Trổ Hoa

Chương 8: Hiệp sĩ bóng đêm

Cơn gió lùa gầm rú qua đi, toàn bộ nhà máy ngày càng trở nên im lặng. Trán và lòng bàn tay A Lục đầy mồ hôi, bụi trong đường ống rơi vào mắt, cô dùng tay xoa xoa thật mạnh khiến mắt đỏ và sưng tấy, vừa ngứa vừa đau.

Cô suýt bật khóc.

Phía trước hiện ra chút ánh sáng mơ hồ, cô gấp rút leo nhanh hơn, cuối cùng nhìn thấy một bóng dài lê lết trên sàn bê tông.

"Anh Ninh Sinh, là anh sao?"

Cô ngạc nhiên trèo ra khỏi đường ống, chạy về phía bóng người trong ánh đèn.

1

Trần Lục Toa đột nhiên tỉnh dậy giữa một giấc mơ.

Trong nháy mắt, khung cảnh chuyển từ mơ sang thực, bên ngoài tiếng mưa rơi róc rách, đó là một mùa mưa ở miền nam Trung Quốc.

Trần Lục Toa và Chu Tĩnh Sinh ở chung một căn hộ cao tầng có hai phòng ngủ và một phòng khách, khi thời tiết đẹp, mọi người có thể nhìn thấy bãi biển từ xa ngoài cửa sổ và hoa phượng nở rộ trên đường phố.

Chu Tĩnh Sinh đang bận rộn với công việc, Trần Lục Toa thì bận rộn chuẩn bị cho kỳ thi IELTS, cuộc trò chuyện thông thường giữa hai người thường diễn ra tại bàn ăn sáng trong nửa giờ.

"Chu Tĩnh Sinh, thứ tư tuần sau mẹ em tổ chức tiệc sinh nhật, em phải về nhà."

Chu Tĩnh Sinh ngồi ở đầu bàn bên kia, cổ tay áo sơ mi trắng không dính một hạt bụi, sau cặp kính gọng mỏng, trong mắt mơ hồ hiện lên sự bình tĩnh của cái gọi là "giới tài phiệt."

Anh nói: "Anh cùng em trở về."

"Không, anh đang bận công việc của anh mà, không phải sao?"

Chu Tĩnh Sinh rất kiên trì, lập tức lấy điện thoại ra đặt hai vé cho cùng một chuyến bay.

Trần Lục Toa không còn lạ gì cách làm việc của anh nữa, cô nhai bánh mì và nói: "Em đã nhận được một lá thư từ anh Ninh Sinh vào ngày hôm qua." Trong hộp thư của căn hộ, dưới một chồng tờ rơi, có một tờ giấy dày màu nâu, ngoài bức thư, còn có những bức ảnh được in ra. Trần Lục Toa cứ ba tháng lại nhận được một gói hàng phong phú như vậy, mỗi lần đến vào khoảng ngày mười, và nó luôn kéo dài trong suốt ba năm, bất kể dù mưa hay nắng.

Chu Tĩnh Sinh dường như không nghe thấy, không chút do dự phết mứt lên bánh mì, như thể đây là thứ quan trọng nhất trước mặt anh.

Trần Lục Toa phiền muộn nảy sinh nghi ngờ, chống cằm lên trên bàn gỗ, trong tiếng mưa rơi thở dài một tiếng: "Anh Ninh Sinh khi nào thì trở về thế?"

Sau bữa sáng, ngồi trong xe nhìn những hạt mưa nhỏ giọt đọng trên cửa kính, Trần Lục Toa được đưa xuống lớp học nói ở tầng dưới. Chu Tĩnh Sinh thúc giục cô tham gia lớp học thật tốt, nhưng Trần Lục Toa luôn chỉ nói 'Biết rồi', sau khi Chu Tĩnh Sinh rời đi, cô quay trở ra, gọi một chiếc taxi, đi hướng ngược lại.

Trần Lục Toa sẽ đến gặp bác sĩ tâm lý.

Hôm nay cô đến sớm hơn một chút, trong phòng tư vấn tâm lý, bác sĩ điều trị cho cô, giáo sư Ngô, đang tiếp đãi một người bạn. Vì thế giáo sư Ngô dẫn cô vào văn phòng và yêu cầu cô ngồi đợi.

Mười lăm phút sau, buổi tiếp đãi của giáo sư Ngô kết thúc, ông bưng trà nóng đi vào trong phòng, đặt tách trà lên bàn trước mặt Trần Lục Toa, nhẹ giọng hỏi: "Gần đây có cảm thấy khỏe hơn không?"

Trần Lục Toa lắc đầu: "... Tôi lại có giấc mơ đó."

"Có tiến triển gì không?"

Trần Lục Toa lắc đầu.

Giấc mơ này đã khiến Trần Lục Toa gặp rắc rối trong hơn một năm qua.

Trong giấc mơ, thời tiết cũng âm u mưa tầm tã, nửa đêm cô lái xe, giống như là đang đi trong lọ mực đen vậy, không thấy bất cứ thứ gì. Trời mưa như trút nước, tầm nhìn trong phạm vi đèn chiếu cực kỳ thấp, cô lạnh đến mức tay chân tê cứng, vô lăng quay rất chậm, đến khi phát hiện có người phía trước, nó đã quá muộn...

Một năm qua, giấc mơ này lặp đi lặp lại rất nhiều lần, đến lúc cô sắp nhìn rõ người đó thì cô đột ngột tỉnh lại, hình ảnh cuối cùng trước khi tỉnh dậy là một người mặc áo gió màu đen đứng trên đường, hoà mình vào màn mưa. Lẽ ra cô nên cho rằng giấc mơ này rất đáng sợ, nhưng tâm trạng cô luôn buồn bã, như thể mình đã trở thành một quả mận xanh ngâm trong nước muối vừa chua vừa chát.

Giáo sư Ngô đẩy tách trà về phía cô, khéo léo hỏi: "Cuộc thi IELTS không tốt sao?”

Trần Lục Toa mỉm cười và nói: "Giáo sư đang muốn nói rằng tôi đang chịu quá nhiều áp lực sao?"

Giáo sư Ngô cười trừ: "... Chúng ta đừng nói về việc này nữa, vậy cô đã nhận được thư chưa?"

Nhắc tới Chu Ninh Sinh, Trần Lục Toa sắc mặt dịu đi: "Vẫn như lúc trước, đều có thư có ảnh."

Bức thư ngắn gọn, giải thích tình hình hiện tại, dặn cô phải chú ý giữ gìn sức khỏe và cố gắng làm việc. Nét chữ rất đẹp, ngòi bút chắc khỏe, phóng khoáng. Có rất nhiều bức ảnh về ngôi làng trong những tán cây ám khói lúc hoàng hôn, về căng tin với những chiếc tủ lạnh cũ kỹ, về những con gia súc già nằm trên sườn ruộng, về những viên đá và cây cỏ kỳ lạ chưa từng thấy trước đây hay bầu trời xanh thẫm lúc bình minh… Bố cục của bức ảnh không thành vấn đề, một số trong đó thậm chí còn bị mờ, giống như chữ viết tay của một đứa trẻ.

Trong ba năm qua, Trần Lục Toa đã cẩn thận trân trọng từng bức ảnh, giống như những gì Chu Ninh Sinh đã nói khi anh ấy rời đi: Hãy học tập chăm chỉ và đợi anh quay trở lại.

2

Từ khi Chu Tĩnh Sinh mười lăm tuổi, hàng xóm thường than thở rằng hai anh em nhà họ Chu là những thanh niên tuấn tú, đẹp trai hơn người.

Lấy "15 tuổi" làm cột mốc là bởi vì Chu Tĩnh Sinh trước 15 tuổi là một cậu bé mũm mĩm. Người anh Chu Ninh Sinh mặc chiếc áo sơ mi trắng, như là vai nam chính trong truyện bước ra, còn người em Chu Tĩnh Sinh thì béo đến nỗi bụng căng phồng đến mức cúc áo như sắp đứt tới nơi.

Khi anh trai của Chu Tĩnh Sinh là Chu Ninh Sinh lớn hơn anh gần ba tuổi thì Trần Lục Toa lúc ấy chỉ nhỏ hơn Chu Tĩnh Sinh có hai tuổi. Nhà họ Chu và nhà họ Trần là hàng xóm của nhau, ba mẹ họ là bạn bè nhiều năm, Trần Lục Toa từ khi sinh ra đã được hai người anh họ Chu chăm sóc tỉ mỉ.

Ở độ tuổi ngây ngô và thiếu hiểu biết, Trần Lục Toa đã phân biệt hai anh em nhà Chu thành những sự khác biệt rõ ràng trong lòng cô dựa trên ngoại hình của họ: anh trai Chu Ninh Sinh đẹp trai, thông minh, sáng chói và luôn được mọi người yêu thích, còn em trai Chu Tĩnh Sinh thì mập mạp, vụng về, trầm mặc ít nói.

Trần Lục Toa khi còn nhỏ có tính cách ương bướng, cô đặc biệt thích trêu chọc Chu Tĩnh Sinh. Giật lấy đồ ăn của anh, lấy đi cuốn sách anh đang đọc hoặc xông vào phòng anh như một viên đạn đại bác khi đang nghiêm túc làm bài tập về nhà, bắt anh đọc một số câu chuyện cổ của Trung Quốc. Chu Tĩnh Sinh không bao giờ phản kháng, hầu như luôn cam chịu cô.

Chu Ninh Sinh thì rất hoàn hảo.

Trần Lục Toa không đơn độc giữ quan điểm này, Chu Tĩnh Sinh đã thực hiện nó một cách triệt để hơn. Anh ấy và Chu Ninh Sinh học cùng trường tiểu học, học cùng lớp, sở thích, phong cách quần áo giống nhau, thậm chí chọn bộ đồ ăn có kiểu dáng và màu sắc giống nhau. Người lớn thường cười nhạo Chu Tĩnh Sinh là kẻ theo đuôi anh trai mình, nhưng bản thân Chu Tĩnh Sinh dường như không bao giờ quan tâm.

Trần Lục Toa đang học tiểu học, cùng trường với anh em nhà Chu.

Khi tan học, Trần Lục Toa ngồi trên ghế sau xe đạp của Chu Ninh Sinh và vượt lên phía trước, Chu Tĩnh Sinh thì đuổi theo sau, vừa đạp vừa thở hổn hển. Trần Lục Toa trong lòng có ác niệm, cô nói muốn chạy tới cửa hàng phía trước để lấy album mới nhất vừa phát hành, còn thúc giục Chu Ninh Sinh đạp xe nhanh hơn nữa.

Chu Tĩnh Sinh tất nhiên là đuổi không kịp, cơ thể cường tráng hướng về phía trước phảng phất vượt qua cực hạn, hai chân càng ngày càng sần sùi, khuôn mặt đỏ bừng.

Đương nhiên, một bức tranh như vậy không có gì là "đẹp mắt" cả, nhìn bóng người càng ngày càng xa, Trần Lục Toa trong lòng mơ hồ có một ý nghĩ: Tại sao mình phải đuổi theo, buông tha là tốt nhất, thật xấu hổ làm sao.

Sau đó, Chu Ninh Sinh đạp xe về và nhận được thứ tình yêu vô hạn, còn Chu Tĩnh Sinh vẫn béo phì, vẫn trầm mặc ít nói, thu mình lại một góc, Trần Lục Toa thì không biết buồn, luôn hy vọng rằng những ngày như vậy sẽ kéo dài mãi mãi, và tốt nhất là đừng bao giờ lớn lên.

Tuy nhiên, khi hai anh đến mười tuổi, cha Chu phải thay đổi công việc và phải chuyển gia đình lên phía bắc.

Vào ngày chuyển nhà, Trần Lục Toa đến nhà họ Chu để tiễn hai anh. Xe tải lớn đậu ở cửa, cha mẹ Chu cùng Chu Ninh Sinh giúp đỡ đem hành lý lên xe tải. Thấy cô đến khóc nức nở, Chu Ninh Sinh quỳ xuống, nhẹ giọng an ủi: "A Lục, em là người lớn rồi, đừng khóc nữa, được không? Vào kỳ nghỉ đông và kỳ nghỉ hè, em có thể đến chơi với bọn anh mà." Anh ấy chỉ vào trong phòng, cố gắng chuyển hướng sự chú ý của cô: "Bên ngoài nóng lắm, em vào trong nói chuyện với Chu Tĩnh Sinh đi."

Chu Tĩnh Sinh đang ngồi trước cửa sổ phòng ngủ, mặc một chiếc áo sơ mi, những chiếc cúc áo bị kéo căng bởi cái bụng phệ của anh. Anh ngồi thẳng lưng, tay cầm bút, không biết đang viết gì mà viết từng nét một cách chậm rãi và thận trọng.

Trần Lục Toa không lại gần, mà chỉ đứng xa xa ở cửa, Chu Tĩnh Sinh luôn bị cô khi dễ nhưng chưa từng oán trách:  "Chu Tĩnh Sinh, hai anh đều đi hết, vậy em phải làm sao bây giờ?"

Chu Tĩnh Sinh đóng nắp bút lại, quay đầu nhìn cô. Đây là lần đầu tiên Trần Lục Toa thấy Chu Tĩnh Sinh ở hướng ngược sáng, có một đôi mắt đẹp như vậy, giống như một hồ nước tĩnh lặng.

Anh dường như không biết làm thế nào để an ủi cô, anh chỉ biết bước tới và ôm cô một cách khó xử.

3

Tuổi thơ của Trần Lục Toa thực sự đã kết thúc vào ngày nhà họ Chu chuyển đi. Cô dường như đã lớn lên chỉ sau một đêm, bắt đầu cảm thấy những khuôn mặt tươi cười không biết lo lắng ở trong trường học thật trẻ con và nực cười.

Trong hai năm qua, thứ trao đổi nhiều nhất giữa Trần Lục Toa và Chu Ninh Sinh là những bức thư. Cô phàn nàn với anh về cuộc sống nhàm chán, điểm thi lẹt đẹt và chia sẻ vài điều hạnh phúc, chẳng hạn như những bông hoa hồng nở trong sân họ chuyển đến vẫn xum xuê như xưa.

Cuối thư, cô sẽ để lại một câu 'Hãy nói với Chu Tĩnh Sinh.'

Chu Ninh Sinh trả lời từng lá thư của cô, nhưng nội dung khá ngắn gọn, giải thích hoặc thuyết phục cô chăm chỉ học tập. Đôi khi, trong bức thư sẽ có một vài bức ảnh, chẳng hạn như ảnh chụp buổi tối, lá rơi hoặc những con đường phủ đầy tuyết ở Northland.

Trong kỳ nghỉ hè của hai anh em họ Chu, Trần Lục Toa đã đi đến phía bắc.

Chu Ninh Sinh lại cao lớn hơn, anh ấy đứng ở lối ra, dáng người cao ráo mặc chiếc áo phông trắng, cả người anh ấy trông sáng chói, giống như ánh sáng rơi xuống từ lá cây khi cơn gió nhẹ thổi qua mùa hè.

Sau khi chào hỏi, Trần Lục Toa thấy Chu Tĩnh Sinh đang đứng ở một góc nào đó không xa. Chu Tĩnh Sinh đã cao hơn và giảm cân rất nhiều nhưng vẫn chưa thoát khỏi trình trạng "béo". Anh mặc một chiếc áo phông giống như của Chu Ninh Sinh, cắm tai nghe vào tai, giống như một cái bóng thờ ơ với thế giới, cho đến khi Trần Lục Toa nhìn sang, Chu Tĩnh Sinh mới ngước mắt lên nhìn cô.

Trong kỳ nghỉ hè, anh em nhà họ Chu và một người bạn của Chu Ninh Sinh đã đưa Trần Lục Toa đi chơi điên cuồng từ sáng đến tối. Bạn của Chu Ninh Sinh tên là Vệ Khải, người sinh ra và lớn lên ở một vùng địa phương và biết rất rõ về đặc sản địa phương. Ba người dẫn Trần Lục Toa đi ăn đậu vàng chính hiệu và lừa lăn, dạo quanh những con ngõ cổ kính rợp bóng cây để tìm những chiếc bánh vừng ngon nhất.

Họ thường đến sân trượt băng, Trần Lục Toa có khả năng giữ thăng bằng khá kém, mỗi lần ngã là mũi bị bầm tím và mặt sưng tấy.

Vào buổi tối, cả thành phố như một kẻ lãng du hơi say trong ánh hoàng hôn dày đặc.

Ra khỏi sân trượt băng, Chu Ninh Sinh lấy bình xịt từ trong ba lô ra để xoa lên vết bầm tím trên cổ tay và mắt cá chân của Trần Lục Toa.

Anh ấy quỳ một chân xuống đất, động tác nhẹ nhàng chậm rãi, cẩn thận như thể có một món đồ cổ vô giá nào đó nằm trong tầm tay.

Trần Lục Toa nín thở, không dám nhìn xuống Chu Ninh Sinh. Anh ấy nhiều lần hỏi cô: "Đau không?" Cô chỉ vụng về lắc đầu, không thấy đau, ngược lại còn bối rối, trong lòng tràn ngập niềm vui khó tả. Nhưng chẳng hiểu sao chỉ hơi ngẩn ngơ.

Khi đó, Chu Tĩnh Sinh đang đứng dưới bóng đèn ngược sáng của tòa nhà, đeo tai nghe, trầm mặc như một cái bóng.

Trần Lục Toa dậy thì khá muộn, phải đến khi cô học trung học cơ sở, cơ thể cô mới bắt đầu phát triển nhanh chóng.

Cô gái trong xương giống như bị thuốc súng vùi lấp, nổ lách tách, nóng cháy, nửa đêm thường tỉnh lại với chứng chuột rút ở chân. Trong bức thư gửi Chu Ninh Sinh, những suy nghĩ uyển chuyển của cô gái bắt đầu lẫn lộn. Thư từ luôn viết không rõ ràng, nhưng sẽ có một số cái đuôi không giấu được, sợ anh ấy phát hiện, lại sợ anh ấy nhìn không ra.

Tần suất và nội dung trả lời của Chu Ninh Sinh vẫn như cũ, như thể anh ấy không biết gì về những lời dụ dỗ lan man của cô, câu trả lời của anh ấy vẫn là lời khuyên nhủ của một người anh trai.

Cô cất từng tấm ảnh anh ấy tặng, cho vào một cuốn sổ rời bìa da bò, nó  dày khiến bìa phồng lên.

Tuổi lớn lên cùng với độ dày của cuốn sách, sau đó, Chu Ninh Sinh tốt nghiệp cấp ba và đến trường địa chất tốt nhất Trung Quốc để học thăm dò địa chất, Chu Tĩnh Sinh đã giảm cân thành công, tiếp tục truyền thống được mọi người yêu mến của anh trai mình, và hàng xóm luôn khen hai anh em nhà họ Chu, người này đẹp trai hơn người kia.

Sau khi Chu Ninh Sinh vào đại học, Trần Lục Toa vẫn giữ liên lạc với anh ấy bằng cách viết thư, nhưng tần suất không còn thường xuyên như trước, thường là ba tháng một lần, nội dung phong phú, vượt xa phạm vi trong thư. Chu Ninh Sinh cũng trả lời cô với nội dung tương tự, gửi những bức ảnh tình cờ chụp được trong trường đại học, hay những mẫu thực vật lạ được tìm thấy trong tự nhiên. Trong những ngày nghỉ, Trần Lục Toa cũng sẽ đến thăm trường của Chu Ninh Sinh, cùng anh ấy đến thăm bảo tàng địa chất và lắng nghe anh ấy kể những câu chuyện đằng sau những quặng đó.

Trần Lục Toa sắp xếp thời gian hợp lý, cô muốn đến cùng một thành phố với Chu Ninh Sinh, sau đó nói với anh ấy những suy nghĩ trong nhiều năm nay. Nhưng mà, thay đổi bất ngờ xảy ra, Chu Ninh Sinh đã tốt nghiệp, chuẩn bị lên đường thực hiện một cuộc thí nghiệm thăm dò đặc biệt quan trọng ở vùng núi sâu biên giới Tây Nam, ngày trở về không xác định, có thể sẽ mất nhiều thời gian.

Trần Lục Toa vội vã đến đó trong đêm và nhìn thấy Chu Ninh Sinh lần cuối trước khi rời đi.

Sau đó, danh phận của Trần Lục Toa đã thay đổi từ "cô bé nhà bên" thành "bạn gái".

Sau đó Chu Ninh Sinh nói với cô rằng 'Hãy học tập chăm chỉ và đợi anh quay trở lại',  vì thế cô đã đến Tây Nam trong ba năm.

4

Trận mưa xối xả kéo dài mấy ngày liền ngập cả con phố.

Trần Lục Toa ngồi ở bàn đầu tiên của lớp học, đeo tai nghe nhạc. Ánh sáng trong tầm nhìn của cô đột nhiên hơi mờ đi, cô tháo tai nghe ra, ngẩng đầu nhìn: "...Chu Tĩnh Sinh? Anh làm gì mà bộ dạng lại thê thảm thế này?"

Anh mặc quần tây và áo sơ mi, dưới đầu gối ướt sũng, nước nhỏ giọt làm ướt gạch lát nền trước cửa.

Trần Lục Toa lội qua đường vào buổi sáng, và có một vật sắc nhọn trong nước làm trầy xước mắt cá chân của cô. Cô nghĩ rằng nó không có gì nghiêm trọng, nhưng sau cả buổi sáng, toàn bộ bàn chân của cô sưng lên như một cái bánh bao. Mỗi bước đi đều đau đớn, cô đã không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhờ Chu Tĩnh Sinh giúp đỡ.

"Kẹt xe, nên anh từ ngã tư đi bộ qua."

Chu Tĩnh Sinh đỡ cô ra cửa, hơi cúi người. Trần Lục Toa có chút ngạc nhiên: "Anh muốn cõng em sao?"

Chu Tĩnh Sinh không nói, vẫn giữ nguyên tư thế này. Cô trèo lên và nói: "Đừng thừa cơ lợi dụng lúc em gặp nguy hiểm mà ném em xuống đấy."

Trần Lục Toa nằm trên lưng anh, ngửi mùi mưa trên quần áo. Hai bên thái dương đầy mồ hôi, gánh trên vai trọng lượng hơn 45 ký, chắc hẳn không dễ dàng gì nhưng anh bước từng bước rất vững vàng.

"Chu Tĩnh Sinh, anh còn nhớ lúc em bị người ta ức hiếp, anh liền tới tìm em không?"

Đó là ở trường trung học cơ sở. Các nam sinh trong lớp rất tò mò về người khác giới, nhưng tốc độ phát triển tinh thần của họ thua xa chiều cao nên họ luôn thể hiện tình cảm theo những cách không ngờ tới. Trần Lục Toa là một trong những nạn nhân của biểu hiện trẻ con này.

Trong lớp học tiếng Trung, cô đã học "đi bộ trên toa", và giáo viên đặc biệt nhấn mạnh rằng từ "Toa" được phát âm là "suō" trong tên của từ này. Sau giờ học, các nam sinh bàn sau bắt đầu gọi Trần Lục Toa là "suō suō", điều này đã thu hút một nhóm nam sinh bên cạnh cô cũng làm theo, họ la ó: "suō suō, ai đã đặt tên cho cậu thế!"

Trần Lục Toa chắc chắn không phải là người có thể kìm nén cơn giận, cô nhặt chiếc cặp sách trên ghế và ném nó vào cậu bạn học ngồi ở phía sau. Náo loạn nhất thời, cuốn sách da bò trong cặp sách rơi ra, ảnh chụp vương vãi khắp nơi. Cậu bạn học đó  kêu lên một tiếng "Yo" dài và quỳ xuống nhặt nó lên, Trần Lục Toa giơ chân lên và giẫm lên ngón tay của cậu nam sinh đó.

Sau đó, cha mẹ cô đã tới trường và thanh toán chi phí y tế cho cậu ta, Trần Lục Toa cũng được giáo dục tư tưởng trong hai giờ. Đi ra khỏi văn phòng giáo viên, Trần Lục Toa trốn trong nhà vệ sinh và gọi điện cho Chu Ninh Sinh, âm thanh "bíp bíp" vang lên rất lâu không gian tĩnh lặng, điện thoại được gọi đi gọi lại nhưng không có ai bắt máy.

Trần Lục Toa nghĩ chắc là Chu Ninh Sinh đang bận học vì anh ấy sắp tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học. Vừa định cất đi, điện thoại di động đột nhiên vang lên, cô vội vàng bắt máy, nhưng là Chu Tĩnh Sinh gọi tới, không phải Chu Ninh Sinh.

Chu Tĩnh Sinh nói: "Anh trai anh để quên điện thoại ở nhà… Anh sợ em xảy ra chuyện gì?" Anh hơi do dự: "Sao thế?"

Trần Lục Toa bật khóc, như thể cho đến bây giờ cô vẫn chưa nhận ra mình đã sai lầm như thế nào. Nhưng cô vẫn không nói gì, mặc cho Chu Tĩnh Sinh hỏi vô số câu 'có chuyện gì', cô chỉ lắc đầu khóc không thành tiếng.

Buổi tối hôm sau sau giờ học, Trần Lục Toa nhìn thấy một người không ngờ tới ở cửa lớp. Một hồi lâu, Trần Lục Toa mới dám đi lên nhận ra đối phương, bởi vì Chu Tĩnh Sinh quá gầy, lộ ra vẻ mặt xanh xao hốc hác. Anh vẫn đeo tai nghe, lẳng lặng đứng trong bóng tối của hành lang thiếu ánh sáng, các cô gái đi ngang qua không khỏi ngoái đầu nhìn anh ấy, nhưng anh chỉ tìm kiếm bóng dáng của Trần Lục Toa trong đám đông.

Họ đi bộ về nhà trong bóng tối, Trần Lục Toa giải thích với Chu Tĩnh Sinh lý do tại sao cô khóc ngày hôm qua.

Chu Tĩnh Sinh nói: "Gió thổi măng và gạch đỏ, mưa đập hoa tung che phủ cát xanh." Thấy cô bối rối, anh giải thích: "... Nguyên Chẩn đã viết nó, và quan niệm nghệ thuật rất đẹp."

Trần Lục Toa lập tức cười, cô đi vòng qua người anh, lắc lắc cánh tay gầy gò của anh: "Chu Tĩnh Sinh, sao anh lại gầy như vậy, sau này làm sao em gọi anh là béo được."

Mãi cho đến lúc này, Chu Tĩnh Sinh mới nói cho cô biết, từ nhỏ anh đã mắc bệnh mãn tính, thuốc uống có hàm lượng hormone rất cao nên cân nặng không thể giảm. Trần Lục Toa xấu hổ và xin lỗi vì đã nghịch ngợm trêu chọc khi mình còn nhỏ.

Chu Tĩnh Sinh cụp mắt xuống, nghiêm túc nhìn cô bằng ánh mắt như hồ nước tĩnh lặng, phảng phất có thể nhìn thấu mọi tâm tư của cô: "... Em không cần xin lỗi, em biết anh sẽ không trách em mà."

Thực ra, thời gian đã trôi qua rất lâu, nhưng Trần Lục Toa vẫn có thể nhớ như in từng chi tiết.

Chu Tĩnh Sinh nói: "Nhớ hả, nhớ chuyện gì?"

"Chu Tĩnh Sinh, gần đây anh có thường xuyên cảm thấy, thế giới của em ngoại trừ anh ra không còn ai khác không."

Trong ba năm, cuộc sống của cô thật đơn điệu và nhàm chán, cô tiếp xúc xã giao với rất ít người, người mà cô tiếp xúc nhiều nhất chính là Chu Tĩnh Sinh. Anh có ý nghĩa gì khác với cô sao? Khi còn là một cô bé Trần Lục Toa đã từng xếp hạng những người xung quanh cô theo mức độ quan trọng, và Chu Tĩnh Sinh chắc chắn là người đứng cuối cùng. Tuy nhiên, sau ba năm bên nhau ngày đêm, "thứ hạng" của Chu Tĩnh Sinh có lẽ đã vượt xa rất nhiều người.

Anh dường như luôn xuất hiện đúng lúc cô cần nhất, giống như một cái bóng theo sát bên cô, bình thường vô hình và lặng lẽ, nhưng chỉ cần cô đi dưới ánh đèn, anh đều có thể tìm thấy sự tồn tại của cô.

Cô cảm thấy bước chân của Chu Tĩnh Sinh dừng lại một chút: "... Em còn có anh trai của anh mà."

"... Nhưng khi nào thì anh ấy sẽ quay lại? Chu Tĩnh Sinh, nói cho em biết đi, anh ấy có quay trở lại không?"

Ngược lại mà nói, còn Chu Ninh Sinh thì sao? Chu Ninh Sinh chỉ tồn tại trong bức thư ba tháng một lần, những bức thư đó, những bức ảnh đó, những thế giới mà cô chưa từng thấy. Nhưng chúng trừu tượng đến mức sự tồn tại của Chu Ninh Sinh bắt đầu trở nên mờ nhạt. Ba năm không gặp nhau, cô thậm chí còn không nhớ rõ diện mạo của Chu Ninh Sinh, huống chi giọng nói của anh.

Chu Tĩnh Sinh trầm mặc hồi lâu: "Sẽ trở về mà."

Trần Lục Toa lẩm bẩm: "Thật sao..."

5

Những ngày mưa xối xả đã kết thúc, thành phố bước vào một mùa hè nóng nực bất tận.

Trần Lục Toa không bao giờ nghĩ rằng ở thành phố phía nam này, cô sẽ gặp Vệ Khải, người bạn cũ của Chu Ninh Sinh - cô vẫn nhớ rõ anh ta, ngay cả bản thân Trần Lục Toa cũng rất ngạc nhiên. Cô chỉ gặp anh ta có vài lần, khi cô đến phương bắc chơi, Vệ Khải là một trong những người dẫn cô đi tham quan. Sau đó, khi Trần Lục Toa đến thăm trường của Chu Ninh Sinh, cô cũng có gặp anh ta vài lần.

Ngày hôm đó, Trần Lục Toa đi mua sắm ở trung tâm thương mại và đợi Chu Tĩnh Sinh ở tầng dưới tại công ty của anh ấy, để cùng nhau về nhà.

Có một người đang đứng trước cửa hàng Starbucks ở tầng một của tòa nhà, người đang nghe điện thoại trông rất quen. Trần Lục Toa nhìn hồi lâu, cảm thấy như đã gặp nhau ở đâu đó, có một cái tên hiện ra trong đầu đã lâu, nhưng vẫn là không nói ra được.

Sau khi người đàn ông gọi điện thoại xong, anh ta vô tình quay đầu lại và bắt gặp ánh mắt của Trần Lục Toa. Một lúc sau, anh ta đột nhiên sải bước về phía Trần Lục Toa: "Em là tiểu Trần phải không?"

Trần Lục Toa liền nhận ra anh ta và nói xin chào.

Vệ Khải nhìn cô từ trên xuống dưới, cười hỏi: "Mấy năm nay em thế nào rồi?"

Trần Lục Toa gật đầu: "Không có gì cả. Chỉ là Chu Ninh Sinh vẫn chưa quay lại."

Nụ cười của Vệ Khải ẩn chứa điều gì đó không thể giải thích: "… Tiểu Chu đang chăm sóc cho em sao?" Tiểu Chu là đang ám chỉ Chu Tĩnh Sinh à.

"... Vâng."

"Tiểu Chu thật không dễ dàng." Vệ Khải không nói gì, nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ: "… À, anh còn có việc phải làm, anh đi trước đây." Anh ta lấy danh thiếp ra đưa cho Trần Lục Toa: "Nếu em cần gì, em có thể liên lạc với anh."

Trần Lục Toa nhìn Vệ Khải lên xe và biến mất trong dòng xe cộ, cô cảm thấy cuộc trò chuyện này có chút kỳ lạ, nhưng cô không thể biết tại sao.

Ngay khi Vệ Khải rời đi, Chu Tĩnh Sinh đã đến ngay phía sau cô. Anh trông có vẻ lo lắng, liền vội vàng hỏi: "Vệ Khải đã nói gì với em thế?"

Trần Lục Toa bối rối: "Bọn em không có nói gì cả."

Chu Tĩnh Sinh cau mày, nhìn rất lâu về hướng Vệ Khải rời đi. Trần Lục Toa không nhịn được vươn tay, sờ sờ bàn tay buông thõng của anh, rõ ràng đang là mùa hè nóng bức như vậy, thế mà ngón tay lại lạnh đến đáng sợ.

"Chu Tĩnh Sinh, anh sao vậy?"

Chu Tĩnh Sinh rút tay lại và lắc đầu.

Một tuần sau, Trần Lục Toa trở về nhà với Chu Tĩnh Sinh. Sinh nhật của mẹ Trần rất đơn giản, chỉ là một bữa tiệc gia đình bình thường. Sự xuất hiện của Chu Tĩnh Sinh khiến mẹ Trần rất vui, bà lau đi vài giọt nước mắt, cảm ơn anh.

Trần Lục Toa cười nói: "Mẹ, chẳng phải đây chỉ là tiệc sinh nhật thôi sao, mẹ có cần làm quá lên không? Anh Ninh Sinh đang bận công việc, nếu không nhất định sẽ trở về tham dự."

Bầu không khí yên lặng trong chốc lát, mẹ Trần cúi đầu tìm kiếm con dao cắt bánh, như muốn chuyển chủ đề nói: "Đói bụng chưa? Ăn bánh, ăn bánh đi."

Sau một thời gian dài không trở về nhà, Trần Lục Toa cảm thấy vô cùng khó chịu với chiếc giường mà cô từng ngủ. Nửa đêm trằn trọc mãi vẫn không ngủ được. Cô đứng dậy đi vào phòng tắm thì đột nhiên nghe thấy giọng nói phát ra từ phòng dành cho khách.

Cô lặng lẽ đến gần và nín thở lắng nghe, đó là mẹ Trần và Chu Tĩnh Sinh đang nói chuyện.

"...Chu Tĩnh Sinh, để Toa Toa về nhà đi."

"Không sao đâu dì, đối với con mà nói, chỉ là tốn chút sức lực nhỏ mà thôi."

"Nhưng con còn trẻ, không thể tiếp tục lãng phí thời gian như vậy, con còn có cuộc sống của riêng mình nữa..."

"Đây là điều con tự nguyện. Con muốn chăm sóc A Lục đến hết đời."

Nghe thấy cuộc trò chuyện dường như dừng lại, Trần Lục Toa lập tức rón rén trở về phòng ngủ. Cô nằm lại trên giường, không thể bình tĩnh được, cuộc nói chuyện kia như một dấu chấm hỏi, "chăm sóc" là gì? Bản thân cô thì đâu cần người "chăm sóc"?

Trần Lục Toa đang suy nghĩ lung tung, gần sớm mới ngủ thiếp đi.

Không hiểu sao khi tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, dậy mở cửa thì thấy bên ngoài đang mưa to, trời tối đen, âm u không biết là ban đêm hay ban ngày. Cô vào chiếc xe đậu ở ngoài cửa và khởi động xe, trời tối đen như mực, tầm nhìn trong phạm vi đèn chiếu cực kỳ thấp, cô bước ra khỏi nhà mà không mặc áo khoác, tay chân tê cứng vì lạnh.

Lúc này, cô chợt phát hiện có một người đang đứng giữa đường, vội bẻ lái nhưng đã quá muộn. Người đàn ông mặc một chiếc áo gió dài màu đen, khi chùm tia sáng hướng về phía cô, thì người đó quay lại nhìn cô chằm chằm…

Trần Lục Toa hét lên.

Tim đập loạn xạ, cô mở mắt ra thì phát hiện đó chỉ là một giấc mơ, giấc mơ đã ám ảnh cô hơn một năm qua.

Tuy nhiên…

Trần Lục Toa ngồi dậy, thở hổn hển, chạm vào điện thoại di động trên tủ đầu giường và gọi cho giáo sư Ngô.

"... Tôi có thể thấy rõ khuôn mặt của người đó rồi."

Sau khi gọi điện thoại xong, Trần Lục Toa mở rèm cửa ra, nhìn thấy bên ngoài có vầng trăng treo trên bầu trời, bóng cột điện dài nằm im lìm trên đường phố, tĩnh lặng như vậy, giống như một hiệp sĩ giữ bí mật và chờ đợi màn đêm.

6

Một tuần sau, sau giờ học, Trần Lục Toa nhận được cuộc gọi từ giáo sư Ngô, nói rằng đã có một khám phá bất ngờ.

Trần Lục Toa vội vã chạy đến phòng tư vấn tâm lý, giáo sư Ngô đưa cho cô một chiếc túi giấy màu nâu: "Thật trùng hợp, lần trước khi cô đến gặp tôi, chính là lúc đồng nghiệp của tôi đến thăm tôi, ông ấy đã nhìn thấy cô và nghĩ rằng cô trông rất quen. Sau đó, ông ấy trở về lật lại hồ sơ, và phát hiện những thông tin này. Theo lý mà nói, những thông tin này nên được giữ bí mật, nhưng tôi nghĩ nó có thể hữu ích cho các triệu chứng của cô. Vì vậy, dựa trên lựa chọn điều trị trước, tôi đã đọc thông tin mà không được phép."

Trần Lục Toa vô cùng sốc: "... Ý của giáo sư là, tôi đã từng gặp bác sĩ tâm lý khác sao?"

Giáo sư Ngô nhìn cô một cái thật lâu, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn: "... Lục Toa, nếu như cô muốn biết chân tướng, hi vọng cô có thể cùng tôi hợp tác trị liệu thôi miên."

7

Đây là lần đầu tiên Trần Lục Toa đến ngôi làng nhỏ ở vùng núi sâu của biên giới phía tây nam, ngôi làng này đã xuất hiện nhiều lần trong các bức ảnh của Chu Ninh Sinh, nhưng cô chưa bao giờ đến đó.

Xuống máy bay, bắt xe buýt, đi bộ hai tiếng đồng hồ, mới đến được nơi gần như cách biệt với thế giới này. Đường giữa rừng gập ghềnh, nếu cô không bám sát, có thể sẽ bị lạc.

Khắp cánh đồng, dưới tán cây xanh mát thấp thoáng vài ngôi nhà mái ngói, khói bếp nghi ngút, trời đã về trưa. Những gì cô nhìn thấy trước mặt hoàn toàn giống trong bức ảnh.

Trần Lục Toa hít một hơi thật sâu và tiếp tục bước đi không vội vã.

Giữa những ngôi nhà lợp mái ngói thì sẽ có một quầy bán đồ lặt vặt, trên những bức tường ố vàng của các quầy bán, những từ như "đồ uống lạnh, chuyển tiền, gửi và nhận thư" được viết thô sơ bằng bút lông.

Cách quầy bán đồ lặt vặt vài trăm mét, Trần Lục Toa đột ngột dừng lại.

Cô nhìn thấy một cậu bé tầm khoảng tám, chín tuổi chạy ra khỏi quầy, tay cầm một chiếc máy ảnh và giơ cao lên trên đầu hướng về phía cô. Sau đó, hai người một lớn một nhỏ cùng nhau bước vào.

Trần Lục Toa do dự một lúc lâu, nhưng cuối cùng cũng làm theo.

Cửa kính của quầy bán không còn hoạt động tốt lắm, khi đẩy vào sẽ phát ra tiếng cọt kẹt. Tiếng động quá ồn ào không thể bỏ qua, vì vậy hai người một lớn một nhỏ đang nằm trên bàn đồng loạt quay đầu lại. Trên chiếc bàn gỗ mục nát cạnh khuỷu tay họ là vô số dấu vân tay.

Sau khi buổi trị liệu thôi miên kết thúc, Trần Lục Toa nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra và gọi điện cho Vệ Khải để xác minh.

Năm đó cô tỏ tình với Chu Ninh Sinh, Chu Ninh Sinh không đồng ý, nhưng có lẽ anh ấy sợ làm cô buồn, anh ấy cũng không từ chối quá rõ ràng, mà chỉ nói anh ấy chưa từng suy nghĩ về quan hệ giữa hai người họ từ góc độ tình cảm người yêu.

Vì vậy, cô cố ý yêu cầu anh ấy suy nghĩ thật kỹ, ba tháng sau, vào ngày sinh nhật của cô, anh  ấy sẽ trực tiếp trả lời cho cô. Cô biết với tính cách nghiêm túc không bao giờ làm lấy lệ của Chu Ninh Sinh, anh ấy nhất định sẽ không từ chối yêu cầu của cô.

Cuộc hẹn vào tháng ba sắp hết hạn, Chu Ninh Sinh xin nghỉ phép, và từ một ngôi làng nhỏ ở phía tây nam đi hàng ngàn dặm để trở về. Hôm đó máy bay hạ cánh, Chu Ninh Sinh đến nơi đã là đêm khuya, trời mưa to, lúc anh ấy đang băng qua đường, một chiếc taxi lao thẳng về phía trước, không kịp đạp phanh.

Ngày hôm đó đã trở thành cơn ác mộng mà Trần Lục Toa không thể trốn thoát. Cô cảm thấy mình đã giết Chu Ninh Sinh – giấc mơ lặp đi lặp lại là bằng chứng tiềm thức cho điều này, trong giấc mơ, cô là hung thủ, và nạn nhân lang thang ở giữa đường chính là Chu Ninh Sinh.

Để trốn tránh khỏi hiện thực, cô mắc bệnh tâm thần nghiêm trọng, bị giả mạo trí nhớ, xóa bỏ sự thật rằng Chu Ninh Sinh đã chết trong một vụ tai nạn và bịa đặt mối quan hệ của cô với anh như một cặp vợ chồng.

Chu Tĩnh Sinh đã đưa cô đến gặp bác sĩ tâm lý, nhưng nửa năm điều trị cũng không đỡ chút nào. Vì thế, anh vẫn tiếp tục duy trì những thực tế ảo tưởng đó cho cô.

Anh cho cô nghỉ học và đưa cô đến một thành phố phía nam, nơi không ai biết họ, giảm thiểu khả năng sự thật bị bại lộ, anh nói với tất cả những người quen biết Chu Ninh Sinh và Trần Lục Toa rằng đừng đề cập đến việc Chu Ninh Sinh đã chết, cứ ba tháng một lần, anh đến ngôi làng sâu trong núi nơi Chu Ninh Sinh từng làm việc, ủy thác cho bà chủ quầy chuyển gói hàng mà anh đã chuẩn bị sẵn, đồng thời lấy đi những tấm phim âm bản mà các con của bà chủ đã lấy đi, rồi trở về thành phố. Rửa sạch và mang đến chuyến thăm tiếp theo.

Anh đã làm việc như vậy trong ba năm.

Vệ Khải nói với Trần Lục Toa: "... Tiểu Chu luôn ghen tị với Chu Ninh Sinh, nếu không thì cậu ấy cũng đã không bắt chước Chu Ninh Sinh trong mọi việc từ khi còn nhỏ. Điều tuyệt vời nhất là cậu ấy đã học được y nguyên chữ viết tay của Chu Ninh Sinh, và thậm chí còn giúp Chu Ninh Sinh viết sáng tác, nếu không phải có chú Chu ngăn cản, có lẽ cậu ấy cũng sẽ thi thi đại học chuyên ngành giống như Chu Ninh Sinh."

Vì vậy, sau khi Chu Ninh Sinh chết, anh là người duy nhất, giống như một liệt sĩ, gánh vác xiềng xích vốn thuộc về Trần Lục Toa, và duy trì những giấc mơ sắp tan vỡ vì cô.

Trần Lục Toa nghĩ đến ngày nhà họ Chu chuyển đi, cô vào nhà và thấy Chu Tĩnh Sinh đang cầm bút, cẩn thận và nghiêm túc viết trên giấy.

Cô dường như có thể nhìn thấy một cảnh tượng: cậu bé mũm mĩm luôn được gọi là tiểu đồ đệ của anh trai, với một trái tim bướng bỉnh và ngoan bướng, đã học được nét chữ của anh trai từng nét một, như thể đó là một vị thần phải tuân theo mệnh lệnh.

Anh như là một cái bóng, giữ kín mọi bí mật.

Không có ánh sáng trong trái tim cô, và anh chính là hiệp sĩ của bóng đêm.

Gió lùa vào, giữa trưa nắng gắt, những tấm áp phích đổ nát dán trên cửa trượt bằng kính của quầy bán kêu lạch cạch. Trần Lục Toa không thể kiềm chế cảm xúc của mình, gần như muốn khóc hết ra.

Cô rưng rưng nước mắt nhìn chằm chằm người trước mặt, cô sẽ không nhận sai nữa, đây là Chu Tĩnh Sinh.

Hàng vạn năm dài ấy lặng im như chính con người anh vậy.

"Chu Tĩnh Sinh, em bắt được anh rồi."

8

Khi còn nhỏ, lúc chơi trốn tìm.

Khi đó, Trần Lục Toa tám tuổi, Chu Tĩnh Sinh mười tuổi và Chu Ninh Sinh mười hai tuổi rưỡi. Một nhóm trẻ em, lớn và nhỏ, chiếm giữ một nhà máy bỏ hoang. Tiếng còi vang lên và mọi người bỏ chạy về tứ hướng.

Dựa vào cơ thể gầy gò của mình, Trần Lục Toa trốn trong một ống thông gió.

Lúc đầu, cô vẫn bị từng người phát hiện, nhưng cô vẫn tự mãn vì trốn rất giỏi, cho đến khi tiếng ồn ào dần biến mất, dường như mọi người đã rời khỏi nhà máy – họ không tìm thấy cô, có lẽ họ nghĩ rằng cô đã một mình về trước.

Sự im lặng khiến cô hoảng sợ, Trần Lục Toa gõ vào đường ống, nhưng không ai trả lời. Cô không quan tâm đến thắng thua, và nỗi sợ hãi bị bỏ lại đã chiếm lấy tâm trí cô. Cô từ từ bò ra ngoài, dụi mắt vì bụi trong đường ống, suýt khóc nức lên. Trong nhà mấy không còn tiếng người, chỉ có tiếng gió thổi qua.

Cuối cùng, cô nhìn thấy một tia sáng, thò đầu ra ngoài và thấy một cái bóng dài lê lết trên sàn bê tông.

Cô kinh ngạc hỏi: "Anh Ninh Sinh, là anh sao?"

Cô nhanh chóng chui ra khỏi đường ống, ngẩng đầu lên thì thấy một bóng người đang đứng ở cổng hướng ngược sáng, im lặng như thể đã đợi cô rất lâu, rất lâu.

Cô không quan tâm đến bất cứ điều gì, chạy thật nhanh về phía bóng tối.

Người đó có một đôi mắt đẹp, giống như hồ nước ngủ yên suốt một mùa hè.

Người đó là Chu Tĩnh Sinh.

"A Lục, anh bắt được em rồi."

Chương kế tiếp