Tổng Tài Không “Nạnh Nùng” Không Phải Nam Chính Tốt

CHƯƠNG 8: DU NGOẠN

Chủ nhật, 9 rưỡi sáng.

Đứng trước cổng công viên giải trí Heart, Phương Mạt chỉ muốn tát bản thân của ngày hôm qua hai cái, cô không nên giơ cờ bừa bãi!

Khoảng mười giờ đêm qua, Triệu Viêm đột nhiên gửi tin nhắn cho Phương Mạt, hỏi cô hôm nay có thời gian không, đại khái là vì hiểu tính tình của đàn vị em này, nên hỏi một câu theo sát một câu, Tổng giám đốc nói sẽ tăng lương gấp bốn lần, tất cả các chi tiêu trong khoảng thời gian này đều sẽ được hoàn trả.

Vì thế nên giờ phút này, Phương Mạt, Nguyên Hoài Cảnh và Nguyên Dịch An đang đứng ở đây.

Vé vào cửa được Triệu Viêm mua với giá cao.

Vật tùy thân cũng đã được Triệu Viêm chuẩn bị.

Nhưng bản thân Triệu Viêm lại không đến như đã hứa trước đó.

Nguyên nhân…

[Chết tiệt, chỉ có thể để lão Triệu đánh giúp mình mấy hiệp trước, bằng mọi cách mình bắt buộc phải qua được ải này!]

Phương Mạt: "..."

Kết hợp với suy nghĩ trước đó của Nguyên Hoài Cảnh về trò chơi sẽ diễn ra vào cuối tuần này, Phương Mạt ngay lập tức suy ra được nguyên nhân.

Hôm qua náo loạn, chắc Nguyên Hoài Cảnh đã mất một ngày không chơi game.

Hôm nay, 9 phần 10 là do quản gia Nguyên thuyết phục anh nên dành nhiều thời gian cho Nguyên Dịch An hơn, dù sao thì có người thân làm bạn vẫn tốt hơn.

Không biết Nguyên Hoài Cảnh đã phải đấu tranh tâm lý như thế nào, kết quả là bây giờ có ba người trong công viên giải trí.

Cũng may hôm nay Nguyên Hoài Cảnh cũng không mặc bộ đồ vest nóng chết người kia nữa mà thay một bộ quần áo ngắn nhẹ nhàng thoải mái, tóc cũng không hất lên một nửa và xịt keo như trước mà xõa tự nhiên.

Phải biết rằng, ngũ quan của Nguyên Hoài Cảnh kỳ thực rất có góc cạnh, trong tiểu thuyết cổ đại thường dùng một từ là "sắc bén như lưỡi đao" để hình dung, khi anh không cười, chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể khiến dũng khí của đối phương trực tiếp giảm xuống 50%!

Trang phục hôm nay, bởi vì tóc che nửa lông mày sắc sảo nên trông Nguyên Hoài Cảnh như trẻ ra vài tuổi, nhìn anh như sinh viên mới ra trường, khí chất ngời ngời.

Phương Mạt cảm thấy rằng nếu ngày mai, Nguyên Hoài Cảnh xuất hiện trong công ty với hình ảnh này, diễn đàn có lẽ sẽ bùng nổ hơn nữa.

So với "Tổng giám đốc Nguyên" thoạt nhìn không dễ gần hay dễ lừa gạt, hình ảnh này rõ ràng là thân thiện hơn nhiều, cho dù Nguyên Hoài Cảnh có biểu diễn một màn parkour tại chỗ cho cô xem thì chưa chắc Phương Mạt đã có thể nhận ra, mà không, hẳn là rất đáng kinh ngạc.

Hơn nữa ai lại có thể ngờ rằng một anh chàng ngầu đét như thế này mà trong lòng lại điên cuồng thét gào rằng muốn ăn kem dâu cơ chứ?

Không ngờ, Nguyên Hoài Cảnh cũng có chút bất ngờ với trang phục của Phương Mạt.

Trong ấn tượng của anh, hình ảnh quen thuộc của Phương Mạt trong mắt anh luôn nhẹ nhàng trong áo sơ mi và váy dài vừa phải, là sự kết hợp phổ biến nhất, kiểu tóc về cơ bản là buộc đuôi ngựa cao hoặc thi thoảng búi cao, xõa tóc sẽ rất phiền phức.

Nhưng hôm nay, Phương Mạt cũng có cùng suy nghĩ với anh, cô thay bộ quần đùi ngắn để thuận tiện hơn cho việc đi lại, giày cũng là giày thể thao nhẹ, ngay cả chiếc kính gọng kim loại mỏng mà cô thường đeo cũng mất tăm.

Lần này, đôi mắt to tròn, long lanh và non nớt của Phương Mạt hoàn toàn lộ ra.

[Trông thế này không khác gì trẻ ra vài tuổi!]

Lúc này, tâm tư của hai người lại không hẹn mà gặp.

"Chị Phương."

Nguyên Dịch An lại không quan sát cẩn thận như vậy, nhưng cậu bé vẫn rất vui khi được đi chơi với Phương Mạt.

Nguyên Dịch An đã sớm nghe các bạn cùng lớp nhắc đến công viên giải trí này, rất nhiều bạn trong lớp cũng đã đến đây chơi với bố mẹ, chỉ có cậu...

“Chú, chúng ta đi thôi.” Nguyên Dịch An cảm thấy mình không thể nặng bên này nhẹ bên kia, sau khi gọi Phương Mạt, cậu lại gọi Nguyên Hoài Cảnh, sau đó vươn tay phải muốn nắm tay Phương Mạt.

Không ngờ, Nguyên Hoài Cảnh ở bên kia còn nhanh hơn một bước, anh nhanh chóng nắm lấy nắm tay trái Nguyên Dịch An. Chờ khi Phương Mạt nắm lấy tay trái của cậu bé, trông từ xa, họ giống như một gia đình ba người ra ngoài chơi.

Phương Mạt lờ mờ cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lúc này vì khoảng cách quá gần, cô lại nghe thấy tiếng lòng của Nguyên Hoài Cảnh sau ly kem vị dâu.

[Mẹ nó, cây đũa phép kia ngầu quá, mình nhất định phải tìm cơ hội mua mới được!]

[Nghe nói nơi này thú vị nhất chính là phòng trải nghiệm 4D, nhất định phải đi!]

Nguyên Hoài Cảnh đã nghĩ xem nên đi chơi ở đâu, thậm chí ngay cả việc ăn bữa trưa bằng suất cơm đặc biệt của một nhân vật nào đó cũng đã nghĩ xong rồi.

Phương Mạt: ... Quả nhiên là mình suy nghĩ nhiều!

Tuy nhiên, trước mặt "người ngoài", Nguyên Hoài Cảnh rõ ràng không hoạt bát như những suy nghĩ trong lòng anh, hơn nữa, vẻ mặt của anh lại giống như "Hai người đi chơi, tôi đi theo", thế nên hoàn toàn không thể thấy được sự khó chịu và tiếc nuối của anh chàng này khi anh biết rằng điểm dừng đầu tiên của bọn họ không phải là phòng trải nghiệm 4D kia.

Người duy nhất chuyện này chỉ có Phương Mạt, đối với chuyện này co lựa chọn không quen anh, dù sao nhân vật chính hôm nay là Nguyên Dịch An, tâm nguyện của cậu bé mới là quan trọng nhất.(App TᎽT)

"Chị Phương!"

"Cái này đáng yêu quá~ rất hợp với An An!"

"Cái này cũng rất hợp với chị Phương. oa~, nó có thể đổi màu này, thật lợi hại!"

Một lớn một nhỏ đang vui vẻ nhặt đồ lưu niệm trong cửa hàng, còn Nguyên Hoài Cảnh thì một tay đút túi quần, một tay cầm điện thoại, xem ra anh không có hứng thú với những thứ đồ "trẻ con" này.

Tuy nhiên, vì những gì cô "nghe thấy" trước đó, Phương Mạt phát hiện ra rằng đôi mắt của Nguyên Hoài Cảnh này thực sự đã âm thầm quét qua khu vực đũa phép rất nhiều lần, nhưng do "hình tượng nhân vật" nên anh chỉ có thể tỏ ra bộ dạng một người trưởng thành.

Nhưng ánh mắt háo hức và trông mong này, quả thực còn trẻ con hơn so với Nguyên Dịch An.

Phương Mạt nghĩ đến tất cả chi phí ăn uống và giải trí hôm nay đều sẽ được công ty chi trả, sau một hồi nghĩ ngợi, cô quyết định lấy lòng sếp mình.

"Tổng giám đốc Nguyên, chúng ta đã tới đây rồi, về tay không cũng không hay lắm, chúng ta bên kia xem một chút đi?"

Ánh mắt Phương Mạt hướng đến khu vực đũa phép.

Lúc này Nguyên Dịch An cũng chen vào: "Chú ơi, đi thôi đi thôi."

Cậu bé thật sự cũng không chán ghét Nguyên Hoài Cảnh. Đối với tốt xấu, thiện ác, trẻ con luôn rất nhạy cảm, chỉ là bởi vì trong ký ức của cậu bé, Nguyên Hoài Cảnh vẫn luôn nghiêm mặt, rất giống với cha của cậu, thế nên Nguyên Hoài Cảnh luôn khiến cậu nhóc này có chút sợ hãi.

Cho đến tận hôm nay Nguyên Hoài Cảnh bằng lòng đến đây chơi với cậu và chị Phương Mạt, anh cũng không nóng nảy hay chỉ trích cậu bé nữa, Nguyên Dịch An mới phát hiện ra chú hẳn là vẫn còn yêu thương mình?

Về phần vẻ mặt lạnh lùng của Nguyên Hoài Cảnh, chẳng lẽ chính là loại "Ngạo kiều*" mà chị Phương nói sao?

(*) - Là người ngoài mặt tỏ vẻ lạnh lùng, nhưng bên trong lại dịu dàng ấm áp, hay ngại ngùng, xấu hổ, hiểu nôm na là ngoài lạnh trong nóng.

Dưới sự mời chào nồng nhiệt của một lớn một nhỏ, Nguyên Hoài Cảnh "bất đắc dĩ" đi theo họ, sau đó anh "ngẫu nhiên" chọn một cây đũa phép, làm như thể muốn đối phó với hai người họ.

[Mẹ nó, chất liệu này sờ vào cũng được đấy!]

[Công tắc ở chỗ nào nhỉ? Thôi, đợi về nhà rồi tìm sau]

[Thư ký Phương thật hiểu ý, good job!]

[Làm sao bây giờ? Cây đũa phượng hoàng lửa kia mình cũng muốn một, chết tiệt! Chẳng lẽ chỉ có thể đợi lần sau sao?]

Thư ký Phương đang đi đường: "... Tổng giám đốc Nguyên, hay chúng ta mua thêm một cái cho đàn anh đi?”

Sau đó, Phương Mạt thề rằng cô chắc chắn đã nhìn thấy cái nhìn tán thành của Nguyên Hoài Cảnh, mặc dù nó nhanh đến mức giống như ảo giác.

Nhưng là một người dù nhân viên làm tốt đến đâu thì cũng chỉ khen ngợi nhân viên bằng hai từ "không tồi", Phương Mạt cho rằng Nguyên Hoài Cảnh là kiểu người sẽ không dùng hành động như vậy để khen ngợi người khác, vậy mà chỉ một hành động nhỏ như vậy cô đã có thể thành công lấy được ánh mắt đó.

Người đàn ông này, thật là ngoài dự đoán, ấu trĩ quá!

Phương Mạt nhịn cười, chủ động nhặt một cây đũa phép khác, sau đó, cô cầm một đống đồ đến quầy dịch vụ bên kia để tính tiền, hiển nhiên loại chuyện này không hề mong đợi Nguyên Hoài Cảnh sẽ làm, nhất định phải để thư ký như cô làm.

Không ngờ, khi Phương Mạt mang theo đồ từ trong đám người trở về, còn chưa đến gần hai người họ, cô đã nghe thấy giọng nói có chút tức giận của Nguyên Dịch An.

"Rõ ràng là thằng đó lao vào cháu!"

Trên ngực Nguyên Dịch An rõ ràng có một vết kem, đối diện là một cậu bé trạc tuổi Nguyên Dịch An, cậu bé nhìn cây kem gần hết trong tay với vẻ mặt không vui.

"Cái thằng nhóc này, còn nhỏ như vậy mà biết nói dối rồi, rõ ràng là cháu xoay người đụng phải người ta mà!"

Người phía sau cậu bé không biết là bà nội hay bà ngoại, trên mặt hiện lên một tia tức giận cùng chán ghét, còn người trẻ tuổi bên cạnh hẳn là bố mẹ của cậu bé, hai người đang lúng túng thuyết phục mẹ mình.

Sự việc xảy ra quá đột ngột, người lớn ở đây không ai kịp nhìn rõ chuyện gì đã xảy ra.

Trong tình huống bình thường, khả năng cao là họ sẽ xin lỗi nhau và sau đó tự nhận mình gặp xui xẻo, nhưng bà cậu bé nghĩ đến cây kem đắt tiền như vậy chưa kịp ăn hai miếng đã hết, cộng thêm đứa cháu trai nhỏ trông như sắp khóc liền cho rằng đó là lỗi của Nguyên Dịch An.

So sánh với đối thủ "Người đông thế mạnh", Nguyên Dịch An bên này thoạt nhìn có chút đáng thương.

Nguyên Hoài Cảnh cố gắng chống lưng cho cậu bé, nhưng sức mạnh răn đe của anh sau khi thay trang phục cũng giảm xuống nghiêm trọng, kìm nén hồi lâu, anh mới phun ra hai chữ "xem camera"!

Kết quả là bà của cậu bé kia căn bản không để ý tới anh, vươn tay muốn kéo Nguyên Dịch An, không ngờ lại bị Phương Mạt từ phía sau xông tới chặn lại.

"Làm gì vậy? Ở nơi công cộng bắt nạt trẻ con à?"

Phương Mạt lạnh lùng trừng mắt, nhướng mày, khí thế kinh người: "Nếu bà dám động đến chúng tôi, chuyện hôm nay chúng tôi sẽ không để yên!"

Thừa cơ hội, cô trực tiếp nhét đồ vào trong tay Nguyên Hoài Cảnh, Phương Mạt ưỡn ngực chống nạnh, chỉ thiếu điều dùng cằm mà nhìn đối phương.

Đối với những người lớn tuổi này, Phương Mạt có khá nhiều kinh nghiệm đối phó với họ.

Nói một cách dễ hiểu, phải quyết liệt hơn đối phương.

Nếu không chắc chắn họ sẽ được voi đòi tiên.

Quả nhiên, vừa nhìn thấy bộ dạng hung hăng của Phương Mạt, bà cậu bé lập tức thu tay lại, âm thanh cũng trầm xuống rất nhiều.

"Loại ngư gì không biết, đụng phải người ta còn không xin lỗi, cây kem này giá 50 tệ đấy, cháu trai tôi chỉ mới cắn mấy miếng thôi..."

Phương Mạt cũng không muốn lãng phí thời gian vào chuyện này, cô trực tiếp cười lạnh: “Quần áo của con tôi là hàng hiệu nổi tiếng, căn bản không thể chạm nước, một bộ 4800 tệ, bà trả tiền nhé?"

Thấy bà cậu bé còn muốn nói chuyện, Phương Mạt chỉ vào camera giám sát phía trên: "Tôi muốn xem, rốt cuộc là ai đụng phải ai!"

"Mẹ, đừng làm loạn nữa."

"Rất xin lỗi, rất xin lỗi, cô xem mọi người cũng không phải cố ý..."

Cặp vợ chồng phía sau cuối cùng cũng phát huy một chút tác dụng, người đàn ông kéo lấy mẹ, người phụ nữ kéo đứa trẻ, họ mỉm cười nhanh rời đi như thể đang chạy trốn.

Phương Mạt không buồn đuổi theo, hôm nay cô đến chơi, vì vậy một chuyện vặt vãnh như vậy không đáng làm hỏng tâm trạng của cô.

"Dịch An, chúng ta vào phòng tắm thay quần áo đi, đúng lúc..."

Phương Mạt thu lại vẻ mặt nghiêm trọng lúc nãy, quay lại với một nụ cười dịu dàng và ấm áp như trước đây, nhưng giây tiếp theo nụ cười trên khuôn mặt cô đã đông cứng lại.

Hai chú cháu đang nhìn cô với ánh mắt hâm mộ.

Vẻ mặt của Nguyên Hoài Cảnh không rõ ràng như Nguyên Dịch An, nhưng trong lòng lại có rất nhiều hoạt động.

[Thư ký Phương, cô ngầu quá! Tôi thực sự muốn like cho cô một cái!]

[Chết tiệt, vừa rồi không phát huy tốt! Đáng nhẽ...]

"Chị Phương, chị thật tuyệt vời!"

So với sự "hàm súc" của Nguyên Hoài Cảnh, lời khen ngợi của Nguyên Dịch An thẳng thắn hơn nhiều, bộ dạng hâm mộ kia, người nào không biết còn sẽ tưởng là Phương Mạt đã làm một việc to lớn xả thân để cứu người đó.

Nhưng giờ phút này, trong lòng Nguyên Dịch An, Phương Mạt thật sự đã là anh hùng.

Đây là lần đầu tiên có người không hỏi nguyên nhân, không hỏi hậu quả mà trực tiếp xuất chiêu bênh vực cậu bé.

Mọi uất ức trong cuộc tranh luận vừa nãy đã biến mất ngay lập tức.

"Cái đó, được chứ?"

Phương Mạt sợ rằng vẻ ngoài hung dữ vừa rồi sẽ làm hỏng hình tượng của cô, dù sao cũng có người cho rằng con gái nên dịu dàng và khiêm tốn, Phương Mạt rất có thể sẽ bị gọi là “người đàn bà đanh đá".

Không ngờ mạch não của hai người này lại khác nhau, nhìn thấy bộ dạng Nguyên Hoài Cảnh như vậy, xem anh ra còn muốn tự mình ra tay.

Quên đi, nếu bị camera ghi lại, thư ký tập đoàn Nguyên Thị cãi nhau với ai cũng không sao, nhưng nếu là tổng giám đốc thì bộ phận tuyên truyền sẽ ngạc nhiên chết mất.

Nhưng nụ cười không hề biến mất trên khóe miệng cho thấy tâm trạng của Phương Mạt rất tốt.

Cảm giác thật tuyệt khi được công nhận cho sự cống hiến này!

Sau đó, Phương Mạt đưa Nguyên Dịch An đi thay quần áo trước, thực ra, giá cả của bộ quần áo vừa nãy đều là do Phương Mạt bịa ra, đọc truyện tại ứng dụng truyenfull - online hay, làm sao cô có thể biết quần áo trẻ con giá bao nhiêu, cô chỉ có thể khẳng định là chúng không hề rẻ.

Dù sao thì trong hoàn cảnh lúc đó, nói gì cũng không được rụt rè.

Sau đó ba người họ lại chơi rất nhiều hạng mục, đương nhiên trong đó có cả phòng trải nghiệm 4D mà Nguyên Hoài Cảnh vẫn luôn muốn đến.

Cuối cùng, cân nhắc đến ngày mai Nguyên Dịch An vẫn phải đi học, ba người kết thúc chuyến đi chơi vào khoảng 2 giờ chiều.

Trên mặt Nguyên Dịch An mang theo nụ cười kích động và vui vẻ, cậu bé còn hẹn Phương Mạt đi dã ngoại vào thứ bảy tuần tới, tiện thể cung cấp rất nhiều địa điểm muốn đi.

"Được rồi, không thành vấn đề. Hẹn gặp lại vào tuần sau nhé An An."

Xuống xe, Phương Mạt vẫy tay với Nguyên Dịch An, trên tay xách theo chiến lợi phẩm ngày hôm nay đi bộ về phía nhà mình.

Cô không hề hay biết, sau khi cô đi, Nguyên Dịch An còn cẩn thận mời Nguyên Hoài Cảnh, hy vọng anh tuần sau cùng họ đi dã ngoại.

Nguyên Hoài Cảnh trầm mặc một lát: "Xem tình hình đã."

Hôm nay quả thực chơi "cũng được", lại nói tiếp cũng đã lâu rồi anh không đi dã ngoại, trước kia ở nước ngoài, thỉnh thoảng anh sẽ cùng bạn ra ngoài leo núi, xuống hồ.

Hơn nữa, tuần tới cũng không có chuyện gì quan trọng, trò chơi tạm thời có thể nghỉ chơi một hôm, nhưng lại bị "hình tượng" quấy phá. Nguyên Hoài Cảnh cảm thấy rằng việc đồng ý ngay lập tức có vẻ không phù hợp với hình tượng của Tổng giám đốc lạnh lùng cao ngạo, vì vậy anh phải làm như suy nghĩ một lúc, Nguyên Hoài Cảnh mới đưa ra câu trả lời như vậy.

Nếu lúc này Phương Mạt còn ở đây, cô chắc chắn sẽ nghe thấy rằng Nguyên Hoài Cảnh đã bắt đầu lên kế hoạch trong đầu — dã ngoại nên mang theo món gì ngon nhỉ? Lão Triệu rất giỏi nướng thịt, lần này nhất định không thể buông tha cậu ta. Lúc đó mình cũng phải bộc lộ tài năng cho bọn họ thấy!

Một người tự nhận mình là người đã trưởng thành, rõ ràng là đang rất háo hức mong chờ!

Chương kế tiếp