Tổng Tài Không “Nạnh Nùng” Không Phải Nam Chính Tốt

CHƯƠNG 16: KỸ THUẬT DIỄN

Sau khi trấn an Phương Mạt, Nguyên Hoài Cảnh và Triệu Viêm cũng không hề rảnh rỗi, nếu đã trở mặt như vậy, dĩ nhiên phải nhân lúc Tiêu Vĩ Dân còn chưa kịp phản ứng mà nhanh chóng hạ gục hắn.

Thương trường như chiến trường, chưa bao giờ là nói giỡn.

"Thư ký Phương, truyền thông."

"Tốt, Tổng giám đốc Nguyên."

"Triệu Viêm, tư liệu."

"Đã chuẩn bị tốt."

Đêm nay, Phương Mạt theo Nguyên Hoài Cảnh và những người khác làm thêm giờ cho đến ba giờ sáng, trong lúc bận rộn, cô cũng coi như đã biết rõ chuyện Tiêu Vĩ Dân là như thế nào.

Trước đây, Phương Mạt chỉ biết rằng người này dựa vào một vài ngành sản xuất liên quan mà khởi nghiệp, là người có chút ham mê gái đẹp.

Nhưng tình huống cụ thể thật ra cũng không phải biết quá rõ ràng, đây là sai sót trong công việc của cô, đồng thời cũng là bài học thứ hai Nguyên Hoài Cảnh dạy cho cô.

"Sau bữa tiệc đó, tổng giám đốc Nguyên đã cho người điều tra Tiêu Vĩ Dân, kết quả là thật bất ngờ, coi như vận may của chúng ta cũng không tồi."

Triệu Viêm từ phía sau một đống tài liệu thò đầu ra: "Tên khốn này không đào ra thì không biết, đào ra được thì giật cả mình."

Nguyên Hoài Cảnh chưa bao giờ hối hận vì đã đuổi Tiêu Vĩ Dân ra khỏi bữa tiệc, chỉ tiếc là không nhân cơ hội đó đá hắn ta thêm mấy cái.

Nhưng nếu anh làm như vậy, dĩ nhiên cũng phải có năng lực gánh vác hậu quả, Nguyên Hoài Cảnh sẽ không ngây thơ cho rằng Tiêu Vĩ Dân cứ như vậy bỏ qua.

Nguyên Hoài Cảnh cũng không bỏ qua ánh mắt oán độc của Tiêu Vĩ Dân lúc hắn ta bị kéo đi.

Bây giờ thế lực Nguyên Thị lớn, hắn ta không dám làm gì, nhưng nếu để cho Tiêu Vĩ Dân có cơ hội, hắn ta nhất định sẽ xuống tay với Nguyên Thị không thương tiếc.

Vì vậy, ngày hôm sau, Nguyên Hoài Cảnh liền phân phó chuyện này, nhưng lúc ấy suy xét đến Phương Mạt có khả năng đã bị sợ hãi nên họ đã không nói với cô.

Tiếp theo, người phụ trách điều tra đã không làm Nguyên Hoài Cảnh thất vọng.

Tay của Tiêu Vĩ Dân quả nhiên không sạch sẽ.

Việc nợ lương buộc công nhân phải nhảy lầu, bị cư dân tố cáo vật liệu kém chất lượng, một số quán bar, KTV do hắn ta quản lý cũng có chỗ để đào sâu hơn.

Người mà Nguyên Hoài Cảnh mời đến có trình độ không tồi, nhưng phải cần có thêm nhiều bằng chứng nữa để hạ bệ hoàn toàn người này.

Từ trước đến nay anh thích giết bằng một đòn duy nhất chứ không muốn dây dưa, trì hoãn, để kẻ thù có cơ hội đứng dậy, giống như những cổ đông nhảy nhót hung hăng nhất năm đó, bây giờ vẫn đang phải ngồi xổm trong tù.

Tuy lần này ra tay với Tiêu Vĩ Dân có chút vội vàng và đường đột, nhưng phần lớn chứng cứ đã nắm trong tay, người nhà của những nạn nhân cũng đã sớm chờ tới mất kiên nhẫn, sớm hơn vài ngày cũng không phải là một vấn đề lớn.

Ngày hôm sau, mặc dù Phương Mạt đến bốn giờ sáng hôm trước mới đi ngủ, nhưng chín giờ sáng cô vẫn vô thức mà tỉnh dậy.

Dù sao, trong lòng có suy tư, trước khi kết quả được định ra rõ ràng, Phương Mạt vẫn có chút lo lắng.

Không phải lo lắng về thực lực của Nguyên Hoài Cảnh và những người khác, mà là tên Tiêu Vĩ Dân này, vừa nhìn là biết hắn ta là loại người sẽ giở trò bẩn thỉu, nhỡ đâu chó cùng rứt giậu, ai biết còn có thể làm ra chuyện gì.

Nằm trên giường, Phương Mạt mở hot search.

Mục thứ ba là thành quả lúc tối qua của họ với phòng truyền thông bận rộn nguyên ngày mà có.

#Ông lão 80 tuổi quỳ gối tố cáo doanh nhân lòng dạ hiểm độc bằng tên thật.

Bấm vào sẽ thấy sáng sớm nhiều phương tiện truyền thông đã đăng tải nội dung liên quan, có thể là một công nhân đột tử sau mười bảy giờ làm việc liên tục, nhưng ông chủ không chịu thừa nhận chuyện có liên quan đến mình, đồng thời từ chối bồi thường bất kỳ khoản nào.

Hoàn cảnh gia đình người công nhân này rất khó khăn, mẹ già ngoài 80 tuổi và người vợ bị liệt nằm liệt giường không biết nương tựa vào đâu, không có cửa đi xin giúp đỡ tố cáo, mất đi trụ cột duy nhất của gia đình coi như bị cắt đứt sinh kế!

Các bình luận bên dưới đầy những lời chửi rủa, thậm chí còn xen lẫn một số tư liệu đen về Tiêu Vĩ Dân.

Có phía Nguyên Hoài Cảnh góp phần đổ thêm dầu vào lửa, cũng có tin nóng của những cư dân mạng thật, xét cho cùng, Tiêu Vĩ Dân quả thật đã phạm phải rất nhiều chuyện.

Chẳng qua, chỉ dựa vào những điều này thì còn không đủ để hạ gục hắn ta.

Chuyện này có làm lớn lên, thì cùng lắm Tiêu Vĩ Dân cũng chỉ bồi thường chút tiền cho xong việc, trong khi đó thời gian chống án sẽ bị kéo rất dài, điều này là quá chậm đối với bên Nguyên Hoài Cảnh.

Nhưng cuối cùng vẫn quyết định sử dụng vấn đề này làm ngòi nổ.

Trước hết, nó đủ thảm thiết để khơi dậy sự phẫn nộ của công chúng, người Hoa Quốc trời sinh đều đồng cảm với những người già yếu, bệnh tật và tàn tật.

Thứ hai, nó có thể khiến Tiêu Vĩ Dân ảo tưởng rằng phía Nguyên Hoài Cảnh chỉ có nắm giữ chứng cứ về những chuyện vặt vãnh như vậy nên không có gì phải sợ.

Bây giờ là 9 giờ 35 phút sáng, hầu hết những người lao động đã thức dậy, và sự việc sẽ còn gay gắt hơn nữa.

Phương Mạt nhanh chóng thu dọn đồ đạc, khi đến công ty đã hơn mười giờ hơn, Nguyên Hoài Cảnh và Triệu Viêm đều đã đến rồi.

Khi nhìn thấy Phương Mạt, Triệu Viêm khẽ cười, trêu chọc một câu: "Sao vậy? Kích động đến không ngủ được?"

"Không, chỉ là muốn nhìn thấy bộ dạng Tiêu Vĩ Dân khóc lóc thảm thiết sớm một chút."

Phương Mạt cười cười, dù sao cô cũng đã làm việc với Nguyên Hoài Cảnh ba năm, cũng đã gặp phải nhiều trận chiến khốc liệt như vậy trong khoảng thời gian này, so với lần này còn nguy hiểm và khẩn cấp hơn cũng có nhiều. Chẳng qua một phần nguyên nhân sự tình lần này có liên quan đến chính bản thân mình, nên cô mới càng chú ý nhiều hơn.

"Không ngờ." Triệu Viêm giơ ngón tay cái lên với Phương Mạt: "Phương tổng của chúng ta thật vững vàng!"

Những lời này vừa nói ra, Phương Mạt đã không nhịn được cười.

Đợi đến khi cô đến công ty mới, cô thực sự có thể được gọi là "Phương tổng", nhưng Phương Mạt không ngờ rằng tiếng gọi đầu tiên lại phát ra từ miệng Triệu Viêm, nghe sao lại khó xử như vậy.

Nguyên Hoài Cảnh ở một càng là như thế, anh trừng mắt nhìn Triệu Viêm, trong ánh mắt sáng ngời viết một câu: “Cậu có biết là khó nhịn cười không?”

Triệu Viêm không biết.

Triệu Viêm chỉ muốn khuấy động bầu không khí, anh ta có làm gì sai chứ?

Giữa trưa, 11 giờ rưỡi, vào lúc nhiều người lao động đang chuẩn bị bữa trưa, lại xuất hiện một người dùng tên thật đến tố cáo Tiêu Vĩ Dân trốn thuế và nơi kinh doanh phi pháp.

Người phụ nữ trong video than thở khóc lóc, kể về việc cô ấy từ nông thôn ra thành thị và sau đó bị người của Tiêu Vĩ Dân lừa vào quán bar đó như thế nào, những người ở đó ép họ bán rượu ra sao, trong thời gian đó họ bị chịu đòn hiểm nhiều lần, nếu doanh số bán hàng cuối tháng không đạt tiêu chuẩn thì những người đó sẽ phạt họ như thế nào, hơn nữa lại còn ** họ, một người cùng làm với cô ấy không chịu nổi đã trực tiếp tự sát.

Sự việc sau đó đã bị Tiêu Vĩ Dân đè ép xuống, nhưng trong tay người phụ nữ này đã có bức thư tuyệt mệnh của cô gái kia cùng những bức ảnh chụp sau khi bị đánh đập, v.v.

Xì——

Đồ ăn trong tay ngay lập tức đã không còn ngon miệng nữa.

Sau khi xem những bức ảnh và lá thư tuyệt mệnh viết tay kia, tất cả mọi người đều phẫn nộ!

Tên Tiêu Vĩ Dân này thật sự không còn là con người!

Nói tên này là doanh nhân hiểm độc còn nhẹ nhàng chán, rõ ràng là nên bắt lại cho lãnh án tù mấy chục năm.

Trong xã hội do pháp luật cai trị này, những gì hắn ta đã làm có khác gì bọn xã hội đen?

Mấy năm nay đất nước ra sức truy quét khiêu dâm, đánh ngã tội phạm, Tiêu Vĩ Dân còn dám ngược gió phạm tội, ai cho hắn ta lá gan này.

Có một số việc đã không nghĩ thì thôi, một khi suy nghĩ kỹ lại, sẽ có quá nhiều chuyện phía sau có thể đào sâu hơn, e rằng sẽ liên đới đến một số người phía trên, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Triệu Viêm “khuyên nhủ” Sở Nhất Minh đừng dính líu đến Tiêu Vĩ Dân.

Nhưng trước khi phía Nguyên Hoài Cảnh tung ra làn sóng tin tức mãnh liệt thứ ba về Tiêu Vĩ Dân, lại có người dùng tên thật tố cáo hắn.

Chuyện này không phải do đám người Nguyên Hoài Cảnh sắp đặt, chỉ có thể nói Tiêu Vĩ Dân đã làm quá nhiều chuyện ác, không phải là không có quả báo, chỉ là thời điểm trả báo chưa tới mà thôi.

Rất nhanh sau đó, cảnh sát đã tuyên bố khởi tố vụ án, tỏ vẻ nhất định sẽ nghiêm túc điều tra việc này.

Và người của Nguyên Hoài Cảnh cũng gửi về tin tức rằng Tiêu Vĩ Dân và một số tay chân đều đã bị cảnh sát bắt đi, nếu không có gì bất ngờ, họ sẽ không bao giờ ra ngoài được nữa, nói không chừng còn có thể ở trong ngục tù “thưởng thức” một chút khó khăn của nhân dân lao động.

Tốn thời gian một ngày, Tiêu Vĩ Dân đã ngã ngựa.

Phương Mạt biết rằng ngày này có vẻ ngắn ngủi, nhưng trên thực tế trong giai đoạn đầu bên Nguyên Hoài Cảnh đã phải làm rất nhiều công tác chuẩn bị, mới có thể một kích mất mạng.

Về sau không cần bọn họ thức khuya chờ đợi, đương nhiên sẽ có người chuyên phụ trách theo dõi toàn bộ quá trình và báo cáo thường xuyên, một người sếp xuất sắc không phải chỉ cần biết phòng ngừa chu đáo, mà còn phải biết dùng người.

Nếu cái gì cũng phải dựa vào chính mình thì đã mệt chết từ lâu rồi.

Phương Mạt tỏ vẻ đã hiểu rồi, lấy một cuốn sổ nhỏ trong túi ra để ghi chép lại, chờ tới công ty mới có thể sử dụng nó, dù sao thì tới lúc đó cô sẽ phụ trách một đám nhân viên, không ai hiểu rõ nhân viên giỏi quan trọng như thế nào hơn cô.

"Đi thôi, đàn em, chúng ta xuống dưới ăn chút gì đi." Triệu Viêm cũng lười nhácvươn vai đứng dậy chào đón Phương Mạt: "Tổng giám đốc Nguyên, vẫn như cũ sao?"

Nguyên Hoài Cảnh gật đầu, gần công ty chỉ có những đồ ăn này thôi, anh ăn ở nhà ăn công ty đã chán rồi, Triệu Viêm muốn mua gì cũng được, đợi buổi tối trở về thì lại đi thưởng thức đồ ăn ngon một chút để bù đắp cho sự vất vả trong hai ngày qua.

Nhân tiện, còn một điều nữa.

"Triệu Viêm." Nguyên Hoài Cảnh đột nhiên gọi Triệu Viêm đang chuẩn bị đi ra ngoài với Phương Mạt, sau khi anh ta nhìn qua, ánh mắt rơi vào chiếc áo khoác treo trên giá bên cạnh, "Quần áo.”

Triệu Viêm hiểu trong nháy mắt.

Hôm qua tăng ca muộn như vậy, hai người đơn giản là không về nhà.

Một người ở phòng nghỉ bên cạnh, và người kia ngủ vài giờ ở phòng nghỉ trong văn phòng này.

Phòng nghỉ được trang bị đầy đủ đồ vệ sinh cá nhân, quần áo, v.v.. nhưng bộ vest của Nguyên Hoài Cảnh là hàng đặt may, những tiệm giặt khô thông thường sẽ không nhận bộ vest đắt như vậy, đều là để cho chuyên gia xử lí.

Hôm qua bận quá nên để tạm quần áo trên ghế, giờ mới có thời gian gửi quần áo qua.

Triệu Viêm không có bao nhiêu dịu dàng với bộ đồ đắt tiền này, xachsleen một cái liền muốn chạy lấy người, trong khi Phương Mạt đang đợi ở một bên.

Lạch cạch——

Với âm thanh nặng nề, một chuỗi đồ trang sức rơi từ túi của bộ vest xuống tấm thảm dày.

Ánh mắt của ba người lập tức đổ dồn về phía nó.

Khi nhìn rõ đây là vật gì…

Triệu Viêm: "!!!"

Nguyên Hoài Cảnh: "!!!"

Trời ơi, đó không phải là chuỗi trang sức mà Phương Mạt đã đưa vào giờ nghỉ trưa ngày hôm qua sao? !

Ngày hôm qua, Nguyên Hoài Cảnh tùy tiện bỏ vào túi, định buổi tối trở về nhà sẽ xử lý, ai ngờ buổi chiều lúc đi gặp Sở tổng, anh lại gặp được Tiêu Vĩ Dân, sau đó chính là liên tục làm việc, tăng ca và làm việc.

Nguyên Hoài Cảnh đã sớm quên rằng có chuỗi trang sức này trong quần áo của anh.

"Sợi dây này..."

Phương Mạt chậm rãi phun ra ba chữ, làm sao cô không nhận ra mặt dây chuyền mình mua, và đó là dây chuyền cô mới đưa cho Triệu Viêm vào ngày hôm qua.

Dựa theo logic, nghĩ một lúc thì sẽ hiểu ngay, hẳn là Triệu Viêm sau khi lấy được đã đưa cho Nguyên Hoài Cảnh, dù sao thì Nguyên Hoài Cảnh đã từng "nói" rằng mình thích Thái Thái.

Phương Mạt thật sự không ngại, khi cô đưa chuỗi trang sức này, cô vốn nghĩ rằng nó có thể rơi vào tay Nguyên Hoài Cảnh, coi như đó là lời xin lỗi của cô.

Nhưng bây giờ, khi thứ này thực sự ngang nhiên xuất hiện trên quần áo của Nguyên Hoài Cảnh, Phương Mạt cảm thấy ngột ngạt thay cho cả hai người.

Nhanh lên, chỉ cần tùy tiện bịa ra một lý do!

Các anh mau nói cái này là đàn anh tùy tay bỏ lung tung, vô tình rơi vào trong túi của Nguyên Hoài Cảnh, ta đều tin!

Không khí đột ngột đóng băng!

"A." Triệu Viêm đột nhiên kêu lên: "Tổng giám đốc Nguyên, sao cậu lại quên cái này?"

Nguyên Hoài Cảnh: "..."

Khoan đã, kịch bản nào đang bắt đầu vậy, Triệu Viêm, cậu có thể nhắc trước được không?(Euphoria x TᎽT)

Chỉ là tuy trong lòng hoảng đến rối nùi, Nguyên Hoài Cảnh ngoài mặt vẫn bình tĩnh khẽ ậm ừ rồi phóng ánh mắt tới Triệu Viêm, có ý là đã đến phiên cậu bịa rồi.

Lợi ích của tính cách cao ngạo và lạnh lùng lúc này mới được phản ánh, chắc chắn là không thể giải thích, nên toàn bộ giao cho Triệu trợ lý đặc biệt toàn năng là được.

Triệu Viêm kìm lại khóe miệng muốn giật giật, trịnh trọng nhìn Phương Mạt: “Là như thế này, đàn em, anh thấy mặt dây chuyền này rất đáng yêu, muốn tặng nó cho Dịch An, nên tiện thể đưa cho Tổng giám đốc Nguyên cầm."

Sau khi nói chuyện qua loa, Triệu Viêm trở nên can đảm hơn.

"Đàn em, em không không trách anh tặng quà cho người khác chứ? Thực sự xin lỗi!"

Đương nhiên Phương Mạt lắc đầu cười: "Không đâu, không đâu, nếu đã tặng cho đàn anh, đương nhiên sẽ tùy đàn anh xử trí."

Tóm lại, bỏ qua hết thảy những gì không hợp lý, đàn anh nói cái gì thì Phương Mạt liền tin cái đó.

Thấy Phương Mạt dường như bị lý do này thuyết phục, Triệu Viêm và Nguyên Hoài Cảnh đồng thời thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu ngầm đổ lỗi cho nhau.

Triệu Viêm: Tôi đã bảo cậu cất nó đi! Người này trí nhớ thật ngắn!

Nguyên Hoài Cảnh: Dùng lực mạnh như vậy làm gì, không rớt xuống có phải là không có vấn đề gì rồi sao!

Vì vậy, một số người có thể trở thành anh em tốt cũng đều là có lý do cả.

Phương Mạt, người đứng bên cạnh, cũng rất mệt mỏi, nếu cô thực sự không biết gì cũng không sao, nhưng bây giờ cô rõ ràng đang thử kỹ năng diễn xuất của mình.

—— Nếu cứ tiếp tục thế này, cô nghi ngờ rằng mình phải theo đuổi giấc mộng giới giải trí.

Đến lúc đó có người hỏi về lý do ra mắt, Phương Mạt liền nói: Tất cả là do ông chủ thiên tài!

Ngay sau đó, văn phòng yên tĩnh trở lại, Nguyên Hoài Cảnh đã thả lỏng thần kinh căng thẳng đang mệt mỏi nằm trên bàn, không còn chút hình tượng nào.

Lần đầu tiên hoàn thành một hạng mục lớn cũng không có căng thẳng như vừa rồi, Nguyên Hoài Cảnh không khỏi trong lòng thở dài, gần đây bị làm sao vậy?

Ba năm qua đều che đậy rất tốt, kết quả trong thời gian không đến một tháng này, nhiều lần thiếu chút nữa là muốn độn thổ, chẳng lẽ ông trời không chịu được anh giả bộ lạnh lùng ngạo ngạo sao?

Thật ra, nếu thư ký Phương phát hiện ra thì cũng không có gì to tát đúng không?

Suy nghĩ này của Nguyên Hoài Cảnh lại lần nữa hiện lên, rất nhanh liền bị ném đi, mặc dù trên miệng thì nói nếu bị phát hiện thì có làm sao, có bản lĩnh thì báo cảnh sát, trên thực tế, bản năng thân thể Nguyên Hoài Cảnh so với trong lòng thành thật hơn nhiều, đó nào có phải là những thứ mà anh phải che giấu, hay phải vô cùng căng thẳng từ trước đến giờ.

Nhưng tại sao?

Nguyên Hoài Cảnh không nghĩ ra, thư ký Phương sẽ không làm gì anh, tại sao phải sợ cô phát hiện ra anh không nghiêm túc chút nào, anh thực sự thích chơi game , anh thích thế giới ảo tưởng, còn thích đủ các đồ chơi thú vị, không khác gì mọi người bình thường.

Không hiểu, anh thực sự không hiểu!

*

Giải quyết xong Tiêu Vĩ Dân, rồi chủ động mời Sở tổng dùng bữa, bề ngoài thì xem như sự việc này đã qua, còn người ta đang thầm nghĩ gì, Nguyên Hoài Cảnh cũng không thèm để ý.

Dù sao với Sở Nhất Minh cũng chỉ là tình bạn plastic, anh không trông cậy vào việc người khác đối với Nguyên Thị và mình có bao nhiêu thiệt tình, duy trì hòa thuận bề ngoài là đủ.

Dưới những cuộc họp triền miên và gặp vô số khách hàng, ngày 20 của tháng này sẽ sớm đến.

Ngày 20 hàng tháng, đối với Nguyên Hoài Cảnh, trừ phi có việc thật sự quan trọng, còn không thì thường nghỉ cố định nửa ngày.

Vào lúc 2 giờ 30 phút chiều, anh đưa Nguyên Dịch An đến bệnh viện nơi Nguyên Hoài Ngạn đang điều trị, để Nguyên Dịch An gặp người cha đã nằm trên giường hơn bốn năm này, để tránh đứa trẻ sẽ không quên cha trông như thế nào?

Còn Nguyên Hoài Cảnh thì sang phòng khác nghe bác sĩ báo cáo.

"Tổng giám đốc Nguyên."

Bác sĩ phụ trách thân thể của Nguyên Hoài Ngạn lấy tài liệu đã chuẩn bị sẵn ra, bắt đầu báo cáo cho Nguyên Hoài Cảnh những biến chuyển của Nguyên Hoài Ngạn trong một tháng này, trên thực tế, chỉ là một tháng, không có gì thay đổi đối với Nguyên Hoài Ngạn cả.

Lúc đó tai nạn xe cộ xảy ra thảm khốc, may mắn là Nguyên Hoài Ngạn không bị mất tay hay chân, chỉ tiếc là bị thương ở não, nếu không phải nhà họ Nguyên giàu có quyền thế, lại có một lượng lớn thiết bị tiên tiến và bác sĩ có mặt bất cứ lúc nào, Nguyên Hoài Ngạn đã chết từ lâu rồi.

Tuy nhiên, dù giàu có đến đâu, con người nhiều lúc vẫn thường bất lực trước vấn đề sinh tử.

Bác sĩ đã nói với Nguyên Hoài Cảnh vô số lần rằng cơ hội để Nguyên Hoài Ngạn tỉnh lại là rất nhỏ, nếu nói khi nào thì... trừ khi có một phép màu xảy ra.

Kỳ tích, đây thực sự là từ đẹp nhất mà cũng tàn nhẫn nhất trên đời.

Nguyên Hoài Cảnh từ phòng khám bước ra, lặng lẽ mở cửa phòng của Nguyên Hoài Ngạn, cậu bé đang nói với bố về biểu hiện của mình trong tháng này, còn nói về việc cậu bé chơi với Phương Mạt và Triệu Viêm.

"Ba, An An sống rất tốt, ba không cần lo lắng."

Cuối cùng, Nguyên Dịch An không quên bổ sung một câu.

Hơn nửa tháng này đối với Nguyên Dịch An quả thực rất khác.

Cậu bé không chỉ đến công viên giải trí mà còn có những buổi dã ngoại và tiệc nướng với chú và chị Phương, bọn họ ăn cơm dã ngoại, nướng BBQ, làm rất nhiều điều mà trước đây chỉ có thấy qua TV hoặc bạn học của cậu bé kể, cũng ăn rất nhiều thức ăn mà trước đây chưa từng được phép ăn.

Nếu thực sự muốn nói hết, có thể nói cả nửa ngày cũng không xong.

Ngay cả giáo viên cũng gửi tin nhắn cho Phương Mạt, nói rằng trong khoảng thời gian này Nguyên Dịch An đã trở nên vui vẻ hơn.

Thấy cậu nhóc dường như đã nói xong, Nguyên Hoài Cảnh đóng cửa lại và đến bên giường bệnh để quan sát Nguyên Hoài Ngạn, người gầy hơn nhiều so với những gì anh nhớ, ngay cả khi được trang bị những thiết bị hàng đầu và người chăm sóc chuyên nghiệp, người vẫn không thể tránh khỏi việc gầy đi.

Nguyên Hoài Cảnh thực sự lo lắng rằng một ngày nào đó anh sẽ bất ngờ nhận được cuộc gọi từ bệnh viện, từ đó thì một hi vọng nhỏ nhoi cũng hoàn toàn mất đi.

“Chú.” Lúc này, Nguyên Dịch An đột nhiên kéo tay áo Nguyên Hoài Cảnh: “Chú cũng có thể nói với ba một câu được không?”

Nếu là Nguyên Dịch An trước kia, nhất định sẽ không làm ra động tác như vậy, quá trình bọn họ tới đây cơ bản là Nguyên Dịch An cùng Nguyên Hoài Ngạn nói chuyện, Nguyên Hoài Cảnh tới chỗ bác sĩ, sau khi quay lại thì nghỉ ngơi một chút rồi rời đi.

Nhưng lần này, Nguyên Dịch An cảm thấy rằng có lẽ chú cũng có rất nhiều điều để nói với ba mình mà nhỉ?

Cậu bé có lý trí lùi lại vài bước về phía cửa, đưa tay ra bịt tai, đồng thời quay đầu nhìn về phía cửa: "Dịch An thề là sẽ không nghe lén đâu!"

Thằng nhóc này…

Nguyên Hoài Cảnh trong lòng cười thầm, nhưng vẫn không từ chối mà quay đầu nhìn Nguyên Hoài Ngạn.

"Anh..."

Lời vừa nói ra, Nguyên Hoài Cảnh đã bế tắc.

Nên nói gì đây?

——Sau khi anh tỉnh lại, vị trí tổng giám đốc Nguyên Thị này sẽ trả lại cho anh!

——Em không muốn làm tổng giám đốc chút nào, em chỉ muốn trở thành một phú N đại giàu có đẹp trai.

—Con của anh, anh tự nuôi đi! Thằng bé đã lớn như vậy rồi, nếu anh không tỉnh lại, anh sẽ bỏ lỡ tuổi thơ của nó!

Nếu là bốn năm trước, anh nhất định sẽ oán trách những cổ đông cũ đó, oán trách làm việc vất vả, thậm chí còn giở trò nóng nảy không muốn làm tổng giám đốc, nhưng bây giờ bốn năm sau, những lời này Nguyên Hoài Cảnh không nói được một chữ nào.

"Nguyên Thị rất tốt, Dịch An cũng vậy."

Cuối cùng, đối mặt với Nguyên Hoài Ngạn, anh chỉ có thể nói một câu: “Anh, mau tỉnh lại đi.”

Một lớn một nhỏ rời khỏi phòng bệnh, nơi này trở lại vẻ yên tĩnh vốn có. Nhưng Nguyên Hoài Ngạn vẫn như trước, không có một chút động tĩnh.

"Chú."

Sau khi ngồi vào trong xe, Nguyên Dịch An chớp chớp đôi mắt to, tò mò hỏi ba câu.

"Chị Phương bây giờ có đi làm không?"

"Chị ấy có bận không?"

"Con có thể đi gặp chị Phương được không?"

Nguyên Dịch An xin nghỉ buổi chiều, mới hơn ba giờ, nếu cậu bé về biệt thự, chơi một mình sẽ rất nhàm chán, cậu bé không tránh khỏi có chút ngo ngoe, rục rịch.

Nghe những lời đó, Nguyên Hoài Cảnh thầm nghĩ: Một câu chị Phương, hai câu chị Phương, nhưng gọi anh lại là “chú”, rõ ràng anh cùng thư kí Phương chỉ hơn kém nhau hai tuổi thôi.

Hơn nữa, thư ký Phương là thư ký của anh! Không phải bạn chơi cùng của cháu!

Đương nhiên không thể nói ra những lời trẻ con này, đối mặt với ba vấn đề này, anh chỉ có thể dùng chữ “ừm” để giải quyết theo tính cách của mình.

Vì thế chiếc xe vốn dĩ đang đi biệt thự của nhà họ Nguyên liền chuyển hướng đến công ty, Phương Mạt đang cùng trợ lý kiểm tra đối chiếu một số thứ, đột nhiên nghe thấy một tiếng "chị Phương" lanh lảnh!

Trước khi Phương Mạt tự hỏi liệu mình có phải bị ảo giác hay không, Nguyên Dịch An đã thò đầu ra khỏi cửa: "Em đến đây để gặp chị ~"

Trong ký ức của cậu bé, đây là lần đầu tiên Nguyên Dịch An đến công ty, khi Nguyên Hoài Ngạn còn đó, thì cậu bé còn quá nhỏ, chờ đến lượt Nguyên Hoài Cảnh, hai năm đầu anh quá bận rộn, về sau hai chú cháu lại rất xa lạ, tận cho đến hôm nay, cậu nhóc mới rảo bước vào tập đoàn Nguyên Thị cũng có một phần của mình.

Thực tế, khi bước xuống xe, cậu nhóc đã rất sốc trước môi trường làm việc hoàn toàn khác biệt với biệt thự này, khi cậu nhóc được biết mọi tòa nhà ở đây đều chật kín người, và riêng khu này ước chừng có một vạn, Nguyên Dịch An còn âm thầm tính toán trong lòng.

Lớp cậu nhóc chỉ có 30 người, mười lớp có 300 người, khi tất cả cùng nhau tập thể dục trên sân, có đôi lúc Nguyên Dịch An cảm thấy có quá nhiều người, vậy nếu một vạn người kia đều tập hợp lại cùng một chỗ...

Mà những người này, đều do chú quản lí!

Chú thật là quá lợi hại!

Nguyên Hoài Cảnh được Nguyên Dịch An nhìn với ánh mắt lấp lánh yêu thương tỏ vẻ: Chuyện nhỏ thôi, đợi khi con lớn lên cũng sẽ như này.

Anh không định dành cả đời cho công việc này, chờ khi Nguyên Dịch An có thể tự gánh vác công việc, anh sẽ lập tức bàn giao cho nó và sống cuộc sống phóng khoáng của chính mình.

Nghĩ lại anh trai anh tiếp quản tập đoàn Nguyên Thị là khi hai mươi lăm tuổi, còn anh thì hai mươi ba tuổi, Nguyên Dịch An, người bạn nhỏ này nhất định có thể tỏa sáng hơn, đặt mục tiêu cho cậu nhóc, hai mươi hai tuổi!

Vì vậy, anh chỉ cần làm việc trong mười bốn năm nữa thì được giải phóng ~

Tưởng tượng như vậy, anh ngay lập tức tràn đầy động lực, chết tiệt! Mẹ kiếp, vì sao lại còn những mười bốn năm, Nguyên Dịch An, cháu không thể lớn sau một đêm được sao?

Nguyên Dịch An đương nhiên không biết chú mình đang âm mưu gì, vui vui vẻ vẻ đi theo thang máy lên tìm chị Phương, đồng thời cũng được các anh chị khác hoan nghênh nhiệt liệt.

Thứ nhất, cậu nhóc là cháu trai của ông chủ lớn, thứ hai, Nguyên Dịch An trông quá ngoan ngoãn và dễ thương, ai nhìn thấy mà không muốn trêu một chút chứ?

Sau khi phát hiện ra rằng Nguyên Hoài Cảnh đã trực tiếp giao đứa trẻ cho Phương Mạt, còn chính mình thì bước vào văn phòng, lá gan của mọi người cũng lớn hơn chút.

"Bạn nhỏ, ăn socola không?"

"Cám ơn chị, hôm nay em đã ăn kẹo rồi, không được ăn nữa."

Nguyên Dịch An lễ phép cự tuyệt, nở một nụ cười dễ thương với Tôn Tử Duyệt, Tôn Tử Duyệt ngay lập tức ngã vào người Ngô Miểu Miểu, đồng thời lẩm bẩm: "Rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể không cần đàn ông mà trực tiếp có một đứa con dễ thương như vậy?"

Câu hỏi này ngay lập tức khiến mọi người xung quanh bật cười, và Ngô Miểu Miểu tàn nhẫn nói: "Trong mơ có thể."

Tôn Tử Duyệt ngay tại chỗ biểu diễn một trận giả khóc, khiến Nguyên Dịch An sửng sốt, cậu nhóc vội vàng tiến lên, ngẩng đầu nhìn Tôn Tử Duyệt, nghiêm túc nói: “Chị, đừng nản lòng, cô giáo nói chỉ cần nỗ lực, mọi thứ đều là có thể."

Phốc ——

Phương Mạt cố nén tiếng cười của mình, chuyện này, có cố gắng cũng vô ích, nhưng cô cũng sẽ không đả kích bạn nhỏ, khen ngợi Nguyên Dịch An xong, cô yêu cầu mọi người đi làm việc, dù sao vẫn là thời gian làm việc, để người khác thấy được thì không tốt.

Còn bản thân cô, mặc dù ông chủ giao đứa trẻ cho Phương Mạt ý chính là để cô có thể tạm gác lại công việc, tập trung chăm sóc đứa trẻ, nhưng xét đến trong tay cô bây giờ vẫn có một vài việc nho nhỏ, Phương Mạt cúi người: "An An, đợi chị mười phút, được không, chị đi giải quyết một số công việc trước, sau đó dẫn An An đi tham quan nơi này?"

"Không sao đâu, chị Phương, đừng lo lắng cho em, em có mang theo sách, em tự đọc được." Nguyên Dịch An vỗ vỗ cái cặp sách nhỏ, còn không quên giơ tay phải làm nũng, một nắm tay để cổ vũ Phương Mạt.

"Chị Phương! Chị là giỏi nhất~"

Oa, dáng vẻ nhỏ nhắn đáng yêu này khiến Phương Mạt thậm chí muốn hỏi một câu, có cách nào không cần đàn ông mà vẫn có được một đứa con như vậy không?

Chương kế tiếp