Trở Về 1988

Chương 39: Tức giận vô cớ
Hôm nay lúc Bạch Lạc Xuyên tới, còn mang cả quần áo cho Mễ Dương, là đồng phục màu trắng của đội cổ động trong trường. Nhóc đưa cho Mễ Dương bộ đồ chỉ huy nhỏ có tua vàng trên vai, rồi đưa thêm cho cậu một cây gậy chỉ huy, nói: “Hôm nay nhà trường chọn người, trong lớp chúng ta có tám người, mọi người đều cảm thấy vị trí này… nên chọn cậu, đợi cậu khỏi bệnh rồi chúng ta cùng nhau luyện tập.”

Mễ Dương nghe ra trong giọng nói của nhóc có lướt nhanh qua một âm tiết, nghe thế nào cũng không giống như “chọn”, mà giống như “cướp” lấy vậy.

Bạch Lạc Xuyên thấy cậu không nói chuyện, lại an ủi cậu: “Yên tâm đi, không khó đâu, tớ đã giúp cậu luyện tập tốt rồi, đợi khi cậu đi tớ sẽ dạy cậu.”

Mễ Dương sờ sờ bộ đồng phục nhỏ, cậu nhớ lại hồi quốc tế thiếu nhi, bọn họ đều phải mặc như vậy lên sân khấu tuyên dương, học sinh nam mặc bộ đồng phục bảnh bao tuấn tú, còn phải đội mũ và đeo găng đồng bộ, đeo giày da nhỏ, trong tay cầm chặt nhạc cụ sáng bóng vô cùng có tinh thần, học sinh nữ mặc váy nhỏ màu xanh xen lẫn trắng có viền váy màu vàng, đeo trống vừa đi vừa gõ, cũng rất xinh đẹp.

Đời trước cậu không mặc trang phục người chỉ huy, mà chơi kèn với mấy người bạn, đã qua rất lâu rồi, nhưng vẫn còn nhớ đôi bên thổi nát như nào.

Mễ Dương cười một tiếng, ngẩng đầu nói: “Làm chỉ huy cũng được, họ đều thuộc bài hết rồi đúng không? Nếu như tớ chỉ huy sai, không được sai theo tớ đâu đấy.”

Bạch Lạc Xuyên khẽ nâng cằm lên nói: “Không sai được đâu.”

Bên này hai đứa trẻ nói chuyện, ở bên ngoài bà Bạch với Trình Thanh cũng đang tán gẫu, chỉ là chủ đề của người lớn nặng nề hơn nhiều.

Bà Bạch hạ thấp giọng nói hai câu với Trình Thanh, sắc mặt Trình Thanh thay đổi ngay lập tức, bà Bạch đỡ bả vai cô ấy nói: “... Hiện giờ tình hình đã ổn định lại rồi, chị có hỏi qua lão Bạch, anh ấy bảo vết thương đã kiểm soát được rồi, nhưng người vẫn chưa tỉnh, đang được cấp cứu toàn lực ở bệnh viện quân khu.”

Môi Trình Thanh mấp máy, hai mắt đỏ hoe.

Bà Bạch liếc nhìn căn phòng ngủ nhỏ bên kia, lại hạ thấp giọng nói tiếp: “Chị cũng vừa mới biết được tin tức, bên kia bảo phải gọi điện cho em, chị ngăn lại, vẫn là để chị tự mình đến nói chuyện với em một chuyến mới yên tâm. Bây giờ em đi thu dọn một ít đồ đạc, đến bệnh viện quân y bên đó chăm cùng đi, bị thương phần bụng, chị đoán sau khi tỉnh lại hành động cũng không tiện, vẫn phải có người nhà ở bên chăm sóc mới tốt.”

Trình Thanh đặt tách trà xuống, hoang mang rối loạn đi thu dọn đồ đạc, nhưng đặt tay không vững, tách trà bị lật úp trên bàn phát ra tiếng động lớn.

Tiếng nói chuyện của hai đứa trẻ trong phòng cũng dừng lại, Mễ Dương nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, sao thế?”

Nghe thấy giọng đứa trẻ, Trình Thanh bình tĩnh lại, cô ấy lau lau đôi mắt, hắng giọng đáp: “Không có gì đâu, mẹ đang tìm đồ thôi.”

Trình Thanh dưới sự giúp đỡ của bà Bạch đi thu dọn túi xách, cô ấy nhìn về phía phòng ngủ, lần đầu tiên mở miệng xin giúp đỡ: “Chị Lạc, bệnh viện quân y cách đây xa quá, em phải chăm sóc Trạch Hải nên không thể chạy về, phiền chị giúp em chăm sóc Dương Dương vài ngày được không? Thằng bé bị cảm sắp khỏi rồi, chỉ còn hơi ho chút thôi…”

Bà Bạch xua tay nói: “Giao tình giữa hai chúng ta thế nào mà giờ em còn nói với chị mấy lời khách sáo như vậy chứ, em không ở nhà, cho dù em không nói chị cũng sẽ đem Dương Dương qua bên kia chiếu cố.” Cô ấy nhìn khuôn mặt nôn nóng của Trình Thanh, thở dài nói: “Em đừng lo chuyện trong nhà, tất cả có chị rồi, đợi tới khi đến bệnh viện thì gọi điện báo bình an cho chị, bọn chị cũng lo lắng lắm.”

Trình Thanh gật đầu, cảm kích không biết nói gì cho được.

Cô ấy đi vào phòng ngủ, cũng thu dọn một túi quần áo nhỏ với đồ dùng hàng ngày cho Mễ Dương, nói với cậu: “Dương Dương, mẹ có chuyện phải đi công tác, bố con ở bên ngoài huấn luyện cũng phải mấy ngày nữa mới về, một mình con ở nhà mẹ không yên tâm, trước tiên con đến nhà Lạc Xuyên ở một thời gian, có được không?”

Mễ Dương bảo: “Chỉ mấy ngày thôi ạ? Vậy thì một mình con ở nhà cũng được.”

Bạch Lạc Xuyên đứng bên cạnh đã vui mừng khôn xiết, nghe thấy Mễ Dương nói như thế lập tức bác bỏ, nói: “Cậu đang ốm mà, đang ốm sao có thể tự chăm sóc chính mình?”

Mễ Dương còn muốn nói thêm gì đó, nhưng lần này Trình Thanh không bàn bạc với cậu, mà cầm một bộ quần áo sạch sẽ qua, mặc cho Mễ Dương, bảo: “Con ngoan đi nha, trước tiên đi với Lạc Xuyên, đợi mẹ về sẽ đi đón con, được không nào?”

Mễ Dương gật đầu, giơ tay phối hợp mặc quần áo.

Bạch Lạc Xuyên bên cạnh đã bắt đầu chọn giày cho cậu, trừ đôi Mễ Dương đang đeo, ngay cả đôi dép lê bình thường cậu hay đeo cũng để chung vào túi mang đi.

Mễ Dương lại ôm chiếc gối nhỏ của mình, cậu có hơi lạ giường, mang theo gối đầu quen thuộc sẽ nhanh vào giấc hơn.

Mễ Dương đi theo tới nhà họ Bạch, nhưng đi được hai bước, lại nhịn không được quay đầu nhìn về hướng Trình Thanh rời đi.

Trình Thanh đi quá đột ngột, mà chuyện đi công tác cũng là đột ngột nói ra, luôn khiến Mễ Dương cảm thấy có chỗ nào đó không thỏa đáng. Bà Bạch dắt tay cậu, cúi xuống nói: “Dương Dương, nếu cháu nhớ nhà, mỗi ngày tan học để Lạc Xuyên đưa cháu về nhà nhìn một chút có được không?”

Mễ Dương gật đầu, nói: “Cảm ơn cô ạ.”

Bạch Lạc Xuyên chẳng biết gì về chuyện của người lớn, chỉ nghe thấy Mễ Dương đến nhà nhóc ở một thời gian mà mừng rỡ cười tới mức thấy răng không thấy mắt, bước lên trước cầm lấy một tay còn lại của Mễ Dương, nói: “Lúc nào cậu muốn đi, tớ đi cùng cậu.”

Hai nhà cách nhau không quá xa, thường ngày chạy một mạch chỉ vài phút là tới, nếu bản thân lớn hơn hai tuổi Trình Thanh có lẽ sẽ yên tâm để cậu ở nhà một mình. Mễ Dương vô thức nắm chặt ngón tay, ngược lại dẫn tới hai người một lớn một nhỏ bên cạnh ngoảnh đầu nhìn cậu, bà Bạch nhìn bộ dáng hiểu chuyện của cậu tâm trạng cũng biến hoá, cô ấy quay đầu nhìn về phía con trai mình, Bạch Lạc Xuyên bên cạnh cũng nâng cằm nhìn cô ấy, ý tứ quả thực rõ ràng - Thế nào, Mễ Dương ngoan lắm phải không?

Bà Bạch cười nhẹ một tiếng, cảm xúc nơi ánh mắt tan biến hơn phân nửa, cũng gật đầu với con trai: Cực kỳ ngoan.

Chờ khi tới nhà họ Bạch, Bạch Lạc Xuyên muốn đưa Mễ Dương đi gặp Ngụy Hiền, Mễ Dương ngẩng đầu nhìn bà Bạch, chờ cô ấy mở lời.

Bà Bạch cười nói: “Mau đi đi, cô đi chuẩn bị đồ cho hai đứa đi ngủ, hôm nay chỉ học một tiết, đi về ngủ sớm một chút.”

Mễ Dương gật đầu, cùng Bạch Lạc Xuyên lên phòng đọc sách tầng trên.

Ngụy Hiền đang ở trong phòng đọc sách, nghe thấy tiếng bước chân trên sàn liền ngẩng đầu lên nhìn, sau khi cửa mở ra thì hai củ cải nhỏ đi vào, ông ấy vuốt cặp kính đặt trên sống mũi, cười ha hả nói: “Chao ôi, bé ngoan cũng tới hả!”

Mễ Dương đứng đó chào ông: “Cháu chào ông Ngụy ạ!”

Ngụy Hiền lâu rồi không gặp cậu, ra hiệu cho cậu bước tới: “Con tới vừa đúng lúc, thầy còn đang cân nhắc nếu con cứ mãi không tới, hôm nào thầy phải để Lạc Xuyên mang con qua đây mới được.” Ông ấy lấy ra hai cuốn sách dày cộp từ trong ngăn kéo, đặt vào tay Mễ Dương, nói: “Ông Ngụy tặng con món quà, chúc mừng con thi đạt hạng nhất.”

Mễ Dương cúi đầu nhìn thoáng qua, hai cuốn đều là tác phẩm đồ sộ, một cuốn là trang màu [Phục hồi sách cổ và thiết kế], là một cuốn sách bìa cứng màu đỏ nhung, thoạt nhìn vô cùng chắc chắn, cuốn còn lại thì quen thuộc hơn, là [Từ điển tiếng Trung cho học sinh tiểu học].

Ngụy Hiền cười bảo: “Lần trước ông bạn già viết thư cho thầy, ông ta bận tới mức hồ đồ, nói nếu thầy không tự mình tới cửa thì không hồi âm. Ầy, đây là đồ ông Ngụy lấy giúp con, tự con xem trước đi, xem xong có gì không hiểu thì dùng từ điển hoặc đến hỏi thầy. Mặc dù thầy không hiểu mấy thứ này, nhưng mà giúp con đọc, phiên dịch ý nghĩa từ ngữ thì vẫn làm được, ha ha.”

Ngụy Hiền nói khách khí, nhưng Mễ Dương cũng đoán được đối phương có lẽ không đem chuyện một đứa trẻ để trong lòng, sách này hẳn là Ngụy Hiền da mặt dày đến tận cửa mang về, Mễ Dương sờ bìa cuốn sách, yêu quý như bảo vật. Sách rất dày, ôm vào ngực rất nặng, Mễ Dương gần như vác nó mang đến bàn học thường ngồi của mình, Bạch Lạc Xuyên thấy thế vội vàng chạy tới cầm giúp.

Đặt sách ổn thoả xong, Mễ Dương lật sách ra xem, mặt trên phân loại xếp thành bảy tám loại danh mục phục chế sách cổ, còn có ví dụ kèm theo, cực kỳ chi tiết. Hồi trước cậu thích chuyên ngành này, nhưng chưa từng tiếp xúc chân chính, đều do mò mẫm linh tinh hoặc giúp đỡ vài người làm việc, mới biết được chút kiến thức, tính ra cũng là con đường hoang dã. Mặc dù cậu cũng tìm mua vài tư liệu trong hiệu sách, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy cuốn sách giảng giải chuyên nghiệp kỹ càng như vậy, Mễ Dương lật xem một hồi không chớp mắt, lại ngẩng đầu hỏi: “Ông Nguỵ, cái này chính là tài liệu giảng dạy đại học mà ông nói sao?”

Ngụy Hiền vuốt râu trên cằm, đáp: “Coi là vậy đi, ông bạn già kia của thầy khá bận, vốn dĩ thầy muốn mời ông ta đến chỉ điểm giúp con, nhưng ông ta đưa cho cuốn sách này, thầy cũng chỉ có thể để con từ từ nghiên cứu. Con có gì không hiểu, liền đến nói với thầy, đợi lúc cuối tuần thầy gọi điện thoại hỏi ông ta, cái lão già khọm kia, có lẽ là bận tới mức sống luôn trong thư viện rồi, tìm ông ta cũng thật tốn sức.”

Mễ Dương cười cười gật đầu, nói: “Vâng ạ! Cháu cảm ơn ông Ngụy!

Cậu cúi đầu, nâng niu chạm vào cuốn sách trên bàn, trong lòng bỗng nảy sinh một khát khao mãnh liệt, nếu có thể học nhiều hơn một chút kiến thức cơ sở phục chế sách, lại có thầy giáo chỉ dạy, vậy thì quá hạnh phúc rồi, cho dù chỉ là ở xa chỉ dạy cũng thích thú.

Bạch Lạc Xuyên bước tới chạm vào cuốn sách, có hơi tò mò, nhưng mà không thích thú với nó như Mễ Dương.

Ngụy Hiền thấy vậy, hỏi: “Lạc Xuyên này, con nhìn bé ngoan đã tìm được mục tiêu phấn đầu rồi, thế con đã có mục tiêu gì chưa?”

Bạch Lạc Xuyên cau mày, nghiêm túc đáp: “Con còn phải nghĩ thêm.”

Ngụy Hiền khá hài lòng khi nghe thấy câu trả lời của nhóc, đứa trẻ nhỏ như vậy, đã ý thức được lựa chọn của bản thân rồi, tính ra cũng cực kỳ hiếm thấy. Thời điểm này trẻ con thường tiếp thu thông tin từ bên ngoài nhiều nhất, cũng là lúc dễ bảo sao hay vậy nhất, bắt chước theo bản năng, cậu chủ Bạch nói như vậy, hẳn là trong lòng đã bắt đầu cân nhắc suy nghĩ rồi.

Thân thể Mễ Dương vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, Ngụy Hiền chỉ để hai đứa trẻ học một tiết rồi chỉ tay bắt hai đứa về nghỉ ngơi.

Khi Mễ Dương chuẩn bị rời đi muốn ôm cuốn sách mới theo, Bạch Lạc Xuyên không cho, lắc đầu nói: “Phòng ngủ là nơi để ngủ, không được làm việc nữa.”

Mễ Dương không cho là đúng, tranh luận lại: “Không phải làm việc, tớ chỉ xem một chút thôi, xem sách xong sẽ dễ ngủ hơn.”

Bạch Lạc Xuyên vẫn không đồng ý, túm cậu trở về phòng ngủ nói: “Cậu nhìn tớ đi, nhìn tớ cũng sẽ dễ ngủ như thế mà.”

Lúc Mễ Dương bị nhóc kéo về phòng, bước chân dừng ở cửa phòng, nhìn trái ngó phải, nói: “Tớ đến phòng cho khách ngủ.”

Bạch Lạc Xuyên không buông tay, nhíu mày nhìn cậu nói: “Đừng làm loạn.”

Mễ Dương nói: “Tớ bị cảm còn chưa khỏi, buổi tối còn ho khan, sẽ khiến cậu ngủ không ngon…”

Bạch Lạc Xuyên khịt mũi, đẩy cậu về phòng, nói: “Tớ không sợ, thân thể tớ tốt hơn cậu nhiều, hơn nữa mẹ tớ đã để đồ cậu vào trong đây rồi.”

Mễ Dương bị đẩy vào, quả nhiên nhìn thấy chiếc túi nhỏ của mình, trên giường của Bạch Lạc Xuyên còn đặt gối đầu nhỏ của cậu, bên cạnh trải một chiếc chăn bông mới, màu sắc hoa văn mộc mạc, hơi thiên về màu lam, ở dưới ánh đèn phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt.

Lúc cậu còn đang nhìn ngắm, Bạch Lạc Xuyên đã lấy thuốc tới, nhìn cậu uống thuốc xong xuôi, lại đắc ý gật đầu bảo: “Bây giờ đi rửa mặt súc miệng, sau đó chúng ta đi ngủ.”

Mễ Dương liếc nhóc một cái, cậu chủ nhỏ thoạt nhìn rất có sức sống, một chút buồn ngủ cũng không có, nhưng không ngừng giục cậu lên giường.

Mễ Dương: “... Phải không, cậu lại chơi game nữa hả?”

Bạch Lạc Xuyên không đồng tình, tự mình leo lên giường rồi vỗ vỗ cậu bước qua, oán trách nói: “Rất lâu rồi cậu không ngủ cùng tớ.”

Mễ Dương bước tới, nói: “Thì cũng ốm mấy ngày rồi mà.”

Bạch Lạc Xuyên trải chiếc chăn mới ra, đắp lên người Mễ Dương, cười tủm tỉm nói: “Thế nào, thoải mái không?”

Chăn mới vừa mềm vừa nhẹ, lúc đắp lên trên người lập tức ấm áp hẳn lên, Mễ Dương dùng ngón tay sờ sờ chất liệu, gật đầu nói: “Thoải mái, đây là tơ tằm sao?”

Bạch Lạc Xuyên đáp: “Đúng rồi, lần trước dì Trình với mẹ tớ nói chuyện, tớ nghe thấy hết rồi, cậu về quê đều chơi mấy cái rách nát gì đó, còn bị dị ứng, lần sau đừng về nữa, không thì lại bị ốm…”

Mễ Dương liếc cậu, nói: “Tớ thấy khá tốt.”

Bạch Lạc Xuyên không nghe ra, giễu cợt nói: “Đều là mấy thứ rách nát, tốt chỗ nào chứ?”

Mễ Dương đáp: “Mấy thứ đồ ở nhà bà ngoại tớ, tớ thấy rất tốt.”

Bạch Lạc Xuyên cũng phản ứng lại, nhưng không chịu thua, nhíu mày nói: “Bà ngoại rất tốt, nhưng đồ vật trong nhà rách nát sao không cho nói?”

Mễ Dương: “...”

Mễ Dương đột nhiên hơi tức giận, cậu dùng chân nhỏ đá văng chăn bông ra, không chịu đắp lại.

Ban đầu Bạch Lạc Xuyên còn tưởng cậu nóng, lại đắp lại cho cậu hai lần, nhưng đến lần thứ ba Mễ Dương đá văng chăn ra, nhóc đột nhiên ngồi dậy nhìn chằm chằm Mễ Dương không thôi, Mễ Dương nằm ở đó cũng nhìn nhóc, ánh mắt không chịu nhượng bộ, lông mày cậu chủ Bạch nhíu chặt lại, bước tới mang chiếc chăn Mễ Dương vừa đá sang rồi cuộn lên thành một cục, mở cửa sổ ném ra bên ngoài!

Mễ Dương nhìn tới mức trợn mắt há mồm, cái thằng nhóc thích phá phách này, tính tình cũng lớn lối quá rồi đấy!

Cậu chủ Bạch thở hổn hển, nhìn Mễ Dương không lên tiếng, Mễ Dương cũng nhìn cậu, chẳng nói câu nào.

Đột nhiên dưới lầu vang lên tiếng còi xe ô tô, theo đó là giọng người lớn truyền tới: “Này, là ai ném đấy hả? Nửa đêm sao lại vứt chăn bông xuống dưới?!”

Hai đứa trẻ nhìn nhau một cái, lập tức mặc bộ đồ ngủ chạy xuống, Mễ Dương tìm được dép lê vội vàng đeo vào rồi đẩy cửa bước ra ngoài, động tác Bạch Lạc Xuyên nhanh hơn một chút, thuận tay túm lấy cái áo khác dày vắt trên lưng ghế, trực tiếp phủ lên người Mễ Dương, nhưng khi Mễ Dương ngẩng đầu lên nhìn nhóc, cậu chủ Bạch vẫn vươn cằm quay đầu sang chỗ khác, không chịu nhìn cậu.
Chương kế tiếp