Trở Về 1988

Chương 34: Khởi nghĩa (2)
Bạch Lạc Xuyên cũng biết chợ bán đồ cũ, Ngụy Hiền từng nói với bọn họ rồi, Mặc dù Biên Thành không có nơi buôn bán trao đổi đồ cũ, thế nhưng cũng sẽ có hội chợ vào dịp lễ tết, khi đó rất nhiều người bày sạp hàng, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.

Bé đợi Mễ Dương tuyên bố tan họp, đi đến phía mình rồi nhỏ giọng hỏi cậu: “Sao đột nhiên cậu phải làm cái này, bày ở đâu bây giờ?”

“Không phải trường học kêu gọi quyên góp tiền và hiện vật à, tớ nghĩ rằng thay vì xin tiền bố mẹ, mọi người có thể đem ít đồ cũ đi bán, cũng coi như là có lòng. Tớ tính thử rồi, đến lúc đó lớp mình mua một lô bút chì và vở còn rẻ hơn nhiều.” Mễ Dương vừa đi vừa giảng giải cho bé: “Chúng ta có thể bày ngay cạnh sân vận động của trường, bên đó có một hòn non bộ nhỏ, vừa khéo có đất trống, lượng người đi qua lúc tan học cũng nhiều hơn.”

Bạch Lạc Xuyên khẽ gật đầu, nói: “Tớ cũng đi nữa.”

Mễ Dương đồng ý, vốn dĩ kế hoạch của cậu có cả cậu chủ Bạch, người này không đi cùng mới là lạ ấy.

Hôm nay Mễ Dương không đến nhà họ Bạch mà về nhà mình lật lọi mọi ngóc ngách lên tìm đồ, mặc dù nhà họ không giàu có gì cho cam, nhưng Trình Thanh và Mễ Trạch Hải cũng chẳng để con mình chịu thiệt thòi. Trong chiếc hộp gỗ đựng đồ chơi của Mễ Dương, có một vài món cậu tự mua, có bao cát do Trình Thanh làm, có kiếm gỗ nhỏ do Mễ Trạch Hải làm, ngoài ra còn có những món đồ chơi như hổ bằng bông được bà và mấy người cô ở thị trấn Sơn Hải gửi qua đường bưu điện, đếm rồi mới thấy nhiều vô số kể.

Mễ Dương chọn một con ếch xanh nhỏ bằng kim loại trông có vẻ rất mới, nó có vỏ ngoài màu xanh lá cây, núm vặn ở bên thân, sau khi kéo dây cót, nó có thể tự nhảy lên mấy lần, rất thú vị. Cậu còn tìm được một con búp bê Nga và một hộp quân kỳ, cậu tìm rồi đặt những món đồ chơi này vào trong túi, đi qua phòng ngủ. Trên bàn nhỏ trong phòng ngủ có một cái ấm ếch xanh và một chiếc đồng hồ báo thức hình móng ngựa bằng đồng, giống cái ở nhà cậu chủ Bạch, ở đây cũng có mấy món đồ chơi, nhưng vì là nhà họ Bạch tặng nên cậu cũng không thể mang đi bán lại.

Mễ Dương đi một vòng, tìm được một vài món đồ lặt vặt khác, cất vào trong túi.

Đúng lúc Trình Thanh về đến nhà sau khi tan làm, cô ấy cất bánh bao vừa mua đặt vào trong bếp, vừa đeo tạp dề vừa gọi Mễ Dương, nói: “Dương Dương, đi mua cho mẹ chai xì dầu, nhà mình hết mất rồi.”

Mễ Dương để đồ xuống, chạy đi một chuyến, đến khi quay về đã thấy nhà mình đón một vị khách nhỏ.

Bạch Lạc Xuyên đang ngồi ngoài phòng khách giúp Trình Thanh lột vỏ đậu, nhìn thấy cậu về còn nhường một vị trí nhỏ cho cậu, nhỏ giọng nói: “Dì Trình bảo là phải bỏ hai đầu đi, sau đó tách ra lấy phần hạt.” Cái bát để cạnh tay bé đã đầy được một nửa, nhìn ra được đã mất một khoảng thời gian tương đối dài.

Mễ Dương đưa xì dầu cho mẹ, rửa sạch tay rồi tách hạt đậu cùng bé, hai đứa châu đầu ghé tai nói chuyện.

Bạch Lạc Xuyên đến đây là để bàn bạc với Mễ Dương về chợ bán đồ cũ. Bạch Lạc Xuyên cũng có nhiều đồ ở nhà, bé đã xếp vào hai cái thùng, muốn mở một quầy hàng nhỏ cùng Mễ Dương.

Mễ Dương suy nghĩ một hồi, nói: “Để buổi tối tớ qua xem thế nào.”

Bạch Lạc Xuyên nghe vậy thì vui lắm, buổi tối còn ở lại nhà họ Dương ăn cơm. Trình Thanh làm cho mỗi người họ một bát mì thịt băm nhỏ, hai món xào, hai người ăn xong thì lập tức thu dọn đồ đạc định đi luôn. Trình Thanh nhìn Mễ Dương vừa mang cặp sách vừa mang túi, mỉm cười nói: “Lại qua nhà Lạc Xuyên chơi hả? Tối nay con có về nhà không?”

Bạch Lạc Xuyên cướp lời, nói: “Không về đâu ạ, dì Trình cứ để bé ngoan ngủ lại nhà con đi.”

“Được rồi, dì thấy nó một năm thì có hơn nửa năm là ở nhà con đấy.” Trình Thanh đưa hai quả táo cho Mễ Dương, đơn vị của cô mới vừa phát một hộp táo coi như thưởng, để hai đứa trẻ cùng ăn.

“Sáng mai con nhớ về nhà để ăn sáng nhé.”

Mễ Dương đáp lời: “Vâng.”

Mễ Dương qua nhà họ Bạch, thay đôi dép lê nhỏ rồi theo lên phòng ngủ trên tầng. Quả nhiên Bạch Lạc Xuyên đã xếp được hai thùng đồ chơi. Hai cái thùng giấy đầy ắp, phân loại còn rất chỉnh tề.

Mễ Dương nói: “Không cần nhiều như vậy, chúng mình phải lọc ra.”

Bạch Lạc Xuyên ngồi xuống thảm chọn lọc đồ chơi cùng cậu. Họ hàng nhà bé cũng không ít, quà cáp đưa đến mỗi dịp lễ tết rất nhiều. Ông Bạch còn có cái tình chiều cháu trai, nâng như trứng hứng như hoa, mua một đống đồ ăn vặt và đồ chơi cho bé.

Mễ Dương đen mặt bỏ cái máy nghe nhạc Sony ra khỏi thùng giấy, nói: “Không cần phải bán những thứ thế này, cũng chẳng ai trong đám bạn của chúng mình có đủ tiền để mua nó.” Cậu tiếp tục nhặt ra những món đồ có giá trị như vậy, nhưng lại để nguyên siêu nhân điện quang phát ra laze trong thùng. Món đồ chơi này rất to, nhìn rất mới, nhưng đã là món đồ của hai năm trước rồi, Bạch Lạc Xuyên cứ chê nó xấu mãi, vứt trong nhà kho không chơi.

Mễ Dương nhìn thấy trong thùng còn có một cái máy chơi game to bằng bàn tay, cậu lấy ra xem xét, thấy kỳ lạ nên hỏi: “Đây không phải máy Tetris mà cậu hay chơi à, sao thế, không cần cả cái này luôn hả?

Bạch Lạc Xuyên thờ ơ nói: “Tớ chơi chán rồi, không còn thú vị.”

Mễ Dương ồ một tiếng rồi cũng để cái máy chơi game lại.

Trong thùng giấy có rất nhiều đồ, thế nhưng phần lớn là không dễ bán, giống như cái máy chơi game này, chắc chắn là được rất nhiều người quan tâm, rất nhiều người muốn có được, thế nhưng giá quá đắt, đầu năm nay chẳng mấy đứa học sinh tiểu học có thể bỏ ra mười mấy hai mươi tệ.

Hai người họ xếp lại vào một cái thùng nhỏ, trong lúc đó, dì Ngô có đưa hoa quả lên cho hai đứa một lần, hôm nay dì rất vui, trên mặt hiện rõ vẻ vui sướng.

Mễ Dương vừa ăn táo đã được gọt, vừa mỉm cười nói: “Hình như hôm nay dì vô cùng vui vẻ, có chuyện mừng gì sao ạ?”

Dì Ngô vui vẻ nói: “Cũng không hẳn, hôm nay dì bắt gặp chương trình bốc thăm trúng thưởng trên phố, 2 tệ một lần, chao ôi, bỏ ít tiền mà trúng nguyên cái xe đạp!”

Mễ Dương nghe vậy thì bỗng nhiên nảy ra một ý.

Dì Ngô vừa đi ra, cậu lập tức đứng dậy tìm một cái thùng giấy, lau sạch sẽ, rồi cắt một tờ giấy màu đỏ, viết hai chữ “Xổ Số” lên trên.

Bạch Lạc Xuyên tò mò hỏi: “Chúng mình cũng bốc thăm trúng thưởng hả?”

“Đúng thế, trước tiên tớ phải tính xem có thể kiếm được bao nhiêu.” Mễ Dương bày hết những món đồ chơi trong hộp ra, tính toán qua một lượt. Những món đồ của cậu chủ Bạch đều tốt, hoàn toàn có thể trở thành giải nhất nhì, nhất là cái máy chơi game kia, có thể đem ra làm giải nhất. Những giải khác có thể dùng các món đồ lặt vặt kia của họ, phần thưởng an ủi thấp nhất sẽ là một viên bi thủy tinh.

Mễ Dương thấy có vẻ đống đồ chơi cũ của họ, ngoại trừ cái máy chơi game kia, thì không bán được hai, ba mươi tệ. Nhưng nếu làm một trăm phiếu bốc thăm trúng thưởng, mỗi phiếu 30 xu, bán sạch sành sanh là có thể thu được 30 tệ cả gốc lẫn lại.

Bỏ ra 30 xu là có thể có cơ hội trúng thưởng một chiếc máy chơi game giá trị mấy chục tệ, dù xui xẻo không giành được thì vẫn có cơ may trúng những món đồ khác, nghe thế nào cũng rất hấp dẫn.

Cậu nói qua với Bạch Lạch Xuyên, Bạch Lạc Xuyên lập tức hiểu ra. Bé kiểm lại số lượng một lần nữa rồi xuống dưới tầng ôm một túi kẹo chanh leo lên. Bé cầm lấy hai con hổ bằng vải của Mễ Dương, đẩy túi kẹo qua, nói: “Cho tớ hai con hổ này đi, tớ thích lắm, cậu cầm túi kẹo này làm phần thưởng bốc thăm.

Mễ Dương lại mở rộng cơ cấu giải thưởng một chút, ngoại trừ bi thủy tinh, còn có rất nhiều kẹo chanh.

Khi viết gần hết 100 phần thưởng, còn lại hai ba chỗ trống, Mễ Dương cúi đầu viết: “Được kèm bài tập một môn bất kỳ, Mễ Dương hứa giúp bạn lấy được trên 90 điểm”, cậu viết mà cũng tự thấy vui.

Bạch Lạc Xuyên thấy vậy thì cau mày hỏi: “Cậu còn định đi dạy kèm người khác một khóa?”

Mễ Dương nói: “Viết cho vui thôi, rất thú vị mà.”

Bạch Lạc Xuyên đợi cậu viết xong, vươn tay cầm lấy tờ giấy kia. Bé đã xếp cẩn thận vào trong thùng, vốn dĩ bé muốn nhớ kỹ vị trí, nhưng Mễ Dương lại cầm cái thùng lắc lắc, lần này loạn hết cả lên, cậu chủ Bạch xoắn xuýt không thôi, nhíu mày không nói gì.

Mễ Dương chuẩn bị xong quầy hàng của hai người họ thì định viết một vài tờ rơi, ngày mai đích thân cầm đi phát để quảng cáo. Bạch Lạc Xuyên không chịu để cậu viết, đi xuống dưới nhà nói chuyện với bà Bạch. Bà Bạch hỏi rõ rồi viết nội dung, tiện thể in giúp hai đứa tờ rơi quảng cáo, một chồng giấy dày cộp lúc lấy vẫn còn đang nóng.

Cô ấy mỉm cười nói: “Ý tưởng của con không tệ, vừa không lãng phí vừa có thể trao đi yêu thương, không ngờ rằng Lạc Xuyên nhà mình có đầu óc kinh doanh vậy đó, ông ngoại với chú con mà biết thì chắc chắn sẽ rất vui.”

Bạch Lạc Xuyên nói: “Không phải con nghĩ ra mà là bé ngoan đó mẹ.”

Bà Bạch lập tức khen ngợi Mễ Dương một chút, giọng điệu vẫn giống y như vậy. Bạch Lạc Xuyên cũng lộ ra dáng vẻ kiêu ngạo, hếch cằm lên oai phong lẫm liệt: “Đúng thế, cậu ấy giỏi như vậy đó ạ.”

Gian hàng nhỏ và tờ rơi quảng cáo đã được giải quyết, hai người họ cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Mễ Dương cầm một quyển sách nhỏ nằm ở trên giường đọc, vừa ngâm nga vừa lật trang, là câu chuyện cổ tích rất quen thuộc “Hoàng tử ếch”, tranh minh họa rất thú vị.

Bạch Lạc Xuyên đi tới, vươn tay xốc áo ngủ của cậu lên, sờ sờ bụng cậu.

Mễ Dương lấy làm lạ, hỏi: “Cậu làm gì?”

Bàn tay nhỏ của Bạch Lạc Xuyên đặt trên bụng cậu sờ tới sờ lui, cau mày nói: “Tối nay cậu chẳng ăn được bao nhiêu, tớ hơi lo lắng không biết cậu đã ăn no chưa, liệu có đói bụng hay không?”

Mễ Dương cầm tay bé dịch lên một chút, mỉm cười nói: “Chỗ này mới là dạ dày nè, cậu sờ xem, tớ ăn no rồi.”

Bấy giờ Bạch Lạc Xuyên mới yên tâm,

Sáng hôm sau, Mễ Dương và Bạch Lạc Xuyên chuyển đồ vào phòng dụng cụ của trường trước, trên đường thấy không ít bạn học lớp 3-1 cũng lén lút mang đồ đến nơi này, nhìn thấy hai người họ thì vui vẻ nói: “Vừa khéo, anh Kiêu đang giấu đồ bên trong đó! Bọn tớ tra ra được hôm nay không có tiết thể dục, nơi này là an toàn nhất, tớ đứng bên ngoài canh cho hai cậu, cứ yên tâm!”

Bạch Lạc Xuyên và Mễ Dương mang đồ vào, lấy cái đệm che lại, Đường Kiêu cũng cầm theo một cái túi, đang cố nhét nó vào trong khung bóng đá, ai cũng vô cùng cố gắng.

Bạch Lạc Xuyên cầm một xấp tờ rơi quảng cáo, nói: “Tớ cầm đi phát cho năm nhất và năm hai, còn lại cậu đi phát nhé, cẩn thận một chút đừng để giáo viên nhìn thấy.”

Mễ Dương gật đầu, chờ Bạch Lạc Xuyên đi rồi, Đường Kiêu sán lại gần hỏi: “Phát gì thế?”

Mễ Dương chia cho cậu ấy hơn một nửa, cười ha ha nói: “Tờ rơi quảng cáo, chúng mình sẽ mở quầy hàng ngày đầu tiên vào chạng vạng tối nay. Anh Kiêu, người giỏi giang luôn làm phần hơn. Tất cả chỗ này tớ giao lại cho cậu đấy nhé.”

Đường Kiêu: “...”

Đường Kiêu làm việc vẫn rất đáng tin cậy, nhờ anh em tốt hỗ trợ phát những tờ rơi quảng cáo kia, chẳng bao lâu cả trường tiểu học đã lặng lẽ truyền đi một tin tức: Có một chợ bán đồ cũ được mở ở bãi đất trống cạnh sân vận động trường vào chạng vạng tối!

Sau khi tan học, bạn cùng lớp Mễ Dương hẹn nhau đến bãi đất trống nhỏ, mọi người trải báo, bạt và những thứ tương tự ra đất, phân chia đội hình như đã thống nhất từ trước, quầy hàng của mười mấy bạn nhỏ được chia làm hai hàng, nhìn rất hoành tráng.

Mễ Dương trải bạt ra, cùng Bạch Lạc Xuyên đặt cái thùng giấy của họ sang bên cạnh, ngay phía trước là thùng giấy “Xổ Số”. Cậu đưa mắt nhìn một vòng xung quanh, giao quầy hàng cho Bạch Lạc Xuyên trông giữ, đi xem các bạn khác ở bên kia thế nào. Các bạn nhỏ lớp cậu đều chưa từng tự mình bày sạp nên hơi kích động và căng thẳng, nhìn thấy Mễ Dương cứ như là thấy ông chủ, chúng đều mong cậu đến chỉ bảo cho quầy hàng của mình một chút.

Mễ Dương đi kiểm tra từng quầy một, thống kê vật phẩm của một số quầy hàng tương đối ít “khách”, sau đó sáp nhập những quầy hàng đó, chỉ để lại một bạn trông coi, các bạn còn lại thì được sắp xếp những việc khác.

Du Điềm mang đến rất ít đồ, Mễ Dương phân công cô bé làm thống kê. Công việc này vốn được giao cho nhóc lớp trưởng phụ trách, thế nhưng lớp trưởng lại mang đến rất nhiều thứ, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên vì kích động trông coi gian hàng của mình, không nỡ rời đi.

Mễ Dương dẫn Du Điềm qua đó: “Cậu trao đổi qua với lớp trưởng đi, cầm cuốn sổ ghi chép kia, thống kê cẩn thận, nhất là mấy quầy hàng sáp nhập kia, cậu nhớ kĩ để lát nữa đối chiếu sổ sách.”

Du Điềm căng thẳng gật đầu, đi trao đổi với nhóc lớp trưởng.

Nhóc lớp trưởng hào phóng giao sổ ghi chép cho cô bé, dặn dò: “Cậu xem qua tên tớ đã viết nhé.”

Du Điềm cúi đầu nghiêm túc viết: “Được, Vương Y Y (王依依)… Lớp trưởng, chữ “Y” (依) này của cậu có phải chữ Y trong cụm “Chim nhỏ nép người” (小鸟依人) không?

Nhóc lớp trưởng nghiêm túc đáp: “Không phải đâu, là chữ Y trong “Dựa vào chính mình” (依靠自己) ấy.”

Du Điềm: “Ơ, không phải hai cái này giống nhau hả?”

Nhóc lớp trưởng: “Đương nhiên là không giống rồi!”



Chuẩn bị qua loa được một lúc thì bắt đầu có người lục tục đi về phía này, không ít người tò mò nhìn hồi lâu nhưng để thực sự bỏ tiền ra mua thì cũng chẳng nhiều.

Nhóc mập là người đầu tiên “làm ăn” được trong lớp.

Nhóc mập và Đường Kiêu sáp nhập quầy hàng, cậu bé rất có đầu óc kinh doanh, mang rất nhiều truyện cười, truyện tranh từ nhà đến, 5 xu một quyển, cho mọi người thuê để đọc, cạnh quầy hàng là một chiếc bình thủy tinh, nhận tiền thuê leng ka leng keng.

Quầy sách nhỏ này thu hút rất nhiều bạn nhỏ, càng ngày càng nhiều người vây quanh, tiếng xu va chạm khi được bỏ vào bình thủy tinh cũng dần dồn dập, nhóc mập vui đến mức tít cả mắt. Bạn nhỏ ở quầy hàng bên cạnh mãi không bán được gì thì hơi cuống, bèn gọi nhóc mập qua hỗ trợ, nhóc mập cũng ra sức chào hàng giúp các bạn nhỏ khác. Đúng lúc Mễ Dương đi tới bắt gặp, vừa hơi mừng thì thấy nhóc mập vừa chào hàng xong đã thu người ta một xu tiền quảng cáo, cười hì hì bỏ tiền vào trong bình thủy tinh.

Mễ Dương: “...”

Đứa nhỏ này mà không mở kinh doanh thì quá đáng tiếc.

Mễ Dương chăm lo những người bạn nhỏ khác, bận đến mức chân không chạm đất. Bạch Lạc Xuyên ở quầy xổ số cũng không kêu ca, một mình đảo phiếu bốc thăm cả buổi chiều, lúc nào cũng trong tình trạng nhíu mày.

Quầy xổ số cũng bắt đầu có người ghé qua, mỗi lần rút thăm là 3 xu, bằng giá của một túi ô mai, so với việc ăn ô mai, các bạn nhỏ cũng rất sẵn lòng thử vận may của mình.

Bạch Lạc Xuyên nhìn người ta bốc thăm trúng thưởng không chớp mắt, thấy đối phương thốt ra một tràng than thở thì cũng trở nên đề phòng theo.

Chẳng bao lâu sau, quả nhiên có một bạn nhỏ lớp dưới ồ lên một tiếng, nói: “Kèm bài tập một môn bất kỳ… Đây là gì thế?”

Bạch Lạc Xuyên lập tức đứng lên, nói: “Cậu cho tớ cái này, tớ sẽ cho cậu bốc thêm hai lần nữa.”

Đối phương hơi do dự.

Bạch Lạc Xuyên nhìn chằm chằm người ta, nói: “Ba lần.”

Đứa bé kia lập tức vui vẻ đưa tờ giấy cho Bạch Lạc Xuyên, bốc tiếp cái khác, khá may mắn, trúng hẳn một giải đặc biệt, phần thưởng chính là món đồ chơi Siêu nhân Điện quang nhìn siêu to, lập tức khiến những người xung quanh ghen tị không thôi.

Quầy xổ số này của đám Bạch Lạc Xuyên giống như làm quảng cáo trực tiếp, không ít học sinh tiểu học chen chúc, ai cũng muốn thử vận may của mình.

Bạch Lạc Xuyên vừa nhận tiền vừa nhìn chằm chằm vào tờ giấy từng người rút được, chỉ sợ có người cầm tờ giấy “kèm bài tập” lén lút chạy đi. Bé cũng lo xa quá rồi, ngoại trừ bé, thật sự là không có bất cứ học sinh tiểu học nào thích cái giải thưởng kèm bài tập này cả.

Các bạn nhỏ ở bên này đang bày hàng hừng hực khí thế, ở một bên khác, bà Bạch dẫn theo nhân viên bảo vệ, đang trò chuyện cùng lãnh đạo nhà trường. Họ đi ngang qua nơi này, nhìn thấy cũng chỉ trỏ từ xa, vừa cười vừa nói: “Nhìn xem, đó chính là hai đứa nhỏ nhà chúng tôi đấy. Không phải tôi khoe khoang gì đâu, thành tích học tập của hai đứa nó luôn đứng thứ nhất một đứa học năm thứ nhất, một đứa học năm thứ ba. Hôm qua hai đứa nó túm tụm một chỗ, bàn bạc về việc mở quầy bán hàng để làm từ thiện giúp đỡ các bạn nhỏ miền núi. Người làm mẹ như tôi nhất định phải ủng hộ chúng, tôi đã hỏi rồi, quầy hàng sẽ được mở trong ba ngày. Hiệu trưởng, chắc sẽ không gây phiền phức cho ngài chứ?”

Hiệu trưởng lập tức nở nụ cười nói: "Không đâu, không đâu, trường chúng tôi vô cùng hoan nghênh những bạn học nhỏ vừa thông minh vừa có lòng nhân ái như vậy. Thứ hai tuần sau chào cờ, nhất định tôi sẽ biểu dương, khen ngợi các trò ấy!”

Mà lúc này ở chợ bán đồ cũ đơn sơ cạnh sân thể dục, Mễ Dương đang cầm máy ảnh, tận dụng những tia sáng cuối cùng của buổi hoàng hôn để chụp lấy một vài bức ảnh.

Ngày nào nhật báo của Biên Thành cũng sẽ có một chuyên mục nhỏ để học sinh gửi bài đến, ở một địa phương chỉ lớn bằng bàn tay như thế này lại là nơi tốt nhất để định hướng dư luận. Mễ Dương chụp ảnh xong, trong đầu đã suy nghĩ đến chuyện sau đó viết bản thảo về việc này như thế nào, tốt nhất là nên viết cảm động một chút, thể hiện được sự vô tư và lòng bác ái, Công việc này muốn hoàn thành ổn thoả, chỉ có thể do cậu làm thôi.

Lên báo, lại còn là người tốt việc tốt, việc này chẳng khác nào ván đã đóng thuyền, cho dù cô giáo Vương có muốn tìm bọn trẻ gây sự cũng chẳng có lý do chính đáng.

Mễ Dương cứ vừa suy nghĩ về việc viết bản thảo, vừa tiện tay giúp đỡ những bạn nhỏ đi ngang qua, vì cậu có tâm lý của người trưởng thành, thế nên sẽ cố gắng giúp đỡ tất cả mọi người trong khả năng, đồng thời đặc biệt quan tâm săn sóc các bạn nữ hơn. Trong đám học sinh tiểu học, nếu có bạn trai giúp đỡ bạn gái, kiểu gì cũng bị trêu chọc vài câu, thế nhưng Mễ Dương thì lại khác, bởi vì đó là nhóc Mễ Dương nha, cả bé trai lẫn bé gái ai mà không quý cậu chứ.

Lúc này vẫn chưa thịnh hành từ “ga-lăng”, thế nhưng các bạn nhỏ lớp 3-1 đều thích Mễ Dương.

Mễ Dương chăm sóc mọi người về mặt tâm lý, về mặt hành động thì lại là các bạn nhỏ vây quanh chăm sóc cậu.

Điều này làm cho Mễ Dương hơi bùi ngùi.

Trời đã sắp tối, Mễ Dương thấy cũng sắp đến giờ liền thổi còi, tất cả các bạn nhỏ bày sạp hàng đều bắt đầu thu dọn đồ đạc một cách nhịp nhàng, đóng gói xong thì mang qua chỗ Đường Kiêu. Việc này cũng đã được bàn bạc từ trước, Đường Kiêu và đám học sinh nam như nhóc mập phụ trách hậu cần.

Mễ Dương xem qua tình hình bán hàng một lần trong khoảng năm phút, sau khi xác nhận không ghi chép thiếu cái gì, cậu nói với mọi người: “Hôm nay bạn Du Điềm đảm nhiệm việc ghi chép, cậu ấy rất chăm chú, tớ cảm thấy ghi chép cũng phải được tính công, ai có tiền thì bỏ tiền, ai có sức thì bỏ sức, mọi người đồng tâm hiệp lực hoàn thành mục tiêu quyên góp tiền, có được không nào?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Du Điềm đỏ ửng, còn chưa kịp nói gì đã nghe cả lớp đồng thanh hô “được”, đầu lưỡi cô bé giật giật, cũng hô “được” theo. Cô bé xoa mắt thật mạnh, nở một nụ cười rạng rỡ, bây giờ cũng không phải lúc để khóc đâu!

Trước khi ra về, Mễ Dương gọi mọi người tập trung một chỗ, quàng vai nhau và cùng hô “cố lên”. Giọng của các bạn nhỏ rất lớn, cũng chẳng biết ai đang chạm tay ai, trong giây phút đó đã cảm thấy bọn nhóc là một tập thể, rất có cảm giác vinh dự.

Trong mấy ngày ngắn ngủi, tại chợ đồ cũ nho nhỏ này, các bạn nhỏ lớp 3-1 đã quen biết nhau một lần nữa, từ lớp trưởng quy củ nhất đến Đường Kiêu vô tổ chức nhất, họ đều công nhận Mễ Dương là chỉ huy, tất cả mọi người như thể bện thành một sợi dây thừng, cố gắng hoàn thành mục tiêu.

Sang đến ngày thứ hai, Mễ Dương không cảm thấy ngạc nhiên chút nào khi được nhận tin họ lên báo, thậm chí còn có phóng viên đến phỏng vấn bọn trẻ vài câu. Sau khi tờ báo đến tay Mễ Dương, không chờ cô giáo Vương nói gì, cậu đã dán tờ báo mới ra lò dán lên bảng tin cuối lớp học. Thế nhưng ngoài dự liệu của cậu, cô giáo Vương không hề đề cập chuyện này với lớp, dường như đã được nhắc nhở.

Lần bày sạp hàng tiếp theo, mọi người đã bạo gan hơn rất nhiều và trở nên thuần thục hơn, nhất là nhóc mập nhanh mồm nhanh miệng khiến người khác yêu thích, cậu bé cũng là người bán được nhiều nhất. Bất ngờ hơn cả là các bạn trong lớp càng ngày càng giúp đỡ nhau nhiều hơn, giống như đã trở thành thói quen.

Mễ Dương thấy thế thì không kìm được mà cảm thán một câu: “Đúng là đoàn kết chính là sức mạnh.”

Đúng lúc nhóc lớp trưởng đi ngang qua nghe thấy, nhưng không nghe rõ lời cậu nói, cô bé truy hỏi: “Mễ Dương, cậu nói gì cơ?”

Mễ Dương cười tủm tỉm, lắc đầu nói: “Không có gì, tớ nói đoàn kết chính là sức mạnh.”

Nhóc lớp trưởng vô cùng tán thành câu nói này, cô bé nghiêm túc nhìn Mễ Dương, nói: “Qua chuyện này, tớ nhận ra đúng là năng lực của cậu mạnh hơn tớ, bạn Mễ Dương, nếu như cậu muốn tranh cử vị trí lớp trưởng, tớ đồng ý nhường lại, đồng thời xung phong bỏ một phiếu cho cậu.”

Mễ Dương liên tục xua tay, nói: “Không, không. Tớ không đảm đương nổi cái này đâu. Tớ còn nhiều việc khác cần hoàn thành.”

Bạch Lạc Xuyên ở bên cạnh nói tiếp: “Để tớ.” Bé liếc nhìn Mễ Dương, nghiêm túc nói: “Học kỳ tới tớ cũng sẽ nhảy lên lớp các cậu, để tớ làm cho.”

Nhóc lớp trưởng: “...”

Niềm vinh dự mà cô bé quý như sinh mạng, lại bị các cậu coi như khổ sai, tức thật đó.

Sau khi ngày thứ ba kết thúc, Mễ Dương dẫn mọi người trở về lớp học để thống kê lần cuối. Mọi người nín thở mà chờ đợi, chờ nhóm cuối cùng trên bảng thống kê số tiền.

Đường Kiêu viết một con số lên bảng đen, tất cả các bạn ở dưới đều đang ngồi tính thử, đến cả nhóc mập thi được 5 điểm toán cũng cố gắng tính thử, đây chính là thành tích của nhóm cậu bé đó!

“Cuối cùng, tổng thu nhập trong ba ngày của nhóm năm là 102 tệ 7 xu!”

Các bạn trong nhóm của nhóc mập đều không kìm được mà reo hò, nhóm họ đứng thứ nhất, kiếm được nhiều tiền nhất trong năm nhóm!

Nhóm hai của Mễ Dương thu được ít hơn 7 xu nên xếp ở vị trí thứ hai. Bạch Lạc Xuyên ngồi một bên chột dạ không nhìn cậu, bé đã thu lại hết mấy tờ giấy kèm bài tập của Mễ Dương, để người ta rút thăm miễn phí nhiều lần.

Mễ Dương bước lên thoáng nhìn tổng số tiền, năm nhóm nhỏ mỗi nhóm 100 tệ, tập thể gồm bốn mươi bạn nhỏ cùng cố gắng, bây giờ khuôn mặt của những bạn nhỏ này đang đỏ bừng, hai mắt sáng rực nhìn cậu, bọn trẻ chưa bao giờ rạng rỡ, tràn đầy tự tư và mong chờ đến thế.

Mễ Dương nói: “Mọi người vất vả rồi, nhiệm vụ đã hoàn thành vượt mức, trung bình mỗi người quyên góp 12 tệ 3 xu, chúc mừng mọi người! Ngày mai tớ và Bạch Lạc Xuyên sẽ đi mua đồ dùng học tập, danh sách cũng sẽ được ghi ra dán ở cuối lớp học. Tiếp theo, mọi người có thể nghỉ ngơi thoải mái rồi!”

Tất cả bọn trẻ đều reo hò.

Mễ Dương vỗ nhẹ lên bảng đen, ra hiệu cho mọi người im lặng, mỉm cười nói: “Hôm nay tớ mang theo máy ảnh, mọi người có muốn chụp một tấm hình để kỷ niệm không?”

Cả lớp hò reo: “Có.”

Bốn mươi bạn nhỏ lớp 3-1 chen chúc trong một tấm ảnh nho nhỏ: bao gồm cả Bạch Lạc Xuyên, ai cũng tươi cười vui vẻ. Mễ Dương bị đẩy lên giữa hàng thứ nhất, Bạch Lạc Xuyên đứng bên cạnh cậu, hai người nắm tay, Mễ Dương cười tươi, má phải có lúm đồng tiền mờ mờ, trông vô cùng ngọt ngào.
Chương kế tiếp