Tổng Tài Không “Nạnh Nùng” Không Phải Nam Chính Tốt

CHƯƠNG 5: ĐIỆN THOẠI

Từ trước đến nay Nguyên Hoài Cảnh làm việc luôn không thích trì hoãn, sau khi quyết định xong liền trực tiếp gọi Phương Mạt vào, báo cô căn cứ theo hành trình của mình để thu xếp thời gian và mua vé máy bay. Trực tiếp lấy danh nghĩa ông chủ, bắt cả Triệu Viêm đi cùng.

Dù sao Triệu Viêm cũng đang độc thân, cuối tuần cũng không có việc gì làm, cơ bản chỉ ở nhà chơi game, cũng không bao giờ đi đến phòng tập thể hình như anh!

Là anh em tốt, anh không thể trơ mắt đứng nhìn Triệu Viêm "sa đọa" như vậy được, đúng không?

Triệu Viêm đột nhiên được phân công thêm công việc: "... Cảm ơn, cảm ơn tổng giám đốc Nguyên."

Nghe giọng điệu này, sao giống như đang nghiến răng nghiến lợi nói ra nhỉ?

Hai người quen biết nhiều năm như vậy, anh ta còn không hiểu Nguyên Hoài Cảnh làm vậy chính là không muốn để anh ta nghỉ ngơi sao, người đàn ông này đúng thật là hẹp hòi!

Nhưng trước mặt người ngoài, Triệu Viêm vẫn phải cho anh một chút thể diện. Biết rõ như vậy nên Nguyên Hoài Cảnh mới có thể tiền trảm hậu tấu, đây có lẽ là "tình hữu nghị" giữa đấng mày râu.

Sau khi nghe được suy nghĩ của Nguyên Hoài Cảnh, đại khái Phương Mạt cũng có thể đoán được một chút: "..."

Hai ngày này, hình tượng Nguyên Hoài Cảnh trong lòng Phương Mạt đã hoàn toàn bị đảo lộn.

Từ một nhà tư bản tiêu chuẩn, hiện tại lại biến thành một học sinh cấp hai rồi.

Cô biết rằng không thể đánh giá con người chỉ qua vẻ bề ngoài, cũng biết câu chi “biết người, biết mặt, không biết lòng”, câu nói này như thể dùng để hình dung Nguyên Hoài Cảnh vậy.

Xin lỗi, là do kiến thức của cô hạn hẹp rồi!

Bản thân cô đi theo Nguyên Hoài Cảnh làm việc cũng đã hơn ba năm, cũng không phải ngày một ngày hai, chí ít cũng đã hơn một ngàn ngày! Thế nhưng lại không có chút nghi ngờ, thậm chí không có một chút hoài nghi nào về phương diện này.

Chắc chắn không phải là do cô quá trì độn, mà là kỹ năng diễn xuất của Nguyên Hoài Cảnh quá mức cường đại.

Với kỹ năng diễn xuất này, nếu anh gia nhập ngành giải trí, chắc chắn có thể ẵm về danh hiệu ảnh đế đấy nhỉ?

“Tổng Giám đốc Nguyên, hai ngày nghỉ tuần này anh anh đều có thời gian rảnh, nếu hiện tại mua vé vẫn còn kịp, anh có yêu cầu gì không ạ?"

Kháng nghị thì kháng nghị, nhưng công việc thì vẫn phải hoàn thành.

Vốn dĩ Phương Mạt còn nghĩ rằng cô có thể có hai ngày nghỉ cuối tuần hoàn chỉnh, nhưng hiện tại có vẻ như kế hoạch của cô cũng tan vỡ từ trong trứng nước rồi.

"Đổi."

Nguyên Hoài Cảnh vẫn như cũ quý chữ như vàng.

[Không được, cuối tuần này tôi cố tình đi làm để lấy thêm điểm, bắt buộc phải đổi]

[Hơn nữa thời tiết gần đây nóng như vậy, ai ra ngoài đều là kẻ ngốc]

Khóe miệng Phương Mạt không khỏi khẽ giật giật, trong lòng thầm nghĩ: Vừa rồi anh có tư cách gì tố cáo đàn anh đây?!

"Vậy tiếp theo tôi sẽ xem xét thời gian để sắp xếp ổn thỏa."

Phương Mạt bày ra khuôn mặt nghiêm túc, cố gắng không để lộ ra vẻ mặt có chỗ nào cũng không thích hợp, làm ra vẻ như bản thân không nghe được gì cả.

Cô biết việc có thể nghe được những tiếng lòng của Nguyên Hoài Cảnh chính là một con dao hai lưỡi. Bề ngoài xác thực cô có thể hiểu rõ sếp hơn, nói không chừng còn có thể nhanh chóng được thăng chức hoặc tăng lương. Chí ít là có thể được biết trước một số tin tức.

Nhưng Phương Mạt không phải Nguyên Hoài Cảnh, cô tự nhận bản thân không có kỹ năng diễn xuất, lỡ như chuyện này bị lộ ra ngoài, khi đó cô bị bắt đến viện nghiên cứu thì làm sao bây giờ?

Hiện thực rốt cuộc vẫn là hiện thực, không phải tiểu thuyết hay bộ truyện Manga anime nào, không có những câu chuyện phong hoa tuyết nguyệt hay lãng mạn nào. Dù sao nếu đổi lại là chính mình biết được đọc truyện tại ứng dụng truyenfull - online hay có một người khác có thể nghe được những suy nghĩ trong lòng mình, phản ứng đầu tiên chắc chắn là tránh xa người đó, nếu có năng lực thì trực tiếp giải quyết luôn vấn đề này là tốt nhất.

Không ai thích phơi bày con người thật của mình với người khác, bản thân cô cũng vậy.

"Có thể."

Nguyên Hoài Cảnh gật đầu, sau đó nhìn về phía Triệu Viêm, ý bảo anh ta nói chuyện.

Không phải chỉ mỗi chuyện này mà anh đặc biệt gọi Phương Mạt đến đây, trước đó anh cũng đã nói với Triệu Viêm về chuyện công ty mới, hiện tại các bước chuẩn bị gần như đều đã ổn thỏa, đã có thể tiết lộ chuyện này với Phương Mạt, để cô cũng có sự chuẩn bị, sớm nhất là cuối năm nay có thể chính thức ra mắt.

Công ty mới vẫn ở thủ đô, cách trụ sở chính của Nguyên Thị không quá xa, quy mô ban đầu vào khoảng một trăm người, một số công tác ngoại giao và đào tạo nhân sự cũng nên được chuẩn bị rồi.

"Là thế này, đàn em à, em cũng biết anh..."

Triệu Viêm cố gắng kể lại kỹ càng chi tiết một chút, ngay cả khi anh ta cảm thấy Phương Mạt chắc chắn sẽ không từ chối, nhưng điều gì nên nói thì vẫn phải nói, những gì cô nên biết thì không nên giấu diếm, nếu để sau khi "lừa được người" rồi mới kể thì đây chính là một mối nguy hiểm tiềm ẩn.

"Công ty mới chủ yếu tham gia vào lĩnh vực y tế lớn. Anh sẽ là tổng giám đốc, còn em, em sẽ đảm đương chức vụ phó tổng giám đốc, chịu trách nhiệm chính về nhân sự, mua sắm và tài chính. Với năng lực của em thì anh tin rằng những chuyện này không có vấn đề gì, còn về thông tin cụ thể thì anh sẽ gửi vào hòm thư cho em sau."

Chuyện này đối với Phương Mạt mà nói có thể được coi là một lần thăng tiến.

Chưa đề cập đến đãi ngộ cùng triển vọng, chỉ cần đi ra ngoài, một cái chức danh là thư ký và một cái là chức danh Phó tổng giám đốc, không cần nghĩ cũng biết nên chọn cái nào.

Phương Mạt cũng rất rõ ràng rằng đây là một thách thức, một thách thức khó vượt qua được.

Nếu bạn thắng thì bạn sẽ có một tương lai tươi sáng, nhưng nếu bạn thua, bạn không chỉ lãng phí thời gian và tuổi trẻ mà thậm chí còn khó giữ được những đãi ngộ hiện tại, Phương Mạt không chắc liệu Nguyên Hoài Cảnh có còn cần một thư ký "thất bại" nữa hay không.(App TᎽT)

Nhưng cô cũng không muốn cả đời chỉ làm thư ký!

Phương Mạt không có một kế hoạch cụ thể nào cho tương lai. Nguyên Hoài Cảnh bất ngờ đưa ra một cơ hội như vậy, không thể nghi ngờ đây chính là ngã rẽ của cuộc đời cô.

Nếu cô thực sự có thể nắm bắt cơ hội thành công này, Phương Mạt tin rằng điều này sẽ rất sẽ mang lại lợi ích lớn cho sự phát triển của mình trong tương lai.

Chờ đến khi kiếm đủ tiền rồi, cô có thể nghỉ hưu sớm!

Không biết vì sao, lúc này Phương Mạt cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một chút. Có lẽ nào cô vẫn còn là một người nghiện công việc?

[Chậc chậc, tên này nói chuyện với đàn em khóa dưới lại dịu dàng như vậy, chẳng lẽ yêu thầm người ta rồi?]

[Không được! Nếu đã là anh em tốt, tuyệt đối không thể để ông bạn thoát FA trước mình được]

Tham vọng bùng cháy của Nguyên Hoài Cảnh bất ngờ một lần nữa bị đánh bại bởi những suy nghĩ chẳng đâu vào đâu. Phương Mạt nghe xong thậm chí có hơi dở khóc dở cười.

Nguyên Hoài Cảnh này cả ngày đều suy nghĩ những chuyện gì vậy!

[Nhưng mà thư ký Phương quả thật là một người khá tốt, xinh đẹp lại thông minh, không hay ra vẻ, cũng rất nỗ lực cầu tiến, mắt nhìn người của lão Triệu vẫn khá tốt]

[Ha ha ha, dù gì thì cô ấy cũng là thư ký của mình, xuất sắc là chuyện đương nhiên! Cho nên càng không thể cho lão Triệu chiếm món hời này được! Thư ký Phương xứng đáng với người tốt hơn! Ít nhất cô ấy cũng phải cao 1m85 nhỉ? Lão Triệu hình như chỉ 1m81, không được không được...]

"Tổng Giám đốc Nguyên, anh Triệu, em sẽ không phụ sự tin tưởng của hai người!"

Giọng nói vang dội và mạnh mẽ của Phương Mạt đột nhiên cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của Nguyên Hoài Cảnh, thậm chí còn khiến anh có hơi hoảng hốt.

Nếu không phải vì giữ hình tượng, Nguyên Hoài Cảnh đã run rẩy trợn mắt phản đối hành vi vừa rồi của Phương Mạt.

Phương Mạt cười thầm, cô sợ rằng nếu cô còn không lên tiếng thì chỉ sợ đến viện dưỡng lão mà ba người cùng vào ở khi về già, Nguyên Hoài Cảnh cũng sẽ an bài ổn thỏa trong suy nghĩ mất.

Có những suy nghĩ như vậy, làm một Tổng Giám đốc thật là lãng phí tài năng, có lẽ cơ quan hàng không vũ trụ phù hợp với anh hơn*!

(*) - Ý của PM là với trí tưởng tượng bay xa bay cao của NHC, làm hàng không vũ trụ là hợp lý.

Về phần Nguyên Hoài Cảnh nghi ngờ đàn anh có tình ý với mình gì đó thì lại càng là chuyện hoang đường. Bản thân Phương Mạt cảm thấy rằng mức độ Triệu Viêm quan tâm chăm sóc cô nhiều nhất chỉ dừng ở sự quan tâm của một đàn anh đi trước đối với đàn em bé nhỏ. Tuyệt đối không hề có xen lẫn tình cảm nam nữ.

Ánh mắt của Nguyên Hoài Cảnh quả thật rất kém!

Hơn nữa bây giờ cô chỉ muốn kiếm tiền để trả nợ tiền mua nhà, sau đó kiếm thật nhiều tiền để thực hiện ước mơ tự do giàu có, rồi về hưu sớm hưởng thụ cuộc sống, thực sự không có loại ham muốn thế tục này.

Nói xong chuyện này, vừa vặn Phương Mạt cũng có chuyện muốn báo cáo.

"Tổng Giám đốc Nguyên, Tổng Giám đốc Tiêu vừa liên lạc với tôi, nói muốn mời anh ăn tối vào thứ Tư tới để nhận lỗi. "

Khi Phương Mạt nói xong điều này, trên mặt không có nụ cười nào, mà một bên, Triệu Viêm lại nhíu chặt mày lại.(Euphoria x TᎽT)

Tổng Giám đốc Tiêu này năm xưa khởi nghiệp bằng một số ngành công nghiệp phụ, toàn bộ con người từ trong ra ngoài đều toát ra một loại khí chất đáng khinh. Lần trước có một bữa tiệc xã giao, Phương Mạt đóng vai bạn gái của Nguyên Hoài Cảnh. Thế mà gã này lại đi lên động tay động chân với cô, lại còn công khai nói mấy lời lẽ khiêu dâm, ngay sau đó bị Nguyên Hoài Cảnh "mời" ra ngoài.

Cũng không biết làm thế nào mà gã có được thông tin liên lạc của Phương Mạt, đã thế còn mặt dày muốn mời cơm, Phương Mạt rất muốn bảo gã biến đi, nhưng vì đạo đức nghề nghiệp, cô vẫn lựa chọn thông báo cho Nguyên Hoài Cảnh, để Nguyên Hoài Cảnh đưa ra quyết định.

"Bảo gã cút đi!"

Suýt chút nữa Phương Mạt còn tưởng rằng bản thân đã đem.những suy nghĩ trong lòng mình nói ra thành lời.

Cô kinh ngạc nhìn Nguyên Hoài Cảnh, lời này không phải cô đọc được trong đầu anh, mà là Nguyên Hoài Cảnh thật sự nói ra.

Nếu điều này được đưa vào anime, thì đây chính là một OOC* vô cùng phù hợp.

(*) - OOC là viết tắt của cụm từ “Out of Character” thường dùng trong game nhập vai, có nghĩa là những hành động, cuộc trò chuyện hoặc suy nghĩ ngoài nhân vật mà người chơi thực hiện. Đây là những thứ mà nhân vật của người chơi không thể biết hoặc làm được.

Phương Mạt nhanh chóng thu hồi sự ngạc nhiên của mình: "Vâng, nếu không còn việc gì khác, tôi xin phép ra ngoài làm việc trước. "

Nguyên Hoài Cảnh gật đầu, cũng không đem chi tiết nhỏ vừa rồi để trong lòng, nhưng trước khi Phương Mạt rời khỏi phạm vi một mét, cô vẫn nghe thấy một câu.

[Chết tiệt, lúc hỗn loạn đấy đáng lẽ mình nên đạp mạnh thêm vài lần nữa mới đúng, cái loại người này nhìn thấy chỉ tổ bẩn mắt.]

Hôm đó Nguyên Hoài Cảnh còn đạp vào người gã kia?

Lúc ấy Phương Mạt được Nguyên Hoài Cảnh kéo ra đằng sau bảo vệ, cơ thể của anh vừa vặn chặn hết tầm nhìn nên cô không nhìn thấy một màn đó, nhưng giờ nghĩ lại thì quả thật cô có nghe thấy một vài tiếng hét thảm thiết.

Nếu không phải lần này cô "nghe thấy" thì có lẽ sẽ không biết mối thù này đã sớm có người báo thay cô rồi.

Phương Mạt quay lưng bước ra ngoài, khóe miệng không khỏi khẽ nhếch lên.

Mặc dù Nguyên Hoài Cảnh đôi khi không có tình người, nhưng so với những gã đàn ông suốt ngày chỉ biết nghĩ đến trai gái đĩ bợm, không khác gì lão Grandet* chỉ lo lợi dụng nhân viên của mình thì anh còn tốt hơn gấp trăm lần nghìn lần.

(*) - Nhân vật trong vở kịch nổi tiếng "Lão hà tiện" của nhà văn Moliere. Grandet là một nhà tư sản nổi tiếng vì sự giàu có, khôn ngoan và đặc biệt vô cùng keo kiệt.

Đi theo một ông chủ như vậy, ít nhất bạn không cần phải lo lắng một ngày nào đó sẽ bị bán đi.

Sau khi ra khỏi văn phòng, Phương Mạt liếc nhìn hai cô bé đang nghiêm túc ngồi làm việc. Theo như lời Nguyên Hoài Cảnh nói vừa rồi, đọc truyện tại ứng dụng truyenfull - online hay, tốt nhất là nên chọn lấy một trong hai cô bé này tiếp quản vị trí hiện tại của cô. Như vậy thì cả tiến độ công việc hay nghiệp vụ đều sẽ đào tạo được nhanh hơn một chút.

Về phần chọn ai, trong đầu Phương Mạt cũng đã có ứng cử viên, tuy nhiên vẫn cần phải quan sát thêm một thời gian.

Dù sao còn khoảng bốn tháng nữa mới đến cuối năm, chờ sau khi xác định xong liền dẫn dắt đào tạo sau cũng không muộn.

Biết được bản thân sắp được thăng chức, tâm trạng Phương Mạt rõ ràng rất vui, cho dù buổi tối vẫn phải tăng ca thêm một lúc, về đến nhà cũng đã hơn tám giờ, nhưng điều đó vẫn không ảnh hưởng đến tiếng ngâm nga vui vẻ của cô.

Cho đến khi một cuộc điện thoại được gọi đến.

Phương Mạt khẽ cau mày, nhìn thấy ID người gọi, cô không bắt máy ngay, thẳng đến khi cuộc gọi thứ hai được gọi đến thì cô mới ấn tiếp nhận.

"Mẹ."

"Ừ, Tiểu Mạt à, con vẫn đang tăng ca sao?"

Bên kia điện thoại, giọng nói của mẹ Phương lộ rõ vẻ thận trọng, đối mặt với cô con gái cứng cỏi và mạnh mẽ này, vẻ uy nghiêm của bậc cha mẹ trong vài năm qua đã biến mất không còn sót lại chút nào. Quan hệ hiện tại của hai mẹ con có lẽ chỉ tốt hơn hai người xa lạ một chút thôi.

Kỳ thật những năm qua, Ba mẹ Phương cũng không tính là ngược đãi Phương Mạt, ít nhất là họ đã cho cô một nơi để ở, cho cô đồ ăn thức uống, nhưng mà quần áo của cô toàn là đồ cũ của các anh chị họ hàng trong nhà, học phí cấp hai cấp ba của cô cũng đều là cô nỗ lực giành được học bổng để chi trả.

Ban đầu hai người họ muốn Phương Mạt học xong cấp hai liền cho cô đi làm công ở trong khu công nghiệp. Đây cũng là lối đi của hầu hết các thiếu nữ sinh ra và lớn lên ở huyện nhỏ đó, nhưng Phương Mạt lại khăng khăng muốn đi học tiếp, lại đảm bảo với họ rằng bản thân cô sẽ tự lo liệu tiền học phí nên họ cũng không kiên quyết ép cô bỏ học nữa.

Đừng nghi ngờ gì cả, những chuyện như thế này cũng không phải là hiếm ở cái vùng đất nhỏ bé kia.

Bất kể cha mẹ Phương có mất mặt hay không, Phương Mạt vẫn cảm thấy may mắn vì cô có thể thuận lợi bước ra khỏi phố huyện.

Vậy nên sau khi có việc làm, mỗi lần về quê ăn tết, Phương Mạt vẫn đưa cho hai người mỗi người mười nghìn tệ, đối với một nơi mà lương tháng trung bình chỉ khoảng hai ba ngàn tệ thì số tiền này cũng không tính là ít. Còn muốn cái khác nhiều hơn thì thật sự không có.

"Vâng, có chuyện gì vậy ạ?"

Lần cuối cùng bà ấy gọi điện như là vào mùa xuân, Phương Mạt trong lòng suy đoán, lần này gọi không biết là có chuyện gì?

"Chuyện là thế này, em trai con năm nay phải đi thực tập, thằng nhóc này lại muốn đến thủ đô trải nghiệm một chút, Tiểu Mạt à, con làm việc ở Nguyên Thị nhiều năm như vậy, con xem liệu có thể..."

Người em trai cùng mẹ khác cha này, Phương Mạt nhớ rõ cậu ta cũng không thi đỗ đại học. Chỉ vào học được trung cấp nghề, vậy mà đã đến kỳ thực tập rồi sao?

“Không được đâu, con chỉ là một nhân viên bình thường, những chuyện này con thật sự không can thiệp được"

Đừng nói Phương Mạt có giúp được hay không, cho dù cô có thể giúp được cũng sẽ không giúp. Cô luôn là người công tư phân minh, chuyện nào ra chuyện đấy, nếu người em trai này của cô có thể thi được vào thực tập tại Nguyên Thị bằng chính năng lực của mình thì Phương Mạt cũng sẽ không gây bất cứ trở ngại nào cho cậu ta.

Mẹ Phương còn muốn nói thêm gì đó nhưng Phương Mạt đã báo bận rồi nhanh chóng cúp điện thoại.Mẹ Phương cũng không tiếp tục gọi đến nữa.

Phương Mạt đặt điện thoại xuống, nằm nghiêng trên ghế sô pha, nhìn ánh đèn sáng rực trên đầu đến phát ngốc, nói buồn thì cũng không đến nỗi, để mà nói phiền muộn thì đúng hơn đi?

Có lẽ trời sinh cô không có tình thân.

Phương Mạt thở phào một hơi, rất nhanh liền thoát khỏi loại cảm xúc khó hiểu này. Đột nhiên bật dậy từ ghế sô pha đi tới trước bàn máy tính, bắt đầu sưu tầm một chút kiến thức và tài liệu về “Y tế lớn”.

Kiến thức và thông tin về "sức khỏe lớn".

Không có thành công nào hoàn toàn dựa vào sự may mắn cả, ngay cả khi bạn trúng xổ số, thì không phải bạn cũng phải mua nó trước đấy sao?

Phương Mạt biết rằng bản thân không có nơi an toàn để rút lui, vậy nên cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc không do dự mà lao về phía trước cho đến khi thành công.

Nhưng nếu “Vị Thần của người làm công” có thể xuất hiện lần nữa thì tốt biết mấy, cô vẫn còn lễ vật để trao đổi, độc thân thêm mười năm nữa cũng không thành vấn đề.

Đối mặt với sự giàu có, bạn trai cũng chỉ là cái đinh gỉ!

Chương kế tiếp