Tổng Tài Không “Nạnh Nùng” Không Phải Nam Chính Tốt

CHƯƠNG 17: ÁC ĐỘC

Khuôn viên nơi tập đoàn Nguyên Thị tọa lạc rất lớn, chỉ riêng tòa nhà văn phòng đã có tám tòa, mà nơi làm việc của mấy người Phương Mạt là ở tòa số 1, là tòa nhà ở trung tâm nhất và cao nhất, văn phòng của hầu hết các giám đốc điều hành của Nguyên Thị, bao gồm bộ phận tài chính và bộ phận nhân sự đều được đặt trong tòa nhà này.

Phương Mạt tạm thời hết bận rộn, đưa Nguyên Dịch An đến phòng sinh hoạt chung ở tòa nhà số 1. Nơi này có một máy pha cà phê tự phục vụ và một số đồ ăn nhẹ chuyên cung cấp cho mọi người đến nghỉ ngơi, ngoài ra còn có một số sách, đồ chơi, v.v.. nếu con của một số nhân viên tan học sớm, cũng có thể đưa tới đây để nhờ giữ tạm thời.

Khi mấy người Phương Mạt đến, quả thật có một vài đứa trẻ đang chơi bên trong, nhưng xem ra là nhỏ tuổi hơn Nguyên Dịch An, nếu không có gì bất ngờ thì đều là đang đi nhà trẻ.

Đây cũng là chuyện bình thường, nếu không phải lúc này đã xin nghỉ, Nguyên Dịch An hẳn là cũng đang đi học.

Những đứa trẻ đột nhiên nhìn thấy Phương Mạt và Nguyên Dịch An xa lạ, chúng đều tò mò nhìn xung quanh, nhưng có một đứa dũng cảm trực tiếp bước tới và đưa tay ra cho Nguyên Dịch An: "Anh trai nhỏ, xin chào, em là Đông Đông!"

Nguyên Dịch An cũng thật tự giác bắt tay bạn nhỏ, tự giới thiệu và lấy kẹo từ trong túi ra để phân phát cho những đứa trẻ này, có đủ mười phần phong thái anh lớn.

Phương Mạt nhìn Nguyên Dịch An đã sớm bị những bạn nhỏ vây quanh, không hiểu sao lại nghĩ đến bộ dạng lo sợ không yên của cậu nhóc nửa tháng trước, ngay lập tức tràn ngập cảm giác thành tựu. An An quả nhiên là đứa trẻ ngoan, chỉ cần được đối xử thật lòng, cậu bé có thể lớn lên khỏe mạnh và hạnh phúc!

"An An, em muốn ở đây chơi một lúc hay tiếp tục đi dạo?"

Phương Mạt hoàn toàn tôn trọng nguyện vọng của đứa trẻ, dù chọn cái nào thì cô cũng không có phản đối.

Nhưng Nguyên Dịch An rõ ràng là tò mò về khuôn viên hơn, sau khi vẫy tay chào tạm biệt lũ trẻ, cậu nhóc đi theo Phương Mạt ra khỏi tòa nhà số 1 và đến khu cảnh đẹp của khuôn viên.

Ở đây có hồ nhân tạo, trên mặt nước thả rất nhiều thiên nga và uyên ương, làm việc mệt mỏi hoặc là lúc nghỉ trưa tới nơi này đi dạo đều rất thư giãn, ngay cả đôi mắt nhức mỏi cũng thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Thật đáng tiếc, Phương Mạt đã đến Nguyên Thị hơn ba năm, và số lần đến hồ có thể đếm trên hai bàn tay.

Cô thật sự quá bận rộn, nghỉ trưa có khi còn không được nghỉ ngơi, cho dù hiếm hoi có rảnh, cô cũng thà nhắm mắt nghỉ ngơi trong phòng làm việc.

Bây giờ chợt thấy cảnh hồ này, nghe gió thu thổi, thấy bạch quả ngả vàng, chợt nhận ra hình như mình đã bỏ lỡ rất nhiều cảnh đẹp.

Tuy nhiên, so với cô, Phương Mạt hoài nghi là Nguyên Hoài Cảnh thực sự chưa bao giờ đến đi dạo một lần, thậm chí có biết nơi này có một cái hồ hay không cũng là một vấn đề.

"Oa, chị Phương! Con thiên nga đen đó đẹp quá!"

Nguyên Dịch An rất vui, không ngừng nhìn đi nhìn lại con thiên nga đen, khiến Phương Mạt ở bên cạnh mỉm cười rồi chụp một vài bức ảnh và gửi cho Triệu Viêm, còn Triệu Viêm có muốn cho Nguyên Hoài Cảnh xem hay không chính là việc của anh ta.

"Chú và chị Phương cũng từng chụp ảnh ở đây sao?"

Nguyên Dịch An xem qua ảnh chụp của mình, tò mò hỏi, ngụ ý rằng cậu nhóc cũng muốn xem ảnh của họ.

Điều này khiến Phương Mạt có chút khó xử, đừng nói là Nguyên Hoài Cảnh, ngay cả cô còn không có.

Chỉ là nhìn ánh mắt đầy mong đợi của đứa trẻ, cô chỉ có thể nói uyển chuyển: “Xin lỗi An An, vì tổng giám đốc Nguyên rất bận, không có nhiều thời gian để chụp ảnh. Nhưng không phải lần trước chúng ta đến công viên giải trí và lúc đi dã ngoại cũng đã chụp rất nhiều rồi sao?

Mặc dù Nguyên Hoài Cảnh bề ngoài thì tỏ ra “Chụp ảnh? Thật trẻ con”, nhưng thực tế thì anh chàng này cũng sẽ biết tìm góc độ và ánh sáng.

Ví dụ: Mặc dù đều đẹp trai như nhau, nhưng khuôn mặt bên trái của tôi ăn ảnh hơn.

Một ví dụ khác: Chờ một chút, đứng cạnh Triệu Viêm, trông tôi trắng hơn một chút.

Lúc đó Phương Mạt “nghe thấy” đã sững sờ một lúc, chút nữa thì không lộ nụ cười tự nhiên lại thân thiết nổi.

Nguyên Dịch An vẫn chưa biết bộ mặt thật của Nguyên Hoài Cảnh lập tức hiểu ra, cậu nhóc gật đầu lia lịa: “Em hiểu rồi, chú cũng giống như ba vậy, đều rất bận.”

Ký ức trước bốn tuổi của Nguyên Dịch An thực ra không rõ ràng lắm.

Nhưng cậu nhóc vẫn nhớ mẹ mình đã từng than vãn, phàn nàn ba bận quá, phàn nàn gia đình này tẻ nhạt, quạnh quẽ.

Phàn nàn... rất nhiều rất nhiều.

Lúc đó bản thân hình như hơi giận ba thì phải?

Nhưng khi Nguyên Dịch An lớn lên, thỉnh thoảng nghe các bạn cùng lớp phàn nàn về cha mẹ mình, cậu nhóc bắt đầu hiểu ra cái gọi là "sự vất vả của người lớn".

Đặc biệt là sau tai nạn của Nguyên Hoài Ngạn, chỉ sau một đêm Nguyên Dịch An càng lớn càng hiểu chuyện hơn.

Nếu có thể, cậu nhóc thà ba luôn bận rộn như vậy còn hơn là nằm bất động trên giường.

Chú cũng vậy, nghe ông quản gia nói, trước đây chú rất hoạt bát, nhưng mấy năm nay chú không thích cười nữa, bởi vì làm việc quá vất vả.

—Chú ơi, đáng thương quá.

Nguyên Dịch An thở dài trong lòng như một người lớn nhỏ, quyết tâm muốn nhanh chóng lớn lên, đến lúc đó cậu nhóc có thể giúp đỡ chú của mình.

Sau đó, Phương Mạt đưa Nguyên Dịch An đến những nơi khác, bao gồm cả phòng tập thể thao, v.v.. Thấy đứa trẻ có vẻ hơi mệt mới kết thúc chuyến tham quan và đưa cậu trở lại tòa nhà số 1.

Trong phòng nghỉ, những đứa trẻ đó vẫn còn ở đó, khi nhìn thấy Nguyên Dịch An, chúng vui vẻ vây lấy cậu và mời cậu chơi cùng.

Thấy Nguyên Dịch An cũng có chút ý muốn ở lại chơi, Phương Mạt để cậu bé ở đây chơi một lúc, cô lên lầu lấy đồ.

Trong phòng chờ này có camera giám sát khắp nơi, cửa trước cũng có nhân viên lễ tân quan sát nên không cần lo lắng về vấn đề an toàn, nếu không nhân viên sẽ không dám đưa con nhỏ vào chỗ này, hơn nữa Nguyên Dịch An cũng rất biết nghe lời, Phương Mạt tin tưởng cậu sẽ không chạy lung tung.

"Vâng, chị Phương, chị đi đi, em ở chỗ này chờ chị."

Phương Mạt vẫy tay đi lên lầu, Nguyên Dịch An ngồi ở trên băng ghế nhỏ nhìn mấy đứa trẻ bên cạnh đang xếp hình khối, còn tranh luận về việc sử dụng màu sắc và hình dạng nào.

Cậu không thấy phiền toái và ngây thơ, chỉ là thấy lạ lẫm với trải nghiệm mới lạ như thế.

Xét cho cùng, cậu chưa bao giờ chơi với nhiều đứa trẻ nhỏ hơn mình như vậy, còn được gọi là anh trai, cái này khiến cho Nguyên Dịch An cảm thấy có cảm giác tự hào khi lớn hơn.

Không bao lâu sau liền thấy tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, Nguyên Dịch An còn tưởng rằng là Phương Mạt quên nói cái gì, vội đứng dậy quay đầu lại nhìn, nhưng sau khi phát hiện người tới là một người đàn ông trung niên, cậu bé liền lễ phép cười cười, rồi không để ý nữa.

Đây là phòng chờ công cộng nên có người đến là chuyện bình thường.

Người đàn ông nhìn thấy Nguyên Dịch An xa lạ liền sửng sốt, vốn dĩ định đến khu ăn vặt đột nhiên dừng bước, tựa hồ nghĩ tới điều gì, trong mắt hiện lên một tia hưng phấn, liếc nhìn đầu tiên là giám sát cách đó không xa, sau đó nở nụ cười ân cần đi tới Nguyên Dịch An.

"Bạn nhỏ, con tên gì? Cha mẹ con là ai? Tại sao từ trước đến nay chú không thấy con bao giờ?"

Nguyên Dịch An dừng động tác tay, cậu bé thực sự không muốn trả lời vấn đề này lắm, nếu đây không phải là tập đoàn Nguyên Thị, phản ứng đầu tiên của cậu sẽ là khi một người xa lạ hỏi một câu hỏi như vậy, sẽ có ý đồ xấu, nhưng đứa trẻ bên cạnh đã hô một tiếng "Chú Trần" thân thiết với người đàn ông, nhìn là biết cậu nhóc đó quen chú ấy.

Nhưng sau khi hét lên, sự chú ý của lũ trẻ nhanh chóng chuyển về đồ chơi trước mặt chúng, không để ý đến Nguyên Dịch An nữa.

"Chú, chú là ai?"

Nguyên Dịch An suy nghĩ một chút, quyết định hỏi một câu trước.

Người đàn ông cũng không thấy kỳ quái, rốt cuộc một đứa nhỏ như vậy có thể thông minh đến mức nào?

"Chú họ Trần, bạn nhỏ, họ của cháu là Nguyên đúng không? Nguyên Hoài Ngạn là ba con sao? Chú nhìn thấy con khi còn bé."

Nguyên Dịch An và Nguyên Hoài Ngạn có năm điểm giống nhau, đặc biệt là lông mày và ánh mắt, người đàn ông họ Trần này quả nhiên không nói dối, đúng là anh ta khoảng ba tuổi đã gặp Nguyên Dịch An, tuy rằng từ đó đến nay đã thay đổi rất nhiều, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không thể nhận ra.

Nguyên Dịch An gật đầu, cậu bé cảm thấy người đàn ông trước mặt mình có chút kích động quá mức.

Quả nhiên, khi Nguyên Dịch An gật đầu, nụ cười trên khóe miệng người đàn ông lại rộng ra vài phần, nhưng hắn ta lại quay đầu nhìn xung quanh lần nữa, sau khi không thấy người lớn nào khác, hắn ta mới nghi ngờ hỏi: "Cậu chủ, sao cậu lại ở đây một mình? Không có ai đi cùng sao?"(App TᎽT)

Nguyên Dịch An: "Chị Phương sắp về rồi, chú có chuyện gì sao?"

Nghe tới họ Phương, người đàn ông đã nhanh chóng đoán ra đó là Phương Mạt, và khi nghe thấy cô sẽ quay lại ngay, người đàn ông đột nhiên nhắm chặt mắt rồi mở ra, như thể hắn ta đã quyết định xong, trực tiếp đến gần Nguyên Dịch An, thấp giọng nói: "Cậu chủ, cậu đừng tin chú của mình, càng đừng tin những người bên cạnh hắn, ba của cậu là bị hắn giết, cậu đừng nhận giặc làm cha mình!"

Nói xong những lời này, người đàn ông phát hiện tim mình đập rất nhanh.

Nhưng cơ hội này thực sự rất hiếm, từ trước đến nay Nguyên Dịch An chưa từng đến tập đoàn Nguyên Thị, hắn ta cũng không tìm thấy cơ hội để gặp đứa trẻ này, nếu bỏ lỡ lần này, hắn ta không biết mình có thể còn cơ hội khác hay không!

Nguyên Hoài Cảnh! Tao thế lực đơn mỏng đánh không lại mày! Nhưng có cơ hội để ghê tởm mày một chút thì cũng tốt.

Tốt nhất là cậu chủ này ra sức một chút, để Nguyên Hoài Cảnh đau đầu.

Nét cười trên mặt Nguyên Dịch An biến mất, cậu nhìn người đàn ông trước mặt, vẻ mặt nghi hoặc nói: “Chú, con không hiểu chú đang nói cái gì.”

——Đúng là con nít, sao lại không thừa hưởng được tí thông minh nào của ba mày?

Người đàn ông có chút không kiên nhẫn, hắn ta sợ bất chợt Phương Mạt sẽ quay lại, cũng sợ người khác nhìn thấy mình nói chuyện với Nguyên Dịch An, nên lần này nói nhanh hơn: "Con chỉ cần biết rằng chú của con không phải là người tốt. Đừng nói rằng đã gặp chú, cũng đừng nói với bất kỳ ai về cuộc trò chuyện của chúng ta. Lớn lên con sẽ hiểu."

"Toàn bộ tập đoàn Nguyên Thị lẽ ra phải là của con, nhưng Nguyên Hoài Cảnh đã cướp đi."

Nói xong trong một hơi, người đàn ông nhanh chóng đứng dậy, như thể vừa rồi hắn ta chưa nói gì, đi về phía điểm đến ban đầu, lấy hai phần đồ ăn nhẹ và lại nhìn Nguyên Dịch An vẫn đang nhìn hắn ta, nhưng Phương Mạt vẫn chưa quay lại, không yên tâm, hắn ta tiếp tục cúi xuống bổ sung thêm: "Nhớ kỹ, đừng nói cho ai biết những gì chú vừa nói với con, ba con đang đợi con đến cứu."

Lần này nói xong, người đàn ông rốt cuộc vội vàng rời đi, rất nhanh ngay cả bóng lưng cũng biến mất.

Thật ra, sau khi người đàn ông bình tĩnh lại một chút, hắn ta có chút hối hận, tại sao vừa rồi hắn ta lại mê muội như vậy? Nhỡ đứa trẻ này không đáng tin cậy đem nói ra ngoài thì sao? Nhỡ như Nguyên Hoài Cảnh phát hiện, cho dù trốn tránh giám sát, có đôi khi muốn khai trừ một người cũng không phiền phức như vậy, công việc mà hắn ta cố gắng duy trì nhất định sẽ không còn.

Nhưng nói đều nói hết rồi, hắn ta chỉ có thể cầu nguyện quan hệ giữa Nguyên Dịch An và Nguyên Hoài Cảnh thật sự không tốt, như vậy chính mình sẽ an toàn hơn một chút.

Khoảng ba phút sau khi người đàn ông rời đi, Phương Mạt trở lại.

Cô mang bình nước cho Nguyên Dịch An và một ít đồ ăn vặt mà trẻ con có thể ăn được, mặc dù trong phòng khách cũng có một ít nhưng mùi vị tuyệt đối không bằng đồ cô tự mình mang tới.

"An An." Phương Mạt đưa bình nước cho cậu bé, nước trong đó không phải là nước khoáng bình thường, mà là một loại "nước dinh dưỡng" đặc biệt, chứa rất nhiều chất dinh dưỡng và vitamin, là Nguyên quản gia đặc biệt chuẩn bị.

Phương Mạt ngay từ đầu là không biết, nhưng Triệu Viêm đã phổ cập khoa học cho cô, mghe nói rằng chỉ một nồi nước như vậy có thể đáng giá bằng tiền lương một ngày của người bình thường.

Phương Mạt tỏ vẻ đã tiếp thu kiến thức, cô cũng không biết uống loại nước này có thực sự giúp khỏe mạnh hơn hay không, nhưng nếu người ta đã chuẩn bị sẵn nên tốt hơn hết là cô không nên can thiệp quá nhiều.

"Có muốn đi vệ sinh không?"

Nguyên Dịch An uống vài ngụm nước, lắc đầu sau khi nghe câu hỏi của Phương Mạt, nhưng trên khuôn mặt xuất hiện vài phần rối rắm.

Phương Mạt đương nhiên cũng nhìn thấy.

"An An, sao vậy? Có chuyện gì à?" Giọng điệu nghiêm túc và chân thành.

Phương Mạt chưa bao giờ nghĩ rằng trẻ con rất dễ bị lừa, giống như khi cô tám chín tuổi, cô biết rằng mình phải cố gắng học tập để có một cuộc sống tốt, sống trong một gia đình giàu có, tình huống của Nguyên Dịch An lại thật phức tạp, có lẽ sẽ càng thông minh hơn.

Nguyên Dịch An chớp chớp mắt, tiếng cười vui vẻ của những đứa trẻ khác ở bên tai cậu, nghĩ nghĩ, cậu bé hỏi Phương Mạt là có thể đến gặp chú mình không, cậu có chuyện quan trọng muốn nói với chú.

Trẻ con cũng có những việc quan trọng sao?

Tất nhiên là có!

Phương Mạt không hỏi là chuyện gì, vì Nguyên Dịch An đã chọn nói với Nguyên Hoài Cảnh trước, cô dĩ nhiên tôn trọng ý muốn của cậu.

Vì vậy, Phương Mạt trực tiếp gửi tin nhắn cho Triệu Viêm, sau đó, trong khi chờ tin nhắn thì đưa Nguyên Dịch An lên tầng cao nhất.

"Dịch An có việc gì quan trọng muốn nói ?"

Triệu Viêm đã đợi họ ở cửa văn phòng, trên mặt nở nụ cười hiền lành , trong lời nói cũng không có đem lời nói của một đứa trẻ tám tuổi như một trò đùa.

Bước vào văn phòng của Nguyên Hoài Cảnh, Nguyên Dịch An nhìn thấy chú của mình và một chồng tài liệu dày cộp bên cạnh bàn, dày hơn tất cả sách giáo khoa mà cậu phải học trong một học kỳ, đây là lý do tại sao chú bận rộn như vậy mỗi ngày, phải không?

Nguyên Dịch An bình tĩnh và bắt đầu tường thuật lại.

Nếu chú Trần đó ở đây vào lúc này, hắn ta sẽ kinh hoàng khi thấy rằng những lời nói của Nguyên Dịch An hoàn toàn chính xác, cậu ghi nhớ từng từ hắn ta nói, ngoại trừ giọng điệu của hắn ta không thể miêu tả thành công, mọi thứ khác là giống hệt.

Theo lời của Nguyên Dịch An kể lại, lông mày của Triệu Viêm và Phương Mạt càng lúc càng nhíu chặt, lửa giận trong lòng như núi lửa phun trào bùng lên.

Chưa nói chuyện này đơn giản là nhảm nhí, là vu khống, càng ác độc hơn chính là nói những lời này với một đứa trẻ tám tuổi!

Người này rõ ràng là muốn chọc giận Nguyên Dịch An, để cho Nguyên Hoài Cảnh thêm phiền phức.

Nhưng một đứa trẻ tám tuổi có thể gây ra bao nhiêu rắc rối? Nếu Nguyên Dịch An thật sự tin, không nói cho Nguyên Hoài Cảnh biết, chỉ kìm nén trong lòng hoặc là làm một vài chuyện khiến người tức giận, thì sẽ hoàn toàn hủy hoại cuộc đời chính mình.

Thật là một trái tim độc ác!

“Dịch An, con…”

Thấy cậu nhóc nói xong, Triệu Viêm đang định nói cho cậu biết mọi chuyện không phải như vậy, muốn giải thích tình huống của Nguyên Hoài Ngạn, lại bị Nguyên Hoài Cảnh ngăn lại, như thể là muốn tự mình nói ra.

Tuy nhiên, nghĩ đến cái miệng vụng về của Nguyên Hoài Cảnh trước mặt bọn trẻ, Triệu Viêm có chút lo lắng.

Không giải thích rõ ràng mà để lại cái gai trong lòng trẻ!

Không phải anh ta không tin vào chỉ số cảm xúc (EQ) của Nguyên Hoài Cảnh, mà là tên này hình như thật sự không biết cách hòa thuận với trẻ con, lần trước Nguyên Dịch An bỏ nhà đi, nếu như không có Phương Mạt dung hòa, hai chú cháu có lẽ nó vẫn còn lúng túng trong chiến tranh lạnh.

Ngay cả sau đó, hai người họ đã nhiều lần đi chơi cùng nhau, nhưng theo quan sát của Triệu Viêm, về cơ bản họ chơi theo cách riêng của họ, Nguyên Hoài Cảnh và Nguyên Dịch An không nói chuyện với nhau nhiều.

Trong hoàn cảnh như vậy, anh ta thực sự không lạc quan về lời giải thích của Nguyên Hoài Cảnh.

Ngay cả Triệu Viêm cũng nháy mắt với Phương Mạt, hy vọng rằng cô sẽ xuất hiện kịp thời trong trường hợp thất bại, không thể để Nguyên Dịch An nghi ngờ Nguyên Hoài Cảnh là người "có thù hại cha", đây chắc chắn là một quả bom hẹn giờ.

Phương Mạt tiếp nhận ánh mắt của Triệu Viêm và hiểu ý của anh ta, nhưng cô đáp lại với vẻ mặt "bình tĩnh và đừng nóng vội", trong một số chuyện, chỉ trông chờ vào sự trung gian của những “người ngoài cuộc” này thì mới chỉ giải quyết được phần ngọn chứ không giải quyết được nguyên nhân gốc rễ.

Nguyên Dịch An và Nguyên Hoài Cảnh là chú cháu, nếu không có sự tin tưởng cơ bản giữa họ, Phương Mạt nhảy cẫng lên có ích lợi gì?

Nguyên Dịch An hiện tại còn nhỏ, tin tưởng Phương Mạt, thực sự có thể tin những gì cô nói, nhưng khi lớn lên thì sao? Điều gì sẽ xảy ra nếu gặp nhiều người có ý đồ xấu hơn? Không ai có thể đảm bảo cho điều đó, ngoại trừ hai bên liên quan.

Và trong chuyện này, Nguyên Dịch An đã thể hiện sự tin tưởng của mình với Nguyên Hoài Cảnh trước, vì vậy nếu Nguyên Hoài Cảnh vẫn tỏ ra thờ ơ và phớt lờ sự tin tưởng này, Phương Mạt nghĩ rằng anh chàng này không nên được giải cứu và chuẩn bị di chúc càng sớm càng tốt.

"Dịch An."

Nguyên Hoài Cảnh đi tới chỗ Nguyên Dịch An, mặc kệ quần có bị bẩn hay không, anh khuỵu gối trên mặt đất, nhìn xem, cuối cùng cùng Nguyên Dịch An làm hòa: "Chú không hại cha con, chú rất kính trọng anh ấy, tuy chú và anh không cùng một mẹ, nhưng chú chưa bao giờ nghĩ tới cướp bất kỳ thứ gì của ba con."

Trên thực tế, Nguyên Hoài Cảnh hoàn toàn không nghĩ muốn sự giàu có và địa vị mà người khác đang thèm muốn này.

Là con trai thứ hai của nhà họ Nguyên, sau khi ba ra đi, anh đã tự mình thừa kế một phần tài sản của nhà họ Nguyên, bao gồm một số bất động sản và cổ phần của nhà họ Nguyên, thế là quá đủ.

Những sở thích tưởng chừng như đốt tiền của Nguyên Hoài Cảnh chỉ là đối với những người bình thường mà thôi, đối với anh - người sở hữu cổ phần của Nguyên Thị mà nói thì chắc chắn chỉ như chín trâu mất một cọng lông.

Hơn nữa, bản thân anh cũng đã thực hiện một số khoản đầu tư, những khoản đầu tư này người ngoài nhìn vào thấy có vẻ rất ngẫu hứng và không có tính toán, tựa hồ như là trò đánh cược của dân chơi cờ bạc, nhưng vận may của Nguyên Hoài Cảnh không tồi, nếu ai đó thực sự tính toán được tỷ suất sinh lời của những khoản đầu tư này thì tuyệt đối sẽ bị chấn động.

Nói chung, Nguyên Hoài Cảnh không thiếu tiền và không muốn làm bản thân mệt mỏi chỉ để kiếm tiền.

Mục tiêu của anh trước tai nạn của Nguyên Hoài Ngạn là tận hưởng thời gian, làm mọi thứ khiến anh thích thú và khiến anh hạnh phúc.

Ồ, ngoại trừ vi phạm pháp luật.

Nhưng thế gian vô thường, Nguyên Hoài Ngạn gặp tai nạn, nhà họ Nguyên không còn ai gánh vác nổi.

Nguyên Hoài Cảnh không thể nhìn những thứ thuộc về nhà họ Nguyên bị những kẻ có ác ý chiếm đoạt và muốn xâu xé vài miếng thịt, và anh cũng không thể đứng nhìn thứ thuộc về Nguyên Hoài Ngạn bị người khác lấy đi.

Đừng nghĩ rằng chỉ cần Nguyên Hoài Cảnh thành thật bảo vệ cổ phần của nhà họ Nguyên thì anh có thể sống trong những ngày an ổn, ở trên thương trường, anh không chọc vào người khác, người khác cũng sẽ thèm muốn thứ có trong tay anh, chẳng hạn như ông già họ Lục đó. Nếu không có đủ tinh lực và thực lực, Nguyên Hoài Cảnh không chút nghi ngờ bản thân mình vài năm nữa cũng sẽ phải nằm trên giường bệnh giống như anh trai mình.

Có lẽ anh thậm chí còn không có cơ hội nằm trên giường bệnh, mà được hỏa táng trực tiếp và chôn cất tại chỗ.

Lúc đó thì thực sự đã quá muộn.

Và nếu một ngày nào đó anh cả của anh tỉnh dậy và thấy nhà họ Nguyên đã đổi chủ, anh ấy nhất định sẽ dùng khí lạnh đông chết anh!

Nói xong lời này, Nguyên Hoài Cảnh dừng lại vài giây, trịnh trọng nói: "Cổ phần thuộc về ba con khi con trưởng thành sẽ nằm trong tay con, địa vị của chú cũng vậy."

Anh không thể nói bất cứ điều gì cảm động, anh chỉ có thể hứa như vậy.

Chỉ là lời anh ấy hứa, liệu Nguyên Dịch An có tin không?

Ngay cả Nguyên Hoài Cảnh cũng không chắc chắn về điều này.

Mối quan hệ giữa anh và đứa cháu trai này có thể còn không tốt bằng Phương Mạt ở bên cạnh.

Mặc dù nửa tháng nay hai người gặp nhau rất nhiều, thậm chí còn cùng nhau đi chơi mấy lần, nhưng so với mấy năm trước, khoảng thời gian này quá ngắn, ngắn đến mức dường như không đủ xây dựng lòng tin từ người này sang người khác.

Nguyên Hoài Cảnh trong lòng cũng có lửa giận, đương nhiên không phải với Nguyên Dịch An, mà là với người đã nói những lời này với một đứa trẻ.

Những năm này, anh chưa từng nghĩ đến việc mang trẻ con đến công ty, một trong những nguyên nhân là anh lo lắng khi anh bận rộn sẽ có người ở trước mặt Nguyên Dịch An nói ra những lời vô trách nhiệm.

Hiện tại, bộ phận điều hành của Nguyên Thị đã được Nguyên Hoài Cảnh "sắp xếp" lại toàn bộ, đảm bảo phục tùng, nhưng tập đoàn Nguyên Thị có quá nhiều người, chỉ bốn năm là không đủ cho anh rửa sạch sẽ.

Vì vậy, cho dù có người nói sau lưng là Nguyên Hoài Cảnh không muốn cháu trai nhúng tay vào chuyện của công ty, muốn nuôi đứa trẻ theo hướng phế vật, thì anh cũng sẽ giả vờ như không nghe thấy, những người ước gì chú cháu của mình đánh nhau, anh nhất định đối phó từng người một.

Nếu lần này Nguyên Dịch An không đề nghị gặp Phương Mạt, Nguyên Hoài Cảnh sẽ giữ những tin đồn đó ra khỏi thế giới của Nguyên Dịch An như trước.

Đối với biệt thự của nhà họ Nguyên, Nguyên Hoài Cảnh không lo lắng.

Quản gia Nguyên đã làm việc trong nhà họ Nguyên mấy chục năm, đi theo gia đình họ Nguyên làm việc vất vả, ngay cả một biệt thự cũng không khống chế được, cũng đừng làm quản gia, vốn dĩ ở tuổi của ông ấy, nếu không phải lo lắng cho Nguyên Hoài Cảnh và Nguyên Dịch An, ông lão này đã sớm an hưởng tuổi già.

Tuy nhiên, Nguyên Hoài Cảnh không thể kiểm soát những gì những người hầu đó nghĩ.

Nghĩ đến đây, Nguyên Hoài Cảnh có chút căng thẳng, không biết vì sao lại liếc nhìn Phương Mạt, nhưng Phương Mạt lại nở một nụ cười khích lệ, đồng thời hơi giơ tay phải lên và ra hiệu một cử chỉ "OK" nhỏ.

Ngay lúc đó, sự căng thẳng của Nguyên Hoài Cảnh dường như biến mất, cả đầu chỉ bị ba chữ spam.

Thật! Đáng! Yêu!

Thư ký Phương thế này siêu dễ thương!

"Con hiểu rồi."

Lúc này Nguyên Dịch An nghe xong "thổ lộ chân tình" của Nguyên Hoài Cảnh thì cười, lộ ra hai chiếc răng nanh đáng yêu: "Con luôn biết rằng chú đã làm việc rất vất vả."

Cho dù không có hơn nửa tháng không ở chung này, Nguyên Dịch An nhiều nhất cũng chỉ là có chút sợ hãi Nguyên Hoài Cảnh, nhưng cậu bé chưa bao giờ ghét bỏ hay thậm chí hận người chú này, dù còn nhỏ nhưng cậu bé có thể nhận ra ai là người thực sự tốt với mình.

Giống như ông quản gia, tuy rằng rất nghiêm khắc cổ hủ, nhưng lại là một ông cụ đối xử với cậu rất tốt, có thể phương pháp không phù hợp, cần phải từ từ thay đổi, nhưng Nguyên Dịch An lại tin tưởng ông quản gia rất nhiều.

Cũng giống như việc cậu tin tưởng Nguyên Hoài Cảnh.

Nếu không, cậu đã không chọn nói điều này với chú của mình và những người khác.

Những lời này vừa nói ra, không chỉ có Nguyên Hoài Cảnh, Phương Mạt cùng Triệu Viêm đều có chút bị cảm động.

Thật là một cậu bé ngoan, cái gã chết tiệt nói những điều vô nghĩa trước mặt cậu bé! Sau khi họ sẽ tìm thấy hắn ta, sẽ ném cho cá mập ăn!

"Nhưng khi lớn lên, con không muốn làm việc vất vả như chú, con muốn làm những điều khiến mình hạnh phúc!"

Ngay sau đó, Nguyên Dịch An thêm vào với một nụ cười.

Vì vậy, chú nên tiếp tục ngồi vào vị trí CEO, cậu bé muốn giống như chị Phương, có sở thích riêng, có những người bạn thực sự, cậu mới không muốn hàng ngày phải bận rộn với công việc như chú, bận tới mức không còn cười nổi nữa.

Tất nhiên, khi chú bận quá, cậu cũng sẽ đến giúp.

Phốc——

Triệu Viêm và Phương Mạt nín cười, khi thấy Nguyên Hoài Cảnh nhìn sang, họ quay đi chỗ khác và giả vờ như có những bông hoa đẹp trên mặt đất.

Không phải họ không đọc được bầu không khí, mà là họ nhất thời không thể kìm nén được.

Đặc biệt là Phương Mạt, cô hiểu Nguyên Hoài Cảnh không muốn làm chủ tịch đến mức nào, giờ đến cả một đứa trẻ tám tuổi cũng “thương hại” anh, cái này nếu như ở trong truyện tranh, màn này của Nguyên Hoài Cảnh phỏng chừng là vẽ chi tiết luôn.

Chính là kiểu bị vài nhát dao đâm vào tim này.

Nói tới đây, Nguyên Hoài Cảnh thu hồi ánh mắt, lại nhìn Nguyên Dịch An lại đang ngây ngô cười, trong lòng bỗng nhiên nổi giận, thầm thề trong lòng: Nhóc con, đến lúc đó không phải là do con nói là được! Chờ con lớn lên, công việc này không muốn làm cũng phải làm! Đừng mơ ném lên đầu chú!

Lúc này, tình cảm mong manh giữa chú cháu không còn sót lại chút gì, chỉ còn người lớn gian xảo đang ngấm ngầm “mưu mô”.

Chương kế tiếp