Tổng Tài Không “Nạnh Nùng” Không Phải Nam Chính Tốt

CHƯƠNG 6: RỜI KHỎI NHÀ

Đêm thứ sáu trôi qua suôn sẻ, cũng không có thông báo tăng ca đột xuất, Phương Mạt cuối cùng cũng được chờ đón hai ngày nghỉ cuối tuần hiếm hoi trọn vẹn!

Mặc dù Tập đoàn Nguyên Thị có đầy đủ phúc lợi hoàn hảo, sáu bảo hiểm và một quỹ nhà ở, hai ngày nghỉ cuối tuần hay kỳ nghỉ đông hàng năm đều có đủ, nhưng mà... người làm công ăn lương đều là thân bất do kỷ. Đặc biệt là với một người làm ở vị trí như Phương Mạt, về cơ bản chính là nếu ông chủ không nghỉ ngơi thì bạn cũng đừng hòng được nghỉ ngơi.

Để mà so ra thì tiền lương làm thêm giờ của cô gần như cao hơn mức lương cơ bản của cô trong hai năm qua. Vậy nên làm thông một tháng không có ngày nghỉ nào cũng là chuyện bình thường, đọc truyện tại ứng dụng truyenfull - online hay, cho đến năm nay mọi thứ mới đi vào đúng quỹ đạo, Nguyên Hoài Cảnh cũng được thoải mái một chút nên Phương Mạt mới có thể có nhiều thời gian riêng tư hơn.

Cho nên, đối với việc bản thân thức dậy đúng vào 7:30 sáng, Phương Mạt cũng không biết là nên tự hào hay là trách móc đối với chiếc đồng hồ sinh học cố gắng không biết mệt mỏi này!

Nhưng dù nhắm mắt thế nào cô cũng không thể ngủ tiếp được nữa, thế nên cô chỉ có thể đứng dậy ăn sáng rồi bắt đầu dọn dẹp.

Nói đúng ra thì nhà của Phương Mạt cũng chỉ là một căn nhà cũ sang tay, chỉ là lúc đầu chủ nhà mua căn nhà này ngay khi vừa thi công xong, cũng không trang hoàng gì sau đó cũng không có ai chuyển vào ở. Khi được chuyển nhượng cho cô thì vẫn là một căn nhà thô.

Mất hai tháng để trang trí, lại mất thêm ba tháng nữa để thông gió, đến tháng sáu, Phương Mạt cuối cùng cũng thuận lợi chuyển vào ở.

Bây giờ là tháng chín, cô đã sống ở đây hơn hai tháng, trong hai tháng này lúc nào cô cũng cảm thấy may mắn vì ngày đó quyết đoán mua được ngôi nhà này, sống trong ngôi nhà của chính mình đúng là sướng không gì bằng.

Đặt từng con thú bông ngay ngắn trên lưng ghế sofa, con nào không vừa thì đem cất, sau đó lau dọn khắp các ngóc ngách một lượt, cái gì nên giặt thì giặt, cái nào nên thay thì thay, bận rộn đến hơn mười giờ sáng, Phương Mạt ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, bắt đầu ngồi bóc gói hàng chuyển phát nhanh vừa mới nhận.

"Wow, tay nghề của Bảo K càng ngày càng tốt nha!"

Nhìn phụ kiện trên tay mình, Phương Mạt không khỏi khen ngợi, mức độ tinh xảo giống nguyên mẫu đến ít nhất là 80% nha.

Dù sao thì thế giới thực tại cùng thế giới giả tưởng luôn tồn tại một vách ngăn, một số thứ trong thế giới giả tưởng trông thì rất đẹp, nhưng nếu muốn lấy nguyên mẫu để làm thành hiện vật ngoài đời thực không hề dễ chút nào, nếu như làm không tốt sẽ thành bắt chước bừa.

Đúng lúc này điện thoại cũng vang lên, Phương Mạt cầm lên xem, quả nhiên là trong nhóm có người nhắn tin, còn Tag thẳng tên của cô.

"Bảo K: @Mạt Nhiễm Bạn đã nhận được bưu kiện chưa? Thế nào!"

"Mạt Nhiễm: Quá đẹp! Thơm thơm Bảo K chụt chụt!"

Lần này Phương Mạt trả lời nhanh nhanh như vậy, ngay lập tức bong bóng chat cùng âm thanh báo có tin nhắn liên tiếp vang lên, các thành viên khác trong nhóm cũng lần lượt xuất hiện, trêu chọc cô rằng cuối cùng thợ lặn cũng xuất hiện, người bận rộn cuối cùng cũng có thời gian rồi.

Đây là một nhóm chat mà Phương Mạt đã tham gia khi cô còn học đại học, trong nhóm có hơn chục người, đều là những người đam mê Cosplay các nhân vật trong Anime, một số người trong số họ đã nổi tiếng trong giới, sau vài năm quen nhau, mọi người đều thân đến nỗi không thể thân hơn.

"Tiểu Thu: Tiểu Mạt, cậu có chắc chắn rằng lần này cậu có thể đến không?"

Từ "chắc chắn" rất có linh tính, khiến người ta nhìn thoáng qua liền hiểu rằng Phương Mạt từng rất nhiều lần cho người khác leo cây.

Nhưng Phương Mạt cũng không còn cách nào khác, so với việc đi làm, ai lại không thích ở bên bạn bè, cùng nhau Cos những nhân vật mới, sau đó đi đến các triển lãm truyện tranh để sưu tầm đồ tốt cơ chứ?

Chỉ có thể cảm thán rằng, cuộc sống mà, chính là không thể theo ý mình như vậy đó!

Kể từ khi đi làm, thời gian của Phương Mạt không còn thuộc về cô nữa.

"Mạt Nhiễm: … Cũng không chắc nữa QAQ"

Ngay lập tức, một loạt tin nhắn "..." nổi lên phía dưới, thể hiện sâu sắc sự cảm thông của mọi người dành cho Phương Mạt.

Vào giữa tháng 9, có một cuộc triển lãm truyện tranh quy mô lớn ở thủ đô, những người bạn trong nhóm đã xác định được thời gian và hành trình, chốt lại hầu hết bọn họ đều có thể đến, nghĩ đến dù sao thì mọi người cũng lâu ngày không gặp, nên hẹn nhau tụ tập thành đoàn Cos rồi cùng nhau tham gia. Phương Mạt mặc dù ở thủ đô, nhưng cô lại không đảm bảo được rằng hôm đó bản thân có tham gia được hay không, cho dù triển lãm được tổ chức vào ngày chủ nhật.

Lại nói, nguyên nhân khiến Phương Mạt biết đến và đam mê thế giới giả tưởng cũng thật tình cờ. Bởi vì trước khi đi học đại học, cô thuộc kiểu học sinh điển hình "Để ngoài tai những chuyện ngoài lề, chỉ một lòng hướng đến trường đại học", cô chưa từng tiếp xúc hay xem bất kỳ bộ phim hoạt hình hay cuốn sách Manga Anime nào.

Bởi vì cô hiểu rằng chỉ khi thi đỗ được vào một trường đại học tốt, cô mới có thể kiếm được nhiều tiền để mua nhà riêng.

Cũng may trời xanh không phụ người có lòng, hơn nữa Phương Mạt cũng là một đứa trẻ thông minh, cô đã thể hiện xuất sắc trong kỳ thi tuyển sinh đại học và lọt vào top 50 thí sinh có thành tích cao nhất của tỉnh. Thuận lợi thi đỗ vào trường đại học A nổi tiếng nhất Hoa quốc.

Ở thị trấn nhỏ bé đó, việc thi đỗ vào đại học A là một sự kiện lớn. Ngay cả cha mẹ cô dù đã ly hôn cũng đã đặc biệt cùng nhau tổ chức một bữa tiệc hoành tráng mừng thi đỗ đại học cho cô, trước đây bọn họ chỉ biết thành tích ở trường của Phương Mạt rất tốt, lại không nghĩ tới rằng sẽ tốt như vậy. Thành tích đứng đầu một huyện đó! Kể ra ngoài hãnh diện biết bao!

Đồng thời, huyện và nhà trường cũng có phần thưởng hậu hĩnh cho Phương Mạt. Hơn nữa số tiền thưởng mà cô giành được trong các cuộc thi trước đây đều được cô tích góp lại, thế nên trước khi vào đại học, trong tay Phương Mạt cũng có trên dưới một trăm nghìn nhân dân tệ.

Cha mẹ của Phương Mạt cũng biết rằng cô con gái này có một tương lai tươi sáng, vậy nên họ cũng không ghen tị so đo với con gái vì số tiền đó, thậm chí còn chủ động cho thêm nhiều một chút.

Cứ như vậy, với số tiền đó không chỉ tiền học phí bốn năm đại học, ngay cả chi phí sinh hoạt thường ngày, Phương Mạt cũng không cần phải lo lắng nữa, hơn nữa cô cũng từng suy nghĩ qua, ngày thường tiến độ học tập của đại học A đều rất gấp rút, lượng kiến thức cũng rất nhiều, cho dù đi làm việc bán thời gian thì cũng không kiếm được thêm bao nhiêu. Chi bằng cố gắng học hành chăm chỉ rồi giành lấy một suất học bổng, đến khi nghỉ hè không phải đi học thì mới đi làm thêm.

Vì vậy, sau khi kỳ huấn luyện quân sự cho tân sinh viên kết thúc, Phương Mạt bị bạn cùng phòng lôi kéo cùng đi xem phim hoạt hình Anime, cô liền không từ chối, sau đó dưới ảnh hưởng của những người xung quanh, cô dần dần yêu thích những nhân vật trong thế giới giả tưởng, còn cosplay một vài nhân vật, làm quen được không ít người có cùng sở thích.

Nếu không có như vậy, Phương Mạt chắc chắn rằng có lẽ bản thân hiện tại đã trở thành một người rất nhàm chán rồi nhỉ?

"Bảo K: Mình nghe nói lần này Cảnh Đại cũng tới, nói không chừng còn có thể đến gần người ta, sờ sờ một chút lấy vía nữa nha! "

Câu nói này của Bảo K được không ít người hưởng ứng, Cảnh Đại là người đi đầu trong giới Cosplay, tên đầy đủ là Nhất Cảnh, đã từng lên Hot search với một bộ đồ Cosplay có trị giá lên tới hơn một triệu.

Bạn phải biết rằng trong giới này, nghèo có cách cos của nghèo, nhưng một khi bạn thực sự muốn tiêu tốn vật chất thì nó cũng là một cái động không đáy.

Giống như bộ đồ mà Cảnh Đại mặc lên Hot search đó, làm bằng kim loại quý, được may đo tỉ mỉ theo đúng số đo cơ thể, mũ giáp còn có thể biến hình giống hệt như trong truyện tranh, quả thực sa hoa không tả nổi!

Nhưng cũng không biết có phải vì sợ bị cướp hay không mà Nhất Cảnh chưa bao giờ lộ mặt, lần nào Cosplay cũng đều đội mũ hoặc đeo mặt nạ nhân vật, về điểm này thì Phương Mạt và hắn người tám lạng kẻ nửa cân.

Lần này cô cũng chọn một nhân vật có những đường vân phức tạp trên khuôn mặt, cho dù là những người quen thuộc khi nhìn thấy cô cũng chưa chắc đã nhận ra cô, lý do chủ yếu là để tránh bị nhân viên của Nguyên Thị nhìn thấy rồi nhận ra cô, lỡ chẳng may bị phát hiện ra thì hậu quả sẽ rắc rối hơn.

Cosplay cũng không phải là chuyện gì xấu, nhưng chắc chắn sẽ gây ra một ít âm thanh thảo luận. Bản thân bây giờ vẫn là một người làm công ăn lương, trên người còn mang nợ chưa trả xong, vì vậy bớt được chuyện nào thì hay được chuyện đó.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là cô có thời gian đến buổi triển lãm truyện tranh này!

Mang theo tâm trạng vui vẻ kết thúc cuộc trò chuyện với bạn bè, Phương Mạt ngân nga một bài hát chuẩn bị đứng dậy đi vào bếp để nấu bữa trưa thì chuông điện thoại vang lên – Là nhạc chuông quen thuộc cho các cuộc gọi thoại.

Phương Mạt nhìn củ khoai tây chưa kịp gọt vỏ trong tay, trong lòng dâng lên một dự cảm xấu.

Ngày cuối tuần tuyệt vời của cô, còn chưa bắt đầu mà đã phải kết thúc rồi sao?

"Đàn em có ở nhà không?"

Giọng nói quen thuộc của Triệu Viêm từ đầu bên kia truyền đến, trong giọng nói có sự nôn nóng không thể che giấu.

Phương Mạt kỳ quái hỏi: "Đàn anh, sao thế ạ?"

Vị đàn anh này từ trước đến giờ tính tình luôn bình tĩnh, hiếm khi thấy anh ấy lo lắng như vậy, sự việc nghiêm trọng lắm sao?

Triệu Viêm cũng không lôi thôi mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói ra toàn bộ sự việc, Phương Mạt nghe xong không khỏi nắm chặt điện thoại, sự oán trách trong lòng lập tức tan thành mây khói.

Nguyên Dịch An bỏ nhà ra đi!

“Bây giờ mọi người đã ra ngoài tìm người rồi, anh chỉ định hỏi em một chút về buổi họp phụ huynh ngày hôm qua..."

Trẻ em ở độ tuổi Nguyên Dịch An dễ dàng xảy ra chuyện nhất, cho dù nhà họ Nguyên làm ăn lớn, giao thiệp rộng, nhưng Hoa Quốc rộng lớn như vậy, một khi bị kẻ xấu nhắm tới thì cũng không phải chuyện đơn giản!

Khi Phương Mạt đi đến biệt thự nhà họ Nguyên, chỉ có người quản gia bảy mươi tuổi và Nguyên Hoài Cảnh đang đợi ở đó, những vệ sĩ và người hầu khác, bao gồm cả cảnh sát, Triệu Viêm... đều đã đi ra ngoài tìm người, những lúc thế này nhất định phải tranh thủ từng phút từng giây.

"Tổng giám đốc Nguyên, quản gia Nguyên."

Phương Mạt cố gắng hết sức để điều chỉnh lại hơi thở hổn hển của mình, sau đó mới mở miệng nói: "Đàn anh đã kể mọi chuyện cho tôi nghe nghe rồi, có thể cho tôi đọc bức thư kia được không? "

Lý do mọi người nói rằng cậu bé bỏ nhà đi là vì Nguyên Dịch An đã để lại một bức thư.

Vốn dĩ Nguyên Dịch An có một buổi học piano vào sáng thứ bảy, vệ sĩ chở cậu đến chỗ thầy giáo rồi quay trở lại xe đợi như mọi khi. Nhưng còn chưa hết giờ lại nhận được điện thoại của thầy giáo nói rằng Nguyên Dịch An vệ sinh đã hơn nửa giờ rồi!

Mà thầy giáo thấy lạ nên đi tìm thì không thấy ai trong nhà vệ sinh cả, phản ứng đầu tiên của thầy giáo chính là cậu bé bị người xấu bắt cóc.

Vậy là mọi người bắt đầu hoảng loạn, cho đến khi vệ sĩ tìm thấy một lá thư trong cặp sách của Nguyên Dịch An, bên ngoài bức thư viết rõ ràng rằng gửi Nguyên Hoài Cảnh, lúc này mọi người mới biết là cậu bé bỏ nhà đi.

Xem lại đoạn băng camera giám sát cũng chỉ thấy cậu lẻn ra ngoài bằng cửa sau, sau đó đi về hướng nào thì còn phải chờ bên phía cảnh sát điều tra thêm.

Phương Mạt cầm bức thư trên tay, chữ viết rất ngay ngắn, có thể nhìn ra được đây không phải chủ ý nhất thời.

"Con xin lỗi chú, con muốn thử một cuộc sống mới, đừng đi tìm con"

Phương Mạt nhíu mày, ngày hôm qua Nguyên Dịch An cũng không có biểu hiện gì khác thường, hai người còn hẹn với nhau sẽ đi xem cậu thi đàn dương cầm.

[Aaaaa! Năm đó mình bỏ nhà đi cũng đã mười lăm tuổi rồi, thằng nhóc này còn nổi loạn hơn cả mình!]

[Anh à, anh về mà dạy dỗ lại con trai anh đi!]

[Không được, mình phải tìm nó!]

[Theo những gì camera ghi lại được thì thằng bé chắc hẳn là đi về phía đông thành phố, nếu như…]

Nguyên Hoài Cảnh ngoài mặt trông có vẻ bình tĩnh, nhưng những “tiếng lòng” của anh lại cho thấy nội tâm anh cũng đang loạn cào cào, mặc dù nghe như đang suy nghĩ nghiêm túc, nhưng Phương Mạt vẫn không thể không lùi lại vài bước.

Lùi lại đến một khoảng cách an toàn để dòng suy nghĩ của cô không bị xáo trộn.

Phương Mạt biết Nguyên Hoài Cảnh không thường xuyên về sống tại biệt thự nhà họ Nguyên. Anh có nhà riêng gần công ty để tiện đi lại, thậm chí những hôm phải ở lại tăng ca, anh còn ngủ lại luôn trong phòng nghỉ của văn phòng, ở đó có đủ giường và phòng tắm, không khác gì một căn hộ chung cư thu nhỏ.

Vậy nên mối quan hệ giữa hai chú cháu khá xa lạ, ngoại trừ mỗi tháng phải cố định gặp nhau một lần ra, đoán chừng Phương Mạt và Nguyên Dịch An còn thân thiết với nhau hơn.

Nguyên Hoài Cảnh không hề lo lắng những người trong biệt thự sẽ đối xử tệ với Nguyên Dịch An, quản gia Nguyên cung không phải chỉ thuê về để cho đẹp.

Hơn nữa hai anh em họ trước đây cũng lớn lên với nhau như vậy, tính cách khác nhau một trời một vực, đọc truyện tại ứng dụng truyenfull - online hay, cho nên hiện tại Dù Nguyên Hoài Cảnh có muốn cũng không thể nghĩ ra những nơi Nguyên Dịch An có thể đến bởi vì anh không có điểm chung hay hiểu biết nào về đứa cháu này, thật sự manh mối quá ít, anh cũng không thể đi tìm người bằng trí tưởng tượng được.

Bằng không cũng sẽ không gọi cho Phương Mạt.

"Quản gia Nguyên, tối hôm qua Dịch An qua có chuyện gì sao?"

Phương Mạt nghĩ tới nghĩ lui, kết luận rằng tám phần mười hoặc chín phần mười trong cuộc họp phụ huynh ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì đó, bằng không tại sao không dưng lại bỏ nhà đi. Chẳng lẽ còn cho rằng Nguyên Dịch An tuổi còn nhỏ làm nũng sao?

Vấn đề này cả cảnh sát và Nguyên Hoài Cảnh đều đã hỏi qua, quản gia Nguyên cũng đã kể lại rất chi tiết, bây giờ đối mặt với câu hỏi của Phương Mạt, ông vẫn kiên nhẫn trả lời câu trả lời đó một lần nữa.

Từ lúc Nguyên Dịch An về đến nhà, cho đến khi 21:30 phút cậu đi ngủ, hầu hết đều giống như trước đây, cũng không phát sinh chuyện gì đặc biệt.

“À, còn có, vừa rồi chúng tôi tìm thấy một cái vỏ kẹo dưới gối của cậu chủ. Chỉ là loại kẹo bình thường thôi"(App TᎽT)

Một đứa trẻ lén ăn kẹo cũng không phải là vấn đề gì nghiêm trọng, không phải Nguyên Dịch An chỉ vì chuyện này mà bỏ nhà đi chứ?

Phương Mạt sửng sốt, đó là kẹo mà cô đưa cho cậu bé, nhưng tại sao cậu lại phải giấu nó dưới gối đây.

Ring ring ring ——

Điện thoại của Nguyên Hoài Cảnh đột nhiên vang lên, giọng nói của Triệu Viêm lớn đến mức quản gia Nguyên và Phương Mạt ở bên cạnh cũng đều nghe được.

"Tìm được rồi! Người không sao cả!"

Phù ——

Trái tim treo lơ lửng của Phương Mạt cuối cùng cũng được thả lỏng.

Chương kế tiếp