Trở Về 1988

Chương 22: Bánh tiêu
Bà Bạch tìm được con trai nhưng tâm trạng cũng không tốt hơn bao nhiêu. Cô ấy bước qua hỏi bé: “Lạc Xuyên, sao hôm nay không đến trường?”

Bạch Lạc Xuyên cúi đầu chơi máy chơi game, nói: “Không muốn đi.”

Bà Bạch lấy đi máy chơi game trên tay bé, ép bé nhìn thẳng vào mình, nói: “Đây không phải chuyện con có muốn hay không, trường học là nơi bắt buộc phải đi, con về mà không báo với thầy cô trong trường hay người nhà tiếng nào thì tức là trốn học, biết không?”

Bạch Lạc Xuyên không kiềm được mà cãi lại: “Do mẹ gạt con trước chứ bộ!”

Bà Bạch nói: “Mẹ gạt con cái gì?”

Bạch Lạc Xuyên ngẩng đầu nhìn cô ấy, tức giận nói: “Mẹ gạt con rằng Dương Dương cũng sẽ đi học, còn nói cậu ấy chung lớp với con! Con đi xem rồi, hoàn toàn không có, về hỏi thì cậu ấy nói năm nay không đi học!”

Bà Bạch sửng sốt, kinh ngạc nhìn Mễ Dương, hỏi: “Dương Dương năm nay không đi học tiểu học sao?”

Mễ Dương lắc đầu, nói: “Ngày sinh của con nhỏ nên giáo viên không nhận.”

Bà Bạch bật cười nói: “Tại dì, hôm đó nhìn thấy mẹ của con dẫn con đến trường, còn tưởng chính là làm thủ tục nhập học nên cũng không hỏi nhiều. Như vậy đi, dì chào hỏi với bên trường học để con học sớm một năm được không?”

Mễ Dương hai mắt sáng rực lên, nói: “Thật không, vậy thật sự cám ơn dì nhiều!”

Bà Bạch thấy cũng sắp trưa rồi nên dứt khoát ngồi ở nhà Mễ Dương chờ một hồi, đợi Trình Thanh về để bàn bạc với cô ấy, Trình Thanh đương nhiên là rất mừng rỡ và liên tục nói cám ơn. Bà Bạch hỏi cô ấy một số thông tin, sau đó ngay lập tức gọi điện thông báo một tiếng với bên nhà trường, nhà họ Bạch quen biết rộng, cô ấy vừa tự giới thiệu thì bên kia lập tức nhanh chóng đồng ý, nhận thêm một đứa trẻ thôi mà, dù sao năm nào cũng sẽ có vài học sinh chuyển trường, chuyện nhỏ.

“Cũng không phải chúng tôi muốn làm khó mọi người, nhưng do có một số bé còn quá nhỏ, dù tới học cũng không thể theo kịp tiến độ các bạn khác, hơn nữa ngày nào cũng khóc lóc ầm ĩ, các giáo viên cũng mệt theo. Vì vậy nhà trường mới quyết định tổ chức một lớp vỡ lòng, để những bé nhỏ tuổi đó chờ thêm một chút, sau khi hiểu chuyện thì lại đến học, chúng tôi cũng dễ quản lý.” Hiệu trưởng cười ha hả nói: “Nhưng nếu cô đã bảo đảm như vậy thì chúng tôi cũng tin đây là một đứa trẻ nghe lời, cứ đưa em ấy tới học đi!”

Bà Bạch mỉm cười cảm ơn hiệu trưởng, sau đó giương mắt nhìn con trai mình đang trông mong nhìn qua, lửa giận phập phồng trong lòng lập tức dịu xuống, vừa đưa tay chọc vào trán con trai, vừa nhẹ giọng hỏi: “Hai đứa trẻ nhà chúng tôi lớn lên cùng nhau, từ nhỏ đến giờ chưa từng xa nhau, ông xem liệu có thể sắp xếp chúng vào cùng một lớp được không? Như vậy cũng tiện cho bọn trẻ giúp đỡ lẫn nhau.”

Đầu dây bên kia đồng ý ngay lập tức.

Lúc này cậu chủ Bạch mới cười toe toét lộ ra hàm răng trắng nhỏ, cũng không cần máy chơi game nữa. Bé vội nhấc đôi chân nhỏ chạy qua đó, nắm lấy tay của bà Bạch và gọi “mẹ ơi”.

Bà Bạch chỉ vào trán của bé, trên mặt không còn căng thẳng nữa và cũng bật cười, nói: “Được rồi, ông tổ của mẹ ơi, bây giờ con thấy mãn nguyệt rồi đúng không? Lát nhớ về nhà với mẹ, chiều nay còn phải đi học đấy.”
Bạch Lạc Xuyên hỏi: “Vậy Mễ Dương thì sao?”

Bà Bạch nói: “Chiều nay dì Trình của con đi làm thủ tục nhập học, Dương Dương sẽ đến đó vào ngày mai.”

Bạch Lạc Xuyên vui mừng nói: “Vậy con cũng không đến trường nữa, con đợi ngày mai cậu ấy đi thì mới cùng cậu ấy đến đó!”

Bà Bạch dỗ dành bé: “Không được, hôm nay con phải đến trường. Con xem này, con đến trước một ngày để làm quen, thế là ngày mai con có thể giúp đỡ Dương Dương đi học, đúng không?”

Trình Thanh cũng ở một bên nói giúp: “Đúng đúng, Lạc Xuyên đến trường đi, Dương Dương còn chưa từng thăm quan trường lần nào đâu. Chiều này con đi học thì nhớ kỹ lớp ở đâu, ngày mai nếu Dương Dương không nhớ đường, con giúp dì dẫn em ấy vào lớp nhé, con là anh thì phải chăm sóc em trai đấy.”

Bạch Lạc Xuyên cảm thấy hơi có lý nên đã gật đầu đồng ý: “Vậy con ở trường đợi cậu ấy.”

Hai người mẹ cũng thở phào nhẹ nhõm, thật không dễ dàng để cậu chủ này thay đổi ý định.

Sau khi Bạch Lạc Xuyên rời đi, Trình Thanh cũng vội vàng tìm kiếm thông tin đăng ký, buổi chiều xin nghỉ phép ở đơn vị, mừng rỡ đi làm thủ tục nhập học cho Mễ Dương, khi trở về vào buổi chiều ta, trên tay còn cầm một hộp đựng bút hoạt hình, vừa thu dọn cặp sách nhỏ cho Mễ Dương, vừa căn dặn cậu: “Dương Dương, sau khi con đến trường thì nhất định nghe lời giáo viên, nơi này khác với nhà trẻ, phải có nề nếp, biết không?”

Mễ Dương gật đầu: “Con biết rồi ạ.”

Đợi đến tối Mễ Trạch Hải trở về, Trình Thanh lại nói với anh ấy phải cùng nhau đến nhà họ Bạch để cảm ơn, Mễ Trạch Hải lắc đầu không chịu đi, vì lúc đó đứa trẻ đang ở đây nên Trình Thanh không nói gì, sau khi trở về phòng ngủ vào buổi tối thì hai người đã thấp giọng cãi một trận.

Trong phòng toàn là cửa ván gỗ, không có cách âm, nếu cãi nhau quá dữ dội thì Mễ Dương cũng sẽ nghe thấy một vài câu, chẳng qua là vì Mễ Trạch Hải lại giở tính bướng bỉnh, không muốn mang tai tiếng nịnh bợ cấp trên.

Trình Thanh vô cùng tức giận: “... Đây là ai nịnh bợ ai? Chị Lạc người ta chủ động tới giúp, còn không thể cám ơn người ta sao? Nếu không phải Lạc Xuyên và Dương Dương chơi thân với nhau thì người ta cũng sẽ không giúp, anh cả đời này sống như con trâu cứng đầu vậy, trông cậy vào anh chi bằng trông cậy vào con trai!”

Mễ Trạch Hải rầu rĩ nói: “Vậy em cứ đợi đi, con trai của em còn phải đợi thêm hai mươi năm mới lớn đấy!”



Mễ Dương đã nghe loáng thoáng được vài câu lúc nằm trên chiếc giường nhỏ kế bên, sau khi xác định hai người nói tới nói lui cũng chỉ vì mấy chuyện cỏn con này thì yên tâm đi ngủ. Cha mẹ cậu thường ngày cũng nhắc đi nhắc lại vì những chuyện nhỏ nhặt này, một người nhiệt tình, một người cổ hủ, nói một hồi là ổn thỏa, chẳng cãi ầm lên nổi đâu.

Ngày hôm sau, Mễ Dương đeo cặp sách nhỏ và được Trình Thanh đưa đến trường bằng xe đạp. Tâm trạng cậu vẫn còn tốt, nhưng Trình Thanh lại phấn khích thấy rõ. Đêm qua cô ấy hồi hộp không ngủ được, sáng thức dậy cũng không kịp làm bữa sáng nên đã tìm một quầy hàng nhỏ ở gần cổng trường để mua một cái bánh tiêu hai đồng cho Mễ Dương ăn.

Mễ Dương vừa ăn vừa ngồi trên ghế sau của xe đạp được Trình Thanh đẩy đi, trên vai là túi đeo chéo quân đội cũ kỹ, bên trong có vài cuốn tập ô ly và một hộp bút chì, đây chính là cặp nhỏ để đi học của cậu, những thứ mang theo cũng là toàn bộ tài sản của cậu.

Lúc ăn bánh, cậu có cảm giác ai đó đang nhìn mình, giương mắt nhìn lại thì đó là một bà cụ đang đứng ở cổng trường nhìn cậu và Trình Thanh với vẻ mặt hơi nghiêm túc, nhíu mày nói: “Trường không cho phép ăn đồ ăn vặt.”

Trình Thanh vội vàng nói: “Xin lỗi cô, đây không phải đồ ăn vặt, tôi sáng dậy trễ nên đã mua chút bữa sáng cho con.”

Đoán chừng bà cụ cũng đã nghe rất nhiều kiểu lời này nên khó chịu nói: “Ngày nào cũng có người nói như vậy, các cô nuông chiều con cũng phải có mức độ chứ, các cô không đặt ra quy tắc kỹ càng, trách nhiệm gì cũng tự ôm hết, bảo sau này giáo viên phải dạy dỗ như thế nào?” Bà ta cũng không nghe Trình Thanh giải thích, xua tay nói: “Ngoài ra, trong sân trường cũng không cho phép đi xe đạp, cô cho đứa nhỏ xuống tự đi đi.”

Trình Thanh đáp lại một tiếng rồi bế Mễ Dương xuống, mặc dù chiếc xe đạp của cô ấy không phải loại hàng dùng lại nhưng cũng đã cũ kỹ sau vài năm, rõ ràng thấy hơi tróc sơn, bà cụ đó nhìn đến cau mày, lại dặn dò cô ấy: “Xe không phải của nhân viên cán bộ nhà trường thì không được vào, cô đậu ở bên ngoài đi.”

Trình Thanh không rõ bà ta dạy lớp mấy, sợ có ấn tượng xấu sẽ ảnh hưởng đến việc học của con nên cũng nghe lời bà ta và đậu xe ở ngoài cổng trường, nhưng vẫn khóa lại bằng xích sắt, nhà họ đừng nói là chiếc xe đạp cũ có giá hàng chục đồng, thậm chí đến một đồng rơi mất cũng thấy đau lòng.

Bà cụ lẩm bẩm một câu “Chiếc xe đạp cũ như vậy thì ma nào thèm”, rồi tự mình rời đi.

Mễ Dương ngẩng đầu liếc nhìn bà cụ đó, không nói gì.

Trình Thanh dẫn cậu ra ngoài ăn hết cái bánh nướng, sợ cậu có ấn tượng xấu với trường học nên vẫn đang nói với cậu: “Đây cũng là nội quy của trường học, lần đầu tiên mẹ đưa con tới nên cũng không biết, chúng ta sau này nhắc nhở nhau thì sẽ không phạm sai lầm nữa”

Mễ Dương gật đầu: “Dạ.”

Kiếp trước cậu không có trải qua loại chuyện này, nhưng cũng ít nhiều nghe người ta nói qua, thái độ của giáo viên trong trường sẽ phụ thuộc vào người đối diện, đặc biệt là ở tiểu học, tình trạng này còn xảy ra nặng nề gấp mấy lần. Trước kia cậu ở trấn Sơn Hải, thị trấn không lớn nên các giáo viên cũng là người quen, không hề có cách đối xử khác biệt gì, nhưng trường mà cậu theo học hiện tại lại phức tạp hơn nhiều, nhân viên đa dạng, thuộc mọi tầng lớp, có lẽ sẽ không thoải mái như trước nữa.

Nghĩ như vậy, trong lòng lại suy tính đến việc nhảy lớp.

Khi đến lớp, Trình Thanh không thể vào cùng, cô ấy đứng ở cửa nhìn Mễ Dương vừa vào lớp đã bị Bạch Lạc Xuyên chạy tới ôm lấy, thân mật nắm tay đến chỗ ngồi - Hai người còn được ngồi cùng bàn!

Trình Thanh lập tức cảm thấy yên tâm hơn nhiều, khẽ nhìn một lát rồi đi làm.

Bạch Lạc Xuyên vẫn muốn nắm tay với Mễ Dương, Mễ Dương nhẹ nhàng đẩy bàn tay nhỏ của bé ra, tự cất cặp đi, lấy vở và hộp bút chì ra đặt trên bàn học, Bạch Lạc Xuyên kiên nhẫn đợi cậu một hồi, thấy cậu cũng đã thu dọn xong thì lại bước tới muốn nắm tay, nhưng lại bị Mễ Dương né tránh.

Cậu chủ Bạch không vui, nhíu mày nói: “Mễ Dương, cậu sao vậy?”

Câu hỏi của bé quá đỗi hợp lý, Mễ Dương cũng bật cười bởi câu hỏi của bé.

Mễ Dương chỉ vào bạn nhỏ bên cạnh, bản thân cũng có nề nếp đặt hai tay lên bàn học, nói với bé: “Đây khác với nhà trẻ, phải lên lớp như thế này.”

Bạch Lạc Xuyên bĩu môi, tuy không muốn lắm, nhưng cũng học theo Mễ Dương.

Không bao lâu sau, cơ thể nhỏ bé lại nghiêng về phía Mễ Dương, xích lại gần nhỏ giọng nói chuyện với cậu: “Hôm qua đã phát thời khóa biểu rồi, cậu không có đến nên tớ đã chép lại cho cậu!” Vẻ mặt nhỏ đắc chí như thể muốn tranh công, ngẩng đầu đợi Mễ Dương khen mình.

Mễ Dương: “...”

Tớ thật sự rất cảm ơn cậu, nếu không có tớ thì cậu không cần thời khoá biểu sao?

Trong lòng phàn nàn, nhưng ngoài miệng vẫn phải nói cám ơn, cộng thêm một nụ cười biết ơn, cậu chủ Bạch ở bên cạnh lập tức vui mừng đến muốn vẫy đuôi, đúng là đừng quá dễ dụ chứ.

Mễ Dương nhìn sơ qua, ký ức của cậu về tiểu học cũng đã mơ hồ, chương trình học hiện giờ có vẻ còn phong phú hơn cậu tưởng tượng, ngữ văn và toán học là môn chính, ngoài ra còn có thể dục, âm nhạc, mỹ thuật và tự nhiên.

Bên ngoài chuông reo, giáo viên bước vào với tiếng chuông, là một giáo viên nữ trẻ tuổi xinh đẹp với cuốn sách giáo khoa toán trên tay.

Bạch Lạc Xuyên nói nhỏ với Mễ Dương: “Đây là chủ nhiệm lớp, cũng là giáo viên dạy toán của chúng ta…”

Cô chủ nhiệm nhìn quanh rồi ân cần hỏi: “Lớp trưởng đâu? Có còn nhớ những gì hôm qua đã dạy không?”

Bạch Lạc Xuyên đột nhiên đứng lên, nói: “Đứng dậy!”

Mễ Dương bị bé làm giật mình, nhanh chóng đứng dậy cùng với các bạn nhỏ trong lớp, không đều hô: “Chào cô ạ!”

Cô chủ nhiệm cười ha hả và nói: “Sao cô nghe không đều lắm vậy, hôm nay các bạn nhỏ của lớp chúng ta đã ăn sáng chưa?”

Âm thanh lần này lớn hơn rất nhiều: “Đã ăn rồi ạ!”

Cô chủ nhiệm lại cười nói: “Vậy mọi người ngồi xuống, lớp trưởng hô lại lần nữa, lần này cố gắng cũng lớn tiếng hơn chút nữa!”

“Đứng dậy!”

“Chào… Cô… Ạ!”
Chương kế tiếp