Trở Về 1988

Chương 196: [Ngoại truyện] Cùng du lịch (1)
Bạch Lạc Xuyên ngồi trong phòng hội nghị, sắc mặt đã có chút không kiên nhẫn nữa.

Mấy năm nay anh đã tiếp nhận Lạc Thị, tuy rằng Lạc Giang Cảnh vẫn ở đây, nhưng về cơ bản đã giao hết quyền hành cho anh, vị trí Thái Tử gia này anh thật sự đã ngồi yên ổn, chỉ chờ xem ngày nào đăng cơ mà thôi.

Toàn bộ hội nghị hôm nay đã kết thúc, nhưng cố tình còn có một người không chịu đi.

Giám đốc Khang của công ty chi nhánh Bắc Kinh vẫn còn kiên trì với suy nghĩ của chính mình, không chịu từ bỏ dễ dàng: “Giám đốc Bạch, bắt đầu là khó khăn nhất, nếu đã mở rộng thị trường thì tại sao không thừa thế xông lên mà làm dự án này? Tôi không hiểu rõ, mấy năm nay chẳng lẽ những gì tôi làm chưa đủ nhiều, không đủ tốt sao? Họ Khang tôi tự nhận đã thật sự dốc hết sức cho công ty…”

Bạch Lạc Xuyên cắt ngang lời ông ta: “Giám đốc Khang làm thật sự không tồi, nhưng ông đã quên mất mục đích ban đầu của chúng ta rồi. Tôi chỉ cần đối phương đi vay một khoảng là được, ở bên phía ngân hàng tôi cũng đã đàm phán xong rồi, Lạc Thị đang cần tài chính để xoay vòng, mục đích của tôi bây giờ là rút tiền ra.

Giám đốc Khang kinh ngạc một lúc.

Tất nhiên ông ta không quên, nhưng mấy năm gần đây, dự án biệt thự ở Bắc Kinh giống như một miếng thịt đầy xương cốt ngày nào cũng treo trước mặt ông ta, khiến tâm trí ông ta đi lạc, chỉ muốn dùng cái dự án này để hoàn toàn xoay người. Cấp dưới của ông ta cũng liên tục nịnh hót, họ Khang ông ta cũng là người có chủ ý và bản lĩnh của chính mình, vì sao không thể chơi một bàn lớn ở thủ đô, lập ra chiến trường thứ hai?”

Suy cho cùng, giám đốc Khang muốn làm một mình.

Nhưng ông ta trăm triệu lần cũng không nghĩ tới thứ mà bản thân liều mạng mấy năm mới nắm được lại hoàn toàn bị biến thành công cụ cho Thái Tử gia, dưới những cơn sấm rền gió cuốn biến thành rất nhiều tài chính chảy về phía Lạc Thị. Áo cưới ông ta may mấy năm nay cứ thế mà bị Bạch Lạc Xuyên cầm đi làm bè, tới cuối cùng mọi người cũng sẽ chỉ khen ngợi mình Thái Tử gia, căn bản không có một chỗ tốt nào cho họ Khang ông ta. Nghĩ tới mấy năm nay cứ bị sai sử vòng vòng, đôi mắt giám đốc Khang đều đỏ lên.

Có điều chuyện tới nước này rồi ông ta cũng không có cách nào xoay chuyển trời đất.

Trong kế hoạch này thu mua Chiêm Vanh và ngân hàng đều là những miếng xương khó nhằn, nhưng miếng xương cứng khó gặm này cũng được Bạch Lạc Xuyên nắm lấy.

Bạch Lạc Xuyên nhìn ông ta một cái, đứng dậy nói: “Tan họp thôi.”

Giám đốc Khang vẫn ngồi ở đó, từ cơn tức trong lòng biến thành trên đầu đổ mồ hôi lạnh.

Ông ta đã vô số lần tự cao mà cho rằng cái ghế Tổng giám đốc hành chính ngoại trừ ông ta ra thì không còn có thể là ai khác, xét từ năng lực hay sự cống hiến cho Lạc Thị để nói thì ông ta đều hoàn toàn xứng đáng. Nhưng từ khi Thái Tử gia tới công ty, mọi thứ đều thay đổi. giám đốc Lạc không chỉ một lần tỏ vẻ rằng, chờ tới thời điểm sẽ nhường vị trí này ra, an tâm mà đảm nhiệm chức Chủ tịch Hội đồng Quản trị, nhưng nếu bà ấy nhường vị trí này – người tiếp nhận cũng chỉ có một, đây là sự thật đã được đảm bảo.

Thái Tử gia Lạc Thị đã không phải tên nhóc con mới ra đời kia.

Bây giờ nanh vuốt anh đã lớn, lại còn là một bộ răng cứng như sắt, rốt cuộc không còn sợ bất kỳ kẻ nào nữa.

Ra khỏi công ty, Bạch Lạc Xuyên không còn tâm tình nào quản những việc này nữa, bây giờ anh đã tiếp nhận Lạc Thị, thời gian có thể tự do sử dụng cũng ít, nếu anh đi công tác thì còn tốt, có thể năn nỉ ỉ ôi Mễ Dương đi cùng, nhưng có đôi khi cậu sẽ đi theo nhóm giáo sư, đàn anh cùng nhau ra ngoài, một lần đi là gần cả nữa tháng, anh bị nhốt ở trong thành phố đầy bê tông cốt thép này, một bước cũng khó đi, trong lòng thật sự vô cùng lo lắng.

Lúc Bạch Lạc Xuyên ngồi trên xe nhịn không được nhìn điện thoại di động tới mấy lần, mỗi một lần nhìn nó thì vẻ mặt lại đen hơn một chút, bắt đầu từ buổi sáng hôm nay anh đã không nhận được tin nhắn của Mễ Dương.

Đại khái là bị tâm tình này làm ảnh hưởng, sau khi chạy hai chỗ, Bạch Lạc Xuyên bỗng nhiên phát hiện bản thân để quên một phần tài liệu ở nhà, chỉ có thể xoa nhẹ thái dương một chút rồi dặn dò tài xế: “Về nhà trước, tôi lấy ít đồ.”

Tài xế không dám thở mạnh, lên tiếng vâng dạ xong lập tức quay xe về nhà.

Bạch Lạc Xuyên nói tài xế ở dưới sảnh của khu chung cư chờ, tự anh đi lên lấy đồ. Anh vừa mở cửa nhà ra đã cảm thấy có gì đó không đúng.

Vẫn là những thứ đồ trong phòng kia, nhưng cách bài trí có hơi khang khác so với lúc anh ra ngoài, cái ly để trên bàn trà nhiều hơn gần nửa ly nước, còn đôi giày ở cửa – nhiều hơn một đôi, mang theo mùi vị mệt mỏi vì gió bụi.

Trong lòng Bạch Lạc Xuyên nhảy lên một cái, chẳng thèm lo tìm tài liệu nữa, nhanh chóng đi về phía phòng ngủ.

Trong phòng ngủ, rèm giường khép hờ, trên giường có một người nằm.

Đại khái là đi lại mệt nhọc, cậu đã chìm vào giấc ngủ, mái tóc vẫn còn hơi ướt, trong người giống như đang ôm cái gì đó, dung nhan lúc ngủ yên tĩnh lại động lòng người.

Lúc đầu khi Bạch Lạc Xuyên nhìn thấy một góc trắng trắng trong lòng Mễ Dương anh cho rằng đó là cái gối đầu nhỏ bảo bối nhất của cậu, nhưng nhìn kỹ thêm một chút, anh bỗng phiên phát hiện đó là cái áo sơ mi của mình.

Còn là áo hôm qua anh cởi ra, tùy tiện treo ở cửa phòng tắm.

Bạch Lạc Xuyên nghĩ tới sau khi Mễ Dương về nhà, đi phòng tắm tắm rửa thì nhìn thấy nó, sau đó trộm mang theo lên giường, ôm áo sơ mi của anh cùng đi vào giấc ngủ.

Ánh mắt Bạch Lạc Xuyên tối đi vài phần, anh đứng ở cửa, cứ nhìn chằm chằm người trên giường. Bạch Lạc Xuyên giơ tay cởi bỏ cà vạt, tiếp theo là cúc áo, hầu kết lên xuống nhấp nhô vài cái rồi đi về hướng mép giường.

***

Mễ Dương bị một chuỗi những động tác kịch liệt đánh thức, mới đầu cái thân thể kia chỉ có một chút hơi thở ghen tuông, cũng không có là gì, bây giờ mới xem như mưa rền gió dữ, nhanh tới khiến người ta thở không nỗi.

Mễ Dương nắm lấy khăn trải giường, một lúc lâu sau tầm mắt mới rõ ràng hơn, giọng nói khàn khàn: “Bạch, Bạch Lạc Xuyên?”

Động tác của Bạch Lạc Xuyên chẳng chậm đi dù chỉ là nửa phần, anh cúi đầu nghiến răng ngậm lấy trái cổ cậu, cố gắng nuốt xuống suy nghĩ muốn dùng lực cắn xuống vị trí đó: “Là anh.”

Mễ Dương vẫn còn cố gắng nói chuyện với anh: “Sao mà lại, sao bây giờ anh đã về? Không đi làm… A…”

Bạch Lạc Xuyên: “Không đi, làm em.”

Mễ Dương: “!!”

Mấy lời nói lung tung rối loạn này, Mễ Dương nghe xong cả lỗ tai cũng muốn bị đốt cháy, nhưng bản thân cậu bị người kia giữ ở đó, không cách nào dời đi dù chỉ một chút, càng quá đáng hơn là đối phương vẫn luôn giữ lấy cậu lại còn nhỏ giọng hung hăng hỏi: “Đây là quần áo của anh đúng không? Vừa rồi lúc anh đi vào thấy em ôm áo sơ mi của anh mà ngủ.”

“Anh tốt hơi gối đầu nhỏ có đúng hay không?”

“Có phải nhớ anh nhớ không chịu được mới ôm nó ngủ không?”

“Lúc ôm áo của anh em còn nghĩ cái gì?”

“Chính em chơi cho anh xem, để anh nhìn xem em nhớ anh tới bao nhiêu.”

***

Mễ Dương bị anh lăn qua lộn lại một lần, đặc biệt là khi mặt đối mặt, cậu bị anh nhìn chằm chằm khiến cả người không kiềm chế được mà nóng lên.

Mấy năm nay cơ hội ôm gối đầu nhỏ để ngủ của cậu rất ít, nhiều nhất là dính vào trong lòng Bạch Lạc Xuyên mà đi vào giấc ngủ. Tại vì cậu ngồi máy bay cả đêm, buổi sáng lúc về nhà bị ma quỷ ám thế nào mà cầm cái áo sơ mi của Bạch Lạc Xuyên.

Mễ Dương không muốn nghe người này dán vào tai cậu nói mấy lời lung tung lộn xộn, cậu túm lấy đầu anh, hơi ngẩng đầu lên, dán lên cái miệng xấu xa kia.

Từ từ Mễ Dương cũng cảm thấy có gì đó không thích hợp.

Cậu đẩy Bạch Lạc Xuyên ra, nhíu mày nói: “Là thứ gì, anh, vừa rồi cho vào cái gì…”

Bạch Lạc Xuyên hôn cậu: “Không có gì, chỉ là một chút đồ chơi thôi, bây giờ đã hòa tan rồi, đừng sợ.”

Mễ Dương không chịu để anh dính sát lại, muốn tự mình đi xem, nhưng thật sự giống như Bạch Lạc Xuyên đã nói, ngón tay chạm tới đó, tất cả đã hòa tan, lại còn có chút nước.

Bạch Lạc Xuyên dỗ cậu: “Tốt cho thân thể, em yên tâm.”

Mễ Dương hỏi: “Rốt cuộc là thứ gì!”

Bạch Lạc Xuyên cười nói: “Lần trước lúc đi kiểm tra sức khỏe, không phải anh thuận tiện cho người làm phân tích mẫu máu sao. Đúng lúc một người em họ của anh có một công ty sản xuất thuốc, anh nói chỗ bên kia đặc biệt làm một số đồ vật phù hợp cho em dùng…” Anh ậm ờ nói cho qua: “Làm một ít bôi trơn có thành phần của rắn.”

Mễ Dương thẹn quá hóa giận: “Lần trước anh kêu em làm kiểm tra sức khỏe là vì cái này?!”

“Không phải.” Bạch Lạc Xuyên khàn giọng: “Sợ em bị dị ứng, quá yếu ớt.”

Mễ Dương vừa tính phàn bác, món đồ bị hòa tan lúc nãy bắt đầu phát huy tác dụng. Sắc mặt cậu đỏ bừng, vành tai cũng ửng hồng giống như máu, động tác chống đẩy tay do dự một lát lại biến thành động tác dùng sức ôm lấy.

Mễ Dương chôn mặt trong lồng ngực Bạch Lạc Xuyên, cắn anh một cái thật mạnh.

Chương kế tiếp