Trở Về 1988

Chương 37: Hạng nhất
Cô giáo Vương lớp 3-1 bởi vì vi phạm nội quy công tác dạy học, làm ảnh hưởng tới trật tự dạy học bình thường, nhà trường sẽ xử lý cũng như thông báo cho toàn trường.

Giờ giải lao giữa các tiết, học sinh không ra ngoài chơi thể thao mà đều đang nghe thông báo phê bình đang được phát thanh: “…Sau khi nhà trường nghiên cứu và thảo luận, quyết định giảm tiền lương hàng tháng của giáo viên chủ nhiệm lớp 3-1. Giáo viên này vì không đủ tiêu chuẩn trong kỳ kiểm tra hàng năm, trong vòng hai năm không được lên chức, không được bình bầu ưu tú, cảnh cáo nghiêm trọng một lần.”

Các học sinh lớp 3-1 cũng đang nghe, nhưng càng nhiều người len lén đưa tầm mắt nhìn lên bục giảng, cô giáo Vương đang nói chuyện với thầy giáo mới tới, hẳn bà ta cũng không ngờ rằng hiệu trưởng sẽ trực tiếp phát loa thông báo hình thức xử phạt cũng như bảng kiểm điểm của bà ta ra ngoài như vậy, vẻ mặt lúc hồng lúc trắng.

Giáo viên chủ nhiệm mới tới gọi là Ngô Dũng, là một giáo viên nam, chân hơi thọt, gương mặt tròn tròn, nhìn rất ôn hòa. Lúc cô giáo Vương đang nói chuyện với ông ấy, sắc mặt vẫn luôn rất khó coi, nhân lúc vị giáo viên kia không ở trong lớp vài phút, bà ta đứng trên bục giảng nói với bọn học sinh: “Các em đừng tưởng rằng đổi giáo viên là có thể muốn làm gì thì làm. Lần trước lớp này xếp hạng ba toàn khối không có nghĩa thành tích lần này cũng sẽ tốt như vậy.” Bà ta nghiêm mặt nói: “Không nói chuyện khác, đối với việc dạy học tôi không thẹn với lương tâm, nếu các em không giữ nỗi xếp hạng lớn, tới lúc đó đi mà chờ bị người khác chế nhạo!”

Bà ta nói xong thì đi, chỉ cầm theo tập hồ sơ ngày thường vẫn dùng.

Các bạn nhỏ lớp 3-1: “…”

Theo như thông thường, kiểm tra nhỏ sau ngày khai giảng đầu tiên cơ bản rất nhẹ nhàng, nhưng một câu này của cô giáo Vương khiến các bạn học trong lớp cảm thấy áp lực. Lần kiểm tra này thật quan trọng, bọn họ đã cố gắng tranh thủ quyền lợi của mình thì cũng cần phải chứng minh bản thân thật tốt mới được.

Cả lớp đều chìm trong bầu không khí học tập vô cùng tốt, không cần giáo viên chủ nhiệm mới nói nhiều, các bạn nhỏ đã kết thành đôi, giúp đỡ nhau một một cùng nhau tiến bộ. Lớp trưởng nhỏ tự mình giúp đỡ nhóc mập, cậu bé cũng cố gắng hết sức liều mạng đuổi theo, nhưng lúc trước cậu bé học lệch quá mức nghiêm trọng, lại không thích bà già Vương, cho nên toán học vẫn đứng cuối lớp, tuy rằng làm bài thi không phải chỉ có 5 điểm, nhưng vẫn như trước – không đạt tiêu chuẩn.

Nhóc mập muốn khóc rồi, cậu bé cảm thấy thành tích của bản thân không tốt, đang kéo chân các bạn. Cậu bé chưa từng nôn nóng muốn được điểm cao như bây giờ.

Cho dù nhóc mập sốt ruột thế nào, thành tích cũng không phải thứ có thể đột nhiên nâng cao ngay được.

Lớp trưởng nhỏ cũng gấp gáp, một mình cô bé không thể giúp nhóc mập tiến lên, nên kéo cả Du Điềm tới. Thành tích của Du Điềm không tồi, lại còn kiên nhẫn, hai người bọn họ dùng tất cả thời gian sau giờ học để phụ đạo cho nhóc mập. Lớp trưởng nhỏ cảm thấy Mễ Dương không ở đây, thành tích lớp cũng không thể đi xuống được, đặc biệt là vào lúc này, cô bé càng muốn chứng minh một chút, những bạn học nhỏ lớp cô bé tuyệt đối không kém hơn bất kỳ lớp nào khác trong khối, cũng tuyệt đối không cho phép những người khác nói một điều gì không tốt về bạn học trong lớp!

Du Điềm tính tính thành tích lớp, lo lắng hỏi: “Lớp trưởng, làm sao bây giờ, nếu dựa vào thành tích trong bài kiểm tra đợt trước, lớp chúng ta ít nhất phải nâng điểm trung bình lên thêm 1,7 điểm nữa mới có thể ổn định trong ba thứ hạng đầu tiên! Hơn nữa, điểm trung bình của các lớp cách nhau không xa, không cẩn thận một chút là bị rớt lại ngay.”

Hàng mi của nhóc mập nhíu lại, không buông ra nổi, thở dài nói: “Đều tại tớ, bình thường tớ không nên tức giận, vì cảm xúc của bản thân mà không học tập cho tốt.”

Lớp trưởng xua xua tay, nói: “Bây giờ cậu ra sức học vẫn còn kịp, không phải còn năm ngày nữa mới tới ngày kiểm tra sao, tớ tin tưởng cậu có thể làm được!”

Ngoài miệng cô bé nói tin tưởng, nhưng trong lòng cũng không an tâm nổi. Lần này cô giáo Vương bị giáng chức, xuống lớp dưới làm một giáo viên bình thường, nhưng vẫn còn ở trong trường học, nếu bọn họ thi không tốt, người đầu tiên chê cười bọn họ chắc là cô giáo Vương.

Du Điềm cũng nghĩ tới chuyện này, cô bé chống cằm, thở dài nói: “Làm sao bây giờ, thời gian ôn tập quá ngắn, trừ khi lớp chúng ta có một thiên tài lớn tới, một người kiểu có thể kéo điểm trung bình cộng lên vài điểm, ừ, ít nhất cũng là dạng có thành tích tốt như Mễ Dương vậy…”

Lớp trưởng nhỏ cũng cắn môi, nhỏ giọng nói: “Hoặc là Mễ Dương quay về, cậu ấy mà về thì điểm kiểm tra của chúng ta chắc chắn tốt.”

Hai người bọn họ đang phát sầu, giáo viên chủ nhiệm mới – thầy Ngô Dũng đẩy cửa lớp ra đi vào.

Thầy giáo Ngô nhìn bọn nhỏ, rồi cười ha hả nói: “Trước tiên các bạn học về chỗ ngồi ổn định, thầy có chút chuyện muốn thông báo.” Thấy học sinh đã an tĩnh lại, lúc này ông ấy mới vẫy tay cho một người ở ngoài cửa lớp đi vào, giới thiệu với mọi người: “Đây là bạn học mới nhảy tới lớp chúng ta, gọi là Bạch Lạc Xuyên, thành tích vô cùng tốt. Nào, các em cùng nhau hoan nghênh bạn học mới!”

Bạn học thứ bốn mươi mốt của lớp 3-1 tới rồi.

Đôi mắt mọi người đều sáng lấp lánh, hô hấp nhóc mập gấp gáp, cậu bé nhìn Bạch Lạc Xuyên không chớp mắt, bỗng nhiên nghẹn ngào một chút rồi dùng sức vỗ tay. Giống như có người mở màn, các bạn học khác cũng giơ tay ra, dùng sức vỗ tay chào mừng nhóc tới lớp.

Thầy giáo Ngô xếp chỗ ngồi cho Bạch Lạc Xuyên, là ở bàn thứ hai, bên cạnh Du Điềm. Bạch Lạc Xuyên không lập tức ngồi xuống, mà nhỏ giọng nói vài câu với thầy giáo, sau đó thấy thầy gật gật đầu, đi tới chỗ ngồi bên cạnh Du Điềm, nói với cô bé: “Thầy muốn thương lượng với em một chút, em dời lên bàn đầu ngồi cùng với lớp trưởng nhé, chỉ dời lên đằng trước một chỗ.”

Du Điềm theo bản năng thu dọn đồ đạc, cầm sách ở trong tay rồi mới rụt rè nói: “Nhưng mà, thầy ơi chỗ đó có người ngồi.”

Lớp trưởng nhỏ cũng hoang mang khó hiểu nói: “Đây là vị trí của Mễ Dương, Bạch Lạc Xuyên cậu vì cái gì muốn cướp chỗ của người khác chứ?”

Bạch Lạc Xuyên đứng đó nói: “Ai chiếm chỗ chứ, tới muốn ngồi cùng bàn với cậu ấy. Lúc nãy thầy cũng nói rồi, chúng ta đổi vị trí một chút, cậu cứ nghe thầy ngồi đó là được rồi.”

Lớp trưởng nhỏ: “Vậy Mễ Dương đồng ý sao?”

Bạch Lạc Xuyên nói: “Lát nữa tớ nói cậu ấy nói lại với cậu, được chưa?”

“Hả?”

Lớp trưởng nhỏ còn chưa kịp phản ứng lại đã nghe ngoài cửa có tiếng nói chuyện, sau đó cửa lớp bị đẩy ra, Mễ Dương cầm cặp sách đi vào, cậu bọc bản thân bằng áo lông xù xù, rồi vẫy tay với mọi người, để lộ đôi mắt cười cong cong, nói: “Chào mọi người, tớ tỉnh rồi, đã về!”

Lớp 3-1 im lặng một lúc, sau đó bỗng nhiên vang lên tiếng hoan hô thật lớn!

Năm ngày sau, kỳ kiểm tra nhỏ bắt đầu.

Lần kiểm tra này rất thuận lợi, các bạn nhỏ trong lớp đều vùi đầu múa bút thành văn, thậm chí nếu ở môn nào cảm thấy không ổn thì các bạn nhỏ cũng sẽ xem lại các kiến thức của môn đó để chuẩn bị làm bài thi.

Sau khi thành tích thi cử được công bố, lớp 3-1 giành được hạng nhất.

Bọn họ còn đánh vỡ một kỷ lục của toàn trường, đó là điểm trung bình của lớp cao hơn lớp xếp hạng hai tới 6.8 điểm!

Trừ việc này ba, lớp 3-1 còn có ba người cùng xếp hạng một. Ngoại trừ Mễ Dương và Bạch Lạc Xuyên, lớp trưởng nhỏ không ngừng cố gắng rốt cuộc cũng giành được hạng nhất, cười tươi mừng rỡ như một đóa hoa.

Tin tức tốt cứ một cái rồi lại một cái tới, thầy giáo Ngô Dũng mới vừa nhậm chức vốn còn chưa kịp chuẩn bị sẵn sàng, lúc ông ấy tới còn bị cô giáo Vương ngấm ngầm nói vài câu ném đá giấu tay, tóm lại cũng chẳng phải lời lẽ hay ho gì. Ông ấy vốn dĩ nghĩ rằng cần một học kỳ để cổ động tinh thần tiến lên của học sinh, trăm triệu lần không nghĩ tới bản thân vừa tới mà cứ thể đã nhặt được một lớp hạng nhất toàn khối!

Thành tích của lớp 3-1 không ngừng tiến lên, không chỉ là các lớp cùng khóa mà toàn trường đều đang thảo luận chuyện này.

Mọi người rất nhanh đã biết lớp đó có hai thiên tài nhỏ học nhảy lớp, tên của “Mễ Dương” lại càng bị truyền đi nhanh chóng, không chỉ như vậy, bao nhiêu phụ huynh biết tới Mễ Dương thì càng có bấy nhiêu người biết sự thất trách của cô giáo Vương – một bạn nhỏ được điểm tuyệt đối như vậy, đặc biệt còn vui vẻ giúp đỡ các bạn học khác làm bài tập, cùng nhau tiến bộ, sao lại có thể chỉ vì quy trình làm bài tập ít hơn vài bước mà bắt con nhà người ta về nhà tự kiểm điểm chứ? Còn khiến đứa nhỏ bị lạnh tới “viêm phổi”!

Áp luận dư luận quá lớn, tâm tính của chính cô giáo Vương cũng có chút về đề, dưới tinh thần hoảng hốt, cộng thêm thành tích kiểm tra của lớp dưới bị giảm không ít càng khiến phụ huynh bất mãn.

Trường học vốn dĩ thấy bà ta lớn tuổi, xem như “Giữ lại xem xét” rồi mới quyết định phân công công việc, bây giờ ngay cả việc dạy học cũng có vấn đề, nên hẹn cô giáo Vương lên nói chuyện, điều chuyển bà ta khỏi công tác dạy học. Vẻ mặt cô giáo Vương khó coi, cảm thấy không có ánh sáng, rất nhanh đã từ chức rời khỏi trường học.

Lúc này, Mễ Dương đang xem phiếu điểm được phát ra, cậu cảm thấy vô cùng hài lòng, nụ cười mỉm vẫn luôn treo trên môi.

Hạng nhất toàn trường.

Mễ Dương cảm thấy vinh dự chung.

Giáo viên chủ nhiệm mới còn cảm thấy vinh quang hơn Mễ Dương. Trong lòng thầy giáo Ngô rất đắc ý, tự mình bỏ tiền túi ra mua một trăm quyển vở luyện viết cho học sinh trong lớp, còn kéo mấy bạn học có thành tích cao ở mỗi môn hay có tiến bộ lớn nhất kêu lên mà khen ngợi một trận, sau đó khen thưởng vở luyện viết, tiền này ông ấy tiêu vô cùng thoải mái!

Mễ Dương nhận mười quyển vở luyện viết, đặt lên bàn, cậu cảm giác được bên cạnh có người đang nhìn mình, hơi hơi nghiêng đầu, lập tức thấy Bạch Lạc Xuyên ngồi bên cạnh cũng nhận mười quyển vở luyện viết khen thưởng.

Cậu chủ Bạch nhìn sách bài tập của câu, Mễ Dương lập tức cầm hai quyển của mình đưa cho bé, khích lệ: “Làm bài tốt lắm, đây là tớ khen thưởng cậu!”

Bạch Lạc Xuyên dùng ngón tay khảy khảy một chút, nhận lấy, tuy rằng không nói gì cả nhưng có thể nhìn ra tâm tình nhóc rất tốt.

Mễ Dương cũng theo đó cười cong cong đôi mắt.

Mễ Dương nhận danh hiệu số một, trong khoảng thời gian này bỗng chốc có một chút phiền não nho nhỏ.

Cậu bắt đầu thay răng.

Bạch Lạc Xuyên thay răng vào tầm sáu tuổi, nhưng Mễ Dương trễ hơn nhóc rất nhiều, Trình Thanh vì thế còn đặc biệt dẫn cậu đi bác sĩ thăm khám, bác sĩ nói cũng có rất nhiều đứa nhỏ thay răng vào năm bảy hay tám tuổi, đây là tình huống bình thường, thế nên cậu cũng không sốt ruột. Bây giờ đột nhiên thay răng, lúc nói chuyện có gió lọt vào khiến Mễ Dương cảm thấy vô cùng kỳ quái.

Thiếu hai cái răng nên cậu ăn gì, nhai gì cũng thấy rất phiền phức, không những ăn chậm mà còn phải cẩn thận đổi bên cắn, mấy ngày nay Mễ Dương ăn cơm cũng không thấy ngon, ăn ít đi thấy rõ.

Ở nhà Trình Thanh làm rau dưa canh thịt cho cậu ăn, tới nhà họ Bạch, bà Bạch cũng nghĩ biện pháp làm cho cậu một ít đồ ăn mềm, để cậu ăn dễ hơn.

Đây rốt cuộc cũng cần một quá trình, Mễ Dương ăn ít một chút, người cũng chậm rãi cao lên, gương mặt nhỏ không còn tròn tròn như trước nữa, lộ ra mấy phần mi thanh mục tú.

Việc ăn uống thật ra là do Mễ Dương không thích động, chủ yếu cậu lười dùng bộ răng thiếu răng đi cắn nhai, nhưng vẫn cần mẫn uống sữa bò vào mỗi buổi tối. Đặc biệt là khi cậu nhìn cậu chủ Bạch ừng ừng ừng ực một ly sữa bò nóng xuống bụng, cậu cũng không chịu thua, cầm lấy ly uống một hơi cạn sạch, đây đều vì hy vọng cao thêm, cần bổ sung nhiều Canxi, nhiều chất dinh dưỡng, lần này nhất định cậu có thể cao thêm một chút.

Lý tưởng thì rất to lớn nhưng hiện thực thường luôn vả mặt.

Lúc ở nhà Mễ Dương thường uống bình sữa bò nhỏ, một hơi uống hết không phải là vấn đề, nhưng ở nhà họ Bạch lại uống sữa bò tươi, uống xong một ly rồi lại đổ đầy một ly, Mễ Dương uống một nửa ly thì không nuốt thêm được nữa.

Bạch Lạc Xuyên hỏi cậu: “Không uống được nữa?”

Mễ Dương gật gật đầu, nhóc liền nhận lấy nửa ly kia, không chê gì cứ thế uống hết.

Mễ Dương: “…”

Mễ Dương ghen ghét nhìn đứa nhỏ đã cao hơn mình ở trước mặt, cậu cũng rất muốn so với Bạch Lạc Xuyên, nhưng bụng không biết cố gắng, thật sự uống không nỗi nữa.

(Vì Bạch Lạc Xuyên lên lớp ba rồi nên đổi ngôi ba thành nhóc nhé)
Chương kế tiếp