Trò Chơi Cuộc Sống

CHƯƠNG 9: NHIỆM VỤ ẨN GIẤU


(*山东菜 - Ẩm thực Sơn Đông: bao gồm hai trường phái chính là Tế Nam và Dao Đông. Đặc điểm món ăn mang vị nồng đậm, nặng mùi hành tỏi (hai nguyên liệu bắt buộc), thiên về rán, nướng, hấp với màu sắc tươi và đậm.)

Giang Kiến Khang bận bịu cả ngày vừa về đến nhà, nhìn thấy trong bếp vẫn còn nồi cháo ấm áp thì sắc mặt không khỏi tái đi. Dạo này con trai đam mê nấu cháo, ông Giang Kiến Khang vừa sướng vừa khổ. Bởi vì lâu nay Giang Phong chưa từng lộ ra hứng thú sâu đậm với việc nấu nướng, và chuyện hắn học nấu ăn đã là những năm tháng học lớp 8 lâu ơi là lâu trước kia. Giang Kiến Khang từng nghi ngờ rằng mình sẽ không có người nối nghiệp, nên chỉ có thể trông cậy vào cháu trai tương lai thôi. Bỗng nhiên Giang Phong hết sức nhiệt tình nấu cháo khiến ông Giang Kiến Khang như tìm thấy hy vọng. Cơ mà sao lại là cháo vậy?

Đầu bếp của nhà họ Gian, sao có thể xem cháo là món ăn sở trường của mình cho được?

Giang Kiến Khang ăn cháo liên tiếp mấy ngày, cảm giác như bản thân đã uống hết tất cả các vị cháo trên đời này rồi.

Ông Giang Kiến Khang hít hít, cháo thịt nạc trứng bắc thảo. Thôi, ít ra cũng là cháo mặn. Giang Kiến Khang cam chịu số phận, cầm muỗng lên múc một muỗng. Bây giờ không thể so với trước kia, mắc một đống nợ mà con trai còn không hiểu chuyện. Ông phải tiết kiệm, không được lãng phí thức ăn.

Í… cháo hôm nay…

Giang Kiến Khang nhìn cháo trong nồi, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên.

Trình nấu cháo này sắp theo kịp ông anh hai Giang Kiến Quốc của ông rồi!

Mặc dù độ lửa chưa đúng, nhưng phối hợp liều lượng nguyên liệu nấu ăn không có chỗ nào để chê. Nhìn là biết ngay tự mình nghiên cứu ra được, không phải nhắm mắt nhắm mũi làm theo mấy thứ gọi là “công thức nấu ăn" trên mạng.

Kỹ năng nấu nướng ở nhà họ Giang có phân chia cấp bậc rất nghiêm ngặt. Cụ ông Giang Vệ Quốc không khác gì cấp cao nhất trong chuỗi thức ăn; Kế đến là ông Giang Kiến Khang; Bốn người chú của Giang Phong dính chùm ở hạng thứ ba; Giang Phong miễn cưỡng được xếp ở hàng  thứ tư; còn mấy người anh em họ còn lại thì đến cả tư cách được vào chuỗi thức ăn cũng không có.

Với món cháo mà Giang Phong nấu được hôm nay, có ý nghĩa là cuối cùng hắn cũng bỏ từ hạng nhất từ dưới đến lên tới hạng hai từ dưới đếm lên! Trở thành hạng nhất từ dưới đếm lên đồng đẳng, con trai của ông có tương lại rồi! Nhất thời trong lòng ông Giang Kiến Khang là cảm xúc trăm mối ngổn ngang.

- CON ƠI! - Ông Giang Kiến Khang thậm chí còn không kịp ăn hết chén cháo, lập tức buông muỗng chạy vọt vào phòng Giang Phong.

Giang Phong vốn đang ngồi ở mép giường nghiên cứu bảng thuộc tính, ông Giang Kiến Khang bất thình lình tông cửa xông vào khiến hắn hết hồn suýt chút nữa là ngã từ trên giường xuống đất.

- Nào, ba dạy con nấu ăn! - Ông Giang Kiến Khang ôm khí thế ngút trời, ước gì bây giờ có thể truyền hết tất cả khả năng nấu nướng của mình cho Giang Phong.

Giang Phong: ???

Ba, bây giờ là 11 giờ khuya. Ba tỉnh táo một chút đi!

– Bạn đang theo dõi truyện “Trò chơi cuộc sống" được edit và đăng tải miễn phí tại ứng dụng TYT, đọc truyện tại TYT để ủng hộ nhóm dịch –

Khuyên nhủ mãi mới dụ được ông Giang Kiến Khang đi ăn cháo trước, đến cả giao diện Giang Phong còn chưa kịp tắt. Ngoài mặt thì phải vật lộn với ông Giang Kiến Khang, mắt của Giang Phong xém xíu biến thành mắt gà chọi.

Ông Giang Kiến Khang vui vẻ bê cái nồi to húp cháo xì xà xì xụp, bà Vương Tú Liên đang đắp mặt nạ trong phòng cũng nhịn không được mà đi ra ngoài tìm hiểu tình hình. Một chiếc mặt nạ to đến mức có thể che kín cả khuôn mặt tự nhiên trở nên nhăn nhúm, bà Vương Tú Liên hơi hơi nghểnh cổ, từ trên cao nhìn xuống ông Giang Kiến Khang và hỏi:

- Đêm hôm khuya khoắt ba con còn lên cơn điên gì vậy?

- Ba nói muốn dạy con nấu ăn ạ! - Giang Phong trả lời.

Vương Tú Liên thở dài, bà vỗ đầu Giang Phong nhưng có vẻ như suýt chút nữa đã vỗ tới ngu người:

- Bỗng nhiên trong nhà nợ rất nhiều tiền, ba con cũng nhiều áp lực. Con đừng nấu cháo nữa, con coi con ép ba con tới nỗi ngày ngày ăn uống không ngon miệng cả người gầy xộp đi rồi.

Ông Giang Kiến Khang trong bếp vẫn là ông Giang Kiến Khang cao to vạm vỡ, khuôn mặt đầy đặn, cổ và cằm hợp lại thành một nhưng hài hoà đến lạ. Không đúng, hình như hơi hơi thấy cái cổ rồi. Giang Phong gật đầu, cảm thán: đúng là khó cho ba rồi.

- Thật sự gầy đi rất nhiều! Mẹ, mẹ cứ yên tâm! Con bảo người anh em của con quảng cáo dùm quán mới của chúng ta trong vòng bạn bè wechat rồi, chắc chắn không lỗ.

- Con ngoan! - Vương Tú Liên rất vui, quay trở về phòng tiếp tục đắp mặt nạ.

- Đinh ~ Đạt được thành tựu: Truyền thụ đạo lý.

- Đinh ~ Có thể đổi lấy nhiệm vụ ẩn giấu: Truyền thụ đạo lý.

Lúc âm thanh thông báo của hệ thống vang lên, Giang Phong vội vàng trở về phòng để kiểm tra.

Bảng thuộc tính biến thành…

Thành tựu:

Chăm chỉ học hỏi (Không có thuộc tính nào được thêm vào).

Không ngại học hỏi kẻ dưới (Không có thuộc tính nào được thêm vào).

Truyền thụ đạo lý (Không có thuộc tính nào được thêm vào).

Có thể đổi lấy nhiệm vụ ẩn giấu: Truyền thụ đạo lý [Chấp nhận/Từ chối].

Danh hiệu: Chưa có.

Đạo cụ: Chưa có.

Đánh giá: Một tay mơ mới vào đời.

Sau khi lựa chọn “chấp nhận", cột thành tựu bị xoá sạch. Bên dưới nhiệm vụ phụ hiện ra nhiệm vụ ẩn giấu.

Nhiệm vụ ẩn giấu: (Có thể kích hoạt trong tình huống đặc biệt).

[ Truyền thụ đạo lý ] : Phiền não lớn nhất trong đời ông Giang Vệ Quốc là sinh ra năm đứa ngốc nghếch không thể kế thừa tay nghề của ông cụ. Năm đứa ngốc nghếch lại sinh ra bốn đứa mầm non ngốc nghếch. Hãy chế biến một món ăn được Giang Vệ Quốc công nhận, tiến độ nhiệm vụ (0/1).

Nhắc nhở nhiệm vụ: Giang Vệ Quốc đã quá 80 tuổi, cần gấp một người thừa kế có thể khiến ẩm thực họ Giang trở nên nổi tiếng ai ai cũng biết. Người chơi có thể hoàn thành nhiệm vụ thông qua những hướng dẫn và yêu cầu của Giang Vệ Quốc. 

Phần thưởng nhiệm vụ: Bí mật.

Giang Phong - một trong những đứa ngốc mầm non: “...”

Cho tới bây giờ hắn không hề biết hoá ra ông nội của hắn có tham vọng phát triển ẩm thực họ Giang dữ vậy.

Hồi Giang Phong còn nhỏ xíu, hễ đến mùa đông hoặc mùa hè sẽ đi đến chỗ ông cụ học nấu ăn nên thường hay nghe ông cụ huyên thuyên về chuyện ẩm thực họ Giang. Đầu bếp là nghề gia truyền, lùi lại bảy tám đời trước đều là đầu bếp, nghe nói còn xuất hiện mấy người ngự trù nhưng không thể biết được cụ thể là ai từ lâu lắm rồi. Thời điểm chiến tranh còn chưa xảy ra, giai đoạn 10 năm hoàng kim của thời dân quốc, ông tổ Giang Phong tức Giang Thừa Đức đã khiến ẩm thực họ Giang rạng danh đúng nghĩa.

Trước Giang Thừa Đức, ẩm thực họ Giang thuộc ẩm thực Sơn Đông. Tới thời dân quốc, ông chủ quán rượu nơi Giang Thừa Đức làm đã chuyển quán rượu tới Bắc Bình. Tại thành Bắc Bình - chỗ hội tụ bốn nền ẩm thực lớn, Giang Thừa Đức tập hợp điểm mạnh của tất cả các nền ẩm thực, tách biệt hoàn toàn ẩm thực họ Giang ra khỏi nền ẩm thực Sơn Đông. Điều này gần như là đỉnh cao mà một đầu bếp có thể làm được trong thời đại không có "ngự trù".

Giang Vệ Quốc có 6 người anh lớn hơn, kỹ năng nấu nướng của ai cũng tốt. Kể tên một người cũng là cao thủ cấp bậc quốc gia. Thế nhưng sau đó Giang Vệ Quốc còn chưa kịp học thành tài bí kíp nấu ăn của nhà họ Giang, tất cả bọn họ và Giang Thừa Đức đã chết trong những năm tháng kháng chiến. Tới đây coi như ẩm thực họ Giang mất người nối nghiệp.

Trước khi Giang Phong lên cấp hai vẫn luôn cho rằng nhà họ Giang huy hoàng một thời là sản phẩm ba hoa được cụ ông Giang Vệ Quốc thêm mắm dặm muối. Nào ngờ ngày đầu tiên vào cấp hai, một lần đi ăn căn-tin…

Giang Phong từ bé chỉ ăn thức ăn do Giang Vệ Quốc và Giang Kiến Khang nấu bỗng nhiên cảm thấy hoảng hốt, cơm cho heo ăn hay gì vậy trời?! Quả thật còn khó ăn hơn cơm mà cụ ông Giang Vệ Quốc nấu riêng cho heo! Ấy vậy mà các bạn học xung quanh ăn rất vui vẻ. Vào khoảnh khắc đó, Giang Phong mới ý thức được bản thân sinh ra ở nhà họ Giang là chuyện may mắn cỡ nào.

Ông tổ trong lòng Giang Phong cơ bản là ngang hàng với thần tiên. Bây giờ cụ ông Giang Vệ Quốc hy vọng có thể tìm được một vị thần tiên làm cho ẩm thực họ Giang đang trong trạng thái thất truyền một nửa trở nên rạng danh. Giang Phong cảm thấy, cụ ông Giang Vệ Quốc không hổ là một cụ ông có lý tưởng, có khát vọng lại còn hay mơ mộng.

Tuy nhiên, hiện tại cụ ông Giang Vệ Quốc đang say mê việc trồng rau nuôi heo ở nông thôn, cụ ông quyết tâm cung cấp cho cả nhà rau xanh và thịt heo không ô nhiễm môi trường. Làm gì có tâm tình nhàn nhã tới nếm thử thức ăn do mầm non ngốc nghếch như hắn làm chứ!

Không có khả năng, không có khả năng. 

Chương kế tiếp