Trò Chơi Cuộc Sống

CHƯƠNG 10: TỰ VẢ


(*“油爆双脆” - Dầu bộc song thuý: món ăn thuộc trường phái ẩm thực Sơn Đông.)

Sáng sớm hôm sau, Giang Phong vẫn vào phòng bếp nấu cháo cho Trần Tú Tú giống như thường lệ. Có kỹ năng nấu cháo sơ cấp, việc nấu một nồi cháo bo bo đơn giản trở nên cực kỳ dễ dàng. 

Nguyên liệu chỉ có một loại bo bo, không cần đo lường bằng cân, áng chừng bằng nắm tay và trực giác sẽ mách bảo Giang Phong cần bao nhiêu gạo cũng như bao nhiêu bo bo. Giang Phong - người đã từng chê trò chơi keo kiệt, bây giờ liên tục cảm thấy mình bị tự vả.

Tự vả!*

(*Tự vả: ám chỉ những người hành động ngược lại so với quyết tâm ban đầu.)

Thấy nước trong nồi cháo bắt đầu sôi sùng sục, rồi trở thành đặc quánh, Giang Phong bắt đầu khuấy. Cửa nhà mở ra mà hắn cũng không để ý, nghĩ rằng có lẽ bà Vương Tú Liên trở về lấy đồ.

- Cháu nấu cháo à? - Một giọng nói già nua có vẻ nghiêm túc nhưng lại cực kỳ quen thuộc vang lên từ đằng sau.

Giang Phong xoay người, cụ ông Giang Vệ Quốc đang đứng ở ngay sau lưng hắn.

- Ông… ông nội!

Giang Vệ Quốc giật lấy cây muỗng to trên tay Giang Phong, chồm tới gần hơn nhìn vào trong nồi. Ông cụ bắt đầu mắng:

- Cháu nấu cái giống ôn gì vậy? Cơm cho heo ăn hả?

Giang Phong chỉ có thể đứng ở bên cạnh cười gượng.

Giang Vệ Quốc thuần thục vặn nhỏ lửa lại, đều tay khuấy cháo trong nồi:

- Không chỉnh được mức độ lửa, cháu xem nồi cháo đã bị cháu nấu đến đặc quánh rồi! Ngay cả khuấy cũng khuấy không xong, thằng ranh Giang Kiến Khang kia dạy cháu thế nào!

Ông cụ họ Giang nổi giận, Giang Phong không biết làm gì ngoài ngoan ngoãn đứng bên cạnh nghe.

Một lúc sau, cháo được múc ra khỏi nồi.

[ Một chén cháo bo bo hương vị không tệ. ]

Cụ ông Giang Vệ Quốc chỉ mới cứu vớt nồi cháo khoảng hơn 10 phút mà đã biến nó thành một chén cháo hương vị không tệ. Giang Phong vừa bưng chén cháo thổi cho nguội bớt vừa húp, không khỏi cảm thán. Khoảng cách giữa đầu bếp và đầu bếp thật sự chênh lệch nhiều hơn khoảng cách giữa người và heo. Mỗi khi nghĩ đến đám heo cụ ông Giang Vệ Quốc nuôi có thể ăn cơm heo do chính ông cụ nấu là Giang Phong lập tức cảm thấy ghen tị. Giang Phong múc hai chén cháo, bưng qua nhà bên.

– Bạn đang theo dõi truyện “Trò chơi cuộc sống" được edit và đăng tải miễn phí tại ứng dụng TYT, đọc truyện tại TYT để ủng hộ nhóm dịch –

- Hai chén? - Trần Tú Tú hạ quyết tâm ăn cháo ngày cuối cùng ngạc nhiên nhìn hai chén cháo trước mặt.

- Ông nội của anh tới chơi, cháo này là do ông cụ giúp anh điều chỉnh độ lửa, anh mang qua cho chú Trần nếm thử luôn. Đúng rồi, chú Trần có ở nhà không? - Giang Phong hỏi.

- Ba em đang ngủ. - Bởi vì hơn mười năm qua cụ ông Giang Vệ Quốc vẫn luôn ở nông thôn cho nên Trần Tú Tú chưa có may mắn ăn thử thức ăn do ông cụ nấu.

Giang Phong không nán lại lâu, hắn cần phải biết vì sao ông cụ không nói không rằng đột nhiên chạy tới chỗ này. Chắc không phải là ở quê xảy ra chuyện gì chứ?

- Ông nội, sao ông tới đây mà không báo trước một tiếng để cháu đi ra nhà ga đón ông! - Giang Phong về nhà, thấy ông cụ còn đang kiểm tra phòng bếp.

- Ông còn khoẻ mạnh, tới đón làm gì. - Giang Vệ Quốc xem xong dụng cụ phòng bếp, bắt đầu mở tủ lạnh ra ngó ngó nguyên liệu nấu ăn: - Thịt heo này nhìn một cái là biết thịt heo có thuốc tăng trọng, vứt đi!

Giang Phong lập tức nghe lời ông cụ, vứt thịt heo đi.

- Lúc nãy ông cũng có xem cháu nấu cháo rồi, khả năng nấu nướng đến heo cũng chê trước kia giờ đã tiến bộ không ít. Biết yêu rồi hả? - Cụ ông Giang Vệ Quốc hỏi.

Giang Phong: ???

- Thằng ranh chú hai của cháu hồi trẻ cũng vậy! Bảo nó học nấu ăn mà cứ như đòi mạng nó, tới chừng yêu đương với cô hai của cháu thì ngày nào cũng lởn vởn trong bếp để lấy lòng con gái người ta.

Giang Phong cảm thấy lúc này ông cụ nói về quá khứ có lẽ là để dẫn vào những lời tiếp theo.

- Tối qua ông mơ thấy ông tổ của cháu, trong mơ ông ấy mắng ông khiến truyền thống ẩm thực họ Giang bị ngắt quãng, còn mắng ông sinh ra năm thằng con bất hiếu không có đứa nào có thể làm cho ẩm thực họ Giang rạng danh. - Giang Vệ Quốc thở dài, nói tiếp: - Ba cháu đời này coi như bỏ, chỉ có thể làm đầu bếp nhìn lên mình chẳng bằng ai mà nhìn xuống lại chẳng thấy ai bằng mình. Mấy người anh họ của cháu cũng không có đứa nào có khiếu nấu ăn, hai người em gái họ của cháu trông thì đô con nhưng đến cái muỗng còn cầm không nổi.

- Ông nội suy nghĩ cả đêm, trong mấy đứa cháu có mỗi mình cháu còn có chút ít năng khiếu. - Giang Vệ Quốc nhìn Giang Phong.

Giang Phong: !!!

Giang Phong biết ông cụ đang nghĩ gì trong đầu.

Những đứa trẻ nhà họ Giang lúc nhỏ đều phải đưa đến chỗ ông cụ học nấu ăn vào những ngày nghỉ. Ông cụ lo hắn nhỏ con, gầy gò không có sức khoẻ nên bắt hắn đánh bao cát hơn một năm trời. “Đông luyện tam cửu, hạ luyện tam phục"* chỉ là chuyện nhỏ, hắn đã rèn luyện kỹ năng dùng dao ròng rã 6 năm. Nào là gọt khoai tây, nào là dưa chuột, củ cải, đậu hũ,... bị ông cụ mang cho heo ăn hết.

(*Đông luyện tam cửu, hạ luyện tam phục: Trong một năm, những ngày lạnh lẽo nhất là ngày “tam cửu” trong mùa Đông. Nhà quyền thuật rất coi trọng “Đông luyện tam cửu”, lợi dụng giá lạnh để rèn luyện ý chí, tăng sức chống rét của cơ thể và thói quen thích ứng với giá lạnh; Trong năm thời kỳ nóng nực chính là ngày tam phục trong mùa Hạ. Về mùa Hạ, độ nóng cao, tính ngưng trệ của cơ bắp giảm thấp, tính vươn duỗi tăng cao có lợi cho việc huấn luyện triển khai kỹ thuật và phát triển tố chất vận động một cách toàn diện.)

Đến năm Giang Phong học lớp 7 mới bắt đầu đụng tới nồi. Mới sớ rớ vào cái nồi khoảng chừng một năm, còn không được tính là “tay mơ". Mức lửa, nêm nếm thức ăn gì đó cũng chưa học xong thì Giang Phong lại bước sang lớp 8 - bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi cấp ba. Lên cấp ba Giang Phong ở lại trường học, bận bịu chuyện học, lãng phí một cái kéo dài bốn năm. Sau nay cuối cùng cũng không tới chỗ ông cụ học nấu nướng nữa.

Ba người anh họ của Giang Phong tương tự, có điều thời gian học nấu ăn còn không nhiều bằng Giang Phong. Chưa học được kỹ thuật thái rau, đã bị ông cụ đuổi cổ về hết. Nghĩ đến 6 năm luyện tập kỹ thuật thái rau, đúng là bùi ngùi đến rơi nước mắt. Đôi lúc, nằm mơ cũng thấy mình đang cắt dưa chuột. Quả nhiên, sợ cái gì thì cái đó xảy ra.

- Không phải ba cháu sắp sửa khai trương quán ăn ở gần trường học của các cháu sao? Cháu học ngành Thông tin quang điện tử gì đó làm gì, nghe tên là biết sẽ không tìm được việc làm. Sau này kế thừa tiệm ăn của ba cháu đi, phát triển ẩm thực họ Giang chúng ta lên một tầm cao mới. - Cụ ông Giang Vệ Quốc và ông Giang Kiến Khang không hổ là cha con ruột, thích nằm mơ như nhau.

- Bắt đầu từ hôm nay, cháu phải học nấu ăn với ông nội!

- Dạ? - Cảm giác mỗi ngày cắt rau cho heo của mấy năm trước dường như đang ùa về trong Giang Phong: - Ông nội, ngày thường cháu còn phải lên lớp ạ.

- Nghỉ đông và nghỉ hè! Sau khi tốt nghiệp đại học luyện thêm mười mấy năm nữa là được. Người ta hay nói cần cù bù thông minh, sức khỏe của ông nội cháu tốt lắm, dạy cháu thêm mười năm nữa cũng không thành vấn đề! - Giang Vệ Quốc khí thế bừng bừng.

Giang Phong: “...”

Vâng thưa ông nội, không thành vấn đề, ông nội nói cái gì cũng đúng hết.

Có một câu nói gì nhỉ: người lớn luôn thích gửi gắm những ước mơ mà mình không thể hoàn thành lên người đám trẻ, và bắt bọn chúng hoàn thành.

Lý tưởng chấn hưng ẩm thực họ Giang quá mức vĩ đại, nên giao lại cho con cháu sau này của mình thực hiện vậy! Các con, ba tin tưởng con!

Cụ ông Giang Vệ Quốc mới đến, mà cả nhà họ Giang đều sốc. Giang Kiến Khang không mở quán, nhận được “chỉ thị" của Giang Vệ Quốc là lập tức chạy ra chợ nông sản mua nguyên liệu nấu ăn. Chú ba Giang Kiến Đảng và cô ba Lý Minh Lị nghe tin liền đến. Ngay cả anh họ của Giang Phong - Giang Thủ Thừa (con trai của chú ba), cũng mua vé tàu cao tốc chuyến sớm nhất để trở về.

Đến giờ cơm trưa, bốn người đàn ông cao to tròn trịa vây kín cửa phòng bếp của nhà họ Giang. Ngửi mùi thức ăn mà ứa nước miếng.

- Chú Tư, chú đúng là có phước phần! - Giang Kiến Đảng cảm thán.

- Em cũng đâu có ngờ Tiểu Phong có được cơ hội thế này. - Giang Kiến Khang bùi ngùi, nói: - Tối qua em mới phát hiện thằng nhóc Tiểu Phong có chút năng khiếu nấu ăn, vậy mà hôm nay cha của chúng ta đã tới.

- Tay nghề nấu nướng của cha chúng ta tiến bộ hơn trước thì phải. - Vừa ngửi được mùi, Giang Kiến Đảng lập tức nhớ lại khoảng thời gian ấu thơ có thể ăn đồ ăn do ông cụ chế biến mỗi ngày, hạnh phúc biết bao - Nồi thịt này thơm hơn nồi thịt ăn Tết năm ngoái nhiều.

- Còn chưa chịu vào đây phụ một tay, mấy thằng ranh con muốn tao bị mệt chết à? - Giang Vệ Quốc nhìn hai đứa con trai nấu nướng còn không ngon bằng con trai của mình là giận sôi máu: - Hồi mà ông tổ của chúng mày còn sống thì có là cải thảo cũng nấu ra được món ăn trên trời!

Giang Kiến Khang và Giang Kiến Đảng vội vàng vào bếp thái rau và rửa rau, bịt kín cả gian phòng bếp vốn dĩ rất to.

12 giờ, trên bàn bày ra tám món ăn mặn và một món canh đầy đủ sắc - hương - vị. Giang Phong ngồi lọt thỏm trong năm người đàn ông mập mạp, có cảm giác bản thân và nhà họ Giang không thuộc về nhau.

Không sai - đây là cảm giác mỗi lần đón Tết!

Thịt viên hạnh phúc, ruột heo chín khúc, thịt heo giòn chua ngọt, khoai tây bào sợi trộn giấm, thịt heo hầm hũ, dầu bọc song thuý, đậu hũ nhất phẩm, rau muống xào và canh thịt bò Tây Hồ. Cho dù ăn Tết cũng không được ăn kiểu này! Vương Tú Liên và Lý Minh Lị vào nhà họ Giang chừng ấy năm trời, vậy mà chưa từng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

- Ăn cơm đi chứ, đứng đực ra đó làm gì? - Giang Vệ Quốc không thích cái kiểu chưa thấy sự đời của họ.

- Ăn cơm, ăn cơm! - Mọi người liên tục phụ hoạ.

- À Tiểu Phong này, con gọi cả Tú Tú và chú Trần của con qua đây ăn cơm chung đi. - Giang Kiến Khang mới sực nhớ ra, quay đầu giải thích với Giang Vệ Quốc: - Bọn họ là hàng xóm lâu năm của nhà chúng con, chắc cha còn nhớ Trần Đốc Tụ phải không?

Giang Vệ Quốc gật đầu, nói:

- Thẳng nhỏ kia qua nhà chúng ta ăn chực từ nhỏ tới già.

Giang Phong đi qua nhà bên, vừa hay Trần Đốc Tụ cũng đang ở nhà.

- Chú Trần, ông nội của con làm một bàn thức ăn, ba con bảo con qua đây mời cả nhà chú qua ăn cơm chung. - Giang Phong nói.

- Bác Giang tới hả? - Trần Đốc Tụ đột nhiên hưng phấn, nhanh chân bước ra ngoài cửa, trông chẳng khác gì mấy bà thím tranh nhau mua hàng giảm giá ở siêu thị - Tú Tú, mau qua nhà chú Giang con nào, chậm chân là không có ăn đâu đó!

Giang Phong nhìn hai chén cháo sạch bong kin kít trên bàn, nhìn Trần Tú Tú với vẻ thắc mắc:

- Em không nói với chú Trần là cháo sáng nay do ông nội anh làm hả?

Trần Tú Tú: “...”

Cô quay đầu đi không nhìn Giang Phong, lí nhí trả lời:

- Em quên.

Lúc Trần Tú Tú mới vừa vào nhà, Giang Phong còn chưa kịp đi đến bàn ăn đã nghe ông cụ nói:

- Tiểu Phong à, cô bạn gái này của cháu hơi gầy!

- Cháu xem cô ba của cháu đi, tìm vợ phải tìm cỡ vậy mới có phước!

Lý Minh Lị kiêu hãnh ngẩng cao đầu.

Xét về cân nặng, Vương Tú Liên còn nhẹ hơn Lý Minh Lị một chút.

- Đúng, đúng, đúng, bác Giang nói chí phải! - Trần Đốc Tụ ăn món thịt heo hầm hũ hết sức vui vẻ, nói: - Tú Tú à, con gái phải tròn trịa mới đẹp. Đây, đây, đây, mau ăn thịt đi.

Trên bàn đã có thêm hai bộ chén đũa.

Trần Tú Tú nhìn một bàn toàn thịt, cảm thấy nước miếng trong miệng ứa ra rất nhanh.

Được rồi…

Lại vả mặt nữa rồi!

Chương kế tiếp