Trở Về 1988

Chương 23: Cuộc thi nhảy lớp
Kiếp sống học sinh tiểu học của Mễ Dương bắt đầu.

Cậu tới muộn một ngày, chờ tới xế chiều mới lấy được một bộ sách giáo khoa, lúc Trình Thanh tới đón cậu, cậu mang theo nó đi về.

Buổi tối Mễ Trạch Hải tan làm về nhà, vô cùng vui mừng lấy ra một chồng bản đồ bằng giấy, đều là những thứ trước kia vứt bỏ không cần, mặt trái trắng như tuyết, anh ấy chăm chú đo độ dài lớn nhỏ của quyển sách giáo khoa của Mễ Dương, sao đó cắt trang giấy sao cho mỗi góc cạnh của bìa sách đều được bao phủ hết.

Mễ Trạch Hải xuất thân là quân nhân, nghiêm cẩn thành tính, những góc cạnh của bìa sách được bọc vô cùng đẹp.

Mễ Dương đưa tay, âu yếm chạm vào quyển sách.

Mễ Trạch Hải hài lòng hỏi: "Thế nào, cha bao sách nhìn rất đẹp đúng không?"

Mễ Dương cười tủm tỉm nói: "Đẹp mắt!"

Ở kiếp trước, tới khi cậu học tiểu học năm thứ hai mới dần chậm rãi tiếp xúc với cha, lúc ấy cha cậu vừa được điều động về, là một người đàn ông thô kệch trong quân đội, gương mặt phơi nắng đen vô cùng, lại không biết làm sao để cậu vui. Ông ấy cũng vào lúc khai giảng như thế này, tự tay bọc hết bìa sách cho cậu, lúc cậu mang nó đến lớp quả thật vô cùng vẻ vang.

Mễ Dương bỏ những quyển sách này lại trong túi, không gian túi không đủ lớn, còn để lên trên túi hai quyển sách lớn, sợ ngày mai quên mất.

Tới khi cậu nằm xuống đi ngủ, Mễ Trạch Hải lén lút vào phòng cậu, bỏ vào trong túi sách hai cục kẹo trái cây cứng, tắt đèn bàn nhỏ rồi rón rén đi ra.

Ngày thứ hai đi học, cậu tất nhiên chia sẻ với bạn cùng bàn Bạch Lạc Xuyên một viên kẹo trái cây cứng.

Bạch Lạc Xuyên ngậm kẹo, nói: "Tớ mang kẹo sô-cô-la rượu, lát nữa cậu ăn lén thôi, đừng để giáo viên thấy."

Sô-cô-la rượu có hình tam giác, bên ngoài là một lớp sô-cô-la, bên trong là rượu lỏng, cắn một cái rồi phải hút rượu bên trong ra, nếu không sẽ bị chảy lên tay. Mễ Dương mở lớp vỏ xanh xanh đỏ đỏ ra, chậm rãi ăn một viên, lúc Bạch Lạc Xuyên lại đưa tới bên miệng cậu, cậu chỉ lắc đầu không ăn.

Bạch Lạc Xuyên hỏi: "Sao thế?"

Mễ Dương là người rất dễ phản ứng với đồ có chứa cồn, cũng rất dễ bị say, mặc dù sô-cô-la rượu chỉ có một chút cồn, cậu vẫn không nên ăn, đành tìm một lý do qua loa nói: "Này có chút nồng, tớ không thích."

Bạch Lạc Xuyên tin thật, tiện tay chia các viên sô-cô-la rượu còn lại cho bạn học ở bàn trước và bàn sau, Mễ Dương nói nồng, bé cũng cảm thấy không có hứng ăn nữa.

Bé làm như vậy ngược lại khiến mấy bạn nhỏ khác được ưu ái mà sợ, nhận lấy kẹo nói: "Cảm ơn lớp trưởng!"

Lớp trưởng Bạch phất phất tay, vô cùng khoa trương.

Ở tiểu học một tiết bốn mươi phút trôi qua rất nhanh, chuông reo mấy lần thì một ngày đã hết.

Mễ Dương học chương trình tiểu học đàng hoàng một tuần lễ, chầm chậm bắt đầu tăng số lần giơ tay trả lời câu hỏi, đồng thời còn chủ động cầm một vài bài tập khó tới hỏi giáo viên chủ nhiệm. Học sinh lớp một biết một vài phép cộng trừ cũng không tệ, có không ít đứa nhỏ còn đang cầm que gỗ, nhíu mày tính 1+1, Mễ Dương đã cẩn thận mở rộng phạm vi tới hai chữ số, hành động này thành công dẫn tới sự chú ý của giáo viên.

Môn cô ấy dạy là môn toán, ở lớp của mình có một bạn nhỏ có năng khiếu đặc biệt về toán học thì vô cùng vui mừng. Dưới sự yêu cầu của Mễ Dương, cô ấy lấy hai bài thi toán cao cấp của lớp hai cho cậu làm.

Mà lúc này, cậu chủ Bạch đã phát hiện tiểu học không phát đồ chơi, đồng thời cũng không cho mang đồ chơi tới lớp.

Sau khi tan học, Mễ Dương có thói quen ở lại lớp làm bài tập một lúc. Thời đại này mặc dù hô hào giảm bớt gánh nặng học tập, nhưng học sinh tiểu học cũng có không ít bài tập về nhà. Đều là các bài luyện tập, hoặc tập chép nhiều lần. Mễ Dương chẳng có chút không kiên nhẫn nào, lúc trước cậu lén lút dùng ngón tay chấm nước rồi viết chữ lên bàn, nhưng cũng không dám luyện tập nhiều, sợ bị người ta nhìn ra. Bây giờ khó có được cơ hội quang minh chính đại luyện tập, cậu phải bắt đầu lại từ đầu thật tốt, cho dù là ghép vần, cũng có thể làm một bảng chữ tiếng Anh để luyện tập.

Đặc biệt là những việc như luyện chữ, lúc nào cũng không muộn.

Bạch Lạc Xuyên ở bên cạnh dùng ngón tay kẹp ba cây bút chì luyện viết chữ, mặc dù chữ bé hơi xấu, nhưng hiệu suất cao, rất nhanh đã làm xong. Bé ngồi bên cạnh đợi Mễ Dương một lúc, rồi ngồi không yên được, lẩm bẩm nói: "Mễ Dương, chúng ta đi chơi đi."

Mễ Dương lắc đầu nói: "Tớ còn chưa viết xong."

Bạch Lạc Xuyên lại nói: "Vậy viết xong sẽ đi chơi chứ?"

Mễ Dương nói: "Viết xong phải về nhà ăn cơm."

Cậu chủ Bạch không vui, đưa tay ra, nhẹ nhàng túm lấy ống tay áo Mễ Dương. Cậu quay đầu liếc bé một cái khiến bé thành thật hơn, buông tay áo ra, ngược lại đi nghịch hộp bút của Mễ Dương. Hộp bút của Mễ Dương là hộp bút vô cùng đơn giản làm bằng sắt, mở ra chỉ có một tầng, bên trong có hai cây bút chì nhỏ một dài một ngắn, một cục tẩy là hết, không còn gì nữa.

Bạch Lạc Xuyên chơi đùa một hồi, lại đẩy hộp bút của mình tới. Hộp bút của bé là loại hộp tự động vô cùng cao cấp, trên mặt có bảy tám cái nút, mỗi nút đều có thể mở ra những đồ vật nho nhỏ tương ứng, còn có một loại "trang bị cao cấp" là la bàn vào nhiệt kế, là đối tượng được cả lớp hâm mộ, nghe nói đây là văn phòng phẩm đang thịnh hành ở Thượng Hải, ở chỗ này còn chưa từng thấy qua món đồ như vậy.

Sau khi Bạch Lạc Xuyên mở nó ra, tiện tay lấy mấy cây bút chì bấm để vào trong hộp bút nhỏ của Mễ Dương.

Mễ Dương nhìn thấy thì nhắc nhở bé: "Tớ không cần, tớ đủ bút rồi..."

Bạch Lạc Xuyên cầm hộp bút của cậu ở trong tay, lại đưa hộp bút tự động của bé để lên tay Mễ Dương, nói: "Chúng ta trao đổi với nhau đi."

Mễ Dương viết xong nốt mấy chữ cuối cùng, dọn dẹp lại toàn bộ sách vở, đưa tay qua muốn lấy hộp bút của mình. Cậu lấy hết bút chì bên trong, kể cả cây bút chì bấm kia ra, rồi trả lại hết cho Bạch Lạc Xuyên, nói: "Tớ có mà, lúc nào không đủ dùng thì sẽ hỏi mượn cậu."

Lúc này Bạch Lạc Xuyên mới miễn cưỡng đồng ý, nhưng vẫn kiên trì đưa cho cậu một cây bút chì bấm hình con thỏ nhỏ giống cái của bé.

Gần đây thịnh hành việc dùng bút chì bấm để viết chữ, nhưng Mễ Dương thích dùng loại bút chì gỗ hơn, bởi phần đầu của bút rất cứng cáp, khi luyện chữ vô cùng thoải mái.

Bạch Lạc Xuyên thấy cậu thu dọn sách vở lại trở nên vui vẻ, chờ tới khi lính cảnh vệ tới đón, liền nắm tay Mễ Dương cùng nhau về nhà. Thời gian đi đường tầm mười phút, hai người ở trên xe líu ra líu ríu nói chuyện một lúc, cơ bản là Mễ Dương nói cái gì cậu chủ Bạch cũng thấy vui, cũng chỉ có bé sau khi Mễ Dương xuống xe, mới ghé vào cửa sổ nhìn theo bóng lưng cậu, trông rất giống một con cún nhỏ vô cùng đáng thương.

Lính cảnh vệ nhìn thế cũng tự thấy vui vẻ.

Bạch Lạc Xuyên vốn cho rằng bé và Mễ Dương sẽ cùng nhau học chung thật nhiều năm, nhưng chỉ mới hơn nửa tháng, vào ngày nhập học thứ hai, chủ nhiệm lớp bỗng nhiên gọi Mễ Dương tới phòng làm việc, ròng rã cả một tiết cũng không quay lại nghe giảng.

Bạch Lạc Xuyên không biết Mễ Dương xảy ra chuyện gì, đứng ngồi không yên cả một tiết, ngay khi tiếng chuông tan học vang lên, bé lập tức đứng dậy chạy lên văn phòng giáo viên. Lúc cậu gõ cửa báo cáo xong, đi vào thì thấy mấy vị giáo viên vây quanh Mễ Dương, nhìn cậu làm bài.

Mễ Dương còn nhỏ, ngồi ở trên ghế của giáo viên trông lại càng nhỏ hơn một chút. Cậu cúi đầu chăm chú làm bài, đôi khi sẽ có giáo viên ơ bên cạnh mở miệng hỏi thăm, cậu sẽ chăm chú trả lời lại.

Bạch Lạc Xuyên tới gần hơn một chút, trong tai nghe được mấy bài thơ học thuộc lòng, cúi đầu nhìn mấy trang bài thi Mễ Dương vừa viết xong, ngữ văn và toán học đều có cả, bé còn chưa thi thử bao giờ, cũng không biết việc này có ý nghĩa gì, chẳng qua trong lòng bé không cảm thấy dễ chịu.

Chủ nhiệm lớp ở bên cạnh xoa đầu Mễ Dương một cái, cười nói: "Đứa nhỏ này không tệ, trong nhà hẳn đã dạy trước cho bé, cũng khá toàn diện. Hiệu trưởng, ông xem có nên cho bé nhảy lớp không? Chứ ở lại lớp tôi học thì khá đáng tiếc."

Mễ Dương ngẩng đầu nhìn hiệu trưởng, đôi mắt đầy chờ mong.

Bạch Lạc Xuyên ngẩng đầu nhìn cậu, hàng lông mày nhỏ lập tức nhíu lại: Mễ Dương muốn chuyển qua lớp khác rồi?!
Chương kế tiếp