Tổng Tài Không “Nạnh Nùng” Không Phải Nam Chính Tốt

CHƯƠNG 13: HỌC TẬP

Còn về báo cáo do giám đốc Ngũ gửi tới, Phương Mạt đương nhiên cũng đã xem qua.

Trong đó giới thiệu về tình hình hiện tại của gia đình họ Chu, ông Chu lớn tuổi nhất đã hơn tám mươi tuổi rồi, ở cùng với gia đình con cả, căn nhà cũng đứng tên ông, mà ông Chu có hai người con trai và một người con gái, con gái đã lấy chồng xa, con trai thứ hai cũng đang ở thủ đô, đã mua một căn nhà nhưng diện tích cũng không lớn.

Mấy người giám đốc Ngũ với tư cách là những nhân viên kỳ cựu đã có kinh nghiệm, đã sử dụng tất cả các phương pháp mà người bình thường có thể nghĩ ra, bao gồm cả việc thuyết phục người con thứ hai để họ đi khuyên anh trai và cha của mình, nhưng đối phương rất kiên quyết nhất định phải có mười bốn triệu, ít hơn một đồng cũng không được.

Vậy thì họ không thể ép buộc người ta như xã hội đen chứ?

Tập đoàn Nguyên thị có còn cần danh tiếng không hả! Bây giờ đang là xã hội được cai trị bởi pháp luật đó!

Khi đó Phương Mạt sau khi đọc xong, cũng đã suy nghĩ xem còn biện pháp nào khác không, thậm chí còn nhớ lại bản thân hình như đã từng đọc qua một cuốn tiểu thuyết, cũng có một tình huống tương tự như vậy, trong truyện đã giải quyết như thế nào nhỉ?

À, cố ý nhờ người nói trước mặt con cả họ Chu rằng mảnh đất này sẽ bị mất giá vì một lý do không thể cứu vãn nào đó, làm họ sợ đến mức nhanh chóng muốn bán nó, rất dễ dàng thành công.

Nhưng trong thực tế, chiêu này rõ ràng là không dùng được.

Không ai ngốc như vậy, nếu như mảnh đất này thực sự không tốt, thì tại sao Nguyên thị các người lại mua nó?

Mấy người không phải nên là người chạy đầu tiên sao, tại sao lại tiếp tục mua nhà của anh ta?

Dù sao đối với con cả nhà họ Chu mà nói, không bán thì cùng lắm là duy trì cuộc sống hiện tại, còn nếu đã bán thì nhất định phải trả cái giá này!

Nếu Phương Mạt là người ra quyết định vào lúc này, thì cô nên làm như thế nào đây?

Sau khi Phương Mạt suy nghĩ một lúc, lại nhìn thấy Nguyên Hoài Cảnh và Triệu Viêm đang đấu mắt với nhau, cô bất lực ho khan một tiếng, thấy cả hai người đều đã quay qua đây liền bắt đầu đặt câu hỏi.

"Tiền bối, anh có biết nhà bọn họ nếu thật sự thu được mười bốn triệu sẽ tiêu như thế nào không?"

Nếu đã không có được ý tưởng tốt vào lúc này, Phương Mạt liền nghĩ đến việc quay lại và xem xét một chút.

Nhìn vào kết quả để xem xét quá trình, nói không chừng có thể tìm ra giải pháp từ trong đó.

Triệu Viêm nghe những lời đó thì mỉm cười, anh không ngờ Phương Mạt nhanh như vậy đã nghĩ đến vấn đề giống mình.

“Anh vừa nói chuyện với con cả họ Chu.” Triệu Viêm lúc đó ở lại một mình chình là vì muốn hỏi vấn đề này: “Anh ta cũng không giấu diếm, nói rằng anh ấy sẽ dùng nó để mua một căn nhà, phần còn lại dùng để trang trí nội thất.”

Phương Mạt tiếp tục hỏi: "Vậy họ định mua kiểu gì? Ba người con muốn chia như thế nào?"

Ông Chu cũng lớn tuổi rồi, sức hút của việc bán nhà hay không đối với ông cũng không quá lớn, ngược lại suy nghĩ của ba người con mới là điều quan trọng.

Cũng giống như bây giờ ông ấy đang sống với gia đình con cả, vậy con cả Chu nói không bán hoặc muốn bán với giá cao, thì ông Chu cũng không có bất kì ý kiến gì.

Đối với câu hỏi của Phương Mạt, Triệu Viêm vẫn trả lời như cũ.

Có thể lúc đầu con cả Chu cũng không muốn nói chi tiết như vậy với anh, nhưng không chịu nổi bản lĩnh “nói chuyện phiếm” của Triệu Viêm, sau hai ba câu chọc đúng tâm đen, liền đem toàn bộ lời trong lòng nói ra hết.

Ví dụ như: "Anh em hai người chắc là chiếm phần lớn nhỉ? Con gái lấy chồng xa thì chia một triệu là quá nhiều rồi!"

Con cả Chu lập tức phản bác: "Một triệu? Cô ta cũng không nuôi cha, dựa vào cái gì mà chia nhiều như vậy?! Cho một trăm vạn là tôi đã hào phóng lắm rồi, hơn nữa con gái lấy chồng cũng giống như bát nước đổ đi!"

Một ví dụ khác: "Vậy thì hai anh em chia đều đi, nếu như có thế lấy được mười bốn triệu thì mua cho mỗi người hai căn nhà, một căn tự mình ở, căn còn lại cho thuê, cuộc đời này, không còn gì đẹp hơn".

Đối mặt với câu hỏi này, con cả Chu do dự một chút, sắc mặt vẫn không tốt lắm, không biết đã suy nghĩ cái gì, bắt đầu oán trách với Triệu Viêm.

"Người anh em, tôi cũng không phải người keo kiệt, nhưng cậu nói xem, mấy năm nay, cha tôi đều là do gia đình tôi nuôi dưỡng, cậu hai mỗi năm cũng chỉ cho một ngàn tệ, bây giờ số tiền này còn có thể làm gì chứ?"

Triệu Viêm liên tục gật đầu: "Phải phải, vẫn là người con cả như anh hiếu thuận! Căn nhà này vốn là của cha anh, đọc truyện tại ứng dụng truyenfull online hay, vậy phân chia như thế nào vẫn là cha anh nói mới được, mấy năm nay anh chăm sóc cha như vậy, cha anh nhất định sẽ nhớ kỹ."

Lời này vừa nói ra, con cả Chu liền nở nụ cười, tựa hồ như gặp được người hiểu chuyện.

"Đúng vậy, cậu xem cậu hai nhà tôi vốn đã có một căn nhà rồi, lại chỉ sinh được có một đứa con gái, tôi còn có hai cậu con trai! Ngày nay, cha mẹ nào mà chẳng chuẩn bị một căn nhà cho con trai chứ, nhà họ Chu chúng tôi đều phải trông cậy vào hai đứa con trai của tôi để nối dõi tông đường đấy."

Không nói đến những câu chuyện tào lao trong cuộc đối thoại này, thì ít nhất những nghi ngờ của Phương Mạt cũng đã được giải quyết.

Cậu con cả Chu này rõ ràng là muốn chiếm phần lớn tiền phá dỡ, nếu thật sự có bốn phần, thì tốt nhất cũng chiếm được ba phần, còn về phần cậu hai họ Chu có đồng ý hay không, thì cũng không liên quan gì đến Phương Mạt.

Nếu anh ta muốn dùng tiền để mua nhà, Phương Mạt ngay lập tức nghĩ ra một khẩu hiệu: "Không có trung gian kiếm hoa hồng!"

Tập đoàn Nguyên thị chính là làm giàu ở lĩnh vực bất động sản, số nhà trong thủ đô này, không phải là một nửa, thì ít nhất cũng có một phần tư là do Nguyên thị xây dựng, mỗi năm chỉ tính riêng tiền thuê công viên, cao ốc cũng có thể nuôi sống toàn bộ tập đoàn Nguyên thị.

Phương Mạt mỉm cười, quay ra nhìn Triệu Viêm: "Anh Triệu, kiểm tra sự ăn ý một chút chứ?"

Triệu Viêm cũng gật đầu cười.

Một giây sau cả hai người đồng thanh nói: "Lấy nhà đổi nhà!"

Điều này gần giống như việc phá bỏ di dời của chính phủ, nhưng so với việc chính phủ phải đợi mấy năm, rõ ràng Nguyên thị ở phương diện này có ưu thế hơn.

Chuyện của con cả Chu thật ra cũng không khó, đám người giám đốc Ngũ có thể đã nghĩ tới điểm này, nhưng nếu như muốn "lấy nhà đổi nhà", thì bắt buộc phải có sự đồng ý của Nguyên Hoài Cảnh.

Chỉ khi anh gật đầu, giám đốc Ngũ mới có thể sai người bắt tay vào làm, dù sao nước ở đây cũng có quá nhiều.

Ngôi nhà cấp năm của anh làm sao so được với ngôi nhà cấp ba?

Nhà anh gần tàu điện ngầm, giao thông thuận tiện nên bán giá cao, cho dù là cùng một tòa nhà, nhưng các tầng khác nhau lại có giá khác nhau, người ngoài vĩnh viễn sẽ chỉ biết “mức giá tiêu chuẩn”.

Nếu bạn trực tiếp đưa tiền, những con số kia không thể lừa người.

Nhưng nếu đổi thành một ngôi nhà, không ai có thể nói rõ rốt cuộc người được lợi là cậu cả Chu hay Nguyên thị.

Như người xưa vẫn nói, người mua vĩnh viễn không thể nắm rõ bằng người bán.

Hơn nữa đối với gia đình cậu cả Chu mà nói, việc có thể trực tiếp mua một căn nhà hiện có thông qua "giá nội bộ", cũng tốt hơn việc họ phải chạy lòng vòng để hỏi thăm, chắc chắn tài ăn nói của mấy người giám đốc Ngũ nhất định sẽ khiến con cả Chu và gia đình đồng ý.

Nhưng nói đến "đổi nhà lấy nhà", thì không phải chuyện mà đội dự án của giám đốc Ngũ có thể giải quyết được, nếu ông ấy tự mình liên hệ với bộ phận bất động sản của Nguyên thị, thì không những rắc rối mà còn rất lãng phí thời gian, nói không chừng người ta còn phớt lờ ông.

Không ai thích làm thêm mà không có tiền trừ, khi chính ông chủ chính miệng nói ra.

Theo quan điểm của Nguyên Hoài Cảnh, anh căn bản không quan tâm đến việc cho thêm bốn triệu, khởi công càng sớm thì hoàn thành càng sớm, hoàn thành càng sớm thì kiếm tiền càng sớm, về lâu dài thì chính là thu phục càng sớm càng tốt.

Tuy nhiên giám đốc Ngũ khi báo cáo lại không nói ra suy nghĩ của bản thân, giống như thật sự không còn cách nào mới nhờ giúp đỡ, một khi đội bất động sản có khiếu nại, cảm thấy phiền phức, ông ấy có thể trực tiếp nói: Tất cả đều là ý của ông chủ.

Nơi công sở đâu đâu cũng có cáo già, giữa nhân viên với nhân viên, giữa nhân viên với sếp của họ, có những cuộc đối đầu có thể đã diễn ra hàng chục lần bạn mới để ý.

Nhưng nếu muốn hỏi Nguyên Hoài Cảnh có tức giận hay không?

Anh hiểu rõ giám đốc Ngũ thông minh, căn bản sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà tức giận, cùng lắm là dùng mặt lạnh dọa người, đừng suốt ngày lấy mình làm bè.

Đây là sự khác biệt giữa người ra quyết định và người thực thi, Phương Mạt và Triệu Viêm trong tương lai chắc chắn sẽ gặp phải tình huống như vậy, chỉ nhiều hơn chứ không ít đi.

Muốn quản lý tốt một công ty, bên trong có quá nhiều kiến ​​thức cần học.

Phương Mạt trên đường đi làm về vẫn đang suy nghĩ về việc này, càng nghĩ càng thấy sâu sắc, càng nghĩ càng cảm thấy chỉ là một hành động nhỏ, vậy mà lại liên quan đến rất nhiều kiến ​​​​thức thâm sâu ở nơi làm việc.

Ví dụ sau khi nghĩ đến việc lấy nhà đổi nhà, Nguyên Hoài Cảnh còn bổ sung thêm một câu: “Nhiều nhất chỉ đổi ba căn thôi.”

Tại sao lại như vậy, chẳng lẽ là muốn nhìn thấy gia đình họ Chu vì ngôi nhà mà tranh giành nhau sao?

Chắc không đến nỗi vậy? Đây như thể đột nhiên để lại một bài tập thêm, làm Phương Mạt nhịn không được muốn tìm ra đáp án chính xác.

Cô ấy mà, vẫn còn nhiều điều phải học!

Càng làm cho người ta ngạc nhiên chính là, Nguyên Hoài Cảnh tình nguyện đích thân dạy bọn họ những thứ này, cho dù sau này công ty mới kiếm tiền cũng là có nghĩa là Nguyên Hoài Cảnh kiếm tiền, nhưng người ta có thể làm như vậy, khiến trong lòng Phương Mạt thêm phần cảm kích.

Bỏ qua tính cách, thì Nguyên Hoài Cảnh người này thực ra rất... Phương Mạt dừng lại một chút, bỏ đi.

Tốt hơn là cô vẫn nên thành thực làm việc để kiếm tiền, đừng nghĩ về những thứ vớ vẩn nữa.

Sau khi về đến nhà Phương Mạt lắc đầu, chuyển mình sang chế độ ở nhà.

Khi làm việc thì phải chăm chỉ, nhưng cũng phải kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi, hôm nay cô đã đủ mệt rồi, đến thời điểm này liền để đầu óc được nghỉ ngơi một chút.

[Bảo K: Tiểu Mạt, Nhã Nhã và tôi đang ở thủ đô ~ Cuối tuần này cậu có thể đến không?]

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Phương Mạt nhìn thấy tin nhắn từ bạn mình.

Trên thực tế nhóm trò chuyện hôm nay rất sôi nổi, ban ngày Phương Mạt không có thời gian để xem, đến tôi khi nhấn vào nhóm trò chuyện đã thành 99+, mọi người đều mong chờ cuộc gặp gỡ hiếm có này.

Những người làm việc tự do như Bảo K thậm chí đã đến thủ đô trước mấy ngày, vừa chơi vừa chờ đến ngày chủ nhật.

Phương Mạt nghĩ về sự sắp xếp trong tuần này, ngoại trừ vấn đề của con cả Chu, hiện tại không có công việc khẩn cấp nào khác.(Ứng dụng TᎽT)

Tất nhiên, vẫn là câu nói cũ: Người ở chức trường thân bất do kỷ.

[Mạt Nhiễm: Xác suất thành công cao tới 99%!]

Tuy nhiên người đã nhìn thấu bản chất của Phương Mạt từ lâu như Bảo K không hề yên tâm, trịnh trọng nói: Nếu lần này ông chủ của cậu dám đột ngột cướp người, tôi sẽ lấy bom Galileo đánh chết hắn!

Nói xong còn đăng thêm ảnh cô ấy cầm pháo, cũng là nhân vật mà Bảo K cosplay lần này.

Đẹp trai lại dễ thương, Phương Mạt trong đầu thậm chí còn hiện lên hình ảnh Nguyên Hoài Cảnh bị pháo đánh tới mức mặt mày xám như tro.

Ha ha ha --

Trong căn phòng nhỏ yên tĩnh, tiếng cười vui vẻ đột nhiên vang lên.

[Mạt Nhiễm: Được! Vậy đến lúc đó tôi sẽ ở bên cạnh buff cho cậu! Đả đảo chủ nghĩa tư bản xấu xa!]

Mang theo ý cười trên khóe môi, sau khi cùng bạn bè chúc ngủ ngon, Phương Mạt nhanh chóng tắt đèn và chìm vào giấc ngủ sâu, ngược lại là Nguyên Hoài Cảnh, người "vô tội" bị đánh pháo vẫn bên kia đèn vẫn sáng trưng.

Anh đang chiêm ngưỡng bộ trang bị trong "Ngôi nhà hạnh phúc" của mình.

Triệu Viêm đang ở một bên hỗ trợ lắp ráp, đồng thời còn phàn nàn thứ đồ chơi này quá rắc rối.

"Cậu thực sự sẽ mặc bộ đồ này à? Tôi cầm bằng tay không còn thấy nặng muốn chết!"

Triệu Viêm miễn cưỡng cũng coi như là một nửa thế giới giả tưởng, đã xem rất nhiều anime, thỉnh thoảng cũng cùng Nguyên Hoài Cảnh đến triển lãm truyện tranh, nhưng anh vẫn không thể hiểu được tình yêu của Nguyên Hoài Cảnh đối với việc này.

Thời tiết ở thủ đô vào tháng 9 khá nóng, ở triển lãm manga cũng không hề mát mẻ, mặc bộ đồ này thì có lẽ chưa đầy một tiếng sẽ bị say nắng?

"Cậu thì biết cái gì?" Nguyên Hoài Cảnh đến nửa con mắt cũng không thèm liếc Triệu Viêm, vui sướng vuốt ve bộ áo khoác kim loại: "Đây chính là tình yêu! Vì Cruise! Chút vất vả này chẳng là gì cả!"

Triệu Viêm: "...Tôi thấy cậu và học muội có lẽ có rất nhiều điểm chung."

Lần trước đến nhà Phương Mạt, nhìn thấy những món thủ công nhỏ trên tường, liền biết cô ấy sẽ nhượng bộ một chút nào.

Nguyên Hoài Cảnh im lặng một lúc, giữa việc mặc áo choàng để có thêm người bạn cùng sở thích và việc giữ hình tượng, anh chọn cái sau, hờ hững xua tay: "Không được, trong mắt thư ký Phương tôi chính là một tổng giám đốc mưu lược, lãnh khốc vô tình cao lãnh tổng tài, cậu nghĩ xem tổng giám đốc nào lại đi chơi cosplay?"

Ngừng một giây, Nguyên Hoài Cảnh tiếp tục: "Là một ông chủ tốt! Tôi có nghĩa vụ phải giữ vững hình tượng của mình trong lòng thư ký Phương!"

"Thần tượng sập phòng là chuyện rất nghiêm trọng, bỏ đi, nói cho cậu cậu cũng không hiểu, dù sao cậu cũng không có hình tượng!"

Nghe vậy Triệu Viêm không khỏi trợn tròn mắt, hình tượng cái rắm!

Nguyên Hoài Cảnh cậu tốt nhất nên giữ bí mật cả đời, nếu không tôi nhất định sẽ đem bộ dạng chật vật của cậu chụp lại, đóng khung rồi treo nó ở đầu giường cậu!

Tác giả có chuyện muốn nói:

Cảm ơn sự hỗ trợ của tất cả các bạn, tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ!

Chương kế tiếp