Trở Về 1988

Chương 35: Khởi nghĩa (3)
Chương 35: Khởi nghĩa (3)

Mễ Dương cầm khoản tiền quyên góp của lớp về nhà, cậu cũng không cậy mạnh, lập tức đi tìm Mễ Trạch Hải, đưa tiền cho cha mình, nhờ người lớn trong nhà chọn mua đồ dùng học tập giúp.

Mễ Trạch Hải sợ hết hồn, hỏi: “Toàn bộ số tiền này là do các bạn cùng lớp con đóng góp hả?”

Mễ Dương gật đầu, nói: “Vâng, bọn con lấy sách vở và những món đồ chơi mình không cần nữa mang đi bán hàng gây quỹ từ thiện. Con bán con ếch đồ chơi nhỏ màu xanh, bán cả bộ cá ngựa bà ngoại tặng con nữa.” Cờ cá ngựa còn bán lẻ từng quân, mất 3 xu bốc thăm là được một viên bi thủy tinh, cậu sẽ không nói những chuyện này cho Mễ Trạch Hải.

Mễ Trạch Hải ký đầu con trai mình một phát, vừa cười vừa nói: “Được chứ, thằng nhóc con nhanh nhẹn thật đấy, đến chuyện này cũng có thể nghĩ ra được.”

Mễ Dương nói: “Cha, con liệt kê những món cần mua ra một tờ giấy, cha mua giúp con nhé, chủ yếu là vở và bút chì ạ.”

Mễ Trạch Hải gật đầu đồng ý, nói: “Yên tâm đi, chuyện mua đồ cứ giao cho cha, mua xong sẽ đưa con mang đến trường.”

Có lẽ Mễ Trạch Hải cảm thấy con trai rất có năng lực tổ chức, đến buổi tối, ông nói lại chuyện này với Trình Thanh, cố tình làm thêm một đĩa thịt kho tàu. Trình Thanh học cách làm thịt kho tàu từ bề trên trong nhà, cũng gọi là có chuyên môn, thịt ba chỉ được hầm béo ngậy, bỏ thêm một ít khoai tây, lúc bày ra đĩa, thịt kho tàu có màu đỏ sáng, mềm mềm ngọt nước, cắn một cái thôi là trong miệng toàn mùi thịt.

Mễ Dương thích nhất là trộn cơm với nước thịt kho tàu, khoai tây được hầm nhuyễn ra, cầm thìa trộn hết lên là ngon hết sảy.

Trình Thanh thấy hai cha con họ thích ăn thì cũng rất vui, cô ấy gắp thịt vào bát Mễ Dương, nói: “Đừng chỉ ăn khoai tây như thế Dương Dương, phải ăn cả thịt nữa, bằng không là không cao được bằng Lạc Xuyên đâu, con nhỏ hơn nó hai tháng thôi mà nhìn nó cao hơn con nửa…”

Mễ Trạch Hải nói: “Con trai của anh học hành vất vả, nó còn nhảy lớp đó thôi, mỗi ngày phải học rất nhiều thứ.” Người này còn hết sức tự hào.

Trình Thanh mỉm cười, nói: “Lạc Xuyên nhà người ta cũng học chứ bộ, em nghe chị Lạc nói, mùa xuân năm sau nó cũng định nhảy lên năm ba.”

Mễ Trạch Hải suy nghĩ một lúc, nói: “Con trai anh nhảy sớm hơn!”

Trình Thanh nói: “Con trai anh thấp hơn hẳn người ta, sao anh không nói… Dương Dương không được nhè nấm hương ra, nuốt xuống cho mẹ.”

Hành động nhân cơ hội kén ăn của Mễ Dương bị ngăn lại một lần nữa, bố mẹ cũng không tiếp tục cãi nhau, họ nhìn cậu lom lom để cậu không kén ăn, cậu chỉ đành nhai qua loa rồi nuốt xuống bụng.

Động tác của Mễ Trạch Hải rất nhanh, ngay hôm sau anh đã liên lạc với một người bạn từng phụ trách mua sắm trong quân đội, nhờ anh ta mua giúp một ít đồ dùng học tập với giá sỉ.

Mễ Dương và nhóc lớp trưởng cùng đến nhận đồ dùng học tập, Mễ Dương cũng biết mặt người chú giúp chuyển đồ kia nên bước tới chào hỏi trước. Người chú kia mặc quân phục, vừa giúp ông chủ bán sỉ văn phòng phẩm kia dỡ hàng, vừa mỉm cười hỏi Mễ Dương: “Dương Dương, để ở đâu thế? Mang lên lớp mấy đứa, hay là mang thẳng qua kho của trường?”

Mễ Dương nói: “Mang qua kho đi ạ, bên đó cũng có thầy giáo thống kê, chúng cháu đến nói lớp 3-1 là được.”

Nhóc lớp trưởng cũng đi cùng, nhìn Mễ Dương khom lưng vác đồ, lập tức cũng định chuyển đồ theo, thế nhưng cô bé bị ngăn cản ngay lập tức. Người chú kia cười to, nói: “Không cần, hai đứa các cháu còn nhỏ quá, không bê nổi mấy thứ này đâu, đi phía trước dẫn đường cho bọn chú là được.”

Mễ Dương cũng không khách sáo với anh ta, lập tức dẫn đường chạy về phía trước, quả nhiên người chú kia bước như bay theo sau. Họ đã được huấn luyện trong quân đội khắc nghiệt hơn nhiều, chút trọng lượng này không đáng là bao, còn chưa nói đến sự khổ cực khi lên núi huấn luyện dã ngoại.

Kho của trường là một phòng học để trống nằm lẻ loi ở góc phía Bắc, đã có không ít vật tư gửi ở đó, đồ của đám Mễ Dương nhiều, khoảng chừng mười thùng được chuyển đến xếp ở đó, vô cùng hoành tráng.

Mễ Dương cầm tờ đơn ông chủ đưa cho, tính toán lại một lần nữa cùng nhóc lớp trưởng, có tổng cộng 12 thùng đồ, 4 thùng là bút chì, 8 thùng còn lại là vở. Cậu chia 500 tệ ra, 200 tệ đưc dùng để mua 4000 cây bút chì, trung bình năm xu một cái; các vở bài tập thường dùng bao gồm vở từ mới, vở bính âm và vở ô ly được bán với giá khác nhau, dao động từ năm đến mười xu, mua tổng cộng 3000 quyển; những cuốn dày hơn như vở tóm tắt hay vở làm văn có giá 25 xu một quyển, chú bộ đội hỗ trợ kia nghe nói là để quyên tặng cho trường vùng núi thì đã tự bỏ tiền túi ra giúp bọn trẻ quyên góp đủ 500 quyển, để ở trong hòm mang đến cùng.

Những thứ này có giá rẻ hơn nhiều so với giá ở những cửa hàng xung quanh trường, số lượng cũng vượt xa mong muốn của bọn trẻ. Hai mắt nhóc lớp trưởng sáng rực lên, nhỏ giọng nói với Mễ Dương: “Mễ Dương, chú cậu đỉnh thật đó nha!”

Mễ Dương nở nụ cười, nói: “Mua với giá bán sỉ sẽ rẻ hơn rất nhiều.”

Bàn giao cho giáo viên phụ trách thống kê ở kho, ký tên, Mễ Dương và nhóc lớp trưởng cùng quay về lớp học.

Nhiệm vụ quyên góp đã hoàn thành, đến buổi chiều sinh hoạt lớp, cô giáo Vương đứng trên bục giảng nhìn mọi người, đôi mày bà ta khẽ nhíu lại rồi giãn ra, nói: “Chuyện quyên góp tiền bạc và đồ dụng, cô đã nghe từ lớp trưởng rồi, cả lớp mình đã làm rất tốt.”

Không ít bạn nhỏ trong lớp thả lỏng tâm lý thở phào nhẹ nhõm, sâu thẳm trong lòng, chúng vẫn có sự kính trọng đối với giáo viên. Chúng ngẩng đầu lên, lắng nghe với vẻ mặt nghiêm túc.

Cô giáo Vương điểm tên khen ngợi mấy bạn trong lớp vài câu, đến lượt Mễ Dương thì giọng điệu của bà ta bỗng trầm xuống: “Có một bạn học cá biệt, có thể là cảm thấy thành tích của mình ưu tú, không giống với những bạn khác nên mới to gan làm bậy.” Bà ta gọi tên cậu: “Mễ Dương, em đứng lên, em nói xem em đã sai ở chỗ nào?”

Mễ Dương đứng lên, nói: “Thưa cô, em cũng không biết.”

Cô giáo Vương nói: “Những bạn khác trong lớp đều bán đồ cũ đã qua sử dụng, em thì sao? Em nghĩ lại xem mình đã làm gì, chơi xổ số, chẳng khác nào đánh bạc, đây là chuyện một học sinh tiểu học nên làm ư? Bây giờ không uốn nắn, lớn lên sẽ phạm pháp…”

Mễ Dương nhìn bà ta, vô cùng ngây thơ hỏi: “Thưa cô, trước cổng trường mình còn có quầy bán vé số từ thiện, đó cũng là phạm pháp sao ạ?”

Bên cạnh có bạn học nhỏ giọng thầm thà thầm thì: “Quầy bán đồ ăn vặt trong trường mình cũng có xổ số mà!”

Mấy bạn nam ngồi phía sau còn hơi nâng tông giọng, nói: “Đúng thế, hôm nay chúng mình còn rút được một tấm tranh dán tường, trường mình với Mễ Dương đều bán giống nhau, Mễ Dương sai ở chỗ nào?”

“Mễ Dương cũng đem đi quyên góp hết mà, cậu ấy cũng đâu kiếm tiền từ cái này.”



Quầy bán đồ ăn vặt được đích thân hiệu trưởng mở, có thể mở quầy vé số từ thiện bên ngoài thì đều là người có quan hệ, tất nhiên là cô giáo Vương không dám hó hé gì, thế nhưng bà ta nghe học sinh nói thế thì sắc mặt trở nên vô cùng khó coi. Bà ta còn đang định nói gì đó thì bỗng vang lên hai tiếng gõ cửa, hiệu trưởng và một giáo viên chủ nhiệm mỉm cười đi vào. Có vẻ tâm trạng của hiệu trường rất tốt, thấy tất cả mọi người ở đây, nở nụ cười hỏi: “Cô Vương đang họp lớp đó à? Vậy vừa khéo, làm phiền cô trò mấy phút, tôi cũng muốn nói vài câu.”

Cô giáo Vương lập tức trở nên hòa hoãn, tránh sang một bên, nói: “Tất nhiên rồi ạ, mời ngài.”

Hiệu trưởng bước lên bục giảng, mở tờ báo trên tay ra, mỉm cười nói: “Những người bạn nhỏ của lớp 3-1 giỏi quá phải không, lên cả mặt báo rồi, các em nhìn xem, trên này đều là những lời khen ngợi dành cho các em. Thầy cảm thấy không thể để mỗi người ngoài khích lệ, thế nên thầy đã đích thân đến đây một chuyến để tuyên dương các em.” Ông ngẩng đầu thấy Mễ Dương vẫn còn đang đứng, ông vẫn có chút ấn tượng với đứa trẻ ngoan ngoãn này, hai mắt ông sáng rực lên, nói: “Ồ, thầy vừa định nêu tên em tuyên dương đấy, Mễ Dương phải không, lần này em đã tổ chức rất tốt, lớp các em đã quyên góp nhiều đồ dùng nhất trường, hơn nữa vô cùng rất có lòng, cách thức cũng mới mẻ độc đáo…”

Hiệu trưởng khen một hồi, ngoại trừ Mễ Dương, thầy còn gọi tên mấy bạn khác đứng lên, đều là những đứa nhóc có tên xuất hiện trên báo, đặc biệt khen ngợi vài câu.

Lần này đứng lên không còn bị cô giáo phê bình, những bạn nhỏ được xướng tên cũng vô cùng tự hào, đứa nào đứa nấy ưỡn cao ngực.

Đến lúc gọi đến tên nhóc mập, nhóc mập đứng dậy rồi mà vẫn không thể được vào tai mình, thành tích của cậu bé kém, bình thường đứng lên là chỉ có bị phê bình. Đây là lần đâu tiên cậu bé được hiệu trưởng biểu dương. Vành mắt cậu bé phiếm đỏ, nhưng lập tức nhe răng cười toe toét, đôi mắt híp thành hai đường chỉ, khỏi cần nói cũng biết cậu bé đang rất vui.

Hiệu trưởng nói: “Lần này các em làm rất tốt, đợi đến thứ hai tuần sau trường mình chào cờ, thầy sẽ trao cho lớp các em giấy khen tập thể danh dự. Lúc đó đừng trò nào đến muộn nhé, đến muộn là không được cầm đâu.”

Các bạn trong lớp đồng loạt cười vang, lớn tiếng nói: “Nhất định chúng em sẽ đến đúng giờ!”

Hiệu trưởng đi rồi, mấy đứa Mễ Dương cũng ngồi hết xuống, tất cả các bạn trong lớp hướng mắt về phía cô giáo Vương, đợi bà ta mở lời.

Gương mặt cô giáo Vương hết đỏ lại trắng, nghe tiếng chuông tan học vang lên, bà ta nén cơn tức giận, nói: “Tan học!”

Bản thân bà ta bước ra khỏi lớp trước, mới đi chưa được hai bước đã nghe thấy những tiếng reo hò vui sướng vang ra từ trong lớp, vốn chỉ là âm thanh vui vẻ vì được nhận bằng khen, thế nhưng đến tai bà ta thì lại như học sinh đang cố tình làm nhục mình. Bà ta mím chặt môi, đôi mắt lóe lên vẻ tức giận.

Hôm nay Mễ Dương về sớm, đến cổng của năm nhất chờ Bạch Lạc Xuyên, có mấy đứa nhỏ biết cậu nhìn thấy cậu nhưng không dám chào hỏi, ở trong lòng chúng, Mễ Dương đã là “đứa lớn” năm thứ ba.

Chẳng bao lâu Bạch Lạc Xuyên đã bước ra, trên đường hai người cùng về nhà, đột nhiên Mễ Dương hỏi bé: “Cậu đã nói chuyện chúng ta đến chợ bán đồ cũ với dì à?”

Bạch Lạc Xuyên hỏi: “Có chuyện gì hả?”

Mễ Dương nói: “Thật ra cũng không có chuyện gì, tớ chỉ cảm thấy hơi là lạ thôi. Vừa nãy hiệu trưởng đột nhiên vào lớp bọn tớ để biểu dương.”

Khóe miệng Bạch Lạc Xuyên cong lên, dáng vẻ của bé như đang chờ tuyên dương.

Mễ Dương nhìn về phía bé, hỏi: “Cũng là do cậu làm à?”

Cậu chủ Bạch hất cằm một cái, nói: “Học theo cậu đó.”

Mễ Dương không hiểu đáp: “Hả?”

Bạch Lạc Xuyên liếc nhìn cậu, lời nói ra hơi mang vẻ đắc ý: “Không phải cậu gửi bài cho tòa soạn để tòa soạn biểu dương hả, tớ học theo cậu cũng viết một đoạn, sau đó cầm cả tờ báo kia bỏ vào hộp thư của hiệu trưởng. Ông ấy đọc được nhất định phải đến khen ngợi cậu.”

Mễ Dương nghe vậy thì rất vui, bật ngón cái khen ngợi cậu chủ Bạch, bé đỉnh thật đấy, cậu mới làm mẫu thế thôi mà bé đã lập tức áp dụng ngay, biết được tầm quan trọng của việc định hướng dư luận. Cậu quản ngoài trường, cậu chủ Bạch quản trong trường, chia nhau khống chế dư luận vô cùng nhịp nhàng.

Có lẽ là do buổi sinh hoạt lớp hôm đó, trong một thời gian dài, cô giáo Vương không còn đả động đến Mễ Dương nữa. Lúc đặt câu hỏi trong lớp số học, bà ta cũng không còn bắt cậu trả lời câu hỏi, hoàn toàn bị cho ra rìa.

Về cơ bản chuyện đó chẳng ảnh hưởng gì đến Mễ Dương, đừng nói đến việc cậu nhắm mắt cũng có thể làm bài thi, cho dù cậu thật sự muốn học bù, tối về nhà vẫn có thầy nổi tiếng Ngụy Hiền kèm cặp. Bởi vì không còn bị réo tên, Mễ Dương đã có cơ hội trải qua những ngày tháng yên bình, đến lúc thi học kỳ, không ngoài dự đoán, Mễ Dương vẫn là người đứng thứ nhất.

Sau khi trả phiếu kết quả học tập cuối kỳ, cô giáo Vương nói qua những việc cần phải chú ý trong thời gian nghỉ đông, bà ta nói với cả lớp: “Bạn học nào nhu cầu bổ túc trong thời gian nghỉ đông thì báo lại cho lớp trưởng, cũng không bắt buộc. Nhưng các em phải biết, trong lúc các em ăn chơi nghỉ đông, các bạn khác vẫn đang cố gắng học tập. Cho dù là nghỉ thì cũng không được chểnh mảng, rõ chưa?”

Mọi người đáp vâng một tiếng, bà ta tuyên bố tan học, nhận bài tập cho kỳ nghỉ đông là có thể về nhà.

Lúc Mễ Dương lấy bài tập kỳ nghỉ đông, cậu thấy lớp trưởng đang cầm quyển sổ đăng ký bổ túc, nhóc lớp trưởng thường ngày có chuyện gì cũng xông lên đầu tiên, lần này lại do dự không viết tên mình vào vị trí đầu tiên.

Mễ Dương ngồi cùng bàn với cô nhóc, thấy làm lạ bèn hỏi: “Cậu không tham gia lớp bổ túc hả?”

Nhóc lớp trưởng bĩu môi, nói: “Tớ không muốn qua nhà cô giáo Vương, bây giờ tớ không thích bà ấy.”

Mễ Dương hơi sửng sốt, hỏi: “Bình thường bổ túc ở nhà giáo viên hả?”

Nhóc lớp trưởng cầm bút tìm hai lần trên vở, buồn bực nói: “Đúng vậy, nè, cậu vừa đến nên vẫn chưa biết, cứ đến kỳ nghỉ đông hoặc nghỉ hè là đến nhà cô giáo Vương học lớp bổ túc, mười ngày hết 200 tệ.”

Mễ Dương tặc lưỡi, 200 tệ vào năm 1995 không phải là một con số nhỏ. Gần đây Trình Thanh mới được tăng lương, tiền lương một tháng cộng với tiền trợ cấp trực đêm cũng mới được khoảng 400 tệ, cô giáo Vương dạy bổ túc mười ngày sẽ mất nửa tháng lương, đã vậy còn không phải là học bổ túc một kèm một, nghe có vẻ nhiều bạn học tham gia.

Có mấy bạn trong lớp lục tục tới đăng ký, trong đó có cả Tôn Kiền, nhìn vẻ mặt cậu ta cũng chẳng tình nguyện mấy.

Nhóc lớp trưởng vừa viết tên, vừa nói: “Mễ Dương, cậu không đi cũng được nhỉ? Cậu thi tốt như vậy, không cần học bổ túc thì sau khi kết thúc kỳ nghỉ vẫn có thể lấy điểm tối đa trong bài thi cuối kỳ…”

Mễ Dương nghe không hiểu, đang định hỏi thì đã bị Đường Kiêu đi tới từ phía sau choàng cổ, nói với cậu: “Bà Vương kia mở lớp học bổ túc trong một tuần cho mấy đứa này, đến lúc quay về khai giảng, đề thi cuối kỳ toàn vào mấy bài đã nói trong thời gian học bổ túc, thi cử trót lọt, điểm cũng có thể được nâng lên chút ít. Nếu không tham gia lớp học bổ túc, thi được điểm kém thì cứ chờ bị phê bình đi thôi.”

Trước đây Mễ Dương cắp sách tới trường chưa bao giờ gặp chuyện như vậy, cũng là lần đầu tiên cậu nghe được. Thời điểm duy nhất cậu phải bỏ tiền đi học là khi bị đưa đến cung thiếu niên học môn năng khiếu, hình thức cưỡng ép học bù này khiến cậu cảm thấy vô cùng khó chịu.

Đường Kiêu cúi đầu nhìn thấy cái túi vải quân dụng cũ mèm của cậu thì ngoắc ngoắc tay, hỏi: “Sao cậu luôn dùng cái túi này thế?”

Mễ Dương nói: “Vì tớ thích, đây là phần thưởng thắng trận bóng rổ của cha tớ, bên trong có in tên ông ấy.”

Đường Kiêu tò mò, bảo cậu mở túi ra cho nhóc ấy xem, nhìn thấy chữ đỏ trắng được in bên trong thì hơi nổi lòng kính trọng: “Sau này tớ cũng muốn nhập ngũ, cầm súng, đi giày da, ngầu.”

Mễ Dương vui vẻ nói: “Chí lớn ghê nha, đồng chí nhỏ cố lên!”

Đường Kiêu cười hì hì ôm lấy cổ cậu, hỏi: “Cậu và Bạch Lạc Xuyên cũng thi trường quân đội nhỉ?”

Mễ Dương: “Tớ sẽ không thi đâu.” Đời trước cậu bị cận thị nhẹ, không gia nhập quân ngũ, học lực bình thường, sau khi tốt nghiệp thì tìm một việc yên ổn sống qua ngày, sở thích duy nhất chính là phục chế sách cũ thủ công. Về phần Bạch Lạc Xuyên, Mễ Dương suy nghĩ một lúc, trong ký ức của cậu, hình như cậu chủ Bạch cũng không gia nhập quân ngũ mà tiếp quản gia nghiệp, phát triển mạnh mẽ, thường xuyên nhìn thấy ảnh của anh trên tạp chí tài chính và kinh tế.

Mễ Dương đang nghĩ ngợi, Bạch Lạc Xuyên đã đến rồi, bài tập nghỉ đông của họ được phát nhanh nên bé đến đón Mễ Dương sớm, đi tới trực tiếp gạt Đường Kiêu ra rồi nắm tay Mễ Dương, nói: “Cậu thu dọn xong chưa, về nhà thôi?”

Mễ Dương nói: “Còn một quyển bài tập ngữ văn nữa… Được rồi, chúng mình đi thôi.”

Đường Kiêu vẫy tay tạm biệt hai người họ, hô: “Nghỉ đông rảnh rỗi thì đi đá bóng nha, cậu nhớ số điện thoại nhà tớ chứ?”

Mễ Dương gật đầu, còn chưa kịp đáp lại câu nào đã bị cậu chủ Bạch lôi xềnh xệch đi, cậu lấy làm lạ, hỏi: “Sao hôm nay cậu gấp gáp thế? Nhà có chuyện gì hả?”

Bạch Lạc Xuyên im lặng một lát rồi mới nói: “Hôm nay ông Ngụy phải đi rồi.”

Bấy giờ Mễ Dương mới nhớ ra, mấy ngày trước thầy Ngụy Hiền đã nói với hai người họ rằng đến kỳ nghỉ đông ông sẽ về Thượng Hải, các con của ông có thể trở về thăm ông, nếu như không về, có khả năng tết này ông sẽ xuất ngoại ăn tết cùng họ. Lần này ông đi, ít nhất phải hai, ba tháng nữa mới có thể gặp lại. Bỗng nhiên Mễ Dương không nỡ, hai người họ đã học Ngụy Hiền hơn nửa năm, vô cùng thân thiết.

Buổi tối Mễ Dương sang nhà họ Bạch, nói lời tạm biệt Ngụy Hiền với Bạch Lạc Xuyên. Bình thường nhìn Bạch Lạc Xuyên lạnh lùng là vậy, thế nhưng thầy đi, nhìn cậu nhóc có vẻ buồn buồn, khiến Ngụy Hiền cũng phải ngạc nhiên, trong lòng cũng không nỡ.

Ngụy Hiền đưa cho mỗi người một chiếc hộp nhỏ, nói: “Nhà trường đã giao bài tập kỳ nghỉ đông, thầy cũng không mong gì nhiều, hai con làm xong thì cứ nghỉ ngơi cho tốt, ra ngoài vui chơi. À, đúng rồi, bé ngoan con phải trông chừng Lạc Xuyên thật kỹ nhé, đừng để nó đùa nghịch trên băng. Đợi sau này ông đưa các con đến sân trượt băng, bãi trượt tuyết, nơi đó băng kết thành một lớp dày, muốn chơi thế nào cũng được.”

Mễ Dương gật đầu, vâng lời đáp một tiếng.

Nhìn Bạch Lạc Xuyên không được tươi tắn lắm, bé không nói gì.

Đến khi Ngụy Hiền đi rồi, bé mới lắc lắc chiếc hộp nhỏ kia, mở ra nhìn xem thì thấy một hạt đậu vàng nhỏ được xâu trên sợi dây đỏ.

Mễ Dương cố tình trêu bé: “Chắc chắn là lần trước cậu khóc để ông Ngụy bắt gặp nên mới tặng cậu cái này.”

Bạch Lạc Xuyên cầm lấy chiếc hộp của cậu, mở ra nhìn, cũng là hạt đậu vàng giống nhau y như đúc. Bé nhướn lông mày, nói: “Hờ, vậy chắc chắn lần trước cậu gặp ác mộng rồi khóc cũng để ông Ngụy bắt gặp nên mới tặng cậu cái này…”

Mễ Dương hơi lúng túng, từ nhỏ đến lớn cậu chỉ khóc như vậy có mấy lần, thế nhưng đều vừa khéo bị Bạch Lạc Xuyên bắt gặp. Cậu chỉ nhớ là mình đã khóc, nhưng không nhớ nổi mình đã mơ thấy cái gì, sau khi tỉnh dậy phải mất một lúc lâu mới có thể ổn định tâm trạng. Trước đây cậu chủ Bạch cũng không lôi chuyện này ra để chế nhạo cậu, lần này lại đột nhiên nhắc đến. Mễ Dương định đóng nắp hộp vào, nhưng Bạch Lạc Xuyên đã nhanh tay đeo chiếc vòng vào cổ tay cậu, sau đó tiện tay đeo chiếc vòng của mình cho Mễ Dương luôn nói: “Cho cậu hết đó, cậu khóc nhiều hơn tớ mà.”

Mễ Dương không phục, muốn phản kháng, nhưng lại bị nhóc côn đồ lớn hơn mình hai tháng trấn áp đến mức không còn sức đánh trả.

Khuôn mặt nhỏ của Mễ Dương đỏ chót, bị đè lên giường rồi mà vẫn cố giãy dụa, thở hổn hển tung đòn sát thủ: “Cậu thả tớ ra, tớ muốn về nhà!”

Bạch Lạc Xuyên giả vờ không nghe thấy gì, vươn tay cù Mễ Dương, chỉ một giây sau, Mễ Dương đã thất thủ, bật cười ha ha ha, mới đầu còn bảo phải về nhà, chẳng bao lâu sau đã cười đau cả bụng, không thể làm gì khác ngoài cầu xin tha thứ: “Không về nữa, tớ không về nữa!”

Bấy giờ cậu chủ Bạch mới buông tha cho cậu, vẻ mặt cũng thấp thoáng ý cười, nhìn có vẻ tâm trạng đã tốt hơn ban nãy nhiều.

Mễ Dương nghỉ đông ở nhà trải qua mấy ngày thoải mái vô tư, sau đó bỗng nhận cậu được một cuộc điện thoại cầu cứu.

Đó là cuộc gọi từ nhóc mập, cậu bé đi hỏi người khác số điện thoại cố định nhà Mễ Dương, gọi nhiều lần mới tìm được Mễ Dương, cầu khẩn nói qua điện thoại: “Mễ Dương, cứu tớ với! Tớ có bài này không biết giải, hôm nay lại không làm được thì sẽ bị đánh.”

Mễ Dương hỏi cậu bé: “Không phải cậu đang học bổ túc ở nhà cô giáo Vương hả, bà ta không giảng cho cậu à?”

Nhóc mập nói: “Bà ta có giảng, nhưng tớ nghe chẳng hiểu gì, bà ta bảo ngày mai tớ mà làm sai nữa thì sẽ gọi điện thoại cho bố mẹ tớ! Cha tớ đánh đau lắm luôn, cứu tớ với Dương Dương!”

Mễ Dương hỏi: “Đường Kiêu đâu rồi?”

Nhóc mập mếu máo nói: “Anh Kiêu giảng đến trưa, nói tớ đầu gỗ không dạy nổi, tức quá chạy rồi.”

Mễ Dương không khỏi buồn cười, gật đầu nói: “Vậy cậu đến đi, cậu biết địa chỉ nhà tớ chứ? Tớ ở nhà cả ngày hôm nay.”

Nhóc mập cảm ơn rối rít cúp điện thoại, chưa đến nửa tiếng sau đã vác cặp sách qua đây. Cậu bé dựng xe đạp trong sân nhà Mễ Dương rồi đi vào uống một cốc nước lớn trước, bấy giờ mới ổn định được hơi thở.

Máy sưởi nhà Mễ Dương không quá nóng, ngoại trừ áo len thì cậu còn mặc một chiếc áo khoác nhung dày bên ngoài, tóc tai mềm mượt, gương mặt trắng trẻo mềm mại, lúc cười sẽ có một cái lúm đồng tiền nhỏ bên phải, trông còn trẻ con hơn lúc ở trường. Cậu rót cho nhóc mập một cốc nước, nói: “Sao mà vội vàng đến đây vậy, cậu uống chậm thôi.”

Nhóc mập lắc đầu nói: “Không chậm được, chậm một bước nữa là cha tớ đánh chết tớ mất.”

Lòng cậu bé nóng như lửa đốt, Mễ Dương để cậu bé lôi vở và bảng công thức ra, nghiêm túc giảng cho cậu bé.

Bài này cũng không khó, thế nhưng nhóc mập không nắm vững kiến thức cơ bản, gấp gáp đến độ người đầy mồ hôi nhưng vẫn chẳng hiểu được.

“Diện tích hình tam giác bằng cạnh đáy nhân với chiều cao rồi chia cho hai, tức là S = a x h ÷ 2.” Mễ Dương liếc qua, thấy ánh mắt cậu bé vẫn còn lơ mơ, bỗng nhiên nhận ra: “Cậu đã học thuộc công thức chưa?”

Nhóc mập chột dạ lắc đầu, Mễ Dương bèn lấy một tờ giấy mới, bắt đầu dạy cậu bé học thuộc công thức lại từ đầu, không ngại phiền phức mà giảng lại cho cậu bé nghe ý nghĩa của từng ký hiệu, đợi đến khi nhóc mập có thể lặp lại một lần thì mới nói sang cái tiếp theo.

Trong một buổi chiều, có vẻ như chỉ giải một bài toán, nhưng thực ra đã học bổ sung không ít kiến thức căn bản rơi rớt mất.

Mễ Dương thay đổi đề bài một chút, để nhóc mập làm lại, lần này cậu bé làm không có chút khó khăn nào, Mễ Dương gật đầu, nói: “Đúng rồi.”

Nhóc mập vô cùng hưng phấn, cảm kích nói: “Cảm ơn cậu nhé Mễ Dương! Tớ cảm thấy cậu dạy giỏi lắm luôn… Còn giỏi hơn cả cô giáo Vương, tớ nghe hiểu hết!”

Mễ Dương mỉm cười, đáp: “Tối nay cậu luyện lại hai lần nữa, đừng sốt sắng, chắc chắn ngày mai cậu có thể làm được bài.”

Nhóc mập liên tục nói cảm ơn, nhìn đồng hồ cũng đã đến giờ, nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi về: “Tớ phải đến nhà bà Vương, hôm nay bà ta có khách đến nhà, bảo bọn tớ đến học buổi tối. Cậu yên tâm đi, nhất định tớ sẽ không làm cậu mất mặt, tớ đã thuộc làu làu bài này, chắc chắn sẽ làm được thôi!”

Mễ Dương nói: “Muộn thế này rồi, đi đường cẩn thận chút nhé.”

Nhóc mập kêu “ối” một tiếng, lúc dắt xe đạp ra khỏi cửa suýt chút nữa đã đụng phải một người đi vào, sau khi ổn định mới nhìn ra người đến là Bạch Lạc Xuyên. Cậu bé nhanh mồm nói: “Lạc Xuyên tớ có việc đi trước, tìm các cậu chơi sau nhé.”

Bạch Lạc Xuyên nhìn cậu bé đạp xe xa dần, quay đầu lại hỏi: “Cậu ấy đến tìm cậu à? Có chuyện gì thế?”

Mễ Dương rụt cổ lại đi vào trong nhà, hà ra hơi trắng, nói: “Đến tìm tớ hỏi bài, tớ giảng cho cậu ấy một lúc, sao cậu lại đến đây, không phải dì Lạc nói hôm nay có người nhà đến chơi hả?”

Bạch Lạc Xuyên nói: “Anh họ tớ mang máy tính mới đến, nói là có thể lên được mạng, loay hoay cả buổi mà vẫn chưa lắp đặt xong. Tớ thấy buồn chán nên đến tìm cậu.”

Mễ Dương ồ một tiếng, thật sự hơi nhớ thế giới có mạng internet, máy tính bây giờ đều là máy tính cỡ lớn, loại hết sức cồng kềnh.

Càng đến gần Tết bệnh viện càng bận, hôm nay Trình Thanh phải trực ca đêm, Mễ Trạch Hải được nghỉ nhưng ông không yên tâm về vợ mình, đặc biệt là sau khi thấy dự báo thời tiết nói sắp có trận tuyết lớn. Ông cầm một chiếc áo choàng dài, nói là đến bệnh viện đưa cho Trình Thanh, cũng không đề cập đến chuyện quay về, có lẽ ông cũng ở lại bệnh viện với vợ rồi. Hai vợ chồng nhà này lúc nào cũng vậy, dường như không ai chịu rời bỏ ai, Mễ Dương cũng đã quen rồi.

Người lớn không ở nhà, Mễ Dương trông nhà một mình. Bạch Lạc Xuyên thấy không có người về thì cũng mặt dày ở lại.

Mùa đông Mễ Dương sợ lạnh, cái chăn của cậu vừa dày vừa mềm, lúc cả người cậu rúc trong chăn, nom chẳng khác nào một chú hamster nhỏ. Chóp mũi hơi ửng hồng, hắt xì một cái là cả người co lại, chỉ muốn giấu cả người trong chăn.

Bạch Lạc Xuyên vén chăn lên, chui vào cạnh Mễ Dương, vừa ấm áp vừa thoải mái.

Người Mễ Dương khẽ run lên, đẩy bé một cái: “Lạnh quá, cậu qua bên kia đi, bao giờ ấm rồi sang.”

Bạch Lạc Xuyên chắp tay xoa mạnh hai lần, vân vê tai cậu để sưởi ấm cho mình: “Ấm rồi.”

Mễ Dương: “...”

Đúng là lừa mình dối người mà!

Mễ Dương há miệng run rẩy bắt đầu sưởi ấm bé, có điều vậy cũng được, từ nhỏ thân nhiệt cậu chủ Bạch đã cao, một lúc sau là bắt đầu tự mình tỏa nhiệt, giống như một lò sưởi nho nhỏ. Lúc này Mễ Dương mới thả lỏng cơ thể, không cứng đờ như vậy nữa, dựa sát vào bé để sưởi ấm.

Bạch Lạc Xuyên và cậu có thói quan thân mật, từ nhỏ đến lớn, người ở bên cạnh bé nhiều nhất chính là Mễ Dương, giống như một món đồ chơi mà bé thích nhất, hoặc là một bộ phận của bé, quen thuộc đến mức không thể tách ra, hai đứa trẻ nằm chung một chỗ thì chỉ có yên tâm, chẳng bao lâu đã ngủ thiếp đi.

Mễ Dương ngủ được một lúc thì hắt xì hai lần, Bạch Lạc Xuyên nhắm mắt lại vươn tay vỗ về cậu, như thể động viên, rồi lại mò mẫm áp hai tay lên trán cậu, thử so sánh nhiệt độ, mơ màng nói: “Không nóng.”

Nói thì nói như vậy, sáng hôm sau lúc ăn sáng, Bạch Lạc Xuyên về qua nhà lấy một ít thuốc mang sang, gồm những loại như kim ngân hoa và rễ bản căn, để Mễ Dương giữ lại uống một chút.

Mễ Dương vẫn đang choàng lông kín người, gật đầu nghe theo.

Nhưng đến buổi trưa có mấy bạn nhỏ đến gõ cửa, lần này nhóc mập dẫn đầu, theo sau là mấy gương mặt quen thuộc, đều là bạn học lớp 3-1.

Nhóc mập hơi ngượng ngùng, nói: “Mễ Dương, trưa hôm nay tớ làm một bài theo cách giảng giải của cậu, mọi người đều không hiểu, tớ hiểu nhưng tớ không nói được rõ ràng…”

Mễ Dương gật đầu, để bọn trẻ vào nhà, nói: “Để tớ giảng cho mọi người.”

Bạch Lạc Xuyên đứng bên cạnh không hài lòng lắm, bé nhíu chặt mày nhìn Mễ Dương ngồi đó giảng bài một lúc, nghe thấy tiếng húng hắng của Mễ Dương thì lập tức nói: “Để tớ giảng cho, cậu đi uống thuốc đi.”

Mễ Dương nói: “Không sao đâu, sẽ ổn ngay thôi.”

Bạch Lạc Xuyên đứng ở đó không lên tiếng, đợi đến khi Mễ Dương nói xong một đoạn đứng dậy đi uống nước, bé ngồi vào vị trí của Mễ Dương, vén tay áo lên, nói: “Bài bên dưới này để tớ giảng.”

Nhóc mập hơi ngờ nghệch nhìn bé, gãi đầu một cái, nói: “Đây là bài của năm ba, Lạc Xuyên, cậu biết làm hả?”

Bạch Lạc Xuyên nhíu mày nói: “Đương nhiên, Mễ Dương học cái gì, tớ học cái đó, gia sư của tớ ra đề khó hơn thế này nhiều, lần nào thi tớ cũng được điểm tối đa.” Bé lại bổ sung: “Mễ Dương cũng được điểm tối đa.”

Các bạn nhỏ xung quanh òa lên, nhìn về phía bé đầy mong đợi.

Cậu chủ Bạch lấy một tờ bài tập mới ra, nói: “Bây giờ tớ bắt đầu giảng, các cậu nghiêm túc nghe rõ này.”

Lúc Mễ Dương bê nước qua đây cho mọi người, cậu thấy một đám nhóc nghiêm túc học tập trong phòng khách, Bạch Lạc Xuyên ngồi ở giữa đám nhóc, ống tay áo xắn lên, dáng vẻ nhíu mày vô cùng nghiêm túc. Có lẽ mấy đứa nhỏ xung quanh giật mình vì sự nghiêm túc đột ngột của bé nên chẳng đứa nào dám mất tập trung, tất cả đều chăm chú nghe viết.

Mễ Dương đặt nước lên trên hộc tủ, đầy hứng thú đứng ở cửa nhìn một lúc, cảm thấy rất vui.
Chương kế tiếp