Tổng Tài Không “Nạnh Nùng” Không Phải Nam Chính Tốt

CHƯƠNG 9: DRAMA

Từ trước tới nay, thứ Hai luôn là một ngày bận rộn.

Hôm qua Phương Mạt chơi rất mệt, sau khi tắm xong liền đi ngủ sớm, nhưng khi tỉnh dậy, cô vẫn còn cảm thấy đau lưng, tuy nhiên, là người làm công, dù mệt đến đâu cô cũng phải dậy.

Sáng nay có một cuộc họp cổ đông quan trọng, không được phép có chỗ nào sai sót.

Buổi chiều lại có một khách hàng lớn đến, dù đã chuẩn bị trước rất nhiều thứ nhưng Phương Mạt vẫn phải kiểm tra lại tại chỗ để không xảy ra sai sót.

Phương Mạt luôn phân biệt rõ ràng giữa chơi và công việc.

"Xin, xin lỗi, Tổng giám đốc Nguyên, lần này là tôi bị quỷ ám, là tôi đáng chết, xin anh..."

Lúc này, trong phòng họp to lớn yên tĩnh chỉ nghe thấy âm thanh run rẩy cùng hối hận vang vọng bốn phía.

Gần mười cổ đông đều cau mày nhìn cảnh tượng trước mắt, nhưng lúc này không ai dám nói một lời nào, mọi người ai cũng sợ ngọn lửa sẽ bất thình lình cháy đến người mình.

Lúc này, Phương Mạt đang đứng nghiêng sau lưng Nguyên Hoài Cảnh - người ngồi ở vị trí đầu tiên, cô nở nụ cười đoan trang, có vẻ như không để ý lắm, nhưng thực ra những lời phàn nàn trong lòng cô sắp tràn ra ngoài.

Bây giờ mới biết hối hận à? Sớm làm gì đi!

Trong công việc có xuất hiện sai lầm cũng không sao, ai mà chưa từng mắc sai lầm trong đời.

Nhưng có một số sai lầm, rõ ràng không thể gói gọn đơn giản trong hai từ: sai lầm.

Tiết lộ bí mật của công ty để kiếm tiền từ đó suýt chút nữa khiến công ty mất đi một dự án trị giá hơn 100 triệu nhân dân tệ, cho dù cuối cùng công ty giành được dự án đó thì cũng không có nghĩa là sai lầm của người này có thể được tha thứ.

Phải biết rằng bởi vì vị giám đốc quản lý dự án "bị ma ám" này mà những người trong tổ dự án phải liên tục tăng ca hơn nửa tháng, sau khi thắng lợi giành được dự án, mọi người đều xin nghỉ hai ngày để nghỉ ngơi một chút.

Thậm chí Phương Mạt cũng phải thức suốt hai đêm liền!

Vậy nên cho dù vị giám đốc Lý này nghe nói là được một người họ hàng thân thiết là cổ đông lớn ở đây chống lưng thì cũng không thể tha cho anh ta dễ dàng như vậy, nếu không thì không cần mở công ty này làm gì, trực tiếp tặng cho người khác là xong.

Tổ chức đại hội triệu tập cổ đông như lần này cũng là một lần giết gà dọa khỉ. Nếu không, một giám đốc "bình thường" cũng không cần phải mở cuộc họp lớn như vậy để xét xử.

Nhưng cũng sẽ không dành quá nhiều thời gian cho vấn đề này, hai ba phút nói xong chuyện, một phút đọc kết quả và 30 giây cho mọi người xem phản ứng và sự hối hận của người giám đốc cũ kia, điều này sẽ có thể coi như là một lời cảnh báo.

Dù sao thân là Tổng giám đốc của tập đoàn Nguyên Thị, thời gian của Nguyên Hoài Cảnh rất quý giá.

Quả nhiên, giám đốc Lý còn chưa kịp nói xong, Nguyên Hoài Cảnh gõ ngón trỏ lên mặt bàn, Phương Mạt trực tiếp ra hiệu, trong nháy mắt, hai bảo vệ ở cửa liền đi vào phòng họp, một trái một phải, trực tiếp khiêng vị giám đốc cũ kia ra ngoài.

Điều chờ đợi anh ta không chỉ là bị cách chức mà còn là các biện pháp trừng phạt của pháp luật, tiền bồi thường tổn thất cho công ty không được thiếu một xu.

Nếu giám đốc Lý không hợp tác hoặc làm ra hành vi quá kích, hai nhân viên bảo vệ lực lưỡng này cũng không phải là người ăn chay.

"Tổng giám đốc Nguyên, xin anh cho tôi thêm một cơ hội! Xin cho tôi một cơ hội nữa!"

Tiếng hét chói tai đột ngột kết thúc, các nhân viên bảo vệ được đào tạo bài bản biết vị Tổng giám đốc trẻ tuổi ghét nhất là ồn ào nên đương nhiên sẽ không để anh ta tiếp tục la hét.

Chẳng mấy chốc, những người này nhanh chóng biến mất khỏi phòng họp, trả lại sự im lặng cho căn phòng.

Vị cổ đông được cho là người chống lưng cho Giám đốc Lý thậm chí không dám can thiệp một lời nào, mấy năm qua, họ cũng đã biết rõ các thủ đoạn của Nguyên Hoài Cảnh.

Nếu ngoan ngoãn nghe lời, tự nhiên số tiền kia cũng sẽ có phần của bạn.

Nhưng nếu bạn muốn nhảy nhót lung tung, Nguyên Hoài Cảnh sẽ nhanh chóng nói cho bạn biết rằng các cổ đông chẳng là gì cả, cũng giống như vài cổ đông vẫn đang ngồi xổm trong tù vậy.(App TᎽT)

Họ không giống như giám đốc Lục, nắm chắc cổ phần của mình, tìm cớ nói không hợp nhau để không đến. Cổ phần của những người đang ngồi đây căn bản không thể khiến Nguyên Thị dậy sóng nổi gió, đọc truyện tại ứng dụng truyenfull - online hay, hơn nữa hiện tại ông ta cũng đã lớn tuổi, không muốn lăn lội ngoài thương trường nữa, chỉ cần Nguyên Hoài Cảnh có thể dẫn dắt Nguyên Thị phát triển lớn mạnh, những người dựa vào quan hệ thân thích để vào đây đều sẽ bị sa thải.

Rốt cuộc bản thân mới là quan trọng nhất, những người đó sẽ không cho ông ta bất kỳ khoản tiền nào.

"Thư ký Phương."

"Dạ, Tổng giám đốc Nguyên."

Chuyện của vị giám đốc kia không mang đến cho Nguyên Hoài Cảnh bất kỳ cảm xúc nào, ánh mắt lạnh lùng quét qua các cổ đông bên dưới, trên mặt vẫn vô cảm như cũ.

Mọi người đã quen với cảnh này.

Nguyên Hoài Ngạn là một tảng băng, vậy em trai anh ta cũng là một tảng băng là chuyện rất bình thường đúng không?

Cảm giác ớn lạnh bủa vây, vài cổ đông mặc kệ hình tượng, xoa xoa cánh tay, không biết là bởi vì nhiều độ điều hòa quá thấp, hay là do trình độ công kích bằng khí lạnh của Nguyên Hoài Cảnh đã luyện đến cảnh giới này rồi?

Những bộ xương già của họ không thể chịu được lạnh nữa!

Chỉ có Phương Mạt vẫn mang trên môi nụ cười tiêu chuẩn, cô từ phía sau Nguyên Hoài Cảnh tiến lên một bước, ra hiệu cho trợ lý nhỏ đứng hai bên phân phát tài liệu tranh tay, trong suốt quá trình chỉ nghe thấy tiếng lật giấy rất nhỏ, bầu không khí có chút trì trệ.

"Mọi người xin hãy đọc kỹ tài liệu này, trong quý cuối cùng của năm nay, Nguyên Thị của chúng ta sẽ..."

Khác với giọng nói lạnh lùng của Nguyên Hoài Cảnh, giọng nói của Phương Mạt mang một chút nữ tính và dịu dàng.

Nụ cười thân thiện rõ ràng làm dịu bầu không khí rất tốt, như thể nhiệt độ đã tăng lên một chút?

Nếu có thể nghe được suy nghĩ hiện tại của các cổ đông, Phương Mạt chắc chắn sẽ phàn nàn: mấy người suy nghĩ quá nhiều rồi !

Là cô vừa mới lặng lẽ tăng nhiệt độ điều hòa đấy được không?

Mới mấy phút trước, lúc Nguyên Hoài Cảnh mặt lạnh như băng gọi Phương Mạt, đúng lúc cô vừa vặn nghe được một câu.

[Chết mất, ai lại để nhiệt độ điều hòa thấp như vậy? Lỗ thông gió hướng thẳng về phía lưng mình sao? Lạnh chết mất!]

Phương Mạt: "..."

Nhìn vẻ mặt của anh, cô thật sự nhìn không ra anh lạnh sắp chết đâu, rõ ràng là sắc mặt Nguyên Hoài Cảnh còn lạnh hơn!

Nhưng Phương Mạt cũng không tệ đến mức để Nguyên Hoài Cảnh lạnh đến bị cảm, cô nhớ trước đó Tiểu Ngô đã từng nói với mình rằng điều hòa trong phòng họp vừa được tu sửa, có lẽ là sửa lại hệ thống điều chỉnh hướng gió và cả cường độ làm lạnh nên mới khiến Nguyên Hoài Cảnh mới phàn nàn như vậy.

Vì vậy tranh thủ thời gian phát tài liệu, Phương Mạt đã âm thầm điều chỉnh hướng gió và tăng nhiệt độ, thành công giảm bớt 50% tốc độ gõ bàn của Nguyên Hoài Cảnh.

[Thư ký Phương! Làm tốt lắm!]

[Không hổ là con giun trong bụng tôi!]

Eo ôi—

Phương Mạt lùi lại hai bước, sếp ơi, anh không cảm thấy cách hình dung này có chút ghê tởm sao?

May mắn là tình tiết này trôi qua rất nhanh, cuộc họp vẫn tiếp tục, đến khi chính thức kết thúc thì đã là một giờ chiều.

Bụng đói kêu vang, Phương Mạt và Nguyên Hoài Cảnh nhanh chóng đi ăn trưa, sau đó lại chuẩn bị gặp khách hàng lúc hai giờ chiều.

Bên kia vừa gửi tin tức đến, khoảng nửa giờ nữa họ sẽ đến đây.

Phương Mạt vào phòng vệ sinh trang điểm lại một chút, chỉnh lại quần áo đầu tóc, sau khi xác định mọi thứ đều hoàn hảo, cô cùng hai trợ lý đi xuống lầu tiếp đón khách hàng.

"Thư ký Phương, đã lâu không gặp!"

“Tổng giám đốc Tiền.” Phương Mạt nở nụ cười đặc trưng lên sân khấu: “Tháng trước tôi có đến công ty của anh, tiếc là lúc đó anh đi công tác.”

"Ha ha ha ha, thế thì đúng thật đáng tiếc..."

Cách hàn huyên của người trưởng thành chính là nhàm chán như vậy, mới đầu Phương Mạt còn không quen, ngày trước cô đi theo sau thư ký, nhìn họ trò chuyện vui vẻ, cô chỉ biết cười ngượng ngùng, nhưng mà con người... luôn luôn tiến hóa.

Nhưng trong vài năm, bề ngoài của Phương Mạt cũng đã trở thành một người trưởng thành nhàm chán như vậy.

"Hoài Cảnh à, ha ha ha, đã lâu không gặp mà tinh thần của cậu vẫn bừng bừng như trước, mỗi lần nhìn thấy người trẻ tuổi như cậu, bộ xương già như tôi lại càng không muốn nhúc nhích."

"Khách khí."

Cũng may, hiện tại người trong ngành cơ bản đều biết tính tình của Nguyên Hoài Cảnh, cho dù anh ít nói cũng không coi là chuyện gì to tát, có đôi khi Phương Mạt hoặc Triệu Viêm sẽ ở bên nói bổ sung, dù sao cũng cố gắng không để quá lạnh nhạt.

Tổng giám đốc Tiền lần này đích thân đến gặp Nguyên Hoài Cảnh, ngoài việc thảo luận về hai dự án sẽ hợp tác vào năm sau, thực ra ông ấy cũng nhân tiện đóng vai trò trung gian, nói trắng ra là - làm mai mối.

Không biết có phải là về già người ta thường hay có sở thích này hay không, nói chuyện chính xong, Tổng giám đốc Tiền liền lấy điện thoại ra, trên mặt nở nụ cười hiền từ: “Hoài Cảnh, tôi cũng được coi như là nhìn hai anh em cậu lớn lên, cậu xem, năm nay cậu cũng đã 27 tuổi rồi, cũng đã đến lúc cậu phải suy xét tương lai, anh trai cậu cũng kết hôn ở độ tuổi này, cậu xem, cô gái này là con gái của Tổng giám đốc Vương - Vương Diệu Minh, mới đi du học ở nước ngoài về..."

Blah blah, Nguyên Hoài Cảnh không nói lời nào, Tổng giám đốc Tiền đã nói tất cả thông tin về đối tượng xem mắt xong, theo quan điểm của Phương Mạt, điều kiện của cô gái này thực sự là hàng đầu.

Nhà có tiền, vừa xinh đẹp lại ưu tú, nghe nói tính cách cũng rất tốt, nếu là đàn ông thì đều sẽ rung động.

Đáng tiếc Nguyên Hoài Cảnh bên kia hình như không có cảm giác rung động, anh chỉ trầm mặc một lúc lâu.

[Phiền chết đi được, hôn nhân là nấm mồ, chủ nghĩa độc thân vui vẻ!]

[Ông rảnh rỗi như vậy thì quản thằng con đang ngoại tình của ông đi!]

[Ông nhìn chằm chằm tôi làm gì! Làm nhe tôi kết hôn thì ông được nhận phong bì của bà mối vậy?]

Phương Mạt: ... Cô dường như đã nghe thấy điều gì đó lạ thường?

Con trai của Tổng giám đốc Tiền, không phải anh ta đã kết hôn rồi sao? Cô đã gặp anh ta vài lần, và trong ấn tượng của cô, anh ta là một người đàn ông rất lịch sự và nho nhã, anh ta có vẻ rất tình cảm với vợ mình.

Cuối cùng... vẫn là một tên cặn bã!

Phương Mạt âm thầm nuốt những lời chửi thề, lúc này cô nhìn Tổng giám đốc Tiền không khỏi cảm thấy ghê tởm.

Cô không tin rằng người bố này lại không hề biết chút gì về tình hình của con trai mình, ngay cả Nguyên Hoài Cảnh cũng biết chuyện này, có thể thấy trong giới bọn họ, chuyện này có lẽ không phải là bí mật!

Chỉ là, cuộc hôn nhân của tầng lớp thượng lưu luôn liên quan đến nhiều thứ, Phương Mạt không thể làm gì ngoại trừ chửi thề vài lời trong lòng.

Tuy nhiên, những lời phàn nàn của Nguyên Hoài Cảnh vẫn chưa kết thúc.

[Mà không phải con gái của Vương Diệu Minh đã sinh con ở nước ngoài rồi sao? Bây giờ hẳn là cũng ba tuổi rồi! Ý ông là sao, ông già!]

Phương Mạt: ...Sốc, sốc!

Cô lại liếc nhìn bức ảnh tranh tay Tổng giám đốc Tiền, cô gái trong bức ảnh đang cười rạng rỡ, không biết có phải vì những lời nói của Nguyên Hoài Cảnh hay không, mà thời điểm Phương Mạt nhìn vào bức ảnh lại nhìn ra được tình mẫu tử rực rỡ trong đó.

Tội lỗi, tội lỗi, cô nhanh chóng bình tĩnh lại sau khi mặc niệm hai câu trong lòng.

Giây tiếp theo...

[Đừng tưởng tôi không biết, năm đó ông thích vợ của Vương Diệu Minh, kết quả là theo đuổi nửa ngày vẫn không được, ha ha]

Phương Mạt, Phương Mạt đã chết lặng.

Đồng chí Nguyên Hoài Cảnh, làm thế nào mà anh biết nhiều tin đồn như vậy? Chưa tính những người trong công ty, anh biết tất cả về những người bên ngoài? Việc này đã đề cập đến đời trước rồi!

Một lúc tiếp nhận nhiều tin tức động trời như vậy, Phương Mạt tỏ vẻ cô sắp không chống đỡ nổi.

"Không cần, không suy xét."

Ngay sau đó, giọng nói lãnh đạm của Nguyên Hoài Cảnh không hợp với những lời oán trách trong lòng vang lên, nghe ra không chút nể mặt người lớn tuổi.

Tổng giám đốc Tiền: "..."

Cho dù biết phong cách của Nguyên Hoài Cảnh chính là như vậy, nhưng nếu có người nhiệt tình giới thiệu như vậy, đại đa số người bình thường sẽ biết giữ thể diện cho đối phương, ít nhất đi gặp mặt một lần mới đúng chứ?

“Tổng giám đốc Tiền.” Phương Mạt thấy sắc mặt Tổng giám đốc Tiền hơi thay đổi, vội vàng lên tiếng hòa giải: “Rất xin lỗi, ông cũng biết mấy năm qua Tổng giám đốc Nguyên của chúng tôi cũng không dễ dàng gì, đọc truyện tại ứng dụng truyenfull - online hay, sau này công ty lại có rất nhiều dự án mới, lần này thật sự không có thời gian, nếu như làm chậm trễ cô Vương thì cũng không tốt lắm, ông nói xem có đúng không?”

Ăn dưa thì ăn dưa, nhưng lúc này Phương Mạt cũng không thể để Tổng giám đốc Tiền tức giận bỏ đi được, nếu như vậy há chẳng phải cô phạm sai lầm trong công việc rồi.

Nhưng nhìn cảnh người này bị Nguyên Hoài Cảnh chọc cho tức giận bỏ về Phương Mạt vẫn cảm thấy hơi mừng thầm.

Biểu cảm của Tổng giám đốc Tiền hơi dịu đi khi nhìn có người chủ động hạ xuống một nấc thang, hơn nữa sau khi nghe Phương Mạt nói như vậy, ông ta cũng nghĩ đến tình hình hiện tại của nhà họ Nguyên.

Mặc dù xem ra bây giờ là Nguyên Hoài Cảnh nắm quyền, thành công ngồi ổn trên vị trí Tổng giám đốc, nhưng nói thật ra, hiện tại nhà họ Nguyên chỉ có một mình anh chống đỡ, một khi anh xảy ra chuyện, mấy người thân thích của nhà họ Nguyên cũng không thể làm gì được. Ông ta còn nhớ rõ, khi còn bé Nguyên Hoài Cảnh vẫn là cậu bé với tính cách hoạt bát, nhưng sau khi ra nước ngoài, tính tình anh liền thay đổi đại khái là bởi vì áp lực quá lớn.

“Haizz.” Tổng giám đốc Tiền thở dài một hơi, vỗ vỗ vai Nguyên Hoài Cảnh: “Hoài Cảnh, cuộc sống của cậu cũng không dễ dàng, tôi hiểu được.”

"Nhưng cậu vẫn phải suy nghĩ về tương lai nhiều hơn."

Khuyên bảo vài câu, thấy Nguyên Hoài Cảnh "nghiêm túc" lắng nghe, Tổng giám đốc Tiền thỏa mãn được "uy phong của người lớn" liền cảm thấy hài lòng mà rời đi.

Còn Phương Mạt, sau khi tiễn mọi người xong, cô quay trở lại, nhìn thấy Nguyên Hoài Cảnh ở đó với vẻ mặt nghiêm túc như đang suy nghĩ về một vấn đề quan trọng nào đó, cô không khỏi nghĩ đến lời Tổng giám đốc Tiền đã khuyên trước đó, tuy rằng những suy nghĩ trong lòng anh rất dễ thương, nhưng Phương Mạt vẫn luôn biết Nguyên Hoài Cảnh phải chịu rất nhiều áp lực.

Có lẽ buôn chuyện cũng là một cách để anh giảm bớt được áp lực? Thế giới người lớn chính là tàn khốc như vậy.

Phương Mạt không chú ý đến khoảng cách giữa hai người đã không đến một mét, cô đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

[Tối nay ăn gì bây giờ nhỉ? Thật là đau đầu!]

Phương Mạt: ...Mình thề! Lần sau mình còn làm thế nữa, mình chính là người ngu ngốc nhất thế giới!

Chương kế tiếp