Trở Về 1988

Chương 28: “Sách bệnh”
Mễ Dương cầm quyển sách kia lên quan sát nghiêm túc một lúc. Quyển sách này của thầy Ngụy chỉ là tróc trang hơi nghiêm trọng, vấn đề cũng không lớn lắm, chỉ cần bóc ra rồi dán lại là được. Những vết bẩn trên giấy chỉ là vết mực mà thôi, đều dễ dàng làm sạch.

Bạch Lạc Xuyên ở bên cạnh hơi ghét bỏ quyển sách cũ, do dự nói: “Hay là cậu đeo găng tay vào đi.”

Mễ Dương đang nghiên cứu quyển sách kia, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Hở? Đọc sách thì đeo găng tay làm gì?”

Bạch Lạc Xuyên lập tức lấy ra một đôi găng tay nhựa trong suốt từ ngăn kéo bên cạnh, đưa qua cho cậu. Mễ Dương thấy vậy thì không vui nổi. Đó chính là găng tay dùng một lần mà họ dùng để gặm xương lớn ở nhà mấy ngày trước. Cậu lắc đầu, nói: “Không cần đâu, đeo cái này vào sẽ dễ làm rơi.”

Bạch Lạc Xuyên vẫn đang do dự, Mễ Dương nhanh nhảu nói với bé: “Chúng mình cùng đi rửa tay nhé.”

Bấy giờ cậu chủ Bạch mới đồng ý.

Mễ Dương ôm sách đi qua bàn học bên kia, bật đèn bàn lên rồi giở sách xem một lần, trong đầu cũng hiện lên khung sườn các bước cần làm. Kế tiếp, cậu bắt đầu tìm kiếm dụng cụ trong ngăn kéo.

Bạch Lạc Xuyên thấy vậy thì lấy làm lạ, cũng bước xuống giường, đi tới hỏi: “Cậu tìm gì thế?”

Mễ Dương nói: “Tớ nhớ mấy ngày trước vẫn còn nhìn thấy trong ngăn kéo mà ta, rõ ràng là… A, tìm được rồi!” Cậu vừa nói vừa lấy ra một cây kéo nhỏ, lưỡi kéo chập vào kêu canh cách hai tiếng, nhìn rất sắc bén. Cậu vô cùng hài lòng cầm kéo ngồi trước bàn đọc sách.

Bạch Lạc Xuyên tới gần, tò mò hỏi: “Cậu cầm kéo làm gì thế?”

Mễ Dương nghiêng đầu nhìn bé, nói: “Quyển sách này bị “bệnh”, tớ muốn chữa khỏi cho nó. Không phải cậu cũng chê nó bẩn hay sao, đến lúc tớ làm xong, chắc chắn ông Ngụy sẽ rất vui.”

Bạch Lạc xuyên không hiểu lắm, thế nhưng bé chưa từng ngăn cản bất cứ việc gì mà Mễ Dương muốn làm, đặc biệt là lần này nghe còn rất mới lạ nữa.

Mễ Dương mở sách ra, cầm cây kéo nhỏ bắt đầu “chữa trị” cho cuốn sách.

Đèn trên bàn sách đang bật nên càng có thể thấy rõ được “nguyên nhân mắc bệnh” của nó. Đúng như suy đoán của Mễ Dương, cuốn sách này ở phía Nam - nơi có độ ẩm cao, với thầy Ngụy nhiều năm nên bị ẩm mốc khiến người chủ yêu sách sốt ruột, vội mang ra ngoài phơi nắng, dẫn tới hơi ẩm trong giấy bốc hơi nhanh chóng, trang sách cũng vì vậy trở nên khô khốc và dễ rách, mép giấy hơi nhăn, có nơi còn bị rách. Vó vài trang vì bị lật giở nhiều nên đã mài mòn quá độ, đường nối giữa hai trang cũng rách nhẹ, cũng may hiện vẫn còn trong “giai đoạn đầu của bệnh”, mới mở một nửa, một trang sách biến thành hai trang đơn.

Nếu là người khác thì sẽ chỉ dặm lại keo mà thôi, thế nhưng Mễ Dương muốn làm chỉn chu hơn một chút nên quyết định thay hẳn keo.

Cậu xoa xoa tay, đã lâu rồi cậu không được làm mấy món thủ công nho nhỏ này, tay ngứa ngáy hết sức. Động tác của cậu rất nhanh, vừa tách sách ra, vừa tiện tay lau sạch tro bụi, chuyển động của đôi bàn tay nhỏ mỗi lúc một linh hoạt hơn.

Bạch Lạc Xuyên đứng bên cạnh nhìn cậu gỡ bỏ đường keo, gỡ bìa, gỡ trang… Sau đó trợn mắt nhìn, sao bé lại nhìn thấy bé ngoan tháo sách thành tám mảnh thế này?

Bạch Lạc Xuyên hơi nhíu mày, thế nhưng nhìn dáng vẻ làm việc nghiêm túc của Mễ Dương, chẳng bao lâu đã lông mày đã giãn ra. Từ trước đến giờ bé vẫn luôn đứng về phía Mễ Dương vô điều kiện, bé ngoan nói muốn “chữa trị” cho sách, bé sẽ giúp. Cùng lắm là ba ngày nữa thầy Ngụy trở về, bé đi xin lỗi, sau đó đền cho thầy một bản là được.

Mễ Dương đang dở công việc trong tay, không nói không rằng, Bạch Lạc Xuyên yên lặng ngồi bên cạnh cậu, thỉnh thoảng cũng sẽ ghé lại gần, nhỏ giọng hỏi cậu: “Sao cậu lại tách cuốn sách này ra? Tớ thấy ông Ngụy quý nó lắm.”

Mễ Dương nói: “Thời gian phơi nắng quá lâu, ầy, cậu xem chỗ này nè.” Cậu chỉ vào góc trang, rồi lại trỏ vào trong trang sách: “Các góc nghiêm trọng hơn, vì phơi nắng nên màu sắc không đều, đậm hơn nhiều so với bên trong.”

Bạch Lạc Xuyên nói: “À, tớ còn tưởng đấy là bẩn cơ.”

Mễ Dương cười nói: “Làm gì có chỗ nào bẩn đều như thế chứ, có hai góc bị hư hại, ngày mai phải đi tìm giấy sửa lại một chút.”

Bạch Lạc Xuyên ngạc nhiên nói: “Bé ngoan, cậu còn biết cả việc đó nữa ư, học được từ đâu vậy?”

Mễ Dương mạnh dạn nói như thật: “Tớ học trên tivi đó.”

Bạch Lạc Xuyên truy hỏi: "Đài nào vậy?"

Mễ Dương tiếp tục bịa: “Đài số 1 Trung Ương!”

Bạch Lạc Xuyên nói: “Là chương trình Cối Xay Gió Lớn chiếu lúc năm rưỡi hả? Dạy trong phần Nhà Thông Minh phía sau hả?”

Mễ Dương gật gật đầu, Bạch Lạc Xuyên tin sái cổ, còn nói theo: “Ngón Cái đúng là thông minh quá đi, anh ấy dạy tốt, cậu học cũng giỏi.”

Mễ Dương không nhịn được cười, đứng đó cười cả buổi.

Việc phục chế này của Mễ Dương là một việc vô cùng buồn tẻ,

Mễ Dương làm cái việc sửa chữa vô cùng khô khan này, cần phải có sự yên tĩnh và kiên nhẫn. Cậu làm một lúc là tâm trí bước ngay vào một thế giới khác, trong mắt và trong lòng chỉ có việc phục chế sách.

Phần lớn thời gian Bạch Lạc Xuyên giữ yên lặng, nhưng dù sao cũng là trẻ con, không chịu nổi cũng sẽ nói chuyện với cậu. Cậu nhìn lướt qua những dòng chữ trên trang sách, đây vốn là về quá trình phát triển và thay đổi của chữ Hán, Đại Triện, Tiểu Triện, thể chữ lệ, cái gì cũng có. Bạch Lạc Xuyên tò mò hỏi: “Có nhiều loại chữ như vậy thì nên viết loại nào?”

Mễ Dương vừa tách sách vừa nói: “Học cái mình thích chứ.”

Bạch Lạc Xuyên lại nhìn cậu, nói: “Cậu rất thích viết chữ thế này nhỉ, sau này có phải cậu muốn trở thành nhà thư pháp không?”

Mễ Dương vui vẻ: “Không hề, tớ chỉ cảm thấy hơi hứng thú, cảm thấy chơi rất vui mà thôi.” Cậu tìm một chiếc bàn chải nhỏ mềm mại để làm sạch khe sách, khi cúi đầu nhìn xuống cuốn sách, lông mi dài của cậu cũng khẽ rung theo: “Sau này, tớ chỉ muốn thủ công thôi.”

Bạch Lạc Xuyên trầm ngâm nhìn cậu nghịch cuốn sách cũ, một linh cảm bỗng lóe lên, chỉ vào cuốn sách và nói: “Giống như việc phục chế sách này ư?”

Mễ Dương gật đầu nói: "Đúng."

Cậu suy nghĩ đã lâu, đời này cậu nên làm gì đó trong đời để mình không phải hối tiếc, ví dụ như kiên trì với việc mình cảm thấy hứng thú nhất, làm công việc mà mình thích. Đời trước cậu không biết trân trọng cuộc sống, khó lắm mới có thể trở về và bắt đầu lại, cậu nên đưa ra những lựa chọn khiến mình vui vẻ. Mễ Dương đặt cây kéo nhỏ trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn nhóc Bạch Lạc Xuyên đang giúp mình sắp xếp trang sách bên cạnh, trong lòng lại thêm phần nghi hoặc.

Cậu vẫn hơi để tâm đến nụ hôn kia, trong giấc mơ của mình, tức chính là bản thân mình, tình cảm không thể lừa dối ai.

Bạch Lạc Xuyên nhận ra gì đó, cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía cậu: “Sao vậy, tớ cầm nhầm hả?”

Mễ Dương lắc đầu, tìm bừa một lý do nói qua loa: “Không nhầm, hình như có gì đó vừa bay vào mắt tớ…” Cậu còn chưa nói hết câu thì Bạch Lạc Xuyên đã ghé qua, thổi một cái. Bé thổi như vậy khiến Mễ Dương không mở nổi mắt, sau đó bé lại ôm lấy khuôn mặt cậu, thổi hai lần nữa. Theo phản xạ có điều kiện, đôi mắt Mễ Dương bỗng đong đầy nước.

Đứa trẻ đối diện lo lắng hỏi: “Bây giờ đã được chưa?”

Mễ Dương: “... Được rồi, cậu buông tay ra, mặt tớ đau quá.”

Bạch Lạc Xuyên không yên lòng, kéo tay cậu đi rửa sạch một lần, sau đó lại kiểm tra lần nữa, mặt bé không vui: “Quyển sách kia bẩn lắm, sau này cậu nghịch quyển nào mới được không?”

Mễ Dương xoa xoa mắt, nói: “Không sao đâu, lần sau tớ sẽ cẩn thận hơn.”

Cậu chủ Bạch có thói ưa sạch, nhưng đứng trước Mễ Dương thì cũng chẳng có cách nào.

Đến buổi tối, Bạch Lạc Xuyên lén lút mở một chiếc đèn nhỏ, cố gắng chùm chăn che đi ánh sáng từ đèn bàn để Mễ Dương trốn bên trong phục chế. Hai đứa trẻ bí mật không ngủ, một đứa lén lút làm việc, một đứa chùm chăn che trước bàn đọc sách, vừa dỏng tai nghe ngóng động tĩnh ở ngoài cửa vừa quay lại nhìn Mễ Dương, không bao lâu sau, trán hai đứa đã mướt mồ hôi. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mễ Dương đỏ bừng lên vì nóng, Bạch Lạc Xuyên thì tóc dính trên trán vì mồ hôi, trông rất giống hai đứa giặc con chật vật, chúng nhìn đối phương một lúc, toét miệng cười

Cậu chủ Bạch nở nụ cười, nhưng rất nhanh đã thu nụ cười lại, chỉ nhếch khóe môi.

Gần đây bé bắt đầu thay răng, kiểu gì cũng không chịu lộ ra để người khác nhìn thấy.

Cuốn sách cũ này có đến bảy, tám vết bẩn nghiêm trọng, đều là vết mực nước nhỏ xuống, xem ra chủ nhân của nó vẫn luôn nâng niu, yêu quý nó. Buổi tối đầu tiên, Mễ Dương chỉ đơn giản là tách trang và làm sạch, chỗ nào cần phục chế cũng đã được phân loại và ghi chép kỹ càng, sang ngày mai mua keo và một số thuốc tẩy rửa phục chế là có thể tiếp tục tiến hành công việc. Cậu đã thầm tính toán rõ ràng, cho cuốn sách đã bị tách trang vào trong một chiếc hộp các tông của Bạch Lạc Xuyên, Bạch Lạc Xuyên còn cố tình đặt thêm đồ chơi lên bên trên để che giấu.

Mễ Dương ngáp một cái, nói: “Ngày mai tớ cũng không về nhà, ở đây phục chế sách…”

Hai mắt Bạch Lạc Xuyên sáng rực lên: “Được!”

Hai đứa cùng đi rửa mặt xong rồi leo lên giường ngủ, Mễ Dương đã mệt phờ người, ngay cả sức kể chuyện cũng không có.

Bạch Lạc Xuyên lại giàu tinh lực hơn cậu nhiều, cục pin trong người bé vẫn chưa xài hết điện, nằm ở đó nhanh chóng nghĩ đến chuyện khác. Bé bỗng nhiên xoay người nhìn về phía Mễ Dương, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, hỏi cậu: “Bé ngoan, mất mấy ngày mới phục chế được quyển sách này vậy?”

Mễ Dương buồn ngủ díp cả mắt, thế nhưng nghe bé hỏi vậy thì vẫn ước lượng thời gian trong đầu rồi mơ màng đáp lại: “À, chắc cũng mất ba ngày đấy.”

Bạch Lạc Xuyên nói: “Mình phục chế từ sáng đến tối luôn đúng không?”

Mễ Dương nói: “Đúng.”

Bạch Lạc Xuyên ồ một tiếng, nói: “Bây giờ mình đã tách giấy ra, cũng không tiện mang về… Cậu phục chế ở nhà tớ hả? Vậy ngày mai cậu cũng ngủ ở đây nhé?”

Mễ Dương cọ cọ gối, nói: “Ừm, ngủ lại đây.”

Cậu chủ Bạch vui như mở cờ trong bụng, liên tục ừ ừ, nói: “Vậy tớ sẽ đóng cửa phòng thật chặt, không cho bất cứ ai vào.”

Mễ Dương bật ra tiếng cười khẽ, mò mẫm tới gần bé, vỗ về bé như trước kia rồi thiếp đi lúc nào không hay. Trong giấc mơ, dường như có ai đó nhẹ nhàng chạm vào bờ môi cậu, đưa ngón tay vào trong miệng cẩn thận kiểm tra hàm răng của cậu, sau khi xác nhận hàm răng cậu vẫn còn khỏe mạnh nguyên vẹn mới yên lòng rút tay ra.

Mễ Dương muốn cắn ngón tay kia một cái, thế nhưng cậu đã rơi vào trạng thái mơ màng, chỉ ngậm lấy cọ xát hai lần rồi lại chìm sâu hơn vào giấc mộng đẹp.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, phản ứng đầu tiên của Bạch Lạc Xuyên là muốn tiếp tục phục chế sách cùng Mễ Dương.

Mễ Dương ngáp một cái, nói: “Không cần gấp, lát nữa mình còn phải đi mua ít đồ.”

Bạch Lạc Xuyên hỏi: “Mua gì thế?”

Mễ Dương suy nghĩ một lát rồi nói: “Giấy tuyên và keo dán, còn phải mua cả bình phun nữa.”

Bạch Lạc Xuyên nói: “Bình phun á? Giống bình nước tưới hoa hả?”

Mễ Dương lắc lắc đầu, khoa tay diễn giải cho bé nói: “To bằng lòng bàn tay của tớ thôi, tốt nhất là bé hơn một chút, lượng nước phun ra rất ít, giống hơi nước ấy.”

Bạch Lạc Xuyên ngẫm nghĩ một lúc rồi: “Trên bàn trang điểm của mẹ tớ có nhiều bình nhỏ mà cậu nói lắm, làm bằng thủy tinh, để tớ đi xem xem…”

Mễ Dương: “Cậu quay lại đây!”

Cậu chủ Bạch đứng ở đó chẳng hiểu mô tê gì nhìn cậu.

Mễ Dương lôi bé lại, nhức đầu nói: “Nếu cậu động vào mấy cái “bình nhỏ” đó, tối nay hai đứa mình sẽ phải ăn thêm một món.”

Bạch Lạc Xuyên lấy làm lạ: “Thêm món gì thế?”

Mễ Dương nói: “Trúc xào thịt á, cậu ăn bao giờ chưa?”

Cái mũi nhỏ cũng Bạch Lạc Xuyên chun lại, bé nói: “Trúc hả? Tớ chưa, chỉ mới ăn trúc hấp thôi, chẳng ngon gì cả.”

Mễ Dương buồn cười trước dáng vẻ công tử bột chưa chịu khói lửa nhân gian của bé, cậu ra vẻ hết sức nghiêm túc, giơ tay vỗ một cái vào mông cậu chủ Bạch, vỗ xong lại còn phối hợp hô: “Đét!”

Bạch Lạc Xuyên sợ hết hồn, ôm mông nhảy qua một bên, khuôn mặt bé đỏ ửng lên, nói: “Sao tự nhiên cậu lại đánh tớ?”

Mễ Dương nói: “Đây chính là trúc xào thịt đó, đến lúc ấy mẹ cậu lấy gậy trúc đánh mới đau cơ.”

Bạch Lạc Xuyên nhíu mày cả buổi mới hiểu ra được, lập tức phản bác: “Không đâu, tớ chưa bị đánh bao giờ.” Thế nhưng rất nhanh bé đã nhìn về phía Mễ Dương, tầm mắt dừng lại ở mông cậu: “Dì Trình cũng đánh cậu như vậy hả? Dì ấy đánh bằng gậy trúc á?”

Mễ Dương nghiêm túc ngẫm nghĩ một lúc, đời này cậu ngoan ngoãn hiểu chuyện, không nghịch ngợm như trước đây nên thật ra cũng chưa bị đánh bao giờ. Cậu lắc đầu, nói: “Không phải, tớ đã từng nhìn thấy người khác bị đánh như vậy rồi.”

Bạch Lạc Xuyên thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng Mễ Dương đã ngăn lại thì bé cũng không định đụng đến mấy cái lọ bình trên bàn trang điểm của bà Bạch nữa.

Công cụ cần thiết để khôi phục quyển “sách bệnh” này không nhiều, Mễ Dương âm thầm tính toán sơ sơ, để xóa đi vết mực nước trên trang sách, cách đơn giản nhất là dùng dung dịch thuốc tím và dung dịch axit oxalic. Thế nhưng bây giờ cậu chỉ là một đứa học sinh cấp một, không thể để trẻ con tiếp xúc với mấy thứ đó, suy nghĩ một lát, cậu quyết định dùng nước xà phòng và nước kiềm thay thế, hai thứ này có thể tìm được trong phòng tắm và nhà bếp.

Mễ Dương kéo tay cậu chủ Bạch, vừa bước xuống nhà vừa nói: “Trước tiên mình tìm trong nhà trước đã, sau đó nếu thiếu thứ gì thì ra cửa hàng mua.”

Bạch Lạc Xuyên nói: “Được, tớ có tiền.” Bé ngẫm lại, còn tự hào bổ sung, “Nhiều lắm luôn!”

Dì Ngô đang quét tước cầu thang nghe thấy vậy thì mỉm cười, hỏi: “Dương Dương và Lạc Xuyên tỉnh rồi à? Hai đứa đang tìm gì thế?”

Mễ Dương nói: “Cháu chào dì, chúng cháu đang tìm "kho báu" ạ.”

Dì Ngô cười, nói: “Dì đặt bữa sáng ở trên bàn đấy, ăn xong rồi hẵng tìm nhé.”

“Vâng!”

Những món đồ chơi nhỏ mà người bình thường coi như không có giá trị gì, đối với Mễ Dương, thật sự mang chút ý nghĩa của “kho báu”. Khi cậu bắt đầu tiếp xúc với việc phục chế sách lại từ đầu, não bộ của cậu hoạt động với công suất tối đa, cậu cũng đã vô thức vận dụng một vài thủ thuật nhỏ trước đây, đúng là quen tay hay việc.

Còn Bạch Lạc Xuyên bên cạnh cậu thì hớn hở nãy giờ, có lẽ bé coi đây là cuộc phiêu lưu tìm kho báu mới, chơi hết sức say sưa.

Sau khi Mễ Dương lấy được nước kiềm và nước xà phòng, cậu chế ra thuốc tẩy rửa theo tỷ lệ, đựng bằng một cái chén nhỏ bưng lên tầng hai giấu kỹ. Trong lúc đó, Bạch Lạc Xuyên cũng tìm được giấy tuyên, ôm cả đống tới, hỏi cậu: “Bé ngoan, thế này đã đủ chưa?”

Mễ Dương nói: “Cậu tìm đống này ở đâu vậy?”

Bạch Lạc Xuyên nói: “Lần trước ông mua cho tớ, ông nói khi nào tớ bắt đầu luyện chữ thì có thể dùng những tờ giấy này.”

Mễ Dương lại gần nhìn thoáng qua, ông cụ Bạch viết chữ bằng bút đầu cứng nên ông toàn dùng bút máy, không có hiểu biết sâu về giấy tuyên. Giấy Sinh Tuyên và Thục Tuyên để lẫn vào cùng một chỗ, đủ mọi chủng loại và cấp bậc. Nhưng cũng may là đủ thể loại, từ giấy mỏng để vẽ tranh, giấy dày để làm sách… tất cả đều có đủ, cũng tiện cho cậu.

Bạch Lạc Xuyên đưa cho cậu một tờ trước, hỏi: “Dùng cái này nhé?”

Mễ Dương đưa mắt nhìn, một tờ giấy phủ lớp phèn in hoa văn chìm màu vàng, chỉ cần liếc mắt thôi đã thấy nó tinh xảo sang quý, bảo sao cậu chủ nhỏ lại để ý nó đầu tiên. Cậu lắc đầu, nói: “Đây là giấy Thục Tuyên, mình không cần cái này.” Cậu vươn đầu ngón tay ra sờ, tìm được một tờ giấy mềm thì lôi ra ngoài, nói: “Dùng loại này đi, loại này tốt.”

Bạch Lạc Xuyên lấy làm lạ, so sánh hai cái với nhau: “Khác chút xíu thôi, năm thứ ba các cậu đều học mấy thứ này hả?”

Mễ Dương đáp qua loa: “Đúng vậy, gần đây khoa mỹ thuật còn yêu cầu viết chữ bằng bút lông.”

Cậu chủ Bạch im lặng không nói gì nữa, thầm nghĩ rằng mình phải học thêm một môn thư pháp sau khi thầy Ngụy về.

Tờ giấy mà Mễ Dương lấy là giấy miên liệu, vừa tiện vừa bền, thích hợp với việc phục chế nhất. Lúc không tìm được giấy hút nước phù hợp, ta có thể dùng nhiều tầng giấy miên liệu một lúc cũng được, bảo bối vạn năng khi phục chế sách.

Còn lại keo dán và bình phun không tìm được, hai người đi một chuyến đến cửa hàng, tìm cả buổi mới mua đủ món.

Bình phun nhỏ rất dễ tìm, nhưng keo dán mà Mễ Dương muốn thì không dễ như vậy. Cuối cùng hai đứa vẫn phải chạy đến một cửa hàng chuyên về tranh và thư pháp mới tìm được một bình hồ dán làm từ cây Bạch Cập. Loại hồ này dính rất chặt, là loại dễ sử dụng nhất để dính khe hở và phục chế trang sách dày. Trước đây Mễ Dương đã từng phục chế hai tác phẩm kinh phật vĩ đại, đều dùng loại hồ dán này, chỉ là chiếc bình trưng bày trong cửa hàng quá lớn, Mễ Dương đành bỏ năm mươi xu nhờ ông chủ chiết ra một bình nhỏ giúp mình.

Tầm mắt Bạch Lạc Xuyên dừng lại ở chiếc bình hồ dán từ nước Bạch Cập khổng lồ kia, bất chợt nói: “Cậu muốn mua cái kia à?”

Mễ Dương lập tức lắc đầu, kéo tay bé ra khỏi cửa: “Không muốn, không muốn, tớ có một bình nhỏ này là đủ rồi, vậy thôi mà đã không dùng hết!”

Trước khi ra khỏi cửa, cậu đã thấy hết, cậu chủ Bạch móc ra hai tờ mười tệ từ trong ống tiết kiệm chó con, Mễ Dương thật sự ghen tị vô cùng. Cậu cũng có một ống tiết kiệm lợn con màu hồng, mỗi lần Trình Thanh đến ngân hàng thừa tiền sẽ cho cậu, thế nhưng bên trong chỉ toàn là tiền xu, thỉnh thoảng có tiền giấy thì cũng là mệnh giá thấp, có lẽ giữ lại thì mười mấy năm sau giá trị sẽ tăng gấp mấy lần, đổi được số tiền tương đương mấy tệ bạc lận.

Mễ Dương cảm thấy bỏ ra đổi tiền, không bằng giữ lại gấp tháp dứa, ít nhiều gì cũng có thể làm vật kỷ niệm.

Sau khi mua đồ, hai người về đến nhà, vội vàng ăn cơm trưa, lấy danh nghĩa “ngủ trưa” để trở về phòng ngủ nhỏ trên tầng, tiếp tục công việc.

Mễ Dương làm việc, Bạch Lạc Xuyên canh chừng giúp cậu.

So với Mễ Dương vô tư, cậu chủ nhỏ họ Bạch vẫn thoáng chút lo lắng, cái món “trúc xào thịt” mà Mễ Dương nói với bé làm bé không dám quên. Mễ Dương ở nhà bé, bé có thể che chở, nhưng nếu như cậu ấy bị dì Trình phát hiện hủy hoại sách của ông Ngụy rồi bị đánh thì phải làm sao đây?

Mối lo này vẫn luôn thường trực đến tận lúc Mễ Dương bọc quyển sách lại một lần nữa. Bạch Lạc Xuyên ở bên cạnh nhìn Mễ Dương sử dụng mấy món đồ kỳ lạ, những trang giấy được ghép lại thành sách từng chút từng chút một như có phép thuật. Chỉ với miếng bông thấm “thuốc tẩy rửa”, trang giấy trở nên bóng bẩy như mới. Sách bị nước nóng trong bình phun lên mà không những không hỏng mà còn trở nên nhẵn bóng, thẳng thớm hơn; những trang sách bị hư, thiếu sẽ được phục chế lại bằng giấy tuyên, mới và cũ hòa làm một thể, ngay cả màu sắc cũng trở nên đồng nhất… Cậu chủ Bạch cảm thấy vô cùng thần kỳ!

Mễ Dương lót giấy hút nước vào bên trong quyển sách rồi đè hai cuốn bách khoa toàn thư nặng chịch lên trên, vẩy vẩy tay, nói: “Được rồi, ép một đêm, sáng ngày mai là xem như xong rồi.”

Bạch Lạc Xuyên nhìn cuốn sách bị đè bên dưới kia, cũng không kìm được mà mong đợi ngày mai nhanh đến.
Chương kế tiếp