Trở Về 1988

Chương 197: [Ngoại truyện] Cùng du lịch (2)
Tài xế đợi dưới lầu hơn hai tiếng đồng hồ, mới nhận được điện thoại của giám đốc Tiểu Bạch, nói hôm nay không đến công ty, bảo anh ấy về trước.

Tài xế như được đại xá, phóng xe đi.

Anh ấy đã lái xe cho giám đốc Tiểu Bạch một đoạn thời gian, cũng biết tâm trạng người này gần đây không tốt, ngày thường người kia đi vắng, tâm trạng người thừa kế của bọn họ cũng không tốt hơn là bao, thời tiết thất thường, nhưng hôm nay vẫn kiềm chế không cáu gắt, bây giờ nói anh ấy đi trước thì phải chuồn đi ngay lập tức.

Bạch Lạc Xuyên ở trong phòng ngủ bận rộn thêm một tiếng nữa.

Cuối cùng Mễ Dương một ngón tay cũng không thèm động đậy, ngâm mình trong bồn tắm lớn ngủ thiếp đi, lúc tắm rửa sạch sẽ trở lại giường giống như mộng du, nửa tỉnh nửa mê. Cậu vội vàng trở về sớm là vì vô cùng mệt mỏi, mệt đến mức mở mắt không ra, nằm xuống giường ngủ thiếp đi, Bạch Lạc Xuyên ôm eo cậu cùng nhau lăn ra ngủ, khoảng trống trong lòng rốt cuộc cũng được lấp đầy, ấm áp lại dâng lên, ôm Mễ Dương đánh một giấc.

Những ngày Mễ Dương không ở nhà, một mình anh không thể nào ngủ ngon, bây giờ người cuối cùng đã trở về, anh thật sự có thể trầm tĩnh lại.

Lúc hai người tỉnh lại lần nữa, trời đã tối, Mễ Dương động đậy, người phía sau ngáp một cái, cọ cọ tới hôn cậu: "Tỉnh rồi hả? Có đói bụng không? Anh đi làm chút đồ ăn."

Mễ Dương nhắm mắt lại nở nụ cười: "Anh làm đồ ăn à, thôi bỏ đi, anh ngồi trong nhà hàng đợi món để ăn là được."

Bạch Lạc Xuyên cũng cười, cắn nhẹ vành tai cậu: "Khinh thường ai đấy, ít nhất anh còn biết nấu mì."

Mễ Dương cười cười không để ý đến anh, mặc quần áo vào bếp nấu cơm, lần trước cậu chủ Bạch cũng nói như vậy, nếu anh khăng khăng thi triển tay nghề, anh còn có thể nấu mì ăn liền khét thành một cục, cậu thật sự không thể tin lời nói của người đàn ông này.

Hơn nữa nấu nướng cũng không quá phiền phức, Mễ Dương tương đối thích ở nhà nấu cơm, bình thường sẽ có dì ở đây nấu cơm dọn dẹp, nhưng bữa tối thường là một mình cậu nấu. Chỉ đơn giản là xào hai món, rồi nấu cơm, thấy trong tủ lạnh còn ít trái cây, lấy ra rửa sạch rồi để đó, cắt ra ăn tối là vừa.

Bạch Lạc Xuyên ăn rất ngon, anh nhìn Mễ Dương ăn cũng rất nhiệt tình.

Mễ Dương ăn được nửa bát, chợt nghe thấy Bạch Lạc Xuyên ở đối diện nói với mình: "Bé ngoan, cuối tuần này có rảnh không?"

Mễ Dương: “Có, sao vậy?”

Bạch Lạc Xuyên nói: "Anh họ của anh, là anh họ Bạch Bân trước đây học ở Bắc Kinh. Anh ấy định đến dự một cuộc họp thu hút đầu tư hay gì đó. Hiếm khi gặp mặt đấy, cuối tuần cùng nhau ăn cơm nhé?"

Mễ Dương gật đầu nói: "Được."

Sau khi ăn xong, Bạch Lạc Xuyên đi rửa chén, nói là rửa thì cũng chỉ là tiện tay ném vào máy rửa chén, mười ngón tay của cậu ấm không dính nước mùa xuân, có thể làm được như thế đã là tốt lắm rồi, nếu để Lạc Giang Cảnh nhìn thấy sẽ không tránh khỏi muốn khen ngợi một phen.

Mễ Dương đã nhìn quen rồi, hai người nhìn bề ngoài cứ tưởng Mễ Dương chăm sóc cậu chủ Bạch, nhưng thực ra nếu muốn nói đến chăm sóc thì Mễ Dương mới là người được chăm sóc.

Mễ Dương cho Bạch Lạc Xuyên xem ảnh chụp lần đi ra ngoài này, còn kể cho anh nghe chuyện thú vị dọc đường, Bạch Lạc Xuyên nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ, không khỏi nhìn đi nhìn lại vài lần: "Đây là ai?"

Mễ Dương nhìn theo đầu ngón tay của anh, nói: "À, đây là Tiểu Nhậm, Nhậm Cảnh Niên, cháu ngoại của giáo sư Chương, lần này tới đó là để giúp đỡ."

Bạch Lạc Xuyên lại hỏi: "Bao nhiêu tuổi? Làm nghề gì? Sao trước đây không thấy, bây giờ lại tới?"

Mễ Dương ngẩng đầu nhìn anh.

Bạch Lạc Xuyên nhướng mày: "Không thể tùy tiện nói sao?"

Mễ Dương cười: “Anh nói về Tiểu Nhậm làm gì, anh ta có người yêu rồi.”

Bạch Lạc Xuyên bán tín bán nghi, nhìn chằm chằm người này không tha. Ai bảo trong đội này già thì già trẻ thì trẻ, bộ dạng của Trần Bạch Vi cũng không tệ, đặc biệt là cái người mặt mũi lạnh lùng xa cách này, chỉ đứng nghiêng sau lưng bọn họ vô ý lọt vào trong ống kính, cách màn hình có thể nhìn thấy phần khí chất anh tuấn kia.

Mễ Dương cất máy ảnh đi: "Em kể cho anh nghe về mấy bức tranh tường, sao anh cứ nhìn Tiểu Nhậm? Anh ta thật sự có người yêu rồi, đàn anh Trần đã nói với em."

Bạch Lạc Xuyên cười lạnh: "Lời nói của Trần Bạch Vi em cũng tin? Trong miệng anh ta không có lấy một chữ là thật."

Mễ Dương phản bác: "Chí ít hơn một nửa những gì đàn anh Trần nói đều là sự thật, hơn nữa lúc anh ấy nói có Tiểu Nhậm ở bên cạnh. Tiểu Nhậm không phải là người lắm lời, lần này tới đó là vì sức khỏe của giáo sư Chương không tốt. Tinh thần trách nhiệm của giáo sư chúng em quá mạnh, mấy tháng trước mới vừa nằm viện điều trị, nói có một bóng mờ nhỏ trong mạch máu nội sọ, bác sĩ vốn muốn thuyết phục ông ấy nghỉ ngơi, nhưng giáo sư Chương không chịu, ông ấy nói thời gian vốn đã không nhiều, nếu có dư thời gian, ông ấy nên dùng để làm chuyện quan trọng nhất."

Mễ Dương trầm giọng nói, thở dài một hơi.

Bạch Lạc Xuyên nhéo vành tai cậu, do dự một chút, cau mày nói: "Lần sau nếu giáo sư Chương còn cần giúp đỡ, em cũng dẫn anh đi đi."

Mễ Dương cười, gật đầu nói được.

Cuối tuần, Bạch Lạc Xuyên và Mễ Dương đến đón anh họ, nhưng Bạch Bân không đi một mình, bên cạnh Bạch Bân có mang theo một người rất quen thuộc, từ xa đã nhiệt tình vẫy tay chào Mễ Dương.

Mễ Dương thấy vậy hơi kinh ngạc, cười đi qua, nói: “Đinh Hạo, anh cũng đến à.”

Đinh Hạo mặc một chiếc áo khoác bông dài màu xanh quân đội, bên dưới là quần jean phối với giày Martin, phong cách thoải mái lại đẹp trai, tràn đầy trẻ trung giống như sinh viên, hệ thống sưởi ở sân bay đủ nóng nên cậu ấy không ăn mặc chỉnh tề, áo khoác bông mở rộng để lộ bả vai ra ngoài, áo len bên trong là áo cũ cố ý đục lỗ, còn Bạch Bân bên cạnh đang đẩy vali, ăn mặc đoan chính, chỉnh tề. Thoạt nhìn phong cách của hai người hoàn toàn khác nhau, một người quá hoạt bát, một người lại như con nhà tông, giơ tay nhấc chân đều có khuôn phép.

Bạch Lạc Xuyên đi qua giúp Bạch Bân đẩy hành lý, nhỏ giọng nói chuyện với anh họ, trước mặt anh họ luôn duy trì bộ dáng ngoan ngoãn.

Đinh Hạo vô cùng thân thiết đi tới, khoác vai Mễ Dương cười nói: "Lại gặp nhau rồi, lần trước sau khi tạm biệt ở Bắc Kinh, đã lâu không gặp rồi nhỉ?"

Mễ Dương gật đầu cười: "Đúng vậy, hơn hai năm không gặp."

Đinh Hạo gãi gãi mặt, chắc là không ngờ lại lâu như vậy, nói đùa: “Lâu tới vậy ha, tôi còn tưởng mới có mấy tháng, nhìn cậu rất nhiệt tình. Này, lát nữa tôi sẽ tặng cậu một món quà, rất đẹp, là thứ mà có tiền cũng không mua được.”

Bạch Lạc Xuyên dừng lại, quay đầu liếc nhìn bọn họ một cái, tầm mắt rơi vào tay Đinh Hạo, khẽ nhíu mày.

Bạch Bân cũng nhìn thấy, ho khan một tiếng, nói: "Hạo Hạo, bỏ tay xuống, đi đàng hoàng."

Đinh Hạo nhún vai, đi song song với Mễ Dương, suốt đường đi nhỏ giọng nói chuyện với cậu.

Khi đến cổng sân bay, Bạch Bân dừng lại, dặn dò: "Kéo dây kéo quần áo của em lên."

Đinh Hạo tùy tiện làm theo, Bạch Bân không hài lòng nên tự mình đi qua kiểm tra, đội mũ lên cho cậu ấy: "Nhiệt độ bên ngoài chênh lệch lớn, lát nữa cẩn thận cảm lạnh."

Đinh Hạo ngả người ra sau, thật sự không muốn đội mũ: "Em mấy tuổi rồi chứ, bây giờ mới là đầu đông, em mặc áo khoác lông vũ là được rồi, có ai đội mũ đâu? Bạch Bân, anh xem quanh đây ai đội mũ chứ?"

Một gia đình ba người bên cạnh bước tới, trên đầu đứa trẻ đội một chiếc mũ đan lông tơ được cha ôm trong lòng đang vội vã lên đường, trên đỉnh đầu lủng lẳng một quả cầu lông, cắn ngón tay tò mò nhìn Đinh Hạo, rất nhanh đã bị ôm đi xa.

Đinh Hạo: "..."

Bạch Bân cười khẽ một tiếng: "Em nghe lời một chút, nếu cảm lạnh trở về sẽ lây bệnh."

Đinh Hạo như nghĩ tới điều gì, lập tức tự mình đội mũ lên, không hề phản kháng mà lại ra vẻ kiêu ngạo: “Đúng vậy, trong nhà còn có trẻ con, không thể lây bệnh cho cục cưng nhỏ được.”

Bạch Lạc Xuyên mang theo hai chiếc xe tới, để lại một chiếc xe và tài xế cho đám người Bạch Bân, đặc biệt dành cho bọn họ dùng trong thời gian ở Thượng Hải, ngày thường anh và Mễ Dương lái chiếc xe thể thao. Anh vừa ngồi xuống khởi động xe, vừa hỏi: "Lúc nãy Đinh Hạo kia nói cái gì với em?"

Mễ Dương cười nói: “Là chuyện con cái ở nhà.”

Bạch Lạc Xuyên hơi kinh ngạc: "Anh ta kết hôn rồi?"

Mễ Dương lắc đầu nói: "Không biết, em không có hỏi, lúc đi đường cứ nghe cậu ấy nói suốt."

Bạch Lạc Xuyên nói: "Anh ta nói nhiều lắm, còn nói gì nữa?"

Mễ Dương: "Nói con của anh ấy rất đáng yêu."

Bạch Lạc Xuyên hừ một tiếng, từ chối cho ý kiến.

Do con đẹp nên bản thân mới khoe khoang hả? Cái này phải thực tế và tuân theo nguyên tắc, để cho mọi người nhận xét không được sao.

Tuy rằng trong lòng có chút không tán thành, nhưng Bạch Lạc Xuyên vẫn cảm thấy có hơi kỳ quái, tí tâm trạng này mãi cho đến buổi tối cùng nhau ăn cơm đã lên đến đỉnh điểm.

Trong phòng không có người ngoài, Đinh Hạo vô cùng nhiệt tình tặng cho Mễ Dương một món quà nhỏ: “Nào, nào, Mễ Dương, cho cậu xem ảnh cục cưng nhỏ của tôi, bức này cho cậu. Đây là bức ảnh chụp gần đây nhất của bé, rất đẹp, phải không? Có tiền cũng không mua được. Đây là giới hạn nội bộ, không dành cho những người thường không phải người thân và bạn bè!”

Bạch Lạc Xuyên không ngờ da mặt người này lại dày như vậy, tặng ảnh của con mình làm quà, lúc đầu còn có chút khinh thường, nhưng sau khi nhìn thoáng qua, vẻ mặt trở nên cổ quái.

Nguyên nhân không phải là cái gì khác mà là vẻ ngoài của bé con nhà Đinh Hạo thật sự quá giống anh họ Bạch Bân của anh.

Bạch Lạc Xuyên nhìn bức ảnh, sau đó ngẩng đầu nhìn anh họ của mình và Đinh Hạo, nhất là tầm mắt nhìn Đinh Hạo nhiều một chút, thậm chí bây giờ anh còn hơi nghi ngờ: Chẳng lẽ đứa bé này là do Đinh Hạo sinh cho anh họ của anh sao?

Bạch Bân uống trà, chậm rãi nói: "Là con nhà Bạch Kiệt, nhận hai bọn anh là cha nuôi."

Lúc này Bạch Lạc Xuyên mới chợt nhận ra Bạch Bân và Bạch Kiệt là hai anh em ruột, Bạch Kiệt cũng trạc tuổi anh, anh nên gọi là em họ.

Mễ Dương nghe không hiểu, Bạch Lạc Xuyên nhỏ giọng nói với cậu: "Là người anh đưa em đến gặp trong lần kiểm tra sức khỏe lần trước. Anh ta mở một công ty dược phẩm, lấy mẫu máu của em còn cố ý pha một ít... á."

Mễ Dương dùng tay nhéo đùi anh, giám đốc Tiểu Bạch không nói nữa, nhưng nụ cười trên môi vẫn không kìm được.

Bé ngoan nhà anh nhéo không đau chút nào, bộ dạng phô trương bản thân hù dọa người khác thật sự khiến người ta yêu thích.

Đinh Hạo chưa đắc ý xong, không ngớt lời khen ngợi con nuôi nhà mình: “Ôi, cậu không biết đâu, đứa nhỏ bây giờ bắt đầu học nói, ngoan lắm, ăn cơm tự mang yếm ăn, học nói cũng nhanh, tôi ôm bé đi dạo một vòng, chậc chậc, gặp vài người đều hỏi có muốn quay quảng cáo sữa bột hay không... Bây giờ tôi mới hiểu được nuôi dạy con cái thật thú vị, nhưng mà bây giờ tôi nói với các cậu thì các cậu cũng không hiểu, phải tự mình nuôi con mới biết được thú vui bên trong."

Bạch Lạc Xuyên không có, đương nhiên sẽ không phục: "Cũng đâu phải con ruột của anh."

Đinh Hạo cũng không coi trọng, xua tay nói: "Thì mới nói là cậu còn trẻ không hiểu còn gì? Không phải con ruột, nhưng hơn cả ruột thịt."

Bạch Lạc Xuyên: "..."

Điều anh không hiểu chính là sự tự tin quá mức của Đinh Hạo, sự tự tin từ trong ra ngoài của người này rốt cuộc từ đâu mà ra? Lại nói, đứa nhỏ này còn họ Bạch, dù sao cũng là họ hàng của anh mà!

Chương kế tiếp