Trở Về 1988

Chương 191: [Ngoại truyện] Chút tình ghen tuông (3)
Mễ Trạch Hải đang ngồi trong căn sảnh nhỏ trên lầu hai uống trà trò chuyện với một người quen ở đó.

“Hôm nay có rất nhiều người tới đây.” Mễ Trạch Hải ngước mắt lên, có thể nhìn thấy đại sảnh tầng một được nối với nhau bằng cầu thang xoắn ốc, nơi đó có rất nhiều thanh niên đang trò chuyện cười đùa, ông ấy liếc nhìn đồng hồ, cười nói: “Quả nhiên đã lớn tuổi rồi, mới giờ này đã hơi mệt, không theo kịp tiết tấu của giới trẻ ngày nay.”

Ngô Song An đang ngồi thưởng thức trà đạo ở phía đối diện nghe vậy cũng bật cười, ông ta chậm rãi nhấp một ngụm trà: “Bọn nhỏ ở nhà còn chưa lớn, không thể gọi là già. "

Mễ Trạch Hải nghe vậy cũng cười, gật đầu tán thành.

Lạc Thị và vị giám đốc Ngô này quen nhau kể từ khi họ tiếp quản dự án ở Tân Cương, hai năm này hai nhà đã giữ liên lạc thân thiết, bên ngoài đã có tin đồn rằng cả hai nhà muốn kết quan hệ thông gia, nhưng Mễ Trạch Hải không tin. Ông ấy và Bạch Lạc Xuyên làm cộng sự trong công ty đã lâu, bình thường chỉ nói chuyện công việc với Ngô Song An, không nói chuyện khác, cô cả nhà họ Ngô cũng chưa từng gặp mặt một lần.

—— Người xuất hiện bên cạnh Bạch Lạc Xuyên nhiều nhất là con trai Mễ Dương của ông ấy.

Mễ Trạch Hải nghĩ đến đây có hơi khó chịu, ông ấy tiếp xúc với đứa trẻ này cũng hơn hai mươi năm, tận mắt chứng kiến Bạch Lạc Xuyên lớn lên. Nếu có ý nghĩ gì đó đã sớm nhìn ra rồi, chỉ ngoại trừ không đoán được anh nhìn trúng Mễ Dương.

Ngô Song An cũng không hề thảnh thơi an nhàn, trong khoảng thời gian này ông ta rất mệt mỏi vì bận rộn tổ chức hội nghị, quầng thâm mắt cũng xuất hiện, thực sự không có năng lượng để xã giao với người khác, chỉ chào hỏi vài người trong nhà họ Chiêm, sau đó đi lên tìm Mễ Trạch Hải, cùng nhau uống trà nói chuyện phiếm.

Hai ngày này đã nói quá nhiều về công việc, hai người đàn ông trung niên không đến một hồi đã trò chuyện về người trong gia đình.

Ngô Song An nói: "Bây giờ tôi không có gì để lo lắng cả, chỉ có con gái thôi. Không phải tôi khoe khoang nhưng con gái tôi biết cách yêu thương người khác, rất biết quan tâm."

Mễ Trạch Hải cũng không khiêm tốn, tiếp lời: "Con trai nhà tôi cũng không tệ, thông minh lại hiểu chuyện, từ nhỏ đến lớn chưa từng làm tôi buồn lòng."

Ngô Song An tự hào nói: "Vậy thì không giống rồi. Bây giờ nam thanh niên độc thân lớn tuổi ở Trung Quốc càng ngày càng nhiều, tìm người yêu không dễ như con gái."

Mễ Trạch Hải: "Con trai tôi..."

Ông ấy nuốt xuống câu nói "Con trai tôi đã có người yêu", cầm tách trà lên nhấp một ngụm trà.

Ngô Song An cũng uống cùng với ông ấy một tách, vẻ mặt vui vẻ, ngón tay gõ vài cái lên thành ghế, ngâm nga một hai điệu nhạc rồi giương mắt nhìn xuống dưới lầu: "Chúng ta đều đã già rồi, bây giờ là thế giới của người trẻ, Thế giới này của chúng ta cũng là của bọn họ, nhưng suy cho cùng vẫn là của bọn họ... Ể?" Ngón tay ông ta đột nhiên dừng lại, còn chưa kịp nói xong: "Sương Sương tới đây làm gì?"

Mễ Trạch Hải nghe thấy, tò mò nhìn theo ánh mắt của ông ta nhìn xuống dưới lầu, hỏi: "Hả? Con gái của giám đốc Ngô?"

Vợ của Ngô Song An đi sớm, người thân bên cạnh chỉ còn lại đứa con gái cưng này, nhìn thấy cô ấy đứng ở đó còn có mấy thanh niên đứng vây quanh, lập tức không thể ngồi yên: "Không được, tôi đi xuống xem một chút."

Mễ Trạch Hải vội vàng đứng dậy nói: “Tôi cũng đi, giám đốc Ngô, người nào trong đó là con gái của ông?” Ông ấy lặng lẽ nhìn hai người con gái đứng bên cạnh Mễ Dương, sắc mặt của con rể nhà ông ấy không dễ nhìn cho lắm!

Ngô Song An nói: "Người mặc đồ màu lam."

Hai người bọn họ vừa nói chuyện vừa đi xuống lầu, trong sảnh dưới lầu, một vòng người nhỏ đã vây quanh các quý ông của nhà họ Chiêm, lúc này đang trò chuyện sôi nổi.

Chiêm Vanh và Bạch Lạc Xuyên tâng bốc nhau không ngớt, Bạch Lạc Xuyên hoàn toàn là cái loại tâm lý của phụ huynh, rất có điệu bộ “Họ Chiêm nhà anh khen Mễ Dương của tôi thông minh, tôi sẽ khen Ngô Sương nhà anh xinh đẹp”.

Người chung quanh không rõ cho nên cũng nói theo vài câu.

Lúc Ngô Song An và Mễ Trạch Hải đi đến, mấy người này vẫn còn đang khen.

"Sương Sương?"

Ngô Sương nghe thấy theo bản năng quay đầu lại, vừa nhìn thấy cha ruột thì lập tức muốn rụt đầu lại, đang muốn trốn phía sau Chiêm Vanh. Chiêm Vanh nắm tay cô ấy, bàn tay ấm áp mạnh mẽ, dắt cô ấy đến trước mặt Ngô Song An, tươi cười chào hỏi.

Ngô Song An tỏ vẻ nghi hoặc, lúc nhìn thấy bọn họ nắm tay nhau thì mắt hơi mở to, nhưng ông ta kiềm chế rất tốt, ở đây nhiều người, ông ta bẽ mặt cũng không sao, nhưng ảnh hưởng đến con gái thì không tốt lắm.

Chiêm Vanh thấy vậy, ý cười trong mắt càng đậm, chỉ có một mình Ngô Sương không phát hiện, vẫn luôn căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi.

Mễ Dương cũng không thấy kích động bao nhiêu, lúc Mễ Trạch Hải đi tới bèn gọi cậu qua một bên, Bạch Lạc Xuyên cũng lập tức đi theo, không hề tỏ ra xa lạ.

Mễ Trạch Hải: "..."

Bây giờ Mễ Trạch Hải cũng không thể nói để cho con rể đi, da măt con rể mỏng, gia đình phải hòa thuận, ông ấy vốn định gọi Mễ Dương qua đây hỏi vài câu, bây giờ không cần hỏi cũng biết có chuyện gì xảy ra. Ông ấy xoa xoa chóp mũi nói: "Nếu đã đến rồi, ngày mai chúng ta đi cùng nhau đi, nhưng mà giữa trưa đã định ăn chung rồi, công ty rất nhiều người, con..." Ông ấy liếc nhìn Bạch Lạc Xuyên đang đứng bên cạnh dựng thẳng lỗ tai chăm chú nghe, ậm ờ nói: "Hai đứa tự tìm một chỗ, ra ngoài ăn cơm, kín đáo chút."

Bạch Lạc Xuyên là người đầu tiên đồng ý, cung kính nói: "Chú Mễ, hôm nay chú cũng mệt rồi ha? Chúng con đưa chú về khách sạn nghỉ ngơi trước."

Mễ Trạch Hải lại nhìn thoáng qua phía đại sảnh.

Bạch Lạc Xuyên cười nói: "Chuyện có thể thương lượng trên cơ bản đã thương lượng ổn thỏa rồi. Chắc là tối nay giám đốc Chiêm có việc bận nên không đi được."

Mễ Trạch Hải nói: "Vậy được, chúng ta về khách sạn trước đi."

Trên xe có tài xế, cả đường đi Mễ Trạch Hải nhịn không hỏi, sau khi xuống xe mới thấp giọng hỏi bọn Mễ Dương: “Giám đốc Chiêm, ý cha là Chiêm Vanh, năm nay anh ta bao nhiêu tuổi rồi? Cha nghe nói hình như anh ta có con rồi?"

Bạch Lạc Xuyên nói: "Năm nay ba mươi sáu tuổi rồi thì phải, có một đứa con gái trạc tuổi Mễ Tuyết, đang học cấp ba."

Mễ Trạch Hải nghe xong tặc lưỡi: "Kém nhiều tuổi thế sao."

Mễ Dương giúp Ngô Sương nói thêm vài câu: “Thật ra Ngô Sương hẹn hò với anh ta đã lâu, quan hệ giữa hai người cũng ổn định, con cảm thấy người lớn tuổi có thể chăm sóc người khác rất tốt."

Bạch Lạc Xuyên lập tức trả lời: "Đúng vậy, con cũng nghĩ lớn tuổi hơn chút cũng tốt."

Mễ Trạch Hải ngẩng đầu nhìn anh, thằng ranh con này lớn hơn Mễ Dương hai tháng, còn không biết xấu hổ ưỡn ngực khoe khoang nữa!

Mễ Dương khi gặp cha mẹ thì rất có nề nếp, đi theo Mễ Trạch Hải cả một đường, đưa người đến tận cửa phòng.

Mễ Trạch Hải liếc nhìn hai đứa nhóc, hừ một tiếng, cũng không nhiều lời, quẹt thẻ mở cửa. Ông ấy giương mắt nhìn Mễ Dương đang đứng ở cửa, nói với cậu: "Con đi theo cha làm gì? Con đã có gia đình rồi, suốt ngày đi theo cha mẹ thì ra thể thống gì nữa? Mau đi đi."

Mễ Dương nở nụ cười, đồng ý: "Dạ, cha, con đi đây."

Mễ Trạch Hải xua tay đuổi cậu, một mình vào phòng, trực tiếp đóng cửa lại.

Bước chân Bạch Lạc Xuyên lúc này nhẹ nhàng, anh ở hành lang thử nắm tay Mễ Dương, nắm được rồi thì cười nói: "Thế nào, anh đã nói con người của chú Mễ rất tốt, chắc chắn không thể để hai người chúng ta tách ra."

Mễ Dương liếc anh một cái.

Bạch Lạc Xuyên xoa xoa chóp mũi, nhỏ giọng nói: "Nếu ông ấy thật sự giữ em lại, anh sẽ gọi điện thoại cho dì Trình."

Mễ Dương: "Anh còn thật sự muốn gọi hả, không biết xấu hổ..."

Bạch Lạc Xuyên cây ngay không sợ chết đứng: "Anh giành người quan trọng với cha vợ thì có gì sai? Anh nói cho em nghe, em nên nhanh chóng nhận ra vị trí của mình đi. Người sẽ ở bên cạnh em mấy chục năm sau chính là anh, em đối xử với anh tốt chút đi."

Mễ Dương dùng tay huých anh một cái, bản thân cũng cười.

Đã một tuần Bạch Lạc Xuyên không gặp người yêu, sau khi về phòng, anh không thể kiềm chế được.

Mễ Dương không có lòng như anh, lẻn đi hai lần đã hơi không chịu nổi, bắt đầu muốn trốn.

Bạch Lạc Xuyên kéo cổ chân cậu lại, vừa dỗ dành, vừa cầm một sợi dây màu đỏ tới: "Anh biết hôm nay em sẽ lại như vậy, mọi thứ đã chuẩn bị xong, anh đã hỏi bác sĩ rồi, có chừng mực sẽ không tổn hại sức khỏe, hơn nữa em cũng đừng để anh một mình sau khi bản thân em vui sướng xong."

Mễ Dương cảm thấy người này ngang ngược không nói lí lẽ, anh như thế là bình thường hả, cậu chủ Bạch mới không bình thường!

“Lúc nãy không phải anh cũng, cũng rất thoải mái sao, hơn nữa bác sĩ không nói một đêm không thể mấy lần sao?” Mễ Dương nỗ lực phản bác.

Cậu chủ Bạch nắm lấy cằm cậu hôn vài cái, mang theo ý cười hỏi cậu: "Vừa rồi còn xấu hổ, té ra trong lòng vẫn đang tính toán?"

Mễ Dương: "..."

Mễ Dương xoay người muốn chạy, nhưng động tác của Bạch Lạc Xuyên đã nhanh hơn cậu một bước, cậu đã bị trói lại rồi.

Mễ Dương: "!!"

Không biết là cái gì, cảm giác khi dây bông chạm vào, còn có một tia lạnh xẹt qua, Mễ Dương rùng mình một cái: "Cái gì vậy?"

Bạch Lạc Xuyên lấy tay che không cho cậu nhìn, hôn cậu một cái rồi nói: "Không có gì, chỉ là đồ chơi nhỏ thôi."

Mễ Dương còn muốn nói chuyện, nhưng ngay sau đó liền nghe thấy tiếng chuông bạc nhỏ "leng keng" lanh lảnh, chuông nhỏ buộc vào một sợi dây màu đỏ, cử động một cái sẽ vang lên một tiếng, giống như đếm số. Mễ Dương cắn chặt môi không lên tiếng, vành tai đỏ bừng.

Bạch Lạc Xuyên hít một hơi, khàn giọng nói: "Sao đột nhiên lại căng thẳng như vậy... Em nghĩ đến cái gì hả?"

Mễ Dương nhịn không chịu nói, nắm lấy bả vai anh cố gắng ổn định thân thể, cầu xin tha thứ: “Anh cởi nó ra được không, em không thích… Kêu to quá.”

“Kêu hồi nào chứ?” Bạch Lạc Xuyên nở nụ cười: “Bây giờ mới kêu này.”

Mễ Dương đẩy trán anh một cái, thẹn quá hóa giận: "Anh, anh mà còn như vậy nữa, em cũng muốn gọi điện thoại mách!"

Bạch Lạc Xuyên: “Em gọi đi, anh không sợ đâu.” Anh tiến lại gần một chút, ghé vào tai cậu nói nhỏ: “Anh còn muốn nói em đến mà không nhìn anh, cứ nhìn chằm chằm vào một ngôi sao hỏng, có gì đẹp chứ."

Mễ Dương: “Em không có nhìn cô ấy…”

Bạch Lạc Xuyên: "Hả?"

Mễ Dương đỏ mặt: "Em thấy cô ấy cứ luôn nhìn anh."

Bạch Lạc Xuyên nếm thử một chút mới nếm ra mùi vị, ánh mắt anh sáng lên, đây là lần đầu tiên Mễ Dương chính miệng nói với anh rằng mình ghen.

Anh ước gì có thể để Mễ Dương ghen thêm một lúc nữa.

Tim đập thình thịch, vừa chua lại vừa ngọt, mùi vị thật tuyệt.

Một câu nói này của Mễ Dương như đổ thêm dầu vào lửa, cậu chủ Bạch hưng phấn ngẩng cao, nhất định cùng nhau chăm chỉ luyện tập, nhịp điệu đong đưa của chiếc chuông nhỏ có nhẹ có nặng, ầm ĩ cả đêm, phải muộn một chút so với Bạch Lạc Xuyên dự tính thì mới dừng lại, anh cảm thấy phanh xe của bản thân bị hỏng, giẫm lên vài lần cũng không ăn thua, hoàn toàn không thèm nghe theo sự điều khiển.

Mễ Dương mê man ngủ thiếp đi, sáng hôm sau chỉ cảm thấy trong người có gì đó là lạ, chưa kịp mở mắt ra đã hiểu được, lập tức đẩy Bạch Lạc Xuyên ra: "Anh còn nữa hả!"

Bạch Lạc Xuyên liếm môi, nói: "Em đếm đi."

Mễ Dương bực mình, đẩy anh một chút, nói: "Em không đếm!"

Bạch Lạc Xuyên cắn lỗ tai cậu: "Đếm đến một ngàn..."

Mễ Dương: “Đã nói là em không đếm, anh, anh đi ra ngoài!”

Người nọ cười khúc khích, hoàn toàn không để ý đến cậu, ôm chặt cậu hôn lên vành tai cậu, giọng nói ngọt như mật: "Bé ngoan tốt nhất, anh thích em nhất."

Mễ Dương xoa tóc anh một phen, nhịn một hồi mới ôm cổ, áp vào trán anh, thấp giọng thúc giục.

Rốt cuộc cũng không nỡ đẩy người ra xa.

Ai bảo cậu thích cậu chủ nhà mình nhất chứ.

Chương kế tiếp