Trở Về 1988

Chương 187: Bà Chiêm
Ngô Sương nghiêm túc lắng nghe nhưng Mễ Dương cũng không thể đưa ra ý kiến gì nhiều, chỉ có thể trấn an cô ấy, nói: “Không sao đâu, cô không cần quá lo lắng, tôi thấy con người anh Chiêm rất tốt, người nhà anh ta nhất định cũng sẽ không khó để ở chung.”

Ngô Sương gật gật đầu, nét mặt cũng thả lỏng hơn một chút.

Buổi tối Chiêm Vanh không mời nhiều người lắm nhưng vẫn có không ít người tới vì danh tiếng của anh ta. Chiêm Vanh ở sảnh lớn tiếp khách, chỉ để lại một phòng khách nhỏ để bà cụ và người nhà cùng hàn huyên vài câu.

Bà cụ Chiêm đại khái tầm khoảng bảy mươi tuổi, đầu tóc trắng cọng tóc cong cong, mặc một bộ sườn xám màu đỏ tía bằng nhung, trên người chỉ đeo trang sức đơn giản bằng trâu châu. Khí chất của bà ta rất tốt, xem ra lúc còn trẻ cũng là một người đẹp nổi tiếng, ngồi ở đằng kia nói chuyện phiếm với con gái của Chiêm Vanh, trên mặt còn mang theo ý cười.

Lúc Chiêm Vanh dẫn Ngô Sương đi vào, bà cụ đang cười cười nói nói với người bên cạnh, bà ta thấy Ngô Sương thì nở một nụ cười tươi trước, giọng nói từ ái: “Tới rồi? Mau ngồi xuống nghỉ ngơi một chút. Ta đã nói với nó không cần mời nhiều người như thế nhưng đứa nhỏ này không chịu nghe.”

Ngô Sương hơi khẩn trương, ngồi lại gần chỗ của bà cụ Chiêm.

Chiêm Vanh cười nói: “Bọn họ nghe nói mẹ tới nên đều phải tới thăm mẹ, con có cản cũng không cản được. Những người bên ngoài đó không có quan hệ gì với con, đa phần đều là bạn bè của anh và chị cả.”

Bà cụ Chiêm lắc đầu cười nói: “Con được tiện nghi còn khoe mẽ, anh chị con mời người ta tới còn không phải muốn giúp đỡ con sao.”

Ngô Sương ngồi bên cạnh không mở miệng, cô ấy có nghe Chiêm Vanh nói qua, bà cụ Chiêm này cả đời không có con cái, nhận nuôi vài đứa trẻ mồ côi, hơn nữa còn bồi dưỡng bọn họ thành tài, thành ra tuổi tác giữa mỗi người chênh nhau rất nhiều, trong số họ Chiêm Vanh xem như tương đối nhỏ tuổi.

Chiêm Vanh ngồi bên cạnh nói chuyện phiếm với bà ta, mặt ngập tràn vẻ tươi cười, không phải mẹ ruột con đẻ nhưng lại thân thiết hơn cả ruột thịt.

Ngoài cửa có người gõ hai tiếng, sau đó gấp gáp không đợi được, trực tiếp mở cửa đi vào. Lần này đi vào là một người đàn ông trẻ tuổi người nước ngoài, tóc vàng, mắt xanh, cậu ta nhìn thấy bà cụ Chiêm thì mắt sáng rực hết cả lên, vô cùng nôn nóng, giống như con chó nhỏ đang muốn khoe món đồ chơi, chạy vọt lại, thân thiết nói: “Mẹ, mẹ mau xem này, xem con tìm được cái gì rồi! Quả nhiên vẫn là phải tự mình đi tìm một chuyến mới yên tâm được, không phải mẹ vẫn luôn muốn cái áp phích kia sao, là cái này phải không? À, trên đó còn có ảnh chụp của mẹ và những người bạn khác!”

Cậu ta đi tới rất nhanh, trong mắt ngoại trừ bà cụ thì chẳng kịp nhìn thấy ai cả, đưa lên hai cái poster mà vất vả lắm mình mới tìm được giống như đang hiến của báu, đắc ý nói: “Con còn cố ý tìm người tu sửa lại đấy, tay nghề của người thợ thủ công kia vô cùng tốt!”

Bà cụ Chiêm nhận lấy cũng không vội vàng xem, trước tiên trách nhẹ cậu ta: “Chiêm Nghị, con cứ hấp tấp như thế, mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, phải ổn trọng một chút, đừng để người khác chê cười? Mau tới chào hỏi đi, đây là…”

Bà cụ còn chưa nói xong Ngô Sương đã khẩn trương giơ tay mình ra trước, cô ấy đứng lên, vươn tay ra nói: “Ngô Sương, tôi gọi là Ngô Sương.”

Cái người được gọi bằng cái tên Trung Quốc, cậu con trai tóc vàng một chữ tiếng Trung cũng không nói giống như trộm đánh giá cô ấy từ trên xuống dưới rồi lại nhìn bà cụ.

Bà cụ Chiêm cười nói: “Là bạn gái của anh Vanh con.”

Cậu con trai tóc vàng lập tức tươi cười rạng rỡ, bắt tay Ngô Sương một cái, thân thiết nói: “Chào chị dâu.”

Ngô Sương bị cậu ta kêu như thế mặt nóng lên, đồng thời cũng bị phần nhiệt tình này làm lây nhiễm, không câu nệ giống như lúc mới đầu, cô ấy cũng cười một chút.

Cậu trai người nước ngoài chào hỏi qua lại, rồi lại chờ mong nhìn qua phía bà cụ. Cậu ta là đứa trẻ nhỏ tuổi nhất được nhận nuôi trong nhà, so về tuổi thì thậm chí có thể gọi bà cụ Chiêm một tiếng bà nội, nhưng từ nhỏ cậu ta đã nghe các anh các chị khác gọi bà ta là “mẹ”, trong lòng vô cùng hâm mộ, thế nên vị này cũng khóc lóc náo loạn muốn gọi giống thế, bà cụ Chiêm cũng tùy cậu ta muốn gọi thế nào thì gọi. Cậu ta ở bên cạnh bà cụ lâu nhất, tình cảm cũng sâu nhất, bình thường bà cụ chẳng có sở thích gì đặc biệt, chỉ thích sưu tầm một ít đồ cũ trong quá khứ ở vườn lê, những đứa nhỏ này đều ghi nhớ trong lòng, có thời gian sẽ giúp bà cụ tìm một ít, trong đó Chiêm Nghị là người cần mẫn đi tìm nhất.

Bà cụ Chiêm lấy kính mắt thủy tinh đeo ở trước ngực mang lên sống mũi, mở ra tấm áp phích trông có vẻ đã bị ố vàng kia, nó đã được xử lý qua, sạch sẽ, trên trang giấy có chút giòn do đã nhiều năm, nhưng góc áp phích đều đã được sửa chữa thỏa đáng, vài dấu vết dơ bẩn cũng đã được rửa sạch sẽ, hơn nữa xem ra nó cũng đã được tỉ mỉ xử lý khử độc, vô cùng cẩn thận.

Đó là một tấm áp phích tuyên truyền cho buổi diễn tháng giêng của gánh hát, tuy rằng chỉ là một buổi biểu diễn đơn đơn giản, nhưng bà cụ Chiêm vẫn rất nghiêm túc nhìn thật lâu. Từ danh sách diễn viên biểu diễn, cho tới ánh đèn, bối cảnh, đạo cụ và trang phục, tên của các nhân viên công tác hậu trường, bà ta chậm rãi xem từng chữ từng chữ một, đặc biệt là hình ảnh trắng đen đơn giản của sân khấu, bà ta dùng ngón tay mơn trớn tấm áp phích, ánh mắt nhìn nó giống như có nhìn xuyên qua tờ giấy này mà thấy được thời điểm quá khứ.

“Không nghĩ tới còn có thể tìm được cái này.” Bà cụ Chiêm nhìn kỹ thời gian: “Tháng ba năm một nghìn chín trăm năm mươi sáu, mẹ còn nhớ rõ vở diễn này, là buổi biểu diễn chuyên đề được ủy ban nhân dân chủ trì, mới gánh hát qua biểu diễn.”

Cậu trai người nước ngoài rất vui vẻ hỏi: “Mẹ, mẹ cũng đi sao?”

Bà cụ Chiêm gật gật đầu, ánh mắt vẫn dính vào trên tấm áp phích: “Đi chứ, mọi người đều đi cả.”

Cậu trai người nước ngoài lại khoe khoang với Ngô Sương: “Trước kia mẹ tôi là diễn viên của đoàn kịch, đứng thứ nhất, vô cùng giỏi. Cô xem có phải dáng người của mẹ bây giờ vẫn còn duy trì rất tốt không?”

Ngô Sương vội vàng gật đầu: “Đúng, khí chất vô cùng tốt.”

Bà cụ Chiêm ngẩng đầu cười nói: “Cháu đừng nghe nó nói bậy, nó còn chưa chính thức xem qua một vở tuồng nào, trước kia ta cũng chỉ ca tầm hai năm mà thôi.”

Ngô Sương nói: “Giọng ngài rất tốt, hát lên chắc chắn cũng dễ nghe.”

Bà cụ Chiêm nói: “Đoàn kịch có một người là bé Quế Chi, giọng của bà ấy mới khiến người ta trầm trồ khen ngợi. Người đóng vai nam trung niên của hí khúc đều có thể hát, sau này giai điệu trở nên cao hơn, cha ta, ồ, cũng chính là đoàn trưởng của đoàn kịch cố ý dạy bà ấy hát Đào, giọng của bà ấy phải trực tiếp nghe thấy một lần thì mới biết cái gì gọi là ba tháng không biết tới vị thịt.”

Tầm mắt Ngô Sương liếc mắt nhìn áp phích một cái, kinh ngạc hỏi: “Ngài và sư phụ Kim là?”

“Đó là cha ta, có lẽ cháu sẽ nghe tới tên của ông nội và ông ngoại ta nhiều hơn một chút.” Biểu tình bà cụ Chiêm thản nhiên, nói với cô ấy tên của vài người.

Trông đầu Ngô Sương hiện lên tên của một sư phụ kinh kịch đạt tầm quốc bảo, khóe miệng cô ấy vì kinh ngạc mà nhếch lên, sau đó bắt đầu cảm thấy lo lắng. Lúc trước cô ấy vì tìm kiếm tư liệu sống cho một bộ trang sức mà cố ý xem qua những quyển sách có liên quan tới kinh kịch, mặc dù chỉ là sách nhưng nhất định không qua được gánh hát của nhà họ Kim, lúc trước cuộc viếng thăm hữu nghị của hai nước, nghệ thuật gia nhà họ Kim là nhóm đầu tiên đi cùng, vào niên đại đó đúng là chấn động một thời.

Đến nỗi sau đó, trong cuộc vận động văn hóa diễn ra vào năm bảy mươi sáu, rất nhiều nhà nghệ thuật có tuổi đều phải chịu nhiều đau khổ.

Dáng vẻ bà cụ Chiêm đoan trang, nhưng sau khi Ngô Sương cẩn thận quan sát, lúc này mới phát hiện ra bà ta đang ngồi trên xe lăn, dùng một cái che mỏng che trên đầu gối, eo lưng bà ta thẳng tắp, bất kỳ lúc nào cũng chưa từng lộ ra vẻ mệt mỏi. Ngô Sương rũ mắt nhìn xuống, không hỏi gì thêm, nhưng tầm mắt lại nhịn không được mà nhìn thoáng qua một góc xe lăn, trong lòng thầm thở dài một tiếng.

Bà cụ Chiêm không chú ý tới ánh mắt của cô ấy, bà ta đang khích lệ đứa con nhỏ bên cạnh: “Tấm áp phích này trông thật tốt, đã cất giữ hơn nửa thế kỷ rồi. Mẹ nhớ rõ khi đó một phiếu tốn tới một đồng tám hào, không giống như bây giờ, lúc ấy một túi bánh nướng, bánh quẩy mới hết có một hào thôi, thế đã đủ ăn no bụng rồi.” Ngón tay bà ta mơn trớn trên tấm áp phích, cười nói: “Có thể tới xem một vở kịch thật sự là xa xỉ, có điều một phiếu vào cửa vẫn khó kiếm như cũ, rốt cuộc số chỗ trên sân cũng có hạn, làm gì có những sân khấu thật lớn giống như hiện tại chứ. Mẹ nhớ rõ lúc đó đàn anh của mẹ có một người bạn, vì có thể mua được một phiếu xem mà biện pháp nào có thể cũng dùng hết, cuối cùng còn học đàn tam, chạy tới chỗ mẹ giúp đỡ, giúp đỡ miễn phí, chỉ cần có thể để người đó ngồi ở một bên nghe diễn là tốt rồi. Ha ha, nhoáng lên một cái mà đã vài chục năm trôi qua rồi.”

Cậu trai tóc vàng lập tức chân chó nói: “Nhưng mẹ vẫn trẻ tuổi xinh đẹp như cũ.”

Bà cụ Chiêm bị cậu ta chọc cười, nhè nhẹ vỗ cánh tay cậu ta một chút: “Đã bao lớn rồi, con nói bừa cái gì chứ. Mẹ là nhớ những người bạn khi xưa đó, cũng không biết bây giờ bọn họ sống có tốt không.”

Chiêm Vanh nói: “Lần này mẹ về ở đây lâu dài, con và mẹ cùng nhau tìm xem, cứ chậm rãi tìm kiểu gì cũng có thể hỏi thăm được.”

Cậu trai người nước ngoài cũng gật gật đầu theo: “Đúng, đúng, lần này lúc con đem sách tới Dị Tam Đường sửa chữa, nhìn thấy ở đó còn có người cầm một quyển sách hý kịch tên có một chữ…”

Bà cụ Chiêm bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn cậu ta, vội vàng nắm chặt cánh tay cậu ta hỏi: “Con nói cái gì?”

“Dạ? Con nói một quyển sách hý kịch tên có một chữ…”

“Không phải, Dị Tam Đường… Dị Tam Đường còn mở cửa sao? Còn có người ở đó sao?” Bà cụ Chiêm nhanh chóng hỏi lại: “Sao lại thế, sao trước kia Chiêm Vanh không nói qua cái này với mẹ?”

Chiêm Vanh vội vàng nói: “Đó là một cửa tiệm mới mở, con còn chưa kịp đi hỏi. Mẹ đừng nôn nóng, Sương Sương quen biết với cậu chủ nhỏ của cửa tiệm này.”

Ngô Sương cũng nói: “Đúng vậy, cậu ấy gọi là Mễ Dương, ngài tìm cậu ấy có chuyện gì sao? Hôm nay cậu ấy cũng có tới đây.”

Bà cụ Chiêm cứ nhắc mãi cái họ kia, bỗng nhiên bà ta cười nói: “Đúng đúng, Mễ Hồng, con trai của ông ấy không phải họ Mễ sao!” Bà ta ngẩng đầu lên, ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía Ngô Sương và Chiêm Vanh: “Cháu nói Mễ Dương cũng tới đây sao, thật đúng là quá tốt mà, mau mời cậu ấy vào đây, ta có vài lời muốn nói. Đừng dọa đứa nhỏ, cháu cứ nói là có người năm xưa về quê, muốn nói ít việc nhà với cậu ấy, nói lên nữa ta và người nhà của đứa nhỏ này chính là quan hệ bạn bè thân thiết đấy!”

Chiêm Vanh vâng dạ một tiếng rồi cùng Ngô Sương cùng nhau ra ngoài tìm người.

Ngô Sương đi theo bên cạnh anh ta, lúc ra khỏi phòng nhịp tim vẫn đập nhanh giống như bồn chồn vậy, cô ấy nhỏ giọng hỏi một chút vấn đề đang nghi ngờ lúc nãy: “Anh Chiêm, sao bà cụ lại không phải họ Kim?”

Chiêm Vanh im lặng một lúc rồi thở dài nói: “Trong này có chút nguyên nhân, mẹ cũng không muốn nói nhiều tới chuyện này, bọn anh cũng không muốn làm mẹ thương tâm.”

Ngô Sương vội vàng nói: “Thật xin lỗi.”

Chiêm Vanh xoa nhẹ đầu cô ấy, cười nói: “Em xin lỗi làm gì chứ, cái này đâu có liên quan gì tới em.”

Ngô Sương vẫn còn đang ảo não: “Em không biết mấy cái này, nên mới tùy tiện mở miệng hỏi…”

Chiêm Vanh nói: “Là do anh cố ý không nói với em, cũng không phải là ký ức vui vẻ gì. Thời gian trôi qua lâu rồi, cái gì cũng sẽ chậm rãi tốt lên thôi.”

Ngô Sương gật gật đầu.

Bọn họ đi tìm một lúc, Chiêm Vanh gặp một ông anh, lúc nãy Chiêm Vanh cố ý giới thiệu Bạch Lạc Xuyên cho đối phương quen biết, nhưng lúc này lại chỉ còn có một mình ông anh này đứng ở đó. Anh ta thấy Chiêm Vanh cũng hơi kinh ngạc, nói: “Bạch Lạc Xuyên hả? Cậu ta và người cậu ta dẫn tới cùng nhau đi rồi, hình như là có chút việc nên phải về nhà.”

Chiêm Vanh tới chậm một bước, ở bên kia Ngô Sương đã gọi điện thoại cho Mễ Dương, đáp án nhận được cũng giống như thế, giọng điệu Mễ Dương hơi áy náy nói: “Ngại quá, trong nhà có chút việc, tôi nôn nóng nên về nhà một chuyến, lần sau chúng tôi làm chủ mời cô ăn cơm.”

Ngô Sương hơi khó xử nhìn Chiêm Vanh, lại hỏi: “À, là vậy sao, thật ra mẹ của anh Chiêm muốn làm quen với cậu một chút.”

Mễ Dương: “Hả?”

Ngô Sương nói: “Hình như bà ấy và ông nội cậu có quen biết, tôi cũng không nói rõ được, cậu chờ một chút nhé.” Cô ấy đưa điện thoại cho Chiêm Vanh, sau khi nghe Chiêm Vanh giải thích một chút, Mễ Dương nghe thấy câu chuyện cũng cảm thấy rất kỳ diệu. Dưới sự thỉnh cầu lưu số điện thoại mình lại của Chiêm Vanh, cậu cười nói: “Hóa ra là bạn cũ của ông nội bà nội, tôi cũng nên gọi một tiếng bà rồi. Vậy phải làm phiền anh thay tôi hỏi thăm nhé, chờ sau này có cơ hội gặp mặt, tôi nhất định sẽ tâm sự với bà cụ nhiều một chút.”

Chiêm Vanh khách khí nói: “Nào có, là chúng tôi quấy rầy sự thanh tĩnh của cậu.”

Bọn họ nói thêm vài câu rồi cúp máy, Chiêm Vanh quay lại giải thích một chút ngọn nguồn câu chuyện với bà cụ Chiêm. Vẻ mặt bà cụ Chiêm có chút thất vọng, nhưng vẫn gật gật đầu nói: “Không sao cả, ngày mai mẹ tự mình qua đó thăm cậu ấy, cửa tiệm Dị Tam Đường kia mở ở chỗ nào, vẫn còn ở ngay cạnh xưởng Lưu Ly sao?”

Ngô Sương đã đi qua đó rất nhiều lần nên vô cùng quen thuộc, gật đầu nói: “Đúng vậy, cháu biết địa chỉ, để cháu viết cho ngài.”

Cô ấy viết địa chỉ xuống, lại mở bản đồ cho bà cụ Chiêm xem, bà cụ nhìn một lúc rồi cười nói: “Ta còn đang nghĩ xem đó là chỗ nào, hóa ra vẫn là ở chỗ cũ trước kia. Đường xá ở thủ đô đều đã được sửa lại nhìn không quen, có điều mảnh đất kia ta rất quen thuộc, ngày mai mang ta đi một chút, vừa đúng lúc xem một chút.”

Chương kế tiếp