Trở Về 1988

Chương 193: Phiên ngoại: Trẻ con (2)
Bộ đội đón tết nguyên đán vô cùng náo nhiệt. Mười lăm tháng giêng tuy không được đi xem thả đèn lồng nhưng mà trong sư đoàn cũng treo không ít đèn lồng, được trang trí vô cùng náo nhiệt.

Hồi còn nhỏ Mễ Dương thích nhất là đi coi đèn lồng, đặc biệt là sau khi tuyết rơi, dẫm chân lên tuyết sẽ rồi rút chân lên sẽ để lại dấu chân sâu hun hút, chơi vui vẻ vô cùng, nghe tiếng xe kéo tuyết kéo kẹt rồi ngẩng đầu nhìn loạt đèn lồng đỏ treo trên tường. Ngày mà không khí lễ hội pháo hoa bao phủ tràn đầy, trong lòng sẽ thấy vô cùng vui vẻ và thích thú. Đặc biệt là tới ngày lễ ngày tết thì sĩ quan hậu cần sẽ làm một vài món ngon, đồ hộp cũng nhiều hơn. Trình Thanh chỉ sợ con trai ăn đồ hộp quen rồi không chịu ăn cơm nên mỗi lần chỉ cho cậu nếm chút mùi vị. Hôm nay thì tốt vô cùng, có thịt kho tàu đóng hộp, có thịt bò sốt vang đóng hộp, có cá kho đóng hộp, thịt hộp ăn cơm trưa cũng có luôn, ăn cái nào cũng được!

Cho dù chỉ được ăn miếng nhỏ thì Mễ Dương cũng rất vui vẻ.

Làm trẻ con có chỗ không tốt đó là ăn cay, người lớn quản nghiêm khăc không cho ăn cay nhưng vẫn ham ăn.

Các đơn vị liên hoan thì người nhà cũng có thể tham dự. Trình Thanh là quân tẩu, tay nghề nấu cơm cũng ngon. Đầu tiên thì tới phụ giúp trong bếp núc làm vằn thắn cùng với bánh trôi, bên phía bắc này nhiều binh hơn, số lượng sủi cảo cũng nhiều hơn. Trình Thanh tới đây có thể giảm bớt áp lực cho sĩ quan hậu cần, sĩ quan kia nói: "Còn không mau cảm ơn chị dâu nhà phó đoàn trưởng Mễ nào."

Đám tiểu tử choai choai liền vây quanh người cô ấy, liên tục cảm tạ: "Cảm ơn chị dâu ạ!"

Trình Thanh cười cười xua tay, hồi mới kết hôn bị gọi là quân tẩu cô ấy còn có hơi ngượng ngùng, giờ ở trong quân đội quen rồi thì coi bọn họ như người trong nhà mình vậy, thân thiết với mọi người.

Mễ Dương theo chân Trình Thanh, đôi chân ngắn xoay xoay trong nhà ăn hai vòng lại nhìn sĩ quan hậu cần đang trang trí đồ hộp, gọi tiếng chú ơi liền lừa được một cái đồ hộp cùng với một khối bánh nén khô, đang vui vẻ gặm lấy.

Trình Thanh đang bận việc, thấy cậu như thế thì cũng không ngăn lại. Con trai lớn hơn chút là tham ăn hơn rồi. Cô ấy chỉ dặn dò: "Dương Dương chỉ được phép nếm cho biết mùi thôi nha, tí nữa còn phải ăn cơm nữa đó."

Mễ Dương dạ một tiếng, rồi quả nhiên là cậu cầm phần đồ hộp còn lại cất đi, vô cùng nghe lời.

Sĩ quan hậu cần năm nay cũng vừa kết hôn, lại đến tuổi nhìn thấy con nít là mê tít, thấy Mễ Dương ngoan ngoãn như thế thì không nhịn được mà lén lút cho cậu mấy viên kẹo.

Các binh lính khác cũng học theo, hống được Mễ Dương nói được câu: "Ăn tết vui vẻ" liền vui tươi hớn hở mà cho cậu bé mấy viên kẹo vào túi, chẳng mấy chốc mà túi áo cậu bé căng phồng toàn kẹo với kẹo.

Nếu không phải trên bộ chỉ huy có người tới tìm thì bé hamster Mễ Dương chắc chắn sẽ vui vui vẻ vẻ tới tận buổi tối ăn cơm.

Cảnh vệ nhà Chính ủy Bạch tìm thẳng tới gian bếp, trán nhăn tít cả lại, nhìn thấy Trình Thanh thì vội vàng chạy tới chào tồi nói: "Chị dâu, Lạc Xuyên ăn nhầm cái gì đó nên giờ đang nháo nhào lên rồi, chị cho phép Mễ Dương đi chung với em một chuyến nhé, chứ bên kia không có dỗ được..."

Trình Thanh lo lắng: "Ăn nhầm phải cái gì rồi?"

Cảnh vệ ấp a ấp úng, hơn nửa ngày mới nói ra lời: "Thì ông cụ Bạch nhà em đặt trên bàn một ly rượu trắng, Lạc Xuyên thì lại ra ngoài chơi người tuyết, vào đến nhà thì kêu nóng, chạm vào thấy cái ly kia lành lạnh, tưởng là nước sôi để nguội nên một hơi uống hết luôn."

Trình Thanh há hốc mồm hoảng sợ hỏi lại: "Thế giờ thằng bé sao rồi?"

Cảnh vệ đáp: "Không có chuyện gì lớn cả, đã mời bác sĩ đến kiểm tra rồi ạ, còn có non nửa cái ly thôi mà Lạc Xuyên cũng nhổ ra hơn nửa. Lúc này mới bảo là đau bụng, nhất quyết đòi phải có Mễ Dương qua với cậu ấy ạ."

Trình Thanh nghĩ một hồi rồi đồng ý ngay, lại nói với viên cảnh vệ kia: "Nếu tối nay không về kịp thì cứ để Dương Dương ở bên đó đi nhé, dù sao thì mai cha nó cũng cần qua đó làm hội báo, đến lúc đó về cùng với nhau cũng được, khỏi phiền cậu phải chạy đi chạy lại hai nơi."

Cảnh vệ vui vẻ ra mặt, vội vàng đồng ý ngay tắp lự, dẫn theo Mễ Dương đi mất.

Lúc nãy Mễ Dương nghe thấy cảnh vệ nói chuyện với mẹ thì cảm thấy mình quên cái gì mất rồi, chờ tới khi bước tới nhà họ Bạch, nhìn thấy người tuyết ở trong sân thì cậu mới nhớ ra. Hai hôm trước cậu có bảo là khi nào tuyết rơi thì muốn chơi người tuyết, mũi của người tuyết kia cũng chính là quả bónh bàn đã được cậu nhuộm màu từ trước. Lúc đó cậu cũng chỉ nói như thế thôi, ai ngờ cậu chủ Bạch lại vội vàng làm thật khi mà tuyết vừa mới rơi.

Trong lòng Mễ Dương thấy hơi áy náy, theo chân cảnh vệ đi vào trong nhà, đổi sang dép lê đi trong nhà ở ngay huyền quan... Không sao cả, cậu tới đây quá nhiều lần, đồ vật thường ngày ở nhà họ Bạch cũng có một phần của cậu luôn, tương đương với chuyện ở nhà cậu có một cái khăn lông của Bạch Lạc Xuyên.

Mễ Dương đi lên trên tầng hai, đi đến trước cửa phòng Bạch Lạc Xuyên còn nghe thấy tiếng cậu bé ấy rầm rì: "Mẹ ơi con đau lắm."

Lạc Giang Cảnh chấm khăn lông cho cậu bé, lại xoa trán. Cô ấy cũng đau lòng lắm nhưng bác sĩ đã bảo là không có làm sao cả. Con trai còn nhỏ, có thể không phân biệt được giữa nóng với đau, bụng thấy không thoải mái thì rầm rì kêu đau. Lạc Giang Cảnh cũng không dám cho cậu bé ăn cái gì cả, gấp đến mức muốn xoay vòng vòng luôn.

Cậu chủ Tiểu Bạch vẫn rất là tủi thân, lúc nhìn thấy Mễ Dương thì chút tủi thân trong lòng còn dâng trào mạnh mẽ hơn nữa, chớp mắt cái là nước mắt to tròn như hạt đậu rơi lia lịa.

Lạc Giang Cảnh thấy là Mễ Dương tới thì khẽ thở ra, vẫy tay bảo cậu lại gần: "Dương Dương, Lạc Xuyên uống lộn chút đồ uống, bụng có hơi không thoải mái, cháu ở bên cạnh thằng bé nhé. Dì đi nấu chút canh cho hai đứa. Dương Dương muốn vị ngọt hay là ấm nóng nào?"

Mễ Dương nhìn Bạch Lạc Xuyên, lời tới bên miệng rồi lại sửa lại: "Dạ cháu ăn chè ngọt ạ, cảm ơn dì Lạc ạ."

Tiếng rầm rì trên giường quả nhiên nhỏ đi một chút.

Lạc Giang Cảnh bước xuống tầng đi nấu cạnh, Mễ Dương thì bò lên giường nhìn Bạch Lạc Xuyên, cậu chủ nhỏ lúc này khóc đến là khổ thân, lấy mu bàn tay xoa nhẹ đôi mắt rồi mà vẫn không ngăn được nước mắt rơi xuống. Đôi mắt đỏ bừng cả lên. Lông mi dài thật dài dính theo nước mắt thế là bết cả lại với nhau, trông qua nhu nhược đáng thương khôn tả. Cậu bé duỗi tay nắm lấy tay Mễ Dương, nức nở nói: "Tớ đau bụng."

Mễ Dương duỗi tay cho cậu sờ, nói với giọng trấn an: “Lát nữa là không đau nữa rồi.”

Bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên khóc nức nở: “Bụng tớ nóng ơi là nóng, có phải là tớ sắp chết rồi không.”

Miệng Mễ Dương banh thanh đường thẳng, nghẹn cười lại dỗ cậu bé: “Sao có thể như thế được, không chết được đâu.”

Bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên thút tha thút thít: “Vừa nãy tớ đã bảo với mẹ rồi, tớ sẽ để hết đồ chơi lại cho cậu luôn…”

Mễ Dương ngẩng đầu nhìn cậu bé.

Bạn nhỏ đáng thương nằm trên giường nói với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, như thể đang phó thác lại hết thảy trân bảo của mình lại vậy: “Tớ nghe bảo là mỗi một người sẽ phải đi qua một hành lang vô cùng tối tăm…” Bạn nhỏ nằm trên giường vô cùng tủi thân mà nói, Mễ Dương cốc đầu cậu, cởi giày chui vào trong chăn của cậu bé, vỗ vai cậu dỗ dành: “Không có hành lang tối đen đâu.”

“Nếu có thật thì sao?”

“Thì tớ có thể cầm tay cậu, nắm thật là chặt, cậu không cần phải lo đâu.”

Lạc Giang Cảnh đã giáo dục con trai từ rất sớm, từ hồi cậu bé còn học ở nhà trẻ đã dạy cậu cách thăm dò nhân sinh, hiểu rõ được cuộc sống.

Bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên lật người lại nhìn Mễ Dương, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, khóe mắt, chóp mũi cũng hồng hồng, anh nhỏ giọng hỏi: “Thật sự là như thế hay sao?”

Mễ Dương gật đầu: “Ừm.”

Bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên không còn sầu lo như trước nữa, cậu bé cuộn người lại ôm Mễ Dương vào lòng, nhỏ giọng nói: “Tớ buồn ngủ quá.”

Mễ Dương: “Vậy cứ ngủ đi, tỉnh ngủ lại rồi thì tốt rồi.”

Bạch Lạc Xuyên lại nói: “Nhưng mà tớ muốn ăn chè.”

Mễ Dương hứa hẹn với cậu: “Chờ dì Lạc mang chè lên đây thì tớ gọi cậu dậy nhé.”

Cậu chủ Tiểu Bạch lúc này mới cảm thấy mỹ mãn mà đi ngủ, cậu nhóc đã lăn lộn lâu như vậy rồi nên cũng thấy mệt mỏi.

Mễ Dương nghiêng đầu nhìn cậu, có đôi khi cậu ấy cũng sẽ nhìn bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên mà thất thần, sườn mặt Bạch Lạc Xuyên còn mang theo chút tính tình trẻ con. Nhưng mặt mày ngũ quan lại vẫn còn tinh xảo xinh đẹp như ngày trước. Mấy cái động tác nhỏ, thói quen nhỏ cũng vẫn giống hệt như trước, lúc nhìn thấy sườn mặt của cậu còn thấy cậu ấy vẫn giống như trước đây.

Đây là loại cảm giác thật là vi diệu.

Mễ Dương cũng chưa từng nghĩ tới rằng mối quan hệ của bọn họ có thể tốt được như vậy.

Buổi tối, Mễ Dương ngủ lại nhà họ Bạch, Bạch Lạc Xuyên lén lút uống chút rượu nên ngủ rất sâu. Vợ chồng Lạc Giang Cảnh với ông cụ Bạch đều qua xem cậu như thế nào, động tác của cả nhà đều lặng lẽ. Lạc Giang Cảnh thương Mễ Dương, muốn cho cậu ăn chút gì đó, nhưng mà tay chân con trai bà ôm lấy chặt quá, vừa động vào cái là rầm rì muốn khóc. Bản thân Mễ Dương cũng không chịu dậy nốt, Lạc Giang Cảnh không còn cách nào khác chỉ có thể thân thủ đút cho Mễ Dương phân nửa chén chè.

Buổi chiều Mễ Dương cũng ăn chút đồ ăn ở trong nhà ăn nên bây giờ cũng không đói bụng, Lạc Giang Cảnh còn muốn cho cậu ăn chút cơm chiên, cậu lắc đầu từ chối: “Dì Lạc, tối nay cháu ngủ ở đây ạ.”

Lạc Giang Cảnh gật gật đầu.

Mễ Dương có chút ngượng ngùng: “Cháu có thể không dậy đánh răng không ạ.”

Lạc Giang Cảnh khẽ cười: “Ai nha, hôm nay không đánh răng, dì Lạc đặc biệt phê chuẩn nhé.”

Muộn rồi ông cụ Bạch mới sang đây, trong lòng ông cụ vô cùng áy náy, lúc tầm chạng vạng cháu trai nói muốn ăn kem, ông cụ không nói hai lời liền tự mình đi mua kem, tìm vài chỗ mới tìm được chỗ bán thì đều mua hết về.

Nhưng mà lúc ông cụ về thì hai đứa bé đã ngủ hô hô vô cùng ngọt ngào rồi, ông cụ đứng ngoài cửa nhìn một hồi lâu mới yên lòng.

Khi bước ra khỏi phòng ngủ, ông cụ Bạch liền dặn dò cho cảnh vệ: “Về sau cất hết đống bình rượu, chén rượu trong nhà đặt lên chỗ cao. Lạc Xuyên ở đó thì tuyệt đối không được có mấy thứ đó ở đấy, nghe thấy không?”

Cảnh vệ vô cùng cao hứng: “Dạ vâng! Ông cụ mà nói lời này với bác sĩ Trương thì ông ấy mới vui vẻ hơn, ông ấy đã khuyên ông rất lâu rồi, nghe thấy ông kiêng rượu sẽ vui vẻ lắm!”

Ông cụ Bạch lau mặt, cười khổ nói: “Tôi nào có cách nào khác đâu, tôi nào có thể khóa cháu mình trên gác mái đâu chứ!”

Cậu chủ Tiểu Bạch ngủ một giấc xong thì ngày hôm sau đã tốt hơn rồi, thân thể cũng khỏe hơn, ăn gì thấy cũng ngon.

Đêm qua cậu ấy không được ăn chè. Buổi sáng tỉnh lại đã đói bụng đến độ thầm thì kêu, nhảy lộc cộc xuống tầng một muốn ăn chút đồ ăn.

Ông cụ Bạch tất nhiên là cưng chiều, liền nhanh chóng phân phó mau làm đồ ăn, một bên ôm cháu trai nhà mình đánh giá từ trên xuống dưới, nhìn thấy cậu ổn định mới yên tâm.

Lạc Giang Cảnh thận trọng, bỗng nhiên nhìn thấy giày của Bạch Lạc Xuyên có vấn đề: “Lạc Xuyên, có phải con đi dép ngược không thế?”

Bạch Lạc Xuyên cúi đầu nhìn thoáng qua, giày nhỏ của cậu bé với Mễ Dương cũng giống hệt nhau, đi nhầm giầy cũng chưa cảm nhận được có chỗ nào không đúng, đến khi Lạc Giang Cảnh nói thì cậu cũng chỉ đổi chỗ hai chiếc giày với nhau thôi.

Lạc Giang Cảnh: “Không phải, cả hai đều là chân trái, con đi cả giày của Mễ Dương đấy à?”

Bạch Lạc Xuyên cúi đầu nhìn thoáng qua, vẫn chưa thấy có chỗ nào sai cả.

Một bạn nhỏ khác lúc này đang đi cả hai dép chân phải chậm rì rì đi xuống dưới tầng, vừa đến phòng ăn đã nghe được tiếng người lớn cười vang, Lạc Giang Cảnh cười nói: “Nhìn đi, con nói rồi mà, hai đứa nó chắc chắn đi nhầm giày của nhau luôn!”

Ông cụ Bạch sờ râu của mình, cười ha hả còn khen: “Dương Dương đi như thế này, không hổ là do Lạc Xuyên dạy ra!”

Mễ Dương: “...”

Phó quan Mễ có nỗi khổ riêng nhưng phó quan Mễ không nói.

Chương kế tiếp