Trở Về 1988

Chương 194: [Ngoại truyện] Trẻ con (3)
Cậu chủ tiểu Bạch ăn no nê, lấy lại sức lực, lại biến thành ma vương nhỏ quậy phá .

Sau hai năm sống vô tư vô lự, chẳng bao lâu hai nhóc con đã đến tuổi đi nhà trẻ.

Hơn một nửa nhà trẻ của sư đoàn đều là người quen, cậu chủ tiểu Bạch ở trong đó như cá gặp nước, thậm chí Mễ Dương còn vững vàng giữ nguyên vị trí "Sĩ quan phụ tá Mễ".

Trong mỗi lớp có một dãy tủ nhỏ để đồ chơi và sách tranh để cho các bạn nhỏ cùng nhau chơi, cuối giờ sẽ do giáo viên thu dọn lại một chỗ.

Giáo viên nhỏ dạy lớp của bọn Mễ Dương vừa mới đi làm, là lúc còn tràn đầy năng lượng, nhưng cô ấy nhanh chóng nhận ra lớp học của mình khác với những lớp khác. Học sinh các lớp khác vừa đến thời gian hoạt động là chạy đi giành đồ chơi, lớp của cô ấy ngày đầu tiên còn hơi hỗn loạn, nhưng sang ngày thứ hai đã bắt đầu có ý thức xếp hàng, tất cả đều đi theo sau một bạn nhỏ tên là Bạch Lạc Xuyên. Đợi nhóc đi loanh quanh chọn đồ chơi xong các bạn nhỏ khác mới xếp hàng đi lấy, trả đồ chơi trước khi tan học cũng không giống, các lớp khác phải nhờ giáo viên mang đi dẹp, còn lớp của cô ấy là do một bạn nhỏ tên Mễ Dương mang đi cất, mọi thứ đều được sắp xếp rất ngăn nắp, thậm chí còn có tự giác sắp xếp thời gian biểu trực nhật.

Trong lớp chỉ có hai thứ bị bá vương nhí Bạch Lạc Xuyên chiếm giữ chặt chẽ.

Một thứ là Mễ Dương, một thứ là con ngựa gỗ nhỏ màu đỏ mà Mễ Dương thích.

Về mặt tâm lý thì Mễ Dương là người lớn, không thích chơi đồ chơi gì đó, cậu cố gắng hết sức tỏ ra "Tớ thích con ngựa gỗ nhỏ này" hoàn toàn vì sợ cậu chủ tiểu Bạch đi khắp nơi giành đồ chơi mới cho mình.

Bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên mặc áo khoác, duỗi bàn tay nhỏ bé đẩy ngựa gỗ nhỏ, hai mắt sáng ngời hỏi cậu: "Cái này chơi vui không?"

Mễ Dương đang cưỡi ngựa gỗ: "..."

Mễ Dương: "Chơi vui lắm."

Trong lòng Mễ Dương không khỏi thở dài, cảm thấy bản thân đã dùng hết tâm tư để suy tính.

Nhớ khi còn đi đi nhà trẻ, hai người vẫn có xa nhau trong một khoảng thời gian ngắn.

Không lâu sau, tức là một tuần, cuối cùng Mễ Trạch Hải cũng xin nghỉ mấy ngày để đưa vợ con về trấn Sơn Hải để thăm họ hàng, ở lại thêm hai ngày. Khi Mễ Dương cùng gia đình đi còn có lòng đến chào cậu chủ tiểu Bạch, hôm đó đối phương đồng ý nhưng sáng hôm sau bắt đầu nổi nóng, nói cái gì cũng không chịu đi học.

Lạc Giang Cảnh bị quấy làm cho đau đầu: "Lạc Xuyên, con không thể làm như vậy, ngày hôm qua tự con đã đồng ý mà."

Bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên phủ nhận: "Không có!"

Lạc Giang Cảnh: "Không có gì chứ, mẹ ở bên cạnh nghe đây, Dương Dương người ta nói về quê mấy ngày, để con đi học một mình, Dương Dương vừa đi, con cũng không thể không đi học."

Cậu chủ tiểu Bạch nhịn không mở miệng, nặn ra hai hàng nước mắt.

Lạc Giang Cảnh mềm lòng, xoa đầu của nhóc: "Con nghe lời đi, mấy ngày nữa Dương Dương sẽ trở về, chúng ta đi nhà trẻ trước nhé?"

Bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên dùng mu bàn tay dụi mắt: "Mấy ngày... rốt cuộc là mấy ngày, hu hu hu!"

Lạc Giang Cảnh cũng không trả lời được câu hỏi này, cô ấy muốn đưa ra một con số cụ thể, đối với đứa nhỏ có tính tình bướng bỉnh như Bạch Lạc Xuyên, nếu ngày đó Mễ Dương trở về thì không sao, nếu người không trở về thì không quấy dữ dội mới lạ.

Bạch Lạc Xuyên không nhận được câu trả lời mình muốn, khóc một trận, cơm cũng không chịu ăn, đương nhiên ngày đầu tiên không thể đến nhà trẻ.

Lạc Giang Cảnh không lo lắng vấn đề học tập của nhóc, con trai cô ấy từ nhỏ đã thông minh, học rộng hơn những đứa trẻ cùng trang lứa rất nhiều, cô ấy chỉ sợ nhóc cô đơn nên muốn nhóc vào học tiếp xúc với nhiều bạn nhỏ khác, lúc trước còn tốt, Mễ Dương vừa đi, ma vương nhỏ quậy phá đã lộ nguyên hình, đặc biệt bất hợp tác.

Mễ Dương đi vắng mấy ngày, cậu chủ tiểu Bạch ở nhà quậy phá mấy ngày.

Chuyện như tự mình đi nhà trẻ gì đó là không có khả năng.

Lạc Giang Cảnh thật sự bị nhóc làm cho khó chịu, đành cắn răng gọi điện thoại đến trấn Sơn Hải, tốn rất nhiều công sức mới liên lạc được với người nhà Mễ Dương.

Bạch Lạc Xuyên cách đầu dây điện thoại đã tủi thân: "Sao cậu còn chưa về?"

Mễ Dương dỗ dành nhóc: "Nhanh thôi, mấy ngày nữa tớ sẽ về. Tớ có viết thư cho cậu, vẫn chưa nhận được sao?"

Bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên: "Thư gì?"

Mễ Dương: “Là thư viết cho cậu đấy, còn dán một tấm thiệp ghi địa chỉ nhà trẻ của chúng ta.”

Bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên: "..."

Mễ Dương: "... Cậu không đi học sao?"

Cậu chủ nhỏ giận dỗi, cầm ống nói không hé răng, sau khi Mễ Dương đi, một ngày nhóc cũng không đến trường đi học, bây giờ nhóc có hơi hối hận.

Mễ Dương mừng rỡ: "Vậy cậu mau đến trường xem có thể tìm được bức thư đó không. Tấm thiệp là của Transformers, nhìn đẹp lắm đấy."

Bạch Lạc Xuyên gật đầu: "Được!"

Cậu chủ nhỏ nói chuyện với cậu một lúc, sau khi cúp điện thoại, nhóc từ trên ghế sô pha trèo xuống, vội vàng tìm cặp sách: "Mẹ! Con muốn đi nhà trẻ, đi ngay bây giờ!"

Lạc Giang Cảnh quả thật tràn đầy kinh ngạc, lập tức nói: "Được, mẹ đưa con đi ngay!"

Sau khi hỏi nguyên nhân trên đường đi, cô ấy cũng cảm thấy buồn cười, hết lời khen ngợi: "Vẫn là Dương Dương suy nghĩ chu đáo. Ôi, đúng là bé thông minh. Mẹ chưa từng nghĩ tới cái này. Đáng lẽ nên gọi điện thoại hỏi bé nó sớm một chút."

Bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên ngồi trong xe, tầm mắt nhìn chằm chằm phía trước, nghe thấy thì trịnh trọng gật đầu: "Mễ Dương rất tốt."

Đến nhà trẻ, quả nhiên tìm được bức thư Mễ Dương gửi qua bưu điện cho nhóc, bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên xem đi xem lại như của báu, cảm thấy vô cùng vui vẻ. Mấy bạn nhỏ khác đều chưa từng nhận được thư, cảm thấy rất thần kì, đi theo vây xem rất lâu, cậu chủ tiểu Bạch hiếm khi hào phóng, cho mọi người xem tấm thiệp Transformers kia. Mặc dù nó được đựng trong phong thư nhưng nó là một tấm bưu thiếp, mặt trên có tem bộ đội tam giác, không phải loại tem dán trên phong thư, cũng rất đẹp.

Khi niềm an ủi do lá thư mang lại sắp tắt thì Mễ Dương cực kỳ tốt cuối cùng cũng trở về.

Ngày hôm đó Bạch Lạc Xuyên cõng theo chiếc cặp sách nhỏ đến nhà Mễ Dương, cùng cậu ăn cơm, buổi tối còn ở lại ngủ một giấc, hai bàn tay nhỏ bé ôm chặt Mễ Dương, vô cùng thân thiết.

Mễ Dương trêu nhóc: “Lá thư này chơi vui không?”

Bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên gật đầu.

Mễ Dương lại hỏi: “Muốn thư nữa không?”

Lần này cậu chủ nhỏ lắc đầu thật mạnh, nhóc ôm lấy Mễ Dương, nghẹn ngào nói: "Không muốn, tớ cần cậu."

Mễ Dương bèn cù lét nhóc, bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên mới bắt đầu nghẹn ngào, một lúc sau đã cười khanh khách, lại khôi phục hoạt bát như cũ.

Đảo mắt đã đến thời điểm Tết Nguyên Đán, mỗi khi đến thời gian này thì trong quân doanh có rất nhiều người đến thăm người thân, có người sẽ kết hôn trong quân doanh, lãnh đạo sẽ đọc diễn văn trong hội trường, mọi người sẽ cùng nhau dùng bữa, nhiều người trẻ tuổi vô cùng sôi nổi, chú rể mặt mày hồng hào, cô dâu cũng mím môi cười bẽn lẽn, vui như đám cưới ở quê nhà.

Có một binh lính dưới trướng của Bạch Kính Vinh muốn kết hôn, bởi vì quê ở Quý Châu, đi lại quá xa, cô dâu cùng làng với anh ấy nên đã tự mang quần áo và trang sức đến đây để tự tổ chức hôn lễ.

Bạch Kính Vinh đương nhiên là ủng hộ, một người lính không dễ tìm được bạn đời, quanh năm suốt tháng không thể về thăm nhà mấy ngày, bây giờ cô gái nhà người ta tới đây, vậy không thể để người ta tủi thân được. Bản thân anh ấy đối với việc này không biết nhiều lắm nên đã bàn bạc với Mễ Trạch Hải, tổ chức lễ cưới cho đôi trẻ tại sư đoàn.

Con người cô dâu rất cởi mở, đứng ở nơi đó không ngại ngùng chút nào, cười nói: "Tôi thấy tết là ngày tốt, thủ trưởng Bạch, không cần chọn ngày cho chúng tôi đâu, ngày mai tôi gả cho anh ấy ngay!"

Các binh sĩ xung quanh đều phát ra tiếng cười thiện ý, có người quen thuộc với chú rể, còn giả vờ ghen tị đẩy anh ấy hai cái: “Thằng nhóc nhà cậu thật may mắn, mau hỏi chị dâu xem có chị em gái gì không, cũng giới thiệu cho chúng tôi đi!"

Cơ thể chú rể vững vàng, đội chiếc mũ quân đội lên đầu, ánh mắt của bản thân dán vào người cô dâu nhà mình, cười ngây ngô không ngừng.

Bạch Lạc Xuyên và Mễ Dương cũng tới chung vui, hai người phụ trách ngồi trên giường tân hôn.

Trong túi Mễ Dương bị nhét rất nhiều bánh cưới, nhiệm vụ của hai người chỉ là ngồi ở đây một lát, tốt nhất nên chợp mắt một chút để thêm chút không khí vui vẻ, không có việc gì khác để làm, rất thư thái.

Mễ Dương lấy bánh cưới ra gặm một miếng, đưa cho Bạch Lạc Xuyên, nhưng hiển nhiên cậu chủ nhỏ có chút do dự, giống như kén ăn, chỉ cắn một miếng bánh trên tay Mễ Dương, không chịu ăn tiếp.

Một mình Mễ Dương ăn gần hết cái bánh cưới, cảm thấy hài lòng bắt đầu nằm xuống đánh một giấc ngủ trưa.

Cậu chủ tiểu Bạch rất tò mò về chiếc chăn nhỏ màu đỏ đắp trên người bọn họ, sờ sờ mấy lần: "Là màu đỏ."

Mễ Dương thuận miệng nói: “Đúng rồi, đẹp phải không?”

Bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên nghiêm túc gật đầu: “Đẹp.” Nhóc đưa cho Mễ Dương một nửa: “Cậu cũng đắp đi.”

Nhóc đã quen nhường một nửa tất cả những gì tốt đẹp cho Mễ Dương, Mễ Dương cùng nhóc bọc trong chiếc chăn nhỏ màu đỏ đánh một giấc ngủ trưa ngon lành.

Buổi tối Trình Thanh đến xem, trong quân doanh không nhất định phải cho bọn nhỏ ngủ cả đêm, chỉ chờ bọn nhỏ ngủ say đưa về nhà là được.

Hai người bọn Mễ Dương buổi trưa ngủ rất lâu, tinh thần lúc này cũng tương đối sung sức, nghe mấy người Trình Thanh tán gẫu bèn tò mò hỏi chuyện cô dâu.

Trình Thanh trêu chọc cậu: "Sao thế, Dương Dương cũng sốt ruột sao, muốn cưới vợ rồi sao?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mễ Dương đỏ bừng, mọi người xung quanh đều cười rộ lên, bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên lúc đầu cũng cười theo, nhưng rất nhanh đã trở nên không vui, nhóc đi tới nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Mễ Dương, gọi cậu đi qua một bên, bĩu môi nói: “Cưới vợ có gì tốt chứ? Giống như mấy cô giám đốc Thanh Thanh, đụng một chút sẽ khóc, thậm chí còn cướp con ngựa gỗ nhỏ của cậu... Con gái không tốt, Dương Dương không cưới vợ."

Mễ Dương: "..."

Bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên còn bổ sung thêm lợi ích: "Nếu cậu không cưới vợ, tớ cho cậu chơi máy chơi game của tớ một tuần, còn cho cậu một người chơi cùng."

Mễ Dương buồn cười: “Một cái máy chơi game mà muốn đổi của tớ một người vợ sao?”

Bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên sửng sốt một chút: "Vậy cậu muốn cái gì?"

Mễ Dương suy nghĩ một chút, nói: "Dù sao cũng phải để tớ chơi hai tuần."

Cậu chủ Bạch rất vui vẻ, gật đầu nói: "Được!"

Hai bạn nhỏ tay trong tay chậm rì rì đi phía sau nhóm người lớn, cậu chủ tiểu Bạch vẫn đang lầm bầm: “Vừa nãy cậu hỏi việc lấy vợ làm gì chứ?”

Thật ra Mễ Dương đang nghĩ đến cái chỗ Quý Châu kia, lúc trước khi còn là người hỗ trợ dạy học cậu đã đến đây một lần, vẫn rất hoài niệm, nhưng không thể nói ra sự thật, đành phải miễn cưỡng nói: “À, tớ chỉ định hỏi xem chị ấy bao nhiêu tuổi, nghe nói khi đến tuổi kết hôn hợp pháp mới có thể kết hôn."

Bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên ậm ừ: "Kệ đi, Mễ Dương chỉ có thể ở bên tớ."

Mễ Dương an ủi bạn nhỏ: “Được, được.”

Sau khi trở lại nhà họ Bạch, Lạc Giang Cảnh còn trêu chọc con trai: "Lạc Xuyên, ngồi trên giường tân hôn có vui không?"

Cậu chủ nhỏ gật đầu, lại kiêu ngạo nâng chiếc cằm nhỏ lên: "Cũng không tệ lắm."

Lạc Giang Cảnh cười nói: "Đợi sau này lớn lên con gặp được người mình thích, cũng có thể kết hôn."

Bạch Lạc Xuyên suy nghĩ một chút, nói: "Bây giờ con có người thích rồi."

Lạc Giang Cảnh tò mò: "Ồ? Là ai?"

Bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên nghiêm túc như người lớn, nói: "Con thích nhất một bạn ở trong lớp con, sau này con sẽ lấy cậu ấy, nhưng không thể nói cho mẹ biết. Con dự định tự mình cố gắng trước."

Lạc Giang Cảnh: "Con cố gắng thế nào?"

Bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên suy nghĩ một chút, cẩn thận đếm ngón tay: "Con muốn giúp cậu ấy hoàn thành bài tập vẽ, ăn hết đồ ăn vặt cậu ấy không thích. Nếu ở nhà trẻ có bạn nào bắt nạt cậu ấy, con sẽ bắt nạt bạn đó."

Lạc Giang Cảnh không nhịn được cười, gật đầu nói: "Được, vậy con tiếp tục cố gắng."

Cậu chủ tiểu Bạch coi đây là mục tiêu của mình nghiêm túc gật đầu, hất cằm nhỏ lên lầu làm bài tập thủ công nho nhỏ cô giáo giao, lớp bọn họ phải làm máy bay giấy, nhóc muốn làm một cái bay cao nhất cho Mễ Dương!

Cho đến nhiều năm sau, bọn họ cùng nhau trưởng thành, đôi tay ấy vẫn luôn nắm chặt lấy nhau.

Chỉ là trên tay họ có nhẫn khắc tên nhau.

Và cả sự tự tin sánh bước bên nhau suốt đời.

Chương kế tiếp