Trở Về 1988

Chương 38: Bị ốm
Mùa xuân nhiều người bị bệnh cúm, suốt kỳ nghỉ đông Mễ Dương chẳng cần đi bệnh viện, thế nhưng vẫn ngã gục trước cảm cúm.

Lúc Trình Thanh đi làm đã đưa cậu đi tiêm, buổi trưa đón cậu về nhà, làm một bàn ăn ngon vừa dỗ cậu ăn vừa nhắc nhở: “Dương Dương ăn nhiều một chút, ăn no xong chúng ta đi ngủ một giấc, đợi tới lúc thuốc phát huy tác dụng sẽ tốt hơn thôi, ở nhà con cũng đừng đọc sách nữa, ngày nào cũng học nhiều như thế sẽ mệt lắm đấy.”

Miệng Mễ Dương đắng chát, không muốn ăn cơm, đưa ánh mắt nhìn về phía bàn, nói: “Mẹ ơi, con muốn ăn táo.”

Trình Thanh nói: “Ăn thêm ba thìa cơm nữa, mẹ đếm, con ăn xong mẹ sẽ đưa táo cho con ăn.”

Mễ Dương chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể tiếp tục há miệng ăn cơm, Trình Thanh thật sự nghiêm túc đếm, sau ba thìa quả nhiên không ép cậu ăn nữa, rửa sạch táo bổ thành các miếng nhỏ để lên một cái đĩa rồi mang đến cho cậu, để cậu ăn ở trên giường.

“Phía trường học mẹ đã xin phép nghỉ cho con rồi.” Trình Thanh nhét cậu vào trong chăn, lại sờ trán cậu: “Không nóng như hồi trưa nữa rồi, tự con ở nhà ngủ một giấc là ổn rồi, đừng có đi đâu đấy, biết chưa?”

Mễ Dương gật đầu, Trình Thanh vội vã ăn hai miếng cơm, lại tất bật về bệnh viện làm việc.

Mễ Dương ở nhà ngủ một giấc, đột nhiên cảm giác được có người chạm vào tóc của mình, mi mắt cậu nặng trĩu, qua một lúc lâu mới nói: “Mẹ?”

Người lấy khăn ướt lau trán cho cậu không dừng động tác, nhỏ giọng bảo: “Dì Trình ở dưới bếp làm cơm rồi, một lát nữa sẽ qua đây, cậu có muốn uống nước không?”

Mễ Dương nghe thấy giọng của Bạch Lạc Xuyên, khẽ gật đầu, thuận theo tay bé uống một ngụm lớn hết nửa ly, Bạch Lạc Xuyên vẫn còn muốn dỗ cậu uống tiếp, Mễ Dương đã lắc đầu nói: “Không uống nữa.”

Bạch Lạc Xuyên cầm lấy ly nước, lại lấy nhiệt kế thử đo nhiệt độ cho cậu, vỏ ngoài nhiệt kế lạnh lẽo, vừa mới đặt lên da đã khiến Mễ Dương nhịn không được run rẩy. Bạch Lạc Xuyên đau lòng, đưa tay sờ trán cậu, nói: “Một lúc nữa sẽ ổn thôi.”

Mễ Dương không có tinh thần, không nói chuyện với bé như mọi khi, chỉ co mình trong chiếc chăn bông.

Đo nhiệt độ cơ thể mất vài phút, Bạch Lạc Xuyên lại hỏi cậu muốn ăn gì, Mễ Dương không có khẩu vị, khuôn mặt đỏ bừng cuộn tròn trong chiếc chăn bông dày cộm, đoạn nói: “Ừm, ăn táo đi.”

Bạch Lạc Xuyên ra ngoài lấy một quả táo vừa đỏ vừa to mang vào, táo đã qua mùa đông, ít nước hơn nhưng vẫn ngọt thanh, Bạch Lạc Xuyên lấy một cái máy gọt vỏ từ trong cặp sách ra, đẩy ra cho Mễ Dương xem: “Cậu nhìn đi, trưa nay dì Ngô dùng nó gọt táo, cực kỳ nhanh, tớ thấy chơi vui nên mang qua đây cho cậu đấy.”

Gần đây, mấy loại máy kiểu này rất được ưa chuộng, để cả quả táo lên phía trên, khống chế tay cầm xoay xoay vài vòng, vỏ táo sẽ được gọt thành các dải dài, lộ ra phần thịt quả trắng thơm bên trong.

Bạch Lạc Xuyên coi cái máy như món đồ chơi, bé biết ngày thường Mễ Dương thích ăn táo, mang nó qua cũng vì muốn dỗ cậu bạn nhỏ chơi.

Lúc Mễ Dương nhìn thấy quả nhiên khơi dậy một vài hồi ức, lại nhìn thêm chút nữa.

Sau khi Bạch Lạc Xuyên đưa táo cho cậu, cũng đem luôn món đồ chơi nhỏ dúi cho cậu, bảo: “Cái này để lại cho cậu chơi đó.” Bé cũng không đợi Mễ Dương mở miệng đã lấy từ trong cặp ra sách vở với bài tập ngày hôm nay, nói với cậu: “Tớ đã ghi chép cẩn thận rồi, lời thầy cô giảng tớ cũng hiểu, để tớ dạy cậu, yên tâm đi, cậu sẽ không bị bỏ bất cứ bài học nào đâu.”

Mễ Dương vừa gặm táo vừa nói: “Bài vở cậu cứ để đó, tớ tự xem được, cậu về đi.”

Bạch Lạc Xuyên sửng sốt một hồi, đoạn nói: “Cậu bảo tớ về hả?”

Mễ Dương sợ lây bệnh cho bé, gật đầu nói: “Ừ, tự tớ xem là được rồi, có chỗ nào không hiểu tớ sẽ gọi điện hỏi cậu.”

Bạch Lạc Xuyên bảo: “Bây giờ tớ có thể dạy cậu…”

Mễ Dương lại bảo: “Không cần đâu, bây giờ tớ buồn ngủ lắm, không muốn nghe giảng.”

Bạch Lạc Xuyên không muốn đi, do dự chần chừ mãi, nhưng người nhà họ Bạch đương nhiên rõ ràng thói quen của bé, cảnh vệ viên trực tiếp gõ cửa qua tìm cậu, bảo cậu về ăn cơm. Sắc mặt Bạch Lạc Xuyên không tốt, cảm thấy bọn họ đều có bệnh trong người rồi, không “khỏe” nên mới không để bé trò chuyện với cậu thêm chút nữa, bé mím môi không vui cho lắm, nhưng cảnh vệ lại nói một câu dập tắt băn khoăn của bé.

Cảnh vệ viên nói: “Vốn dĩ không muốn sớm như vậy đã để Lạc Xuyên trở về, nhưng mà thầy Nguỵ quay lại rồi, vội vã muốn gặp học sinh.”

Biểu cảm trên mặt Bạch Lạc Xuyên hoà hoãn hơn hẳn, tuy vẫn có chút không nỡ, nhưng rồi bé cầm tay Mễ Dương xoa xoa, lại nói vài câu mới quay trở về.

Sau khi ăn cơm tối xong, Trình Thanh cũng nhìn thấy bài vở Bạch Lạc Xuyên để lại, cô ấy sờ đầu Mễ Dương, nhỏ giọng nói với cậu: “Dương Dương, mẹ biết con không thể đến trường sẽ cảm thấy rất sốt ruột, nhưng thân thể quan trọng nhất, mẹ không cần con thi đạt kết quả tốt, mẹ chỉ cần con khỏe mạnh là đủ rồi.”

Mễ Trạch Hải đứng bên cạnh cũng an ủi cậu: “Bây giờ con đã giỏi lắm rồi, thật đấy, trừ lúc thi vào trường quân đội, từ nhỏ tới lớn bố con đây chưa được hạng nhất bao giờ đâu.”

Mễ Dương nói: “Không phải mà, còn một lần nữa.”

Mễ Trạch Hải tự mình ngẫm lại một lúc vẫn chẳng nghĩ ra, hỏi: “Còn lần nào bố đứng đầu hả?”

Mễ Dương chớp chớp mắt, nghiêm túc đáp: “Lần đánh bóng rổ ạ, đằng sau chiếc cặp sách kia của con vẫn còn phần thưởng kìa!”

Mễ Trạch Hải khịt mũi trước mặt con trai, cười phá lên, Trình Thanh đứng bên cạnh cũng không nhịn được cười.

Trong nhà không có áp lực gì hết, vốn dĩ Mễ Dương cũng không phải người đặc biệt thích lộ mũi nhọn trở nên cường thế nổi bật, hồi trước cậu nhảy lớp chỉ vì muốn làm chuyện mình thích sớm hơn vài năm, nhưng bây giờ ngẫm lại, chậm rãi bước hết quãng đời này cũng là một ý hay, cậu rất thích đám bạn nhỏ lớp ba này, từ từ cũng hoà nhập vào tập thể nhỏ.

Đời trước Mễ Dương có một tiếc nuối, đó chính là lúc đi học không thể chọn chuyên ngành mình yêu thích, mà nghe theo kiến nghị của thầy cô cha mẹ, chọn một chuyên ngành dễ kiếm việc. Sau khi tốt nghiệp xong cũng thuận lợi tìm được một công việc, nhưng mà cậu luôn cảm thấy mình thiếu mất thứ gì, lần này trọng sinh trở về, cậu quyết định thuận theo tâm ý của mình, làm một lượt những chuyện cậu muốn làm.

Dù sao thì hiện tại giá nhà vẫn thấp, đợi mấy năm nữa khuyên bảo cha mẹ cũng được, tự cậu tìm cách kiếm tiền cũng được, kiểu gì cũng có thể đi trước một bước mua một căn nhà nhỏ, chuyện này cũng ngang như giải quyết xong vấn đề sinh tồn rồi, ăn ở không lo, cậu tuỳ tiện kiếm một công việc có thể nuôi sống bản thân, ngẫm nghĩ cũng thấy khá tốt.

Hôm sau bà Bạch bảo người sang tặng vài thực phẩm dinh dưỡng, đầu năm nay thị trường thực phẩm chức năng mới bắt đầu, tivi, báo chí đã có mấy quảng cáo, có khá nhiều thực phẩm bổ sung dinh dưỡng nhằm vào người già và trẻ em, thứ bà Bạch tặng là mấy loại như “Thái Dương Thần”, “Wow ha ha”, nghe nói có thể tăng cường sức đề kháng cho trẻ em.

Ngày nào buổi tối Bạch Lạc Xuyên cũng đều đến báo cáo đúng giờ, có lúc cầm theo hoa quả từ phương Nam, có lúc lại mang hai lọ tổ yến đường phèn, Mễ Dương lật nhìn thành phần kết hợp, đoán chừng thị trường còn chưa kịp kiểm dịch nghiêm ngặt, mặt sau nhãn dán đã mạnh bạo ghi đủ thứ nguyên liệu, gì cũng dám viết, nhân sâm, lộc nhung chẳng thiếu cái nào.

Lúc Bạch Lạc Xuyên gặp người nhà Mễ Dương, khuôn mặt nhỏ vẫn rất nghiêm túc, nhưng khi trong phòng chỉ còn bé với Mễ Dương, dáng vẻ cậu chủ nhỏ nhất định sẽ lộ rõ, đặc biệt là lúc Mễ Dương giục bé về, cả khuôn mặt đều biểu hiện sự không hài lòng.

Bạch Lạc Xuyên nhìn cậu mà buộc tội, bất mãn nói: “Gần đây cậu toàn đuổi tớ.”

Trong lòng Mễ Dương thầm kêu phí lời, còn không phải tớ sợ lây bệnh cho cậu hay sao!

Nhưng lời này không thể trực tiếp nói ra, cậu mà nói ra, cậu chủ Bạch chắc chắn sẽ phán một câu: “Không sợ” sau đó cởi quần áo trèo lên giường cậu ngủ.

Mễ Dương nửa nằm trên giường, ôn tồn bảo: “Tớ bị bệnh, không thoải mái mà.”

Cậu nói như thế, chút giận dỗi của Bạch Lạc Xuyên liền biến mất, bé duỗi tay về phía trước sờ sờ trán cậu, vẫn thấy hơi nóng, nhịn không được bảo: “Đều tại cô Vương, tại hồi trước cô phạt cậu đứng ở ngoài, mới khiến cậu bị nhiễm lạnh.”

Mễ Dương chẳng biết nên cười hay nên khóc, chỉ có thể nói: “Cậu cũng đừng có trách người ta chứ, đều là chuyện đã qua rồi, là tự tớ bị cảm mà.”

Bạch Lạc Xuyên không nghe, ngồi bên giường Mễ Dương rồi nhích dần về phía cậu, đôi chân cọ qua cọ lại còn muốn cởi giày, Mễ Dương liếc một cái đã biết bé nghĩ cái gì, đẩy vai bé bảo: “Không được.”

Hàng lông mày nhỏ của Bạch Lạc Xuyên khẽ nhướng lên: “Tớ chỉ nằm một lát thôi.”

Mễ Dương lắc đầu, lại đẩy bé ra: “Không được, cậu về nhà mà ngủ.”

Cậu chủ Bạch ậm ừ cả nửa ngày, thấy Mễ Dương vẫn chưa dịu đi chút nào, mới phẫn nộ đeo lại giày quay trở về.

Có lẽ vì bị cậu chủ Bạch náo một hồi như vậy, buổi đêm Mễ Dương ngủ, hiếm khi có một giấc mộng dài, mơ thấy Bạch Lạc Xuyên.

Trong mơ, ban đầu cậu vẫn mang dáng vẻ trẻ con, ngồi trên tấm thảm trong phòng ngủ trên tầng hai của nhà họ Bạch, đang thu dọn đống đồ chơi.

Món đồ chơi yêu thích nhất của cậu chủ Bạch bị ném qua một bên, là bộ dáng đã bị vứt bỏ.

Cậu nhìn thấy thế, nhịn không được hỏi: “Đó không phải món đồ cậu thích nhất sao, không cần nữa hả?”

Bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên bĩu môi nói: “Chơi chán rồi, không thích nữa.”

Cậu trong giấc mơ nghe thấy lời đó đột nhiên thấy hoảng loạn bất an, cúi đầu nhìn xuống, chẳng hiểu sao cảm thấy bản thân giống như chiếc máy chơi game kia vậy.

Giấc mơ đứt quãng, giống như mấy mảnh chuyện đời trước, khiến cậu thấy thật quen thuộc, lại không thể nhớ rõ ràng.

Trong mơ hồ, cậu lại quay về bệnh viện, nhưng lần này là dáng vẻ thiếu niên.

Cậu đẩy cửa phòng bệnh ra, chậm rãi bước vào trong, nhìn thấy thiếu niên Bạch Lạc Xuyên lúc 16,17 tuổi. Bạch Lạc Xuyên cong chân ngồi trên chiếc ghế trong hành lang bệnh viện, đang cầm máy chơi game, cậu bước hai bước qua đó, đối phương bỗng ngẩng đầu lên nhìn cậu, lộ ra đôi mắt tuấn tú hơi nhếch lên, khịt mũi nhìn cậu, nói: “Đồ ngốc này, bị cảm còn báo chạy dài cái gì chứ.”

Mễ Dương nghe thấy bản thân mình trong mơ vương nét mệt mỏi đáp: “Cũng hết cách rồi, lớp danh dự mà.”

Bạch Lạc Xuyên để máy chơi game sang bên cạnh, khinh thường nói: “Cậu nói với tớ một câu, tớ thay cậu đi luôn.”

Mễ Dương theo bản năng muốn thuận theo lời anh, khen ngợi vài câu, cậu chủ Bạch lúc này miệng cứng lòng mềm, thuận lông mà vuốt là được rồi. Nhưng bản thân cậu trong mơ chỉ cười cười, không có tiếp lời.

Đôi mắt Bạch Lạc Xuyên nhìn cậu nhướng lên một chút, sắc bén lại đẹp đẽ, lộ ra vẻ cuốn hút thiếu niên, nhưng anh lại nhếch khóe miệng lên cười nhạo, lời nói ra cũng mang đầy gai góc: “Cậu lúc nào cũng thế, thiếu của tớ một chút thì sẽ sao à? Có cần cẩn thận như thế không?”

Trong lòng Mễ Dương nhảy mạnh một cái, cậu bị nói trúng tâm sự, cậu cố tình cẩn thận như vậy.

—Bởi vì sợ.

Trong mơ Mễ Dương hoảng hốt một trận, chau mày liều mạng suy nghĩ, cậu sợ cái gì chứ… hình như lại đột nhiên nghĩ không ra…

Ở trong mơ cậu bị câu hỏi này từng bước ép sát, phiền não tới mức muốn giãy dụa tỉnh lại, nhưng lại giống như bị dây leo quấn thân chẳng thể di chuyển dù chỉ nửa bước, khó khăn lắm mới bị người nào đó đẩy hai cái, lập tức há mồm thở dốc bừng tỉnh, trên trán là một tầng mồ hôi mịn.

“Cậu sao thế, lại gặp ác mộng hả?”

Đứa trẻ đánh thức cậu nhìn cậu đầy lo lắng, Mễ Dương bắt gặp ánh mắt của bé, giống như xác nhận điều gì đó, cẩn thận nói: “Bạch Lạc Xuyên?”

Cậu chủ tiểu Bạch gật đầu, kỳ lạ đáp: “Là tớ đây.”
Chương kế tiếp