Trở Về 1988

Chương 190: Phiên ngoại: Chút tình ghen tuông (2)
Mễ Dương và Ngô Sương cùng tới buổi tiệc rượu, trong tay Ngô Sương có thiệp mời của nhà họ Chiêm nên dễ dàng đi vào.

Bọn họ vừa vào được một lúc đã gặp được ngôi sao nữ kia ở ngay đại sảnh, người thật ngoài đời còn xinh đẹp hơn trên màn ảnh chút, đáng người lả lướt hấp dẫn, đi giày cao gót đứng ở đó nói chuyện với người khác nhưng trông cô ấy nổi bần bật trong đoàn người, xinh đẹp quyến rũ.

Người dẫn Khâu Lam tới đây thì đang giới thiệu một vài nhân vật có máu mặt trong buổi tiệc này với Khâu Lam. Có thể thấy, ở nơi này ngoại trừ một vài vị thuộc nhà họ chiêm thì cũng là đại biểu của công ty Bạch Lạc Xuyên cùng với một vài công ty khác. Nhà họ Chiêm đầu tư một bộ phim truyền hình, nữ chính chính là Khâu Lam, hôm nay cô ấy tới đây cũng là để tạo được mối quan hệ tốt đẹp với các nhà đầu tư, còn chuyện cô ấy có chủ ý riêng hay không thì là chuyện khác.

Khâu Lam có dáng vẻ mềm mại xinh đẹp, lúc nhìn người khác đôi mắt cô ấy như thể biết nói vậy, nhìn mấy người đàn ông khác khiến họ không nhịn được mà mềm lòng.

Nhưng Chiêm Vanh lại chỉ mỉm cười ngoài mặt, khách khí xa cách. Biểu hiện của Bạch Lạc Xuyên lại càng quá mức hơn, người đứng ở đó thất thần, không biết là anh nghĩ đến cái gì mà trông chán muốn chết.

Mễ Dương còn phân tâm tư đi tìm Bạch Lạc Xuyên khắp nơi, Ngô Sương thì có ý thức cảnh giác cao hơn cậu nhiều, dựa vào trực giác của phụ nữ thì cơ hồ là tìm thấy được Khâu Lam trong đám người trong nháy mắt, vừa liếc mắt nhìn thấy vài người đàn ông bên cạnh cô ấy. Ngô Sương kéo lấy tay Mễ Dương, hạ giọng nói thầm: "Nhìn sang bên kia, hướng bảy giờ ấy."

Từ hồi đi theo tiểu đội của giáo sư Chương thì cậu cũng đã quen với cách nói như thế. Ngô Sương vừa nói như thế là cậu đã có thể tìm được vị trí chuẩn xác, phản ứng lại được ngay, nhỏ giọng nói: "Cô nói thế làm tôi tưởng tôi đi làm việc với thầy tôi đó, chỉ cho tôi xem là được."

Ngô Sương vẫn còn nhìn chằm chằm sang bên đó. Trong giới này, giới nhỏ người nhiều. Chiêm Vanh ở ngay sát bên cô ấy vẫn còn chưa phát hiện sự xuất hiện của cô ấy ở đây. Còn cô Ngôi sao nữ kia thì chỉ liếc mắt một cái, tầm mắt lại chuyển đi chỗ khác, nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi.

Ngô Sương nói: “Tôi không thể thua được.”

Mễ Dương: “Hả?”

Ngô Sương mặc áo choàng da thú. Áo choàng này làm lộ ra hơn nửa bờ vai cô. Tuy biểu cảm trên gương mặt lạnh lùng thờ ơ nhưng khí tràng sắp bùng cửa chiến này thì cách xa đến mấy cũng có thể cảm nhận được. Cô ấy dẫn theo Mễ Dương đi qua đó, tầm mắt chưa từng rời khỏi Chiêm Vanh.

Chiêm Vanh cũng cảm nhận được, ngẩng đầu nhìn thấy cô ấy thì vừa mừng vừa sợ, đi tới vài bước: “Sao em lại tới đây? Lần trước không phải bảo là sang mai mới tới à…” Anh ta vừa nói vừa thuận tay kéo áo khoác của cô lên, sợ cô ấy lạnh.

Ngô Sương: “…”

Ngô Sương: “Em tới từ trước rồi nhưng cũng không có việc gì, ở một mình trong khách sạn lại chán quá nên em tới đây.” Cô ấy vẫn muốn lộ vai ra, thử xem sao thì đã bị Chiêm Vanh bất động thanh sắc mà đè lại.

Chiêm Vanh nhéo chóp mũi của cô ấy, cười nói: “Bướng bỉnh.”

Bạch Lạc Xuyên ở bên kia cũng nhìn thấy Mễ Dương rồi, anh chỉ hơi ngạc nhiên chút thôi rồi rất là vui vẻ mà kéo cậu lại gần bên mình, cúi đầu hỏi cậu: “Em, sao không làm theo kế hoạch hả?” Cậu chủ Bạch nói tiếng lóng, tay còn khua lên loạn xạ chỉ vị trí trên tầng, hàm hồ nói: “Chú Mễ đang uống trà trên tầng.”

Sự chú ý của Mễ Dương vẫn đặt trên người Khâu Lam, chuyển tầm mắt, nhỏ giọng nói: “Không sao cả, tí nữa em lên nói với ông ấy sai.”

Bạch Lạc Xuyên rất là vui: “Đúng thế, thế thì ban ngày chúng ta có thể ở cạnh nhau.”

Mễ Dương gật gật đầu, không lên tiếng.

Khâu Lam đứng ở đằng kia có hơi tò mò mà nhìn về phía cậu, tầm mắt Mễ Dương va chạm với tầm mắt cô ấy. Không biết có phải do trang phục cô ấy mặc hôm nay không hay làm sao nhưng cậu thấy cô ấy đẹp hơn so với trước. Khâu Lam mỉm cười với cậu, cậu cũng khẽ cười, nhưng cũng chỉ là hơi nhếch khóe môi lên chút thôi mà cánh tay đã bị nắm quá sức, tỉnh lại liền.

Bạch Lạc Xuyên hơi chua chua hỏi: “Em nhìn đi đâu đấy?”

Mễ Dương nói: “Em nhìn quanh quanh thôi…”

Bạch Lạc Xuyên không vui: “Anh tưởng là em bảo em tới đây gặp anh cơ mà.”

Mễ Dương nhanh chóng ngẩng đầu nhìn cậu chủ nhà mình, gương mặt vị kia đã nhăn không chịu nổi rồi. Khâu Lam với Ngô Sương đều là người đẹp, hai người họ chú ý tới nhau, thậm chí âm thầm đánh giá đối phương cũng là chuyện bình thường. Nhưng chắc chắn trăm triệu lần Khâu Lam cũng chẳng bao giờ ngờ tới là vị giám đốc Tiểu Bạch mà cô ấy hao hết tâm tư muốn quấn lấy thì cả tối lạnh lùng, khi Ngô Sương đi cùng với một thanh niên tuấn tú bước vào thì giám đốc Tiểu Bạch cứ như là uống lộn thuốc vậy. Cô ấy cứ nói cái gì là người này chắc chắn phải không nặng không nhẹ mà nói ra câu trái ngược quan điểm. Cô ấy đứng ở đó không khác gì đang đứng trên sân khấu thi biện luận với anh vậy.

Không những không hợp ý mà giám đốc Bạch thậm chí còn bắt đầu bắt chước khổng tước xòe đuôi, phô bày tất thảy ưu điểm không góc chết của mình ra.

Từ gương mặt tới cách ăn mặc lại đến các loại đề tài, như thể đây mới là sân nhà của anh.

Khâu Lam cười tới độ mặt cứng đờ, chỉ cảm thấy nhân sinh đau não, cả tinh thần và thể xác đều mệt mỏi.

Cô ấy tới đây chỉ muốn tìm cho mình một “kim chủ”, nhưng mà sao cô ấy lại thấy kim chủ đang chơi trò “tôi với cô ai đẹp hơn”, còn giám khảo thì hình như là cậu Mễ Dương kia…

Nữ chính mới Khâu Lam lấy một chọi hai, cô ấy cảm thấy giám đốc Tiểu Bạch với Ngô Sương đều đang tranh kỳ khoe sắc với mình vậy, đến cả đôi mắt của người bình phẩm là cậu Mễ Dương kia cũng có chút lạ lùng, nhìn không giống như là thưởng thức đơn thuần ấy?

Chiêm Vanh cầm lấy tay Ngô Sương, không hề che giấu sự thân mật giữa hai người họ: “Sương Sương, chiếc nhẫn này có phải là phần thưởng gần nhất đúng không? Trong xinh đẹp thực sự.”

Anh ta nói rồi hôn lên chiếc nhẫn trên tay Ngô Sương, nói tiếp: “Anh còn chưa chúc mừng em nhận được giải thương, lần này là cơ hội để anh biểu hiện.”

Bạch Lạc Xuyên không rời người tới sau, đưa tay lên xem đồng hồ, cũng lộ ra chiếc nhẫn ngón áp út trên tay mình: “Tổng giám Chiêm nói không sau, nhưng hôm nay có hơi muộn rồi, không thì ngày mai chúng ta lại tụ họp. Mễ Dương cũng hiếm khi đến đây được, em vui chơi nhiều hơn chút nhé.”

Tất nhiên là Chiêm Vanh đồng ý anh, hai người họ “cọ sát”, thổi phồng nhau một lúc, một người thì chằm chằm vào “Công chuyện của Mễ Dương rất tốt, tuổi trẻ đầy hứa hẹn”, người còn lại thì “Nào có bằng được Ngô Sương nhà anh, thiết kế xuất chúng, tài hoa hơn người.”. Cậu ba Chiêm đứng bên cạnh hai người họ đã quen rồi. Một bên là chị dâu tương lai của cậu ta, một bên là “hồng nhân” gần đây của bà cụ Chiêm, mặt mày tươi rói mà khích lệ đôi câu, khiến hai người chung quanh nhìn nhau, rồi cũng phụ họa theo.

Trong giây lát, sự chú ý của mọi người trên người Khâu Lam chuyển dời tới hai người này. Ngôi sao bọn họ gặp nhiều rồi chứ hiếm có khi nào gặp được người nào có thể khiến người nhà họ Chiêm cùng với giám đốc Tiểu Bạch coi trọng nha!

Khâu Lam: “...”

Chương kế tiếp