn bộ khuôn mặt, đeo kính áp tròng màu và đôi tai nhọn, cô tựa là một tiểu Tinh Linh thực vậy.

Về phần quần áo, Bảo K đích thân làm cho cô, theo nhân vật mà Phương Mạt cosplay, đừng nói là so sánh 1 với 1 với bản gốc, thì ít nhất nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra, cả chất liệu vải lẫn cách trang trí đều rất cẩn thận.

"Woa oa~"

Khi Phương Mạt mặc bộ trang phục pháp sư Tinh Linh hở eo với những đường xẻ lớn ở thân dưới bước ra, người đầu tiên trang điểm xong là Bảo K tỏ vẻ "tà mị", nhanh chóng đưa tay chạm vào eo của người nào đó đó, rồi phát ra một điệu cười kỳ lạ.

Phương Mạt: "..."

"Đáng ra nên được ghi lại cho người hâm mộ của cô xem."

Phương Mạt cũng vô tư chọc vào eo Bảo K và yêu cầu cô ta cầu xin sự thương xót.

Người này thuộc dạng người vô cùng dễ ngột, chỉ cần chọc ghẹo một chút liên không chịu được.

Thấy Bảo K cười đến mức không thể thẳng lưng, Phương Mạt đành phải nói: Với sức chiến đấu nhỏ bé này, sao cô dám đến khiêu khích cô ta?

"Chiếc eo này của Tiểu Mạt." Bên cạnh cười cười cũng chú ý tới một màn này, thở dài nói: "Giết người vô hình a!"

"Chết tiệt, tôi muốn sống cùng em, mỗi ngày đều sẽ nằm ngủ trên eo cô!" Tiểu Thu nắm chặt tay vung lên: "Tiểu Mạt, tại sao em không tiếp nhận tôi? Tôi có thể giặt đồ nấu ăn, trời mưa cũng biết chạy về nhà, mỗi ngày còn có thể làm nũng với em!"

Về điều này, Phương Mạt trực tiếp bày ra "bộ mặt tàn nhẫn": "Ăn nhiều quá, tôi không kham nổi!"

"Hahaha--"

Tiếng cười lập tức vang khắp phòng.

Ngay cả Phương Mạt cũng gần như không kìm được vẻ mặt, cố gắng không cười toe toét, để không làm hỏng lớp trang điểm trên mặt.

Chơi đùa với những người bạn cùng chí hướng như thế này có thể khiến mọi người quên đi mọi phiền muộn.

Phương Mạt rất biết ơn những người bạn cùng phòng năm đó đã kéo cô vào câu lạc bộ anime, nếu không bây giờ cô có thể là một người làm công không có tí tinh thần nào.

Bốn người thu dọn đồ đạc xong cũng đã là 10 giờ sáng, nhìn thấy bốn người còn lại trong nhóm đã lần lượt lên đường, đám người Phương Mạt cũng vội vàng hành động.

Quy mô triển lãm truyện tranh lần này rất lớn, nghe nói có mời một số cosplayer siêu lớn, không giống như những kẻ làm loạn nhỏ nhoi như Phương Mạt, họ là những người chân chính và chuyên nghiệp.

“Xác định là anh Cảnh sẽ tới.” Trong xe taxi, Bảo K đang điên cuồng lật xem tin tức thường trực của triển lãm truyện tranh, thỉnh thoảng kêu lên vài câu, khiến cho những người khác phải lấy điện thoại di động ra xem.

"Trời ạ, có người cosplay Viên Tử! Lát nữa nhất định sẽ chụp ảnh với!"

"Nhìn mà xem! Là X! Ồ, Diệp Thanh đã trở lại!"

Nghe bạn bè thảo luận, Phương Mạt cũng nghiêng người cùng nhau nhìn lại, quả nhiên có rất nhiều thần cấp cosplayer.

Khách sạn không xa địa điểm triển lãm truyện tranh, và bọn họ đã thuận lợi đến nơi sau 20 phút lái xe.

Bốn người họ tìm thấy điểm hẹn đầu tiên sau khi xuống xe, tự nhiên họ rất phấn khích khi gặp gỡ bạn bè thành công của mình, đầu tiên là phải chụp một loạt ảnh cùng nhau, những người trong nhóm không đến đều ghen tị với họ chết mất thôi.

Trong khoảng thời gian này, cũng có người muốn chụp ảnh với bọn họ, Phương Mạt căn bản không từ chối.

Cứ như vậy vừa đi dạo vừa chụp ảnh, ăn một số món ăn đặc biệt trên đường đi trong triển lãm, rất nhanh đã đến một giờ chiều, những người khác nói rằng họ không thể cầm cự được nữa và cần nghỉ ngơi một lúc.

Phương Mạt không sao, dù sao cô cũng là một người phụ nữ có thể đi giày cao gót trong hai giờ, và cùng Bảo K còn chưa đi dạo đủ, vì vậy hai người đánh lẻ và tiếp tục đi tiếp.

"Này, đây là mặt dây chuyền của Thái Thái, làm không tồi. Tiểu Mạt, muốn mua không?"

Phương Mạt cầm nó lên và nhìn, nó thực sự được làm rất tốt, và giá cũng không đắt, vì vậy cô đã trực tiếp mua nó.

Nhưng khi nói đến Thái Thái, Phương Mạt nghĩ đến lần cuối cùng Nguyên Hoài Cảnh điên cuồng vuốt màn hình khi anh đến nhà cô, anh dường như cũng thích Thái Thái?

Đợi chút! Nghĩ như vậy, Nguyên Hoài Cảnh cũng là một người đam mê truyện tranh 2D, phải không?

Phương Mạt đột nhiên nhớ đến Triệu Viêm đã nói rằng hai ngày cuối tuần này Nguyên Hoài Cảnh đều có việc...

Không lẽ!

Nhưng nơi này lớn như vậy, lại có tới mấy tầng, mấy khu lận, cho dù Nguyên Hoài Cảnh thật sự đến, khả năng gặp phải anh cũng rất thấp?

Hơn nữa, nhân cách của Nguyên Hoài Cảnh là tổng giám đốc cao lãnh, đến chỗ đông người như vậy, nếu bị nhận ra, chẳng phải là hủy hoại nhân cách sao?

Phương Mạt, người đang cho rằng cô đã suy nghĩ quá nhiều, nhanh chóng đặt vấn đề này ra sau đầu, và tiếp tục vui vẻ đi dạo cùng Bảo K.

Cho đến hai giờ chiều!

"Tiểu Mạt! Nhanh lên! Anh Cảnh đã xuất hiện! Ở tầng 3 của khu B!"

Bảo K trực tiếp kéo Phương Mạt nhìn vào bức ảnh trên điện thoại: "Trời ơi, cơ thể này đang tỏa sáng hào quang của đồng tiền!"

Vừa đi, Phương Mạt vừa xem những bức ảnh từ các góc độ khác nhau do người qua đường tải lên, đọc truyện tại ứng dụng truyenfull online hay, cô rất đồng ý với lời nói của Bảo K, bộ trang phục này nhìn qua không hề rẻ, từ tay nghề đến chất liệu, về cơ bản đều tôn lên nét đặc trưng của nó, rất xứng đáng với anh Cảnh.

Khi hai người đến tầng 3 khu B, đã có một hàng dài người muốn chụp ảnh với anh Cảnh, Phương Mạt nhìn xung quanh và ước tính rằng họ sẽ phải đợi mười phút.

Nhưng nghĩ mình không có việc gì, hơn nữa Bảo K vẫn luôn tâm niệm, vì vậy liền xếp hàng thì xếp hàng.

Cuối cùng, sau 15 phút, chỉ cần đơi nhóm người phía trước là sẽ đến lượt của bọn họ.

Tranh thủ thời gian này, Phương Mạt lần đầu tiên quan sát bộ cosplay của anh Cảnh ở khoảng cách gần như vậy, lúc này mới nhận ra rằng "Cruise" thực sự rất cao, ít nhất cũng phải 2,5 mét?(Ứng dụng TᎽT)

Mặc dù trông có vẻ rất ngầu, nhưng theo kinh nghiệm của Phương Mạt, thì người bên trong thực sự rất khổ cực, hơn nữa thời tiết lại rất nóng nực, chắc chắn đã đổ mồ hôi đầm đìa.

Quả nhiên, có tiền như vậy mà vẫn tự nguyện chịu khổ như vậy như vậy, chỉ có thể là vì yêu!

Mang theo một chút cung kính, Phương Mạt và Bảo K lần lượt bước lên phía trước, chuẩn bị chụp ảnh với anh Cảnh.

【Này, tiểu Tinh Linh này thật đáng yêu. Người cosplay chắc là Laylia phải không? 】

Á!

Đó là tiếng rên rỉ từ cổ vì quay quá nhanh!

Phương Mạt kinh ngạc ngẩng đầu lên, như thể cô không thể tin vào tai mình, cái này, anh Cảnh thần bí này...

Không đời nào? Không đời nào?

Lúc này, Phương Mạt dường như đã nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Nguyên Hoài Cảnh thông qua chiếc mũ sắt.

Hơn nữa cái ngẩng đầu này vừa vặn để cho người khác nhìn rõ khuôn mặt của cô, mặc dù trên mặt Phương Mạt đã trang điểm rất nhiều những hoa văn phức tạp, nhưng người thật sự quen thuộc sẽ không thể không nhận ra cô.

[Mẹ kiếp! Thư ký Phương!]

Phương Mạt lập tức ngay thẳng: ...

Lợi hại a, tổng giám đốc!

Anh có bao nhiêu bất ngờ mà tôi chưa biết vậy?

Chương kế tiếp