Trở Về 1988

Chương 188: Kết thúc truyện
Ngày hôm sau bà cụ Chiêm nôn nóng ngồi xe tới Dị Tam Đường

Dọc theo đường đi bà ta đều nghiêm túc nhìn phong cảnh và đường phố vừa quen thuộc cũng thật xa lạ, cảm khái mà nhắc mãi: “Không giống nhau, chẳng giống trước kia chút nào hết.”

Chiêm Vanh và cậu trai người nước ngoài cùng bà ta đi ra ngoài, nghe thấy bà ta nói như vậy thì cố ý chạy chậm một chút để bà cụ có thể nhìn ngắm nhiều hơn. Nhưng khi xe đi chậm lại, bà cụ lại không chờ được hối thúc bọn họ nhanh nhanh đi tới Dị Tam Đường, tâm tư ngắm cảnh cũng bay mất.

Khu vực quanh Dị Tam Đường đều là ngõ nhỏ hẹp, xe không đi vào được, hai anh em Chiêm Vanh một người lấy xe lăn, một người khác khom lưng ôm mẹ mình ra khỏi xe hơi, cẩn thận bế bà ta ngồi lên xe lăn. Đầu gối của bà cụ hoàn toàn không cử động được, mà bản thân bà ta cũng rất để ý tới điều này, dùng một cái chăn mỏng che lên đôi chân quá mức khẳng khiu của mình, duy trì thể diện của bản thân.

Chiêm Vanh đẩy xe lăn đi tới, bà cụ Chiêm nhìn bảng hiệu Dị Tam Đường ở trên cửa tiệm thì nở nụ cười tươi, nhưng tới khi bọn họ đi vào trong mới phát hiện ra đám người bọn họ tới trễ rồi.

Người làm trong tiệm nói: “Cậu chủ nhỏ có một số việc nên về nhà rồi, nếu các vị muốn sửa sách cứ để sách lại đây là được, sau đó đăng ký thông tin một chút, trong vòng nửa tháng cửa tiệm có thể sửa xong.”

Chiêm Vanh kinh ngạc một lúc rồi hỏi: “Về nhà? Nhà cậu ấy không phải ở đây sao?”

Nếu là những nhân viên khác có khi cũng không biết, nhưng vừa đúng lúc người ở lại trông tiệm là Phù Kỳ Sinh cho nên biết nhiều hơn người khác một chút, em ấy lắc đầu nói: “Không phải, là về quê rồi.”

Bà cụ Chiêm và cậu trai người nước ngoài đều hỏi: “Quê quán cậu ấy ở chỗ nào?”

Phù Kỳ Sinh không trả lời, em ấy đứng ở đó ngẩng đầu nhìn đối phương, bắt đầu cảnh giác bọn họ.

“Có phải cậu không nhớ rõ tôi không? Lần trước tôi còn đưa sách tới tiệm này sửa, cậu chủ của tiệm này còn giúp tôi sửa cả một buổi trưa đấy…”

Chiêm Vanh nắm lấy bả vai em trai, cười nói: “Đừng hiểu lầm, chúng tôi có quen với Mễ Dương, lại đúng lúc mẹ tôi và người lớn trong mà Mễ Dương là người quen cũ, rất muốn gặp lại những người bạn bè cũ, cho nên mới sáng sớm đã nóng vội tìm tới đây.”

Ngô Sương cũng nói: “Đúng là như vậy, hôm qua tôi còn gọi điện cho Mễ Dương nữa, cứ nghĩ rằng cậu ấy nói “về nhà” tức là ở đây, không ngờ là đã ra khỏi thủ đô rồi.”

Phù Kỳ Sinh biết Ngô Sương, thái độ đối với cô ấy cũng hòa nhã hơn nhiều: “Cậu chủ nhỏ về trấn Sơn Hải, có khi còn phải ở bên đó nghỉ ngơi một khoảng thời gian, nếu mọi người muốn tìm Mễ Dương thì có thể tới đó.”

Ngô Sương nói một tiếng cảm ơn với em ấy rồi lại gọi điện thoại cho Mễ Dương, sau khi biết được cậu về quê là vì người lớn trong nhà có việc, đoàn người bọn họ lại càng kiên trì muốn tới.

Bà cụ Chiêm vì thế còn tự mình gọi điện thoại cho Mễ Dương, cười ha hả nói với cậu: “Cháu không quen biết bà cũng đúng thôi, bà và ông nội bà nội cháu là bạn bè từ nhiều năm trước, cháu nói bọn họ nghe điện thoại, hoặc là nói với bọn họ Chiêm Quế Chi sẽ tới, bọn họ sẽ biết bà là ai.”

Sau khi Mễ Dương nghe tên bà ta, trong khoảnh khắc cậu cảm thấy quen quen, nhưng sau khi nghe thấy bà ta nói hết, một lát sau cậu mới chậm rãi nói “Ông bà nội cháu, bọn họ không còn nữa.”

Bà cụ Chiêm ở đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi thở dài một hơi: “Vậy bà càng muốn tới gặp bọn họ.”

Mễ Dương nói địa chỉ cho bà cụ, sau đó hẹn thời gian với bọn họ rồi ở lại trấn Sơn Hải chờ.

Lần này Mễ Dương và Bạch Lạc Xuyên trở về là vì mảnh rừng dã hương kia. Kế hoạch cải tạo thành phố cũ đã được khởi động, có người nhìn trúng rừng cây này, mượn danh nghĩa cải tạo muốn chuyển một số cây dã hương ra ngoài. Đúng lúc Trình Như lái xe chở bà cụ Trình đi bệnh viện thành phố tái khám, vừa thấy tình hình này bà cụ chẳng thèm đi bệnh viện nữa, bà cụ biết mảnh rừng này có ý nghĩa thế nào với bên thông gia. Mễ Hồng vừa đi chưa được một năm, bà cụ thật sự không bỏ mặc để những người này cứ như thế tàn phá rừng dã hương này được.

Trình Như giúp bà cụ cùng nhau ngăn những người này lại, nhưng bọn họ có thể ngăn cản lần thứ nhất chứ không thể vẫn luôn canh giữ ở đó, huống gì trong tay đối phương còn còn công văn phê duyệt.

Bọn người Mễ Dương gấp gáp quay về, Trình Như còn tức giận bất bình nói: “Cái gì mà công văn phê duyệt chứ, nếu thật sự tính lên thì mảnh rừng dã hương kia còn nằm trong khu bảo hộ của điểm tham quan du lịch đấy! Cũng không biết mấy người kia lấy được công văn phê duyệt từ chỗ nào, cứ thế muốn đào cây đi, dì thấy là bọn họ thấy những cây dã hương này có thể kiếm được, muốn đầu cơ trục lợi đem ra ngoài để kiếm tiền!”

Bà cụ Trình cũng vô cùng đau lòng, dùng sức kéo tay Mễ Dương nói: “Dương Dương, những cái cây kia đều là của nhà nước, muốn chuyển tới chỗ nào bà cũng không thể quản được. Nhưng bọn họ chẳng yêu quý cây cối chút nào, cứ thế dùng máy móc đào lên, vì để dễ vận chuyển mà làm đứt không ít rễ cây! Lại thêm mấy ngày xóc nảy như thế này, có dời qua chỗ khác nó cũng không sống được tiếp nữa!”

Mễ Dương trấn an bà cụ vài câu: “Không có việc gì đâu, ông nội Bạch đã cho người ngăn lại rồi. Dì ba nói rất đúng, đây là đồ trong điểm tham quan du lịch, cái công văn phê duyệt kia của bọn họ chỉ dùng để dọa người ta, cải tạo thành phố cũ cũng không cải tạo tới trấn Sơn Hải của chúng ta.”

Nếu là trước kia có khi Mễ Dương cũng tin như thế. Năm đó quả thật trấn Sơn Hải có nằm trong kế hoạch cải tạo thành phố cũ, nhưng bây giờ toàn bộ thị trấn đều đã dời đi, địa phương ban đầu giờ đã thành điểm tham quan du lịch, điểm tham quan thì có gì mà cải tạo chứ? Nhưng người đó đơn giản chỉ làm ngụy trang, muốn nuốt lấy một tảng lớn những cây dã hương kia. Bình thường cây dã hương hai mươi năm là đã trưởng thành, Mễ Hồng đã trông coi mảnh rừng này hơn cả chục năm, có cây to tới mức phải mấy người mới có thể ôm hết được.

Huống gì cho dù là vào những năm đó, mảnh rừng dã hương này cũng chưa từng bị người động vào.

Đời trước người tiếp nhận kế hoạch cải tạo thành phố cũ chính là Bạch Lạc Xuyên, trong lòng Mễ Dương nhẩm tính thời gian một chút, bây giờ vừa đúng là công việc của anh sau khi tốt nghiệp, ngay lúc cậu gặp lại Bạch Lạc Xuyên lần nữa.

Mễ Dương đang suy nghĩ, Bạch Lạc Xuyên từ ngoài cửa đi vào, cậu ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh mặc một bộ tây trang đơn giản, hai nút áo trên cùng được mở ra lộ ra chút xương quai xanh, bởi vì anh đứng ngược sáng, cậu chỉ có thể nhìn thấy cái cằm góc cạnh rõ ràng, giọng nói đầy thu hút: “Cháu đã xác nhận với bên kia rồi, công văn phê duyệt là thật, nhưng hiệu lực không đủ. Bà yên tâm, cháu sẽ theo sát chuyện này, sẽ không cho bọn họ động vào những cái cây kia…”

Mễ Dương kinh ngạc nhìn anh, nhìn gương mặt đẹp trai của cậu chủ Bạch, cậu bỗng nhiên thầm nghĩ, đời trước có phải Bạch Lạc Xuyên cũng làm qua những chuyện như thế này hay không?

Vào những lúc mà cậu không biết anh cũng đã làm rất nhiều chuyện.

Là vì không thèm nói ra hay do xấu hổ buồn bực mà không chịu mở miệng trước? Hay là muốn chờ cậu phát hiện ra trước, sau đó cảm kích đi tới nói lời cảm ơn với anh, lúc này anh cũng sẽ hơi nâng cằm, vẻ mặt đắc ý, khóe môi cong cong…

Bạch Lạc Xuyên trấn an người nhà họ Trình xong rồi, xoay người lại nhìn Mễ Dương, kỳ lạ hỏi cậu: “Làm sao thế?”

Mễ Dương nắm tay anh, nghiêm túc nói: “Cảm ơn anh.”

Bạch Lạc Xuyên chớp chớp mắt, ho khụ một tiếng, nắm chặt tay cậu, kéo tới gần anh một chút, khóe miệng cong lên, hiển nhiên là vô cùng hưởng thụ: “Em yên tâm, trước khi xử lý xong chuyện này anh sẽ không đi đâu hết, tự mình ở lại đây chuẩn bị tốt hết tất cả.” Anh nắm tay Mễ Dương đi vài bước rồi nói: “Kế hoạch cải tạo thành phố cũ còn chưa hoàn toàn quyết định, như vậy, anh kêu công ty phái người tới đây tham dự đấu thầu. Thật ra dự án này khá tốt, triển vọng phát triển nhà ở mới trong tương lai sẽ bị thu hẹp lại, tất nhiên cải tạo lại thành phố cũ…”

Bạch Lạc Xuyên nói rất nhiều, cho dù cố ý nhỏ giọng cũng không che giấu được sự phấn chấn trong lời nói của anh.

Giống như một câu nói của Mễ Dương có thể cho anh sự mạnh mẽ vô hạn.

Ngón tay Mễ Dương trong lòng bàn tay anh hơi giật giật, Bạch Lạc Xuyên theo thói quen tính buông tay ra một chút, mười ngón tay của hai người họ quấn lấy nhau, thân mật và tự nhiên.

Mễ Dương và Bạch Lạc Xuyên ở trấn Sơn Hải vài ngày thì đoàn người nhà họ Chiêm cũng tìm tới.

Bà cụ Chiêm vẫn ngồi xe lăn như trước, được bọn người Chiêm Vanh đẩy tới. Bà ta nhìn Mễ Dương từ trên xuống dưới mà đánh giá, cố gắng tìm kiếm một chút hình bóng của người bạn cũ từ trên người cậu. Một người phụ nữ mạnh mẽ khi xưa tung hoành trên thương trường, không dễ dàng để lộ bản xúc cảm thân, thế mà khi nhìn thấy Mễ Dương lại vươn tay ra nắm lấy tay cậu, đầu ngón tay bà ta hơi run rẩy.

Mễ Dương chỉ hơi nắm lấy tay bà ta, khẽ khom lưng tới gần một chút, nói: “Chào bà Chiêm.”

Bà cụ Chiêm nhìn cậu, nói: “Dương Dương đúng không, chào cháu. Nếu không phải nhiều năm rồi mới gặp lại thì bà cũng sẽ bế cháu lớn lên đấy. Năm đó quan hệ của bà nội cháu và bà là tốt nhất, nói là chị em ruột cũng không phải nói quá, mấy năm nay bà ấy và ông nội cháu ở chỗ nào? Cháu có còn anh em nào khác hay không? Lần trước ở trong điện thoại không nói rõ ràng được, giờ cháu lại nói với bà một chút đi.”

Căn nhà nhỏ mà trước kia Mễ Hồng ở đã bị dỡ đi, nhưng nhà lầu mà Mễ Hồng giữ lại cho cậu vẫn còn đó, bọn họ đi thẳng tới đó. Bà cụ Chiêm ngồi trên xe lăn nghe Mễ Dương kể chuyện trong nhà, sau khi biết được cậu còn có một cô em gái thì hòa ái nói: “Lần sau cháu dẫn bà tới thăm đi, bà thích cô gái nhỏ nhất. Bà cũng rất thích cháu, rất điềm đạm, không giống như tính tình ương ngạnh của ông nội cháu, thật ra giống bà nội cháu hơn.” Nói xong bà ta lại hỏi tiếp: “Mấy năm này bà nội cháu chỉ sinh một mình cha cháu thôi sao? Hồi đó bà ấy thích con nít lắm, bà còn tưởng rằng bà ấy muốn sinh thêm vài đứa nữa chứ.”

Mễ Dương nói: “Thật ra cha cháu là được nhận nuôi, thân thể bà nội không tốt cứ phải dùng thuốc mãi.”

Bà cụ Chiêm ngẩn ngơ một chút, một lúc sau mới lắc đầu than thở một tiếng.

Căn nhà của Mễ Dương bị phá bỏ và nhà lầu mà ông cụ ấy lưu lại rất sạch sẽ, chính bản thân ông cụ ấy chỉ chịu ở lại trong căn nhà gỗ gần rừng. Chỗ này có một ít đồ vật kỷ niệm và một ít đồ từ quê quán cũ của nhà họ Mễ. Đi vào trong phòng, trên cái tủ là một bình hoa sứ màu đen, bên trong là một loạt những quyển sách mà năm đó khi Mễ Trạch Hải học tại học viện quân sự đã học qua, những chỗ bị hư hại không biết đã được ông cụ ấy sửa chữa tốt vào lúc nào, xếp gọn trong một góc, ngoại trừ việc bị bám một ít bụi từ ngoài vào thì không có gì khác nữa.

Mễ Dương nghiêm túc lau chùi bộ ghế gỗ, mời bọn họ ngồi xuống rồi đi pha trà.

Mễ Dương và ông cụ ấy ở chung một thời gian tương đối dài, lúc cậu ở chung với bà cụ Chiêm cũng rất tốt. Cậu biết bà ta nhớ bạn cũ, đi vào trong nhà cầm mấy quyển album tới cùng cùng lật xem với bà cụ Chiêm. Bà ta quả nhiên cảm thấy hứng thú, vừa xem vừa luôn miệng hỏi cậu, câu nào Mễ Dương cũng trả lời hết.

Khi bà cụ Chiêm nhìn thấy ảnh chụp của ông nội và bà nội Mễ Dương, tầm mắt bà ta dừng lại trên tấm ảnh đó đặc biệt lâu. Ảnh chụp của Mễ Hồng không nhiều lắm, chỉ có một vài tấm linh tinh, phần lớn đều là ảnh chụp chung với người bạn già, nhưng ảnh mà ông cụ ấy chụp cho vợ mình thì vô cùng nhiều, có thể thấy hoặc là cố ý chụp hoặc là ra tiệm chụp, đứng hoặc ngồi, mỗi một tấm ảnh trông đều vô cùng sinh động, đều nở nụ cười.

Ngón tay bà cụ Chiêm nhẹ nhàng sờ vào tấm ảnh chụp bạn cũ, đôi mắt bà ta cong cong, khóe miệng cũng cong lên, mấy câu “tấm này tốt”, “như vậy mới tốt” cứ nhắc mãi, cứ nói như thế hốc mắt bà ta đã ươn ướt.

Bọn người Chiêm Vanh đã ở với bà cụ Chiêm nhiều năm như thế rồi cũng chưa bao giờ thấy mẹ nuôi rớt nước mắt, mặc dù vào những lúc khó khăn bà ta cũng chưa bao giờ cho thấy mình yếu đuối, nhất thời khiến tay chân bọn họ trở nên luống cuống.

Mễ Dương lấy khăn giấy đưa cho bà cụ, bà cụ nhận lấy, lau nước mắt rồi hỏi lại: “Có thể cho bà một tấm ảnh chụp của bọn họ không?”

Mễ Dương gật gật đầu nói: “Đương nhiên, nếu bà không vội cháu có thể lại rửa mấy tấm ảnh trong nhà cho bà một tấm, nếu ảnh cũ quá rồi thì phải phục chế lại, có khi phải đợi thêm mấy ngày.”

Bà cụ Chiêm vui mừng nói: “Không vội, bà chờ cháu.” Hình như bà ta nhớ tới cái gì đó, tầm mắt dời khỏi ảnh chụp, ngẩng đầu nhìn Mễ Dương: “Bà không phải muốn không, bà lấy đồ đổi với cháu.”

Bà ta lấy một cái hộp nhỏ ra, bên trong là một cái nhẫn vàng cũ, trông rất đặc sắc, từa tựa như một con dấu. Lúc bà ta lấy nó ra, hai anh em Chiêm Vanh liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt rõ ràng trở nên trịnh trọng hơn nhiều.

Bà cụ Chiêm nói: “Năm đó lúc bà rời đi, một chút gia tài trong người vẫn là do bà nội cháu cho mượn. Bảo là mượn nhưng bà ấy cũng không để bà trả lại. Nhiều năm trôi qua rồi vẫn còn lại một miếng vàng bằng hạt đậu, bà đem nó nấu lại làm thành một chiếc nhẫn, trên đó có khắc ấn cá nhân của bà. Nếu cháu có chuyện gì, cứ cầm nó tới Kim Thị tùy tiện tìm người, các bác các chú ở chỗ đó, bất kể là ai nhìn thấy nó đều sẽ giúp cháu.”

Thứ này quá quý giá, Mễ Dương không muốn nhận, nhưng đồ vật mà bà cụ Chiêm muốn tặng ra ngoài thì bà ta chưa từng nhận lại. Bà ta đặt nhẫn vào lòng bàn tay Mễ Dương, nắm lấy tay cậu, cười nói: “Bà cho cháu thì cháu cứ cầm.”

Mễ Dương không từ chối được, chỉ có thể nhận lấy.

Bà cụ Chiêm giống như đã giải quyết xong một việc lo lắng, bà ta hỏi Mễ Dương vị trí mộ của ông bà nội cậu, còn muốn tự mình đi bái tế bạn cũ.

Tất nhiên Mễ Dương cùng bà ta đi qua đó, dọc theo đường đi, bà cụ Chiêm không hỏi nhiều giống như lúc nãy mà trở nên trầm mặc hơn nhiều, chỉ hỏi Mễ Dương: “Bà ấy đi khi nào?”

Mễ Dương trả lời: “Năm cháu tám tuổi, vào năm chín mươi sáu.”

Bà cụ Chiêm thở dài: “Đã nhiều năm như thế rồi.”

Trừ câu này ra bà cụ không nói gì nữa.

Lúc tới nghĩa trang, Bạch Lạc Xuyên cũng tới đó, anh đi tới bên cạnh Mễ Dương, nhỏ giọng nói gì đó với cậu. Mễ Dương lắc đầu, cười cười cầm tay anh.

Bà cụ Chiêm ngẩng đầu nhìn bọn họ.

Mễ Dương thỏa mái bình thản nắm tay Bạch Lạc Xuyên, đi tới bên cạnh bà cụ, giới thiệu với bà ta: “Bà Chiêm, đây là Bạch Lạc Xuyên.”

Cậu không nói gì nhiều, nhưng tay bọn họ nắm lấy nhau, trên tay mang nhẫn cùng kiểu dáng cũng đã nói lên tất cả. Cậu đã dẫn Bạch Lạc Xuyên tới gặp bà nội đang an nghỉ ở chỗ này, đối với cậu mà nói, Bạch Lạc Xuyên không phải tồn tại gì cần phải giấu đi, mà là người bạn đồng hành cùng sánh vai với cậu.

Bà cụ Chiêm gật gật đầu, nghiêm túc nhìn bọn họ, cười nói: “Đều là những đứa trẻ tốt.”

Mễ Dương dẫn bà ta tới trước bia mộ, đặt hoa tươi, tưới thêm ít nước, ở lại với bà cụ một chút rồi đi ra ngoài trước với Bạch Lạc Xuyên, bọn họ còn có việc khác phải làm. Bà cụ Chiêm tới nơi này chỉ vì một gặp mặt bạn cũ của mình, bà ta vẫn luôn ngồi trên xe lăn, đôi mắt nhìn tên của bạn cũ được khắc trên bia mộ, trên đó còn có ảnh chụp khi hai người bọn họ vẫn còn trẻ.

Lời thề thốt ra khi bọn họ còn trẻ tới tận lúc này rốt cuộc mới được thực hiện toàn bộ, bên nhau tới đầu bạc, chôn cùng một mộ.

Bà cụ Chiêm bỗng nhiên bật cười, nói: “Bé Quế Chi nhà chúng tôi theo ông, cũng coi như có phúc.”

Bà cụ ngẩng đầu nhìn phía bên kia nghĩa trang, Mễ Dương và Bạch Lạc Xuyên đã đi rất xa. Bà ta bước đi tập tễnh mà hai người bạn già đã rời đi tới một thế giới khác trước rồi, trong lòng bà cụ Chiêm cảm thán, nhưng nhìn thấy hai người trẻ tuổi kia bên nhau, bà ta đồng thời cũng cảm thấy viên mãn.

Một thế hệ bọn họ đã già rồi, người đời sau chậm rãi lớn lên, thời gian không thể chữa lành những miệng vết thương còn lưu lại đó, nhưng lại có thể an ủi quá khứ đau đớn. Những người bọn họ không thể hoàn thành giấc mộng, đã tới lúc để lại cho bọn nhỏ tiếp nối, tiếp tục cố gắng.

Bà ta đem hoa trong tay đặt lên trước bia mộ.

Ở bên kia, Mễ Dương và Bạch Lạc Xuyên vừa đi vừa nhỏ giọng nói chuyện với nhau.

Bạch Lạc Xuyên nhìn đôi giày trên chân cậu, cười nói: “Lần này sao không đổi trước?”

Mễ Dương hỏi: “Cái gì?”

Bạch Lạc Xuyên trêu chọc cậu: “Còn cái gì nữa, giày thể thao của em.”

Mễ Dương cười một tiếng, nắm tay anh, nói: “Không chạy.”

Bạch Lạc Xuyên: “Hả?”

Mễ Dương xoa xoa chóp mũi mình: “Dù sao chúng ta đều đã gặp người lớn trong nhà, em ở lại, cùng ở bên anh cả đời.”

Bạch Lạc Xuyên nắm chặt tay cậu, cười nói: “Cả đời không đủ, anh phải quấn lấy em, lần này bắt được rồi sẽ không bao giờ buông tay nữa.”

Chương kế tiếp