Trổ Hoa

Chương 9: Cơn gió đến ngay bên cửa sổ

1

Đã ba bốn năm trôi qua kể từ lần cuối cùng cô trở lại Nam Thành.

Biển hiệu ngoài cửa sổ bong ra, các cửa hàng xung quanh đã đóng cửa nhiều năm, ảm đạm và tĩnh lặng, giống như di tích do thành phố thay đổi để lại. Đứng ở phòng học guitar dưới lầu, Từ Thanh Diên đưa mắt nhìn tòa nhà dân cư đối diện, nhìn thật lâu, thật lâu.

Ngọn đèn vàng lờ mờ trong phòng vụt tắt, Từ Thanh Diên đi bộ trở về, kéo theo một chiếc vali hai mươi inch, tìm khách sạn để ở lại đêm nay.

Việc trở lại lần này dường như là một ý tưởng đã được "tính toán" từ trước.

Khi Thẩm Kính Hàn đang thay bóng đèn vào ngày hôm đó, Từ Thanh Diên thấy cúc áo dưới cùng của anh bị lỏng nên cô đã luồn sợi chỉ vào cây kim để khâu lại cho anh.

Thẩm Kính Hàn quay lại phòng làm việc của mình một lúc và đưa một tấm vé biểu diễn, nói rằng Ban nhạc Di Đông sẽ biểu diễn ở Nam Thành vào tuần tới.

Tuy cây kim không đâm vào tay cô nhưng dòng chữ "Ban nhạc Di Đông" lại nhẹ nhàng xuyên qua trái tim cô.

Thanh Diên hỏi: "Anh có đi xem cùng em không?"

"Tuần sau anh phải đi công tác, nên chắc em tự mình quay về gặp chú là được rồi."

Thanh Diên không lên tiếng. Thẩm Kính Hàn biết mối quan hệ của cô và cha cô đã bất hòa trong nhiều năm.

Khâu cúc áo xong, Thanh Diên gấp áo lại, dùng bàn tay vuốt phẳng từng nếp nhăn trên áo: "... Còn phải tùy tình hình nữa, có thể sẽ không có thời gian để trở về nhà."

2

Ngôi nhà đã cũ kỹ. Vào ban đêm, khi cô nghe thấy tiếng xả nước trong nhà vệ sinh ở trên lầu, Thanh Diên nghĩ đó giống như một ông già đang ho khan không được khỏe. Căn nhà chỉ có 50 mét vuông nhưng vẫn cố chấp bố trí hai phòng ngủ và một phòng khách, cô được chia cho một phòng không quá 5 mét vuông, sau khi kê chiếc giường đơn, tủ quần áo và bàn làm việc, sinh hoạt của cô có chút chật chội, bất tiện. Không gian quá chật hẹp, nhưng cô vẫn cần sử dụng sách, tạp chí và các loại đồ dùng khác để lấp đầy nó hơn nữa. Một chồng sách cao nửa mét được chất trên bàn dựa vào tường, cô núp sau nó, tưởng tượng đó như là một pháo đài bất khả chiến bại. Cô tránh mặt Từ Mậu Quốc hết mức có thể, và chỉ đi lại trong phòng của mình.

Ngôi nhà thực sự đã xuống cấp.

Ở tuổi mười bảy, khi Thanh Diên đang uống nước trong phòng khách, cô đột nhiên nảy ra một ý tưởng như vậy.

Trong tầm mắt có thể nhìn thấy là trần nhà cực thấp, màu trắng thạch cao phủ một tầng màu vàng xám, bàn ăn, kệ TV cùng với tủ lạnh đều lộ hết ra ngoài, hiện ra một không gian hoang sơ, ẩm thấp, sàn nhà màu hồng nhạt vô hồn, còn có một cây lau nhà trên đó chưa được làm sạch, nếu kéo ra sẽ có nước chảy. Không gian nhỏ bé, cũ kỹ, đổ nát như có người chết.

Ban đầu cô không nghĩ nhà mình có ít người, khi còn nhỏ cô còn chơi đá bóng trong phòng khách, còn đập vỡ cả bộ chén trà sứ trắng. Khi đó, trong nhà luôn có mùi thơm, như thể được lau bằng nước xà phòng và phơi nắng lâu ngày. Cái bàn, cái tủ lạnh và cái kệ ti vi đều được phủ những tấm bìa màu trắng do mẹ cô đan từng mũi một. Nghề thủ công này cũng là một trong những nghề đáng tự hào của Từ Mậu Quốc, bởi vì mọi người trong nhà máy luôn nói rằng ông rất may mắn, tính cách của ông mặc dù rất kiêu ngạo, không bao giờ kêu than một lời nào, nhưng lại cưới được một cô vợ xinh đẹp và tài giỏi nhất trong nhà máy.

Tuy nhiên, những ký ức tươi đẹp đó đã không thể chiến thắng nổi với khoảng thời gian dài đằng đẵng và tăm tối như vậy. Cô nhớ như in những hành lang quanh co và tối tăm trong phòng bệnh, cô bước qua chúng để đến một căn phòng trắng và tồi tàn. Nó được bao phủ bởi những lỗ kim màu xanh tím, và cổ tay mẹ cô gầy guộc đến mức một đứa trẻ có thể dễ dàng nắm lấy. Bà an ủi Thanh Diên nói rằng việc bị mắc  bệnh hiểm nghèo không có cách nào có thể tránh khỏi, và cô sẽ phải thay mặt mẹ chăm sóc cha mình trong tương lai.

Không lâu sau khi mẹ cô qua đời, Từ Mậu Quốc buộc phải nghỉ việc do quản lý nhà máy quá kém. Lúc đó ông luôn trở về nhà trong tình trạng say khướt, gần nửa năm không đi làm, mãi cho đến khi gia đình gần hết thức ăn dự trữ, ông mới đến một xí nghiệp tư nhân tìm việc làm kỹ thuật viên. Khi còn trẻ Từ Mậu Quốc đã đọc rất nhiều sách, và ông luôn rất kiêu ngạo, sau hơn mười năm ở nhà máy cũ, ông không còn nhiều mối quan hệ bạn bè tốt nữa, sau khi thay đổi công việc, những người trẻ có tài năng lần lượt xuất hiện, và địa vị của ông ngày càng không còn giá trị, lỗi lầm của ông không chịu sửa đổi chút nào mà còn trở nên tồi tệ hơn.

Cuối cùng, Thanh Diên đã thất bại trong sự giao phó của mẹ, cô trơ mắt nhìn Từ Mậu Quốc trở thành một con quái vật già nua khó ưa. Lúc đầu, cô cảm thấy đó là trách nhiệm của bản thân mình, luôn tự trách mình trong khoảng thời gian dài.

Cô đang đứng trên một chiếc ghế đẩu ở trước bếp không thấp hơn cô bao nhiêu, cô muốn làm một bát cháo cho Từ Mậu Quốc, người đang say rượu, nhưng Từ Mậu Quốc đã hất đổ nó khi cô mang đến. Cô còn không cao bằng một cây lau nhà, chỉ kéo lê lết nó lau từng ngóc ngách trong ngôi nhà 50 mét vuông này, để rồi sáng sớm thức dậy đã thấy giữa phòng khách có một vũng nôn mửa hôi thối. Cô giặt sạch những chiếc màn bám đầy bụi bặm, phơi khô trên lan can ngoài ban công, vào buổi chiều trước cơn mưa gió to thổi lồng lộng, cô nhìn những chiếc màn bị gió mạnh thổi bay ra xa, vướng vào mạng lưới chống trộm của nhà nào đó.

Sau đó, khi Thanh Diên mười bốn tuổi, cô không còn mơ ước "chăm sóc tốt người cha này" nữa. Từ Mậu Quốc không thích cô dán một số bức ảnh đầy màu sắc của các ngôi sao Nhật Bản và Hàn Quốc lên bìa cứng, vì vậy ông đã nhân cơ hội mà đốt sạch hết chúng.

Kể từ đó, Thanh Diên chỉ còn sự thất vọng và hận thù lạnh lùng trong lòng.

3

Có một lớp học ghi-ta bên kia đường, và Thanh Diên, mười bảy tuổi, thường nhìn chằm chằm vào bóng người đằng sau ô cửa sổ. Mỗi cuối tuần, có ba hoặc năm học sinh tiểu học đi lên tầng hai, sau vài giờ lại đi xuống cầu thang. Giáo viên dạy guitar là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, rất hiếm khi ra ngoài. Bỗng nhiên một ngày, người đàn ông biến mất, và đám học sinh kia cũng vậy.

Đóng cửa khoảng ba tháng, Thanh Diên phát hiện phòng học ghi-ta hình như đã có chủ nhân mới tiếp quản, ô cửa sổ bụi bặm đã được lau sạch sẽ, nhạc cụ lớn nhỏ được chuyển lên lầu, những học sinh tiểu học ra vào đều đã biến thành bốn năm thanh niên. Họ dường như không mở cửa kinh doanh và họ cũng hiếm khi đi ra ngoài.

"Tao đang hỏi mày đấy, mày bị điếc à?"

Thanh Diên từ cửa sổ quay đầu lại, nhìn thấy một vết bẩn không rõ trên ngực chiếc áo len màu vàng của Từ Mậu Quốc, dường như cũng có thêm một vết bẩn trong trái tim cô, dù có thế nào cũng không thể xóa sạch. Những ngày yên bình trôi qua, vốn dĩ cô muốn xin tiền Từ Mậu Quốc để mua tài liệu dạy kèm. Nhưng lý do cãi vã giữa họ chưa bao giờ được tìm ra, tất cả phụ thuộc vào tâm trạng của Từ Mậu Quốc.

Thanh Diên không muốn xảy ra cuộc cãi nhau, vì vậy cô đã ăn hết chiếc bánh bao hấp của mình trong hai cái cắn trước khi tình hình căng thẳng hơn, rồi trở về phòng để thu dọn cặp sách. Trước khi ra ngoài, cô định bưng ly sữa đậu nành nóng còn đang uống dở đi, lại phát hiện trên bàn có một tờ tiền màu đỏ, từ trong phòng truyền ra giọng chửi rủa của Từ Mậu Quốc: "Tiền ném vào trong nước còn có thể nghe tiếng vang, chứ ở trên người của mày chính là thứ bỏ đi… "

Thanh Diên cắn môi, chộp lấy tờ tiền, nhét vào trong túi áo, cầm cốc sữa đậu nành chạy nhanh ra khỏi cửa.

Sáng đầu xuân hiện lên một màn sương mù dày đặc, trong tầm mắt một màu xám xịt không thể xóa nhòa. Hình như ngày nào cũng vậy. Gia đình không thiếu cái ăn cái mặc, nhưng không có nhiều tiền, căn nhà là nơi sinh sống qua ngày cũng không thể bán được. Xin tiêu vặt của Từ Mậu Quốc luôn khiến cô cảm thấy xấu hổ, nhưng cô lại rất thích  những món đồ trang sức lộng lẫy đó, những chiếc váy bằng vải lụa mà cô chỉ dám mặc trong đại hội thể thao, và những cuốn tạp chí mới vẫn còn nóng hổi vừa ra lò, còn có thể ngửi thấy mùi mực trên đó. Cô chỉ biết sống từng ngày trong thế giới sương mù, mò mẫm tìm lối ra, tìm kiếm sự cân bằng giữa lòng tự trọng nhạy cảm và hiện thực lạnh lùng.

Thanh Diên chạy càng lúc càng nhanh, đụng phải một người trước một cửa hàng mới mở bên kia đường. Sữa đậu nành bị đổ ra sàn và bị dính lên một đôi giày vải trắng. Thanh Diên vội vàng xin lỗi và lấy khăn giấy từ túi đồng phục học sinh. Trong lúc lấy giấy ăn thì cô có ngẩng đầu lên, thấy một khuôn mặt tái nhợt gầy gò, trong mắt là màu xanh đậm ẩm ướt của những con chuồn chuồn xanh trong hồ.

Cả ngày trời luôn nhiều mây, sau khi sương mù tan đi, khắp bầu trời có mây đen, như thể trời sắp mưa, nhưng đến chiều, mây đen dần bị gió thổi tan. Có một lớp học vào buổi chiều, và cô phải đến phòng học đa truyền thông ở tòa nhà giảng dạy bên cạnh. Ngay khi chuông kết thúc tiết học cuối cùng vang lên, các cô gái ôm lấy những cuốn vở có tấm bìa bên ngoài đẹp đẽ chuẩn bị sẵn, đứng khoanh tay thành những đội nhỏ gồm hai, ba người. Thanh Diên lại một mình đi giữa đám đông.

Thanh Diên luôn cảm thấy rất cô độc. Ở trường trung học, cô luôn thích làm thơ và đọc sách, cô luôn gặp rắc rối với các bạn nữ trong lớp. Cô không biết ai là nhân và ai là quả của hai điều này, có lẽ đó là một vòng tuần hoàn luẩn quẩn của nhân quả. Một số người nói rằng cô xa cách với mọi người và cô đã làm việc chăm chỉ để tham gia vào những chủ đề phổ biến trong lớp, nhưng ngay cả chính cô cũng ghét vẻ ngoài phục tùng, vâng vâng dạ dạ của bản thân mình. Vì vậy, cô càng ghét Từ Mậu Quốc hơn, và cảm thấy rằng khí chất "quý tộc, thanh cao" được di truyền từ ông, vậy nên những thói quen cũ cũng khó thay đổi.

Sau khi lớp đa truyền thông kết thúc, sẽ có một cuộc họp lớp, nhưng thường biến thành phần mọi người tự học, các thành viên trong ban cán sự lớp sẽ lần lượt đến thu tiền tài liệu ôn tập. Đến nửa buổi học, cô lật tung ngăn kéo trong bàn, với hy vọng mong manh rằng "tiền có thể không bị mất".

Sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối, cô đi xuống lầu, Thanh Diên không có đi lên, mà cô chỉ ngẩng đầu lên nhìn ô cửa sổ nhỏ lờ mờ, lần đầu tiên cảm thấy mình không thuộc về bất kỳ ngọn đèn nào. Cô ngồi trên lề đường và nhét hai chiếc tai nghe vào tai. Con đường chật hẹp và có ít xe cơ động qua lại, sớm muộn gì các quán ăn vỉa hè cũng sẽ bán ở đây và chỉ có xe đạp của Linh Linh đi qua trên đường.

Thanh Diên nhìn chằm chằm vào ngã tư một hồi lâu, thì Phác Thụ cất tiếng: "Tôi mơ thấy đứa trẻ đó, khóc thút thít trong khu vườn bên đường, ngày hôm sau lại biến mất như quả bóng bay đi." được phát ra trong tai nghe. Vào nửa đêm, vài chiếc ô tô chầm chậm lướt qua, đèn pha chiếu vào, ánh sáng chập chờn chiếu vào sâu trong mắt, hết tấm này đến tấm lưới tản nhiệt màu đỏ sẫm khác.

Sau lưng nghe có tiếng bước chân dừng lại, Thanh Diên vội vàng tháo tai nghe quay đầu nhìn lại, chính là người lúc sáng đụng phải. Anh có vẻ do dự liền hỏi: "Có chuyện gì sao? Có cần anh giúp không?"

Thanh Diên chỉ hướng đối diện: "Nhà của em ở ngay chỗ đó, chỉ là tạm thời em không muốn về... "

"Ồ." Anh lui về phía cầu thang, dừng lại ở đó một hồi lâu rồi nói: "... Lên đây ngồi một chút đi? Bên ngoài lạnh lắm."

Đó là cách cô quen biết Chu Tiếp, trong cái thời tiết se se lạnh đầu xuân.

Trong phòng nhạc chất đầy guitar, bass, trống, piano... cấu hình tiêu chuẩn cho một ban nhạc. Chu Tiếp nói rằng anh ở trong một ban nhạc ballad, những người trẻ tuổi thường hay ra vào đều là thành viên ở đây. Giá thuê ở đây khá rẻ, tường có cách âm nên anh đã thuê lại để làm phòng tập và chỗ ở. Anh ngồi trên chiếc ghế dài đặt trước đàn, cách Thanh Diên hơn ba mét, đầu ngón tay chạm vào nhau rồi tách ra, trước sau cứ rối hết cả lên. Anh dường như không giỏi trong việc giao tiếp với mọi người.

"Anh là ca sĩ chính à?"

"Anh là nhà soạn nhạc, ca sĩ chính là người khác."

Thanh Diên "wow" một tiếng: "Vậy thì anh có thể chơi piano, phải không?"

Chu Tiếp quay lưng lại và ngẫu nhiên bấm một chuỗi nốt nhạc trên phím đàn. Giọng điệu vui vẻ, giản dị, nhắm mắt lại tưởng như đang đi dưới bóng cây xanh rậm rạp, với những bông hoa đỏ rực nở rộ đang rơi xuống quanh đầu.

"… Còn chưa xong." Anh thu tay về, dừng một chút, nhìn cô co ro trên chiếc ghế đối diện, mới phát hiện hình như mình không được chu đáo lắm: "Em… em muốn uống chút nước nóng không?"

Anh đứng dậy lục lọi một hồi, sau đó quay đầu xin lỗi nhìn Thanh Diên:  "Xin lỗi, ở đây không có cốc dùng một lần."

Thanh Diên biết mình đã quấy rầy anh hơi lâu, và cũng đã muộn, liền đứng dậy: "Bây giờ em phải đi về nhà rồi."

Chu Tiếp tiễn cô đến cửa, cô bước xuống cầu thang từng bước từ ánh sáng đến bóng tối, và khoảnh khắc cô dừng lại ở bậc cuối cùng, một tâm trạng buồn bã vô cớ dâng lên như một cơn gió.

Cô quay đầu, ngẩng đầu nhìn bóng dáng Chu Tiếp đứng dưới ánh đèn ở cửa: "Có thể cho em mượn một trăm đồng được không?"

4

Chiếc cốc miệng rộng có hình móng mèo, được đặt cùng với ly nước trắng tinh khiết của Chu Tiếp. Thanh Diên nói rằng sẽ quá lãng phí nếu sử dụng những thứ dùng một lần, vì vậy cô đã tự mua một cái mới.

Thanh Diên trở thành khách quen của lớp học guitar, lắng nghe các buổi tập của Chu Tiếp và các thành viên trong nhóm, đồng thời trở thành bạn của họ. Họ có tính cách dễ gần, hoàn toàn khác với những người chuyên về ballad mà Thanh Diên tưởng tượng. Họ gọi cô là A Thanh, đôi khi họ lấy những bài thơ của cô để lấy cảm hứng sáng tác, nói đùa là ban nhạc đang thiếu người viết lời, và họ sẽ đợi Thanh Diên đảm nhận vị trí này.

Thời điểm đó, Thanh Diên không còn mê mẩn các ngôi sao Nhật Bản, Hàn Quốc mà lại đam mê Phác Thụ một cách điên cuồng, đến lớp còn phải giấu dây tai nghe vào cổ áo cao cổ để nghe nhạc. Lần đầu tiên nghe Chu Tiếp hát, Thanh Diên cảm thấy giọng hát của anh có phần giống với Phác Thụ, và giọng hát không qua chỉnh sửa của anh rất huyền diệu trực tiếp đánh thẳng vào lòng người.

Chu Tiếp và ban nhạc của anh không kiếm được đồng nào, mọi người đều sống trong cảnh nghèo khó và phải làm những công việc khác bên ngoài ban nhạc để trang trải cuộc sống. Nhưng Thanh Diên luôn chắc chắn rằng họ có thể nổi tiếng, chỉ cần một thêm thời gian và thêm cơ hội.

Vào cuối mùa xuân, ban nhạc có buổi biểu diễn tại một trường đại học ở thành phố lân cận, Chu Tiếp hỏi cô có muốn đi cùng không. Phương Trình, người chơi trống Jazz, cười nói: "Đó là trường cũ của Chu Tiếp, có rất nhiều anh chàng đẹp trai ở đó."

Sáng thứ bảy hôm đó, Thanh Diên trốn học tại trường luyện thi, gặp Chu Tiếp và những người khác ở nhà ga xe lửa, rồi cùng nhau đến trường cũ của Chu Tiếp. Cô cởi bỏ bộ đồng phục học sinh nặng nề và mặc một chiếc váy kẻ sọc, đôi giày da nhỏ trên chân có chút không vừa. Tay chân của cô có một vẻ đẹp mỏng manh, giống như một cành cây nhỏ bé sắp đến mùa chớm nở.

Khi đang xếp hàng vào xe, khuỷu tay của Thanh Diên vô tình chạm nhẹ cánh tay của Chu Tiếp, nhẹ như gió chạm vào một chiếc thuyền nhỏ trong hồ nước tĩnh lặng.

Buổi biểu diễn diễn ra lúc 3 giờ chiều, nhưng không có đủ thời gian và ban nhạc cần tiến hành buổi tổng duyệt lớn cuối cùng. Cô cùng Chu Tiếp và những người khác chen chúc nhau trong hậu trường hỗn loạn, và chỉ có một xuất cơm vào buổi trưa. Chu Tiếp nói lời xin lỗi với cô và đưa cô đi ăn những món ăn ngon sau buổi biểu diễn.

Thanh Diên ngồi ở một hàng ghế đặc biệt, mặt trời buổi chiều hấp thụ cỏ xanh, và khi ban nhạc lên sân khấu, có những tiếng huýt sáo cổ vũ nhiệt tình từ phía sau. Khoảnh khắc Chu Tiếp cất giọng, những âm thanh đó đồng thời biến mất, và sự im lặng đến nghẹt thở, cô đi trong bóng râm của cây cối rậm rạp cùng với hàng nghìn người, những bông hoa đỏ rực rơi xuống như những ngọn đuốc. Nước mắt cô bắt đầu tuôn ra, không phải vì bản thân bài hát, mà bởi vì sự âm vang thầm lặng của ánh sáng lung linh.

Chu Tiếp, người mặc một chiếc áo phông cotton màu trắng, đang ngồi trên sân khấu cùng cây đàn guitar trong tay, đôi mắt u ám thờ ơ với thế giới, chỉ trút hết bầu tâm sự mà không tìm kiếm sự đồng cảm. Cô cảm thấy anh như gió, như ánh trăng sáng.

Cô nghĩ đến bài thơ nhìn thấy trong sách: "Cuộc sống buổi chiều hôm ấy vì có em mà thay đổi một chút, giống như ngọn gió núi ghé vào cửa sổ anh, ánh chiều tà nhuộm vạt áo anh, như lạc lối trong bóng tối của chú chim én, xông vào màn trúc của anh."

Sau buổi biểu diễn, Thanh Diên vào hậu trường để tìm người nhưng không thấy Chu Tiếp. Phương Trình chỉ cách đó không xa: "Chu Tiếp bị một nhóm những học sinh trong trường gọi đi rồi."

Cây si tỏa bóng mát rộng, Chu Tiếp đứng dưới gốc cây với một người phụ nữ có dáng dấp cao lớn. Họ nói chuyện trong một lát, rồi người phụ nữ nhanh chóng rời đi, nhưng Chu Tiếp vẫn đứng đó một lúc lâu, những chiếc lá vàng đung đưa rơi lên vai anh, bóng dáng anh dường như hoàn toàn bị màu sắc của cây bao trùm, hoà mình với bóng râm.

Chu Tiếp đã thực hiện lời hứa của mình, đưa Thanh Diên và ban nhạc đến một con phố ăn vặt bên ngoài trường học để ăn tối. Họ ngồi giữa tiếng pháo hoa và sự náo nhiệt xung quanh, Phương Trình bí mật nói với Thanh Diên rằng Chu Tiếp đã bỏ học khi anh là sinh viên năm thứ hai, vì để theo đuổi đam mê âm nhạc mà rặn nứt tình cảm với gian đình.

Họ bắt chuyến xe buýt vào buổi tối để trở lại thành phố, xe chạy trong đêm, gió lùa qua cửa sổ xe lướt qua đuôi tóc cô, Thanh Diên giả vờ ngủ, quay đầu dựa lên vai Chu Tiếp. Cô mở mắt định lén lút nhìn nhưng lại tình cờ bắt gặp ánh mắt đang cụp xuống của anh.

Lúc đó, trong mắt anh không có niềm vui cũng không có nỗi buồn, chỉ có màu xanh thẫm cùng sự ẩm ướt, u tối của con chuồn chuồn xanh trong hồ. Nhưng mà, chỉ trong nháy mắt anh liền nở nụ cười, vươn tay ấn đầu Thanh Diên xuống: "Ngủ đi."

Thanh Diên nhắm mắt lại, nói: "Chu Tiếp, tại sao ngày hôm đó anh lại sẵn sàng giúp em? Anh không sợ em lừa tiền anh sao?"

Sau một hồi im lặng, Chu Tiếp nói: "Bởi vì anh nghĩ rằng em dường như đang khóc."

Giữa lúc xe buýt liên tục lắc lư, Thanh Diên có một giấc mơ hạnh phúc khi má cô áp vào xương vai của Chu Tiếp.

Trong giấc mơ cuối cùng cô cũng không cảm thấy cô đơn.

5

Khi gió thổi vào buổi tối, Thanh Diên luôn tưởng tượng những đám mây như những con thú hoang lao về nhà, bởi vì cô quá nôn nóng để tiết lộ tin tức của mình.

Bầu trời khi nhìn từ phía văn phòng nhuộm một màu vàng óng, mùa hè vẫn chưa trôi qua hẳn. Họ dường như đang ngồi trong một chiếc ô tô, đang phi về phía ngọn núi được gọi là kỳ thi tuyển sinh đại học, nhưng họ đã chạm được vào cái bóng do ngọn núi tạo ra trước khi đến nơi.

Thầy hiệu trưởng cầm trên tay bảng tổng điểm của kỳ thi thử lần thứ nhất, cúi đầu tìm tên "Từ Thanh Diên".

Đã đến lúc quyết định phương hướng tiếp tục sau khi vượt núi, nhưng Thanh Diên không có chút ý tưởng nào. Học sinh này bình thường đến mức gần như không tồn tại, do lâu ngày không tiếp xúc nên giáo viên chủ nhiệm cũng không biết nên định hướng cho cô như thế nào. Nhưng thái độ gần như thờ ơ của Thanh Diên khiến giáo viên chủ nhiệm rất thất vọng, thở dài, cô giáo nặng nề nói với Thanh Diên: "Năm cuối cấp phải chạy đua với thời gian, hãy sớm đưa ra quyết định đúng đắn cho cuộc đời của chính mình."

Học bạ nên được giao lại cho phụ huynh xem, thống nhất mục tiêu và ký vào mẫu.

Thanh Diên đặt học bạ và biểu mẫu lên bàn, Từ Mậu Quốc có thể nhìn thấy chúng ngay khi ông bước vào cửa. Cô trốn đằng sau pháo đài được tạo ra bằng sách và viết một số câu thơ, cho đến khi cánh cửa bị đóng lại.

Từ Mậu Quốc vò nát học bạ, chỉ thẳng vào mũi cô mắng mỏ những lời cay đắng, hai người họ đã cãi nhau nhiều đến mức không nghĩ ra được chiêu trò mới nào cho những lời chửi bới của mình. Có lẽ Từ Mậu Quốc không thể chịu đựng được vì sự tê liệt của cô trước những biến cố lớn của cuộc đời, sau đó ông nổi cơn  giận dữ tát vào mặt cô.

Thanh Diên phải mất một hồi lâu để cảm nhận được cơn đau, và khi cô ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy Từ Mậu Quốc và căn phòng nhỏ bé này, điều này khiến cô cảm thấy một sự thất vọng và hận thù. Cô không thèm thay dép, đóng sầm cửa chạy xuống lầu.

Phòng nhạc ở đối diện đã sáng đèn, Thanh Diên chạy tới trước cửa phòng, vừa định gõ cửa, lại phát hiện cửa không khóa, bên trong truyền đến một giọng nữ. Thanh Diên nín thở.

"...Em rất vui khi anh đã nghĩ thông suốt."

"Suy nghĩ thông suốt cũng không liên quan đến việc đó, chỉ là họ không muốn dính vào Phương Trình nữa mà thôi."

"Không có tài năng thì đó chính là gánh nặng cho bản thân và cho người khác. Em hứa với anh, em sẽ dành tất cả tài nguyên của mình để hỗ trợ anh trong vòng ba năm. Chu Tiếp, anh nhất định sẽ trở nên nổi tiếng... Vậy anh định đi khi nào đến Bắc Kinh?"

"Chưa biết."

"Hãy liên lạc với em trước khi anh đi..."

Thanh Diên đi xuống tầng dưới, vài phút sau, cô nhìn thấy một người đi xuống từ cuối cầu thang, chính là người phụ nữ đã nói chuyện với Chu Tiếp dưới gốc cây ngày hôm đó.

Thanh Diên đi lên tầng hai và đẩy cửa ra. Chu Tiếp cúi đầu ngồi trước đàn dương cầm, cô vừa vào cửa anh liền ngẩng đầu lên: "... A Thanh, em sao vậy?" Anh nhìn chân cô, cô mới phát hiện mình chỉ đi có một chiếc dép lê, chiếc còn lại cô không biết nó đã rơi ra lúc nào.

Thanh Diên đi đến Chu Tiếp và quỳ xuống: "... Anh  phải rời đi sao?"

"Ừm." Anh cúi đầu, thấy hai má cô sưng đỏ, đưa tay khẽ chạm vào cô:  "Làm sao vậy, là do ba em sao…"

Thanh Diên tựa đầu vào đầu gối của anh, cô vốn tưởng rằng mình sẽ không khóc, cô rất ít khi bật khóc trước mặt người khác.

"Chu Tiếp, em đi cùng anh, được không? Em không sợ khổ, cái gì cũng có thể làm… "

Tiếng gió đung đưa những chiếc lá nghe như tiếng sóng biển rì rầm. Chu Tiếp cụp mắt xuống, nhìn thấy bờ vai gầy guộc của cô gái trẻ, nghĩ đến hơi ấm vô tận mà cô dựa trên vai anh ngày hôm đó, cố chấp in dấu một thứ gì đó bất thường vào một ngày bình thường đó.

Anh không nói được lời từ chối: "Được... chúng ta cùng đi."

6

Sau khi hứa sẽ đưa cô đi cùng, Chu Tiếp đã quyết định xong ngày khởi hành, mua vé cho cô và đồng ý họ sẽ gặp nhau ở nhà ga vào sáng hôm đó rồi cùng nhau lên đường rời khỏi đây.

Khi ngày chạy trốn đang đến gần, mọi thứ ban đầu vốn ghê tởm dường như đều trở nên có ý nghĩa, mặc dù ý nghĩa duy nhất là chứng minh rằng cô đã sống trong đau khổ khi ở đây.

Thanh Diên không còn cãi nhau với Từ Mậu Quốc nữa, và cô chịu đựng mọi thứ mà ông kén chọn. Cô đang ủ một bức thư dài trong pháo đài của mình và muốn giao nó cho Từ Mậu Quốc, đồng thời muốn bản thân có trách nhiệm hơn.

Đêm trước ngày khởi hành, Thanh Diên thức cả đêm, lôi vali giấu dưới gầm giường ra, năm giờ sáng mới ra ngoài, cố gắng không gây ra tiếng động dù chỉ là nhỏ nhất .

Khi cô đi xuống cầu thang, cô thấy đèn trong phòng âm nhạc đối diện đã tắt, đoán chắc là Chu Tiếp đã đến nhà ga xe lửa để đợi cô.

Cô phấn khích suốt đường đi, nhìn bầu trời xanh thẫm ở quảng trường nhà ga, cô tưởng tượng rằng trong vài giờ nữa, cô sẽ đến thành phố vô danh ở phía bắc dưới ánh mặt trời mọc, nơi đây hẳn sẽ có gió mát, và tuyết trắng bao phủ.

Bầu trời sáng lên từng phút một, nhưng Chu Tiếp vẫn chưa đến. Thanh Diên có chút bối rối, sau đó định gọi cho anh, nhưng số điện thoại không liên lạc được.

Nếu cô dành dù chỉ một phút để nghĩ về Chu Tiếp khi cô mơ mộng về cuộc sống tương lai của mình, cô sẽ thấy rằng nó lộ ra đầy sơ hở, chẳng hạn như làm thế nào anh có thể mua vé cho cô mà không cần biết số ID của cô, sống gần nhà nhau như vậy, tại sao họ phải gặp nhau ở nhà ga.

Thanh Diên dần dần nhận ra khả năng này, nhưng vẫn không thể tin được, cô nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ trước tòa nhà, kim phút đang từng chút một tiến đến giờ khởi hành. Cô vẫn chờ đợi, với hy vọng mong manh rằng "anh nhất định sẽ xuất hiện".

Mặt trời đã lên cao.

Thanh Diên kéo vali về nhà và xé nát bức thư dài chưa được mở trên bàn ăn.

Cô nghĩ đến buổi sáng xa xăm đã lâu lắm rồi, khi cô được ai đó ôm chặt, rời khỏi chiếc giường trắng. Cô nhìn tấm khăn trắng dần dần che đi khuôn mặt tĩnh lặng, trong lòng vẫn còn một tia hi vọng mong manh. Nhưng cô biết câu chuyện đó đã khép lại.

7

Đó có lẽ là nửa năm dài nhất mà Thanh Diên từng sống.

Khi đến tháng 12, cô nhận được một lá thư từ Bắc Kinh, với thông tin địa chỉ của người gửi được giấu kín. Trong thư, Chu Tiếp đã xin lỗi vì sự phản bội của mình, thú nhận rằng anh quá hèn nhát khi vô tình cướp đi hi vọng sống của người khác. Cuối cùng anh nói: "A Thanh, anh chúc em mọi điều tốt lành." Một tấm ảnh được đính kèm với bức thư, đó là tuyết ở Bắc Kinh.

Đối với Thanh Diên, chỉ có một con đường duy nhất là đến Bắc Kinh. Cô  quét sạch MP3, bán những cuốn sách ngoại khóa chất đống trên bàn từng bảng Anh và đốt những bài thơ cô từng viết.

Cô đặt ước mơ tưởng chừng như không thể chạm tới ấy một cách uy nghi vào góc bàn, dành từng phút từng giây để thực hiện nó. Cho dù có hận anh, cô cũng sẽ gặp lại Chu Tiếp, mặt đối mặt với anh, để anh viết từng chữ từng chữ trong thư viết lên mặt cô, để cô có thể hoàn toàn yên tâm.

Tuy nhiên, những năm tháng bị bỏ rơi không dễ được đền đáp, Thanh Diên đã làm việc rất chăm chỉ, cố gắng và cô chỉ còn cách Bắc Kinh một bước nữa thôi.

Tại trường đại học, cô học ở một thành phố cách xa Bắc Kinh và Nam Thành, cô đang học một chuyên ngành không liên quan gì đến văn học. Cô vẫn là một kẻ cô độc, đam mê thư viện trường và rạp chiếu phim bán nữa giá vào ngày thứ ba.

Sau đó, cô gặp Thẩm Kính Hàn.

Thẩm Kính Hàn là kiểu người không thích lãng mạn, nhưng anh ấy luôn bình tĩnh và luôn khiến mọi người cảm thấy thoải mái, vui vẻ. Anh ấy đã thổ lộ tình yêu của mình từ rất sớm, nhưng Thanh Diên chưa bao giờ hứa hẹn rõ ràng.

Vào năm Thanh Diên tốt nghiệp đại học, Chu Tiếp và ban nhạc Di Đông do các thành viên mới thành lập đã đến thành phố của cô để tổ chức một buổi hòa nhạc.

Mùa hè năm đó nóng như lửa đốt, Thanh Diên lẫn vào trong đám đông, nhìn dưới ánh đèn nhấp nháy, Chu Tiếp đã biến thành một bộ dạng xa lạ đối với chính mình. Anh không còn e ngại khi đứng trên sân khấu và đứng trước hàng ngàn ánh mắt của khán giả, điều duy nhất không thay đổi chính là giọng hát lay động lòng người.

Vào cuối buổi hòa nhạc, Thanh Diên tình cờ gặp Phương Trình ở bến xe buýt, người mà cô đã không gặp trong nhiều năm. Phương Trình đã lên chức ba, trong một lần đi công tác tình cờ gặp Chu Tiếp đang biểu diễn nên anh ta quyết định đến xem.

Thanh Diên nói về một số kỉ niệm trong quá khứ với Phương Trình và hỏi anh ta: "Anh không vào hậu trường để tìm anh ấy sao?"

"Không cần, chỉ cần xem cậu ấy phát triển tốt là được."

"Tại sao anh không đến Bắc Kinh cùng với anh ấy?"

"Linh hồn của ban nhạc bọn anh là Chu Tiếp. Bọn anh không quá tài năng, và bọn anh cũng không mê âm nhạc như Chu Tiếp. Khi đó, anh không thể lập được bất cứ thành tích nào, trái tim của anh cũng từ bỏ rồi. Anh nghe nói rằng ai đó đã thuê Chu Tiếp đến Bắc Kinh để phát triển. Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm vì điều đó tốt cho Chu Tiếp."

Thanh Diên im lặng.

"Còn em thì sao? Em với Chu Tiếp có còn liên lạc không?"

Thanh Diên không nói nên lời: "Em. . . "

Trong ánh mắt Phương Trình tràn ngập ý tứ sâu xa của "người từng trải": "Anh hiểu rồi, dù sao lúc đó em còn quá nhỏ, chịu không nổi loại áp lực này."

Thanh Diên cũng không quá quan trọng chuyện đó, cô luôn rất tin tưởng anh, nhưng anh lại lừa cô đến giây phút cuối cùng: "Thật sao? Anh ấy thật sự cảm thấy áp lực sao?"

"Đương nhiên, ngày đó ba em tới gặp Chu Tiếp, sau đó còn kéo anh đi uống rượu cả đêm… "

Thanh Diên sửng sốt: "... Cái gì?"

8

Thanh Diên đã cố gắng làm cho cuộc cãi vã cuối cùng với Từ Mậu Quốc trở nên bi thảm hơn, nhưng hiện trường thực sự chỉ là một cuộc thẩm vấn một phía. Bởi vì sự thật quá rõ ràng, nếu Từ Mậu Quốc không tiếp cận Chu Tiếp, Chu Tiếp sẽ không rời đi dứt khoát như vậy.

Cô nghĩ đến buổi sáng hôm đó lúc cô đang đợi bình minh ở nhà ga, khi một đoàn hành khách đi ngang qua cô, có một đứa trẻ đã thả quả bóng bay của mình trước khi bước vào nhà ga, nó trông thật đỏ rực trên bầu trời xám xịt.

Chiều mưa hôm ấy, nhìn tấm vải lụa bị gió mạnh thổi bay, cuốn vào cửa sổ một căn nhà nào đó, cô nằm trên lan can ban công mà bật khóc rất to.

Với tâm trạng tuyệt vọng như vậy, cô khép lại câu chuyện của mình bằng cách đưa ra quyết định.

Kết thúc cuộc cãi vã, Thanh Diên nói với Từ Mậu Quốc: "Sống với thứ rác rưởi như ông, cái chết của mẹ tôi chính là một sự giải thoát." Đây có lẽ là lời độc ác nhất mà cô từng nói.

Sau đó, Thanh Diên tốt nghiệp và đến làm việc ở một thành phố khác với Thẩm Kính Hàn, và không bao giờ trở lại Nam Thành nữa.

Trước khi ở bên Thẩm Kính Hàn, Thanh Diên đã nói với anh ấy, mặc dù anh thích em, nhưng có lẽ cả đời này em cũng không thể yêu anh như anh yêu em được, nếu anh chấp nhận, thì em sẽ đồng ý.

Thẩm Kính Hàn hỏi cô: "Bởi vì trong lòng em có người khác sao?"

Thanh Diên lắc đầu.

Chỉ vì cô luôn nghĩ đến sự phản bội trước khi nghĩ đến tình yêu.

9

Sau nhiều năm vắng bóng, buổi hòa nhạc của Chu Tiếp ở Nam Thành rất lớn và địa điểm có tới 10.000 người. Vị trí của Thanh Diên không xa cũng không gần, xung quanh cô toàn là tiếng hoan hô, dường như trở lại buổi chiều hôm đó trên bãi cỏ, hôm nay cô ngồi trong đám đông, nhưng lại cảm giác lại được sự cô đơn đã mất từ lâu.

Sau giờ nghỉ giải lao, ánh đèn trong nhà thi đấu đột nhiên tối đi, ánh đèn ở giữa sân khấu chiếu vào Chu Tiếp, anh đang ôm một cây đàn guitar, đôi mắt u ám vẫn thờ ơ với thế giới.

Giọng nói trầm ấm của anh cất lên từ những chiếc loa xung quanh: "Tại buổi hòa nhạc hôm nay, tôi sẽ phát hành một ca khúc mới mang tên là 'A Thanh'."

Thanh Diên sửng sốt.

Giọng nói của Chu Tiếp như biến thành cơn gió từ bốn phương tám hướng, bao quanh cô chặt chẽ, giống như một cái ôm mà họ chưa từng có trước đây. Cô nghĩ đến những lúc nép mình trong góc nghe Chu Tiếp đánh đàn, hai chiếc cốc tựa vào nhau, dường như cô đã từng dựa vào vai anh, mơ mộng vui vẻ trong đêm náo động.

Nửa đêm, tòa chung cư yên tĩnh, Thanh Diên từ trong túi xách tìm chìa khóa nhà.

Không có ai trong nhà, cô bật đèn lên. Căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, vài tấm màn màu trắng còn sót lại được kéo ra và đặt trên bàn ăn.

Trên bàn có một chồng thư thật dày, Thanh Diên đặt hành lý xuống, cầm lên đọc. Giấy viết thư đã ố vàng, nhưng nét viết của bút vẫn còn rõ. Nó là của Từ Mậu Quốc viết cho mẹ Thanh Diên từ nhiều năm trước, mỗi mùa bài thơ đều chứa đầy tình cảm lãng mạn.

Đúng, Từ Mậu Quốc thậm chí còn làm thơ.

Thanh Diên ngồi trên ghế và đọc từng bài một, thời gian đột nhiên trôi đi rất nhanh.

Ba người họ đã đi chơi với nhau, một thời gian dài trước đây. Cỏ dại nhấp nhô, gió thổi qua làn cỏ, mẹ cô đọc cho cô nghe một bài thơ khá khó hiểu, nhưng cô lại ngủ thiếp đi trong lòng của Từ Mậu Quốc.

Có tiếng mở cửa.

Thanh Diên không có thời gian để đặt những lá thư đó xuống, ngay khi cô mở cửa, cô và Từ Mậu Quốc nhìn vào mắt nhau, chỉ có sự im lặng khó xử.

Cô phát hiện ra rằng ba mình đã thực sự già đi, hai bên thái dương xám xịt và khuôn mặt gầy đi rất nhiều. Ông mặc một chiếc áo khoác sạch sẽ, dưới ánh đèn có thể nhìn thấy những sợi lông tơ đã được giặt rất nhiều lần trên mặt vải.

"Con ăn tối chưa? Để ba nấu cho con bát mì nhé?"

Thanh Diên nói không cần, Từ Mậu Quốc vẫn vào bếp. Tiếng bật đèn vang lên, Thanh Diên ngồi một lúc rồi đi vào phòng bếp.

Từ Mậu Quốc nhìn ngọn lửa, nước trong nồi trên bếp sắp sôi.

Thanh Diên đứng ở cửa phòng bếp, nhìn bóng dáng của Từ Mậu Quốc dưới ngọn đèn: "Hôm nay con biết được một chuyện."

Tại địa điểm có hàng chục nghìn người, Chu Tiếp đã kể câu chuyện về việc anh tạo ra ca khúc "A Thanh". Đêm đó, Từ Mậu Quốc, người biết tung tích của con gái mình, đã đến gặp Chu Tiếp, nhưng ông không can thiệp mà hy vọng rằng Chu Tiếp sẽ đợi ít nhất một năm nữa, cho đến đó khi Thanh Diên đỗ đại học, sẽ đi cùng anh.

"Con bé rất ghét tôi. Tôi biết tính cách của con bé. Bắt buộc tôi phải ngăn cản con bé. Nhưng con bé vẫn còn quá trẻ, không học đại học sẽ ra sao đây, con bé sẽ không thể bước ra ngoài xã hội dù chỉ một tấc." Từ Mậu Quốc nói.

Chu Tiếp cũng không thể phụ lòng sự quan tâm của một người ba, biết mình không thể đảm đương được tương lai của Thanh Diên, vì vậy anh chỉ có thể chọn ra đi mà không nói lời từ biệt.

Bài hát "A Thanh" vang lên, nước mắt bị cô lau đi rồi lại nhanh chóng trào ra. Những sự căm hận này có ý nghĩa sao? Cô không thể nói. Sau ngần ấy thời gian kể từ năm mười bảy tuổi, cô không còn ở trong sương mù nữa, nhưng cô cũng không biết mình đang ở đâu cả.

Từ Thanh Diên ở nhà ăn xong một bát mì, ở lại thêm một đêm, sáng hôm sau lên xe rời đi. Cô đã để lại Từ Mậu Quốc một tờ ghi chú, trên đó có ghi địa chỉ hiện tại của mình.

Tại nhà ga, Thanh Diên gặp lại Thẩm Kính Hàn, người đã đến đón cô. Thẩm Kính Hàn lái xe và hỏi cô buổi hòa nhạc diễn ra như thế nào.

Thanh Diên trực tiếp vạch trần sự giả tạo của anh ấy: "Ba em đưa vé cho anh à?"

Thẩm Kính Hàn cười: "Ừ."

"Thẩm Kính Hàn, để em kể cho anh nghe một câu chuyện, và sau đó…"

"Sau đó?"

Thanh Diên lấy chiếc nhẫn đã được tặng cho cô từ lâu ở trong túi xách, duỗi ngón tay và đeo nó vào.

Cô nhìn ánh mắt kinh ngạc của Thẩm Kính Hàn: "Sau đó thì cho ba em và ba mẹ anh gặp nhau, rồi cùng ăn cơm thôi."

Ánh nắng giữa trưa chiếu qua cửa kính ô tô, sưởi ấm cơ thể cô. Cô nghĩ về những ngày thơ ấu khi không thể quay trở lại được nữa, nhảy nhót trên sàn bằng đôi chân trần.

Cơn gió thổi tung tấm rèm lụa trắng, xuyên qua thế giới của cô, rồi vụt tắt trong nháy mắt.

Chương kế tiếp